Chương 5: Ngươi chỉ thuộc về ta (1)

Chương 5: Ngươi chỉ thuộc về ta (1)

Lăng Hoằng cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý cho một nữ tử hoàn toàn không biết thân phận và bối cảnh đi theo cạnh hắn, cùng truy tìm Diêm tướng quân.

Là vì nàng có một dung mạo giống như đúc Bùi Tư Kiều? Hay là, nàng nguyện ý nghe mình nói về nỗi khổ tương tư từ trước đến bây giờ, có thể vì hắn giải quyết buồn phiền trong lòng? Nói chung, bất kể như thế nào, mặc nàng hiểu ý cỡ nào, cũng đều không thể lay động địa vị của Bùi Tư Kiều trong lòng hắn.

Bên ngoài cửa sổ mưa rào tầm tã, Lăng Hoằng ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài cửa, rơi vào suy nghĩ...

Năm đó, hắn 7 tuổi, Bùi Tư Kiều 9 tuổi, hắn thân là hoàng gia Thái tử được hộ tống đi tới Vĩnh sơn săn thú.

Nhưng vào lúc đang săn bắn, hắn lại bị lạc sâu trong rừng.

Mãi đến đêm khuya, hắn như một người trong rừng mờ mịt du đãng.

Gió rít khắp nơi, đó là điềm báo cho đợt mưa xối xả. "Ầm ầm ầm" một tia sấm chớp màu trắng như muốn đánh cả không trung thành hai nửa.

Lăng Hoằng còn trẻ chịu kinh hãi không nhỏ, nên hoang mang không ngớt.

Gió, thổi đến mức cây cối muốn nghiêng đổ; chớp giật, tựa hồ đang tách ra mảnh đất này.

Lăng Hoằng trốn bên cây đại thụ, cuộn mình lại, dùng tay che chặt lỗ tai.

Vào lúc này hắn thật sự sợ hãi, nhưng cạnh hắn lại không có người nào có thể tới bảo vệ hắn; vào lúc hắn không biết làm sao, bên cạnh hắn như mất đi hết thảy dựa dẫm.

"Hoằng điện hạ, Hoằng điện hạ..." Có một thanh âm như đã từng quen thuộc, có lẽ đang gọi tên hắn. Như một cọng cỏ cứu mạng, đưa thân về vực sâu chỗ của hắn.

"Ta... Ta ở đây..." Âm thanh run run rẩy rẩy, còn muốn yếu đuối hơn những cọng cỏ khô chập chờn trong gió.

Bùi Tư Kiều vừa hét vừa nhìn xung quanh tìm Lăng Hoằng.

Ngàn vạn khóm cây xanh vẫn không thể giấu đi màu vàng óng ánh* ở bên trong chúng, là người mà y tìm kiếm đã lâu, cuối cùng vẫn được y phát hiện.

(*): Ở đây không rõ là "đôi mắt", "mái tóc", hay chỉ là "vầng sáng" thuộc về anh công nữa, vì không thấy bản QT nói rõ, nó chỉ ghi là "lóa mắt vàng óng ánh".

"Hoằng, Hoằng điện hạ, cuối cùng cũng tìm được người!" trong mắt Bùi Tư Kiều kích động nổi lên những giọt nước mắt.

Lăng Hoằng vừa thấy Bùi Tư Kiều, là thị đồng lớn lên với mình từ nhỏ, lập tức vui mừng ôm lấy hắn, gào khóc rống lên.

"Hoằng điện hạ, không cần sợ, ta vẫn ở bên cạnh người!" Bùi Tư Kiều nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, "Chúng ta nhanh trở về thôi, trời sắp mưa to rồi."

Bùi Tư Kiều nắm tay Lăng Hoằng, từng bước từng bước trở lại nơi đóng quân, nhưng không kịp vì trời mưa to rồi, mưa rơi tầm tã.

Bùi Tư Kiều vội vàng lấy một cái lá cây thật lớn che trên đầu Lăng Hoằng, nhưng lại quên mất bản thân mình.

Mưa to ngăn bước tiến để họ trở lại, đồng thời khiến họ lạc mất lần thứ hai. Không thể làm gì khác, họ trốn vào một hang núi nhỏ tránh mưa.

Lăng Hoằng phát hiện ống tay áo đều bị mưa ướt nhẹp, đang muốn oán giận thì thấy Bùi Tư Kiều từ đầu đến chân đều ướt đẫm.

"Bùi nhi, ngươi..."

"Hoằng điện hạ, tiểu thần không có gì quan trọng, chỉ cần người không sao là tốt rồi!" Vừa nói xong Bùi Tư Kiều liền hắt xì một cái.

"Ngươi nên nhanh cởi đồ ra đi, nếu không sẽ dễ dàng bị cảm mạo!" Lăng Hoằng vẻ mặt lo âu nhìn y.

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, lẽ nào mệnh lệnh của ta ngươi cũng không nghe sao?"

"Ta, ta cởi..."

Bùi Tư Kiều xoay người, cởi gần hết y phục trên người rồi vắt khô, chỉ còn dư lại một chiếc khố đơn bạc kề sát trên người.

Lăng Hoằng nhìn hắn, bên trong bóng đêm mơ mơ hồ hồ, một thân thể tinh tế trắng trẽo, mềm mại bóng loáng, tựa hồ đang mê hoặc hắn, để hắn tỉnh tỉnh mê mê hô hấp không khỏi tăng thêm...

Sau khi Bùi Tư Kiều vắt khô quần áo xong thì phơi trên đất, còn mình thì ngồi sang một bên.

Gió lạnh thổi qua, từ trên xuống dưới toàn thân y không khỏi run lên, y cũng không nói tiếng nào, một mình thở ra hơi ấm, hai tay xoa xoa.

Lăng Hoằng nhỏ thấy y như vậy, nhíu mày nói: "Bùi nhi, lại đây!"

Bùi Tư Kiều nghe thấy Lăng Hoằng la to, theo thói quen lập tức trở về, nhưng khi y quay đầu lại, chạm với ánh mắt của Lăng Hoằng thì mặt đỏ lên.

Y tựa hồ nhìn thấy trong mắt Lăng Hoằng thoáng hiện lên ánh sáng của một con dã thú muốn nuốt lấy nhân sinh.

Bùi Tư Kiều xấu hổ vì mình có loại ý nghĩ này, càng khiến mình không dám làm bừa.

"Lại đây!"

"Hoằng, Hoằng điện hạ, vẫn là không cần đâu..."

"Không cần cái gì, xem ngươi lạnh thành như vậy kìa."

Lăng Hoằng thấy Bùi Tư Kiều không có bất kỳ hành động nào, đơn giản đi tới, ngồi bên cạnh y, ôm y vào lòng.

Bùi Tư Kiều không nói, nhưng tâm lại ầm ầm nhảy loạn.

Lăng Hoằng ôm người lạnh lẽo này, lại có chút đau lòng, tuy rằng hắn không biết đau lòng là vì sao.

Ở bên trong sự ấm áp, Bùi Tư Kiều tâm loạn như ma, nhưng bị từng hơi ấm áp chinh phục, rơi vào giấc ngủ say...

Ngày thứ hai, cuối cùng Bùi Tư Kiều và Lăng Hoằng được thị vệ tìm kiếm phát hiện, mang về doanh trại.

Khi bọn họ đến trước hoàng thượng, hiển nhiên phát hiện hoàng thượng bất mãn và mẫu phi của Lăng Hoằng Từ quý phi lại vô cùng lo lắng.

Trước khi mọi người tỉnh táo lại thì Bùi Tư Kiều liền quỳ xuống đất, dập đầu trước hoàng thượng nói: "Đều tại tiểu thần sai, nếu không phải tiểu thần cùng Thái tử điện hạ săn thú, nói là thích con thỏ nhỏ đáng yêu thì Thái tử điện hạ cũng sẽ không lỗ mãng đuổi theo con thỏ kia, rồi để lạc mất phương hướng..."

Lăng Hoằng kinh ngạc nhìn Bùi Tư Kiều ngã quỵ trên mặt đất, nghĩ thầm: "Rõ ràng chỉ một mình ta muốn bắt con thỏ đưa cho ngươi, ngươi lại không có nói với ta ngươi rất thích con thỏ kia, sao ngươi lại..."

Từ quý phi sợ con trai của mình chịu liên lụy, trước mặt hoàng thượng lưu lại ấn tượng xấu, tức khắc giận dữ nói: "Đem thị đồng của Thái tử Bùi Tư Kiều dẫn đi, đánh hai mươi trượng, đuổi về Bùi phủ, không cho y cùng Thái tử..."

Từ quý phi còn chưa nói hết, Lăng Hoằng vừa sốt ruột vừa sợ mà quỳ gối trước mặt bà nói: "Không được! Mẫu hậu. Không phải hắn sai, đều là ta tùy ý làm bậy, muốn phạt thì phạt ta!"

Từ quý phi hơi nhướng mày, nghĩ thầm con trai của mình thật không hiểu chuyện, nhưng vì tương lai của hắn, nàng phải nhẫn tâm.

"Nhớ nói cho Bùi đại nhân biết, con trai hắn làm loạn tâm của Thái tử, để hắn đưa con trai có bao nhiêu xa thì đến bấy nhiêu xa đi, vĩnh viễn không được quay lại hoàng triều."

Bọn thị vệ tuân mệnh tiến lên bắt Bùi Tư Kiều, muốn kéo y đi.

Lăng Hoằng nhìn thấy cảnh này thì trong lòng triệt để rối loạn, lập tức xông lên phía trước, vỗ bỏ tay bọn thị vệ, ôm Bùi Tư Kiều vào ngực thật chặt, nói: "Y là người của ta, ai cũng không được chạm vào!"

"Nếu ai dám động vào y một sợi lông, ta sẽ để người đó sống không bằng chết!"

Lăng Hoằng ngẩng đầu nhìn thẳng phụ hoàng như đang chờ xem kịch vui nói: "Ngay cả một hạ thần mà mình yêu cũng không thể bảo vệ được, lại có tư cách gì làm Thái tử!"

Bùi Tư Kiều nghe hắn nói, trong lòng hiện lên từng cơn gợn sóng...

"Phụ hoàng, ta nhớ người đã từng nói với ta —— 'Thân là một hoàng giả không chỉ phải có đức, có tài, có khả năng, mà còn phải có tình cảm, sự nặng nề, sự tôn trọng!' "

Bùi Tư Kiều là thị đồng của ta, là thần tử của ta —— huống hồ y vì ta tận trung tận trách, như vậy ta nên bảo vệ y thật tốt, không cho y chịu một chút tổn thương nào!" Lăng Hoằng nhỏ lần đầu tiên thẳng lưng, lấy phong thái muôn dân cúi đầu, chắc như đinh đóng cột mà nói.

"Chỉ cần có ta ở đây, đời này không ai có thể thương tổn được y..." Lăng Hoằng, một câu lời thề, truyền vào tai Bùi Tư Kiều, xông thẳng vào lòng y.

"Được! Được! Được!" Hoàng thượng nhìn con trai mới bảy tuổi trước mắt mình, vỗ tay khen ngợi không ngớt, "Không hổ là con trai của Lăng Vương ta! Có thưởng!"

Từ quý phi vẻ mặt lo lắng không ngớt xem xong tất cả những thứ này, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Tư Kiều mơ mơ màng màng nghe hết những thứ này, lòng triệt để trầm luân...

Trọng lượng của Bùi Tư Kiều trong lòng đột nhiên tăng lên gấp đôi, hắn nhìn thấy Bùi Tư Kiều nhắm hai mắt lại, trên mặt nổi lên sự hồng hào không bình thường, hắn sờ lên trán Bùi Tư Kiều, mới phát hiện nóng muốn phỏng tay. Liền bận bịu ôm ngang y lên, từ biệt mẫu hậu và phụ hoàng của mình rồi chạy về nơi ở của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro