Chương 3: Thanh âm dễ nghe

Thời Ngu ngẩn ra, không ngờ mới ngủ một giấc dậy đã bị nam hai tìm đến cửa.

Trước mắt có một vấn đề, mở cửa hay không mở đây?

Thân là một người qua đường, Thời Ngu hoàn toàn không muốn có dính dáng đến nhóm nhân vật chính, nhưng hiện tại người ngoài cửa hình như thực sự có chuyện.

Trong lúc người bên ngoài đang chờ, cậu mím môi, cuối cùng vẫn đeo khẩu trang vào: "Ngại quá, chờ một chút, tôi mở cửa ngay."

Một phút sau, cửa chống trộm được mở ra từ bên trong.

Nhóm dị năng giả đã gặp nhiều trường hợp hộ gia đình không muốn tiếp xúc với người lạ, bọn họ mòn mỏi chờ suốt đêm liền thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng phải giải thích thêm nữa. Người trong nhà mãi không lên tiếng, Triệu Văn còn chuẩn bị gọi điện xin phê duyệt văn bản, cũng may sau khi bác sĩ Thẩm tiết lộ thân phận, cuối cùng cũng lấy được sự tin tưởng của người bên trong.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện nhiều nhân vật trong cốt truyện, Thời Ngu nhất thời có chút lo lắng, cũng may trên mặt cậu có đeo khẩu trang, che đi phần lớn biểu cảm.

Thanh niên mặc áo hoodie xanh lam có làn da trắng nõn, đôi mắt mèo tròn xoe ướt nước chớp chớp, đuôi mắt hơi phiếm hồng, có vẻ là mới ngủ dậy.

"Thật ngại quá, vừa rồi ngủ say, không nghe thấy tiếng chuông cửa."

"Các anh vào đi."

Thời Ngu nghiêng người nhường lối.

"À, không sao."

Mấy người Triệu Văn và Vương Sơn vội xua tay, đối với bọn họ thì chỉ cần người dân không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, không có thêm án mạng nào chính là tin tốt nhất, có bắt họ chờ cả đêm cũng không sao.

Thẩm Ngôn vẫn luôn quan sát bên trong căn nhà, sau khi nghe streamer tên Thời Ngu lên tiếng, không hiểu sao lòng anh khẽ động.

Không ngờ giọng của streamer nhỏ này... lại hay đến vậy?

Không ai biết Thẩm Ngôn mắc chứng mất ngủ, ban ngày ở bệnh biện, ban đêm xử lý các vụ án liên quan đến sự kiện quỷ dị, đã rất lâu rồi Thẩm Ngôn không có được một giấc ngủ ngon. Trước đây không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại chuyện càng nhiều, dù có thời gian cũng không ngủ được.

Cũng may anh đã dung hợp với quỷ dị, tố chất thân thể mạnh hơn trước rất nhiều, vì vậy dù có thức liền mấy đêm cũng không ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Nhưng dù vậy cũng không thoải mái chút nào, hốc mắt khô rát nhiều năm khiến huyệt thái dương căng thẳng, đêm qua lại thức trắng, mấy người Triệu Văn mới chỉ nhận một nhiệm vụ đã muốn không chịu nổi, huống chi anh liên tục không nghỉ suốt một tuần.

Nhưng vừa rồi khi nghe streamer nhỏ nói chuyện, sự khó chịu ở hai bên thái dương dường như đã dịu đi đôi chút?

Anh nhớ không lầm thì Thời Ngu là streamer chuyên về ăn uống, chứ đâu phải streamer giọng nói?

Giọng nói thực sự rất dễ chịu.

Đáy lòng có chút suy tư, Thẩm Ngôn tụt lại phía sau, thấy mọi người đều quay người, anh hồi thần định đi vào, lại chợt nhớ tới gì đó, nhíu mày cúi người nhặt con mắt nằm lăn lóc dưới đất lên, thản nhiên bỏ vào túi.

Hành động của Thẩm Ngôn không rõ ràng, Thời Ngu hoàn toàn không nhìn thấy, trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đợi đến khi mọi người ngồi xuống, cậu nhịn không được hỏi: "Vậy, các vị tiên sinh, bây giờ có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Vừa rồi những người ngoài cửa yêu cầu cậu mở cửa gặp mặt nói chuyện, Thời Ngu đành phải nghe theo, lúc này nhìn rõ trang phục không tầm thường trên người bọn họ, cậu lập tức tỉnh táo lại.

Mỗi ngày cậu đều cẩn thận như vậy, một tuần cũng chỉ dám ra ngoài một lần,

Không phải vẫn xảy ra chuyện đấy chứ!

Sốt ruột trong lòng chỉ thoáng qua rồi bĩnh tĩnh lại.

Thẩm Ngôn tự nhiên thu tay, ánh mắt anh lướt qua khẩu trang trên mặt cậu, bỗng mở miệng nói:

"Không phải chuyện gì lớn."

"Chỉ là dạo gần đây chắc cậu Thời cũng nghe đến sự kiện đơn hàng trên đường Tranh Hoa."

"Đêm qua chúng tôi nhận được thông báo, có người gửi một đơn hàng lạ đến tài khoản của cậu Thời, vì lo lắng cậu Thời bị lừa nên chúng tôi đến đây xem thử."

"Họ là đội ngũ phụ trách đơn hàng lần này, còn tôi là bác sĩ của đội."

Thẩm Ngôn mặt không đổi sắc nói tiếp: "Đêm qua cậu Thời có nghe thấy động tĩnh gì không?"

Vương Sơn vốn có chút quái lạ, mấy câu mở đầu tiếp dân theo lệ này chẳng phải là việc của anh ta hay sao? Sao hôm nay bác sĩ Thẩm bỗng nhiên chủ động mở lời?

Nhưng khi thấy bác sĩ Thẩm hỏi đến chuyện chính, anh ta lập tức nghiêm túc nghe.

Động tĩnh?

Bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, Thời Ngu mờ mịt lắc đầu, có hơi ngượng ngùng.

"Không có."

"Đêm qua tôi ngủ không nghe thấy gì hết, chỉ có sáng nay nghe tiếng gõ cửa của các anh thôi."

Thẩm Ngôn gật đầu, nhìn Vương Sơn đã ghi chép xong lời vừa rồi mới nói tiếp: "Cậu Thời có tiện cho chúng tôi xem di động của cậu một lát không?"

"Thông tin đơn hàng cần phải tra từ điện thoại di động."

Trước khi gây án Đơn hàng không thể vứt bỏ sẽ gửi tin nhắn cho nạn nhân, tuy trước mắt Thời Ngu vẫn chưa bị thương, nhưng Thẩm Ngôn muốn xác nhận lại điều này.

Thời Ngu do dự giây lát, vẫn vào phòng ngủ đem điện thoại đặt bên gối ra.

Vừa nãy cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt nên không biết, bây giờ nhìn lại mới phát hiện không biết từ khi nào trên điện thoại đã có hai ba cuộc gọi nhỡ.

Nhìn dãy số đỏ chót hiện trên màn hình, cậu lấy làm lạ, chằng phải mình đã chặn số lạ rồi sao? Sao vẫn có số lạ gọi vào được.

Nghĩ đến chuyện đơn hàng mà mấy người dị năng giả vừa nhắc đến...

Thời Ngu mím môi, đưa điện thoại di động qua.

Vừa nhận lấy di động, Thẩm Ngôn liền nhận ra có gì đó không đúng.

Trên di động còn sót lại hơi thở âm lãnh, người bình thường có thể không cảm nhận được, nhưng anh là dị năng giả nên có thể cảm nhận được ngay.

Trong nháy mắt tiếp xúc, cảm nhận tâm linh trên người anh lập tức bắt được một tia dấu vết.

Chú ý tới nét mặt của bác sĩ Thẩm, sắc mặt mấy dị năng giả vẫn luôn cảnh giác phía sau cũng trở nên nghiêm trọng.

Quả nhiên, đêm qua vật phẩm quỷ dị đã nhắm trúng nơi này?

Vậy cậu Thời... Ánh mắt Triệu Văn chuyển hướng sang Thời Ngu, nghĩ đến là do anh ta nhất thời sơ suất làm xổng mất "Đơn hàng không thể vứt bỏ", không khỏi cảm thấy áy náy.

Thẩm Ngôn không nói gì, đeo bao tay vào trước, kiểm tra lần lượt các trang web, quả nhiên trong đó có một thông báo giao hàng.

Thông báo giao hàng này không khác gì thông báo thông thường, rất khó nhìn ra điểm bất thường, chỉ có nhóm người Thẩm Ngôn phụ trách chuyện này mới biết, những ai xem nhẹ thông báo này đều đã chết.

Nhìn đến thời gian xuất hiện thông báo, toàn bộ diễn biến sự việc đêm qua nhanh chóng được xâu chuỗi lại trong đầu anh.

Đêm qua, sau khi Đơn hàng không thể vứt bỏ đã khoá mục tiêu vào cư dân sống một mình trong căn hộ 1903, trước tiên nó gửi thông báo giao hàng vào di động, sau đó gọi điện theo thường lệ.

Nhưng vì điện thoại được cài đặt chế độ chặn số lạ nên cuộc gọi quỷ dị không thể kết nối thành công, một phút sau, nó phá được rào cản chặn số lạ và lần nữa xuất hiện trên màn hình di động. Nhưng ngay lúc Đơn hàng không thể vứt bỏ sắp thành công đạt được điều kiện tử vong, chuẩn bị giết người, thì đụng phải đám người Triệu Văn vừa lên đến nơi, vì thế mà vô tình cứu Thời Ngu một mạng.

Nếu thời gian sai lệch một chút, thì có lẽ streamer Thời Ngu này đã mất mạng rồi.

Nhưng hiện tại cũng chưa thể tính là an toàn, Đơn hàng không thể vứt bỏ chưa bao giờ thất bại. Lần này nó không thành công, chắc chắn tối nay sẽ còn quay lại nữa.

Thẩm Ngôn nghĩ đến đây, đưa trả lại di động.

"Vị bác sĩ Thẩm này, có vấn đề gì sao?"

Thời Ngu thấy anh trả điện thoại với nét mặt bình tĩnh, còn tưởng rằng không có chuyện gì, nhưng ngay giây tiếp theo lại nghe bác sĩ Thẩm nói: "Vừa xác minh một chút, quả thật có một thông báo giao hàng không rõ nguồn gốc."

"Thông báo đó đến giờ vẫn chưa biến mất."

"Cho nên, theo suy đoán của tôi, trước mắt cậu Thời đã bị hung thủ đứng sau Đơn hàng nguy hiểm nhắm tới."

Thời Ngu: ...... Sét đánh giữa trời quang!

Sao cậu lại xúi quẩy như vậy chứ?

Khi Thẩm Ngôn kiểm tra điện thoại, Thời Ngu vẫn luôn căng thẳng, hi vọng chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng không ngờ ngàn phòng vạn phòng vẫn trúng chiêu.

Tuy cậu đã đọc qua nguyên tác, nhưng trong nguyên tác không phải sự kiện quỷ dị nào cũng được miêu tả chi tiết, phần lớn chỉ tóm lược quá trình phá án của nhóm nhân vật chính.

Do đó Thời Ngu cũng không biết Đơn hàng quỷ dị mà bọn họ nhắc đến là cái gì, lúc này đầu óc cậu hoàn toàn rỗng tuếch.

Người bình thường khi biết mình đang bị phần tử nguy hiểm trong xã hội nhắm tới, ít nhiều gì cũng sẽ khủng hoảng, thần sắc của thanh niên đeo khẩu trang trước mặt quả thực cũng có chút thay đổi.

Có lẽ vì giọng nói của streamer này trong trẻo dễ nghe, phần nào giúp anh giảm bớt áp lực do mất ngủ kéo dài, nên sự chú ý của Thẩm Ngôn dành cho Thời Ngu nhiều hơn bình thường so với những người khác.

Mấy đội viên dị năng giả cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng và không đành lòng, nghĩ rằng bất cứ ai gặp phải chuyện này e rằng đều khó mà chấp nhận được.

Việc đã đến nước này, Thời Ngu hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại: "Vậy bây giờ tôi phải làm sao?"

Người trước mặt là nam hai trong cốt truyện, ngoại trừ Tang Hoài Ngọc là Tà Thần không phải con người ra thì thực lực của Thẩm Ngôn cũng có thể sánh ngang với đội trưởng Phó Nam Nghiêu của tổ chức Dị Năng Giả.

Chắc là sẽ có cách nhỉ?

Quả nhiên Thẩm Ngôn gật đầu: "Cậu Thời không cần lo lắng, vì để phòng ngừa hung thủ tiếp tục ra tay gây án, trước mắt chúng tôi sẽ đi theo cậu cho đến khi bắt được hung thủ."

Đám người Triệu Văn phía sau cũng mồm năm miệng mười an ủi: "Tuy bác sĩ Thẩm chỉ là nhân viên đặc biệt, nhưng năng lực không có chỗ để chê, cậu Thời cứ yên tâm."

Thời Ngu: ......

Mình thể hiện rõ như vậy sao?

Cậu hạ mắt giây lát, khi ngẩng đầu lên đã điều chỉnh tốt tâm trạng, nhìn nhóm người dị năng giả đang an ủi mình, cậu sực nhớ ra:

"Đúng rồi, nãy giờ mải nói chuyện, quên mất không tiếp đãi các anh."

"Các anh uống nước nhé? Tôi đi lấy ít nước ấm."

Vương Sơn vội khoát tay: "Không cần phiền phức như vậy."

Anh ta còn định nói thêm gì đó, nhưng lại thấy bác sĩ Thẩm - một người vốn ưa sạch sẽ không thích đụng vào đồ của người khác, liếc nhìn streamer nhỏ một cái, bỗng nhiên nói: "Làm phiền rồi."

Vương Sơn: Hả?

Bác sĩ Thẩm khát nước sao?

Trong lòng anh ta có chút kinh ngạc, Thời Ngu cũng không nghĩ nhiều, xoay người vào bếp rót nước.

Anh ta vừa định hỏi, chợt nghe bác sĩ Thẩm nhắm mắt lại nói: "Gửi tin nhắn cho đội trưởng Phó."

"Khấu trừ một điểm thực tập của Hàn Sở Dập."

Hàn Sở Dập là thiên tài máy tính mới gia nhập đội. Nhà họ Hàn ở thành phố B chính là hào môn danh giá, Hàn Sở Dập cũng được coi là thiếu gia nhà quyền thế, nhưng người này không muốn kế thừa gia nghiệp, sau khi tốt nghiệp, trong một lần tình cờ bắt gặp Tang tiên sinh giúp đỡ tổ chức Dị Năng Giả xử lý sự kiện, liền một lòng muốn gia nhập tổ chức, muốn khiến cho Tang tiên sinh phải rửa mắt mà nhìn cậu ta.

Chỉ là người này từ trước đến nay đều không phục tùng mệnh lệnh, ngang ngược ngông cuồng, thậm chí nhiệm vụ lần này cũng cố tình không tận lực, khiến ngay cả Thẩm Ngôn vốn lười để ý cũng bắt đầu thấy chướng mắt.

Vương Sơn và Triệu Văn liếc nhau một cái.

Không hiểu sao vị đại thiếu gia kia lại bỗng nhiên đắc tội với bác sĩ Thẩm.

Nhưng vẫn nhanh chóng gửi tin nhắn cho đội trưởng.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì Thời Ngu bưng nước ra.

Vì không biết người của tổ chức Dị Năng Giả có uống trà hay không, nên cậu dứt khoát rót cho mỗi người một ly nước đun sôi để nguội.

Nước ấm được đặt lên bàn, Thời Ngu thu tay, nhìn người đội viên tên Vương Sơn nhiệt tình uống một ngụm nước lớn.

Cả đám ngồi canh giữ trước cửa cả đêm vừa lạnh vừa đói, lúc này khó khăn lắm mới có được ly nước ấm, đều không nhịn được uống ừng ực, nhưng Thẩm Ngôn là người lúc đầu nói muốn uống lại hoàn toàn không đụng vào giọt nước nào.

Thời Ngu: ......

Cậu đã bảo mà, nam hai sao có thể uống nước của người ngoài.

Trong sách nói Thẩm Ngôn có tính sạch sẽ thái quá, không bao giờ ăn uống bên ngoài, duy chỉ một lần là ăn chocolate do Tang Hoài Ngọc cho trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vừa rồi khi đối phương nói muốn uống nước, Thời Ngu còn thầm kỳ quái trong lòng.

Bây giờ xem ra, quả nhiên là vậy.

Nét mặt cậu không thay đổi, thậm chí còn thả lỏng.

Thẩm Ngôn vẫn luôn nhìn cậu, bất ngờ chú ý đến điểm này: Mình không uống nước, streamer nhỏ này không những không không vui mà ngược lại giống như... nhẹ nhàng thở phào?

...

Tác giả có lời:

Thẩm Ngôn: Giọng cậu Thời thật hay, thật dễ nghe, nhìn nhiều thêm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro