Chương 139: Nhìn trộm thần
Về bản chất Phong Thiên Lục không phải thực thể, quầng sáng vàng rực này chẳng qua chỉ là phản chiếu của nó trong đầu Tang Hủ. Kể từ khi Tang Ly Ưu truyền lại Phong Thiên Lục cho cậu đến nay, thứ này vẫn luôn nằm trong trạng thái niêm phong, không có cảm giác tồn tại. Giờ đây nó như thể đã được đánh thức, Tang Hủ bắt đầu chú ý đến nó, đồng thời dùng ảnh hưởng của quầng sáng vàng rực này phác họa sự tồn tại của nó.
Ngoại trừ các đời Đại Tộc Trưởng nhà họ Tang, không ai biết rốt cuộc Phong Thiên Lục là gì. Nó chỉ có thể được kế thừa, nhưng không thể diễn tả bằng lời. Cũng có nghĩa là, dù cho Tang Hủ đọc được nội dung trong đó, cũng không thể kể cho người khác nội dung được, trừ phi lúc hấp hối, cậu truyền lại Phong Thiên Lục cho Đại Tộc Trưởng đời tiếp theo.
Rốt cuộc Phong Thiên Lục là gì?
Tang Ly Ưu từng nói, chỉ có bước vào cảnh giới Vọng Hương thì mới mở được Phong Thiên Lục.
Vậy thì bây giờ chính là thời điểm ấy.
Tang Hủ chìa tay ra, chạm vào quầng sáng vàng rực ấy. Quầng sáng bắt đầu lan rộng, đốm sáng tỏa ra, tạo thành từng chữ một——
Gõ Cửa
Bùa Vô Thường Tiên X1, Tóc Vô Thường Tiên X1, Tro cốt xác cổ X50g
Thần thông có thể học được: Quan Lạc Âm, Trói Hồn, Trung Âm Thân
Qua Sông
Quan tài của thi thể bất tử X1, Dịch thi thể của xác Tu La X1
Thần thông có thể học được: Toàn Âm Thân, Trói Hồn V2
Lên Thềm
Người sống dương thọ quá 300 tuổi X3, Người chết âm thọ quá 600 tuổi X3, Tiếp xúc với Đẩu Mẫu Nguyên Quân X1
Thần thông có thể học được: Trói Hồn V3, Nguyền Rủa, Tiền Mua Mạng
Mục nguyên liệu có cái màu vàng, có cái màu xám. Tang Hủ tự biết, màu vàng có nghĩa là trên thế giới có nguyên liệu này tồn tại, màu xám có nghĩa là nguyên liệu này không tồn tại. Dịch thi thể của xác Tu La có màu xám, bởi lần trước đến âm trạch nhà họ Triệu, toàn bộ thi thể Tu La đã bị Thẩm Tri Ly hiến tế cho Táo Quân rồi, thi thể của Triệu Thanh Duẫn cũng đã bị Tang Hủ dùng mất.
Đọc đến đây, Tang Hủ không khỏi cau mày.
Lần đầu tiên cậu nghe nói đến hai thần thông "Nguyền Rủa" và "Tiền Mua Mạng".
Đáng lẽ, sau khi ăn quả tim của người Lên Thềm để thăng cấp, sẽ tự động học được thần thông tương ứng. Vấn đề nằm ở chỗ, thần thông mỗi cấp bậc đều có cách thực hiện đặc biệt, ví dụ Trói Hồn phải trói buộc hồn phách mới chết của người khác. Giờ cậu đã có khả năng thực hiện hai thần thông này, nhưng lại không biết cách thực hiện.
Hầy, đau đầu thật...
Cậu lấy lại tập trung, đọc tiếp.
Vọng Hương
Máu tươi đầu tim X1 tấn, Hơi thở cuối cùng của người sống X100g
Thần thông có thể học được: Quan Lạc Âm V2, Tiền Mua Mạng V2, Sức Sống Bất Tận
Thành Vua
Vô Thường Tiên X1, Âm Thần Tiên X1, Hoạ Mệnh Tiên X1, Sát Sinh Tiên X1
Tang Hủ nhìn chằm chằm vào dòng chữ vàng, ánh mắt tĩnh lặng.
Thì ra đây chính là Phong Thiên Lục, nó ghi chép cách thăng cấp hoàn chỉnh của đạo Địa Ngục. Cấp bậc càng cao, thăng cấp càng khó, Vọng Hương chỉ máu đầu tim đã phải 1 tấn, quả thật là hơi vô lý. Lại còn hơi thở cuối cùng của người sống, thứ này có góp nổi 100g không?
Còn về bốn loại tiên cần để Thành Vua, Tang Hủ đoán là bốn cấp tà ma. Ví dụ như mẹ của Tiểu Đao, hồ tiên xà tiên, và Hoàng Lão Bà Bà ở đại lễ cuối năm đều là tà ma cấp thấp, tức là Vô Thường Tiên. Loại tiên này rải rác khắp nơi trong Cõi Mộng, số lượng không ít.
Còn Sát Sinh Tiên chắc chắn là cao cấp nhất, ba nghìn năm nay có thể chỉ có một mình Châu Hà, hơn nữa phần lớn thời gian trong trạng thái khiếm khuyết, còn hiếm hơn cả gấu trúc.
Nhưng không phải "Bắc Đẩu Quỷ Thuật" có ghi chép những thứ này đấy ư? Tại sao lại dùng cách bí ẩn thế này để truyền đạt? Không đúng, Phong Thiên Lục không thể chỉ ghi chép những thứ này.
Quả nhiên, ngay sau đó, dòng "Thành Vua" biến mất, đốm sáng vàng rực hợp lại lần nữa, dòng chữ mới xuất hiện trước mắt Tang Hủ——
Thành Thần
Vô Thường Tiên X1, Âm Thần Tiên X1, Hoạ Mệnh Tiên X1, Sát Sinh Tiên X1
Người Vọng Hương đạo Địa Ngục X1, Người Vọng Hương đạo Nhân Gian X1, Người Vọng Hương đạo Trời X1, Người Vọng Hương đạo Tu La X1, Người Vọng Hương đạo Súc Sinh X1, Người Vọng Hương đạo Ngạ Quỷ X1
Thai Nhân Duyên X1
Ngay khi đọc được cách Thành Thần, Tang Hủ cảm thấy đầu óc nổ tung như pháo hoa, cơ thể cậu sụp đổ như hang động, tất cả biến mất trong hư vô bất tận. Đây là kiến thức mà người thường không thể biết được, một khi tiếp xúc ắt sẽ sụp đổ. Tuy nhiên cùng lúc đó, thần thông "Sức Sống Bất Tận" của Vọng Hương giúp cơ thể cậu tự chữa lành nhanh chóng, đầu óc mọc lại, cậu khôi phục suy nghĩ.
Bao nhiêu năm nay, Cõi Mộng vẫn luôn quanh quẩn giữa hiến tế bách tính và hiến tế sáu dòng họ. Dù cho thăng cấp Thành Vua, vẫn không thoát được số phận hiến tế bản thân mình. Dù là kẻ mạnh như Triệu Thanh Duẫn, cũng sẽ bị thần linh ăn, bị thần linh chi phối.
Chỉ có Thành Thần mới phá được cục diện bế tắc của Cõi Mộng.
Từng có người nói, tổ tiên của nhà họ Tang từng nhìn trộm thấy bản chất của thần linh. Trước đây Tang Hủ chỉ tưởng là lời đồn, suy cho cùng thì người như Tang Thiên Ý được thần thánh hoá là chuyện rất bình thường. Cậu không ngờ rằng lời đồn không sai, rất có thể Tang Thiên Ý thật sự đã nhìn trộm thần linh, hơn nữa còn tìm được cách Thành Thần, tạo ra Phong Thiên Lục, phong ấn tri thức không thể nói bằng lời này vào đó, truyền lại hết đời này đến đời khác.
Nếu người dưới Vọng Hương nhìn trộm Phong Thiên Lục, sẽ nổ tung ngay tức khắc, Phong Thiên Lục cũng sẽ thất truyền. Chỉ có người nhà họ Tang đạo Địa Ngục lên đến Vọng Hương, học được thần thông Sức Sống Bất Tận, có khả năng tự chữa lành mới mở được Phong Thiên Lục.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Tiếc rằng cách Thành Thần này quả thực quá khó, gần như có thể nói là ảo tưởng hão huyền.
Tà ma bốn cấp và người Vọng Hương sáu đạo thì thôi, ít nhất Tang Hủ biết là gì, nhưng dòng cuối cùng "Thai Nhân Duyên" thì trừu tượng quá, Tang Hủ còn không hiểu được ba chữ này.
Không hiểu cũng không sai, bởi ngoại trừ Vô Thường Tiên, Âm Thần Tiên, Hoạ Mệnh Tiên, Sát Sinh Tiên và người Vọng Hương đạo Súc Sinh, các mục khác đều là màu xám. Thứ vốn không tồn tại trên thế giới, muốn tìm cũng không tìm được.
Thôi, có mục ăn "Sát Sinh Tiên" tồn tại, đủ cho Tang Hủ bỏ cuộc nhanh chóng.
Giờ cậu đã Vọng Hương, có thực lực đối mặt với Sát Sinh Tiên. Cậu nên đi thôi, cậu phải nghĩ cách tiến vào khe nứt thế giới, tìm Châu Hà, sau đó chia tay hẳn với hắn, bảo hắn rằng mối tình của họ đã kết thúc, từ nay trở đi Tang Hủ sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.
Cơ thể tàn tật tự chữa lành xong, hoàn chỉnh như mới. Tang Hủ hít một hơi, chuẩn bị rời khỏi thiền định.
Bỗng nhiên, ánh sáng mục Thành Thần nhấp nháy, ba chữ Sát Sinh Tiên từ từ tắt ngúm.
Thế này là thế nào?
Đồng tử mắt Tang Hủ co lại thành đầu kim, trái tim như bị bóp nghẹt, quặn thắt, sắp rỉ máu. Là ảo giác phải không, Tang Hủ nghi ngờ mình bị ô nhiễm nặng hơn, cậu nhắm mạnh mắt lại rồi mở ra. Sát Sinh Tiên đã tối om hẳn, tựa ngọn nến cháy hết, chỉ còn lại tro tàn câm lặng. Ngay sau đó Hoạ Mệnh Tiên, Âm Thần Tiên cũng lần lượt tối sầm, cuối cùng chỉ có Vô Thường Tiên còn sót lại.
Không thể nào, chắc chắn là Phong Thiên Lục có vấn đề gì đó. Sao Châu Hà lại biến mất? Hắn lợi hại đến thế, lúc nào cũng tỏ vẻ ngạo mạn tài giỏi, thiên hạ vô địch, sao có thể biến mất được?
Tang Hủ không tin vào thứ trước mắt, lập tức thoát ra ngoài. Cậu chống tay vào mảnh vỡ quan tài đứng dậy, tình cờ bắt gặp Văn Uyên và Thẩm Tri Đường khoác súng bước vào.
"Anh Kiến Quốc!" Thẩm Tri Đường nhìn thấy cậu an toàn, mừng rỡ khôn xiết chạy tới.
"Cô có biết cách đi đến khe nứt thế giới không?" Tang Hủ hỏi ngay.
"À à, tôi từng nghiên cứu rồi," Thẩm Tri Đường cuống quýt nói, "Người thế hệ trước gọi là "sang cõi âm", nghĩa là con người tiến vào một không gian chưa biết bằng trạng thái không có ý thức, không gian này bị thế giới chèn ép, có đặc điểm thu hút vật chất cực nhẹ, cũng tức là linh hồn..."
"Nói trọng điểm đi."
"Đi theo vong hồn, là có thể..."
Thẩm Tri Đường còn chưa dứt lời, một bóng người chợt bước ra từ hư vô.
Văn Uyên lập tức quay người ngắm, súng lên nòng.
Đường nét của Trọng Tự xuất hiện trong bóng tối, mọi người đều thầm căng thẳng. Bà ta nhìn ba người Tang Hủ, nụ cười xinh đẹp nở trên mặt, tựa đoá hoa kịch độc từ từ nở rộ.
"Bé ngoan, ngươi tên là Tang Hủ, đúng không?" Bà ta dịu giọng nói, "Lâu lắm rồi không gặp người Vọng Hương đạo Địa Ngục nữa, người Vọng Hương trước của nhà họ Tang các ngươi là Tang Vạn Niên ba nghìn năm trước. Hoang Nhi giỏi thật, đến thời điểm đó rồi mà vẫn còn suy nghĩ cho ngươi, nó đoán được ta ắt sẽ quay lại giết mấy người, cố tình để vua nước Na lại cho ngươi, giúp ngươi thăng cấp đối đầu với ta."
Rõ ràng đã biết đáp án, Tang Hủ vẫn ôm hy vọng như cọng rơm cuối cùng, hỏi khẽ: "Châu Hà đâu?"
"Châu Hà... À, ngươi bảo Hoang Nhi." Trọng Tự mỉm cười nói, "Nom người không giống kẻ ngốc, sao lại không đoán được cơ chứ? Biến mất rồi, không còn nữa, tương lai sẽ không còn người này nữa, giờ đã hiểu chưa? Không biết ai lan truyền tin ta muốn Thành Vua, Vô Thường Tiên các nơi đều trốn đi cả rồi. Nếu ngươi có manh mối về con nào, ta có thể cân nhắc đẻ thêm một thằng con ngốc nữa tặng cho ngươi."
Chân tay Thẩm Tri Đường lạnh toát, không tin nổi, ngoái đầu hỏi Tang Hủ: "Bà ta nói vậy nghĩa là sao? Anh Châu đâu?"
Trọng Tự không được trả lời, giơ tay định thả Rắn Xác, đèn rọi quay tới chiếu lên người Tang Hủ. Xung quanh cậu toát ra vẻ tĩnh lặng độc đáo, tựa nấm mồ chết chóc nặng nề. Có điều mặt mày tựa vầng trăng lạnh ấy lại khiến ánh mắt của Trọng Tự bỗng nhiên dừng lại. Bà ta vô cớ hỏi: "Đã ai bảo rằng, ngươi rất giống Thiên Ý chưa?"
Không ai trả lời.
Dưới lòng đất chỉ có sự im lặng lạnh lùng như tro tàn.
"Ta đã hỏi một câu ngớ ngẩn rồi," Trọng Tự cười nói, "Bao nhiêu năm đã trôi qua, chẳng còn ai nhớ đến người đó nữa rồi. Hôm nay tâm trạng tốt, ta tha chết cho các ngươi."
Bà ta quay người, biến mất trong bóng tối.
Tĩnh lặng lan rộng trong bóng tối mênh mông, Thẩm Tri Đường và Văn Uyên nhìn Tang Hủ, không dám cất tiếng. Thời gian im lặng trôi qua, Tang Hủ đứng im tại chỗ, nghe tim mình chết đi từng chút một.
Phong Thiên Lục không có vấn đề gì cả, là bản thân cậu không chịu tin, lừa mình lừa người. Từ nay về sau, dù cho đi đến tận cùng thế giới, cậu cũng không thể bảo Châu Hà rằng cậu không bao giờ muốn để ý đến hắn nữa rồi.
Đau đớn khắc sâu vào xương tuỷ, từ trái tim đến linh hồn đều quặn thắt.
Cậu ôm ngực, biết rõ rằng:
Châu Hà không còn nữa.
Cậu đã hoàn toàn mất đi Châu Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro