Chương 119: Kho hàng

Bỗng nhiên, một tiếng súng nổ như pháo vọng tới từ bên ngoài tòa cao ốc.

Tấm thẻ đen của Thẩm Tri Ly sắp chạm vào khe cắm thẻ thì dừng lại, tiếng bước chân vọng tới từ xung quanh, rất nhiều người ngoại tộc nhà họ Tần mặc đồng phục băng qua cửa thang máy, lũ lượt chạy ra ngoài tòa nhà. Thẩm Tri Ly cất thẻ đen, hạ thấp vành mũ lưỡi trai, lặng lẽ bước ra khỏi thang máy, đi theo sau người ngoại tộc nhà họ Tần xem bên ngoài tình huống ra sao.

Ngoài cửa, Tang Hủ giơ một khẩu súng, họng súng hướng lên trời. Rất rõ ràng, vừa rồi là cậu nổ súng.

Thẩm Tri Ly đứng đằng sau đám đông, bắt gặp ánh mắt của Tang Hủ từ đằng xa. Thẩm Tri Ly biết đã xảy ra biến cố, tạm dừng hành động, lặng lẽ lùi vào bóng tối. Triệu Kiêu trợn mắt há mồm nhìn Tang Hủ, hỏi: "Tổ trưởng Tang, cậu làm gì thế?"

Tang Hủ lạnh lùng nói: "Nhà họ Tần không được sự đồng ý của chúng tôi đã thay đổi hệ thống an ninh, tôi nghi ngờ dòng họ Tần muốn chiếm đoạt cụm kho hàng. Lão gia ra lệnh cho tôi bắt giữ công tử Tần, công tử Triệu, anh có hợp tác không?"

"Việc này..." Triệu Kiêu nhìn Tang Hủ, rồi lại nhìn Tần Sơ Đồng.

Tần Sơ Đồng khạc nước bọt, nói: "Thứ gì vậy, một tên ẻo lả bán mông trèo cao, tưởng mình là cái rốn vũ trụ thật đấy à? Nói cho mày biết, dù hôm nay tao có chơi chết mày, lão gia nhà mày cũng không dám hó hé. Người đâu, dẫn nó đi cho tao."

Triệu Kiêu cười xòa nói: "Công tử Tần, không cần thế đâu. Đều là hiểu lầm thôi, đừng tức giận. Tổ trưởng Tang, còn không mau xin lỗi người ta đi?"

Tần Sơ Đồng đẩy y ra, ra lệnh cho thuộc hạ: "Dẫn nó đi!"

Lập tức có hai người ngoại tộc nhà họ Tần tiến lên, bắt giữ Tang Hủ đưa vào tòa cao ốc. Tang Hủ bị đưa tới một căn phòng, một người ngoại tộc nhà họ Tần ở lại, nhìn chằm chằm Tang Hủ không chớp mắt. Căn phòng này là một văn phòng, có nhà vệ sinh riêng. Tang Hủ mượn cớ đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh khóa cửa.

Ống thông gió bên trên bị gỡ ra, Thẩm Tri Ly đang nằm bò bên trong, hỏi bằng khẩu hình miệng: "Sao rồi?"

Tang Hủ mở vòi nước, để nước chảy róc rách, át tiếng nói của mình.

Cậu nói: "Thẻ đen đã mất hiệu lực, dùng là lộ ngay. Hủy bỏ hành động, lát nữa chúng ta rời khỏi đây."

Thẩm Tri Ly nghiêng đầu nói: "Không được."

"..." Thẩm Tri Ly lại định giở trò gì? Tang Hủ nhíu mày, "Anh muốn làm gì?"

"Sếp tổng ghét tôi, tôi mà không tạo được chút thành tích, sếp sẽ ghét lây cả Tiểu Đường." Thẩm Tri Ly tỏ vẻ ủ dột, nói, "Tiểu Đường muốn làm quản lý công ty, tôi không thể làm gánh nặng cho con bé được."

Tang Hủ hít một hơi khe khẽ, cố thuyết phục hắn: "Tôi sẽ giải thích rõ với sếp tổng, hủy bỏ hành động lần này không liên quan gì đến anh."

"Đồng nghiệp ơi," Thẩm Tri Ly lắc đầu, "Cậu thật sự chẳng hiểu sếp tổng chút nào."

Tang Hủ: "..."

Không đúng, sao cậu lại không hiểu?

Thẩm Tri Ly kiên nhẫn giảng giải: "Người làm sếp tổng luôn chỉ nhìn kết quả, chứ không phải quá trình. Bất kể cậu có lý do gì, công việc không được hoàn thành, thì là không được hoàn thành. Cậu là nô lệ tư bản thâm niên, sao ngay cả việc này cũng không hiểu? Mà nói lại thì cậu cũng chỉ là nhân viên tạm thời ở công ty Ác Mộng thôi, chức tôi cao hơn cậu, đáng lẽ cậu phải nghe lời tôi chứ."

Thế mà Tang Hủ lại không cãi được.

Không được, cậu phải cho mình lên chính thức thôi.

Bỗng có người gõ cửa nhà vệ sinh, giọng người ngoại tộc nhà họ Tần vọng vào: "Này, mày làm gì trong đó đấy, sao lâu thế? Mở cửa ra! Không mở cửa là tao sẽ đạp cửa đấy."

"Thôi, tôi không bắt ép cậu, tôi đi đây, bai bai."

Thẩm Tri Ly co người lại, đang định đóng nắp đường ống, Tang Hủ bỗng nhảy lên, hai tay bám đường ống, ưỡn eo chui cả người vào ống thông gió. Thẩm Tri Ly bật cười, "Tôi biết ngay cậu đồng nghiệp sẽ không bỏ rơi tôi đâu mà."

Năm dòng họ thay ca ba tháng một lần, bỏ lỡ bước ngoặt ngày hôm nay, lần tiếp theo được quyền hạn ra vào là ba tháng sau, Tang Hủ không đợi được lâu vậy. Huống hồ, rõ ràng nhà họ Tần muốn kiểm soát nơi này, dù nhà họ Lý tiếp quản thì cũng sẽ bị nhà họ Tần khống chế. Sau này muốn xâm nhập cụm kho hàng, độ khó sẽ tăng phi mã. Nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay là thời khắc tốt nhất để ăn trộm Bổ Thiên Đan.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Đánh liều một phen đi, Tang Hủ cúi đầu, đóng nắp đường ống.

Ngay sau đó, người ngoại tộc họ Tần đạp văng cửa nhà vệ sinh. Trước mắt anh ta, Tang Hủ đang rửa tay cạnh bồn rửa tay.

"Sao mày lâu thế?" Người ngoại tộc họ Tần hỏi.

"Tang Hủ" nói: "Xin lỗi, tôi bị táo bón."

Trên nóc nhà vệ sinh, Tang Hủ lặng lẽ nhìn anh ta nói chuyện với không khí. Thần thông "Song Trùng" của đạo Tu La đã khởi động, trong mắt người ngoại tộc đó, Tang Hủ vẫn tồn tại trong văn phòng này. Nhưng anh ta không biết, đó là "Song Trùng" của Tang Hủ, một ảo ảnh lấy giả làm thật mà thôi.

Dù thoát thân khỏi đây thành công, họ vẫn phải hành động nhanh chóng, gã Tần Sơ Đồng kia sớm muộn gì cũng sẽ đến gây sự với cậu. Tần Sơ Đồng đã Lên Thềm, ắt sẽ nhìn thấu được Song Trùng của cậu. Một khi Tần Sơ Đồng tới, hành động của họ sẽ bại lộ.

Tang Hủ và Thẩm Tri Ly bò vào sâu bên trong đường ống, Tang Hủ mở điện thoại, tìm bản vẽ của cụm kho hàng. Đầu ra ống thông gió tiếp theo tình cờ có một thang máy. Hai người tăng tốc, Thẩm Tri Ly ra trước, sau đó là Tang Hủ.

Màn hình thang máy hiển thị "1", chứng tỏ thang máy đang ở tầng 1, hơn nữa còn đang đi xuống.

Thẩm Tri Ly kéo mở cửa thang máy, giếng thang máy tối om xuất hiện trước mắt hai người. Thẩm Tri Ly vào giếng, trèo lên, Tang Hủ theo sát đằng sau. Leo đến tận tầng 22, Thẩm Tri Ly vừa định đi ra thì lại rụt về, nói: "Bên ngoài có máy quay giám sát."

Tang Hủ lấy máy tính trong ba lô ra, thử khởi động Trojan. Hệ thống an ninh đã được cập nhật, Trojan đã mất hiệu lực. Tang Hủ đành tốn mười lăm phút đồng hồ, xâm nhập vào hệ thống an ninh ngay tại chỗ, ghi đè máy quay giám sát tầng 22. Máy quay giám sát giờ chỉ hiển thị ảnh cố định, dù họ đi qua bên dưới máy quay thì người ngoại tộc trong phòng giám sát cũng không phát hiện ra họ.

"Thời gian không còn nhiều, hành động nhanh lên." Tang Hủ nói.

Hai người nhảy ra khỏi ống thông gió, xuống mặt sàn. Tầng này là một kho hàng khổng lồ, hơn nữa rõ ràng là khác các tầng khác, bốn phía đều dát một lớp bảo vệ kim loại đặc biệt. Trong kho chất đầy thùng hàng chuyển phát, chất đống như một ngọn núi nhỏ.

Tang Hủ mở từng cái một, đều đựng rất nhiều gói Bổ Thiên Đan.

Rốt cuộc sao năm dòng họ sản xuất được nhiều Bổ Thiên Đan thế? Tang Hủ đã có suy đoán, nhưng không dám tin.

Thẩm Tri Ly chép miệng, đựng đầy ba lô của mình trước, rồi mới dán đơn chuyển phát lên thùng hàng. Thấy Tang Hủ nhìn mình, hắn cười nói: "Nơi này lắm Bổ Thiên Đan thế, tôi lấy vài gói thôi, sếp tổng sẽ không phát hiện ra đâu. Sao, cậu không lấy gói nào à? Không phải chứ, cậu chính trực thế?"

Chứng kiến nhân viên của mình tham ô có cảm giác gì? Tang Hủ lặng lẽ phớt lờ hành động của hắn, bỏ vài gói vào ba lô của mình, rồi hai người cùng điên cuồng dán đơn chuyển phát lên thùng hàng. Dán liên tiếp hơn một trăm thùng, hai người mệt lử thở hồng hộc. Trong vô thức đã đi đến cuối kho hàng, trước mặt là một cánh cửa kim loại.

Thẩm Tri Ly kêu lên, hỏi: "Đằng sau cánh cửa này là cái gì?"

"Mặc kệ đi, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta nên đi thôi." Tang Hủ khoác ba lô, chuẩn bị bỏ đi.

"Xui quá, tôi đã bấm nút rồi." Thẩm Tri Ly đặt tay trên nút mở cửa, tỏ vẻ vô tội nhìn cậu.

Tang Hủ: "..."

Ngay sau đó, cánh cửa kim loại trượt từ giữa sang hai bên, đèn bên trong lần lượt bật sáng. Thế giới như trắng xóa mất một giây, Tang Hủ vô thức nheo mắt. Đến khi mắt thích nghi với độ sáng này, Tang Hủ nhìn thấy vô số bể nuôi cấy cao gần bốn mét sừng sững bên trong. Từng đống thịt cúng đỏ tươi chất đầy bể, ngay khi hai người Tang Hủ và Thẩm Tri Ly xuất hiện, những gương mặt nhiều vô số kể chui ra từ trong thịt cúng, nhìn họ đăm đăm.

Thẩm Tri Ly òa lên thật dài.

Tang Hủ bước vào cửa, sững sờ nhìn những bể nuôi cấy này.

Giờ cuối cùng cậu cũng biết năm dòng họ chế tạo Bổ Thiên Đan như thế nào.

Màn hình điện tử bên dưới bể nuôi cấy hiển thị họ tên, thân phận và tuổi tác của họ——

"Người ngoại tộc Tăng Y 30 tuổi"

"Người ngoại tộc Phùng Tử Niên 21 tuổi"

"Người ngoại tộc Cao Sùng 35 tuổi"

"Dòng họ Triệu Triệu Tiểu Duyệt 28 tuổi"

"Dòng họ Minh Minh Yên Nhiên 39 tuổi"

"Dòng họ Châu Châu An Dao 18 tuổi"

...

Tang Hủ đi đến cuối lối đi, trong bể nuôi cấy lớn nhất, thịt cúng chất đống, kết thành từng tảng. Một gương mặt già nua xuất hiện giữa thịt cúng, mí mắt thũng xuống, rất giống cóc, xấu xí dị dạng. Bà ta nhìn Tang Hủ cách tấm kính chất liệu đặc biệt, hai mắt ảm đạm vô hồn.

Trên màn hình điện tử là thông tin của bà ta:

"Dòng họ Châu Quan Doanh Nguyệt 177 tuổi"

.

Dinh thự nhà họ Châu, Châu Hà bóc lá bùa phong ấn trên mặt người phụ nữ trong quan tài. Hàng mi của người phụ nữ nọ run rẩy, ngón tay cử động. Ngay sau đó, cô ta chậm rãi mở mắt, cặp mắt hạnh sáng rực, sóng mắt lay động lòng người. Tròng mắt cô hơi đảo, ánh mắt tập trung vào mặt Châu Hà, mừng rỡ gọi khẽ: "Phu quân..."

"Đừng gọi ta là phu quân, cô đã nằm hơn một trăm năm, ta đã có bồ nhí rồi." Châu Hà im lặng nhìn cô ta chằm chằm, theo dõi sát sao phản ứng của cô ta, hòng bắt được chứng cứ bố con nhà họ Châu lừa mình. Nếu cô ta là do bố con nhà họ Châu sắp xếp để lừa hắn, không thể nào không biết "bồ nhí" nghĩa là gì được, suy cho cùng thì đây là từ hiện đại.

"Bồ nhí là gì?" Người phụ nữ nọ hỏi.

Châu Hà: "..."

Châu Nhất Nan bên cạnh giải thích: "Chính là... vợ lẽ."

"Không thể tính là vợ lẽ được, cùng lắm chỉ là vợ bé thôi." Châu An Cẩn bổ sung.

Người phụ nữ nọ sững sờ, nước mắt rơi lã chã.

"Thì ra... thiếp đã nằm lâu thế rồi ư? Lâu đến mức phu quân đã có người mới..." Quan Doanh Nguyệt cười cay đắng, chậm rãi bước ra khỏi quan tài, hành lễ trước mặt Châu Hà, "Năm ấy phu quân bị người nhà họ Tang phong ấn, thiếp sợ ngày phu quân lấy lại tự do thì thiếp đã xuống mồ rồi, nên mới tự phong ấn mình trong quan tài. Bao nhiêu năm nay không thể hầu hạ phu quân, vốn đã là thiếp không làm tròn bổn phận, thiếp sao dám chỉ trích phu quân có thêm em ấy được? Thiếp bằng lòng hầu hạ phu quân cùng em gái mới nạp, chỉ xin phu quân chớ ruồng bỏ thiếp như một chiếc giày cũ."

Châu An Cẩn đính chính: "Không phải em gái, là em trai."

"Gì cơ?" Quan Doanh Nguyệt không hiểu.

Châu Hà lườm anh ta.

Châu An Cẩn mím môi, không dám nói nữa.

Quan Doanh Nguyệt nước mắt lưng tròng nhìn Châu Hà, hỏi: "Phu quân, chàng sẽ không bỏ rơi thiếp chứ?"

.

"177 tuổi," Thẩm Tri Ly sờ cằm nói, "Bà ta già nhất. Tu thần thông phải ăn Bổ Thiên Đan, năm dòng họ ắt cần rất nhiều Bổ Thiên Đan quanh năm. Lẽ nào bà ta bị cắt thịt từ hơn một trăm năm trước đến bây giờ? Ôi chao, không ngờ năm dòng họ còn thiếu tính người hơn cả tôi."

Hắn tạm ngừng, lại hỏi: "Quay về chủ đề chính, chúng ta phải gửi hết Bổ Thiên Đan mà năm dòng họ cắt thịt làm ra cho sếp tổng thật ư?"

Tang Hủ nhíu chặt mày, thầm do dự.

Ăn số Bổ Thiên Đan này thì khác gì năm dòng họ?

Thẩm Tri Ly chợt tươi cười, nói: "Sếp tổng không phải người, sao lại để ý việc này được? Sếp tổng bảo chúng ta gửi, thì chúng ta phải gửi."

Nghe thấy âm thanh, gương mặt trong kính bỗng nhúc nhích, như có phản ứng đối với kích thích từ thế giới bên ngoài.

Thẩm Tri Ly áp lên kính hỏi: "Bà già, tôi có thể gửi bà cho sếp tổng của tôi được không? Bà to quá, chắc chắn sếp tổng của tôi sẽ thích bà."

Không... Tang Hủ cảm thấy đau đầu, cậu không thích đâu.

Cậu kéo Thẩm Tri Ly định đi, Thẩm Tri Ly không chịu, khăng khăng đòi gửi toàn bộ những bình thịt cúng này cho sếp tổng. Trong lúc họ giằng co, Triệu Kiêu trên tầng đang cố gắng thuyết phục Tần Sơ Đồng đừng hành động cảm tính, y nói: "Công tử Tần, tổ trưởng Tang là người của lão gia Lý mà. Anh hà tất phải làm khó lão gia Lý? Anh tha cho cậu ta đi."

"Lão gia Lý cái gì, một lão già sắp xuống lỗ mà thôi. Trước kia cậy mình Lên Thềm, vênh mặt sai khiến chúng ta, giờ tôi cũng đã Lên Thềm, tôi cứ muốn thử mùi vị của tình nhân ông ta đấy, ông ta làm được gì tôi?" Tần Sơ Đồng bất chấp tất cả.

Triệu Kiêu nói: "Anh đừng quên, sau lưng tổ trưởng Tang này còn có cụ cố nhà họ Châu đấy."

"Lão họ Châu đó còn ghê tởm hơn lão quái vật nhà họ Lý, Châu An Cẩn suốt ngày càu nhàu với tôi, bảo cụ cố nhà họ còn chẳng coi người nhà mình ra gì. Lão Triệu, tôi bảo cậu, thời đám lão quái vật đó tác oai tác quái đã qua rồi, giờ là thiên hạ của thanh niên chúng ta." Tần Sơ Đồng đắc ý nói.

Trước đây có gì hay, đều phải hưởng thụ theo đám lão quái vật năm dòng họ. Giờ đây gã cũng đã Lên Thềm, thứ họ có, tất nhiên gã cũng phải có.

Tần Sơ Đồng càng nghĩ càng hưng phấn, "Nhưng không ngờ, hai lão già ngạo mạn lại ưng ý cùng một người, thật sự không biết tên ẻo lả đó có bản lĩnh gì trên giường, hôm nay tôi phải mở mang tầm mắt xem."

Dứt lời, gã hất văng Triệu Kiêu, rảo bước đi về phía văn phòng đang nhốt Tang Hủ.

Tầng 22, Thẩm Tri Ly gan to bằng trời, lấy đơn chuyển phát dán lên bể. Tang Hủ thấy thời gian đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, càng nán lại càng nguy hiểm. Thẩm Tri Ly muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, xin lỗi cậu không theo hầu được. Cậu quay người định bỏ đi, chợt nghe cụ già trong bể thì thầm: "Hà... Châu Hà..."

Thẩm Tri Ly kêu lên, "Bà ta đang gọi chồng cậu kìa."

Tang Hủ dừng bước chân, chau mày lắng nghe, ngạc nhiên phát hiện ra bà cụ này đúng là đang gọi tên Châu Hà.

Tang Hủ lại gần tấm kính, hỏi: "Bà quen biết Châu Hà à?"

Nhãn cầu của cụ già chuyển động, lầm bầm: "Biết..."

"Bà là gì của Châu Hà?" Tang Hủ hỏi tiếp.

"Vợ..." Nước mắt của cụ già tuôn rơi, "Ta là... vợ chàng..."

Vợ? Tang Hủ chết đứng ngay tại chỗ.

Cậu nghe nhầm ư? "Vợ" mà bà cụ này nói là đúng theo nghĩa mà cậu hiểu đấy ư?

"Ôi chao, thì ra cậu là bồ nhí." Thẩm Tri Ly nhìn Tang Hủ, nói.

Tang Hủ mím môi, chẳng nói chẳng rằng.

Lúc Thẩm Tri Ly lừa cậu ở âm trạch nhà họ Triệu, cậu không muốn giết Thẩm Tri Ly. Lúc nãy Thẩm Tri Ly không nghe lệnh nhiều lần, cậu cũng không muốn giết Thẩm Tri Ly.

Đây là lần đầu tiên Tang Hủ muốn giết Thẩm Tri Ly.

.

Dinh thự nhà họ Châu.

Quan Doanh Nguyệt thốt ra câu hỏi, đổi lại sự im lặng kéo dài của Châu Hà.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Châu Hà cũng nói: "Ta sẽ không bỏ rơi cô."

Mắt Quan Doanh Nguyệt bừng sáng, bố con nhà họ Châu bên cạnh cũng tỏ vẻ mừng rỡ, nhưng chẳng bao lâu Châu Hà đã nói tiếp: "Nhưng ta không thể làm vợ chồng với cô được nữa. Giờ ta đã là đoạn tụ, không biết ai từng nói với ta, sau khi đoạn tụ thì không được cưới phụ nữ, phải làm người tốt, ta phải ly hôn với cô."

"Ly hôn?" Quan Doanh Nguyệt hỏi.

"Ừm," Châu Hà nói, "Chính là hòa ly. Ta sẽ gánh vác chi phí sinh hoạt sau này của cô, cô có yêu cầu gì cứ nói. Chỉ có một điều, ta tuyệt đối không thể ở bên cô được. Hiểu chưa?"

Quan Doanh Nguyệt khóc nói: "Không có chàng, thiếp sống làm sao? Phu quân..."

"Ăn cơm, uống nước, là cô sống được." Châu Hà đau đầu muốn nứt, khăng khăng nói, "Tương lai cô có tiền có tự do, tìm đại một sinh viên nam nào đó, vẫn hơn là ở bên một tên đoạn tụ chứ. Mặc dù ta làm như thế này là thiếu trách nhiệm, nhưng chắc chắn là có trách nhiệm hơn so với vừa ngủ với đàn ông vừa ở bên cô. Được rồi, cô không có quyền phản bác, chuyện này quyết định thế đi. Cô tự bình phục đi, Châu Bất Nan, ngươi trông coi cô ta, ta đi đây."

Châu Hà quay người định bỏ đi, Quan Doanh Nguyệt kéo ống tay áo hắn.

"Phu quân... Không, Châu Hà..." Quan Doanh Nguyệt lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Nếu phải đường ai nấy đi, thế thì tín vật định tình chàng từng tặng thiếp, chàng hãy lấy lại đi."

Cô ta lấy một mặt ngọc dây chuyền trong veo từ ống tay áo ra, cười thê lương, nói, "Ngày thiếp gả cho chàng, chàng đích thân tặng thiếp mặt ngọc dây chuyền này. Quan Doanh Nguyệt thiếp đây không phải loại bám dai như đỉa, chỉ mong hai ta chia tay êm đẹp. Chàng đã có người mới, thiếp chúc chàng và... vị công tử đó được lâu dài, đầu bạc răng long."

"Được thôi." Châu Hà thấy bất lực.

Quan Doanh Nguyệt đưa mặt ngọc dây chuyền, ánh mắt của Châu Nhất Nan dừng ở mặt ngọc dây chuyền đó, lặng lẽ nhấp nháy.

Đương nhiên ông ta sẽ không trông mong gì Châu Hà chấp nhận Quan Doanh Nguyệt thật, suy cho cùng thì thủ đoạn quyến rũ đàn ông già của tên Tang Hủ đó quá cao siêu, không ai bì kịp.

Mục tiêu đích thực của Châu Nhất Nan là giao mặt ngọc dây chuyền này cho Châu Hà.

Châu Nhất Nan từng tốn một triệu tệ mua được một miếng ngọc con rối, chỉ cần đeo ngọc này thì sẽ răm rắp nghe lời ông ta, vốn định để Tang Hủ đưa cho Châu Hà, không biết Tang Hủ đã giấu giếm hay gì, tóm lại ngọc con rối vẫn chưa đưa đến tay Châu Hà. Giờ Châu Nhất Nan lại tốn thêm một triệu tệ nữa kiếm được một miếng ngọc hiệu quả cao hơn, chỉ cần đeo vào người, tinh thần sức lực đều sẽ nằm trong tay ông ta.

Ông ta phải tận mắt chứng kiến Châu Hà đeo miếng ngọc này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro