Chương 125: Lên Thềm

Câu hỏi của Châu Hà như một nhát chuỳ đập mạnh vào trái tim Tang Hủ, lồng ngực tựa một chiếc trống xao động không yên, trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cuống họng. Tang Hủ thấy hồi hộp vô cớ, như thể đã bị nhìn thấu lá bài tẩy, cảm giác bất an tăng vọt. Cậu vô thức phủ nhận, nói: "Không phải."

"Vậy ư?" Châu Hà nhướn cao một bên mày, cúi đầu nhìn cậu đăm đăm, tỏ vẻ không tin lắm.

Tang Hủ nhìn thấy bản thân mình thu nhỏ trong đồng tử mắt màu vàng của Châu Hà, tựa con mồi bị tóm gọn. Ánh mắt Châu Hà như ngọn lửa, thiêu đốt toàn thân cậu khó chịu.

Tang Hủ chau mày, khó nhọc hỏi: "Tại sao anh lại nghĩ là tôi thích anh?"

"Tại sao không thích ta?" Châu Hà nói, "Ta giúp em, bảo vệ em, còn đẹp trai nữa, em không có lý do gì không thích ta."

Tang Hủ: "..."

Tự tin quá.

Tang Hủ không muốn nói nhiều với hắn, quay người đi về nhà. Châu Hà khoanh hai tay đi theo sau lưng cậu, kêu ong ong hai bên như ong mật: "Tang Tiểu Quai, em để ý ta có vợ hay không, chẳng phải là vì em muốn làm vợ ta đấy sao?"

"Không muốn."

"Lần trước ta đến điện Tiên Đài em tức giận, là vì em không muốn tách khỏi ta, em muốn ở bên ta hàng ngày."

"Không..."

"Em toàn giận dỗi ta, là vì em thiếu cảm giác an toàn. Em sợ ta bỏ đi, sợ ta thích người khác, sợ ta không cần em."

"..."

"Ha, em tiêu rồi Tang Hủ, ta nhìn thấu em rồi."

Châu Hà càng nói càng hăng, câu nào cũng như một cái gai cắm vào lưng Tang Hủ. Tang Hủ cảm thấy mình như bị lột mất áo, trần truồng đứng dưới nắng trời, ai cũng có thể đi tới chém cậu một nhát. Cậu đã quen bọc mình kiên cố như sắt thép, chưa bao giờ để ai nhìn thấu nội tâm của mình.

Cậu thích Châu Hà thật ư? Thích, đối với Tang Hủ mà nói mối quan hệ mà từ này đại diện quá thân mật. Cậu không muốn cởi bỏ chiếc áo giáp sắt của mình, dùng trái tim mềm yếu đón nhận lưỡi đao và giông tố có thể xảy ra trong tương lai.

Cậu sẽ chết mất.

Bất kể thích hay không thích, cảm giác bị nhìn thấu này còn tệ hơn cả lúc đối mặt với Lý Tư Cựu, ác chiến ở cụm kho hàng năm dòng họ. Tang Hủ không rảnh nghĩ đến tình cảm của mình, chỉ muốn phủ nhận thật nhanh, tuy nhiên Châu Hà nói chặt chẽ quá, cậu không chen vào được, nghe mà túa mồ hôi.

Cuối cùng, cậu bỗng dừng bước chân.

Châu Hà cũng dừng lại.

Dưới ánh đèn đường, bóng hai người bị kéo ra rất dài.

"Tôi không thích anh." Cậu quay lưng lại với Châu Hà, nói rất chậm, "Nhắc lại lần nữa, tôi không thích anh."

Dứt lời, Tang Hủ đi tiếp, còn Châu Hà ngừng cười, đứng im tại chỗ.

Uầy tôi mới phát hiện ra bên truyenhd cũng đang edit truyện này nhưng mà chia nhỏ xé lẻ vl, chương 7x mới là giấc mộng thứ 2 còn bản gốc của tác giả chương 7x là giấc mộng thứ 4 cmnr, xong phải nạp tiền để đọc nữa chứ. Có khi các bạn mua truyện bên đó đọc giá đắt hơn cả giá tôi nạp trường bội mua raw quá - nạp 2 lần 80k mua trọn bộ này và bộ Hung tuý nha :)) Mà bên đó mới đến chương 7x thôi còn tôi gần xong truyện rồi, thế tức là nếu tôi bị phát hiện ra thì tôi sẽ bị bê nguyên bộ truyện đi phải k TTvTT

Châu Hà không đi theo Tang Hủ về nhà, không biết hắn đi đâu, Tang Hủ mặc kệ hắn, tự nằm trong căn phòng ngủ tối om. Dạo này Châu Hà vẫn luôn ngủ cùng cậu, tự dưng nằm một mình, không tài nào ngủ được. Cảm xúc trở nên rối như tơ vò, lồng ngực đau nhói. Tang Hủ đau đớn đến độ không tài nào suy nghĩ nghiêm túc được, chỉ có thể chau mày ấn lồng ngực, cố xoa dịu cơn đau bất chợt này.

Thao láo đến sáng, tối mai sẽ phải vào giấc mộng thứ bảy.

Rất có thể cấp bậc giấc mộng lần này sẽ tăng đến cấp A, mỗi lần tăng cấp bậc, độ khó đều tăng vọt, Tang Hủ không còn nhiều thời gian nữa.

Điện thoại rung, là Hàn Nhiêu gửi tin nhắn đến.

Hàn Nhiêu: [Chàng trai*, tìm hiểu được cơ chế dự đoán giấc mộng của dòng họ Châu rồi. Dưới trướng của họ có một người ngoại tộc gọi được Na là Lão Lang Bồ Tát, nhìn được tương lai. Để anh hỏi xem giấc mộng tiếp theo của cậu ở đâu.]

Hàn Nhiêu: [Tiên sư*, giấc mộng tiếp theo của cậu là cấp A. Anh ta không nhìn rõ được cậu ở đâu, nhưng chắc là phía tây bắc Cõi Mộng, là nguồn cội của cái gì đó.]

Hủ: [Được, hiểu rồi.]

Hầy, quả nhiên, Tang Hủ đoán không sai. Quả nhiên giấc mộng tiếp theo cấp A.

Tang Hủ ngẫm nghĩ, lấy quả tim của Tần Sơ Đồng ở công ty ra. Cậu nhìn quả tim đỏ tươi, suy nghĩ vô thức dạt về phía Châu Hà... Đừng nghĩ lung tung, cậu lập tức lắc đầu, ép suy nghĩ của mình tập trung vào quả tim này.

Đến lúc ấy, cậu cũng không rõ mình mạo hiểm ăn quả tim này là cần thăng cấp ngay, hay là muốn lãng quên câu hỏi phức tạp có thích Châu Hà hay không.

Bất kể thế nào, ăn rồi tính.

Tang Hủ hít sâu một hơi, cắn vào thịt đỏ tươi của quả tim.

Giây lát sau, Tang Hủ mở mắt ra. Căn phòng yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, dường như cậu nghe được âm thanh phát ra từ miệng mỗi người trong mỗi phòng của cả tòa nhà này, đồng thời nghe thấy cả những âm thanh đến từ hư vô. Những âm thanh ấy không có âm tiết, vừa như nói mơ, vừa như tiếng gọi.

Cậu vô thức đi về phía tiếng gọi, phòng tự động mở cửa, bên ngoài không phải phòng khách, mà là hàng triệu cánh cửa giống hệt nhau, lần lượt mở ra, trong cửa tối om, chờ đợi cậu bước vào.

"Tiểu Quai..."

"Tiểu Quai... Tiểu Quai..."

Cậu nghe thấy mẹ gọi mình.

Chân phải vô thức bước ra.

Đợi đã, không đúng, mẹ đã chết rồi.

Một bóng người bốn đầu tám tay xuất hiện đằng sau hàng triệu cánh cửa, tiếng gọi hư vô vọng tới từ phía đó, tám bàn tay run rẩy điên loạn. Nó lao tới, Tang Hủ vội vàng quay đầu, định về phòng mình. Nhưng sau lưng cậu trống không, chỉ có một bức tường cao.

Lên Thềm, có nghĩa là xa người hơn, gần thần hơn. Thần đã phát hiện ra bóng dáng cậu, dụ cậu tự chui đầu vào lưới. Tiếng gọi đó cứ như giòi bọ chui vào mọi lỗ, rúc vào toàn thân Tang Hủ. Đầu óc như sắp nổ tung, cậu không nhìn thấy mình đã trở nên dị dạng, rất nhiều đồng tử mắt đỏ chui ra trong hốc mắt, xoay loạn xạ, miệng toét ra tận mang tai, phát ra tiếng cười quái dị đáng sợ.

Tiêu rồi, Bổ Thiên Đan ở trong phòng, cậu không quay về được.

"Tiểu Quai... Đừng kháng cự..."

"Con phải gia nhập... gia nhập cuộc cuồng hoan này..."

Đầu Tang Hủ đau muốn nứt, cậu bịt tai, đập mạnh vào tường.

Trên tường có thêm một khe nứt, đúng lúc này, một xúc tu trắng ởn xuyên thủng mặt tường. Bụi rơi lả tả, ô cửa lại xuất hiện, Tang Hủ bị xúc tu kéo vào. Tuy nhiên cậu không quay về phòng mình, mà là rơi xuống biển sâu.

Ý thức không ngừng chìm xuống như một tảng đá. Nước biển bao bọc toàn thân cậu, vô số xúc tu trắng ởn quấn lấy cậu, lôi kéo cậu. Cậu vô thức muốn giãy giụa, nhưng xúc tu quấn chặt lấy cậu, khiến cậu không nhúc nhích được. Cảm giác này có vẻ quen thuộc, nhưng cậu không nhớ ra được, là ai...

Lòng chợt lay động, ký ức quá khứ ùn ùn kéo tới.

Trong đầu óc hỗn loạn của cậu đã có một đáp án —— Châu Hà.

Đẩu Mẫu Nguyên Quân vẫn đang gọi cậu, đầu cậu gần như muốn nứt toác. Tiếng gọi ấy không phải đến từ bên ngoài, mà là đến từ bên trong cơ thể cậu, nếu cậu không muốn nghe thấy thì phải tự rạch mình ra.

Dưới sóng nước điên cuồng, một cái bóng khổng lồ bao trùm sau lưng cậu. Sau đó, cậu nghe thấy giọng Châu Hà.

"Tin ta, đừng giãy giụa, giao cho ta cả thể xác và tâm hồn."

Cậu không giãy giụa nữa, xúc tu tựa tảo biển xé nát quần áo của cậu. Da thịt cậu phơi bày trong làn sóng, lạnh cóng, cậu vô thức muốn nhúc nhích, từng cái xúc tu vươn tới, vuốt ve cánh tay và vai lưng cậu, giúp cậu thả lỏng. Hung khí hung hãn cướp lấy phía sau cậu, tuy nhiên cuộc xâm nhập này không bạo lực, mà tràn ngập dịu dàng, cậu cảm thấy trái tim trở nên đầy ắp, căng nhức.

Cậu hé miệng muốn nói gì đó, khoang miệng nhanh chóng bị chiếm cứ, Châu Hà mớm cho cậu Bổ Thiên Đan, cậu không thể thốt ra lời cự tuyệt. Châu Hà chiếm lĩnh càng lúc càng nhiều, tiếng gọi điên cuồng lùi ra khỏi đầu cậu, trong thế giới của cậu chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Châu Hà.

Châu Hà rời khỏi miệng cậu, rất nhiều nước bọt kéo thành sợi ra từ môi răng. Cậu tưởng Châu Hà định tha cho mình, nhưng bên dưới lại được nước lấn tới, cậu không nhịn được run bắn mình.

"Có thích ta không?" Giọng nói khàn đặc của Châu Hà vang lên bên tai cậu, "Hửm?"

Không ngờ Châu Hà lại thừa nước đục thả câu, hỏi câu này vào lúc này.

Tang Hủ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắm nghiền mắt.

Nước mắt chậm rãi rơi xuống, từ mười tuổi trở đi cậu không còn khóc nữa, bản thân cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc.

"Khóc cái gì? Không phải sướng lắm sao?" Châu Hà lẩm bẩm, "Biến dị cũng biến mất rồi. Em có biết không, lúc ngậm thứ của ta, em đẹp lắm."

Nước mắt bị liếm mất, Châu Hà tấn công hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng, Tang Hủ mất cả khả năng suy nghĩ, trong đầu chỉ còn ánh sáng trắng xóa.

"Hỏi em lần cuối, có thích ta không?"

Giờ Châu Hà đã kiểm soát tất thảy của cậu, tính mạng của cậu nằm trong lòng bàn tay Châu Hà. Dù cho không cởi áo giáp trên người, cậu cũng không thể thoát khỏi sương giá và hung khí này.

Không suy nghĩ được, không suy nghĩ nữa.

Bây giờ chết ngay lập tức, cũng không sao cả.

Có lẽ tình yêu tựa sóng dữ, yêu một người chính là phải chuẩn bị chết đuối.

Tang Hủ đáp khẽ:

"Có."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro