Chương 142: Tướng công

Tang Hủ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.

Bò vào quan tài từ mặt quách vẽ cột mốc ra sao, rồi về thế giới của họ như thế nào, Tang Hủ đã không nhớ được nữa. Mở mắt ra, cậu đã ngồi trên giường mình, ngây người nửa tiếng đồng hồ. Điện thoại rung mãi, rất nhiều người nhắn tin cho cậu, còn có người gọi điện thoại cho cậu, cậu không có sức nghe máy, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Có lúc, cậu không khỏi nghĩ có phải tất cả những gì mình trải qua đều là một giấc mơ kỳ lạ hay không. Tỉnh dậy, cậu vẫn là thân trâu ngựa lái xe máy điện đi làm, mỗi ngày gõ đoạn mã còn dài hơn cả mạng mình, sửa bug thường xuyên hoặc ngẫu nhiên, thi thoảng cãi lộn với bên sản phẩm, bảo họ rằng không làm được yêu cầu này yêu cầu kia.

Nhà họ Tang, Đại Tộc Trưởng, thần linh sáu đạo, đều là một giấc mơ của cậu.

Tuy nhiên từ bé cậu đã thiếu trí tưởng tượng, hồi bé học mỹ thuật, người khác vẽ lâu đài, vẽ phi hành gia vũ trụ, vẽ phù thủy, cậu chỉ biết vẽ người que đầu to thân nhỏ, cuối cùng biến giấy vẽ thành giấy nháp làm toán, bị cô giáo mỹ thuật phê bình. Người như cậu, dù nằm mơ cả đời thì cũng không mơ thấy được một Châu Hà kiêu ngạo phách lối.

Cậu ngoảnh đầu, nhìn ra cửa sổ sát sàn, các tòa cao ốc san sát nhau, ánh nắng trở nên trắng bệch, mùa xuân đã đến, nhưng không có màu sắc. Cậu biết chia ly là không thể tránh khỏi, vẫn phải sống tiếp, hôm nay trong cuộc sống bớt mất một người, có lẽ ngày mai sẽ có thêm một người. Đời người chính là một chuyến tàu dài đằng đẵng, có người vào ga có người rời ga.

Nhưng đau đớn luôn luôn để lại vết nung, Châu Hà đã mang mặt trời mùa xuân đi, muôn ngàn màu sắc đều điêu tàn, thế giới của cậu không còn sức sống.

Cậu không muốn sống trong mùa xuân như thế này.

Cậu mua một két bia, uống hết chai này đến chai khác. Trước đây cậu không bao giờ uống bia rượu, nghe người khác nói mượn rượu giải sầu, chắc là nói dối, bởi bia này càng uống càng đắng. Nhà cửa nhanh chóng trở nên bừa bộn, cậu không có thời gian dọn dẹp, cũng không có tâm trạng lo chuyện công ty. Lý Tùng La gọi tới, cậu không nghe máy, Hàn Nhiêu đến thăm, cậu không mở cửa.

Cậu say rồi tỉnh, tỉnh rồi say, có lúc phát hiện ra mình vô cớ nằm trong bồn tắm, vài chai bia la liệt dưới sàn. Cậu lảo đảo bò dậy, trong gương cậu rất lạ lẫm, không ngờ nhất thời không nhận ra bản thân. Lau mặt gương, cậu nhìn mình, tiều tụy tái nhợt, như một người bệnh hấp hối.

Không sao cả, cậu nhặt chai bia lên uống tiếp. Thời gian trở nên mơ hồ, không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua trong mộng mị. Chân vấp phải quần áo, cậu ngã xuống sàn, một chiếc điện thoại rơi từ túi quần cậu ra. Cậu bò dậy, nhặt điện thoại, phát hiện ra là của Châu Hà. Mở màn hình, đập vào mắt cậu đều là ứng dụng trò chơi điện tử, cậu lại mở ghi chú, "Báo cáo nghiên cứu sóc" đã viết được rất dài, lướt lên, mấy phút rồi mà vẫn chưa hết.

Tang Hủ lướt xuống dưới cùng, mấy trang báo cáo mới nhất là:

"Tang Hủ mạnh miệng, nhưng mềm lòng. [Xoay vòng] [Xoay vòng] [Xoay vòng] [Xoay vòng] [Xoay vòng] [Xoay vòng] [Xoay vòng]"

"Quả nhiên Tang Tiểu Quai thích ta, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha (Bên dưới cắt bớt mười nghìn chữ ha)."

Ngốc quá, sao lại có người viết báo cáo mà cũng ngốc thế này. Tang Hủ vừa rơi lệ vừa lướt lên. Trái tim quặn thắt, Tang Hủ không thở nổi, chữ trước mắt nhòe đi vì lệ.

Châu Hà, Châu Hà, em phải làm sao mới tìm được anh về?

Nếu có cách nào làm lại, sự việc có khác đi hay không...

Đồng tử mắt cậu chợt co lại, nếu có cách nào làm lại!

Quan Lạc Âm có thể ảnh hưởng đến quá khứ, cậu có thể dùng Quan Lạc Âm bảo Châu Hà trong quá khứ tránh mặt Trọng Tự được không? Cậu đứng dậy, lôi hết quần áo của Châu Hà ra, dùng Quan Lạc Âm với từng cái một. Dùng cái đầu tiên Quan Lạc Âm, chỉ nhìn thấy bóng tối, chẳng có gì cả. Cái thứ hai, vẫn vậy. Cái thứ ba thứ tư, đều vô ích.

Số quần áo này bình thường quá, thời gian ở cùng Châu Hà ngắn quá, không nhiều liên kết với bản thể như thi thể, Trùng Xác. Nếu có món đồ cũ nào thời gian dài hơn thì tốt quá, nhất định thứ đó sẽ Quan Lạc Âm thành công. Tang Hủ lục tung tủ đồ trong nhà, mô hình xe đua Châu Hà sưu tầm, hộp tro cốt, bim bim cỡ lớn, băng trò chơi đều bị lục ra.

Tang Hủ cầm hộp tro cốt lên, Quan Lạc Âm lần lượt. Không được, tất cả đều không được, hộp tro cốt cổ nhất đã bị Châu Hà tặng cho cô Tôn Uyển Thanh, hơn nữa thực ra thời gian hộp tro cốt đó ở bên Châu Hà cũng không được tính là lâu. Tang Hủ ngẫm nghĩ, cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Tri Đường, muốn hỏi cách vào mộng sớm để tìm Tôn Uyển Thanh, chợt thấy Châu Bất Quai bước ra từ ổ mèo, vươn vai duỗi người cạnh chân mình.

Chòi dịch đoạn này lại nhớ đến những khoảng thời gian mình thất tình luỵ nyc các thứ, nếu thời gian được quay lại tôi xin vả vào mặt mình và dí l vào tình yêu, yêu đương chả được cái moẹ gì hết, chỉ mất rất nhiều tiềnTT__________TT

Cuộc gọi được kết nối, giọng Thẩm Tri Đường vọng ra từ loa:

"Alo, Anh Kiến Quốc, bọn em tìm anh mãi, anh vẫn ổn chứ?"

"Anh Kiến Quốc? Anh sao rồi, Anh Kiến Quốc!"

Tang Hủ đặt điện thoại xuống, đi về phía ổ mèo, bới vàng trong đó ra. Là do Châu Hà mang từ điện Tiên Đài về, có lông vũ của sếu đồng, có ve sầu trên mũ, có hổ phù vàng, có cốc đĩa vàng, còn có phượng tỷ to bằng bàn tay. Ánh nắng rọi qua cửa sổ sát sàn, rọi lên một góc lông vũ của phượng tỷ, sáng rực rỡ.

Dùng phượng tỷ Quan Lạc Âm, có tìm được Châu Hà trong quá khứ không?

Chưa biết chừng sẽ tìm thấy bà vợ trước đây của Châu Hà...

Thôi mặc kệ, Tang Hủ ngồi khoanh chân dưới sàn, dùng vải đen bịt mắt, bưng phượng tỷ lên bằng hai tay.

Quan Lạc Âm, bắt đầu.

Tang Hủ cảm thấy trời đất quay cuồng, như bị bồn cầu dội xuống cống, cơ thể đau đớn như bị xé toạc. Lúc mở mắt ra, trước mắt là cung điện vỡ nát, mảnh tường vỡ nát lơ lửng trong không trung, rất nhiều người mặt mũi méo mó quanh quẩn trên đá vỡ... Tang Hủ nhìn xung quanh, không có Châu Hà. Thời gian và không gian đều đảo lộn, chắc đây là khe nứt thế giới, làm lại.

Lần Quan Lạc Âm thứ hai, trời đất lại quay cuồng, Tang Hủ cảm thấy buồn nôn, suýt thì nôn mửa. Từ từ mở mắt ra, cậu nhìn thấy một hầm mỏ, rất nhiều công nhân quần áo lam lũ đang đào mỏ. Chợt có người mừng rỡ hét to: "Vàng! Vàng!"

Nơi này không phản nơi sản xuất nguyên liệu phượng tỷ đấy chứ, sớm quá, ở đây không thể có Châu Hà được. Tang Hủ nghiến răng, làm lại.

Lần Quan Lạc Âm thứ ba, Tang Hủ kẹt trong khe đá, không nhìn thấy gì cả, cơ thể cũng không nhúc nhích được, đành thoát ra.

Quan Lạc Âm liên tiếp N lần, cơ thể Tang Hủ như sắp tan rã, dạ dày cũng khó chịu, trào ngược từng cơn. Chắc là Quan Lạc Âm quá nhiều lần, cơ thể cậu không trụ được nữa. Cậu ăn một viên Bổ Thiên Đan, hít sâu một hơi, lại cầm phượng tỷ lên.

Lần thứ tư, vẫn không đúng, làm lại.

Lần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... Lần thứ một trăm linh một, Tang Hủ ở trong biển người, trăng rằm như đĩa bạc treo cao giữa trời, bốn phía giăng đèn kết hoa, lụa đỏ treo đầy lều, rọi mặt tất cả mọi người đỏ ửng. Tiếng nhạc du dương hoà cùng gió đêm luồn khắp nơi, còn có người múa rối bóng trên sân khấu.

Quan Lạc Âm quá nhiều lần, Tang Hủ đầu váng mắt hoa, nhìn thứ gì cũng thấy bóng chồng lên nhau.

Bỗng nhiên có người kéo cậu lại, cậu giật mình ngoái đầu nhìn, một cậu trai mười sáu mười bảy tuổi kéo cậu nói líu ríu gì đó. Cậu trai này mặc hỷ phục, mặt trát son phấn, nom có vẻ ma mị. Câu hỏi quan trọng hơn là, sao cậu ta kéo được Tang Hủ?

Tang Hủ đang trong trạng thái Quan Lạc Âm, đáng lẽ không thể có bất cứ ai nhìn thấy cậu, huống hồ là chạm vào cậu.

Cậu trai nọ đột nhiên cởi hỷ phục trên người xuống, tròng lên người Tang Hủ, còn chụp mũ đội đầu của mình lên đầu Tang Hủ. Cậu ta nói lộn xộn: "Trong mắt người nước Hậu Thổ, người nước Ly chúng ta đều trông giống nhau, họ không nhận ra khác biệt giữa hai ta được đâu, xin anh đấy, giúp tôi với!"

Cậu ta dứt lời, thành kính vắt chéo hai tay lạy Tang Hủ một lạy, rồi bỏ chạy.

Tang Hủ ù ù cạc cạc nhìn theo bóng lưng cậu ta, không hiểu chuyện là thế nào. Bỗng nhiên có một đám người chui vào lều, có cả nam lẫn nữ, mấy bà mối dẫn đầu đầu cài hoa đỏ một trái một phải kéo Tang Hủ, nói: "Ôi chao, sao cậu lại ở đây!"

"Các người cũng nhìn thấy tôi à?" Tang Hủ rất ngạc nhiên. Lẽ nào Quan Lạc Âm ở cấp bậc Vọng Hương tiến hoá đến độ có thể du hành cả thể xác?

"Đương nhiên rồi," bà mối nói, "Mau đi đi, không kịp nữa rồi!"

"Các bà có biết Châu Hà không, không đúng, các bà có biết Tức Hoang không?"

"Đại Hoàng Đế của Ngọc Kinh! Suỵt," bà mối vội vã bịt miệng cậu, nói, "Cậu không muốn sống nữa à, không thể gọi thẳng tên huý của Đại Hoàng Đế được!"

Cuối cùng cũng đến đúng thời gia rồi, Tang Hủ tránh tay bà ta, khó khăn hỏi: "Đúng thế, chính hắn đấy, các bà có biết đường đi đến Ngọc Kinh tìm hắn không?"

Bà mối chỉ phía trước, "Đại Hoàng Đế đang dự lễ. Đi, mau đi theo bọn ta!"

Tang Hủ sửng sốt, thì ra Châu Hà đang ở đây ư?

Bà mối vừa lôi vừa kéo cậu, đám đông túm tụm quanh cậu đi về phía trước. Rất nhiều người gõ trống thổi sáo sau lưng cậu, tiếng nhạc ầm ĩ, như sấm sét chấn động trời đất. Cậu hoa cả mắt, như giẫm lên bông, không phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ biết đi theo bà mối.

Phía trước đột nhiên quang đãng, một vùng rộng lớn. Các vị khách ngồi bệt dưới đất đồng loạt nhìn về phía này, vỗ tay hoan hô. Các bà mối đẩy cậu vào con đường ở chính giữa, cậu ngửa đầu lên, nhìn thấy Châu Hà ở đằng xa mặc long bào đen tuyền, đầu đội mũ miện mười hai chuỗi ngọc, đứng ở cuối con đường, trước ngai vàng.

Trong giây phút đó, thế giới ồn ã trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều biến thành ảo ảnh mơ hồ, Tang Hủ không nghe thấy tiếng người khác nữa, cũng chẳng nhìn thấy ai khác nữa.

Con người Châu Hà, thật sự có rất rất nhiều khuyết điểm, cái tôi cao, thích gây sự, nóng nảy, kiêu ngạo... Mười ngón tay của Tang Hủ cũng không đếm xuể. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Tang Hủ đã quen với việc đưa hắn đi làm, chơi trò hai người trên Switch cùng hắn, mua áo hoodie Pikachu cho hắn.

Đối với cậu mà nói, Châu Hà đã trở thành sự tồn tại không thể thiếu như trái tim từ lâu. Dù cho có lúc không thích nó đập quá nhanh, Tang Hủ cũng không thể không có nó.

Không có nó, Tang Hủ sẽ chết.

Tang Hủ chạy về phía Châu Hà, vạt áo hỷ phục tung bay. Đầu cậu choáng váng, trời đất lắc lư trước mắt, cậu ngã dúi dụi mấy lần liền, rồi lại tự bò dậy.

Cậu nhớ đến Châu Hà trên núi tuyết, chợt hiểu được vẻ mặt của Châu Hà lúc nhìn bầu trời xa xăm. Là đau buồn, là chờ đợi.

Châu Hà, rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì, rốt cuộc anh đã nhớ ra chuyện gì? Anh phải nói cho em biết, bởi em phải cứu anh.

Đám đông ngơ ngác nhìn cậu, nhìn cậu chạy trên con đường dài dằng dặc như cánh chim sặc sỡ, như xuyên qua dòng thời gian bất tận, nhào vào lòng Châu Hà. Tang Hủ vùi mặt vào lòng hắn, cảm nhận được hơi ấm đánh mất rồi có lại được. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, chua xót và cay đắng cùng trỗi dậy, gần như hoá thành nước mắt phá đê ùa ra.

May mà cậu vẫn còn kiên cường, nhịn được đau thương tràn ngập cõi lòng, hít sâu một hơi nói: "Châu Hà, em sai rồi, em không chia tay anh đâu."

Châu Hà cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt có vẻ phức tạp, "Chia tay gì cơ?"

"Ừm, em muốn ở bên anh."

Châu Hà nheo mắt, "Ngươi có biết bây giờ ngươi có thân phận gì không?"

"Cái gì?"

Châu Hà bóp đầu cậu, bắt cậu quay đầu nhìn dưới bậc thềm. Khách khứa im bặt, ngây như phỗng nhìn cậu.

Tang Hủ cảm thấy bầu không khí hơi quái dị.

Lẽ nào người cổ đại e thẹn, không thể nhìn người khác ôm nhau được?

"Họ là khách đến dự lễ." Châu Hà nói.

"Dự lễ?"

"Lễ hợp cẩn, lễ hợp cẩn của ngươi đấy."

"Em thành thân với anh à?" Tang Hủ chủ động gọi, "Tướng công."

Hình như tiếng gọi "tướng công" này đã làm Châu Hà cạn lời, Tang Hủ thấy hắn không được vui cho lắm.

"Sai rồi."

Hắn bóp đầu Tang Hủ, quay sang trái một chút, có một người đàn ông áo đỏ tai to mặt lớn nhung nhúc thịt ngồi trong ghế, đang chỉ vào cậu nói líu ríu. Người đàn ông này phẫn nộ ra mặt, nhe nanh múa vuốt, chắc là đang chửi bậy. Thực ra kể từ lúc Tang Hủ chạy tới, gã đã líu ríu liên tục, mặc cho Tang Hủ hoàn toàn không hiểu được, coi hắn làm nhạc nền.

Châu Hà nói: "Tướng công của ngươi là y, vương hầu đạo Trời Mạc Phất, y đang chửi ngươi chó má vô liêm sỉ."

Tang Hủ: "... ..."

Châu Hà xoay đầu cậu lại, bóp cằm cậu, ép cậu nhìn vào cặp mắt phừng phừng lửa giận của mình.

"Lần trước ngươi lừa Trẫm, bảo thích Trẫm, kết quả chớp cái biến mất. Bây giờ ở ngay trong ngày đại hôn của mình, trước mặt hàng trăm người và cả chồng ngươi, ngươi lại quyến rũ Trẫm, phá hỏng cuộc đàm phán của Trẫm với nước Hậu Thổ."

Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Tang Hủ, Trẫm nói cho ngươi biết, ngươi, tiêu, rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro