Chương 27: Mượn thọ
Sau khi chuyện mượn thọ bị bại lộ, cả nhà ngồi ở bàn ăn, luân phiên giải thích với người anh trai.
Người bố lau kính, thở dài: "Chúng ta không còn cách nào khác. Bà nội bị ốm, con nỡ nhìn bà nội chịu khổ ư? Để em gái cho bà nội mượn một chút tuổi thọ, như thế thì cả gia đình ta sẽ được đoàn tụ."
"Bố là trụ cột gia đình, không thể có việc gì được. Ông nội thì khỏi nói, tuổi tác đã cao. Mẹ kế của con vừa mang thai, em trai còn nhỏ, nên chỉ có thể mượn của em gái."
"Tại sao không mượn của con?" Người anh trai chất vấn.
Người bố liếc nhìn cậu bé, "Sao bà nội nỡ mượn của con được? Một chút tuổi thọ thôi, em gái sẽ không sao đâu, bà nội cũng sẽ ổn. Con phải ngoan, phải biết điều."
"Sương mù càng ngày càng dày, bố đã tìm một người bạn, chú ấy có cách đưa chúng ta đến một nơi khác không có tà ma. Con ngoan, bà nội không được khỏe, không mượn tuổi thọ, đến lúc đó đường sá xa xôi, không chịu nổi đâu. Bố không có cách nào khác, muốn trách thì trách năm dòng họ đã bỏ rơi thế giới này. Nếu không phải họ ra đi, sao lại xuất hiện nhiều tà ma thế này..."
Người bố lầu bầu, cuối cùng nói: "Được thôi, bố đảm bảo với con, sau này sẽ không mượn thọ của em gái nữa, được không?"
"Bố thề đi." Người anh nói, mắt đỏ hoe.
"Bố thề."
Bố nói đúng, thế giới đang sụp đổ. Trong nhà tích trữ rất rất nhiều thực phẩm, chỉ trong vòng nửa tháng, sương mù đã bao trùm cả thị trấn nhỏ này, người trong nhà không cho họ ra ngoài nữa, ngay cả khu rừng nhỏ trước cửa cũng không được đi. Anh trai và em gái nằm nhoài bên cửa sổ nhìn ra ngoài, có lúc còn trông thấy bóng đen kỳ dị cao bằng nhà ba tầng vụt qua sâu trong sương mù.
May mắn là, sương mù không bao giờ vào nhà.
Bố vẫn luôn gọi điện thoại cho người bạn đó, giọng nói giận dữ của ông thường xuyên vọng ra từ trong phòng đọc.
"Anh không thể thất hứa..."
"Tôi đã trả ngần ấy tiền..."
"Mau đến đón chúng tôi..."
Nhưng người đó mãi không đến.
Cuối cùng cũng có một ngày, bố ngồi ở bàn ăn, tuyên bố như được trút gánh nặng, "Ngày mai chú ấy sẽ đến đón chúng ta."
Cuối cùng gương mặt u uất của cả nhà cũng có vẻ mừng rỡ.
Người bố nhìn người anh trai, rồi lại nhìn cô em gái, như muốn nói gì đó rồi lại không, ông chỉ nói: "Mau đi thu dọn hành lý đi, chỉ mang theo quần áo và thức ăn thôi, những cái khác thì đừng mang theo."
Em gái giơ tay lên, "Ở đó có hoàng tử không ạ?"
Người bố nói: "Chẳng chỗ nào có hoàng tử cả."
Em gái lại hỏi: "Con mang búp bê và váy công chúa của con theo được không?"
"Chỉ được mang một con búp bê thôi, váy công chúa tối đa ba cái." Người bố mất kiên nhẫn nói.
Em gái còn muốn hỏi nữa, người bố lườm cô bé, em bèn bĩu môi, không nói gì nữa.
Người anh trai thấy sắc mặt bố là lạ, vì chuyện mượn thọ lần trước, lần này cậu bé chú ý hơn, lúc người bố và mẹ kế vào phòng đọc, nó bèn lén lút nằm rạp bên ngoài nghe trộm.
"Anh ta sẽ đến thật à?" Mẹ kế hỏi.
"Thật, đã bàn xong điều kiện rồi." Giọng người bố rất mệt mỏi.
"Điều kiện gì?"
"Tặng một đứa con cho anh ta."
"Cái gì?" Giọng mẹ kế cao vọt, "Tặng cho anh ta, anh ta định làm gì?"
"Em nói bé thôi! Đừng để bọn trẻ nghe thấy." Người bố thở dài, nói, "Anh đã nghĩ rồi, anh ta muốn trẻ con thì tặng Tiểu Muội cho anh ta đi. Chắc chỉ là làm học trò thôi... Em biết mà, đám ông đồng bà cốt này bí ẩn lắm. Con nhà mình đông thế, trong bụng em còn một đứa nữa. Sang bên kia, chẳng biết tình hình ra sao, Tiểu Muội đi theo anh ta, có khi còn khá hơn chúng ta..."
Chẳng cần nghe hết, người anh đã hiểu. Để đến nơi an toàn, bố đã quyết định hiến tế em gái. Người anh thất vọng xuống tầng, nhìn thấy em gái đang ngồi xổm trong căn phòng nhỏ màu hồng phấn của mình, váy công chúa và búp bê chất đầy sàn. Cô bé rất khó xử, váy công chúa nào cũng đẹp, búp bê nào cũng ngoan, em không biết nên mang cái nào đi.
Bố thật sự rất xấu xa, bố đã định mang tặng em gái, tại sao không chịu cho em mang hết búp bê và váy công chúa đi? Người anh ngồi thẫn thờ cạnh cửa, bỗng nhớ đến rất rất nhiều năm trước, mẹ ốm nặng trên giường, mỉm cười bảo cậu bé, dù cho nhắm mắt vĩnh viễn thì mẹ cũng sẽ không rời đi thật. Thể xác chỉ là cái vỏ, linh hồn mẹ sẽ tồn tại mãi mãi.
Nếu có một ngày họ gặp phải khó khăn, thật sự không thể giải quyết được, thì hãy xuống tầng hầm, đào thứ chôn dưới đất lên.
Người anh nghĩ, nó không muốn em gái đi.
"Đừng thu dọn nữa." Người anh chợt nói.
"Hả?" Cô em gái bối rối.
"Đi đào kho báu của mẹ cùng anh nào."
Người anh kéo cô bé đến phòng chứa đồ lấy hai chiếc xẻng, lén lút xuống tầng hầm.
Họ đào mãi, cô em gái đào đất bẩn hết người, như một bé mèo con ngốc nghếch. Cuối cùng, họ đào được thứ mẹ để lại.
Đó là một cái hộp sắt đen sì, to bằng quả bóng đá, trên đó dán bùa giấy màu vàng. Theo lời trăng trối của mẹ, anh trai giật lá bùa ra, nhưng không được mở hộp.
Sau đó, chỉ cần đợi.
Nếu mẹ quay về, cậu bé muốn mẹ hung dữ dạy bảo bố, để bố từ bỏ suy nghĩ mang tặng em gái, tốt nhất là phải xin lỗi em gái. Còn cả bà nội nữa, bà nội cũng phải xin lỗi em gái.
Mẹ sẽ quay về thật ư? Người anh cũng không biết.
Nó chỉ biết rằng, sau đêm hôm ấy, bố đã chết. Họ đều chết.
"Trước đây mẹ không như vậy," người anh thút thít khe khẽ, "Tôi không biết là mẹ sẽ giết tất cả mọi người, tôi thật sự không biết..."
Em gái ôm chầm lấy cậu bé, cọ vào má cậu, "Anh đừng khóc."
Sau đó, em gái bị ốm. Kể từ sau khi bị mượn thọ, sức khỏe em không được tốt. Đến buổi tối toàn ho, sốt. Anh trai muốn dẫn em đến bệnh viện khám, nhưng bên ngoài bị sương mù bao trùm, thi thoảng lại có thứ hình thù kỳ dị vụt qua cửa sổ, họ thật sự không dám ra ngoài.
Cho đến một lần nọ, cô em gái ho ra máu. Người anh biết, không thể trì hoãn thêm nữa.
Cậu bé tìm được dây thừng trong phòng chứa đồ, buộc eo mình và em gái, rồi vào bếp lấy một con dao, dắt em ra khỏi nhà. Sương mù lan tỏa, dày đặc hơn mấy ngày trước, tầm nhìn cực thấp, ngay cả cột điện cách đó năm mét cũng không nhìn rõ. Em gái túm gấu áo cậu, hai người di chuyển chậm như ốc sên. Mới đi được vài mét, ngoái đầu lại, đã không nhìn rõ bóng dáng biệt thự nữa.
Âm thanh quái dị vọng tới từ đằng xa, xào xạc, mặc dù rất xa họ, nhưng đủ làm họ sợ đến mức dừng bước.
"Em đừng run." Anh trai hạ giọng nói.
"Anh, là anh run đấy." Em gái cậu bé thì thầm trách móc sau lưng.
Chờ âm thanh kỳ lạ biến mất, hai người đi tiếp. Bỗng nhiên, tiếng hét thảm thiết vọng tới từ đằng xa, như có ai đó bị tấn công. Hai người lại dừng bước lần nữa, anh trai cầm dao, lòng bàn tay lạnh toát.
"Em..." Người anh hỏi, "Em có sợ không?"
Em gái nhìn trái ngó phải, thực ra cô bé không sợ lắm, suy cho cùng thì đến giờ vẫn chưa nhìn thấy quái vật.
Thế nhưng... em nhìn mồ hôi lạnh trên trán anh trai, quả quyết nói: "Sợ!"
"Thế chúng ta quay về thì hơn." Người anh trai nói.
"Vâng!" Em gái gật đầu mạnh.
Hai người nắm tay nhau, chạy như bay về biệt thự.
Sau ngày hôm đó, họ không dám ra ngoài nữa.
"Sau đó," người anh thì thầm, "Các anh tới. Thực ra bọn tôi cũng không biết người mặt trắng đó có phải mẹ hay không. Lúc trước mẹ không thế này, mẹ rất dịu dàng, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới."
Nghe đến giờ, Tang Hủ thu hoạch được rất nhiều. Cậu đoán, cái hộp sắt dưới hầm rất có thể chính là xương cốt của Vô Thường Tiên. Còn lá bùa người anh xé khỏi hộp sắt chính là lá bùa cần để tu luyện thần thông đạo Địa Ngục.
Có điều không biết tầng hầm ở đâu?
"Lá bùa em bóc khỏi hộp sắt đang ở chỗ em à? Nói cho anh biết chỗ tầng hầm được không?" Tang Hủ hỏi.
"Vâng, được." Người anh gật đầu, "Nhưng có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Anh phải đến bệnh viện tìm thuốc cho em gái của tôi."
Tang Hủ im bặt. Đầu tiên cậu không phải bác sĩ, không biết bệnh ho ra máu của cô em gái phải uống thuốc gì, dù cho cậu là bác sĩ, trong sương mù đầy rẫy nguy hiểm, cậu không thể mạo hiểm đi vào được.
Tuy nhiên người anh trai vừa nói xong, cô em gái đã nói: "Anh gì ơi, anh đừng đi. Lá bùa đã bị anh em vứt đi từ lâu rồi, anh ấy cũng không biết đang ở đâu."
Anh trai quắc mắt nhìn cô bé, "Em làm gì thế?"
Em gái chống nạnh, "Anh ấy tốt thế này, anh không thể lừa anh ấy được."
"Em đúng là mê trai," người anh mắng cô bé, "Đồ ngốc này, trai đẹp không thích đồ ngốc đâu."
Cuộc cãi vã của hai đứa trẻ có xu hướng càng lúc càng to tiếng. Ồn ào ở nơi này rõ ràng không phải chuyện gì hay, Tang Hủ cuống quýt ngăn cản chúng. Nhưng đã muộn, tiếng bước chân cồm cộp vang lên ngoài cửa phòng.
Hai anh em giật mình tái mét, Tang Hủ chỉ xuống gầm giường, ba người cùng chui vào. Vừa trốn xong, cửa phòng bị mở toang đánh rầm. Ba người nhìn thấy một đôi chân khô queo không chạm đất, bay vào phòng.
Lơ lửng, lẽ nào là mẹ kế bị treo cổ?
Hai anh em bịt chặt miệng, không dám phát ra chút âm thanh nào. Đôi chân khô queo nọ lượn một vòng trong phòng, cuối cùng cửa đóng sầm, hình như đã ra ngoài.
Không có tiếng bước chân, khó mà xác định rốt cuộc cô ta đã ra ngoài hay chưa.
Tang Hủ lấy điện thoại ra, chụp phía đối diện mép giường, rồi kiểm tra ảnh. Trong ảnh, căn phòng trống không, không có bóng dáng ma nữ. Ba người sợ cô ta đi rồi quay lại, kiên nhẫn đợi thêm một lúc rồi mới dám bò ra. Tang Hủ đứng dậy, định gặng hỏi thêm lối vào tầng hầm từ hai anh em.
Tuy nhiên, ánh mắt của cậu bỗng dừng ở tấm gương thử đồ.
Trong gương, đằng sau lưng cậu, ở góc trần nhà, góc chết của ống kính, ma nữ nằm bò ở đó như nhền nhện, u ám nhìn chằm chằm vào họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro