Chương 42: Tiếng âm
"Tôi bị làm sao vậy?" Quách Hoành Kiến nhìn biểu cảm của mọi người, biết ngay mình không ổn, "Các anh nói cho tôi đi, tôi còn cứu được không?"
Tang Hủ nhìn y như vậy, trong lòng biết rõ là không cứu được nữa. Nếu là vết thương kiểu khác còn đỡ, ví dụ như cụt tay cụt chân, còn có thể ăn Bổ Thiên Đan cứu vãn. Nhưng giờ y đã biến thành Bổ Thiên Đan, có ăn thêm Bổ Thiên Đan, chắc cũng chỉ biến dị nghiêm trọng hơn mà thôi.
Quả nhiên, Châu Hà cùng chung ý kiến với cậu, "Không cứu được nữa, mức độ biến dị của ngươi quá nặng."
Quách Hoành Kiến bàng hoàng, lẩm bẩm: "Sao lại thế này?"
Trịnh Thạch Đầu vội hỏi: "Chúng tôi đã đào cậu ra rồi, cậu nên giữ lời hứa chứ? Di vật nhà họ Tang đang ở đâu?"
"Ở bên dưới. Tầng hầm thứ 10 trở lên chúng tôi đều đã tìm rồi, không có, chắc chắn thứ đó ở dưới nữa, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi cũng không biết." Quách Hoành Kiến nhìn họ, "Cộng tác viên của đội chúng tôi đã xuống đó, đến giờ vẫn chưa quay lại."
"Sao anh lại biến thành thế này?" Tang Hủ hỏi.
"Tôi cũng không biết." Quách Hoành Kiến tỏ vẻ hoang mang sâu sắc, "Tôi vốn nghỉ ngơi trong căn phòng này, chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh dậy thì đã thành ra thế này rồi. Người ở thế giới này đều sợ chết, chết rồi sẽ gặp phải cái gì, các anh có biết không? Đến khi tôi chết, tôi có được yên ổn không?"
Câu hỏi này quá sâu xa, chẳng ai giải đáp được.
Quách Hoành Kiến nói khẽ: "Các anh ai ra tay, giải thoát cho tôi đi."
Rốt cuộc đều là người ngoại tộc, y như thế này làm những người khác khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác bầu bí thương nhau. Phương Lan Tắc thấy mọi người đều không nói gì, tự xung phong rút dao găm, đâm một phát vào lồng ngực Quách Hoành Kiến. Máu tươi trào ra òng ọc, chảy ra sàn, chui vào đám thịt cúng căng phồng như rắn. Hai mắt Quách Hoành Kiến dần mất thần thái, đầu hơi ngoẹo sang một bên.
Mọi người đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi. Mắt cá chân của Tang Hủ bỗng bị ai túm chặt, cậu cúi đầu nhìn, không ngờ lại là Quách Hoành Kiến. Y nhìn lên trời, như nhìn thấy gì đó, hai mắt trợn trừng đầy tơ máu, biểu cảm hết sức đáng sợ. Mọi người nhìn theo hướng y nhìn, nhưng lại là khoảng trống, ngoại trừ trần nhà và u thịt nhung nhúc khắp nơi thì chẳng có gì cả.
Quách Hoành Kiến dốc hết sức há miệng, hàm răng đánh cành cạch, như muốn nói gì đó. Tang Hủ hơi chau mày, cúi đầu xuống, ghé tai lại gần y. Y dốc hết sức toàn thân, nói từng chữ một: "Họ... bám theo... cậu..."
"Cái gì?"
Chẳng chờ Tang Hủ hỏi tiếp, đầu y ngoẹo sang một bên, đã tắt thở.
Văn Uyên sờ động mạch cảnh của y, lắc đầu, y đã chết.
Phương Lan Tắc hỏi: "Anh ơi, anh ta nói gì thế?"
Tang Hủ thờ ơ nói: "Anh ta bảo có thứ bám theo chúng ta."
"Vãi?" Mọi người cuống quýt nhìn xung quanh, đề phòng nguy hiểm có thể mai phục quanh họ.
Chỉ có Châu Hà thính tai hơn người khác, nghe thấy lời Quách Hoành Kiến nói, hắn mỉm cười lạnh lùng.
Tang Hủ nhìn hắn, cảm giác hắn biết Quách Hoành Kiến có ý gì. Quách Hoành Kiến nói "họ bám theo cậu", chứ không phải "họ bám theo các cậu", người bị bám theo chỉ có một mình Tang Hủ mà thôi. Tại sao lại là mình? Tang Hủ nhớ lại trải nghiệm của mình, không dây vào thứ gì kỳ quái, lẽ nào là con ma nữ ở căn 1116?
Thế nhưng bộ dạng trước khi chết của Quách Hoành Kiến khá đáng sợ, thậm chí như hối hận đã bảo họ giết y. Đối với người ngoại tộc dày dạn kinh nghiệm như họ mà nói, con ma nữ đó không có sức đe dọa lớn đến thế.
Vả lại ma nữ là số ít, họ là số nhiều.
Lẽ nào là... Lòng Tang Hủ chùng xuống trĩu nặng.
Tang Hủ thì thầm hỏi Châu Hà: "Cái gì bám theo em?"
Châu Hà hờ hững liếc nhìn cậu, không để ý đến cậu, hắn thì thầm nói vài câu với Văn Uyên.
Tang Hủ tưởng hắn bảo Văn Uyên truyền đạt, kết quả Văn Uyên ngoái đầu lại nói với vẻ mặt vô cảm: "Cụ nói, không kể cho cậu biết đâu, lêu lêu."
Tang Hủ: "..."
Hầy, khi nào cụ cố mới hết giận nhỉ?
Nếu xung quanh không có ai, Tang Hủ đã cởi sạch quần áo ngồi vào lòng cụ cố cầu xin tha thứ từ lâu rồi.
Tang Hủ kiểm tra thi thể, xác nhận Quách Hoành Kiến đã chết, lại sờ vật phẩm y mang theo người, có bộ đàm, sổ và vài miếng socola. Chắc chắn y có mang theo túi, nhưng có lẽ đã bị lún vào thịt cúng mất rồi. Tang Hủ lật sổ của y, phát hiện trong đó toàn là hình phác thảo mà Thẩm Tri Đường vẽ.
Ngoài ra còn có một đoạn viết:
"Thịt cúng = Bổ Thiên Đan?
Chúng tôi làm theo lời dặn của công tử Tần, cho Tiểu Vương ăn một bát thịt cúng lớn. Bình thường hai tháng chúng tôi mới ăn một viên Bổ Thiên Đan, mỗi viên Bổ Thiên Đan chỉ to chừng ấy, còn Tiểu Vương thì một phát ăn cả bát, rõ ràng liều lượng này đã vượt quá lượng mà một người ngoại tộc chịu đựng được. Nhưng trạng thái của Tiểu Vương không tệ, còn bảo vị Bổ Thiên Đan rất giống thịt cúng.
Tiểu Vương bảo cậu ta cứ mơ thấy một ngọn núi thịt, giống đặc điểm công tử Tần miêu tả, có phải đó chính là Hậu Thổ Nương Nương hay không? Lẽ nào ăn thịt cúng này sẽ có thể nhìn thấy thần linh?
Lão Giả bảo Tiểu Vương cứ vô thức vừa đi vừa lắc mông, tôi cũng đã nhìn thấy rồi. Rất có thể Tiểu Vương đã bị thần linh ảnh hưởng, chúng tôi quyết định hành quyết Tiểu Vương.
Tiểu Vương đã hồi sinh, thế là thế nào? Rõ ràng chúng tôi đã hành quyết cậu ta. May mà có Tiểu Thẩm ở đây, chờ đến khi ra ngoài, tôi phải ly hôn, tỏ tình với cô ấy."
Đúng là gã đểu cáng... Lấy cả đồng đội của mình ra làm thí nghiệm, hơn nữa còn muốn ngoại tình.
Rốt cuộc thịt cúng là cái gì?
Tang Hủ chau mày đăm chiêu, ở thế giới hiện thực, thịt cúng là thịt dâng cho thần khi cúng tế, thường là thịt lợn, thịt bò, thịt dê vân vân, nên còn gọi là thịt Tam Sinh. Cũng có truyền thuyết nói rằng, ăn thịt cúng có thể trò chuyện với thần linh, trường sinh bất tử.
Truyền thuyết có thể là thật, suy cho cùng thì ăn ít đúng là có thể kéo dài tuổi thọ. Còn Tiểu Vương sau khi ăn thịt cúng quá liều, đúng là đã nhìn thấy thần linh, đó cũng chính là cảnh Tang Hủ nhìn thấy trước kia thông qua Quan Lạc Âm tiểu quỷ. Nhưng đáng tiếc là Tiểu Vương không được Quan Lạc Âm che chở như Tang Hủ, nhìn thẳng vào thần Hậu Thổ.
Số thịt cúng này là thịt của Hậu Thổ Nương Nương thật ư? Nhưng nếu chung cư Đông An là lãnh địa của Hậu Thổ Nương Nương, tại sao người nhà họ Tần thờ phụng Hậu Thổ lại chết thê thảm thế?
Tang Hủ cất sổ, đuổi theo đội. Quách Hoành Kiến nói họ đã lục soát từ tầng hầm thứ 10 trở lên, thế thì tiếp theo trực tiếp lục soát từ tầng hầm thứ 10 trở xuống là được. Cầu thang bộ đầy ứ thịt cúng, mọi người định thả dây thừng xuống. Vẫn là Châu Hà mở đường, mọi người lần lượt đu dây leo núi, dừng lại ở chỗ hành lang tầng hầm thứ 11, trèo vào hành lang.
Hành lang tối tăm yên tĩnh, rọi đèn pin vào, thịt cúng đỏ thẫm bò khắp nơi. Mạch máu rủ từ trần nhà xuống như dây leo. Có nơi xoắn thành cục, rất giống nội tạng trong cơ thể người. Phương Lan Tắc chỉ vào số thịt cúng kia, bảo cái này giống dạ dày, cái kia giống gan. Trịnh Thạch Đầu nghe mà nổi da gà, bảo cậu ta đừng nói nữa, cứ cảm thấy như mình đang ở trong bụng quái vật.
Mọi người tìm một chỗ trống nghỉ ngơi, luân phiên đứng gác. Bộ đàm của Phương Lan Tắc lại kêu rè rè, mọi người nghi ngờ có phải lại một người nhà họ Tần nào kết nối kênh của họ hay không, kết quả bộ đàm phát ra giọng Quách Hoành Kiến——
"Tối quá... chẳng nhìn thấy gì cả..."
"Hu hu hu... có một cô gái... cứ đi theo tôi..."
"Cô ta bảo... cô ta đang tìm người..."
Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Không biết bên kia là thứ gì, dù sao thì chắc chắn không phải người, tất cả đều không dám trả lời, chỉ dám im lặng lắng nghe.
Chờ thứ bên kia nói xong, Tang Hủ thì thầm: "Tôi khẳng định anh ta đã chết."
Văn Uyên gật đầu, anh ta cũng đã xác nhận thi thể.
"Có phải phát lại ghi âm không?" Trịnh Thạch Đầu kiểm tra bộ đàm, phát hiện thứ này vốn không có chức năng ghi âm.
Đang nghe tiếp, bên kia lại im bặt, trong kênh im lặng hoàn toàn, chỉ có tiếng nhiễu rè rè.
Mọi người lại vô thức nhìn sang Châu Hà.
Châu Hà mất kiên nhẫn nói: "Chuyện quái dị dưới lòng đất còn ít à? Mau nghỉ ngơi đi, lát nữa lục soát tiếp."
Thấy cụ cố chẳng sợ chút nào, mọi người yên tâm hơn chút đỉnh. Trời sập đã có cụ cố gánh, dù sao thì cụ cố cũng cao ráo. Nhà họ Tần chính vì không có cụ cố như Châu Hà nên mới bị diệt toàn quân.
Phương Lan Tắc tấm tắc: "Cụ cố tuổi cao, biết nhiều, nên mới nói là một mẹ già bằng ba mẫu ruộng..."
Châu Hà tức đến mức thất khiếu bốc khói, "Ngươi mới tuổi cao ấy."
Tang Hủ bên cạnh thờ ơ nói: "Cụ cố là lão luyện, so với cụ cố, chúng cháu đều quá non nớt."
Giờ sắc mặt Châu Hà mới khá hơn, vốn định nói "biết thế là được", nhưng nhớ ra mình không thể để ý đến Tang Hủ, bèn kiềm chế hừ một tiếng. Phương Lan Tắc nịnh bợ không thành, còn bị Tang Hủ cướp công, cậu ta lườm Tang Hủ. Nhưng Tang Hủ vốn không nhìn cậu ta, nên cậu ta lườm cũng không đến Tang Hủ.
Mọi người ăn lương khô làm cơm trưa, nghỉ ngơi mười phút đồng hồ rồi đi tiếp. Tầng hầm thứ 11 đã bị máu thịt phủ kín hoàn toàn, hiếm có chỗ nào lộ mặt tường. Nhóm Trịnh Thạch Đầu mang theo radar, để máy bay mini không người lái cõng radar bay một vòng, khám phá được khái quát kết cấu cả tầng.
Họ phát hiện ra trong mỗi phòng đều có một thứ hình chữ nhật, chuyển thành chế độ quay phim, không ngờ lại là quan tài.
Mỗi tầng, mỗi phòng, đều có một cái quan tài.
"Tiên sư, đây là một ngôi mộ." Trịnh Thạch Đầu nói.
"Không giống," Văn Uyên lắc đầu, "Không có bia mộ."
Rất nhiều quan tài đã bị thịt cúng bao bọc, nếu không phải có radar, thật sự không biết trong này còn có quan tài. Trịnh Thạch Đầu chuyển ống nhòm trên máy bay không người lái sang chế độ quét ảnh nhiệt hồng ngoại, phát hiện người trong những quan tài này vẫn có nhiệt độ cơ thể, chỉ là duy trì ở biên độ thấp hơn người bình thường.
Mọi người nhìn nhau.
"Còn sống à?" Trịnh Thạch Đầu thì thầm.
Châu Hà lắc đầu, "Trong đó chưa chắc đã là người."
Không biết là ai chôn trong những quan tài nọ, theo kinh nghiệm của người ngoại tộc, tốt nhất là đừng khám phá. Chỉ cần không có thứ gì nhảy ra từ quan tài thì coi như nó không tồn tại. Mọi người đều nhất trí mặc kệ.
Quan tài không khó nhằn, khó nhằn là thường gặp phải thịt cúng bịt kín đường đi, mọi người đành dùng xẻng đào thịt. Càng đi xuống sâu hơn, đường bị thịt cúng bịt kín càng nhiều. Đến tầng hầm thứ 17, mất mấy tiếng đồng hồ mới lục soát xong một nửa tầng này. Có điều may mà chỉ còn một tầng nữa, mọi người vẫn rất tự tin có thể hoàn thành trong vòng bảy ngày.
Chỉ cần không xuất hiện tình huống bất ngờ nào.
Mọi người đào thành một hố thịt, đường đi xuất hiện phía trước. Bỗng dưng, Trịnh Thạch Đầu rọi đèn pin về phía trước, "Mọi người nhìn xem, có phải ở kia có người không?"
Tất cả mọi người rọi đèn về phía đó, ngoài hố lập tức sáng hơn hẳn. Đó là hành lang chung cư, ở góc tường nhoe nhoét máu thịt thấp thoáng vài khuôn mặt cứng đờ. Những khuôn mặt đó mỉm cười quái dị, như đang u ám nhìn họ.
Trịnh Thạch Đầu nói: "Tiên sư, không phải là thứ bò ra từ quan tài đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro