Chương 97: Âm trạch

[Giấc mộng thứ sáu: Âm Trạch Nhà Họ Triệu]

[Độ khó: Cấp B]

[Tang Hủ, xin chào, chào mừng bạn bước vào giấc mộng thứ sáu. Rất tiếc là bạn đã bị ô nhiễm, đây thường là bước đầu tiên người ngoại tộc bước vào huỷ diệt. Có điều, muốn tìm thấy chân tướng, lẽ nào bước đầu tiên không phải là tiếp cận nó sao?]

[Cho bạn thêm một nhắc nhở nho nhỏ: Điều thật sự đáng phải sợ, là bản thân nỗi sợ.]

[Chúc đến khi tỉnh mộng, bạn vẫn là bạn.]

Hệ thống lại đóng vai người đặt câu đố rồi.

Tang Hủ phớt lờ những nhắc nhở này, mở mắt ra.

Trước mắt là một căn phòng đơn sơ, bên trái là cửa sổ mành, cạnh tường là một chiếc giường gỗ, bên phải là tủ quần áo, còn có giá gỗ đặt bồn rửa mặt. Châu Hà bò từ gầm giường ra, mặc dù không phải lần đầu rơi xuống gầm giường, nhưng hắn vẫn buồn bực vô cùng. Ngẩng đầu lên nhìn, Tang Hủ đang kiểm tra ba lô, lương khô, nước, súng, đạn, dao phòng thân... không thiếu thứ gì.

Đầu tiên là bật điện thoại, có tín hiệu, nhưng cực kỳ yếu, gửi một tin nhắn phải đợi rất lâu. Lại mở GPS, kiểm tra điểm đáp, theo hiển thị bản đồ, hình như họ đang ở trong một vùng núi rất hẻo lánh.

Dù sao thì đều rất xa cột mốc biệt thự Vô Thường Tiên và chung cư Đông An mà cậu đã biết.

Mặc dù sương mù đã tan, người ngoại tộc hành động không bị trở ngại nữa, nhưng giao thông trong Cõi Mộng cơ bản là trong trạng thái tê liệt, trừ phi ăn cắp được một chiếc xe hơi, nếu không thì rất khó đi đường xa. Cậu tính khoảng cách đến cột mốc đã biết, gần như tương đương với việc băng qua già nửa Trung Quốc, dù có ô tô cũng không đi nổi, không thể không nghi ngờ hệ thống cố tình quẳng cậu ra xa thế này.

Xem ra vẫn phải cột mốc ngay ở đây mới được.

Âm trạch nhà họ Triệu? Lẽ nào nơi này là biệt thự của người nhà họ Triệu?

Âm trạch, theo tên thì nghĩa là nơi ở xây cho người chết, phần lớn chỉ mồ mả. Nhìn bố cục căn phòng trước mắt, không giống một nấm mồ, mà giống một căn nhà.

Lần vào mộng này Tang Hủ không lập đội với nhân viên công ty Ác Mộng, giờ cậu đã bị ô nhiễm, trước khi nắm được hoàn toàn tình trạng của mình, Tang Hủ không muốn gây rắc rối cho nhân viên mà cậu khó khăn lắm mới lừa được. Theo cậu biết, lần này vào mộng Hàn Nhiêu vẫn lập đội với Thẩm Tri Đường, không biết đáp xuống đâu, còn Thẩm Tri Ly và Lý Tùng La đều chọn chiến đấu một mình.

Tang Hủ áp lên cửa sổ kính nhìn ra ngoài, bên ngoài là chập tối, vị trí cậu đang ở là tầng một. Ngoài kia có một khoảnh sân nhỏ, một cánh cửa sắt đóng kín, cạnh đó có một phòng trực ban. Ánh chiều tà rọi qua cửa sổ phòng trực ban, trong đó trống rỗng, không một bóng người.

Đường phố cực kỳ hiu quạnh, đèn đường chớp tắt, ven đường trồng rất nhiều cây thân gỗ, bóng cây phấp phới xung quanh. Mặc dù căn nhà có kết cấu gạch cũ, nhưng sân vườn bên ngoài, phòng trực ban và cửa sắt rõ ràng là thêm mới, cửa sắt còn có khóa nhận diện mặt người.

Có điều sao quanh đây không có ai? Sau đại lễ cuối năm lần trước, năm dòng họ đều tự phái người quay về nhà cũ ở Cõi Mộng trấn giữ. Dòng họ Triệu tuy sa sút, ít nhất cũng phải có người trông nom mới đúng.

Tình hình hiện tại, là đã xảy ra sự cố gì đó, hoặc dòng họ Triệu vốn không phái người về.

Khả năng thứ hai thấp hơn, bởi phòng rất sạch sẽ, rõ ràng là đã có người quét dọn.

Tang Hủ nói: "Châu Hà, cụ đọc lại thư cầu cứu, xem có cái nào gửi từ quanh tọa độ này không?"

"Tang Tiểu Quai, có phải ta chiều em quá rồi không," Châu Hà tức giận lấy điện thoại ra, "Suốt ngày gọi thẳng tên ta."

"Thế em nên gọi cụ như thế nào?"

"Em nghĩ sao?" Châu Hà nheo mắt.

Tang Hủ: "..."

Tang Hủ đã hiểu, hắn muốn cậu gọi là chồng.

Thế nhưng Châu Hà không yêu cậu, họ không thể coi là vợ chồng thật sự được. Nếu tính nghiêm khắc, đáng lẽ phải là quan hệ giữa bậc cha chú và cháu chắt lên giường với nhau. Trước đây không có Thi Cẩu, gọi bừa là chồng, giờ ngược lại không thể thốt ra khỏi miệng.

Châu Hà không cho phép phản bác, hắn nói: "Chồng, chủ nhân, bố. Em chọn một cách xưng hô đi."

Tang Hủ nói: "Bố."

"..."

Châu Hà tức phát rồ, hung hăng bấm màn hình điện thoại.

Trước đó Tang Hủ đã bảo Thúy Hoa chụp lại toàn bộ thư cầu cứu, còn phân loại theo vùng tọa độ.

Châu Hà nhập tọa độ vào khung tìm kiếm, thật sự tìm thấy một lá thư. Tọa độ gửi lá thư cầu cứu này tình cờ chính là vị trí âm trạch nhà họ Triệu. Châu Hà quẳng điện thoại cho Tang Hủ, ngoảnh đầu đi giận dỗi.

"Kính gửi Đại Tộc Trưởng:

Chẳng biết ngài có nhận được lá thư này hay không, tôi lên mạng hay tin ngài đã mở lại Cửa Chính Nghĩa, tôi có thông tin quan trọng muốn báo cho ngài.

Trước tiên nói về thân phận của tôi đã, tôi tên là Bạch Tích, là người ủng hộ trung thành nhất của ngài. Từ bé tôi đã đặc biệt sùng bái nhà họ Tang, đặc biệt sùng bái Đại Tộc Trưởng. Khi tôi nghe nói ngài quay lại, tôi thật sự vô cùng vui sướng. Tôi biết, nhà họ Tang sẽ không bỏ rơi chúng tôi.

Tôi rất muốn giúp đỡ, sương mù đã hại chết rất nhiều người, tôi cho rằng tôi cũng nên làm chút chuyện, trấn áp năm dòng họ, khôi phục trật tự ngày xưa như ngài. Vậy nên khi nhà họ Triệu tuyển người trông nom âm trạch, tôi đã dũng cảm ứng tuyển. Sự việc rất suôn sẻ, bởi chức vị này chỉ có một mình tôi ứng tuyển.

Công việc của chức vị này rất đơn giản —— hàng ngày tuần tra âm trạch một lần, đảm bảo vệ sinh căn nhà, thực hiện vài công việc bảo trì căn nhà là được.

Hơn nữa người nhà họ Triệu đã nâng cấp an ninh trong và ngoài căn nhà, ví dụ như thay khóa cửa thông minh nhận diện khuôn mặt, trong phòng trực ban có màn hình hiển thị máy quay giám sát, về cơ bản không cần ra ngoài cũng nắm được tình hình xung quanh tòa nhà. Hệ thống an ninh là rất cần thiết, người nhà họ Triệu bảo gần đây có gấu đen, buổi tối không được ra ngoài đi lung tung.

Khó ở chỗ muốn làm công việc này thì phải nhẫn nhịn nỗi cô đơn và sợ hãi khi ở một mình. Vị trí âm trạch nhà họ Triệu rất hẻo lánh, lái xe xuống núi đến thị trấn gần nhất tốn mười mấy tiếng đồng hồ, mà thị trấn này không vượt qua được sương mù, đã trở thành một thị trấn chết. Cũng có nghĩa là, chỉ có một mình tôi ở đây.

Nhưng cũng chính vì chỉ có một mình tôi ở đây, tôi mới phát hiện ra bí mật đáng sợ nhất của nhà họ Triệu.

Đại Tộc Trưởng, xin hãy đến gặp tôi, tôi nhất định phải chia sẻ bí mật này cho ngài. Xin ngài, nhất định phải đến gặp tôi. Ngài sẽ đến gặp tôi chứ?

Bạch Tích"

Châu Hà giận dỗi hồi lâu mà không thấy Tang Hủ dỗ mình, đành tự dỗ dành bản thân. Tang Hủ đọc thư xong, lại đưa cho hắn đọc. Hắn liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Đây là fangirl của em à."

Tang Hủ: "..."

Lá thư này rất kỳ lạ, gồm cả cảm giác người viết thư mang tới cũng rất lạ.

Trực giác mách bảo Tang Hủ, nhất định phải che giấu thật kỹ thân phận Đại Tộc Trưởng, một khi bị lộ, chắc chắn sẽ có rắc rối to. Tang Hủ khoác ba lô, mở cửa phòng cùng Châu Hà. Băng qua một đoạn lối đi bằng gỗ chật hẹp tối tăm, hai người bước vào từ đường.

Đã có rất nhiều người tụ tập trong phòng, ăn mặc đa dạng, đều khá điềm tĩnh.

Từ đường khép kín, cửa khóa từ bên trong, cửa sổ cũng khép chặt, bị rèm nhung che khuất kín kẽ. Rất rõ ràng, mọi người đều có kinh nghiệm, sợ có thứ gì không được nhìn xuất hiện ngoài kia.

Mặt tường từ đường treo đầy ảnh đen trắng, hết sức quái gở, mọi tấm ảnh đều chụp gáy người ta, nhìn mà lòng lạnh toát. Đáng lẽ trong từ đường phải treo di ảnh của tổ tiên nhà họ Triệu, sao toàn là gáy? Mặt họ không thể cho người khác nhìn được ư?

Chính giữa bàn thờ đặt một pho tượng, vải đỏ trùm đầu. Đây chắc là vị thần của nhà họ Triệu, Vô Sinh Lão Mẫu.

Dây điện quấn trên xà nhà, treo đèn điện kiểu cổ.

"Tự giới thiệu bản thân nhé, không cần nói nghề nghiệp trần tục của mình, nói mình là nhân viên của dòng họ nào là được." Người ngoại tộc đầu tiên lên tiếng, là một người trung niên cao gầy, "Tôi là Trần Nhạc Thiên, thuộc Tần Thị, cấp bậc giám đốc."

Cô gái duy nhất có mặt giơ tay lên, cô nuôi tóc dài, trang điểm đậm, mắt cong cong, nom có vẻ là một cô gái sáng sủa hiền hòa. Cô nói: "Tôi tên là Ngải Đường, là giám đốc tài chính bộ phận người ngoại tộc của tập đoàn Minh Thị."

"Trẻ thế này mà đã làm giám đốc tài chính rồi?" Một người đàn ông khác để râu cười ha ha nói, "Tôi họ Minh, tên là Minh Thuần, là giám đốc điều hành công ty con thuộc tập đoàn Minh Thị."

"Không ngờ lại là người nhà mình, thất lễ thất lễ." Ngải Đường cuống quýt bắt tay y.

Minh Thuần cười nói: "Hổ thẹn quá, chẳng qua chỉ là nhánh nhỏ mà thôi."

Tang Hủ: "..."

Sao toàn là "giám đốc" thế này?

Họ nói không chỉ là chức vụ, mà còn là cấp bậc người ngoại tộc của mình. Được làm "giám đốc", kiểu gì cũng là người ngoại tộc đã đại viên mãn Qua Sông.

Ba người trao đổi danh thiếp với nhau, gọi tía lia "sếp Trần", "sếp Ngải", "sếp Minh".

"Không biết hai vị làm chức cao ở công ty nào?" Trần Nhạc Thiên nhìn sang Châu Hà và Tang Hủ.

Tang Hủ đang đắn đo nên trả lời như thế nào, Châu Hà uể oải nói: "Ta là chủ tịch Châu Thị."

Mọi người có mặt đều sốc vô cùng, gồm cả Tang Hủ.

"Ngài là Châu Nhất Nan, chủ tịch Châu?" Trần Nhạc Thiên không dám tin, "Nghe nói ngài đã hơn năm mươi tuổi rồi, ơ... Ngài giữ gìn tốt quá."

"Còn phải nói à," Châu Hà cười khẩy, "Ta cấp bậc nào ngươi cấp bậc nào? Ngươi chết rồi ta cũng không già đi đâu."

Trần Nhạc Thiên: "..."

Mấy người này mặc dù đều là "sếp", nhưng tập đoàn năm dòng họ rườm rà phức tạp, nhân lực đông đảo, rốt cuộc thì người ngoại tộc được đến đại lễ cuối năm lần trước chẳng qua chỉ được vỏn vẹn mấy chục người, người ngoại tộc có mặt chưa ai thật sự trông thấy lãnh đạo Châu Thị. Vốn dĩ không ai tin lời Châu Hà nói, nhưng hắn ngông cuồng thế này, làm cho Trần Nhạc Thiên không dám không tin.

Minh Thuần và Ngải Đường nhìn nhau, đều tỏ vẻ không tin tưởng lắm.

"Vậy đây là..." Minh Thuần nhìn sang Tang Hủ, "Thư ký của ngài ạ?"

Châu Hà nói: "Đây là con trai ta, Châu An..."

Châu An gì ấy nhỉ, hắn lại quên béng mất rồi.

"Châu An Cẩn." Tang Hủ đâm lao đành phải theo lao.

Mặc kệ họ có tin hay không, bản thân cậu tin là được.

"Không ngờ là chủ tịch Châu và sếp Châu tiếng tăm lẫy lừng," Ngải Đường cười hì hì nói, "Tôi phải bám càng mọi người thôi."

Tang Hủ bưng ghế cho Châu Hà, "Bố ơi, mời bố ngồi ạ."

Châu Hà ngồi xuống, vỗ đùi mình, "Con cũng ngồi đi."

Tang Hủ: "..."

Mọi người: "..."

Con trai nhà ai ngồi lên đùi bố mình chứ!?

Mọi người nhìn cảnh bố con hòa thuận của họ, im phăng phắc.

"Mấy người thế hệ con cháu, đều đi quanh quanh, xem tình hình nơi này ra sao đi." Châu Hà bắt đầu ra lệnh.

Thế mà mấy người họ không nổi giận, tự đi kiểm tra xung quanh, nhưng đều không bước ra ngoài. Tang Hủ cũng đi lòng vòng, vài phút sau, mọi người lại quay về từ đường.

Trần Nhạc Thiên nói: "Kết cấu nơi này rất đơn giản, chỉ có một từ đường, phía đông là một căn phòng nhỏ, nam bắc đều có một cánh cửa, phía tây có một nhà vệ sinh."

"Bên ngoài là một khoảnh sân, còn có một phòng trực ban, trong phòng trực ban không có ai." Ngải Đường nói, "Đây chỉ là kết quả nhìn thấy được, khám phá cụ thể hay là đợi đến sáng mai nhé? Hay là chủ tịch Châu bản lĩnh gan dạ, buổi tối đi xem thử?"

"Thôi," Trần Nhạc Thiên không đồng tình, "Ngày đầu tiên vào mộng, cẩn thận thì hơn, ban ngày hãy ra ngoài."

Dù cho mọi người đều có thực lực mạnh, nhưng cũng không định hành động thiếu suy nghĩ.

Suy cho cùng thì mấu chốt để người ngoại tộc sống sót là nghe theo bản năng.

Tình hình họ nói về cơ bản cũng giống hệt những gì Tang Hủ nhìn thấy. Hiện tại ngoài những người ngoại tộc là họ ra, tòa âm trạch này không có bất cứ dân bản địa nào.

Vậy Bạch Tích đã đi đâu?

Đúng lúc này, một giọng nữ cứng nhắc truyền từ bên ngoài vào——

"Nhận diện gương mặt thất bại, hãy quay mặt về phía ống kính."

Ngoài kia có thứ gì đó?

Tang Hủ nhíu mày, dỏng tai nghe.

Từ đường khép kín hoàn toàn, không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Ngải Đường nói bằng khẩu hình miệng: "Ngoài kia đã tối đen rồi."

Trần Nhạc Thiên nhanh chóng bấm công tắc, tắt đèn trong phòng. Mọi người bật đèn pin, lén lút áp tai sát cửa lắng nghe.

Bên ngoài im lặng chốc lát, lại là tiếng khóa cửa vọng vào——

"Nhận diện gương mặt thất bại, hãy quay mặt về phía ống kính."

"Nhận diện gương mặt thất bại, hãy quay mặt về phía ống kính."

"Nhận diện gương mặt thất bại, hãy quay mặt về phía ống kính."

Tiếng thông báo của AI lặp lại càng lúc càng gấp gáp, rốt cuộc là thứ gì ngoài kia? Mọi người nhìn nhau, đều rất tò mò, nhưng đều không dám nhìn ra ngoài.

"Có thể là động vật nào đó." Trần Nhạc Thiên nói, "Gấu đen vân vân."

"Đừng lo, có khóa cửa, không vào được đâu." Minh Thuần thì thầm.

Y vừa dứt lời, khóa cửa sắt kêu lạch cạch vang dội, sau đó là tiếng cót két đinh tai khi bản lề chuyển động, cửa sắt bật mở.

Ban đêm tĩnh lặng, âm thanh này nghe rõ mồn một.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro