Chương 140: Hoà thân

Tui lấn cấn xưng hô của hai bà chị này hoài.

Ba nghìn năm trước.

Trong trời đất mênh mông, hoàng hôn như một dấu vân tay bằng máu đỏ thẫm. Vết bánh xe kéo dài trên nền cát vàng, dẫn đến một chiếc xe bốn ngựa kéo. Trước và sau xe ngựa có hai mươi binh lính và một vị tướng họ Hồng tháp tùng. Tang Thiên Ý cưỡi trên ngựa, đi đằng sau cùng lúc gần lúc xa.

Đây là xe ngựa hòa thân của nước Xương, trong tấm bạt thêu tuyệt đẹp là công chúa Trọng Tự, nhan sắc của nàng vang danh bốn bể, thậm chí truyền đến tai hoàng đế nước Ly. Nàng vừa tròn mười sáu tuổi, thánh chỉ hòa thân của hoàng đế đã được đưa tới vương thành nước Xương. Cha nàng nhu nhược bất tài, không phản kháng chút nào đã cống nạp luôn con gái mình.

Khi nàng tới Ngọc Kinh nước Ly, hoàng đế gần bảy mươi tuổi sẽ đích thân ra khỏi thành, đón nàng vào hoàng cung lộng lẫy tráng lệ, phong nàng làm phi tần thứ năm mươi tám của ông ta. Từ đó trở đi, nàng sẽ bị nhốt trong bốn góc hoàng thành, dùng cả đời chờ đợi sự thương yêu của một ông già.

Có điều tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến Tang Thiên Ý, cô chỉ là một người tình cờ đi ngang qua vào tối hôm qua, tiện tay giải cứu đoàn xe bị ma chặn đường. Đến khi tìm được cột mốc, cô sẽ rời khỏi đây.

Màn đêm tới, đoàn xe dừng lại dựng trại. Tướng quân Hồng giục ngựa đi tới, xin cô chỉ bảo tuyến đường tiếp theo. Cô là một người ngoại tộc, vốn không biết đường. Khổ nỗi kể từ sau khi bị ma chặn đường, chuyện gì tướng quân Hồng cũng sẽ đến hỏi Tang Thiên Ý, chỉ sợ lại gặp phải việc gì đáng sợ.

Tang Thiên Ý nói qua loa cho xong, buộc ngựa lại rồi chui vào chăn. Trời tối rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã có vô số vì sao treo trên cao. Cô chìm vào giấc mơ, chợt bừng tỉnh, quay người rút gươm. Trong chăn của cô, không biết đã có thêm một cô gái từ bao giờ, đang mở cặp mắt to tròn xoe, vừa kinh hãi vừa tò mò nhìn cô.

Ngoài cô ra, trong đoàn xe chỉ có một cô gái ——công chúa Tự.

"Ta là, công chúa của ngươi." Trọng Tự không giỏi tiếng nước Ly cho lắm, nói lắp ba lắp bắp.

"Tại sao cô lại ở đây?" Tang Thiên Ý nhíu mày.

"Thị tẩm cho ngươi." Trọng Tự gối hai tay trên má, ra hiệu đi ngủ.

Tang Thiên Ý: "..."

Chắc hẳn ý của nàng là muốn ngủ cùng Tang Thiên Ý.

Trọng Tự nói: "Ta ở một mình sợ lắm. Ngươi rất lợi hại, ta muốn thị tẩm cho ngươi!"

"Không được." Tang Thiên Ý giật chăn của mình về, "Mời về cho."

Trọng Tự mở to mắt nhìn cô, như sắp òa khóc.

Tang Thiên Ý không để ý đến nàng, quấn chăn nằm xuống ngủ. Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, nước nhỏ tí tách xuống mặt cô. Cô nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy Trọng Tự đang rơi lệ bên cạnh mình. Cô ngồi dậy, quấn chăn dịch ra xa hơn, tiếp tục nằm xuống ngủ. Tuy nhiên từ đầu đến cuối một ánh mắt ai oán vẫn dán vào lưng, cô thở dài, lại mở mắt ra lần nữa.

Trọng Tự tưởng cô ngủ rồi, rón rén bò tới gần, chui vào chăn của cô. Tang Thiên Ý bất động, ngầm cho phép hành động của nàng ta. Chờ nàng ta nằm xuống, cuối cùng Tang Thiên Ý cũng được yên ổn, nhắm mắt lại ngủ.

Hai ngày sau đó, cứ đến tối là Trọng Tự sẽ chui vào chăn của cô. Đến sáng ngày thứ ba tỉnh dậy, Tang Thiên Ý phát hiện mình bị nàng ta coi như gối ôm, nước dãi chảy ra vai. Tang Thiên Ý đẩy nàng ra, bảo nàng về xe ngựa.

Nhưng nàng ta được đà lấn tới, không chỉ buổi tối đến quấn lấy cô, ban ngày cũng đòi cưỡi ngựa cùng Tang Thiên Ý. Nếu không cho nàng cưỡi, nàng sẽ tuyệt thực. Tướng quân Hồng nào dám dây vào bà cô này, chạy đến chỗ Tang Thiên Ý thuyết phục, còn hứa với Tang Thiên Ý cho cô vào nhà lao ở Ngọc Kinh nước Ly, tìm luồng hơi thở cuối cùng của tử tù.

Thế là Trọng Tự được toại nguyện cưỡi trên ngựa của Tang Thiên Ý.

"Ta có thể gọi ngươi là Thiên Ý được không?" Trọng Tự ôm eo cô, chớp mắt hỏi.

"Không được." Tang Thiên Ý mặt vô cảm.

Công chúa không hiểu được ý cô, tự mình gọi, "Thiên Ý, Thiên Ý, Thiên Ý."

Nàng ta cứ như máy lặp lại, bắt đầu gọi bèn không dừng nữa, cứ ríu rít mãi. Hầy... Tang Thiên Ý rất đau đầu.

Họ càng ngày càng gần ải Liệt Dương, vào ải Liệt Dương là đến lãnh thổ nước Ly, đi thêm năm ngày đường nữa là đến được Ngọc Kinh. Trọng Tự trở nên buồn bã mắt thường cũng thấy được, hôm nào cũng đếm ngón tay cho qua ngày.

Đến tối, nàng nằm bên cạnh Tang Thiên Ý, trằn trọc hồi lâu không ngủ được. Tang Thiên Ý bị nàng giày vò mất ngủ theo, nàng hơi cảm động hỏi: "Thiên Ý, chị đang thức đêm cùng ta đấy à?"

Tang Thiên Ý im lặng.

Trọng Tự nói: "Con người chị, quan tâm ta thì nói thẳng đi. Chị toàn thế này, ngoài lạnh trong nóng, không phải ai cũng thông minh như ta, cảm nhận được nội tâm của chị đâu."

Tang Thiên Ý: "..."

Nàng ôm cánh tay Tang Thiên Ý, nước mắt lưng tròng nói: "Thiên Ý, chị có biết không? Chị là người bạn đầu tiên của ta đấy. Ta đẹp quá, đàn ông muốn có được ta, phụ nữ thì ghen tị với nhan sắc của ta, họ ở cùng ta đều không thật lòng, ta chưa bao giờ có một người bạn đích thực nào. Chị thì sao? Ta là người bạn đầu tiên của chị à?"

"Không phải."

"Ồ..." Trọng Tự hơi thất vọng, sau đó lại tự tin nói, "Thế ta chắc chắn là người bạn đẹp nhất của chị."

Tang Thiên Ý muốn nàng ta trật tự, nói khéo léo: "Mất ngủ, có thể nhắm mắt nghỉ ngơi."

"Ta không muốn, ta muốn nói chuyện với chị thêm, chúng ta không còn nhiều cơ hội nói chuyện nữa rồi."

Đầu Tang Thiên Ý lại bắt đầu đau giần giật.

"Ta nói cho chị một bí mật nhé, được không?" Trọng Tự ra vẻ bí ẩn, nói.

"Không được."

Nhưng Trọng Tự đã ghé sát tai cô, thì thầm: "Ta muốn nghĩ cách bỏ trốn."

Tang Thiên Ý bỗng cau mày, "Tại sao?"

"Vì ta không muốn gả cho Đại Hoàng Đế," Trọng Tự nói khẽ, "Ta không thèm gả cho một lão già mình không quen. Ọe, thằng chó vô liêm sỉ, chúc lão ta chết sớm. Thiên Ý, ta muốn được tự do thoải mái như chị." Nàng siết nắm tay, mắt sáng long lanh, rất tự tin nói, "Nhất định ta sẽ thành công."

Tang Thiên Ý: "..."

Nói thật thì, cô không cho rằng nàng ta sẽ thành công.

Cô công chúa này, ngoại trừ líu ríu không ngừng, chui vào chăn của người khác, đòi tuyệt thực, thì chẳng biết làm gì khác. Nàng không biết nhóm lửa, không biết săn bắn, không biết tìm nguồn nước bên dưới cỏ gấu.

Dù cho nàng bỏ trốn thành công, trong hoang mạc mênh mông vô tận này, nàng cũng không thể sống sót một mình được.

Bão cát sẽ nuốt chửng nàng, linh cẩu sẽ cắn xé nàng, hạn hán sẽ làm nàng chết khát, nhan sắc mà nàng lấy làm tự hào chẳng có ích gì trước mặt thiên nhiên tàn khốc. Từ bé nàng đã được nuôi lớn như chim hoàng yến, trưởng thành cũng phải làm chim hoàng yến mới sống sót được, dù cho bản thân nàng không muốn.

Tang Thiên Ý không nói gì, sớm muộn gì cô cũng phải đi, số phận của dân bản địa không liên quan đến cô.

Ngày thứ tám, Tang Thiên Ý tìm thấy cột mốc, từ giã tướng quân Hồng. Trọng Tự ngồi trong bạt thêu, nhìn theo bóng cô biến mất đằng sau cột mốc. Trọng Tự cứ khóc mãi, nước mắt làm nhòe nhoẹt son phấn trên mặt nàng, dung nhan xinh đẹp của nàng trở nên lem nhem.

Nàng nghĩ lát nữa Tang Thiên Ý ngoảnh đầu lại nhìn mình nhất định sẽ cho rằng nàng rất xấu xí, trong lòng vừa tức giận vừa buồn phiền, thế nhưng Tang Thiên Ý không ngoảnh đầu lại. Trọng Tự ngơ ngẩn nhìn theo hướng Tang Thiên Ý bỏ đi, nhìn theo rất rất lâu.

Sau khi Tang Thiên Ý ra đi, Trọng Tự âm thầm chuẩn bị bỏ trốn.

Nàng giấu một tay nải nhỏ, đựng trang sức vàng bạc của mình và lương thực túi nước nàng lấy được từ lương thảo của binh lính. Ba ngày sau khi Tang Thiên Ý đi, binh lính phát hiện ra có một ngọn núi đen sì bám theo họ. Ban đầu họ chỉ chú ý thấy sau lưng có một ngọn núi, sau đó họ phát hiện ra đi hai ngày rồi mà ngọn núi nọ vẫn ở đằng sau.

Chẳng mấy chốc, tướng quân Hồng nhận ra đó không phải ngọn núi gì cả, mà là tà ma to như núi.

Họ vứt bỏ lương thảo và xe ngựa, bảo công chúa cưỡi ngựa di chuyển nhanh theo họ. Nhưng không ngờ Trọng Tự lại đột nhiên đổi hướng, giục ngựa chạy theo một hướng khác. Ngọn núi đuổi tới nơi, rất nhiều binh lính bị cát tuôn chảy không ngừng dưới thân nó nuốt chửng. Tướng quân Hồng bám sát sau lưng nàng, gọi to tên nàng.

Nàng nghiến răng, cưỡi ngựa quay về phía ngọn núi. Tướng quân Hồng đi theo một đoạn, rốt cuộc vẫn bỏ cuộc ngừng đuổi theo, mà lúc này, dòng cát quái dị đã gần ngay trước mắt Trọng Tự.

Trọng Tự nghĩ, nàng thà chết chứ không muốn đến Ngọc Kinh.

Nàng nhắm mắt lại, mặc cho cát cuồn cuộn ập tới, nuốt chửng mình.

Đúng lúc này, lưỡi gươm lạnh lùng chém đứt gió cát. Một bàn tay nhấc nàng lên, nàng ngồi lên lưng ngựa, mở mắt ra nhìn, không ngờ lại thấy gương mặt lãnh đạm xa cách của Tang Thiên Ý.

"Không phải chị đã về nhà rồi ư?" Trọng Tự mừng rỡ khôn xiết.

"Ừm, lại vào mộng rồi."

Kể từ sau khi về nhà lần trước, Tang Thiên Ý tưởng từ đây Trọng Tự sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình như các dân bản địa khác từng gặp khi cô vào mộng. Hơn nữa thực ra lần này vào mộng Tang Thiên Ý không đáp xuống đây, mà là đáp xuống một ngôi làng nhỏ cách nơi này hai mươi dặm.

Vào mộng rất hiếm khi đáp xuống gần cùng một địa điểm liên tiếp, hầu hết điểm đáp giữa lần vào mộng trước và sau cách nhau muôn nghìn dặm, dù cho có thần thông cũng không thể vượt qua khoảng cách xa xôi thế được. Giờ đây cô đáp xuống hoang mạc hai lần liền, ngoại trừ số phận sắp đặt, cô không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Cô tiêu diệt tà ma, tìm đến cột mốc, đang chuẩn bị đi thì nghĩ đến Trọng Tự.

Ma xui quỷ khiến, cô cưỡi ngựa tìm thấy dấu vết của đoàn xe, đuổi theo đến nơi này.

Đến tận rất nhiều năm sau đó, Tang Thiên Ý vẫn không hiểu tại sao lúc ấy mình lại đưa ra quyết định bồng bột như vậy. Việc này vượt ra ngoài nguyên tắc của cô, trái ngược với thói quen của cô. Nhưng Tang Thiên Ý chưa bao giờ hối hận.

Tang Thiên Ý cho ngọn lửa điên cuồng bò lên lưỡi gươm, thần thông này đến từ một người ngoại tộc đạo Ngạ Quỷ cô Trói Hồn trong lần vào mộng thứ hai. Cô vung gươm chém, ngọn lửa rạch tan cát bụi, thiêu đốt tất thảy. Lần đầu tiên Trọng Tự nhìn thấy cảnh chấn động như thế, kinh hãi mở tròn mắt. Tang Thiên Ý cưỡi ngựa nhảy ra qua lỗ hổng ngọn lửa xuyên thủng, xuyên qua cơ thể tựa cát lún của tà ma, chạy về phía hoàng hôn.

Trọng Tự ngồi trước Tang Thiên Ý, dải khăn lụa đỏ thẫm tung bay trong không trung. Hoàng hôn cát vàng, Trọng Tự bắt đầu cuộc chạy trốn mà nàng đã mong đợi cả đời. Nàng tươi cười rạng rỡ, còn xinh đẹp hơn cả ráng chiều, vui vẻ hét to, nói: "Thiên Ý, ta vui quá, chị thì sao!"

"Tàm tạm."

Trọng Tự bất chợt ngoái đầu lại, hôn chụt lên má Tang Thiên Ý.

Tang Thiên Ý: "..."

"Chúng ta làm bạn cả đời, có được không?" Trọng Tự nhìn cô, cặp mắt sáng rực.

Bị một cặp mắt như ly miêu nhìn chăm chú thế này, chẳng ai có thể nói không được.

Tang Thiên Ý đã dính phải một rắc rối lớn, hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Hồi lâu sau, Tang Thiên Ý thở dài, nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro