Chương 154: Bị che mắt
Sau khi cắt đuôi Kẻ Không Mặt, họ tập hợp với xe việt dã. Lúc nãy đã cách doanh trại rất xa, xe của Trọng Tự cũng đã biến mất khỏi tầm mắt từ lâu, chắc đã bị Kẻ Không Mặt giữ chân. Đáng lẽ phải đi tiếp không dừng lấy một giây, vấn đề là các thủy tổ sáu dòng họ khác đều biến mất, Châu Hà chỉ còn lại cậu và Tang Thiên Ý. Nếu họ vẫn đang ở doanh trại, chạm trán Trọng Tự thì tiêu rồi.
"Có quay về không?" Thẩm Tri Đường liên tục nhìn về phía doanh trại.
Tang Hủ biết, cô muốn quay về kiểm tra Văn Uyên.
Tang Hủ vô thức muốn nghe ý kiến của Tang Thiên Ý, suy cho cùng thì đó là đồng đội của bà. Vừa ngoái đầu nhìn, bèn thấy Tang Thiên Ý ngồi xổm dưới một gốc cây. Hàn Nhiêu ngồi xổm bên cạnh bà, chép miệng cảm thán: "Tiền bối trẻ thơ quá, lúc này rồi còn đếm nấm."
Tang Thiên Ý liếc nhìn anh ta, đứng dậy nhường chỗ. Tang Hủ nhìn thấy dưới cây mọc đầy nấm trắng bợt, rất nhiều tơ nấm dạng như cánh tay bé xíu, phấp phới trong gió. Nhìn kỹ, trong số đó có vài cây nấm khác biệt, như tạo thành vài hình vẽ.
Không, nói chính xác thì là một đoạn mã Morse. Dịch ra là——
"Chúng tôi đã đi về phía đông, tiểu quỷ của tôi bảo nơi đó có thứ hay ho.
Tần Tư Tư"
Tang Hủ đã hiểu, thảo nào Tang Thiên Ý lại dừng ở đây, thì ra họ đã giao hẹn từ trước, sau khi lạc nhau sẽ truyền đạt thông tin ở đâu. Mọi người thu dọn qua loa, lên đường đi về phía đông, cây cối xung quanh càng lúc càng nhiều, tất cả đều thể hiện trạng thái sống và chết đồng thời. Xe việt dã không đi tiếp được, tất cả mọi người mang hành lý gọn nhẹ, đi bộ tiếp.
Nhóm Tần Tư Tư để lại ký hiệu và tin nhắn suốt dọc đường, khi họ đến điểm truyền tin tiếp theo, nấm trên cây vẫn xếp theo mã Morse.
Viết rằng:
"Mọi người chậm quá, sao vẫn chưa đuổi kịp? Chúng tôi không chờ đâu, đi trước đây. Tiểu quỷ của tôi bảo thứ đằng trước rất hiếm có, tốt nhất là mọi người nhanh lên, nếu không chúng tôi không để phần đâu.
Tần Tư Tư"
Đọc được tin nhắn này, Châu Hà hơi nhíu mày, đọc kỹ rất lâu.
Họ đi tiếp về phía đông, đến điểm truyền tin tiếp theo, vẫn là tin nhắn của Tần Tư Tư——
"Đuổi theo mau lên, mọi người thật sự quá chậm. Chúng tôi đi tìm thứ hay ho trước rồi, mọi người tăng tốc đi.
Tần Tư Tư"
"Có vấn đề." Châu Hà nhìn Tang Thiên Ý, nói.
Tang Thiên Ý gật đầu, "Kẻ để lại tin nhắn không phải Tần Tư Tư."
Thẩm Tri Đường giật mình, hỏi: "Có người biết cách truyền tin của các tiền bối, cố tình để lại những tin nhắn này lừa chúng ta?"
Như vậy, rất có thể nơi kẻ này dẫn họ đến là một cái bẫy, Hàn Nhiêu lập tức giơ súng ngắm xung quanh.
Tang Thiên Ý lắc đầu, "Không, đúng là tin nhắn Tần Tư Tư gửi, cách truyền tin của chúng tôi, người khác không thể sao chép được."
Không đúng, vừa nãy bảo người để lại tin nhắn không phải Tần Tư Tư mà?
Tổ tiên không hổ là tổ tiên, ăn nói cũng thử thách IQ của người khác thế này. Hàn Nhiêu sợ trong số mọi người chỉ có mình anh ta không hiểu, lén lút liếc nhìn những người khác, thấy Thẩm Tri Đường, Lý Tùng La đều ngơ ngác ra mặt, yên tâm hỏi: "Nghĩa là sao?"
"Y càng ngày càng ô nhiễm nặng hơn." Châu Hà giải thích nói.
Chỉ một câu, tất cả mọi người đều hiểu.
Ô nhiễm, đây là từ mà người ngoại tộc sợ nhất. Nó sẽ khiến người mẹ không còn yêu con mình nữa, làm đồng đội trong quá khứ trở mặt thành thù, làm người thân thiết nhất quen thuộc nhất thay đổi hoàn toàn. Khi ô nhiễm tích tụ khó quay lại được nữa, chẳng ai biết được kẻ ở trong thân xác kia có còn là đồng đội ngày trước của mình hay không.
Trong lúc mọi người nhìn nhau, đám nấm dưới gốc cây chợt thay đổi.
Mã Morse xếp lại, biến thành một đoạn dài——
"Tại sao mọi người không đuổi theo?"
"Tại sao mọi người không đuổi theo?"
"Tại sao mọi người không đuổi theo?"
Đám nấm vẫn đang sinh sôi điên cuồng, xếp thành những từ lặp đi lặp lại. Cách một khoảng nhất định sẽ không thể giải phóng thần thông được, điều này chứng tỏ nhóm Tần Tư Tư đang ở gần đây, hơn nữa vẫn luôn theo dõi họ. Tất cả mọi người đều giật mình, đứng quay lưng lại với nhau, giơ súng nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, cách xếp nấm lại thay đổi.
"Thứ hay ho ở ngay phía trước, chờ mọi người đến."
Tìm một lúc xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng họ, ngược lại còn phát hiện ra họ đang đi theo một chuỗi dấu chân. Dấu chân kéo dài về phía trước, hỗn loạn vô cùng, có thể nhận ra họ đã đi tiếp, hơn nữa có vẻ rất gấp gáp không chờ nổi.
Tang Hủ không khỏi tò mò, rốt cuộc "thứ hay ho" mà Tần Tư Tư nói là cái gì?
Vàng bạc châu báu? Sách thần thông? Nhưng đối với những người như họ mà nói, hình như vẫn chưa đủ hay ho.
Cái gì thu hút được thủy tổ sáu dòng họ bị ô nhiễm cắm đầu đi về nơi đó?
Lòng cậu như có kiến bò, vô cùng khát vọng muốn đi xem thử.
"Trẫm đi xem, các ngươi ở lại đây." Châu Hà huýt sáo, tuấn mã của hắn chạy tới.
"Không được," Thẩm Tri Đường phản đối, "Anh Châu, chúng tôi đã mất anh một lần rồi, không thể mất anh lần nữa được."
"Đúng thế," Hàn Nhiêu nói chắc nịch, "Chúng ta là gia đình, tuyệt đối không thể tách ra được!"
Châu Hà chép miệng, hỏi: "Thế ai là bố? Ai là con?"
Hàn Nhiêu: "..."
"Đi cùng nhau đi." Tang Hủ quyết định.
Cậu nhìn sang Tang Thiên Ý, Tang Thiên Ý gật đầu.
Đến nước này, không nói rõ được tách ra hay ở cùng nhau an toàn hơn. Nhưng dựa theo định luật tách nhau ra chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chọn ở cùng nhau thì tốt hơn.
"Chú ý trạng thái của những người xung quanh, một khi có gì bất thường, bắt giữ ngay lập tức." Tang Thiên Ý nói.
Thẩm Tri Ly cười híp mắt hỏi: "Nếu chúng tôi đều bất thường thì sao?"
"Thế thì chết hết," Thẩm Tri Đường nói, "Nơi này sẽ trở thành nghĩa trang gia tộc của chúng ta."
Cô thốt ra câu này, mọi người không biết nên vui hay buồn. Thôi, vẫn đi tiếp thì hơn.
Càng đi về phía đông, Tang Hủ càng cảm nhận được một lực hút kỳ quái. Cậu bắt đầu nghĩ, hình như đúng là phía trước có thứ gì hay ho đang đợi mình. Cảm giác này xuất phát từ sâu thẳm trong nội tâm, làm người ta không thể kháng cự được. Châu Hà bỗng búng trán cậu, cậu đau điếng cau mày. Sau đó mới phát hiện ra mình đi nhanh hơn hẳn, bỏ lại đám Hàn Nhiêu một quãng xa, chỉ có Châu Hà theo sát cậu.
"Xin lỗi." Cậu hít sâu một hơi, bắt mình lấy lại bình tĩnh.
"Cảm nhận được thứ đó rồi à?" Châu Hà nhướn mày hỏi.
"Ừm."
Châu Hà khịt mũi, nói: "Hấp dẫn ngươi đến thế ư? Còn có sức hút hơn cả Trẫm ư?"
"... Không, anh có sức hút nhất."
"Xuỳ." Châu Hà vốn không tin lời cậu nói.
"Thật đấy." Giọng Tang Hủ cực kỳ chân thành.
Châu Hà không nghe cậu nói nhăng nói cuội nữa, bảo cậu đi sau mình. Đi được nửa tiếng đồng hồ, Tang Hủ cảm nhận được họ sắp tới nơi. Dường như cây cối xung quanh cũng bị thứ nọ thu hút, mọc nghiêng về phía đông, tất cả cây cối đều ở trong một trạng thái chao nghiêng, vặn vẹo.
Tang Hủ không nói rõ được mình đang hồi hộp, kích động hay là cảm xúc nào khác, lòng bàn tay túa mồ hôi, lưng cũng có cảm giác tê rần. May mà Châu Hà vẫn luôn ở bên cạnh cậu, có Châu Hà ở đây, Tang Hủ như cánh diều có dây, luôn giữ được một tia lý trí, ngăn cản cậu tiến lên tách khỏi nhóm.
Cuối cùng, cát biến thành bùn, như có một đầm lầy đen sì lan toả dưới chân. Họ nhìn thấy phía trước là một vùng đất màu đen, vô số Kẻ Không Mặt mặt mũi mơ hồ đứng trong đó, vùi nửa thân người dưới đất, bất động tựa các pho tượng.
Tang Hủ không nhận ra mặt chúng, chỉ thấy được hốc miệng đen sì của chúng. Chúng gù lưng, giơ hai tay lên, như đang tôn thờ, đồng thời cũng như đang giãy giụa.
Dần dà, Tang Hủ nghe thấy được tiếng nói của chúng——
"Gia nhập chúng tôi... Gia nhập chúng tôi... Gia nhập chúng tôi..."
Tang Thiên Ý tiến lên, chạm vào bùn đen. Bà rút gươm ra, cắm nhát gươm xuống, máu tươi bất ngờ chảy ra ào ào. Bà nhíu mày, tức khắc ngồi thụp xuống lắng nghe mặt đất, sau đó tìm một chỗ, dùng gươm bắt đầu đào nhanh chóng. Ngoại trừ Thẩm Tri Ly đứng bên cạnh ăn lạc, mặc dù không biết bà định làm gì nhưng những người khác cũng tự bước tới giúp.
Đào hùng hục hồi lâu, hai cơ thể người được họ đào ra ngoài. Hai người này đã bị bùn đen lấp kín hoàn toàn, không nhìn rõ khuôn mặt nữa, hơi thở cực yếu, gần như có thể phớt lờ.
Tang Thiên Ý ngồi thụp xuống, nhìn hai người mặt mũi lẫn lộn này, vẻ mặt không cảm xúc.
"Hai người này chính là..." Thẩm Tri Đường lẩm bẩm.
Châu Hà thở dài nói: "Là bạn của sư phụ Thiên Ý, Tần Tư Tư và Minh Lan Sinh."
Cơ thể họ đã hoà làm một với bùn đen, khó tách biệt được.
Thì ra đây chính là "thứ hay ho" mà họ nói. Chúng cám dỗ quá, đến mức họ không thể chờ Tang Thiên Ý và Châu Hà, chạy hết tốc lực đến đây, tự nằm vào vùng đất này, trơ mắt nhìn máu thịt của mình tan chảy, trở thành một phần của đất.
Họ là khởi nguồn của thịt cúng, là nguồn gốc của tiểu quỷ.
Họ là thi hài của thần linh, máu thịt của Hậu Thổ.
Tang Thiên Ý đặt tay lên lồng ngực một trong hai người, nhịp tim yếu ớt của người đó tựa tiếng trống chậm chạp lúc hoàng hôn.
Bà thì thầm: "Cuộc chiến của hai người đã kết thúc. Rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Bốn bề lặng ngắt như tờ, gió đêm thổi trong câm lặng, tựa người quen cũ thì thầm bên tai.
Có điều, chỉ có hai người, còn thiếu ba người nữa —— không biết Lý Chung Tú, Châu Kính Quân và Triệu Thanh Duẫn đã đi đâu.
"Tang Tiểu Quai."
"Sao thế?" Tang Hủ hỏi Châu Hà.
Châu Hà lấy làm lạ, "Sao cái gì? Trẫm có gọi ngươi đâu."
Tang Hủ cau mày, "Người vừa gọi tôi không phải anh à?"
"Chắc chắn không phải ta." Châu Hà giơ ba ngón tay lên, "Trẫm thề bằng nhân phẩm của ngươi, Trẫm không gọi ngươi."
"Tang Tiểu Quai."
Lại một tiếng gọi nữa.
Tang Hủ bỗng nhìn về phía cái hố Tang Thiên Ý vừa đào ra, máu thịt và đất đều đen sì, đến mức lúc nãy họ không phát hiện ra bên dưới có một khe nứt hẹp sâu hun hút.
Tiếng gọi hư ảo vọng ra từ đó——
"Tang Tiểu Quai, ngươi bị che mắt rồi. Vào đây."
Bị che mắt? Tức là cậu đã rơi vào ảo giác rồi ư? Từ bao giờ?
Không đúng, giọng nói này mới là ảo giác do ô nhiễm nặng hơn.
Tang Hủ nhìn xung quanh, Tang Thiên Ý im lặng lấy tấm vải ra, bọc quanh hai người Tần, Minh. Hàn Nhiêu, Thẩm Tri Đường và Lý Tùng La đứng một bên, trong tư thế 哀悼. Thẩm Tri Ly vô tâm, chẳng có cảm giác gì với việc này, vẫn nhai lạc ở bên kia.
Còn Châu Hà đứng cạnh cậu, nhíu mày nhìn cậu.
Trong khe nứt, giọng Châu Hà vẫn đang gọi cậu: "Đồ ngốc, xung quanh ngươi đều là Kẻ Không Mặt, đừng nói chuyện với chúng, mau vào đây. Nếu vẫn không vào, ngươi sẽ bị Thịt Hậu Thổ đồng hoá, trồng dưới đất giống chúng đấy."
Tang Hủ cúi đầu nhìn, hình như đúng là nhìn thấy trong đó có một cặp mắt quen thuộc. Vào khe nứt, nhìn kiểu gì cũng là hành động nguy hiểm, chín phần mười là ô nhiễm đang lừa cậu. Nhưng cậu vô cớ cảm thấy, bên dưới là thật, Châu Hà đang gọi cậu thật.
Rốt cuộc có vào hay không?
Rốt cuộc bên nào là ảo giác?
Tang Hủ túa mồ hôi lạnh ròng ròng. Đúng là ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, bởi cậu phát hiện ra cậu bắt đầu không phân biệt được thật giả nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro