Chương 85: Trở về
Dưới cổng lặng ngắt như tờ. Gió vùng núi trong màn đêm đìu hiu, thổi người ta toàn thân lạnh toát.
Sắc mặt những người đứng đầu năm dòng họ đều khó coi, đặc biệt là Lý Tư Cựu, như bị giáng một phát tát mạnh. Trong năm người ông ta lớn tuổi nhất, Châu Nhất Nan gọi ông ta bằng chú, Triệu Quân Bắc và Tần Ỷ La gọi ông ta bằng anh, dù là Minh Tiên Minh trước nay thích tỏ vẻ thần bí, gặp ông ta cũng không dám lên tiếng trước.
Bây giờ, thế mà ngay cả hạng tép riu như Kỷ Thừa Ân mà ông ta cũng không bảo vệ được, bị kẻ họ Tang này giết ngay tại chỗ.
Kỷ Thừa Ân chết hay không đương nhiên là chuyện nhỏ, nhưng đây là đang tát vào mặt ông ta.
Lý Tư Cựu mỉm cười giả tạo, "Cậu Tang, cháu cũng ra gì đấy."
"Quá khen." Tang Hủ không đổi sắc mặt.
Bốn nhà còn lại nhìn nhau, Châu Nhất Nan lặng lẽ lắc đầu. Đại Tộc Trưởng mới nhậm chức này vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, không chỉ ra oai phủ đầu, mà còn cướp được tính mạng của Kỷ Thừa Ân từ tay Lý Tư Cựu. Đáng lẽ năm nay cậu ta mới chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, sao lại có thần thông cao siêu thế này?
"Cháu à," Tần Ỷ La cười nói, "Sau lưng có cao nhân trợ giúp phải không?"
Tang Hủ thờ ơ nói: "Bà Tần rất thông minh."
Nghe đến đây, Thẩm Tri Đường bên dưới đã thầm đoán ra.
Trong Cõi Mộng sáu dòng họ lớn nhất.
Sáu dòng họ không can thiệp vào chuyện trần tục, chỉ quản lý yêu quái tà ma, nhưng bất kể giới chính trị hay thương trường đều do sáu dòng họ chỉ đâu đánh đó, trăm họ bình thường dù lên phố bán bánh bao thì cũng phải nộp thuế nhang đèn cho sáu dòng họ. Đời đời kinh doanh nghìn năm nay, sáu dòng họ có thể coi là vua một cõi trong Cõi Mộng. Giờ đây nhà họ Tang đã lụn bại, lại có sương mù ập tới, trật tự đã sụp đổ từ lâu, trong thiên hạ này, ai dám thách thức năm dòng họ?
Trừ phi người kia... có liên quan đến thần.
Thảo nào sếp tổng lại biết rõ về sáu dòng họ, biết rõ về nhà họ Tang như thế, thảo nào sếp tổng lại bảo họ đến đây hoạt động nhóm, thảo nào sếp tổng bảo họ truyền bá địa chỉ công ty ở Cõi Mộng. Bởi sau lưng Đại Tộc Trưởng này chính là sếp tổng! Đại Tộc Trưởng trẻ măng, đương nhiên không có năng lực giết người dưới mí mắt Lý Tư Cựu, nhưng sếp tổng thì có. Cao thủ Lên Thềm đã là gì, e rằng sếp tổng của họ còn chẳng thèm coi Vọng Hương ra gì.
Sếp tổng che chở cho Đại Tộc Trưởng, che chở cho nhà họ Tang, anh Kiến Quốc được anh Hàn thay thế, không biết đi đâu... Đợi đã, cô bỗng có một suy đoán khó tin, lẽ nào Đại Tộc Trưởng là... !!!
Lòng Thẩm Tri Đường dậy sóng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tang Hủ vô cớ cảm thấy hai ánh mắt cháy bỏng, cậu ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp cặp mắt sáng rực của Thẩm Tri Đường đằng xa. Cô nàng liều mạng thò đầu ra từ kẽ hở trong đám đàn ông vạm vỡ, ánh mắt nồng nhiệt như nhìn thấy người thân.
Tang Hủ: "..."
Cậu liếc nhìn Thẩm Tri Đường, gõ vào đồng hồ trên cổ tay. Thẩm Tri Đường sửng sốt, chợt nhớ ra chuyện mà sếp tổng giao cho mình còn chưa làm xong, Đại Tộc Trưởng đang nhắc nhở cô rằng thời gian không còn nhiều nữa, mau đi làm việc mà sếp tổng giao phó đi. Cô vỗ ngực, bày tỏ mình nhất định sẽ làm tốt, sau đó tranh thủ lúc mọi người xung quanh đều đang chú ý phía trước, lặng lẽ rời khỏi đó.
Tang Hủ đặt nắm tay dưới môi, hắng giọng nói: "Lúc nãy cụ nhà họ Triệu nói chuyện mở Cửa Chính Nghĩa, chư vị không cần nhọc lòng sự vụ nhà họ Tang, tự ta sẽ gánh vác, các vị chỉ cần quản lý khu vực của mình là được."
"Thế Cửa Chính Nghĩa..." Triệu Quân Bắc hỏi thăm dò.
"Vẫn mở như cũ." Tang Hủ nói, "Các vị quan khách, kể từ hôm nay trở đi, nhà họ Tang mở lại Cửa Chính Nghĩa. Ai có chuyện bất bình, gửi thư đến công ty Ác Mộng, cao ốc Ngân Kiên, quận Hải Điện, Bắc Kinh, sếp tổng của công ty này sẽ nhận thư thay ta. Mọi người chỉ cần gửi thư đi, sếp tổng thần thông cao siêu, ba nghìn giấc mộng, thư ắt gửi đến nơi."
Cõi Mộng đông người như thế, đương nhiên Tang Hủ không có năng lực chăm lo cho tất cả.
Nhưng có năng lực chăm lo hay không là một chuyện, chăm lo hay không lại là một chuyện khác.
Cậu đang truyền đạt một thông điệp, nhà họ Tang chưa diệt vong, trật tự không thay đổi. Trách nhiệm mà năm dòng họ nên gánh vác, họ phải gánh vác.
Công ty Ác Mộng? Năm gia chủ già ngồi trên ghế lại đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi đưa mắt nhìn nhau, biết được đối phương đều chưa bao giờ nghe nói đến tổ chức này. Dù chưa từng nghe nói, nhưng cũng không dám coi thường. Cõi Mộng đầy rẫy tà ma, có thế lực nào chưa từng nghe nói đến là chuyện rất bình thường. Ví dụ như phái Học Giả bí ẩn, triệu tập rất đông phần tử trí thức trong số người ngoại tộc, thậm chí đã lan truyền bí mật sáu dòng họ đến từ Cõi Mộng từ lâu. Năm dòng họ cho người tìm kiếm rất lâu, đến giờ vẫn chưa điều tra rõ chủ nhân đằng sau.
Thủ đoạn mà Đại Tộc Trưởng dùng để giết Kỷ Thừa Ân vừa rồi ắt đến từ "sếp tổng" của công ty Ác Mộng. Ép Lý Tư Cựu phải nhận thua, quả thật không đơn giản. Người có mặt ở đây đều là quan khách, "sếp tổng" sau lưng thằng oắt nhà họ Tang lại mạnh đến thế, liều lĩnh không phải là không thể, chỉ sợ lại thua lần nữa.
Năm dòng họ không thể mất mặt lần nữa được.
Hiện giờ, họ không thể tùy tiện động vào hậu duệ cuối cùng của nhà họ Tang được nữa.
Tần Ỷ La hùa theo, "Sương mù đã tan, dòng họ Tần sẽ trở về Cõi Mộng."
Châu Nhất Nan nói: "Dòng họ Châu sẽ trở về Cõi Mộng."
Triệu Quân Bắc nói: "Nhà họ Triệu cũng sẽ trở về Cõi Mộng."
Minh Tiên Minh gục đầu nói: "Nhà họ Minh cũng sẽ trở về."
Chỉ còn lại nhà họ Lý.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang Lý Tư Cựu.
Ánh mắt của người ngoại tộc, quan khách, người và ma cùng hợp lại, như nặng nghìn cân.
Cụ già mặt mày sa sầm, nhìn chằm chằm vào Tang Hủ, gằn từng chữ một: "Nhà họ Lý cũng vậy."
Tất cả mọi người có mặt vô thức thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí thả lỏng hơn chút đỉnh. Tang Hủ cũng âm thầm thở phào, không nghi ngờ gì lão già nhà họ Lý là kẻ khó đối phó nhất. Đi tới bây giờ, đều dựa vào phông bạt. Ngộ nhỡ Lý Tư Cựu định ra tay với cậu thật, e rằng sẽ phát hiện ra cậu là một kẻ lừa đảo ngoài cứng trong mềm chỉ trong giây lát.
Cậu cược rằng năm dòng họ coi trọng thể diện, nhìn trước ngó sau, không dám liều lĩnh.
Dưới cổng không còn im lìm nữa, dần dần có tiếng nói chuyện ồn ã.
Khóe mắt nhìn thấy tất cả quan khách đều đứng dậy, cúi người trước Đại Tộc Trưởng ở ghế đầu. Từng bóng người mơ hồ, cao gầy hay béo mập, kỳ lạ hay quái dị. Ống tay áo đong đưa, làn gió truyền tới tiếng thì thầm trùng điệp của họ——
"Đại Tộc Trưởng, đã đến lúc cúng trời đất..."
Tang Hủ đứng dậy, Châu Nhất Nan đưa hương cho cậu. Tiếng kèn xô na, tiếng cồng trống vang lên, tiếng nhạc vang vọng rừng núi, màn đêm vốn quái gở kỳ dị lại trở nên sáng sủa vào giờ phút này. Tất cả mọi người đều cầm một nén hương, quay mặt về phía trời đất theo Đại Tộc Trưởng.
Tần Ỷ La mở văn tế trên bàn thờ, lùi ra sau Tang Hủ.
Tang Hủ đọc từng chữ một: "Thân ta bé nhỏ, thừa kế sự nghiệp tổ tiên, gánh vác trách nhiệm tộc trưởng."
"Cúng tế trời đất, hấp thụ ánh sao, trấn áp chướng khí."
"Cúng tế sơn hà, thấm nhuần vạn vật, ban phát phước lành."
"Cúng tế nhật nguyệt, thuận theo thời gian, tinh hà vĩnh hằng."
"Cúng tế tổ tiên, thương xót con cháu, bắt ma quỷ ẩn náu, âm dương cân bằng, thế gian thái bình."
Khói đua nhau bốc lên từ hương, Tang Hủ nhìn thấy, cách làn khói dày đặc này, dường như một tòa lầu làm bằng gỗ tráng lệ nguy nga sừng sững trước mặt. Tòa lầu này nom rất hư ảo, nếu trong mắt người thường, e là chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể thấy được một góc mơ hồ qua làn khói. Còn trong mắt người từng tu luyện thần thông như Tang Hủ, nó nguy nga hùng vỹ, rõ nét khôn cùng, treo một bức hoành lớn ở chính giữa —— "Lầu Thái Bình".
Thì ra, đây chính là Lầu Thái Bình.
"Đây là do hoàng đế dòng họ Tức dựng lên cho sáu dòng họ chúng ta." Tần Ỷ La nói, "Đại lễ cuối năm hàng năm thắp hương ở đây, có thể trấn áp tà ma trong thiên hạ."
Thần kỳ vậy? Tang Hủ không tin lắm.
Triệu Quân Bắc như đoán được cậu đang nghĩ gì, bèn nói: "Chàng trai chớ không tin, mặc dù hiệu quả trấn áp không cao, chỉ khiến một số cô hồn dã quỷ không dám quấy rối người đi đường ban đêm, nhưng không thắp hương thì sẽ càng tệ hơn."
"Hương khói này cũng không biết cho ai hưởng," Minh Tiên Minh nói, "Tóm lại quy tắc của tổ tiên, tuân theo là được."
Nói thật thì, lời năm dòng họ nói, Tang Hủ mãi mãi luôn nghi ngờ ba phần.
Có điều, quan khách có mặt đều không phản đối, hơn nữa đều nhìn cậu lom lom, chờ cậu thắp hương, chứng tỏ quy tắc đúng là như vậy.
Tang Hủ gật đầu, bước vào Lầu Thái Bình, cắm hương vào lư. Một đốm hương bé nhỏ, lại như lửa cháy hừng hực trong mắt các vị khách, trong trẻo tự nhiên, miễn nhiễm tà ác. Ngay sau đó, người đứng đầu năm dòng họ cũng làm theo, quan khách cũng làm theo, nhân viên người ngoại tộc mỗi người cầm một nén hương, đều làm theo. Hương khói tràn ngập Lầu Thái Bình, làn khói bốc lên trời, chìm vào hư không bất tận.
Mọi người xung quanh vừa nhìn hương khói vừa bái lạy, thốt ra điều ước của mình. Có người ngoại tộc chúc mình thực hiện tự do Bổ Thiên Đan, có người chúc mình được làm quản lý cấp cao. Những vị tiên nọ cũng ước, âm thanh hòa vào nhau, hết đợt này đến đợt khác.
Tang Hủ nhìn hương khói trùng trùng, vô thức ước theo họ.
.
Điện Tiên Đài đang vỡ nát, chìm xuống dần. Ở đây thời gian là vô nghĩa, trí nhớ tựa hàng loạt cánh cửa, lần lượt mở ra với Châu Hà. Châu Hà nhìn thấy mình bị Trọng Tự gọi đến cung Lãnh Tuyền, run cầm cập như một con thú non lạc bầy. Dường như hắn đã quay về thời gian tựa ác mộng đó, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Hồi đó sao hắn không giết bà ta nhỉ? Hắn nhớ ra rồi, hắn đã từng thử. Có một lần cuối cùng hắn cũng chịu đủ tháng ngày phải ăn Rắn Xác, lén lút quấn một thanh kiếm mềm quanh eo đi ám sát bà ta. Lúc bà ta thay đồ sau rèm, hắn rút kiếm mềm ra đâm vào tấm rèm tơ lụa. Rèm rơi xuống, hắn nhìn thấy thứ bị mình đâm trúng không phải yêu ma đóng giả mẫu hậu của mình, mà là một con chó to. Con chó thoi thóp, bộ lông rỉ máu tươi òng ọc, cặp mắt đen ngòm mở trừng trừng nhìn hắn.
Trọng Tự bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn, ấn vai hắn, "Hoang Nhi, con nghịch ngợm quá. Đang yên đang lành, sao lại giết chó của mẫu hậu?"
Không biết tại sao, không thể xua tan nổi con chó vàng đã chết đó trong lòng hắn. Chỉ giết một con chó mà thôi, tại sao không tài nào quên được?
Sau đó, Tang Thiên Ý quay lại, hắn đi hỏi Tang Thiên Ý. Tang Thiên Ý dẫn hắn đi chôn cất con chó nọ, chẳng nói gì.
Tại sao? Tại sao không quên được? Hắn đã đánh mất quá nhiều ký ức, sau bảy tuổi đã xảy ra chuyện gì, tại sao điện Tiên Đài lại thành ra thế này? Chắc chắn sư phụ Thiên Ý có chuyện giấu hắn. Có lẽ nhớ ra tất cả, hắn sẽ biết được tại sao.
Đầu óc đau nhói, trong lòng bỗng trở nên rối bời, như có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo hắn, làm hắn thấy sợ hãi. Hắn ôm đầu, ra sức nhẫn nhịn đau đớn trong đầu, thậm chí không còn thời gian để ý đến quỷ quái xung quanh. Quỷ quái bên dưới vô tận, liên tục bò lên. Trèo lên chân hắn, trèo lên lưng hắn. Thủy triều thi thể dâng trào mãnh liệt, nhấn chìm hắn hoàn toàn.
Bỗng dưng, một mùi hương khói nồng đậm bay tới từ hư không. Tất cả mọi quỷ quái đồng thời ngoảnh đầu, nhìn về phía hương khói. Mùi hương càng lúc càng nồng, làn khói đỏ thẫm nương theo gió bay tới. Đám quỷ quái từ bỏ Châu Hà, tranh nhau nhào về phía đó như hổ đói vồ mồi.
Trong hỗn loạn, Châu Hà chợt nghe thấy giọng nói hư ảo của Tang Tiểu Quai:
"Hy vọng Châu Hà bình an."
Tựa gió nhẹ thổi qua muôn non ngàn núi, trái tim rối bời của hắn lập tức lấy lại bình tĩnh.
Lý trí quay về, đau đớn lắng xuống, trí nhớ trôi xa dần. Hắn ngẩng đầu lên, trông ra hương khói bay từ phương xa tới. Giọng Tang Tiểu Quai lúc nãy là ảo giác ư? Không biết tại sao, hắn bỗng rất muốn gặp Tang Tiểu Quai.
.
Đại lễ cuối năm kết thúc, Hoàng Lão Thái Thái trong quan khách nói: "Đại Tộc Trưởng, có phải ngài sẽ đi ngay không?"
Tang Hủ nói: "Phải, sắp đi rồi."
"Cháu ngoan," Hoàng Lão Thái Thái cười hiền từ, "Cháu đi trước đi. Bà và các vị quan khách ngồi lại đây chốc lát, năm vị gia chủ, mọi người đã lâu chưa gặp nhau, ngồi cùng chúng ta đi."
Đáng lẽ đã đến lúc ra về, tuy nhiên quan khách có mặt không ai nhúc nhích, ngồi im tại chỗ.
Cảm xúc trong lòng Tang Hủ hơi phức tạp, bà cụ muốn cậu đi trước, là sợ cậu lạc bầy, năm dòng họ ngấm ngầm ra tay.
Châu Nhất Nan lắc đầu cười gượng, "Được, vậy tôi uống thêm một ly cùng mọi người."
Tang Hủ nói: "Vậy ta đi trước đây."
Mọi người đều ra dấu "mời".
Năm dòng họ không nhà nào ngăn cản, muốn cản cũng không cản được.
Lý Ngộ Thanh ngập ngừng muốn nói, định bảo Đại Tộc Trưởng để con trai mình ở lại. Tuy nhiên Đại Tộc Trưởng trẻ tuổi hành động nhanh nhẹn, lấy bùa đổi chỗ ra khởi động, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Lá bùa đổi chỗ đầu tiên khởi động, Tang Hủ dịch chuyển cách xa cả trăm mét.
Đến thì dễ, về thì khó. Cậu đã bảo Thẩm Tri Đường sắp xếp trước vị trí của bùa đổi chỗ, bùa đổi chỗ có thể khiến vật sống cầm bùa con và bùa mẹ đổi chỗ, khoảng cách đổi chỗ xa nhất là một trăm mét. Thẩm Tri Đường đặt mai rùa khắc bùa con trên mai số một cách đó một trăm mét, mai rùa khắc bùa con số hai cách đó hai trăm mét... Lần lượt như vậy, ba trăm mét, bốn trăm mét đều đặt mai rùa. Chỉ cần lấy bùa đổi chỗ ra theo thứ tự, cậu sẽ có thể dịch chuyển liên tục, thoát khỏi khu vực nguy hiểm này.
Còn về cột mốc, thời gian vẫn còn sớm, cậu có chín ngày để tìm. Nếu thật sự không được, nghĩ cách tìm đến chỗ từng tới lúc vào mộng trước đây là được.
Dịch chuyển liên tục mấy lần, đến chỗ cách đó bốn trăm mét. Bùa đổi chỗ đã dùng hết, Thẩm Tri Đường đậu một chiếc xe máy tại chỗ, cho cậu rời khỏi nơi này. Cậu đội mũ bảo hiểm, trèo lên xe máy, lái theo đường đèo. Tiếng động cơ ầm ĩ, bên tai là gió núi rít gào. Rừng núi trong màn đêm, khắp nơi đều là những cái bóng nanh ác.
Lái xe được một tiếng đồng hồ, vẫn chưa ra khỏi núi.
... Không ổn.
Tang Hủ chau mày, lái tiếp. Cuối cùng, phía trước như có ánh lửa.
Tuy nhiên lái đến gần, lại là cổng đá nguy nga của Lầu Thái Bình.
Đèn lồng tỏa ra ánh sáng màu son u ám, trong không khí vẫn còn sót mùi hương khói gay mũi. Xung quanh không một bóng người, bàn ghế hỗn loạn, ô tô của năm dòng họ cũng đã đi mất. Pháo đỏ la liệt đầy đất, nến đỏ trên bàn thờ đã cháy được một nửa.
Tang Hủ: "..."
Rốt cuộc vẫn mắc bẫy.
Hầy, rời khỏi bữa tiệc này còn khó hơn cậu tưởng tượng.
Cụ già còng lưng bước ra từ trong rừng, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn, ung dung rót rượu máu tanh tưởi cho mình.
"Bùa đổi chỗ? Sếp tổng nhà ngươi chỉ cho ngươi thứ mánh khóe vặt này thôi sao? Ta tùy tiện bày trận phong thủy cũng có thể khiến ngươi đi lòng vòng trong ngọn núi này cả đời." Lý Tư Cựu cười khà khà, "Cháu ngoan, đám tà ma lo chuyện bao đồng đó đi cả rồi, không còn ai quấy rầy chúng ta ôn chuyện nữa. Nào, uống chén rượu cuối đời đi."
---
Tui tò mò, mấy bạn chỉ theo dõi wattpad của tui chứ không bỏ truyện vào giỏ thì liệu có nhận được thông báo lúc tui đăng truyện không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro