⋆ Chương 51: Chưa từng gặp mặt ⋆

Cửa đã mở hé ra một khe hở.

Ánh sáng từ khe hở chiếu vào, chiếu sáng gương mặt tái xanh của quý cô quyết đoán.

"Có thể thực hiện không?" Du Hoặc hỏi.

021 hấp hối trong lòng: "... Không thể."

Du Hoặc im lặng nhìn cô.

Cô lại bổ sung: "Mức độ khó rất cao, độ nguy hiểm rất lớn."

Du Hoặc: "Ví dụ?"

"Ví dụ..." 021 vắt óc suy nghĩ "Đã từng có một tình huống giống vậy, giám thị thao tác sai, nhốt thí sinh vào phòng giam đã có người."

Du Hoặc dựa vào cạnh cửa đợi cô nói tiếp.

021 nói "Trùng hợp là, hai thí sinh này quen nhau. Còn trùng hợp hơn nữa là, họ chính là ác mộng của nhau. Anh nghe có thấy quen không?"

Du Hoặc: "Tiếp tục."

021: "Tóm lại, A sợ nhất là gặp phải B, B sợ nhất là gặp phải A, đại khái là quan hệ như vậy. Hai người này vào một phòng giam, anh nghĩ sẽ thành cảnh tượng gì?"

Quý cô này không chỉ muốn nói, mà còn muốn tương tác.

Tiếc là người nghe không mấy hứng thú.

May mắn là cô đã sớm quen với vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, không chờ Du Hoặc lên tiếng, cô đã công bố đáp án: "Trong một phòng tạm giam, có hai A, hai B."

"Một là thật, một là do người kia sợ hãi mà tạo ra. Nghĩ lại đi, anh và 001, có giống như A và B không? Nếu lỡ nhốt chung, sẽ tạo ra hai 001, hai anh, đối diện nhau..."

021 dừng lại một cách thích hợp, tạo ra một bầu không khí đáng sợ: "Chưa nói đến việc có đáng sợ hay không, quan trọng là phòng giam có muốn tiếp tục hay không?"

Cho dù giám thị không điên, hệ thống cũng sẽ điên.

Du Hoặc nghe xong gật đầu: "Vậy nên thực ra có thể thực hiện, chỉ là cảnh mà cả hai sợ sẽ chồng chập lên nhau?"

"........."

021 trong lòng cảm thấy thật phí công. Tôi đã lao lực cả buổi như vậy, không phải để anh nói cái kết luận này!

Nếu là 078, tôi đã vặn đầu anh ta ra rồi.

Nhưng đối diện là Du Hoặc, cô chỉ có thể hít một hơi thật sâu, giữ vững nụ cười.

"Không nhất định là sự chồng chập," 021 giải thích, "Cũng có thể là bao phủ. Khi nỗi sợ của một người vượt trội hơn hẳn người kia, sẽ xảy ra tình huống gần như hoàn toàn bao phủ. Cũng có trường hợp hai nỗi sợ hòa trộn lại, tạo ra một cảnh tượng mới, mà cảnh tượng mới này thường còn nguy hiểm hơn."

Cô muốn nói thêm vài ví dụ để Du Hoặc thấy phiền mà bỏ cuộc.

Ai ngờ, ông lớn nghe xong lại gật đầu nói: "Vậy là các cô không phải lần đầu làm việc này?"

".................."

Anh đi chết đi.

Quý cô 021 thật sự muốn giết người.

Ngoại trừ đầu sỏ gây tội là Du Hoặc không thể giết, ai đến thì chém đầu ai.

Đang nghĩ ngợi, liền có người đưa đầu đến.

Cánh cửa phòng giam số 1 bị gõ nhẹ, 021 mở cửa, thấy tên ngu ngốc 078 đứng ở cửa.

Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên: "Cô vẫn chưa đi à?"

021 lời ít ý nhiều: "Chuẩn bị."

078 hỏi: "Sao lâu vậy?"

"Thử một lần xem phòng giam bị trục trặc hay là thí sinh da thịt mềm mại này thực sự không sợ trời không sợ đất." 021 nói.

Cô nàng biểu cảm lạnh lùng đến dọa người, nhưng tay giấu sau lưng lại hướng về phía Du Hoặc ra hiệu.

078 đã quen với phong cách nói chuyện của quý cô này, nghiêm túc nói: "Không đi cũng tốt, tôi đỡ phải chạy lên lầu. Vừa rồi 001 vừa nói với tôi một trò đùa, nhưng cũng nhắc tôi nhớ ra một chuyện."

021 nghi ngờ nhìn anh ta, có linh cảm không hay.

"Như vầy đi, nhốt cả hai vào chung nhé. Dù sao nhốt từng người cũng buồn chán, mục đích trừng phạt không đạt được, mà nhốt chung có thể tạo ra phản ứng hóa học hiệu quả." 078 nói, "Không phải có quy định nói khi phòng giam bị sự cố hoặc không thể sử dụng thì có thể điều chỉnh sao? Bao hàm cả việc có thể sáp nhập."

021: "......"

Thực ra họ cũng đã trải qua tình huống này, không phải không có kinh nghiệm. Nhưng khi đối mặt với 021, 078 luôn có vẻ sợ sệt, lúc nào cũng thích đưa ra lập luận để tăng sức thuyết phục khi đề xuất.

Nhìn đi, không phải hôm nay đã làm cho 021 phải ngạc nhiên rồi.

Ừm... có lẽ làm hơi quá rồi.

078 nghĩ.

Vài giây sau, quý cô quyết đoán mang vẻ mặt "muốn đem đồng nghiệp đánh cho tàn phế", đã tự tay đưa Du Hoặc vào phòng giam số 2.

"Dù sao cũng phải cẩn thận một chút." Cô quay lưng lại phía cửa, dùng khẩu hình nhắc nhở Du Hoặc.

Nói xong cô liền quay đầu, lập tức thay đổi sắc mặt, đi dọn mồ của 078.

_

Trong phòng giam số 2, cảnh tượng đổ nát đã được bày ra.

Vẫn là bầu trời cao vời vợi như cũ, không khí mang chút lạnh lẽo, xa xa những hàng cây chắn gió cũng vẫn yên tĩnh như vậy.

Khác biệt không nhiều so với lần trước, nhưng lại có một số chi tiết thay đổi.

Chẳng hạn như những ống kim loại xếp chồng lên nhau.

Lần trước, những ống kim loại này không có nhiều vết gỉ, chúng gần như là những vật dụng mới nhất và sạch sẽ nhất trong khu đổ nát này.

Lần này, trên bề mặt ống kim loại lại có thêm ba vết đỏ.

Tần Cứu cúi xuống trước ống kim loại, đưa tay chạm vào.

Không có gì bất ngờ, đó là vết máu đã khô.

Không chỉ là trên ống kim loại, mà dưới chân anh cũng có vài dấu vết tương tự...

Tần Cứu vân vê ngón tay, có chút ngẩn ngơ.

Sau một lần giam giữ, cảnh tượng này dường như đã rõ ràng hơn trong trí nhớ anh.

Sự thay đổi này chính anh cũng không nhận ra, cho đến khi nó được phản chiếu trong phòng giam. Vì ở đây, mọi thứ được thể hiện rõ ràng hơn, có một số chi tiết mà lần trước không có.

_

Tần Cứu nhìn vào những vết máu, trầm ngâm một lát, rồi ngồi xuống trên ống kim loại mà anh nhớ trong ký ức.

Ngay khi anh ngồi vào tư thế này, ba vết máu ấy như hòa thành một thể với anh.

Giống như thể ngón tay anh dính máu, rồi tiện tay lau lên bề mặt ống kim loại. Còn những vết trên mặt đất... là từ ngực anh nhỏ giọt xuống.

...

Trong lúc đắm chìm, những chú chim bay lên từ khu rừng chắn gió xa xa, quay cuồng trong không trung.

Ngay sau đó, bầu trời dần tối lại.

Anh lấy điện thoại của Triệu Văn Đồ từ túi áo khoác, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía chân trời.

Ở đó, bầu trời trong xanh, không có mây đen hay bão tố, nhưng bầu trời vẫn dần tối đi.

Giống như thời gian bỗng nhiên bị rút ngắn, từ sáng sớm chuyển thành chiều tà rồi sang tối, cả quá trình chỉ mất vài giây.

Nhưng rất nhanh anh đã nhận ra.

Đây không phải là thời gian đang thay đổi, mà là có một người khác đã bước vào đây, khiến mọi thứ xung quanh dần dần tối đi.

May là không tối hoàn toàn, mà dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng của buổi chiều tà.

_

Không xa, âm thanh bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếng động không phá vỡ sự yên tĩnh của nơi đây.

Tần Cứu nhìn về phía phát ra tiếng động...

Tại đó, gần chân tường có một vết nứt, lưới bảo vệ kim loại bị đứt gãy uốn cong, tạo thành một lối vào bị hư hại, bị các máy móc và đống phế liệu chắn một góc.

Du Hoặc bước ra từ đằng sau đống máy móc, dáng người cao lớn của cậu để lại một bóng mờ không rõ ràng trong đêm tối.

Cậu đưa tay đẩy lưới bảo vệ đã cuộn lại, cúi người bước vào qua cái cửa hỏng, vừa ngẩng đầu đã ngay lập tức gặp ánh mắt của Tần Cứu.

Du Hoặc không nhanh không chậm đi tới, dừng lại trước mặt ống kim loại.

Cảnh tượng này cùng với đoạn ký ức trong đầu thật sự quá giống nhau...

Mặc dù biết thời gian không đúng, người cũng không phải, nhưng Tần Cứu vẫn có một giây phút thoáng ngẩn ngơ.

Kết quả thấy Du Hoặc nhìn quanh một vòng, phá vỡ sự yên tĩnh: "Anh sợ ở một mình ở ngoại ô à?"

Tần Cứu lập tức hoàn hồn: "..."

Nói thật, cảnh tượng đúng là rất giống.

Anh trầm giọng cười khẽ, không phản bác. Thay vào đó cũng nhìn xung quanh một vòng, hỏi Du Hoặc: "Còn cậu, sợ bóng tối?"

Du Hoặc: "..."

Tần Cứu duỗi dài chân, vỗ vỗ lên ống kim loại ra hiệu Du Hoặc ngồi xuống.

Du Hoặc vừa cúi người, liền thấy những vết máu kia.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác cực kỳ khó chịu trào dâng trong cậu. Dù vết máu đã khô từ lâu, nhưng nó vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng chướng mắt.

"Là anh làm à?" Cậu đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Không phải."

Tần Cứu trả lời rất nhanh, gần như là một phản xạ tự nhiên.

Nói xong, anh hơi sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

Những vết máu này thật sự là của anh, bất quá đã là vết tích của nhiều năm trước, thừa nhận cũng chẳng có gì to tát. Anh không hiểu chính mình vì sao lúc nãy lại phủ nhận.

Nhưng vì đã phủ nhận rồi, nên anh tiếp tục nói: "Khi tôi đến đã có sẵn, không biết ai để lại đây."

Du Hoặc nhìn chằm chằm vào những vết tích đó một lúc, cảm giác bài xích vẫn không biến mất.

Cậu đứng thẳng dậy, đi vài bước rồi tìm một chiếc máy móc bỏ đi ngồi xuống.

Những gì 021 nói về sự bao phủ hay lấn át không xảy ra, phản ứng hóa học khiến 078 mong đợi để dọa người cũng không xuất hiện.

Ở đây không có hai cậu, cũng không có hai Tần Cứu,

Chỉ có một đống phế tích bị bóng tối bao phủ một nửa...

Cảnh tượng của hai người cứ thế hòa vào nhau mà không có chút xung đột nào, cực kỳ bình tĩnh.

"Điện thoại này là của Triệu Văn Đồ?" Ánh mắt Du Hoặc rơi vào tay Tần Cứu.

"Ừ, lần trước hắn để lại cho tôi. Nhưng đã lâu không dùng, không mở được máy." Tần Cứu nói.

Du Hoặc nói: "Tôi thấy anh loay hoay lâu rồi, không có hiệu quả?"

Tần Cứu nói: "Tốt hơn lần trước nhiều, ít nhất có thể mở tới màn hình khởi động."

"Sau đó?"

"Sau đó? Nó tự động chạy tiến trình tắt máy."

"..."

Du Hoặc nhìn anh ta một lúc lâu, rồi hỏi: "Anh gọi tôi đến để nói gì?"

Tần Cứu: "Tôi gọi cậu đến sao? Khi nào?"

Du Hoặc: "... Mắt của anh bị chuột rút à?"

Tần Cứu: "Ồ" một tiếng, giả vờ mới nhớ ra: "Tôi chỉ là thông cảm với thí sinh nào đó. Là một giám thị kỳ cựu và rõ ràng là người trong cuộc, tôi quyết định thỏa mãn chút tò mò của cậu, vậy nên tôi mới cho cậu một gợi ý, có gì muốn hỏi thì có thể tới phòng giam."

Khi nghe thấy hai từ "giám thị" và "người trong cuộc", ánh mắt Du Hoặc hơi động.

021 nói vội quá, những điều đó mới chỉ bắt đầu được tiêu hóa.

Nói tới vấn đề, quả thực là có. Đó cũng chính là mục đích mà cậu đến đây.

"Phòng giam an toàn đến mức nào?" Du Hoặc hỏi.

Tần Cứu tháo đồng hồ đeo tay ra, mở nẹp tay áo, để lộ cổ tay thon gầy. Ngay dưới khớp cổ tay, có một cái đèn chỉ thị nhỏ xíu, chỉ to bằng hạt gạo.

"An toàn đến mức tôi có thể ở đây phơi bày tất cả bí mật, mà cái này cũng không sáng lên." Tần Cứ nói: "Đây là nơi duy nhất trong hệ thống không có mắt và tai, hoàn toàn khác với phòng thi."

Nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Trong phạm vi tôi biết được."

"Tại sao?" Du Hoặc hỏi.

Tần Cứu: "Bởi vì một số quy tắc cơ bản, hệ thống có thể can thiệp vào chính nó, nhưng không thể can thiệp vào thí sinh."

"Vì vậy theo một nghĩa nào đó, trong hệ thống thi này, thí sinh mới là người có nhiều tự do hơn. Các cậu trong đầu nghĩ cái gì, muốn làm gì, đều không bị hệ thống kiểm soát. Các cậu có quyền an phận, cũng có quyền vi phạm, chỉ cần chịu hậu quả tương ứng."

"Phòng tạm giam là thế giới của thí sinh, là nơi được tạo ra dựa trên ký ức và nỗi sợ của thí sinh. Theo quy tắc không can thiệp, hệ thống không thể lén lút nhìn trộm hay xâm phạm."

"Vậy giám thị thì sao—" Du Hoặc nhíu mày nói: "Cái vẻ mặt của anh có ý gì?"

Tần Cứu nhún vai: "Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy cách diễn đạt của cậu rất thú vị."

"Thú vị gì?"

Tần Cứu nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ hỏi "Còn mấy người thì sao?" Điều này đại diện cho một sự phân chia quần thể trong tiềm thức, vậy nên tôi có thể hiểu là——"

Du Hoặc mặt không biểu cảm cắt ngang nói: "Không thể."

Tần Cứu nhướng mày nhìn cậu một lúc, cười như không cười nói: "Được rồi. Giám thị và thí sinh không giống nhau, bọn họ..."

Người này vừa nói vừa nhấn mạnh vào hai chữ "bọn họ", khuôn mặt của Du Hoặc ngay lập tức trở nên khó chịu.

"Vì họ được hệ thống mặc định là một phần của chính mình, khi cần thiết có thể cưỡng chế can thiệp, bao gồm hành vi, bao gồm cả nơi này." Tần Cứu dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên thái dương.

Du Hoặc: "Can thiệp đến mức nào?"

Tần Cứu im lặng một lúc, rồi nói: "Mức độ nào cũng có, có thể là thời gian ngắn, có thể là thời gian dài. Có thể chỉ can thiệp vào một ý nghĩ nào đó, cũng có thể là một đoạn trí nhớ dài."

Ánh mắt anh trong bóng đêm khẽ híp lại, rồi nói tiếp: "Cũng có thể cả người đều có vấn đề. Rất lâu trước đây đã từng có một lời đồn, nói rằng những giám thị đầu tiên chẳng phải là người bình thường..."

Du Hoặc nghiêng đầu, sắc mặt trở nên mơ hồ trong bóng đêm: "Những người đầu tiên? Bao gồm cả giám thị A mà anh nói?"

Tần Cứu: "Những người đầu tiên đứng dưới sự lãnh đạo của cậu ta, việc họ có bình thường hay không là chuyện khác. Liệu họ có phải là người hay không mới đáng để tranh cãi."

Du Hoặc: "..."

Cậu giẫm lên tay cầm của chiếc máy như một bậc thang, một chân dài rủ xuống. Cậu cứ lặng lẽ nhìn Tần Cứu một lúc, sau đó mấp máy môi: "Tôi nhớ anh đã nói, anh và giám thị A không đội trời chung?"

"Đó là lời của người khác." Tần Cứu nhớ lại hình ảnh những chiếc đèn xe xa dần trong ký ức, bổ sung nói: "Nhưng thực tế thì đúng là không tốt đẹp gì."

Du Hoặc lại nhìn anh một lúc, không có biểu cảm gì, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Đầu óc của anh có bị can thiệp không?"

Tần Cứu: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro