Chương 1: Sức ăn tăng lớn

Bầu trời thành phố B âm u xám xịt, mới buổi sáng còn trời trong nắng đẹp, chớp mắt cái đã phủ đầy mây đen, xem ra trời sắp chuyển mưa.

Thời Ngu kéo tấm rèm, có hơi do dự không biết có nên ra ngoài hay không, nếu không đi thì đồ ăn tích trữ trong tủ lạnh đã sắp cạn sạch rồi, còn nếu đi... lại sợ gặp phải chuyện gì đó.

Không phải cậu thần hồn nát thần tính thái quá, mà do thế giới này thực sự rất nguy hiểm, hoàn toàn không giống với thế giới hoà bình mà cậu từng ngốc ngốc sống qua ngày trước kia.

Bên ngoài đầy rẫy các loại ma quỷ ẩn nấp trong bóng tối, mắt người bình thường không thể nhìn thấy, ra ngoài ngơ ngơ ngáo ngáo là mất mạng như chơi, khi Thời Ngu mới xuyên đến đây, cậu chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, đời mình coi như xong, nhất là khi biết bản thân đã xuyên vào thế giới nào.

"Ác Niệm Hỗn Loạn" chẳng phải là cuốn tiểu thuyết vạn người mê kinh dị mà cậu từng đọc trước kia sao?

Thời Ngu nhớ lại nội dung cốt truyện, nhịn không được rùng mình một cái.

"Ác Niệm Hỗn Loạn" là một cuốn tiểu thuyết kinh dị cực kì được hoan nghênh trong thế giới gốc của Thời Ngu, vừa ra mắt đã được săn đón cuồng nhiệt, mới vài ngày đã nhanh chóng leo lên top 1 hot search, trở thành tác phẩm của năm.

Nội dung cuốn sách này khá nặng nề, lấy bối cảnh Cthulhu quỷ dị.

Truyện kể về Tang Hoài Ngọc vốn là người thừa kế của một gia tộc quyền thế, thời niên thiếu sau khi gặp phải sự kiện quỷ dị mất đi người thân, hắn vô tình dung hợp với vật phẩm quỷ dị, sở hữu dị năng. Từ đó hợp tác với nhóm nhân vật chính bước lên con đường thanh tẩy vật ô nhiễm, tìm ra chân tướng của thế giới này.

Nhờ vào diện mạo tuấn mỹ thanh cao cùng nhân cách cuốn hút, Tang Hoài Ngọc đã khiến vị trụ cột của tổ chức Dị Năng Giả - Phó Nam Nghiêu phải kính trọng hắn vài phần ngay từ lần đầu gặp mặt, rồi dần dần coi hắn là sự cứu rỗi.

Lại nói đến vị bác sĩ sở hữu năng lực đặc biệt - Thẩm Ngôn, sau khi cùng nhau trải qua nhiều sự kiện liền âm thầm phải lòng Tang Hoài Ngọc, ngay cả em trai hào môn thế gia Hàn Sở Dập cũng phải cúi đầu trước Tang Hoài Ngọc, quả thực chính là incubus hàng thật giá thật.

Nhưng nếu vai chính chỉ là nhân vật vạn người mê người gặp người thích thôi thì cũng chả có gì đáng nói, điều khiến người ta kinh hãi nhất là-- Dị năng giả số một Tang Hoài Ngọc được tung hô là ánh sáng của nhân loại thực chất lại hoàn toàn không phải con người.

Đám độc giả từng quắn quéo trong hũ mật ngọt ngào, nhưng đến cuối truyện Tang Hoài Ngọc bất ngờ tháo bỏ lớp vỏ nguỵ trang, bại lộ thân phận Tà Thần, khiến ai nấy sốc toàn tập.

Trước khi Thời Ngu xuyên sách, cốt truyện vừa vặn cập nhật đến tình tiết Tang Hoài Ngọc không muốn diễn trò nữa, phân đoạn nguy hiểm nhất trong truyện xuất hiện, cuối cùng câu chuyện dừng lại trong ánh mắt khiếp sợ của đám độc giả, quả thực khiến người ta dựng tóc gáy.

Hồi tưởng đến đây, Thời Ngu hít sâu một hơi, mắt to trừng mắt nhỏ với cái tủ lạnh trống rỗng trước mặt nửa ngày, cuối cùng đưa ra quyết định.

Ra ngoài thì ra ngoài, cùng lắm thì lần này mua nhiều một chút, nếu không thì chưa kịp gặp chuyện ma quái gì đã chết đói trong nhà rồi.

Hỏi cậu sao không gọi đồ ăn bên ngoài à?

Khóe miệng Thời Ngu giật giật, ở cái nơi đủ loại chuyện quái dị này xác suất gặp nguy hiểm khi gọi đồ ăn còn cao hơn tự mình đi mua.

Cậu nhớ trước đây hình như cũng từng xảy ra chuyện quỷ dị khi gọi đồ bên ngoài rồi.

Thời Ngu xoa bụng, chỉ cảm thấy bản thân chuyển kiếp lâu như vậy mà vẫn còn sống đến bây giờ hoàn toàn là do mình cẩn thận, cậu khẽ cau mày, có hơi rầu rĩ.

Cũng không hiểu sao đột nhiên gần đây cậu ăn rất khỏe, rõ ràng trước đây đồ ăn dự trữ có thể ăn trong mười ngày, nhưng hiện tại chỉ mới một tuần mà cậu đã ăn hết sạch rồi.

Chẳng lẽ mùa xuân tới nên nhu cầu ăn uống cũng tăng theo?

Ý nghĩ kỳ quặc này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Thời Ngu lắc lắc đầu, sau khi thay cái áo hoodie, cẩn thận đeo khẩu trang vào, rồi xách túi rác ra khỏi tiểu khu.

Để tránh chọc phải những thứ kỳ dị, vừa ra khỏi cửa cậu đã cố gắng bọc kín toàn thân, nhưng không thể tránh việc phải ngồi phương tiện giao thông công cộng. Cậu mới xuyên tới đây được nửa năm, tiền kiếm được từ công việc làm streamer ăn uống chỉ đủ để duy trì sinh hoạt hằng ngày, quả thực không đủ tiền mua xe.

Cách tiểu khu khoảng một trăm mét có một trạm xe buýt.

Thời Ngu đứng trước trạm xe, nhìn sắc trời âm u, thầm nhủ sau khi mua thực phẩm tích trữ về nhất định phải đóng cửa nẻo cho thật kỹ. Thời tiết này vừa nhìn liền biết sắp xảy ra chuyện.

Cái loại thời tiết u ám sắp mưa chính là bối cảnh ưa thích nhất khi sắp phát sinh các loại sự kiện khủng bố trong nguyên tác.

Thời Ngu nắm chặt di động trong tay, sau khi xe buýt đến thì cẩn thận xác nhận biển số xe với thông tin trên bảng thông tin, lúc này mới yên tâm kéo mũ trùm đầu rồi leo lên xe.

Ngay khi Thời Ngu vừa rời đi không lâu, phía xa xa chiếc xe buýt số 405 cách đó khoảng hai trăm mét, Thẩm Ngôn đứng trước cửa trạm giao hàng hỏa tốc đã đóng cửa.

Trước cửa còn dán thông báo, sáng hôm qua chủ trạm đã trả mặt bằng, mua vé về quê rồi.

"Dấu vết của Đơn hàng không thể vứt bỏ được phát hiện lần cuối ở đây sao?"

"Là ở trạm giao nhận này, bác sĩ Thẩm."

"Sau khi Đơn hàng không thể vứt bỏ được Tang tiên sinh xử lý chỉ còn lại mười phần trăm năng lượng, Có điều thứ quỷ dị này xảo trá vô cùng, lúc ấy nó còn giả vờ suy yếu khiến chúng ta lơ là cảnh giác. Ai ngờ nó nhân lúc hỗn loạn mà trốn thoát... Sau đó chúng tôi mới truy ra được nó đã trà trộn vào một chiếc xe giao hàng khác và được nhân viên giao hàng vận chuyển đến đây.

Người đang nói nói tới đây thì cảm thấy xấu hổ vì sai lầm trong quá khứ.

Tang tiên sinh đã xử lý bộ phận nguy hiểm nhất, phần còn sót lại của Đơn hàng không thể vứt bỏ vốn được giao cho nhóm bọn họ để đem đi thanh trừ, nào ngờ giữa đường xảy ra sự cố, để vật phẩm quỷ dị đó trốn thoát.

Dù vậy, khi nhắc đến Tang tiên sinh, sắc mặt của vị đội viên của Tổ chức Dị Năng Giả vẫn bất giác hơi đỏ lên, tựa như chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đủ khiến người ta vô cùng phấn khích.

Tuy Tang tiên sinh không phải là thành viên trong tổ chức Dị Năng Giả, cũng không thuộc bất kỳ tổ chức nào, nhưng lại có thể nhận được sự tôn kính của tất cả bọn họ.

Đối phương chính là đệ nhất dị năng giả hàng thật giá thật của thành phố B, trong vòng một năm đã giải quyết vô số những sự kiện quỷ dị, hơn nữa Tang tiên sinh còn từng cứu rất nhiều đội viên thuộc các tổ chức khác nhau, trong mắt những thành viên mới như bọn họ, hắn đã sớm trở thành sự tồn tại như thần thánh.

Thẩm Ngôn nghe đến cái tên Tang Hoài Ngọc, trong lòng khẽ động, sau đó hồi phục lại tinh thần, nhìn người đội viên đang cúi đầu hổ thẹn.

"Lần này quả thật là sai lầm của các anh."

Thanh âm cất lên thanh lãnh, chỉ một câu đã khiến người đàn ông cao lớn xấu hổ không thôi.

Tổ chức Dị Năng Giả của bọn họ tuy không thuộc tổ chức chính phủ, nhưng cũng được cấu thành từ những dị năng giả được tuyển chọn giữa cộng đồng, với tôn chỉ là bảo vệ thành phố khỏi sự xâm hại của thế lực quỷ dị, nhưng hiện tại đội viên bọn họ lại vì sơ ý mà làm xổng mất một con quỷ dị.

Thẩm Ngôn thản nhiên nói: "Đơn hàng không thể vứt bỏ vốn phụ thuộc vào sự tồn tại của đám đông, hiện tại đã lẩn vào trong khu dân cư lại càng thêm phiền toái."

Trước đây, bọn họ đã từng lên kế hoạch cách ly các hộ dân để truy bắt Đơn hàng không thể vứt bỏ, nhưng bây giờ nó lại trà trộn vào khu dân cư và bám lên người bình thường, cho dù nó chỉ còn lại mười phần trăm năng lượng, thì mức độ khó giải quyết cũng đã tăng lên gấp đôi.

Bởi lẽ do bề ngoài của Đơn hàng không thể vứt bỏ trông không khác gì một đơn hàng bình thường, ngoại trừ sau khi bị vứt đi, nó sẽ trở về hút hết một phần ba khí huyết của người đã vứt nó, nên rất khó bị phát hiện.

Người mang theo Đơn hàng không thể vứt bỏ lần đầu sẽ bị hút mất một phần ba, lần thứ hai cũng vậy, tích luỹ đủ ba lần thì người mang theo Đơn hàng không thể vứt bỏ sẽ hoàn toàn trở thành dưỡng chất cho nó.

Trước khi bị bắt, Đơn hàng không thể vứt bỏ đã cắn nuốt không biết bao nhiêu người.

Mà chuyện phiền phức nhất bây giờ là trước khi trạm giao nhận đóng cửa, nhân viên giao hàng đã chuyển đơn hàng đi, có trời mới biết đơn hàng đó đã được chuyển phát đến nhà nào.

Triệu Văn biết mình đã gây ra hoạ lớn, nhưng cấp thiết nhất lúc này là phải tìm cho ra bằng được Đơn hàng không thể vứt bỏ: "Bác sĩ Thẩm, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Ngã tư gần đó quang đãng vắng vẻ, ngẩng đầu nhìn là ba bốn khu dân cư san sát nhau.

"Danh sách đơn hàng vẫn còn đó, kiểm tra từng cái một thôi." Ngoài cách này ra cũng chẳng còn cách nào tốt hơn.

Khi nhân loại đối mặt với thế lực quỷ dị luôn vô lực, đội viên tổ chức gật gật đầu, vôi vàng rời đi chuẩn bị.

Thẩm Ngôn nhíu nhíu mày, tuỳ ý liếc nhìn chiếc xe buýt đang chậm chạp bò qua trước mặt, thu hồi ánh mắt.

"Đúng rồi, nhớ xin giấy phép tra soát."

Điều tra trong khu dân cư mà không có giấy phép thì rất khó được người dân tin tưởng, đến lúc đó việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn.

Nghe được lời bác sĩ Thẩm, Triệu Văn đáp lại một tiếng.

"Vâng, bác sĩ Thẩm."

Vài người phân công nhau hành động, để lại hai đội viên đi xin giấy phép tra soát. Thẩm Ngôn lấy găng tay, cùng đội viên còn lại tiến vào một khu dân cư gần đó.

......

Vốn chỉ định ghé mua chút lương thực về tích trữ, nhưng Thời Ngu không ngờ dạo gần đây mình lại thèm ăn như vậy, rõ ràng mới ăn cơm trưa xong, vừa xuống xe buýt lại đói nữa.

Vừa vào siêu thị liền hoa cả mắt, cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn.

Thời Ngu: ...

Cái miệng chết tiệt! Rốt cuộc một ngày mi muốn ăn hết bao nhiêu tiền đây!

Nhìn thấy khu thực phẩm, chân Thời Ngu không thể nhấc lên nổi, nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng lại tiêu hết nửa tháng tiền sinh hoạt.

Thời Ngu: !!!

Nhìn số dư còn lại trong thẻ, khóe miệng cậu giật giật.

Thôi vậy, tiêu ở đâu chẳng là tiêu, ăn uống cũng... hợp lý mà.

Có điều tháng này phải livestream nhiều thêm vài buổi, hôm nay coi như mua luôn phần cho tuần sau. Thời Ngu nhìn xe đẩy chất đầy đồ, sau khi đau lòng cho ví tiền của mình xong thì bắt đầu hào hứng, trong đầu đã bắt đầu suy tính xem tối nay sẽ ăn gì.

Mua nhiều thức ăn như vậy, tối nay có thể xả láng một bữa.

Lúc mua thì sướng, nhưng lúc về thì khổ, sau khi xuống xe buýt, khệ nệ ôm hai túi đồ lớn, đi được hai bước lại nghỉ một chập, đoạn đường một trăm mét từ trạm xe cậu phải đi mất tận hai mươi phút.

Thời Ngu dừng lại thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, quay đầu liếc nhìn về một chỗ cách đó không xa.

Vốn chỉ nhìn bâng quơ, ai ngờ lại thấy có gì đó khác lạ.

Hửm?

Đối diện trước cổng khu dân cư từ khi nào lại có thêm một chiếc xe?

Chiếc xe việt dã màu đen đỗ bên ngoài vô cùng nổi bật, chỉ là trên xe không có người. Chỗ Thời Ngu ở là một khu dân cư cũ, không có hầm đậu xe, tất cả đều phải đậu bên ngoài. Cậu nhớ lúc mình ra ngoài hình như không thấy chiếc xe này?

Nhìn chằm chằm chiếc xe đối diện hai giây, Thời Ngu thu hồi ánh mắt, không nhiều chuyện nữa, dẫu sao sống trong thế giới quỷ dị điều quan trọng nhất là phải biết kiềm chế sự tò mò.

Tò mò hại chết mèo.

Sau khi nghỉ ngơi một phút, rốt cuộc Thời Ngu cũng đợi được thang máy, an toàn trở về nhà.

Tận đến khi cậu về đến phòng khách mới hoàn toàn thả lỏng, xoa xoa bả vai, đặt đồ trong tay xuống, kiểm tra một lượt cửa sổ và camera, ừm, không có vấn đề gì.

Hôm nay lại là một ngày an toàn, có thể yên tâm ăn cơm.

Ở lầu trên phía đối diện, mấy người đi theo sau bác sĩ Thẩm đồng loạt cau mày, đều nhận ra có gì đó không đúng.

Trước tiên bọn họ kiểm tra hai tiểu khu đối diện, sau khi không phát hiện được tung tích của Đơn hàng không thể vứt bỏ trong hộ dân thì chuyển sang tiểu khu này.

Ban đầu chỉ kiểm tra như mấy lần trước, nhưng vừa mới lên lầu liền nhận ra sự bất thường.

Quá yên tĩnh.

Buổi chiều vào giấc tan tầm chính là thời điểm náo nhiệt nhất trong khu dân cư, lúc mới bước vào cổng, trên quảng trường thể dục còn có không ít ông bà cao tuổi đưa đón cháu đi học về và nhóm học sinh tan trường.

Nhưng vừa đặt chân vào khu này, tất cả âm thanh giống như bị ngăn chặn, ngay cả những tiếng ồn cách vài bước chân cũng chỉ loáng thoáng mơ hồ.

"Tiểu khu cũ rích này cách âm tốt như vậy sao?" Vương Sơn chà chà cách tay, chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Thẩm Ngôn không nói gì chỉ nhắm mắt lại, càng lên tầng cao linh tính dung hợp của anh càng rõ ràng.

Sợi tơ trong não khẽ xung động đến thần kinh, Thẩm Ngôn mở mắt ra, cuối cùng giữa những hơi thở hỗn tạp của đám người bình thường bắt được một tia mùi máu tanh.

"Tầng mười bảy."

Mấy người hai mắt nhìn nhau, nhanh chóng leo lên tầng trên.

Nhưng chỉ một khắc sau, sợi linh tính tri giác bị đứt mất.

Vương Sơn đá văng cánh cửa, nhìn vào căn phòng cho thuê trước mặt, chỉ thấy một người đàn ông đã hoàn toàn bị rút cạn khí huyết, mặt vàng khè, thân người khô quắt chỉ còn lại bộ da ngồi dựa trên ghế salon.

Mà trong nhà không hề có dấu vết của Đơn hàng.

"Chạy rồi."

Thẩm Ngôn lời ít ý nhiều,

Chỉ mới qua hai phút kể từ lúc anh cảm nhận được tà tính của Đơn hàng, vậy mà vật thể quỷ dị kia đã nhanh chóng hút cạn máu thịt của con người rồi trốn thoát.

"Thật xảo quyệt!"

Vương Sơn chửi một tiếng, không thể làm gì hơn là gọi điện kêu người đến xử lý hiện trường.

...

Thời Ngu sắp xếp xong đống đồ vừa mới mua về, trước tiên lấy nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, bị đống nguyên liệu mua trong siêu thị dụ dỗ nửa ngày, cuối cùng cậu quyết định ăn món cánh gà sốt coca và canh bí đỏ.

Có trời mới biết cậu thèm món này đến mức nào.

Đại đa số người ở thế giới này đều uống dịch dinh dưỡng, rất ít khi ăn uống đàng hoàng, ngay cả đồ bán trong siêu thị cũng đa phần đều là thực phẩm ăn nhanh, vất vả lắm mới tìm được một quầy bán thịt tươi, hôm nay nhất định phải đãi bản thân một bữa thật thịnh soạn.

Nghĩ vậy cậu tiện tay đeo khẩu trang vào, như thường lệ đến trước máy tính mở Webcam lên. Sau khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, cậu lên tiếng chào hỏi với khán giả trên mạng.

"Chào buổi chiều."

"Chào buổi chiều Ngư Ngư, hôm nay chuẩn bị ăn gì thế?"

Tên trên mạng của Thời Ngu là "Cá Mập Thổi Bong Bóng", nên fan thường gọi cậu là "Ngư Ngư", mới đầu Thời Ngu còn có hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại đây là thế giới trong sách mà, hơn nữa cậu có đeo khẩu trang nên cũng không ai nhận ra cậu, gọi thế nào cũng chẳng ai biết, thế là cậu ngại ngùng chấp nhận cái tên đó.

Cho đến bây giờ, một thẳng nam như Thời Ngu đã có thể mặt không đổi sắc khi nghe đến cái biệt danh "Ngư Ngư" đáng yêu này.

Nghe fan hỏi, cậu giơ cánh gà và canh bí đỏ ra trước camera.

"Tôi mới đi siêu thị về, thấy cánh gà tươi quá nên tiện tay mua một ít."

"Hôm nay sẽ làm món cánh gà sốt coca cho mọi người xem nhé."

Khu bình luận: "Được nha được nha, nghe có vẻ ngon đó."

Đám làm công ăn lương trước màn hình mỗi ngày đều tất bật đi làm rồi tan làm, vì để tiết kiệm thời gian nên cả ngày chỉ uống một ống dịch dinh dưỡng là xong chuyện ăn uống, nhưng khi lên mạng lại rất thích xem các streamer ăn uống đàng hoàng.

Trên nền tảng Maogu có không ít streamer mukbang, nhưng đa số đều là đi review các hàng quán bên ngoài, chỉ có Thời Ngu là hầu như luôn tự nấu và tự ăn, nhờ vậy mà thu hút được một lượng fan nhất định.

Lúc mới bắt đầu livestream chỉ có hơn chục người xem, tính đến bây giờ đã hơn nửa năm, cũng tích luỹ được mấy vạn fan rồi, phần lớn người trẻ tuổi bận rộn chỉ biết uống dịch dinh dưỡng đều sẽ xem video của Thời Ngu để "ăn cùng".

Kênh livestream của cậu như có ma lực, khiến người xem bất tri bất giác bị cuốn vào.

"Cánh gà coca thực ra rất dễ làm."

"Đầu tiên chuẩn bị sẵn nguyên liệu, sơ chế sạch sẽ rồi ướp gia vị, đợi đến khi chiên hai mặt vàng giòn rồi thì đổ coca vào, đun đến khi nước sốt sánh quyện lại là xong."

Sau khi hoàn thành đến bước cuối cùng, mùi thơm nức mũi như có thể xuyên qua cả màn hình máy tính.

Bụng Thời Ngu đã sớm réo inh ỏi, mắt không chớp dán chặt vào cánh gà vừa được chiên xong, cậu cũng không hiểu bản thân mình gần đây bị sao nữa, hơi đói một chút là không chịu nổi.

Lúc nấu ăn cậu đói đến mức bụng dán lưng luôn rồi.

"Nhìn có vẻ ngon quá."

"Streamer giúp tôi thử một miếng đi."

Trên màn hình có fan gửi tặng một chiếc du thuyền, lúc này Thời Ngu mới hồi thần từ trong cơn đói khát, cười nói:

"Được rồi, canh bí đỏ còn đang nấu, chúng ta ăn cánh gà trước."

Một đĩa cánh gà thơm ngon được đặt ngay ngắn, Thời Ngu chỉnh lại ống kính một chút, lắc lư đĩa cánh gà trước camera rồi mới cầm lên ăn.

Vừa cắn một miếng, hương vị đậm đà của coca tràn ngập khoang miệng, thịt cánh gà rục xương, Thời Ngu nhanh chóng ăn hết một cái.

"Streamer ăn trông ngon quá."

Vì là livestream giấu mặt nên khán giả chỉ có thể thấy những ngón tay thon dài trắng nõn của streamer cùng đĩa cánh gà đang nhanh chóng vơi dần. Chẳng mấy chốc, đĩa cánh gà coca vừa mới ra lò đã sạch bách.

"Streamer dạo này ăn khoẻ hơn trước nhỉ?" Có fan ruột phát bình luận nghi vấn.

Trước đây streamer cũng không ăn nhiều cánh gà như vậy, lần trước còn để thừa nửa đĩa cất vào tủ lạnh, thế mà hôm nay ăn được hết sạch luôn.

Thời Ngu cũng cảm thấy như vậy thật, sức ăn của mình dạo gần đây lớn hơn trước một chút.

Hơn nữa... Cậu đưa tay sờ sờ cái bụng, không khỏi cảm thấy kì lạ.

Đã ăn hết cả đĩa cánh gà và món chính rồi, sao vẫn không thấy no?

...

[Tui: Đào thêm một chiếc hố đáng iu~🤗]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro