Chương 34: Chung cư

Trong nhà bỗng có thêm một đứa trẻ và một con mèo, lập tức trở nên chật chội hơn hẳn.

Châu Hà đặt tên cho mèo là "Châu Bất Quai" (Châu không ngoan, Quai là ngoan), quy định Châu Bất Quai là con trai hắn, vai vế cao hơn Tang Hủ, Tang Hủ phải gọi nó là ông nội. Tang Hủ không có quyền lực phản bác, lặng lẽ mua cát mèo và đệm mèo cho ông mèo. Cậu bé đến nhà, mặc dù cảm thấy kinh ngạc vì cảnh nghèo rớt mồng rơi của Tang Hủ, nhưng rất thành thạo che giấu nỗi ngạc nhiên, chủ động làm việc nhà. Tang Hủ kéo cậu nhóc lại gần, hỏi: "Em tên là Tiểu Đao à?"

"Vâng!" Cậu bé đáp, "Em tên Hạ Đào, mẹ em gọi em là Tiểu Đao."

"Tiểu Đao, là thế này," Tang Hủ từ tốn nói với nó, "Có khi anh không thể chăm sóc cho em mãi được..."

Vành mắt Tiểu Đao lập tức đỏ hoe, nói ngay: "Anh ơi, em sẽ không gây rắc rối cho anh đâu. Anh chỉ cần để em sống ở đây, hàng ngày cho em một ít cơm ăn là được rồi."

Tang Hủ ngắt lời cậu bé: "Anh không phải định bỏ rơi em. Anh là người ngoại tộc, cứ cách bảy ngày lại phải vào mộng. Cõi Mộng rất nguy hiểm, em phải biết là tỉ lệ tử vong rất cao. Nếu anh không sống sót được, thì không thể chăm sóc em tiếp được. Em hiểu không?"

Tiểu Đao sững sờ gật đầu.

Tang Hủ nói tiếp: "Dù cho anh tỉnh dậy, trong tuần anh phải đi làm, khuya mới về nhà. Vả lại anh độc thân, pháp luật thế giới này không cho phép đàn ông độc thân nhận nuôi trẻ con, nên anh sẽ đưa em đến cô nhi viện mà anh từng ở hồi còn nhỏ, thường ngày để giáo viên và các cô ở đó chăm sóc em. Họ sẽ giúp em làm chứng minh thư, cho em đi học. Đến cuối tuần, anh lại đón em về nhà, được không?"

Tiểu Đao đã hiểu, gật đầu nói: "Được."

Tang Hủ xoa đầu nó.

"Anh cũng là trẻ mồ côi à?" Tiểu Đao hỏi khẽ.

"Ừm," Tang Hủ nói, "Từng ở cô nhi viện một thời gian, sau này đến ở nhà cậu mợ. Anh đảm bảo với em, cô nhi viện đó rất an toàn."

Sắp xếp cho Tiểu Đao xong, rồi đến con mèo mà Châu Hà mang về, Tang Hủ bắt đầu chuẩn bị cho giấc mộng tiếp theo. Giấc mộng cấp D trở lên có thể mang đồ vật theo người vào, Tang Hủ chuẩn bị lương khô, đèn pin, bộ đàm, túi ngủ, những thứ có thể khắc chế tà ma như chỉ đỏ, chu sa, gạo nếp vân vân, và "Chân Hoàn Truyện" bản chất lượng cao mà Châu Hà dặn cậu tải. Ngoài ra, Tang Hủ còn nhờ người trên dark web mua hộ mình một con dao thép Damascus, đề phòng cần dùng tới.

Châu Hà cũng chuẩn bị ba lô, bỏ hộp tro cốt của mình vào đó.

Châu Nhất Nan thêm cậu vào một nhóm WeChat, trong nhóm ngoài cậu và Châu Hà ra thì còn ba người khác. Châu Nhất Nan nói rằng ba người còn lại đều không ở Bắc Kinh, không thể gặp mặt, chỉ có thể trò chuyện trực tuyến, làm quen trước. Nhưng vào nhóm được mấy ngày liền mà mãi chẳng ai nói gì. Dù Châu Hà dẫn đầu, nhưng trông mong kẻ này khuấy động không khí chẳng khác nào mơ tưởng hão huyền. Châu Nhất Nan gửi hồ sơ cơ bản của ba người cho Châu Hà, trong đó còn có ảnh giấy tờ của ba người họ, Tang Hủ nhìn qua, ánh mắt dừng ở một người tên là Phương Lan Tắc trong số đó.

"Sao thế?" Châu Hà phát hiện ra bất thường ở cậu.

"Không có gì." Biểu cảm của Tang Hủ khôi phục điềm tĩnh rất nhanh chóng, "Nếu Văn Uyên nhận ra em là người nhà họ Tang thì phải làm sao?"

"Phải làm sao? Còn làm sao được nữa?" Châu Hà bực chết đi được.

"Cụ cố," Tang Hủ hỏi khẽ, "Cụ sẽ mãi mãi đứng về phe em chứ?"

Châu Hà im lặng một lúc, ngoảnh đầu đi lầu bầu: "Đứng cái gì mà đứng, ta đứng về phe chó cũng không về phe ngươi."

Nom hắn rất bực dọc, nghĩ cũng biết, một bên là nhà của hắn, một bên là nhà họ Tang, hai nhà đối đầu với nhau, hắn kẹp ở giữa, thật sự rất khó xử. Tang Hủ không hỏi nhiều nữa, cậu chợt nói: "Có thể nhà cụ đã để lại đồ cho cụ."

"Đồ gì?"

"Lần này Châu Nhất Nan muốn các nguơi đi tìm di vật nhà họ Tang," Châu Hà thoáng dừng, "Trước đây lúc nằm trong mộ, quả thật ông nội ngươi từng nhắc đến việc nhà họ Tang đã chôn đồ ở một vài nơi. Cụ thể là những đâu thì ta quên mất rồi, dù sao thì lần này là chung cư gì đó, có thể chính là một trong số đó. Tang Tiểu Quai, đồ tổ tiên nhà họ Tang để lại, ngươi phải lấy về."

Về di vật nhà họ Tang, Châu Nhất Nan cũng không nói rõ là gì. Họ chỉ biết nhà họ Tang đã giấu đồ trong giấc mộng, mà hình như trong số những đồ vật này có ghi chép thông tin về thần linh.

Châu Hà đi tắm, Tang Hủ lấy hình nhân bằng ngọc mà chủ tịch tặng ra, soi trước đèn quan sát. Miếng ngọc này trong veo, nhìn là biết vô giá.

Hiện giờ trong nhà có thêm một tà ma, một con mèo, một đứa trẻ, chi tiêu của Tang Hủ tăng gấp N lần. Để mọi người không tranh nhau phòng vệ sinh, không xếp hàng tắm rửa, Tang Hủ phải chuyển sang thuê một căn nhà lớn hơn. Nhưng tiền lương không tăng, chủ tịch cũng không nhắc đến chuyện tăng lương, làm Tang Hủ không tiện chủ động lên tiếng.

Hầy...

Dù sao thì đồ vật cũ nhét bát tự vào là có thể làm bản sao, hà tất phải dùng miếng ngọc nom có vẻ rất đắt này? Sau khi đánh tiếng với Châu Hà, Tang Hủ lên mạng mua một miếng gỗ, bảo người ta khắc thành mặt dây chuyền hình sóc rồi gửi cho mình, sau đó bán lại miếng ngọc trên mạng, lập tức bán được mấy chục nghìn tệ. Chủ tịch đúng là người tốt, tặng ngọc quý giá thế này, Tang Hủ ôm tấm lòng biết ơn chân thành, dùng khoản tiền này thuê một căn nhà ba phòng ngủ, một phòng khách một phòng ăn đầy đủ nội thất.

Sau đó nhà họ Châu còn sắp xếp vài lần đào tạo, chủ yếu là đào tạo băng bó vết thương, cấp cứu cho bệnh nhân và các cách ứng phó với thiên tai. Châu Nhất Nan hỏi Tang Hủ cụ cố đã theo dây chuyền thay thế chưa, Tang Hủ thành thật đáp là rồi.

Tất cả đã xong, chỉ còn chờ lần vào mộng tiếp theo.

.

Đầu bên kia, Châu Nhất Nan nhìn theo cô con dâu đã biến đổi bị nhốt vào hòm đóng kín, đưa lên xe tải. Ông ta vỗ Châu An Cẩn bên cạnh, "Miếng ngọc bố tốn mười triệu tệ mua được từ đấu giá đã tặng cho cụ cố rồi. Để hắn đeo đi, chẳng cần bao lâu nữa, dù cho chúng ta bảo hắn quỳ xuống bái lạy, hắn cũng sẽ làm theo."

Châu An Cẩn lau nước mắt, gật đầu nói: "Đã tìm thấy tên người nhà họ Tang nọ chưa ạ?"

"Chưa."

"Có khi cụ cố giấu giếm chúng ta cũng chưa biết chừng, suy cho cùng thì hắn đã ở nhà họ Tang ngần ấy năm trời. Chẳng phải nguyên tắc của chúng ta là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót đấy sao? Thằng Tang Hủ đó cũng họ Tang..."

"Lẽ nào con muốn giết hết những kẻ họ Tang khắp thế giới à? Con tưởng nơi này là Cõi Mộng, muốn giết thì giết à? Năm dòng họ thăng thiên, đều có tổn thất, không còn như trước nữa rồi." Châu Nhất Nan dịu giọng nói, "Luyện thần thông của một nhà thì không thể luyện của nhà khác được nữa. Xem nó có mời được Na nào không, nếu chần chừ mãi không mời được thật... thế mới đúng là đáng phải nghi ngờ."

.

[Giấc mộng thứ ba: Chung Cư Đông An]

[Độ khó: Cấp D]

[Tang Hủ, xin chào, chào mừng tiến vào giấc mộng thứ ba. Xin chú ý, hãy đóng tròn vai của mình, đừng để họ phát hiện ra bạn là người ngoại tộc.]

[Chúc bạn sống sót đến khi tỉnh giấc.]

Tang Hủ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường phản gỗ khung sắt không sạch sẽ cho lắm. Trước mắt là một căn phòng chật hẹp, tường ám đen, sàn lát gạch sứ hình vuông. Chung cư này giống một căn nhà xây dở chưa được tu sửa, đường ống lộ hết ra ngoài.

Một tấm gương thử đồ được đặt đối diện giường, gương quay về phía giường, nom không được may mắn lắm... Có ảnh một người phụ nữ đặt trên tủ TV, người trong ảnh mặc váy hoa nhí màu xanh lá cây, nhưng ảnh cũ quá, không nhìn rõ mặt. Tang Hủ nhìn vào trong căn chung cư, bên trái là phòng vệ sinh, không bật đèn, có thể thấy được thấp thoáng bồn rửa tay, trên đó còn bày hai chiếc cốc đánh răng.

Lục ba lô, đồ bỏ vào trước khi ngủ đều đủ.

Có tiếng người ồn ào ngoài cửa, không biết đang làm gì. Tang Hủ xuống giường, mở cửa, ngoài cửa có không ít người đang nhoài người trên lan can nhìn xuống. Chung cư này là một tòa cao ốc khổng lồ, kết cấu hình bát giác, Tang Hủ liếc nhìn xuống, ước tính mỗi tầng có ít nhất hai mươi hộ dân, tổng cộng mười tám tầng. Chính giữa tòa nhà là giếng trời, trồng một cây cổ thụ cao chọc trời, cao xấp xỉ tòa nhà mười mấy tầng này.

Nhìn biển số nhà trên cửa, căn hộ mà Tang Hủ ở là số 1116.

Có âm thanh vọng ra từ gầm giường, một cái đầu thò ra mép giường.

Tang Hủ ngoảnh mặt lại, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Châu Hà.

"Tại sao ta lại ở dưới gầm giường?" Châu Hà hỏi.

Tang Hủ thành khẩn đáp: "Không biết."

Châu Hà bò ra khỏi gầm giường, mang theo mạng nhện đầy người. Hắn tức chết đi được, ra sức phủi bụi trên người mình.

Điện thoại rung lên, Tang Hủ mở WeChat, "Nhóm tiểu đội nhà họ Châu" trước giờ im lìm cuối cùng cũng có người lên tiếng.

Văn Uyên: [Xảy ra chuyện rồi, mọi người đừng ra ngoài.]

Tang Hủ nhanh chóng quay về căn hộ, đóng cửa vào.

Trịnh Thạch Đầu: [Nhanh thế? Mới chập tối mà.]

Văn Uyên: [Hình như người ở đây rất căm thù người ngoại tộc, có một người ngoại tộc bị bắt được cắt cổ rồi.]

Văn Uyên: [Ảnh]

Trong ảnh là tầng một chung cư, một người bị treo ngược trên chạc cây, dưới đầu đặt một cái xô sắt, cổ họng bị rạch một đường dài, máu tươi chảy róc rách vào xô.

Trịnh Thạch Đầu: [Vãi, thì ra nhắc nhở của hệ thống là thế này. Bại lộ thân phận sẽ bị dân bản địa giết. Người ở đây phân biệt vùng miền, thiếu văn hóa!]

Châu Hà: [Điểm danh.]

Văn Uyên: [1]

Hủ: [2]

Trịnh Thạch Đầu: [3]

Lan Tắc: [4]

Lan Tắc: [Người chết là người ngoại tộc của nhà họ Tần à?]

Văn Uyên: [Không phải, là người mới. Tôi đã tìm một vòng, không phát hiện ra người ngoại tộc nhà họ Tần.]

Châu Hà: [@Văn Uyên ngươi ở ngoài à?]

Văn Uyên: [Ừm, xem thử tình hình. Không sao, họ không nhìn thấy tôi.]

Tang Hủ chau mày, sao mà làm được? Anh ta biết tàng hình à?

Châu Hà nhìn biểu cảm của cậu là biết cậu vô tri cỡ nào, nổi lòng tốt bụng giải thích cho cậu: "Tâm Na có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và nhận thức của người khác. Dù y đứng ở ngay đó, cũng có thể làm người ta không nhìn thấy y qua việc chỉnh sửa nhận thức của họ."

Dứt lời, hắn khoanh tay nhìn Tang Hủ. Tang Hủ quan sát thần sắc và tư thế của hắn, cảm giác hình như hắn đang đợi Tang Hủ nói. Nhưng cậu nói được gì đây, cậu không biết gì về Tâm Na... Đợi đã, hình như Tang Hủ hiểu rồi.

"Cụ cố học thức uyên bác, sau này xin hãy chỉ bảo em." Tang Hủ nói.

Châu Hà cười khẩy, "Đồ nịnh bợ."

Nom hắn không vui lắm. Ấy, khen sai ư?

Tang Hủ ngẫm nghĩ, nói: "Chồng ơi, em thật sự cảm thấy anh siêu lợi hại. Em rất hiếm khi khâm phục ai, nhưng em siêu cấp sùng bái anh."

Nghe cậu nói vậy, cuối cùng Châu Hà cũng sung sướng, nhưng vẫn giữ tư thế tự phụ, "Ai cho phép ngươi gọi ta là chồng? Không được gọi lung tung."

Tang Hủ đã hiểu, lần sau vẫn gọi thế.

Điện thoại Tang Hủ lại rung.

Văn Uyên: [@Châu Hà Cụ cố, tập hợp chưa ạ?]

Châu Hà: [Không cần, liên hệ trực tuyến đi, có việc gì thì gọi điện thoại.]

Tang Hủ hiểu được tại sao Châu Hà sắp xếp như vậy, để tránh bị Văn Uyên nhìn ra bí mật, tốt nhất là Tang Hủ đừng chạm trán anh ta.

Trịnh Thạch Đầu: [Xin hỏi các cao thủ, "đóng tròn vai của mình" mà hệ thống bảo nghĩa là gì? Xem vai của mình kiểu gì?]

Văn Uyên: [Kiểm tra phòng của anh, chắc phải có nhắc nhở về thân phận người thuê nhà anh đang ở. Nếu tôi đoán không sai, bây giờ chúng ta hẳn là thay thế người thuê nhà cũ của căn nhà.]

Tang Hủ lục ngăn kéo tủ TV, trong đó có một số hồ sơ tài liệu, ví dụ như "Lịch sử tu sửa nội thất chung cư Đông An", "Danh sách người thuê nhà", "Bản đồ kết cấu chung cư Đông An", và một số tấm ảnh chung cư. Dưới cùng là một tấm thẻ nhân viên, viết "Ban quản lý tài sản chung cư Đông An – Trương Quý Phúc".

Xem ra đây chính là thân phận của cậu, giờ cậu là ban quản lý tòa chung cư này.

"Hình như đây là nhật ký của người thuê nhà." Châu Hà tìm được một cuốn sổ nhỏ từ một ngăn kéo khác.

Tang Hủ cầm lấy cuốn sổ, mở ra đọc.

"Sương mù đã phong tỏa thế giới, chúng ta không ra ngoài được nữa..."

"Thằng ngu Tôn Đại Hải, mình đã nhắc nhở y đừng rời chung cư, nhưng y không nghe lời mình. Y đi vào sương mù, không bao giờ quay lại nữa. Mẹ kiếp, vốn dĩ ban quản lý đã ít ỏi, mình phải làm thay cả việc của y."

"1117 bảo họ hết thực phẩm rồi, đòi mình chia thực phẩm cho họ. Ha ha, mình là Thượng đế chắc, có lương thực mình cũng không cho."

"Ả đàn bà này suốt ngày làm ầm ĩ. Trước đây nhìn ả ta còn tạm được, giờ càng nhìn càng xấu."

"Đều tại sáu dòng họ hại, là họ vứt bỏ chúng ta. Còn những người ngoại tộc không biết từ đâu ra nữa, họ là tà ma, giết hết họ đi, có lẽ thế giới sẽ khá hơn..."

"Cuối cùng ả đàn bà nọ cũng im lặng, ả ta làm sàn gạch ẩm quá. Mẹ kiếp, mình lại phải lau nhà lần nữa."

"Sao dạo này cứ ngửi thấy phòng bên cạnh có mùi thịt nhỉ? Không phải họ hết thực phẩm rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro