Chương 25: Xuất hiện
Cách cửa phòng, Tang Hủ nghe thấy anh em nhà họ Hứa bên ngoài đang văng tục, không biết tại sao lại không mở được gác mái trên tầng, định tìm cưa để cưa cửa. Tang Hủ đợi một lát, hy vọng họ gặp phải Châu Hà rồi bị giết, như thế thì không cần Tang Hủ tự mạo hiểm nữa. Kết quả họ cưa cửa gác mái, lại trèo xuống nguyên vẹn.
Tang Hủ mở cửa, hỏi: "Trong gác mái không nhìn thấy gì à?"
Hứa Chí Đông nheo mắt nhìn cậu, "Không, anh nghĩ là có gì được?"
Không biết Châu Hà đã đi đâu.
Xem ra hắn quyết tâm không giúp. Không sao, Tang Hủ đã giác ngộ từ lâu, từ bé đến lớn cậu vẫn sống như vậy, trông cậy vào người khác chẳng thà trông cậy vào bản thân mình.
Cậu quyết định thực hiện kế hoạch A.
Tang Hủ nói: "Không có gì, tôi có việc tìm mọi người bàn bạc, chúng ta đến phòng khách đi."
Tang Hủ và Hàn Nhiêu gọi Thẩm Tri Ly và anh em nhà họ Hứa đến phòng khách, bắn ảnh cho họ xem trực tiếp.
Hứa Chí Đông nói: "Anh gửi thẳng WeChat là xong mà?"
"WeChat sẽ nén chất lượng ảnh, ảnh vốn đã rất mờ, bắn ảnh gốc cho mọi người xem sẽ rõ nét hơn." Tang Hủ giải thích.
Đúng là vậy, tấm ảnh này mờ nhoẹt, chỉ ảnh gốc thôi đã không rõ.
"Cậu bé giấu giỏi thật đấy." Hứa Chí Tây quan sát ảnh hung thủ, nhưng không truy cứu lai lịch của hung thủ, chỉ hỏi, "Này, anh dùng cách gì để nhìn thấy nó thế?"
"Đây là bí mật của tôi, không tiện nói cho các anh biết." Tang Hủ nói, "Mọi người, chúng ta thảo luận về hung thủ này đi. Mọi người có biết nó là gì không?"
Ánh mắt đảo qua, mọi người đều lắc đầu.
Hứa Chí Đông sờ cái bụng tròn của mình, thở dài, "Đúng là khó nhằn. Đã lấy được ảnh hung thủ, vẫn không biết nó là cái gì. Đêm nay nhất định sẽ có thêm một người chết, chúng ta chỉ còn mỗi buổi chiều thôi." Y nhìn đồng hồ đeo tay, "Giờ là một giờ chiều, còn năm tiếng đồng hồ nữa là trời tối."
Hứa Chí Tây cười ha ha, "Năm tiếng đồng hồ, giết một người, đủ rồi."
Tang Hủ nhíu mày, "Các người muốn làm gì?"
"Làm gì?" Hứa Chí Đông nhổ nước bọt, "Đương nhiên là giết mày rồi."
Hàn Nhiêu đứng dậy, "Tiên sư*, dám động vào anh em của tao, giết chúng mày trước."
"Mày tưởng mày thoát được à?" Hứa Chí Tây bật cười, đột nhiên bật dậy, nhào về phía Hàn Nhiêu như một con ếch.
Còn Hứa Chí Đông thì vỗ bụng, há to miệng về phía Tang Hủ. Lưng Tang Hủ lạnh toát, nhanh chóng lùi lại. Nhưng trên người vẫn đau nhói, như bị mãnh thú nào đó ngoạm một phát từ xa. Bả vai lập tức đầm đìa máu, áo nỉ xám của cậu nhuốm đỏ một mảng. Nhìn lại Hứa Chí Đông, y đang nhai say sưa, phát ra tiếng tóp tép làm người ta ê răng.
Tang Hủ nhịn đau, lao vọt lên cầu thang, chạy thẳng lên tầng ba. Hứa Chí Đông đuổi theo, còn Hứa Chí Tây thì vật lộn với Hàn Nhiêu.
Thẩm Tri Ly tao nhã uống trà, như thể tất cả mọi chuyện không liên quan đến mình.
Hàn Nhiêu bắn liền hai phát súng, tốc độ của Hứa Chí Tây cực nhanh, thế mà né được cả đạn. Chỉ trong giây lát, Hàn Nhiêu đã bị Hứa Chí Tây dồn vào góc tường. Hứa Chí Tây hung ác nhếch môi, chém một dao vào mặt anh ta. Đầu Hàn Nhiêu sắp bị y đâm thủng, người trước mặt bỗng trở nên mơ hồ, biến thành Thẩm Tri Ly trong chớp mắt.
Không kịp thu dao nữa, phản ứng của Thẩm Tri Ly vượt xa người thường, hơi nghiêng người, né được lưỡi dao lạnh căm trong gang tấc. Lưỡi dao sượt qua má hắn, để lại một vết máu nhạt, một lọn tóc đen của hắn cũng bị chém đứt.
Hắn sờ má, sắc mặt trở nên phức tạp, "Mày làm mặt tao bị thương."
"Sorry nhé," Hứa Chí Tây nói, "Chị gái à, tôi không cố tình đâu. Hẹn trước rồi, hiến tế con gà rù ngáng đường đã, tranh thủ thời gian tìm đường ra."
Còn chưa dứt lời, y cảm thấy cổ mình lạnh toát.
Y cúi đầu nhìn, không biết cổ mình đã bị cứa sâu hoắm từ bao giờ, máu tươi chảy đầy người.
Vẻ mặt Thẩm Tri Ly rất hiền hòa, ánh mắt nhìn Hứa Chí Tây cứ như nhìn một đứa trẻ mắc lỗi, nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng: "Xin lỗi, đối với tao mà nói, chúng mày đều vô dụng như nhau."
Rút khăn tay ra thong thả lau tay, quay đầu nhìn, trong phòng khách trống không, Hàn Nhiêu đổi chỗ với hắn đã chạy mất. Hắn vứt khăn tay, lại rửa tay một lượt, rút điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Tri Đường.
Thẩm Tri Ly: [Tiểu Đường, Lưu Kiến Quốc và Hàn Nhiêu là bạn em à? Em kể cho họ biết cách vẽ bùa đổi chỗ à?]
Trong khung đối thoại, hắn đã gửi mấy chục tin nhắn, Thẩm Tri Đường không trả lời lấy một tin.
Lần cuối Thẩm Tri Đường nhắn tin với hắn là bảy ngày trước, cô muốn hắn ăn Bổ Thiên Đan mới lấy được từ Quỷ Môn Quan.
Thẩm Tri Ly: [Vẫn dỗi à?]
Thẩm Tri Ly: [Anh đảm bảo với em, lần này anh tuyệt đối không làm việc xấu. Bạn em nói xấu anh à?]
Thẩm Tri Ly: [Chờ về hiện thực, muốn ăn gì, anh nấu cho em ăn. (^▽ ^)]
Tang Hủ liều mạng chạy, Hứa Chí Đông đằng sau đuổi riết không tha. Nom tên này tròn như một quả bóng, nhưng nhanh nhẹn bất ngờ. Thấy sắp bị y đuổi kịp, Tang Hủ móc chìa khóa công ty ra, mở một cánh cửa phòng ngủ phía trước. Cậu lao vào công ty, Nhị Nha và Thúy Hoa đứng ở quầy tiếp tân, duyên dáng chào hỏi cậu: "Chào sếp tổng..."
"Hai cô có giải quyết được kẻ đằng sau tôi không?" Tang Hủ hỏi.
Hứa Chí Đông cũng xông vào công ty, nhìn xung quanh cười ha hả, "Mày giấu nhiều thứ thật đấy."
Thúy Hoa và Nhị Nha vừa nhìn thấy cái bụng to tròn lẳn của y, lập tức tự vo mình thành cục giấy, trốn vào thùng rác.
Tang Hủ: "..."
Thôi, may mà cậu vẫn còn kế hoạch B.
Hứa Chí Đông cười nói: "Mày đến đường cùng rồi."
Dứt lời, y lại há miệng lần nữa. Lần này, dưới ánh đèn sáng rực trong sảnh, Tang Hủ nhìn thấy rõ ràng trong miệng y có một gương mặt nhỏ nhàu nhĩ. Dường như bả vai lại bị hàm răng thép ngoạm, Tang Hủ mím chặt bờ môi mất màu máu, lấy bùa mẹ ra, ấn lên bả vai đầm đìa máu của mình.
Lá bùa gặp máu, lập tức được kích hoạt, cậu và con gián được bọc trong bùa đặt ở cửa từ trước tức khắc đổi chỗ.
Hứa Chí Đông vừa cắn, chất lỏng tanh lòm nổ tung trong miệng. Thứ gì vậy? Y nhớ thịt của tên Lưu Kiến Quốc này mềm thơm lắm mà.
Nhả thứ trong miệng ra lòng bàn tay nhìn thử, không ngờ lại là một con gián bị y nhai nát. Còn Tang Hủ thì đứng ở cửa, đóng cửa lại, rút chìa khóa ra. Hứa Chí Đông bị cậu nhốt trong công ty, tiếp theo chờ trời tối là được, hy vọng là anh giai bảo vệ giải quyết được y.
Bả vai đau đớn khôn cùng, Tang Hủ thở hồng hộc rút điện thoại ra, mở ảnh Vô Thường Tiên.
Ảnh Vô Thường Tiên bị cậu xếp chồng một lớp ảnh mới, trên đó vẽ bùa con mà Thẩm Tri Đường dạy cậu. Vì ảnh mới lót ở dưới cùng, nên họ không phát hiện ra sơ hở, chỉ nhìn thấy ảnh Vô Thường Tiên bề ngoài. Đây cũng là lý do tại sao Tang Hủ khăng khăng bắn tệp trực tiếp cho họ, cậu sợ đăng ảnh lên nhóm WeChat, họ không tải về, không tính là người cầm bùa con.
Thẩm Tri Đường từng nói, lá bùa có thể hoán đổi vị trí của bất cứ vật sống nào. Trước khi gửi ảnh cho anh em nhà họ Hứa và Thẩm Tri Ly, cậu và Hàn Nhiêu cố tình thử nghiệm bằng gián trong bếp. Gián cũng là vật sống, có thể hoán đổi vị trí với người.
Mong là Hứa Chí Đông thích vị gián sống.
Cậu đứng dậy, chuẩn bị đến chỗ ẩn náu đã giao hẹn với Hàn Nhiêu. Điện thoại bỗng rung lên, là Thẩm Tri Đường gọi tới.
"Anh Kiến Quốc!"
"Đây."
"Mau, xóa ảnh Vô Thường Tiên đi!" Thẩm Tri Đường vội vã nói, "Bạn tôi tìm được tài liệu về nó, ảnh là "vật tổ" của nó. Anh nhìn chằm chằm vào ảnh nó tương đương với kêu gọi nó, rất có thể nó sẽ đáp lại anh. Có phải chỗ các anh ở có rất nhiều gương, hoặc đồ phản quang không? Tránh xa chúng ta, đồ phản chiếu được hình ảnh là vật trung gian cho Vô Thường Tiên xuất hiện đấy."
Tang Hủ: "..."
Cuối hành lang, trong tấm gương sát sàn nọ, vô số hành lang kết nối với nhau. Một bóng người mặt trắng mơ hồ xuất hiện liên tiếp ở hết hành lang nọ đến hành lang kia, cuối cùng xuất hiện ở trước tấm gương.
Tin nhắn của Thẩm Tri Đường đến quá muộn.
Vô Thường Tiên đã xuất hiện.
"Lát nữa nói sau." Tang Hủ cúp máy, nhanh chóng cắm chìa khóa công ty vào cánh cửa sau lưng.
Mở cửa ra, Hứa Chí Đông xông ra như tên lửa, hung ác lườm cậu, "Mày còn dám mở cửa!"
Còn Tang Hủ thì rút chìa khóa, tót vào công ty như chim ưng, đóng sầm cửa lại. "Trung Âm Thân" cho cậu tốc độ siêu phàm, toàn bộ thao tác hoàn thành trong chớp mắt. Hứa Chí Đông ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đứa con trong bụng bỗng không chịu nằm yên.
Hành lang trở nên lạnh lẽo, dường như có một sự u ám cổ xưa ngưng đọng nơi đây.
Y cứng ngắc quay người, tình cờ bắt gặp một gương mặt trắng dán bùa giấy.
Vô Thường Tiên đứng đằng sau lưng y, cực gần. Y vừa quay người, bèn đối mặt với cặp mắt chỉ có lòng trắng của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro