Chương 7 - 8
Editor: Min
Chương 7: Hôm nay thật khó để lấy lòng hoa quế nhỏ
"Tổng Giám đốc Du, tôi vô cùng cảm kích khi ngài tới tận nơi thế này sản xuất để giải quyết vấn đề..."
"Ngài khách sáo rồi, đây vốn là trách nhiệm của tôi."
Người phụ trách của bên A giằng co với Du Đại Tuấn một hồi, mãi hắn mới có thể từ chối được bữa tiệc buổi tối.
Có một dự án mà công ty hắn hợp tác cùng Chính phủ đã xảy ra một số vấn đề, hắn buộc phải đặc biệt tới để giải quyết. Hơn vì để giữ bí mật một số nội dung, nên suốt năm ngày trời hắn không được sử dụng bất kì một thiết bị liên lạc cá nhân nào, phải đến khi mọi công việc ổn thỏa thì bọ họ mới có thể liên lạc được với bên ngoài.
"Tổng giám đốc Du, điện thoại cầm tay của anh ạ."
"Cảm ơn, cảm ơn." Du Đại Tuấn lấy lại di động và đồ dùng cá nhân của mình từ chỗ trợ lý, hắn nói cảm ơn rồi lại lo lắng hỏi, "Năm ngày nay không còn ai khác liên hệ với tôi sao?"
"Những người có liên hệ với anh thì đều trong đó cả ạ." Trợ lý thắc mắc đầy đầu, "Là có việc gì cần được đặc biệt sắp xếp ạ?"
"Không." Du Đại Tuấn cúi đầu, hắn dường như đang tự giễu chính mình rồi lại ngẩng lên hỏi, "Cậu đã đặt vé máy bay chưa? Mấy giờ chúng ta đi?"
"Tôi đã đặt chuyến bay lúc 6 giờ tối nay, chắc là chúng ta sẽ về tới sân bay bên kia trước 9 giờ."
"Ừm."
Ánh mắt của Du Đại Tuấn lại lướt qua tin nhắn từ năm ngày trước.
Nhiều ngày như vậy không liên lạc, chẳng biết Đào Diệp đã quên hắn hay chưa nữa.
Thật là làm người ta lo lắng mà.
________________
"Giường 25 đêm nay phải chú ý hơn một chút, giường 36 sáng mai nhớ phải làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân...."
Đào Diệp đang giải thích công việc cho bác sĩ nội trú và bác sĩ điều trị trực khoa, chợt anh nghe thấy bên ngoài văn phòng có tiếng ồn ào.
"Có chuyện gì mà xôn xao lên vậy?" Đào Diệp nhíu mày, cả ngày nay anh bận rộn, tăng ca tới giờ là hơn 10 giờ còn chưa được tan tầm, vốn tâm trạng đã đang nặng nề, giờ thấy mấy người khác ồn ào thì lại càng phiền, "Bao nhiêu bệnh nhân đang cần nghỉ ngơi, ồn ào ầm ĩ như vậy mà được à?"
"Sao anh lại mang nhiều đồ ăn như thế này chứ...."
Đào Diệp vừa bước ra khỏi văn phòng với khuôn mặt nghiêm nghị, thì thấy một cô bé y tá đang nói chuyện với ai đó, người tới quay lưng về phía anh, dáng người cao tới nỗi như sắp chạm cả tới đèn trần.
"Du Đại Tuấn?"
Alpha cao lớn ấy xoay người lại, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
"Chủ nhiệm Đào, bạn anh tới để gửi chút quà nè!"
Mấy cô bé ý tá đi theo anh cười nói ríu rít, Đào Diệp thấy đống đồ ăn khuya được chất như một ngọn núi nhỏ đặt bên cạnh thì sắc mặt lại càng khó coi.
"Đào Diệp, em còn chưa tan tầm à?"
Du Đại Tuấn bước tới đón anh, nhưng omega xinh đẹp thì lại lùi một bước.
Đào Diệp mất tự nhiên mà khoanh tay lại trước ngực rồi chất vấn hắn: "Anh tới đây làm gì?"
Đào Diệp này không có dễ dỗ thế đâu nhé.
Hết chương 7.
Chương 8: Hôm nay hoa quế nhỏ nói là không có.
"Đào Diệp....." Du Đại Tuấn thấy dáng vẻ lùi về phía sau phòng bị của Đào Diệp thì trong lòng căng thẳng, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nói, "Lần trước đi cùng em, tôi đã hứa sẽ mang ít quà cho mọi người.... Trước đó tôi đi công tác chưa mang đồ được, mãi tới hôm nay mới sắp xếp xong mọi việc."
"Anh đi công tác?" Đào Diệp dứt lời liền nhìn sang mấy người đồng nghiệp đang hóng hớt đứng xung quanh, liền hừ một tiếng, "Mọi người ăn thì ăn đi, đừng có ở đây nhìn tôi như nhìn khỉ diễn xiếc thế."
"Tôi quấy rầy lúc em làm việc rồi à?" Du Đại Tuấn cười áy náy, "Tôi tặng quà cho mọi người rồi sẽ đi ngay, em đừng giận nhé."
"Tôi cũng gần tan làm rồi." Đào Diệp hắng giọng, "Nếu anh không bận, thì có thể đi cùng với tôi."
"Được được!" Du Đại Tuấn lập tức vui vẻ, "Không bận, không bận, tôi chờ em thu dọn đồ đạc."
Chỉ biết cười ngốc thôi, Đào Diệp thầm mắng trong lòng.
Con gấu ngựa thối này đúng là đáng ghét mà.
_______________
Du Đại Tuấn thành công đưa được người lên xe, nhưng tiếc là lên xe rồi lại không biết phải nói gì. Giờ hắn là dân kinh doanh chẳng phải thiếu niên nữa, về mặt lý thuyết thì không nên luống cuống, nhưng cứ ở trước mặt Đào Diệp là lại ăn nói vụng về, suy nghĩ rất lâu mới do dự mở lời.
"Bình thường em đi làm cũng không lái xe à?"
Đào Diệp đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy hắn hỏi thì anh quay lại nhìn rồi mới đáp.
"Hàng ngày tôi đi tàu điện."
"À." Du Đại Tuấn gãi gãi mũi, "Anh hay đi xe... vì công việc cứ phải chạy nơi này nơi kia, lái xe sẽ tiện hơn."
Đào Diệp nhất thời không hiểu hắn muốn nói cái gì, chỉ có thể đồng ý với hắn.
"Đúng vậy."
Du Đại Tuấn dừng một chút, lại hỏi: "Căn hộ em đang ở là em mua hay thuê vậy?"
Đào Diệp nghi hoặc nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: "Là mua, nhưng mà vẫn còn một khoản trả góp."
"À đúng, giờ bình thường cũng ít người mua đứt luôn nhà trong một lần."
Du Đại Tuấn vừa nói vừa cười gượng mấy tiếng, Đào Diệp nghe vậy thì càng nhíu mày chặt hơn.
"Có lẽ vậy."
Alpha này lại không tìm được chuyện gì để nói nữa, rẽ qua mấy khúc cua rồi, hắn mới miễn cưỡng tìm được chủ đề mới.
"Bình thường em cũng tan làm muộn thế này sao?
"Không hẳn, còn xem tình huống của bệnh nhân nữa."
Du Đại Tuấn nghe xong câu trả lời của Đào Diệp, hắn vẫn ấp úng như cũ không biết là rốt cuộc định lafmgif nữa/
"À, cái kia..."
Omega ngồi bên ghế phụ tức tới mức bật cười, ngắt lời hắn: "Rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì? Điều tra hộ khẩu của tôi à?"
Du Đại Tuấn vóc dáng cao lớn như vậy mà giờ như quả bóng bị xì hơi xẹp lép.
"Không không phải, tôi không biết nên chọn chủ đề gì để nói chuyện cùng em, nên hơi căng thẳng."
Đào Diệp liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Anh căng thẳng cái gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt người."
Nói tới đó thì Du Đại Tuấn có hơi tủi thân.
"Anh sợ lỡ lời với em mà lại không biết."
Đào Diệp thấy chiếc xe càng ngày càng tới gần khu nhà mình, cả đoạn đường ngoằn nghèo lúc nãy lại chẳng có tí gì giá trị với họ cả, cho nên chẳng hiểu sao trong lòng anh có hơi sốt ruột.
"Vậy... Anh không hỏi thì làm sao mà biết được có lỡ lời hay không lỡ lời chứ?"
Câu nói này giúp Du Đại Tuấn có thêm chút tự tin: "Vậy tôi hỏi em nhé."
Đào Diệp không đáp mà quay sang nghiêm túc nhìn đối phương."
"Tôi..." Du Đại Tuấn bị nhìn chằm chằm vậy thì mặt đỏ bừng, lòng can đảm khó khăn lớp mới gom góp được giờ lại vỡ tan nát, "Thôi quên đi, như giờ tôi cũng đã rất vui rồi."
Đào Diệp nghiến răng, sự bực bội trong lòng lại càng cuộn trào, nhưng anh chỉ có thể giả vờ như chẳng sao cả mà đáp.
"Ừm, thế tùy anh."
Anh cực kì không vui, tên alpha to xác này lại cứ xấu hổ rồi ấp úng cho ai xem chứ, đáng ghét chết đi được.
Chiếc xe nhanh chóng được được dừng yên ổn ở bên đường, Du Đại Tuấn hít một hơi thật sâu, đã về tới nhà Đào Diệp, hắn lại phải nói lời tạm biệt.
Hắn không ngờ hôm nay lại gặp được đối phương, không có một chút chuẩn bị nào, biểu hiện thế này là hỏng bét cả rồi, lại bị ghét mất rồi.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn được nói thêm vài câu với đối phương.
"Em ở một mình à?"
Omega đang tháo dây an toàn giờ lại nhìn hắn, hỏi ngược lại.
"Thì liên quan gì tới anh?"
"Không... không có liên quan gì." Du Đại Tuấn bị đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn tới sững sờ, "Nếu em có người thương... em có người thương rồi thì hãy bảo người ta dành sự quan tâm tới em một chút vì em đã đi làm vất vả như vậy, ít nhất thì cũng phải đưa đón em chứ."
Đào Diệp tuy rằng bình thường lạnh lùng, cũng không phải là một người thích đi gây sự, thế nhưng hôm nay anh lại không kiềm nén được cơn giận trong mình, vừa cảm thấy tủi thân lại vừa thấy bực bội.
"Anh không muốn đưa tôi về thì cứ nói thẳng, tàu điện cũng rất tiện lợi, tôi tự về được, không làm phiền tới ngài."
"Tôi không có ý đó!" Du Đại Tuấn thấy Đào Diệp sắp bỏ đi thì cuống cuống, "Đào Diệp, em đừng giận, anh chỉ muốn hỏi thử..."
Omega đã cầm lấy chốt cửa xe giờ lại quay đầu nhìn: "Anh hỏi thử cái gì?"
Alpha cao lớn ấy giờ mặt đỏ chót, hắn cảm thấy đầu mình như sắp bốc khói tới nơi: "Muốn hỏi thử xem em đã có người chương hay chưa.... Ha ha ha."
"Là ai đã nói rằng không xứng với tôi, chỉ muốn làm bạn?" Đào Diệp buông tay, quay hẳn lại đối mặt với alpha đang nói năng lộn xộn lung tung, trong lại từ từ trở nên nhẹ nhõm đi nhiều, "Anh được lắm Du Đại Tuấn, anh đang muốn đun tôi từ từ trong nước ấm (*) phải không?"
(*) chơi chữ từ成语"温水煮青蛙"(luộc ếch bằng nước ấm)— ẩn dụ chỉ việc từ từ "chiếm lấy" ai đó mà đối phương không phát hiện, hoặc là mối quan hệ phát triển rất chậm nhưng có chủ ý.
"Không phải đâu, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là muốn hỏi thăm em thôi." Du Đại Tuấn cảm thấy bao nhiêu suy tính của mình đều bị Đào Diệp nhìn thấu thì xấu hổ vô cùng, chỉ biết cúi đầu thật thấp không dám nhìn người đối diện, "Em đi đường thì quan sát cẩn thận nhé, về tới nhà thì nhắn tin báo bình an cho tôi."
Vậy là xong rồi, xong rồi, giờ sau này cũng chẳng làm bạn bè được nữa rồi. Hắn tự thấy bản thật đúng là lợi hại, chưa tới nửa tiếng mà đã làm mọi chuyện be bét cỡ này.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt." Đào Diệp dứt khoát chào tạm biệt hắn. Nhưng xuống xe rồi anh lại gõ vào cửa kính, "Đúng rồi...."
Du Đại Tuấn hạ kính xe, cho dù nét mắt vẫn còn lung túng nhưng hắn vẫn ân cần dịu dàng, "Sao thế? Em để quên đồ à?"
"Không có."
Đào Diệp nói chẳng có đầu đuôi gì, Du Đại Tuấn nghe xong thì ngơ ngác.
"Hả?"
Cái gì không có cơ.
Dưới ánh đèn đường, Đào Diệp bật cười, trong đôi mắt của Du Đại Tuấn thì ngay cả khi tức giận vẫn đẹp chết đi được.
"Anh ngốc chết đi được."
Con gấu ngựa ngốc này!
Hết chương 8.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro