Chương 91: Lửa giận

Tất cả đều im bặt, phòng họp rộng lớn im phăng phắc.

Châu Hà, lãnh đạo năm dòng họ đều từng nghe nhắc đến cái tên này. Lúc mời hắn về, nhà họ Châu đã khua chiêng gióng trống một phen. Hắn là cụ cố nhà họ Châu, cùng thế hệ với Lý Tư Cựu, nghe nói là tàn bạo hiếu chiến, giết người như ngoé, háo sắc hoang dâm, còn có tật về phương diện nọ nữa.

Lý Ngộ Thanh tức dồn thêm tức, đây là địa bàn của Lý Thị nhà họ, mặc dù năm dòng họ đều có tâm tư riêng, tốt xấu gì ngoài bề mặt cũng là tôn trọng lẫn nhau, chung sức hợp tác. Kẻ này xông vào công ty của dòng họ Lý, xông vào cuộc họp lãnh đạo, định làm gì?

Hơn nữa hắn lên đây kiểu gì, bảo vệ đại sảnh làm gì vậy... Đợi đã, đợt trước công ty cắt giảm nhân sự, hình như bảo vệ bị ông ta cắt giảm mất rồi.

Lý Ngộ Thanh hít sâu một hơi, tự vỗ về mình không đánh lại hắn, đừng trở mặt với hắn, ông ta nói: "Thì ra là cụ cố nhà họ Châu, cụ đến chơi, sao không bảo lễ tân thông báo? Cụ tìm ai ạ?"

Châu Hà cười lạnh lùng, "Tìm thằng cha ngươi."

Tìm Lý Tư Cựu?

Lý Tùng La rùng mình, ngồi ngay ngắn. Nhìn Châu Hà, rồi lại nhìn Tang Hủ, cô lập tức vỡ lẽ uẩn khúc bên trong, đây là bạn trai cũ tìm đến gây sự. Quả nhiên Châu Hà này tồi tệ y như trong lời đồn mà, tổ trưởng Tang đã nhảy việc rồi, thế mà hắn vẫn đuổi đến tận đây không tha, hơn nữa còn xông vào cắt ngang cuộc họp ở chốn đông người. Sau ngày hôm nay, trong công ty ắt sẽ đồn thổi khắp nơi, bàn tán xôn xao về tổ trưởng Tang.

Cô ghét nhất là bọn đàn ông khốn nạn chia tay rồi vẫn dây dưa không rõ. Tổ trưởng Tang là đối tượng được sếp tổng che chở, cấp dưới trên danh nghĩa của cô, bất kể ra sao, cô đều phải bảo vệ tổ trưởng Tang mới được.

Cô hắng giọng, tỏ vẻ oai nghiêm, vẫy tay với Lý Ngộ Thanh: "Mọi người ra ngoài chờ đi."

Ánh mắt của người Lý Thị đảo một vòng giữa cụ cố nhà mình, Tang Hủ và cụ cố nhà họ Châu, thức thời cáo lui. Thần tiên đánh nhau, lại còn là vì tình nhân, đám tép riu như họ đừng tham gia thì hơn. Mọi người lui ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa cho ba người họ. Trong phòng họp chỉ còn lại Lý Tư Cựu, Châu Hà và Tang Hủ.

Châu Hà nhìn Tang Hủ, từ đầu đến cuối kẻ này chưa từng ngoảnh đầu lại nhìn hắn, như thể coi hắn là không khí. Hắn nhịn một bụng tức, như một quả bom, chỉ thiếu châm ngòi nổ.

Lý Tùng La nói: "Cụ cố nhà họ Châu, cuộc họp của nhà ta thảo luận đều là bí mật dòng họ, ngươi ở đây, làm sao nhà ta họp được?"

Châu Hà cười khẩy nói: "Ta mặc kệ ngươi họp kiểu gì..."

"Châu Hà."

Cuối cùng Tang Hủ cũng cất tiếng.

Cậu thanh niên cụp hàng mi, đổ bóng râm xuống gò má trắng nõn. Nắng rọi vào, chiếu lên hàng mi của cậu như lông vũ màu trắng.

"Cụ đến đây làm gì?" Cậu hỏi.

"Nhắn tin ngươi không trả lời, chuyển nhà đến chỗ này, ngươi có ý gì?" Châu Hà nhìn cậu đăm đăm, "Ngươi cố tình tránh ta à?"

Hắn ghét Tang Hủ tỏ vẻ coi như không nhìn thấy mình, sao nào, chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ư? Hắn vươn tay vặn cằm Tang Hủ, bắt cậu nghiêm túc nhìn mình.

Ánh mắt của cậu thanh niên vẫn lạnh nhạt như mọi khi, tựa đá cuội nơi đáy chậu nước, vừa lành lạnh vừa rắn rỏi.

Đáng ghét, trông cũng đẹp là thế nào nhỉ?

"Trước đây suốt ngày mặc áo nỉ, sao đến đây lại ăn mặc đẹp trai thế này?" Giọng Châu Hà như ngâm trong băng, "Ngươi quyến rũ ai hả?"

Tang Hủ: "..."

Mặc âu phục là yêu cầu trang phục của Lý Thị, có điều cậu nghĩ cậu có nói thì Châu Hà cũng không tin.

Hơn nữa không ngờ hắn lại khen cậu đẹp trai.

"Tôi đã đổi công việc rồi, giờ đang đi làm ở Lý Thị," Tang Hủ bình tĩnh nói, "Cụ có biết cụ đang quấy rầy tôi không? Có chuyện gì, buổi tối tôi tan làm rồi nói được không?"

Châu Hà nói: "Không được."

Lý Tùng La muốn chen vào, Châu Hà lạnh lùng lườm cô. Lý Tùng La nói lắp ba lắp bắp, "Bạo, bạo lực gia đình là sai trái!"

"Ngươi điên à? Ta có đánh y đâu." Châu Hà nheo mắt nhìn sang Tang Hủ, "Giải thích đi? Tang Hủ, tốt nhất là ngươi nghĩ cho kỹ rồi bảo ta, ngươi qua lại với lão già chết tiệt này thật à?"

Lão già chết tiệt Lý Tùng La: "..."

"Không." Tang Hủ nói ngắn gọn.

Châu Hà: "..."

Cơn tức trong lòng nguôi bớt chút đỉnh.

Quả nhiên, hắn bảo mà, làm sao lão già chết tiệt Lý Tư Cựu bì kịp hắn được? Hắn khinh bỉ liếc nhìn Lý Tư Cựu, mái tóc lơ thơ, nếp nhăn trên mặt kẹp chết cả ruồi, khuôn mặt già như quả óc chó. Còn Châu Hà, không nói là phong độ ngời ngời, ít nhất cũng là thần tiên xuống trần.

Trước khi đến đây, Hàn Nhiêu đã vận chuyển thân xác của hắn đến Hàng Châu bằng máy bay tư nhân. Châu Hà lấy hai mươi viên Bổ Thiên Đan của nhà họ Châu, ăn sạch một hơi. Hai mươi viên, đã là giới hạn liều dùng tối đa của Bổ Thiên Đan. May mà Bổ Thiên Đan điều trị vết thương ngoài da rất nhanh, vết bỏng trên cơ thể chỉ mấy tiếng đồng hồ đã lành lặn.

Ngoài ra, hắn còn bảo Hàn Nhiêu mua một bộ quần áo mới.

Giờ nghĩ lại vốn không cần phải phiền phức thế, dù cho toàn thân hắn cháy đen thui, vẫn có thể bỏ xa Lý Tư Cựu mấy con phố.

Chiều cao không bằng hắn, bề ngoài không bằng hắn, sao Tang Tiểu Quai có thể ưng nổi? Ưng Lý Tư Cựu tuổi cao, ưng Lý Tư Cựu không tắm rửa sao? Lý Tư Cựu trẻ thêm năm trăm tuổi cũng không bằng được một ngón tay út của hắn. Không biết là ai đồn thổi chuyện Tang Hủ và Lý Tư Cựu, hắn phải xé nát mồm kẻ đó.

Được thôi, Tang Tiểu Quai không phản bội hắn, thế thì tất cả đều dễ thương lượng.

Châu Hà buông cậu ra, hỏi: "Ta đi đâu đợi ngươi? Ở đây có phòng trẻ em không?"

"Không, cụ tự kiếm chỗ ngồi đi, buổi tối tôi sẽ đi tìm cụ."

Thế cũng tạm được. Lửa giận trong lòng Châu Hà nguôi bớt.

Lại liếc nhìn Lý Tư Cựu thêm vài lần, hắn cảm giác tên Lý Tư Cựu này có gì đó kỳ quái, không giống người đã Lên Thềm. Tang Hủ là kẻ tinh ranh, chắc chắn Lý Tư Cựu này có bí mật nào đó không thể cho người khác biết, hắn cũng không tiện nán lại thêm, kẻo quấy rối kế hoạch của Tang Hủ. Thôi, nghĩ cho đại cục, hắn nhịn thêm nửa ngày nữa. Đến buổi tối, Tang Hủ sẽ phải quỳ lạy xin lỗi hắn.

Châu Hà hừ một hơi thật mạnh bên tai Tang Hủ, biến mất ngay tại chỗ.

Lý Tùng La nhìn trái ngó phải, hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"

"Mặc kệ hắn." Tang Hủ nhập mã vào máy tính xách tay, vào hệ thống an ninh của Lý Thị, xoá đoạn băng giám sát phòng họp vừa rồi, cậu nói, "Hãy nhớ lấy, cô là Lý Tư Cựu, lúc nãy cô không giống ông ta lắm, Châu Hà đã phát hiện ra điểm bất thường của cô rồi."

"Hả? Thế phải làm sao đây?"

"Không sao, Châu Hà có quan hệ không tầm thường với nhà tôi, hắn sẽ không nói ra đâu."

Lý Tùng La biết đừng hỏi những chuyện không nên hỏi, Châu Hà và Tang Hủ có quan hệ gì, dù tò mò thì tốt nhất là cô đừng biết. Cô xoa mặt, điều chỉnh thành biểu cảm của Lý Tư Cựu. Tang Hủ đứng dậy gọi mọi người ngoài phòng họp vào, mọi người bước vào nhìn, phát hiện Châu Hà đã biến mất. Lý Ngộ Thanh hỏi: "Bố ơi, cụ cố nhà họ Châu đâu?"

Lý Tùng La kiêu ngạo nói: "Đi rồi. Có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhìn các ngươi hoảng loạn kia, mất mặt nhà họ Lý quá. Được rồi, họp tiếp."

Lý Ngộ Thanh khom lưng nói: "Quả nhiên vẫn phải để bố trấn áp cục diện, vậy chúng ta tiếp tục thôi."

.

Châu Hà không đi xa, sợ Tang Hủ lại chạy mất, nên chỉ lòng vòng gần đó. Hắn đi dạo men theo con đường trước cao ốc Lý Thị, đi mấy chục vòng, đến quán net xem mấy tập phim truyền hình, mà vẫn chưa đợi được Tang Hủ đến tìm mình.

Hắn liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng đợi đến khi trời nhá nhem tối, về cao ốc xem thử, Tang Hủ vẫn đang tăng ca.

Nhìn xung quanh, cao ốc Lý Thị đèn đóm sáng trưng. Không phải hôm nay là Giao thừa ư, sao đám người này vẫn còn tăng ca? Hắn không đi tới, mà dựa vào máy lọc nước ngắm Tang Hủ ăn đồ ăn đặt ngoài ở chỗ làm. Lúc ở Châu Thị, Tang Hủ cũng toàn thế này, cậu cứ như người máy đã vặn dây cót vô hạn, chưa bao giờ có lúc nào nghỉ ngơi.

Bóng người rải rác, hư ảo tựa bong bóng. Tang Hủ ngồi ở đó, là một cái đinh không thể nhổ ra được. Châu Hà đi đã thấm mệt, hắn tàng hình, ngồi bên cạnh Tang Hủ nhìn cậu làm việc. Không nên ngồi ở đây, làm như hắn không thể rời xa Tang Hủ được vậy, rất mất mặt.

Nhưng hắn không có nơi nào để đi, mặc dù nhà họ Châu đã mua biệt thự tặng hắn, có điều từ bé hắn đã sống trong hoàng cung, to gấp biệt thự hàng vạn lần, sống lâu ở nơi rộng lớn mà không thiết thực này quả thật là rất nhạt nhẽo, còn chẳng bằng nấm mồ nhỏ mà người nhà họ Tang đào cho hắn.

Vẫn ổn, Tang Hủ không nhìn thấy hắn, người khác cũng không nhìn thấy hắn. Hắn nằm bò ra bàn dán mắt vào Tang Hủ, nghĩ bụng sao mà lông mi Tang Hủ lại dài lại cong đến thế. Đợi hồi lâu, Tang Hủ vẫn chưa tan làm. Cậu đúng là sắt đá, từ chiều đến tận tối, cậu chỉ một lòng làm việc, vốn không định ra ngoài tìm hắn, Châu Hà nghi ngờ cậu đã quên mất mình rồi.

Châu Hà mất kiên nhẫn, chạy xuống tầng dập cầu dao của cả toà nhà. Tiếng hoan hô của nhân viên vang lên trong cả toà cao ốc, mọi người lũ lượt nói năm sau gặp lại, hấp tấp rời khỏi đó.

Chẳng bao lâu sau, Tang Hủ bước ra từ toà nhà. Đêm Giao thừa, khắp nơi đều đang bắn pháo hoa. Bầu trời ban đêm rực rỡ sắc màu, đường phố sáng đèn ồn ã, cửa sổ các cửa tiệm sáng rực như lâu đài trong truyện cổ tích.

Đèn đường kéo bóng cậu ra thật dài, Châu Hà bám theo sau đằng xa, hai tay đút trong túi áo khoác, oán khí hừng hực nhìn chằm chằm vào lưng cậu, tất cả những người đi đường lướt qua hắn đều vô thức rùng mình, ngờ vực thời tiết giảm nhiệt độ mạnh.

Lén lút bám theo sau Tang Hủ băng qua đường như hồn ma, đường phố xe cộ tấp nập, đèn xe lướt qua, người như ngâm dưới làn nước, gợn sóng nổi lên, trong một khoảnh khắc, Châu Hà cảm thấy Tang Hủ nhẹ như một sợi lông vũ.

Họ tiến vào một khu dân cư yên tĩnh, như thể tự dưng bước vào phim câm, thế giới tắt nút âm lượng. Mở cửa đơn nguyên, lên tầng. Đèn lối đi sáng lên từng tầng một, cuối cùng dừng ở tầng 18, Tang Hủ rút chìa khoá ra mở cửa.

Cửa mở được một nửa, cậu chợt dừng động tác, nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Cậu đang nói với ai vậy? Châu Hà nhìn xung quanh, chẳng có ai cả.

Tang Hủ ngoảnh đầu, quay mặt về phía hắn, "Tôi biết cụ đang ở đây."

Châu Hà: "..."

Như làm việc xấu bị bắt quả tang, hắn không biết mình có nên xuất hiện hay không. Nếu xuất hiện, há chẳng phải xác thực hắn một mực bám theo Tang Hủ hay sao? Hắn vốn định chờ Tang Hủ về đến nhà, quỳ xuống đất vái lạy xin hắn rồi hắn mới xuất hiện.

"Dây dưa không rõ thế này rất vô nghĩa." Tang Hủ cụp mắt, nói, "Ra đây đi, Châu Hà."

Bóng hắn tựa vết mực, loang ra từng chút một.

"Dây dưa không rõ cái gì?" Châu Hà nheo mắt, giọng chẳng lành, "Ngươi nói cho rõ, là ngươi quấn lấy ta, là ngươi quyến rũ ta, là ngươi cầu xin ta bảo vệ ngươi. Nếu không phải người nhà ngươi giao phó ngươi cho ta, ngươi tưởng ta muốn ở bên ngươi à?"

Lời nói tuôn ra một tràng, hành lang lặng ngắt như tờ.

Trong lòng Tang Hủ chợt thấy rất bức bối, như bị đá tảng đè lên, cậu không xê dịch được. Cậu hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi, là tôi sai. Tôi không nên quyến rũ cụ, không nên lợi dụng cụ."

"Ngươi biết thế là được."

Kẻ này còn chưa đến mức hết thuốc chữa, chịu xin lỗi rồi, lòng Châu Hà dễ chịu hơn đôi chút.

Đang định mắng cậu thêm vài câu, cho cậu biết tay, rồi bảo cậu dẫn mình về nhà ăn cơm tất niên, thì hắn nghe cậu nói: "Kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không lợi dụng cụ nữa. Sau này vào mộng, tôi sẽ tự nghĩ cách. Chuyện nhà họ Tang phải làm, tôi cũng sẽ tự làm. Bất kể có hậu quả gì, tôi đều sẽ tự gánh vác, cụ không cần bị ràng buộc bởi nguyện vọng của cha ông nhà tôi nữa.

"Ngươi đang nói gì vậy? Người của năm dòng họ cộng lại chỉ nước bọt thôi cũng đủ dìm chết ngươi rồi. Tang Tiểu Quai, dùng cái đầu thông minh của ngươi mà nghĩ cho kỹ, ngươi nên cầu xin ta giúp ngươi."

Tang Hủ nhìn hắn, cặp mắt tĩnh lặng, cậu hỏi: "Tại sao? Không phải cụ không thích người khác lợi dụng cụ sao?"

Châu Hà bị cậu nói mà nghẹn họng, cố tình nói lung tung: "Biểu hiện của ngươi trên giường cũng tạm."

"Giờ tôi có thể tự bảo vệ mình rồi." Tang Hủ nói từ tốn, "Trong thời gian cụ đi, tôi đã tham gia đại lễ cuối năm của sáu dòng họ, không bị lộ tẩy thân phận, bắt họ hứa sẽ quay về Cõi Mộng, còn giết cả Lý Tư Cựu. Lý Tư Cựu hiện giờ là người tôi cài cắm, năm dòng họ không kiên cố đến vậy đâu. Không có mặt cụ, tôi cũng có thể tự bảo vệ mình."

"Vậy nên?" Châu Hà như đã đoán được cậu định nói gì, cặp mắt vàng rực nhìn cậu chằm chằm, tựa ngọn lửa bốc cháy, "Ngươi dám nói tiếp, ta sẽ giết ngươi."

Hứng chịu ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, Tang Hủ vẫn thốt ra câu kia như thể không sợ chết——

"Châu Hà, tôi không cần cụ..."

"Im miệng, ta không muốn nghe." Châu Hà nổi cơn thịnh nộ ngắt lời cậu.

Thế nhưng Tang Hủ vẫn nói tiếp, "Tôi không cần..."

Rốt cuộc thì câu nói này vẫn không thốt ra được.

Bởi Châu Hà đã nắm cằm cậu, cúi đầu cắn môi cậu, nuốt hết những lời cậu chưa nói vào họng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro