Chương 133: Tiến lên
Tang Hủ mò mẫm xung quanh, không tìm thấy Châu Hà. Cậu muốn cất tiếng, lại sợ đánh động các thây khô trong bóng tối. Cậu lần mò đi về phía Châu Hà, chỗ Châu Hà đứng lúc trước đã trống không. Tim Tang Hủ đập thình thịch như trống dồn, bắt đầu hoảng loạn.
Bình tĩnh nào, cậu hít sâu vài hơi, nhịp tim từ từ chậm lại.
Trong các giấc mộng trước đây, Châu Hà luôn kiểm soát được cục diện, người khác trúng bẫy nhưng hắn thì không bao giờ, dù cho gặp phải Rắn Chúa cũng có thể đối đầu trực diện.
Còn bây giờ, hình như Châu Hà cũng đã trúng bẫy.
Hắn đã bị tua ngược, Tang Hủ đã lạc nhóm.
Điểm mốc trước của Châu Hà nằm ở đâu, kể từ khi hai người họ vào núi đến nay, cơ bản đều ở cùng nhau, (ngoại trừ lúc vừa xuống lòng đất), nếu Châu Hà bị tua ngược đến cùng một điểm mốc với Tang Hủ, thì sẽ xuất hiện Tang Hủ thứ hai ư?
Ngoài ra, tại sao Na Vương không tua ngược Tang Hủ? Cố tình tách họ ra ư? Không đúng, lúc trước Thần luôn tua ngược tất cả mọi người. Lẽ nào Thần muốn tua ngược Tang Hủ mà không được? Thế thì sự xuất hiện của đám thây khô kia sẽ có lý do, khi Na Vương không tua ngược được Tang Hủ, Thần phải cử thần dân đến tiêu diệt Tang Hủ.
Tang Hủ đứng im, nghe những thây khô nọ lảo đảo bước vào miếu Na. Số lượng đông quá, chẳng mấy chốc chúng sẽ lấp đầy miếu Na. Nếu ít hơn thì Tang Hủ còn có thể vừa đánh vừa chạy. Số lượng nhiều thế này, Tang Hủ chết mệt cũng không giết hết được.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng đông, chắc chắn có không ít thây khô bao vây xung quanh, mồ hôi lạnh của Tang Hủ chảy ròng ròng, cậu ngẫm nghĩ, bám vào cột chạm trổ trèo lên xà ngang. Cúi đầu nhìn xuống, gáy mấy thây khô trong tầm nhìn đều có một con Giun Mặt Na. Để tránh chúng phát ra tiếng lép bép, Tang Hủ đeo bịt tai, bò ra ngoài theo xà ngang.
Tại sao Na Vương không thể tua ngược được cậu nữa? Tang Hủ vừa bò vừa nghĩ, cậu và Châu Hà có gì khác nhau? Cậu và Văn Uyên, Thẩm Tri Đường có gì khác nhau?
—— Phải rồi, cậu đã nuốt Giun Mặt Na.
Lẽ nào sau khi nuốt Giun Mặt Na, Na Vương sẽ không phân biệt được khác biệt giữa cậu và thần dân nữa?
Tang Hủ chậm rãi bò ra ngoài, thây khô kéo bầy đi qua bên dưới cậu. Miếu Na này được xây rất thấp, xà ngang gần như đè ngay trên đỉnh đầu người, Tang Hủ giơ tay là chạm tới cái đầu trọc lốc của đám thây khô này. Tang Hủ phải giữ im lặng, không được để lọt chút âm thanh nào. Vậy nên cậu bò khá chậm.
Sốt ruột không ăn được đậu phụ nóng, Tang Hủ liên tục tự nhủ. Cuối cùng cũng bò được một nửa, xà ngang bỗng kêu cạch, lòng Tang Hủ lạnh toát. Thanh xà ngang này không được tu sửa nhiều năm, không ngờ lại không chịu nổi trọng lượng cơ thể của cậu, bắt đầu gãy đôi.
Trên miếu Na không chỉ có một thanh xà ngang, vấn đề là sương mù che mắt, chỉ xa chút thôi là Tang Hủ không nhìn rõ được. Mặc kệ, liều một phen thử xem. Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, trước khi xà ngang gãy đôi hoàn toàn, Tang Hủ nhảy về phía bóng tối trước mặt.
Làm liều thất bại, Tang Hủ ngã mạnh xuống đất. Thây khô xung quanh xúm lại, bàn tay khô quắt tóm vào người Tang Hủ. Giun Mặt Na biến bàn tay xương xẩu của chúng làm cầu nối, trèo lên người Tang Hủ. Tang Hủ gọi Áp Binh Tiên Sư ra, chém chết vài con Giun Mặt Na, tuy nhiên lại có vài con nhảy tới, trong đó có một con ôm lấy mặt Tang Hủ, chui thẳng vào miệng cậu.
Tang Hủ hạ quyết tâm, mặc kệ mình có bị thương hay không, cậu rút dao đâm thẳng vào miệng, một luồng máu tươi tanh tưởi trào ra, làm Tang Hủ nôn khan không ngừng. Giun Mặt Na lập tức mềm oặt, Tang Hủ rút mạnh nó ra ngoài.
Giải quyết được một con, vẫn còn vô số con khác, Tang Hủ gần như bị Giun Mặt Na nhấn chìm. Đám Giun Mặt Na này còn nhảy lên người Áp Binh Tiên Sư, Áp Binh Tiên Sư đau đớn gào thét, bóng dáng càng lúc càng phai nhạt, không ngờ chúng có thể nuốt được cả năng lực của Na. Tang Hủ không muốn Na nhà họ Tang để lại cho mình bị Giun Mặt Na nuốt chửng, bèn thu hồi Áp Binh Tiên Sư, chỉ cầm trường kiếm.
Thế nhưng thây khô xúm lại, liều mạng bấu vào người cậu, cậu cơ bản là không thoát ra được.
Cậu lần mò thắt lưng, có một quả lựu đạn, hay là chết chùm cả lũ cho xong.
Bỗng nhiên, tiếng hét của Châu Hà vọng tới từ đằng xa, "Tang Tiểu Quai, báo phương hướng đi!"
Tang Hủ hé miệng: "Tang Hủ có điều muốn nói..."
Tiêu rồi, giờ cậu chỉ biết lặp lại câu này như máy lặp lại thôi.
Nhưng chút âm thanh này là đủ, sấm sét của Châu Hà tức khắc ập tới. Giun Mặt Na và thây khô bao vây xung quanh Tang Hủ bị đốt cháy sạch, ngay sau đó, Châu Hà dịch chuyển đến trước mặt Tang Hủ, dọn sạch Giun Mặt Na trên người cậu, lôi cậu dậy ném mạnh. Tang Hủ lập tức bay lên không, lao vào bóng tối sâu thăm thẳm bên ngoài miếu Na.
Hai tay ôm đầu, Tang Hủ chuẩn bị sẵn sàng rơi xuống, tuy nhiên đang bay thì có người tóm được cổ áo cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là Văn Uyên. Thẩm Tri Đường ở bên cạnh Văn Uyên, hai người cùng bám vào vách núi như tắc kè. Xung quanh đen ngòm, miễn cưỡng thấy được miếu Na và bàn thờ được dựng trên vách núi cheo leo này, giống như nhìn thấy trước đó.
Tuy nhiên có một bàn thờ không có tượng ngồi bên trong, mà là thi thể.
Chỉ là thi thể thôi thì không lạ, lạ là kiểu dáng quần áo thi thể này mặc không giống các thây khô khác.
Thi thể này rất gần họ, chỉ cách vài mét.
Tang Hủ tìm một chỗ bám trên vách núi này, rồi vỗ chân Văn Uyên, ra hiệu cho cậu ta nhìn về phía bàn thờ. Văn Uyên gật đầu, ra hiệu mình nhìn thấy rồi. Thẩm Tri Đường chỉ vào miệng, lại chỉ vào bụng. Tang Hủ nhận ra họ đều đã nuốt Giun Mặt Na, giờ biến thành máy lặp lại, không thể tự nói chuyện được nữa.
Nhất định là Châu Hà bảo họ nuốt. Châu Hà chỉ là trông giống học sinh tiểu học thôi, thực tế thì rất thông minh, hiểu ngay được mấu chốt của việc một mình hắn bị tua ngược.
Văn Uyên bắn một phát pháo sáng lên trời, Châu Hà tìm được phương hướng, tức khắc trèo lên. Giun Mặt Na bên dưới vứt bỏ thây khô, leo lên soàn soạt. Văn Uyên dựa vào vách núi bắn xuống, Thẩm Tri Đường thả Hắc Nữu ra. Tang Hủ ngẩng đầu nhìn lên, không còn chỗ trèo lên nữa, đường quay lại thì chật ních Giun Mặt Na, họ đã bị nhốt ở đây.
Hay là cứ để tua ngược đi, ít nhất thì còn sống sót được.
Nhưng Tang Hủ nghĩ, giờ dù cho có nôn Giun Mặt Na trong bụng ra thì Na Vương cũng sẽ không cho họ tua ngược.
Người duy nhất còn khả năng nói chuyện là Châu Hà hét ở bên dưới: "Tang Hủ, tìm lối thoát!"
Tang Hủ nhìn xung quanh, bốn phía đều là sương mù màu đen, chẳng nhìn rõ gì cả. Khoé mắt cậu lại dừng ở thi thể kỳ lạ nọ lần nữa, rốt cuộc đó là ai? Cậu trèo lên, thi thể tựa vào bàn thờ, sau lưng là một bức tường phù điêu, vẽ hai môn thần đeo mặt nạ Na Thần, mặc giáp nặng, trừng mắt nhìn, nhe nanh múa vuốt.
Tang Hủ lục túi toàn thân thi thể, tìm thấy một cái xẻng, một túi đựng nước bằng da bò, một tấm thẻ gỗ khắc số 36, và vài thanh thẻ tre.
Thẻ tre viết chữ nước Ly, chứng tỏ thi thể này là người nước Ly cổ. Tại sao người nước Ly lại chết ở nước Na? Lẽ nào đây là binh lính tấn công nước Na thời Châu Hà?
Tang Hủ đưa thẻ tre cho Thẩm Tri Đường, Thẩm Tri Đường liếc nhìn qua, lập tức trở nên kích động. Cô trèo tới đẩy thi thể ra, rồi đẩy phù điêu trong bàn thờ. Phù điêu bị cô đẩy ngã, để lộ lối đi đằng sau. nói là lối đi, chẳng thà nói là khe nứt, chật hẹp vô cùng.
Văn Uyên giơ bật lửa lên soi vào, đốm lửa không tắt, cậu ta nhanh chóng chui vào, sau đó là Thẩm Tri Đường và Tang Hủ, cuối cùng là Châu Hà. Châu Hà đẩy gạch lại, còn kéo thi thể đó vào chặn lối đi, Giun Mặt Na bị chắn bên ngoài.
Lối đi này chật hẹp vô cùng, tất cả mọi người chỉ có thể cúi đầu bò, đến chỗ hẹp hơn, thậm chí chỉ có thể ngọ nguậy như giòi. Hơn nữa không thấy chút ánh sáng nào, trước mắt chỉ có bóng tối sâu hun hút. Nếu không phải trước sau đều có tiếng đồng đội, Tang Hủ sẽ tưởng mình đã biến thành một con giòi dưới lòng đất thật.
Châu Hà đi sau cùng hỏi: "Đường thiên tài nào tìm ra vậy?"
Tang Hủ giơ đèn pin, làm ngôn ngữ ký hiệu hỏi: "Anh cũng ăn giun rồi à?"
"Ăn rồi, nhưng ta vẫn nói được chứ không như mấy người." Châu Hà rất buồn bực, "Mấy người không nói được lấy một chữ à? Vô dụng quá đấy."
Tang Hủ lại hỏi: "Sao anh tìm lại được? Không phải anh đã bị tua ngược rồi à?"
Châu Hà không trả lời, Thẩm Tri Đường trả lời thay hắn: "Trước khi tua ngược, anh Châu đã khắc bản đồ và vị trí của anh vào cánh tay mình. Tua ngược của Na Vương không phải tua ngược thời gian khách quan, trạng thái cơ thể sẽ không thay đổi. Anh Châu tình cờ bị tua ngược đến chỗ lối vào dưới lòng đất, bắt gặp chúng tôi. Chúng tôi đều lấy làm lạ là anh không ở đó, anh Châu phát hiện ra bản đồ trên tay, sau đó chúng tôi bèn đến tìm anh."
Nghe đến đây, lòng Tang Hủ thấy ấm áp.
Nếu không phải có Văn Uyên và Thẩm Tri Đường ở đây, Tang Hủ sẽ gọi hắn là chồng yêu.
Châu Hà hậm hực càu nhàu: "Cánh tay đau quá."
Tang Hủ thổi phù phù cho hắn từ xa, hắn không rền rĩ nữa.
Tang Hủ lại ra hiệu hỏi Thẩm Tri Đường: "Thẻ tre vừa rồi viết gì?"
Thẩm Tri Đường trả lời: "Thi thể lúc nãy là một người lính nước Ly, y nói rằng có một đại nhân họ Tang đã tạo một đội 36 người, tiến sâu vào nước Na truy sát tàn dư nước Na. Họ đào một đường hầm, y ở lại cửa đường hầm canh gác. Nhưng đại nhân và đội ngũ kia vào một tháng trời, không bao giờ trở ra nữa. Y cứ gác mãi, gác đến khi cạn kiệt lương thực, thoi thóp hơi tàn. Y viết một bức thư tuyệt mệnh, hy vọng người đến nơi này trong tương lai sẽ mang về cho hậu duệ người thân của y."
Đại nhân họ Tang ba nghìn năm trước?
Lẽ nào là Tang Thiên Ý?
Trọng Tự bảo Tang Thiên Ý chưa chết, lẽ nào Tang Thiên Ý ở trong này?
Tang Hủ ngoạm đèn pin, quan sát kỹ lưỡng kết cấu đường hầm. Mọi khe nứt đều đã bị cao lanh bịt kín, thảo nào họ phải đào đường hầm, Giun Mặt Na không vào được đường hầm này, họ đã đào một lối đi chỉ cho phép bản thân họ đi qua.
Họ bò tiếp, bò được bốn tiếng đồng hồ, họ vẫn ở trong bóng tối. Không biết bóng tối này là sương mù màu đen, hay vốn dĩ đã tối như vậy. Mà đường hầm cứ như thể không có tận cùng, bò mãi không đến lối ra.
Ngay cả Châu Hà cũng đã bò mệt, nằm ngửa nghỉ ngơi.
Tang Hủ mò mẫm vách đá suốt dọc đường, cố tìm gì đó dạng thông tin. Bò lâu thế này, thậm chí cậu còn nghi ngờ họ lại bị tua ngược.
Mọi người phân phát thực phẩm và nước uống, chuẩn bị nghỉ ngơi nửa tiếng rồi bò tiếp. Thực ra không ai thấy đói, suy cho cùng thì mọi người đều đã nuốt Giun Mặt Na. Tang Hủ chợt nghĩ, Giun Mặt Na mà Văn Uyên và Thẩm Tri Đường nuốt có mang thông tin gì không.
Cậu ra hiệu: "Sau khi nuốt giun, mọi người đã nói gì chưa?"
Thẩm Tri Đường nói: "Chưa."
"Nói thử xem."
Văn Uyên hé miệng, nói: "Nói thử xem."
Được thôi, không phải mọi Giun Mặt Na đều mang thông tin, con trong bụng Văn Uyên chỉ biết lặp lại lời Tang Hủ nói.
Thẩm Tri Đường mở miệng nói: "Tin nhắn này gửi cho người nhà họ Tang đời sau."
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thẩm Tri Đường cũng ngơ ngác, máy móc nói: "Nếu mọi người đã vào đường hầm, đừng tiến lên, đừng tiến lên. Nhắc lại lần cuối, đừng tiến lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro