Chương 88: Đồ đồng nát

Châu Hà tuần tra trong nhà một vòng, phát hiện chẳng còn lấy một cọng lông mèo, chắc chắn không phải Tang Hủ gặp chuyện gì, mà là chủ động chuyển nhà đi. Suy cho cùng thì nếu xảy ra sự cố gì, không thể nào thu dọn nhà sạch hơn cả mặt thế được.

Tang Hủ có ý gì? Y dọn nhà đi tại sao không để lại thư cho mình? Lẽ nào gặp phải vấn đề gì, phải che giấu hành tung của mình?

Châu Hà ngồi trên bao tải, lấy điện thoại ra, gọi vào số của Tang Hủ, không kết nối được. Châu Hà buồn bực, sao lại không gọi được, không phải xảy ra chuyện gì thật chứ? Vô Thường Tiên làm cái gì vậy, không phải đã bảo cô ta trông nom Tang Tiểu Quai tử tế rồi sao? Hắn lại mở WeChat, nhắn tin cho Tang Hủ.

Châu Hà: [Ngươi đâu?]

Châu Hà: [Ngươi đâu rồi?]

Châu Hà: [Đâu rồi đâu rồi đâu rồi đâu rồi?]

Đằng trước ba tin nhắn lần lượt có thêm dấu chấm than đỏ chót, sau đó một dòng thông báo nhỏ nhảy ra bên dưới——

"Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận"

Nghĩa là sao?

Hắn đã bị Tang Tiểu Quai chặn rồi ư?

Lúc này cuối cùng một suy đoán khó tin cũng trỗi dậy trong lòng hắn, Tang Hủ không phải gặp chuyện gì, mà là cố ý.

Hắn gọi điện thoại cho Châu Nhất Nan, "Này, Châu Bất Nan, ngươi đang ở đâu, cút đến đây gặp ta."

Dứt lời, Châu Hà bèn cúp máy luôn, đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn xuống dưới tòa nhà, nhíu chặt mày. Một hàng xe điện đậu trong bãi đỗ xe, cái xe của Tang Hủ bị đẩy vào trong cùng, đã phủ một lớp bụi dày.

.

Châu Nhất Nan nhìn điện thoại, sắc mặt phức tạp. Lịch sử cuộc gọi ghi "Cụ cố" rất rõ ràng, người vừa gọi điện thoại cho ông ta đúng là Châu Hà đã mất tích gần nửa tháng trời.

Châu An Cẩn sửng sốt hỏi: "Cụ cố về rồi ư?"

"Đúng thế," Châu Nhất Nan tỏ vẻ nặng nề, nói, "Hắn nói muốn gặp chúng ta."

Châu An Cẩn có cảm giác họa lớn ập tới, họ biết tính tình của Châu Hà, đó chính là một quả pháo, châm ngòi là nổ tung. Nếu để Châu Hà biết được sau khi hắn đi, họ đã đổ oan cho tình nhân nhỏ của mình, còn làm người ta tức giận bỏ đi, nhảy sang nhà họ Lý mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại, chắc chắn Châu Hà sẽ trút giận lên đầu họ.

"Không sao," Châu Nhất Nan nhận ra mối lo của con trai, cười nói, "Con quên rồi à? Miếng ngọc mà bố từng tốn một triệu tệ mua về, hắn đã đeo được rất lâu rồi."

Nhớ đến miếng ngọc đó, Châu An Cẩn thấy vững lòng hẳn. Đó là do một người ngoại tộc mang về từ Cõi Mộng, có bản lĩnh me hoặc lòng người. Đeo lâu ngày, ý thức của con người sẽ bị nó xóa sạch như nét bút chì, trở thành một tờ giấy trắng. Đến lúc đó, bất kể tà ma hùng mạnh cỡ nào đều phải cho họ sai bảo.

Hai người lái xe đến tiểu khu mà Tang Hủ từng thuê trọ, lên tầng hai mươi, cửa nhà mở toang, họ nhìn vào trong, có một cái bao tải đặt trước cửa sổ sát sàn, nhưng không thấy Châu Hà. Hai người đeo mặt nạ Na Thần, bèn thấy trước cửa sổ có thêm một bóng người đỏ tươi.

Đó là Châu Hà, hắn vẫn như cũ, cặp đồng tử mắt sáng như đèn lồng vàng, mặt mày toát ra sát khí hung hãn. Tua rua đỏ rủ xuống từ bên tai, tôn lên nước da trắng ngần, tựa băng tuyết tạc thành, toát ra vài phân quỷ dị âm u. Hắn ngồi trên bao tải của hắn, khoanh tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Ánh mắt của Châu An Cẩn dừng ở cái bao tải phồng to đó, hơi cạn lời, "Cụ cố đi nhặt đồ đồng nát à?"

Dù sao thì Châu Hà cũng sắp bị họ điều khiển, anh ta chẳng quan tâm có xúc phạm đến hắn hay không nữa.

Nhặt đồ đồng nát? Châu Hà tức đến mức mắt tối sầm, thằng nhãi ranh này gọi bảo bối của hắn là đồ đồng nát?

Đang định lên tiếng, Châu Nhất Nan lại giành trước, bình chân như vại: "Quỳ xuống."

Xung quanh im lặng vài giây, Châu Hà nhìn họ, toàn dấu chấm hỏi.

Thế này là thế nào? Sao Châu Hà không nghe lời? Châu Nhất Nan lập tức phản ứng, nhất định là miếng ngọc đó đã gặp sự cố. Chẳng chờ Châu Hà lên tiếng tra hỏi, ông ta lập tức đạp Châu An Cẩn một phát. Châu An Cẩn khuỵu ngay tại chỗ, lại nghe thấy bố mình kinh ngạc pha lẫn giận dữ nói: "Thằng nhóc này, bảo mày quỳ mà còn dám đứng à!"

Dứt lời, Châu Nhất Nan cũng quỳ xuống, nói với giọng thành khẩn: "Cụ cố nhất định là muốn hỏi sao không thấy Tiểu Tang đâu nữa? Chuyện này cũng tại An Cẩn trông nom không chu đáo, để Tiểu Tang chịu thiệt thòi trong công việc. Đợt trước, Tiểu Tang bị đồng nghiệp vu oan, An Cẩn thiếu đầu óc, tin lời gièm pha của người khác, đổ oan cho cậu ấy. Sau đó mặc dù chân tướng đã sáng tỏ, chúng cháu muốn bù đắp cho cậu ta, nhưng cậu ta không chịu chấp nhận, nhảy sang máng khác. Còn về tay đồng nghiệp vu oan cho cậu ta, chúng cháu vốn định trừng phạt nghiêm khắc, nhưng kẻ nọ gieo gió gặt bão, đã bị Đại Tộc Trưởng giết trong đại lễ cuối năm mất rồi."

"Đại lễ cuối năm?" Châu Hà nhíu mày.

"Đúng vậy," Châu Nhất Nan nói, "Cụ cố đi xa nên không biết. Nhà họ Tang đã có Đại Tộc Trưởng mới, mấy ngày trước năm dòng họ chúng cháu cùng đến dự lễ, gặp mặt vị Đại Tộc Trưởng đó."

"Thế nào?" Châu Hà nheo mắt.

"Thực lực không cho phép coi thường," Châu Nhất Nan cười gượng, "Vừa mở tiệc đã bảo tất cả mọi người quỳ lạy hắn, đánh đòn phủ đầu cả năm chúng cháu. Hắn bắt năm dòng họ hứa quay về Cõi Mộng, chúng cháu đã sắp xếp người ở lại Cõi Mộng rồi. Nghe nói lão già nhà họ Lý ngoan cố không bỏ cuộc, nán lại sau bữa tiệc, e là không kiếm chác được gì, vừa về nhà đã bế quan không ra ngoài nữa. Với tính tình lão già đó, nếu được hời, e rằng phải gióng trống khua chiêng rêu rao khắp nơi mới đúng."

Châu Hà đứng dậy, tâm trạng nặng trĩu. Không ngờ hắn mới đi được vài ngày, Tang Tiểu Quai đã gặp nhiều chuyện như thế. Cậu nhóc đó thông minh, gặp mặt năm dòng họ mà vẫn giấu được thân phận, còn không cho người khác được lợi lộc gì. Nguỵ trang, giả vờ trước nay vẫn luôn là sở trường của Tang Tiểu Quai. Nhìn đám ngu xuẩn này bị Tang Tiểu Quai quay mòng mòng mà còn không biết, y như bản thân hắn lúc mới gặp Tang Tiểu Quai.

Không chỉ một mình hắn bị Tang Tiểu Quai chơi xỏ, trong lòng Châu Hà lấy lại chút cân bằng. Thấy Tang Tiểu Quai lợi hại đến vậy, hắn có cảm giác hãnh diện khi trẻ con nhà mình đã trưởng thành, bèn chế giễu người nhà họ Châu không nể nang gì: "Đó là tại các ngươi ngu dốt, một thằng nhóc mà cũng không đánh lại, còn có mặt mũi nào làm người đứng đầu năm dòng họ?"

Châu Nhất Nan lập tức thấy hổ thẹn, nói: "Nếu có mặt cụ cố, nhất định sẽ không như vậy."

"Còn phải nói à." Châu Hà hừ một tiếng, nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng, "Kỳ lạ, rõ ràng là các ngươi khiến Tang Hủ không vui, tại sao y lại chặn ta?"

Châu An Cẩn đang buồn bực trong lòng, cười khẩy thành tiếng, nói: "Chắc là tìm thấy chỗ dựa mới rồi chăng."

Châu Nhất Nan lườm anh ta, ra hiệu cho anh ta im lặng.

Rốt cuộc thì Châu An Cẩn vẫn còn trẻ, chưa học được mánh khoé của bố mình, cơn tức dâng trào, anh ta bất chấp tất cả mà nói: "Tang Hủ đã đến nhà họ Lý, đang là kẻ tâm phúc đi theo lão gia Lý Tư Cựu nhà họ Lý. Cụ cố đã bao giờ nghe nói đến Lý Tư Cựu chưa? Lão ta cùng một thế hệ với cụ. Cụ nâng Tang Hủ như nâng trứng, e rằng Tang Hủ chỉ coi cụ là chỗ dựa mà thôi. Cụ vừa đi, cậu ta bèn tìm người mới. Nghe nói hiện giờ cậu ta ở nhà họ Lý rất được yêu quý, còn oai phong hơn cả ở nhà họ Châu. Có lẽ cậu ta lấy lòng cụ ra sao, thì cũng lấy lòng lão gia Lý như vậy chăng."

Dứt lời, trong lòng anh ta không nhịn được mỉa mai. Cụ cố gì chứ, bị lừa tình mà còn không biết, có tư cách gì chế nhạo họ ngu dốt?

Sắc mặt người đàn ông trước mắt rắn đanh từng tấc một, đồng tử mắt vàng rực như rơi xuống băng tuyết, toát ra hơi lạnh thấu xương.

Châu Hà không hoàn toàn tin tưởng lời hai bố con nhà họ Châu nói, nhưng lời nói dối này rất dễ chọc thủng, hắn tìm thẳng đến Tang Hủ là có thể hỏi được rõ ràng, hai bố con nhà họ Châu tuyệt đối không dám ăn nói tuỳ tiện trước mặt hắn, vậy nên ít nhất thì trong mắt hai bố con nhà họ Châu, Tang Hủ đúng là đã bỏ rơi hắn khi mất tích, chuyển sang chỗ dựa mới.

Dựa vào cái gì mà lão già nhà họ Lý tin tưởng Tang Hủ đến thế? Tang Hủ đã nói ngon ngọt như thế nào để lấy lòng lão ta? Hay là cậu đi quyến rũ người khác giống như đã quyến rũ Châu Hà?

Oắt con Tang Hủ... hình như đúng là người có thể làm ra chuyện này.

Châu Hà hung ác nghĩ, nếu cậu dám quyến rũ người khác, xem hắn có chặt đứt cái chân chó của cậu không.

Châu Nhất Nan an ủi: "Cụ cố, chúng cháu sẽ chọn người khác tốt hơn cho cụ. Tang Hủ còn trẻ quá, không biết điều. Trai bao khắp nơi có cả đống, trong số người ngoại tộc cũng không thiếu kẻ bề ngoài điển trai. Ví dụ như cái cậu tên Văn Uyên trong tập đoàn, cụ từng gặp rồi phải không, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, hay là chúng cháu giới thiệu cho cụ làm quen với cậu ta nhé?"

"Các ngươi cút đi đã." Châu Hà bực dọc nói.

Hai người đành cáo lui, Châu Nhất Nan gọi điện thoại cho trợ lý, bảo y lập tức chọn trai bao theo bề ngoài của Tang Hủ.

Châu Hà gọi vào WeChat của Hàn Nhiêu, Hàn Nhiêu đang tắm, bất thình lình nhìn thấy cuộc gọi thoại của Châu Hà, giật bắn mình.

Anh ta cuống quýt lau sạch tay, nghe máy, nói: "Anh Châu anh quay về rồi à! Thân xác của anh vẫn đang ở chỗ tôi, tôi đã cấp đông rồi, anh còn cần nữa không?"

"Ta hỏi ngươi, tại sao Tang... Lưu Kiến Quốc lại chặn ta, y có quan hệ gì với tên Lý gì Cựu đó?"

"Éc..."

Hàn Nhiêu đang định nói, Châu Hà lại ngắt lời anh ta, "Thôi, ngươi chuyển lời cho Lưu Kiến Quốc, giờ là mười giờ sáng, ta cho y một tiếng đồng hồ, bảo y tự đến giải thích. Ta ở đây đợi y, tốt nhất là lời giải thích của y nên làm ta hài lòng."

Dứt lời, Châu Hà cúp máy.

Hàn Nhiêu túa mồ hôi, vội vàng nhắn tin cho Tang Hủ trong nhóm ba người Tình Vững Hơn Vàng.

Hàn Nhiêu: [Chàng trai* chàng trai*, anh Châu quay về rồi! Anh ấy bảo chú về nhà tìm anh ấy trong vòng một tiếng đồng hồ.]

Hàn Nhiêu: [Hình như anh ấy hiểu nhầm chú chuyện gì đó. Chú chặn anh ấy rồi à?]

Hàn Nhiêu: [Một tiếng đồng hồ có kịp không?]

Hàn Nhiêu: [Cơ thể của anh Châu vẫn đang đông lạnh ở chỗ anh đây, anh gửi hàng cho anh ấy nhé?]

Tang Hủ đang ở văn phòng sếp tổng bôi thuốc lên vết thương trên lưng mình, tấm gương phản chiếu mảng bầm xanh tím và vết cào trên người cậu, đặc biệt là vùng máu ứ đọng trên lưng, làn da trắng nõn, vết bầm đậm màu, nhìn mà ghê người.

Mặc dù Bổ Thiên Đan có tác dụng, nhưng không thể ăn quá nhiều, vả lại cậu phải để dành phát lương cho nhân viên, theo kế hoạch còn phải tuyển thêm nhân viên mới, hiện giờ Bổ Thiên Đan trong tay cậu chỉ vừa đủ dùng, quả thật không thể lãng phí được. Vậy nên lần này cậu chỉ ăn hai viên, dùng để chữa lành vết thương nặng, các vết bầm tím, vết cào khác thì bôi thuốc là được.

Điện thoại rung ong ong, Tang Hủ quẹt màn hình, nhìn thấy tin nhắn Hàn Nhiêu gửi tới.

Châu Hà đã quay về?

Hắn không sao, trái tim treo lơ lửng nhiều ngày của Tang Hủ cuối cùng cũng được thả về chỗ. Không hổ là Sát Sinh Tiên, thần thông lúc cực thịnh có thể trấn áp năm dòng họ, dù biến thành khiếm khuyết, chỉ kẽ nứt thế giới sao mà làm khó được hắn?

Có gặp hắn không? Không muốn gặp.

Tang Hủ bình tĩnh gõ:

[Bảo hắn cút đi.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro