Chương 4
Chương 4: Mỗi ngày đều bị đùa giỡn trong giấc mơ
Trần Vãn Chu nhìn tấm rèm nhuốm ánh nắng mặt trời vào buổi sớm mai. Thật lâu sau, đôi mắt có màu xanh như con chim trả của anh hồi lâu mới chậm rãi định thần lại.
*Chim trả (or chim sả): loài chim có lông xanh (lục) và bắt cá, có mỏ dài. (Search gg để biết thêm chi tiết)
......Là giấc mơ sao?
Những ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu anh, không có bất kỳ mối liên kết nào, nhưng một loại khoái cảm mơ hồ kéo theo khiến Trần Vãn Chu không thể cử động được ngón tay.
"Hừ..." Dưới thân truyền đến một trận ngứa ngáy, lông mi Trần Vãn Chu run lên, trong đôi mắt xanh ngọc hiện lên một chút mê mang. Một lúc lâu sau, như lấy lại bình tĩnh, anh rút ngón tay đang đút trong âm hộ ra, ngồi dậy kiểm tra thân dưới của mình.
Chiếc quần lót màu xám nhạt bị kéo lên đến tận chân, để lộ phần thân dưới cùng lúc với dương vật và âm hộ của Trần Vãn Chu. Lúc này có thể nhìn thấy một ít tinh dịch chưa lau trên đầu dương vật đã mềm oặt, cùng với nhiều chất lỏng trắng đục hơn rơi xuống bụng dưới của anh bị chà xát một cách bừa bộn, âm hộ bên dưới cũng lộ ra vẻ đáng thương sau khi bị người ta chơi đùa qua, vết dính dính giữa hai chân Trần Vãn Chu càng rõ ràng hơn sau khi anh tỉnh dậy, vết nước nằm trên ga trải giường đã cho thấy rõ những chuyện gì vừa xảy ra lúc nảy.
Cái này... chính là anh tự làm?
Nhìn chằm chằm nước dâm trên ngón tay, Trần Vãn Chu hồi lâu cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì anh có hai bộ phận sinh dục hoàn chỉnh cùng một lúc, nên ham muốn tình dục của anh thực sự rất mãnh liệt so với các bạn nam hay các bạn nữ bình thường.
Nhưng mà toàn bộ kí ức trong giấc mơ lại hiện ra trong đầu, Trần Vãn Chu đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơi tê dại. Âm hộ của anh vẫn còn cảm giác bị nhét vào cái gì đó, bất giác co rút lại còn chảy ra một dòng nước dâm nhớp nháp.
Một thời gian trước đây, kể từ khi Trần Vãn Chu trở về quê của mình. Có vẻ như anh ngày càng có nhiều giấc mơ kì lạ giống nhau hơn.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra không lâu, Trần Vãn Chu không khỏi nhíu mày.
Vị trí quê hương của anh cũng không xa xôi gì mấy, nhưng nó nằm ở một nơi cực kỳ không tự nhiên.
Ngôi làng nhỏ vô tình nằm ở một góc được hình thành bởi hai khu đô thị rất thịnh vượng, mặc dù nó không xa hai bên, nhưng bởi vì hai bên đường có nhiều phương tiện đi lại thuận tiện hơn nên nơi đó càng vắng vẻ, chỉ có một chiếc xe buýt cố định chạy ngang qua ngôi làng.
Vì vậy, thanh niên trai tráng trong thôn không nhiều, chỉ có thể nhìn thấy mấy ông bà già tóc hoa râm ngồi ở cửa hoặc ven đường tán gẫu với nhau thành từng nhóm, hoặc họ chỉ có thể lang thang trong một khu vực nhỏ nhất định.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong làng, nhưng vào ngày Trần Vãn Chu quay trở lại, ngôi làng luôn có thể gọi là vắng vẻ lại vô cùng náo nhiệt, những chiếc bàn gỗ lâu năm với bát đĩa được đặt từ đầu làng đến cuối làng. Trần Vãn Chu còn chưa kịp bước vào nhà, anh đã bị kéo đến một bữa tiệc và sau đó không biết vì cái gì mà anh lại ngủ thiếp đi giữa chừng.
Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ nhớ rõ người trong thôn đối đãi với anh rất tốt, khiến anh cảm thấy không thoải mái, những người đó khi biết thân thể của mình không giống người thường, thái độ của bọn họ luôn rất chán ghét anh, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào đâu đó trên cơ thể anh với một ý nghĩa đầy khinh thường. Nhưng ngày hôm đó, không chỉ từng người bọn họ chào đón anh bằng một nụ cười, mà thậm chí còn từng người một bất ngờ đi qua mời rượu anh.
Kể cả khi nghĩ lại, Trần Vãn Chu vẫn cảm thấy một màn trình diễn đạo đức giả của họ kỳ lạ đến mức khiến anh sởn gai óc.
Cũng là từ đêm đó trở đi, trong giấc mơ của anh luôn xuất hiện những tình tiết rất kỳ lạ.
Lúc đầu chỉ là nửa mê nửa tỉnh mơ hồ cảm giác như bị thứ gì chạm vào, sau đó là nụ hôn dần dần trở nên nỏng bỏng thâm trầm, kế đến là ngón tay cùng đôi môi bị đùa giỡn, cho đến tối hôm qua......
Ý thức vừa nghĩ tới chỗ này, toàn thân lại lần nữa phát ra một trận tê dại cùng run rẩy không nói nên lời, Trần Vãn Chu vội vàng dẹp bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn của mình qua một bên, chuyển lực chú ý trở về.
Mặc dù anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đến bữa tiệc đó là lý do khiến cha mẹ anh đột nhiên bắt buộc anh phải quay trở về...... Chính vì hiểu điều này mà Trần Vãn Chu đã ở lại nhà một đêm, anh liền quay trở lại trường học mà không ở lại ngôi làng quá lâu. Mà hai người đó cũng không bày tỏ bất kỳ sự phản đối nào cả. Thay vào đó, họ rất hài lòng với quyết định của anh.
Ngồi ở trên giường ngẩn ra một lúc, Trần Vãn Chu tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, đồng thời lại tựa hồ như không nghĩ ngợi được gì cả, nhưng sau khi đi vào ngõ cụt, anh đột nhiên tỉnh lại, thở dài ra một tiếng.
Người ta nói rằng đôi khi áp lực tâm lý có thể biến thành ham muốn tình dục mạnh mẽ, lần này có lẽ cũng là tình huống tương tự. Xét cho cùng, gặp hai người đó...... hay anh nên nói là những người trong ngôi làng đó...... chẳng có gì là vui vẻ cả.
Có lẽ trong một thời gian, sau khi anh có thể thoát ra khỏi cảm giác buồn nôn và rùng rợn đầy mơ hồ đó, anh sẽ ổn thôi phải không?
Trần Vãn Chu muốn dùng tay xoa xoa trán của mình, nhưng nhìn thấy trên tay có chất lỏng, anh đột nhiên dừng lại, sau đó vươn tay lấy khăn giấy lau đi chất lỏng trên ngón tay cùng phía dưới thân.
Nhìn chằm chằm vào vết bầm tím và dấu vân tay trên chân và eo một lúc lâu, Trần Vãn Chu hơi nhíu mày, cũng nhanh chóng buông tay.
Lúc trước vì anh có chút tò mò nên đã học cho mình một chút kỹ thuật xoa bóp, lúc anh tự mình thử nghiệm trên chân, bởi vì không khống chế tốt lực đạo, anh lại tự véo mình ra dấu vết bầm tím. Lúc anh không tỉnh táo cũng làm như vậy là chuyện bình thường. Mặc dù tự anh làm ra mấy hành động có thể để lại một số dấu vết bầm tím là rất khó khăn, nhưng không phải là không thể làm được.
Ai biết anh đã làm gì trong giấc mơ chứ.
Ném tờ khăn giấy dính đầy tinh dịch thành một cục tròn vo rồi quăng vào thùng rác, Trần Vãn Chu cầm lấy điện thoại di động nhìn vào những tin nhắn mà mình đã nhận được, sau đó kiểm tra lịch học hôm nay để đảm bảo rằng vẫn còn đủ thời gian trước khi thức dậy, anh liền rời giường rồi đi tắm.
Kể từ khi anh bước sang tuổi mười tám, trở thành một người tự lập theo đúng nghĩa pháp lý, Trần Vãn Chu chưa bao giờ xin gia đình đó một đồng nào, kể cả học phí đại học của chính anh, cũng là do anh tiết kiệm được thông qua công việc của mình, sau khi anh đậu đại học, anh đã không về nhà trong vài năm và sống trong ký túc xá của nghiên cứu sinh do trường chỉ định cho đến khi anh nhận được một cuộc điện thoại mơ hồ từ bố mẹ mình vào hai ngày trước.
Cho dù hai người đó có thái độ như thế nào với anh, họ không chỉ ném anh qua một bên sau khi họ sinh ra một con quái vật có ý thức và tứ chi đầy đủ, mà còn cho anh ăn học, họ không cố ý làm bất cứ điều gì như đánh đập hay ngược đãi. Vì bọn họ nói có "việc gấp" muốn Trần Vãn Chu tự mình quay về, Trần Vãn Chu đương nhiên không thể không làm theo được...
Cảm nhận được dòng nước nóng dần từ đỉnh đầu dội xuống, Trần Vãn Chu không khỏi lại thở dài một hơi. Anh có chút không chắc mình đã làm đúng hay sai khi quay lại nơi đó lần này. Nhìn hơi nóng dần dần bốc lên trong không gian được ngăn cách bởi lớp kính mờ, ngón tay Trần Vãn Chu động đậy, cuối cùng không kìm được mà đưa tay xuống giữa hai chân.
Có lẽ là bởi vì những giấc mơ gần đây, Trần Vãn Chu luôn cảm thấy cơ thể mình trở nên nhạy cảm lạ thường. Thậm chí còn nhạy cảm hơn so với lúc anh mới trưởng thành. Một khi bị kích thích và không được thỏa mãn đủ, anh luôn mong muốn được một thứ gì đó có thể đi sâu vào bên trong cả ngày lẫn đêm.
Trần Vãn Chu không muốn nghĩ về những điều đồi bại trong đầu khi anh đang đứng trên giảng đường.
Cắn môi đút ngón tay vào trong âm hộ vẫn còn trơn trượt, Trần Vãn Chu không khỏi khẽ "ưm" một tiếng, theo bản năng thẳng người lên, một lúc sau âm hộ mới hơi mềm ra trong sự chà sát không ngừng của anh.
Những người song tính không chỉ đạt được khoái cảm tình dục khi bị thâm nhập, mà khi Trần Vãn Chu phát hiện ra rằng anh với những "người đàn ông bình thường" có chỗ khác nhau, Trần Vãn Chu đã chơi đùa với âm hộ giữa hai chân của anh một cách rất tò mò.
...Sau đó Trần Vãn Chu mới phát hiện ra rằng khoái cảm khi chơi đùa âm hộ của mình mãnh liệt gấp nhiều lần so với khoái cảm khi xuất tinh từ dương vật của mình.
"Ưm... ha..." Ngón tay trong âm hộ không tự chủ được tăng tốc, một tay Trần Vãn Chu bắt đầu di chuyển, không khỏi nhớ lại giấc mộng đêm qua quá mức rõ ràng, gương mặt đỏ bừng, ngón tay càng di chuyển kịch liệt hơn.
Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng anh bị tiếng nước nhỏ giọt tí tách lấn át. Sau cao trào, Trần Vãn Chu dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới từ từ đứng thẳng dậy, chậm rãi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo vào rồi mới đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro