Chương 1 - 2
Editor: Min
Chương 1: Hôm nay gặp lại hoa quế nhỏ
Đào Diệp năm nay mới 35 tuổi nhưng đã ngồi lên tới vị trí phó chủ nhiệm. Là một omega, sự nghiệp của anh cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Sự nghiệp thăng tiến, đương nhiên sẽ có những người nhàn rỗi bắt đầu quan tâm tới chuyện cá nhân của anh, nhưng toàn bộ đều bị anh lấy lý do vẫn còn trẻ để từ chối.
Xét theo tuổi thọ trung bình của hiện tại là hơn 200, thì chuyện anh mới 35 tuổi đúng là vẫn còn rất trẻ, còn chưa chạm tới độ tuổi kết hôn trung bình là 56. Chỉ là nhìn từ góc độ của người ngoài mà nói, trong xã hội này 18 tuổi đã có thể kết hôn, việc anh vẫn còn độc thân đúng là khó tránh khỏi việc bị người ta bàn tán.
Nói thật thì anh cũng không phải người theo chủ nghĩa độc thân, thậm chí hơn 10 năm trước khi còn đang học đại học, anh đã từng thật lòng yêu đương một thời gian, sau đó lại bị tên cặn bã vả mặt bằng cách cắm sừng đầy phũ phàng.
_____________________
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì – mỗi một omega đều ảo tưởng tới một alpha hoàn mỹ, anh tuấn đẹp trai, giàu có cao to lại còn muốn phải chung tình với duy nhất một người vợ ... A, làm gì có cái giấc mơ đấy." Tên alpha ấy nói ra những lời khiến người khác buồn nôn như vậy, làm Đào Diệp vô cùng khiếp sợ, "Đào Diệp, tôi thừa nhận rằng điều kiện của cậu không tồi, nhưng kể cả vậy thì có thể thế nào đươc chứ. Cậu là một omega, ở thói đời này omega bẩm sinh đã kém hơn alpha, có thể có được một nơi ẩn mình đã là không tệ rồi, lại còn trông mong rằng cái cảng ấy chỉ có duy nhất một con thuyền là cậu đỗ thôi sao? Mơ mộng ít thôi, hiểu không. Cậu cho rằng cậu không muốn làm với tôi, thì tôi sẽ mở mắt trông mong ngóng chờ cậu, xin cậu sao? Cái loại người với tư duy phong kiến như cách đây 800 năm trước như cậu thì nên sớm loại bỏ đi, quý ngài Đào Diệp cao quý rụt rè ạ."
_____________________
Tới bây giờ, quý ngài Đào Diệp cao quý, rụt rè nhưng tinh toán chi lí ấy vẫn còn nhớ rõ hết tất cả những gì đã xảy ra tại quán café ngày hôm ấy, những lời nói ghê tởm như ruồi bọ đã hoàn toàn ném tình yêu của anh vào bồn cầu rồi.
Anh thậm chí còn vì cái kẻ rác rưởi đó mà đi uống rượu, may mắn là sự điên cuồng của tuổi trẻ ấy không để lại cho anh bất kì hậu quả không thể khắc phục nào. Sau đó anh đã được một người nào đó tốt bụng đưa về kí túc và cuộc sống của anh lại trở về quỹ đạo của mình, anh nhận xuất đi trao đổi sinh viên rồi xuất ngoại, mãi tới tận khi tốt nghiệp được bằng tiến sĩ anh mới trở về nước.
Từng ấy năm cho tới nay, anh nhận được vô số lời tỏ tình, chỉ tiếc là anh bận bịu với công việc và sự nghiệp, cũng không có thời gian đi xây dựng một mối quan hệ tình cảm ổn định, dứt khoát khóa cửa trái tim tới tận bây giờ.
Có đôi khi nhìn thấy các omega khác hạnh phúc ngọt ngào, trong anh cũng khẽ gợn sóng, có điều gợn sóng ấy cũng chỉ như mây như khói, phẩy tay mấy cái là tan biến.
_____________________
Hôm nay anh vốn phải làm việc cả ngày, nhưng lịch trình đột nhiên bị hủy ngang, chẳng có việc gì làm nên anh chợt nhớ tới thư mời kỉ niệm 100 năm thành lập trường cũ. Tuy là từng có những ký ức không tốt đẹp lắm, nhưng cuộc sống đại học trước đây của anh cũng rất đáng để hoài niệm, cho nên cuối cùng Đào Diệp vẫn bắt xe đi thẳng tới trường.
Đào Diệp theo sự hướng dẫn của tình nguyện viên đi tới chỗ ngồi được gắn thẻ tên, xung quanh cũng có mấy người bạn học cũ hàn huyên đôi câu với anh rồi sau thì lại cắm mặt vào điện thoại.
Đào Diệp không xem điện thoại, hiếm khi có dịp rảnh rồi, anh chỉ muốn ngồi ngẩn người để nghỉ ngơi, nhưng anh ngồi ngẩn ngơ ở đó chưa được bao lâu thì đã có người cắt ngang.
"Đào Diệp? Bạn học Đào Diệp, là bạn sao? Đã lâu không gặp!"
Ngồi phía sau anh là một alpha cao lớn mặc vest đi giày da, thân hình cường tráng như một ngọn núi lớn vậy, gương mặt tràn đầy niềm vui và cả sự quan tâm.
"...... Xin chào."
Đào Diệp đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó thì lịch sự đưa tay ra, đối phương lập tức nắm lấy tay anh, đó là một cái bắt tay rất nhẹ nhàng nhưng cũng thực chặt chẽ, anh giống như được ôm, lại giống như rất được quý trọng vậy.
"Tôi ... tôi là Du Đại Tuấn. Là alpha đã theo đuổi bạn suốt thời đại học mà không thành, tôi học ở học viện kinh tế bên cạnh, đã lâu không gặp, bạn vẫn khỏe chứ?" Alpha này thẳng thắn đến mức khiến người ta quên cả sự đường đột đó.
À, Đào Diệp lập tức được gợi lại hàng loạt ký ức cũ, anh gật đầu.
"Chào anh Du, quả thật là đã rất lâu rồi không gặp."
Hóa ra là con gấu ngựa thối đó đó.
Bây giờ thì đúng là trông hệt như một con gấu rồi.
Chương 2: Hôm nay hoa quế nhỏ đang trò chuyện
Trong cuộc sống đại học của Đào Diệp, có hai sự kiện đã khác sâu trong ấn tượng của anh ngoài chuyện học hành và bài vở, chuyện đầu tiên là gặp phải tên cặn bã kia, chuyện tiếp theo chính là được con gấu ngựa thối này theo đuổi điên cuồng.
Lúc trước đối với anh thì Du Đại Tuấn phiền kinh khủng, nhưng nhiều năm trôi qua thì những chuyện ấy và cả cảm xúc từng làm phiền anh cũng đã phai nhạt đi, thậm chí giờ khi nhắc lại về một số việc xảy ra hồi đó thì nó còn có vẻ khá là thú vị.
Ít nhất là khi anh cùng Du Đại Tuấn xem lại những tấm ảnh trong niêm giám của trường, bất luận là khi diễn thuyết, thi đấu ở đại hội thể thao, thì người ta đều khen anh hết lời. Trong lời nói của Du Đại Tuấn là sự chân thành tha thiết còn có cả ngưỡng mộ, khiến cho bản thân Đào Diệp cũng phải ngượng ngùng.
"Anh Du quá khen rồi, tôi cũng đâu có giỏi như lời anh khen đâu."
"Không phải đâu, là do tôi ăn nói vụng về không biết cách khen người khác."
Đầu Đào Diệp chỉ cao đến hơn vai Du Đại Tuấn, nhưng người alpha cao lớn này lại hơi cúi người xuống cười hiền với anh, hiền lành tới mức có phần đáng thương.
Nếu như năm đó alpha này cũng biết cách giữ chừng mực trong cách cư xử với omega như bây giờ, thì lúc trước Đào Diệp cũng sẽ không tránh hắn như tránh rắn rết.
"Cậu về nước nghỉ phép à?"
"Đâu có, sau khi tốt nghiệp tiến thì thì tôi đã về nước làm việc rồi."
"Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ thì về nước sao?" Du Đại Tuấn lộ rõ vẻ tiếc nuối, "Vậy chẳng phải là đã về được mấy năm rồi sao? Tôi nghe bọn họ nói cậu rất được học viện coi trường, tôi còn tưởng cậu sẽ ở lại bên đó luôn, không quay về nữa."
"Vốn là tôi cũng định thế, nhưng sau thì tôi đổi ý." Đào Diệp cũng không kể lại chi tiết những chuyện mà mình trải qua, anh cũng không hỏi Du Đại Tuấn rằng hắn biết được tình hình gần đây của mình là từ đâu, chỉ hỏi ngược lại, "Anh Du giờ đang giữ chức vụ gì?"
"Không dám gọi là 'giữ chức vụ' gì." Du Đại Tuấn cười, "Năng lực của tôi có hạn, học vấn cũng không phải cao, cũng may là có thể kế thừa sự nghiệp của ba, làm một số công việc kinh doanh nhỏ thôi."
"Vậy cũng rất tốt mà." Mọi khi Đào Diệp rất ghét những tên phú nhị đại luôn được cha chú che chở cho, nhưng đối với người thành thật và thẳng thắn như thế này, anh lại không thể nói gì khác được, "Tiếp nhận công việc làm ăn từ gia đình cũng là một con đường tốt."
"Cậu không chê là tốt rồi." Câu nói của Du Đại Tuấn làm Đào Diệp ngẩn ra, nhưng hắn lại hoàn toàn không nhận thấy điều ấy, "Không biết hôm nay cậu còn kế hoạch gì khác không, nếu tiện thì cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản thôi?"
Du Đại Tuấn là người đưa ra lời mời nhưng cũng rút lui một cách hợp lý, "Nếu cậu bận thì cũng không sao đâu, thêm phương thức liên lạc của nhau để sau có gì hẹn lúc khác cũng được."
Có lẽ là vì vẻ mặt của người alpha này luôn vô cùng chân thành, cho nên Chủ nhiệm Đào luôn luôn giữ khoảng cách với người khác giờ lại bị ma xui quỷ khiến thế nào mà khẽ dao động.
"Cũng được."
Lúc ấy Đào Diệp không hề biết, vào khoảnh khắc anh còn chưa kịp nhận ra, cái cây tình yêu trong tim anh đã khô héo từ rất lâu, nay lại âm thầm đâm ch
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro