Chương 12 - Mặc quán khai trương...

Hồ Niệm Cảnh phi thường thông minh, chỉ tưởng tượng một chút liền đoán được, "Gia thế cô bé kia... rất bình thường?"

Tần Mậu gật đầu, "Hạ Hạ là đứa cháu duy nhất của Đường gia, hơn nữa chỉ có hắn là nam hài tử... Tớ có thể hiểu được cách làm của Đại tỷ cùng Nhị tỷ, các tỷ ấy cũng chỉ bất đắc dĩ, trong gia tộc có bao nhiêu người ngoài nhìn vào như hổ rình mồi, hai người chỉ có thể tận lực giải quyết chuyện của Hạ Hạ một cách tốt nhất."

Hồ Niệm Cảnh nhớ tới tiểu nữ sinh đáng yêu bên cạnh Đường Phẩm Hạ, giận dữ nói, "Rất đáng tiếc."

Tần Mậu cũng thở dài, "Hạ Hạ lúc trước đối xử với tớ rất tối, hiện tại cũng lớn rồi, tớ sẽ giúp hắn. Hơn nữa Cấu Tứ cũng là một cô gái tốt, rất xứng với Hạ Hạ."

Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu, "Cậu giúp như thế nào? Giúp Đường thiếu gia đối nghịch với hai người chị sao?"

Tần Mậu cười khổ, "Sẽ luôn có biện pháp thôi."

Thứ bảy Mặc quán sẽ khai trương, chủ biên rốt cuộc không cho Tần Mậu nhúng tay vào.

Sau khi Hồ Niệm Cảnh biết chuyện liền bĩu môi, "Coi kìa, miếng thịt béo đều là người khác dành hết."

Tần Mậu cũng chẳng để ý, tuy rằng cậu mang danh thủ tịch phóng viên, nhưng vừa mới chuyển đến toà soạn, có rất nhiều chuyện không nên chen vào, mà cậu cũng chẳng có ý định đó, huống chi là một cái phỏng vấn nho nhỏ.

Hồ Niệm Cảnh hỏi cậu có muốn đi xem hay không, thuận tiện kết bạn với những người này luôn.

Tần Mậu lắc đầu nói không đi, cậu đã đáp ứng Đường Nhị tỷ về nhà một chuyến, ngày thứ Hai sau khi bị Khương Ngôn Mặc hôn, cậu đã vài ngày không nhận điện thoại của hắn, cảm thấy rất xấu hổ.

Hơn nữa trong lòng cậu cũng không muốn nói gì với Khương Ngôn Mặc cả.

Hồ Niệm Cảnh nghe cậu nói đến hôn sự của Khương Ngôn Mặc, cố ý doạ, "Giới thượng lưu ở Giang thị đều đoán cậu có một chân với Khương Ngôn Mặc, A Mậu cậu nên nắm chắc."

Tần Mậu thở dài, "Chờ Đường Phẩm Hạ tiếp nhận Đường gia, tớ sẽ quay về Cổ gia."

Đợi âm mưu của Khương Ngôn Mặc tàn lụi, Đường Phẩm Hạ thực sự trở thành người chủ của Đường gia, cậu có thể yên tâm.

Hồ Niệm Cảnh im lặng nhìn cậu, "Khi nào Đường Phẩm Hạ xuất ngoại vẫn chưa quyết định, cậu vẫn trơ mắt như thế."

Tần Mậu gật đầu, "Tớ biết, dù sao tớ cùng Khương Ngôn Mặc sẽ không phát sinh chuyện gì."

Hồ Niệm Cảnh nhíu mày, "Thái độ của cậu mà cứ như vậy, có ngày bị Khương Ngôn Mặc ăn luôn."

Tần Mậu lay bả vai Hồ Niệm Cảnh, cười to, "Cậu suy nghĩ nhiều quá, tớ cũng chẳng phải người trong lòng của Khương Ngôn Mặc."

Hai người sau khi nói chuyện liền đến phụ cận Giang đại ăn cơm.

Phía sau núi Giang đại có một khu phong cảnh rất nổi tiếng, bình thường luôn có người kết thành từng đội đi lên tham quan, hai người ăn cơm xong liền chậm rãi đi bộ lên, coi như tiêu thực.

Tần Mậu cười nói với Hồ Niệm Cảnh, "Chờ chúng ta già rồi, cũng tới ngọn núi này đi."

Hồ Niệm Cảnh vỗ vỗ vai cậu, "Kì thật Giang thị rất thích hợp để ngụ lại, cậu có ý định sống luôn ở đây không?"

Tần Mậu cười, "Nếu lưu lại lỡ như bị Khương Ngôn Mặc dây dưa thì làm sao bây giờ?"

Hồ Niệm Cảnh cười hì hì nhìn cậu, "Không phải hợp ý của cậu sao?"

Hai người thoải mái cười đùa, nhìn thấy học viên trong sân, không khỏi cảm thán.

Hơn nữa Tần Mậu sống lại một lần, có rất nhiều chuyện đã phai nhạt đi, duy chỉ một mình Khương Ngôn Mặc lại làm cho cậu rất bất an.

Đang tản bộ bỗng điện thoại Tần Mậu vang lên, cậu giả bộ không nghe thấy, Hồ Niệm Cảnh liền nhắc nhở, "Sao lại không nhận điện thoại?"

Tần Mậu lấy tay đưa điện thoại qua, "Cậu nói tớ dám nhận sao?"

Hồ Niệm Cảnh liếc mắt một cái, sau đó cười, "Nhận đi, cậu không phải là người không có can đảm tức giận."

Tần Mậu thở dài, "Cùng hắn đối nghịch, tớ không thể lưu lại Giang thị được."

Hồ Niệm Cảnh cười nói, "Đừng bi quan như vậy, nói không chừng người ta rất coi trọng cậu. Cậu thử nghĩ xem, một người như Khương Ngôn Mặc cũng chẳng phải ăn no rửng mỡ không việc gì làm, quấn quýt lấy cậu làm gì."

Tần Mậu nghĩ nghĩ, quả thật, Khương Ngôn Mặc làm việc từ trước đến nay đều có mục tiêu xác định, tiếp cận cậu, đương nhiên cũng có mục đích.

Cậu nhìn màn hình, chậm rì rì đón nhận.

Thanh âm Khương Ngôn Mặc từ bên kia truyền đến, chậm rãi mà ôn nhu, "Rốt cuộc cũng để ý đến tôi."

Tần Mậu trầm mặc vài giây, thản nhiên hỏi, "Không phải anh bận sao?"

Khương Ngôn Mặc cúi đầu nở nụ cười, "Em đang ở đâu?"

"... Giang đại."

Khương Ngôn Mặc nói, "Em chờ một chút, tôi qua đón em."

Tần Mậu vội vàng nói, "Không cần, tôi đang đi với bạn."

Khương Ngôn Mặc trầm xuống, ngữ khí vẫn ôn nhu, "Tôi muốn gặp em."

Tần Mậu nắm di dộng không nói chuyện.

Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng thở dài, "Ngày mai em sẽ đến chứ?" Không đợi Tần Mậu mở miệng, hắn lại cúi đầu mà nói, "Tôi muốn em đến."

Tần Mậu phát điên, một bộ dáng thâm tình chân thành như vậy, hắn diễn cho ai xem chứ.

Hai người giằng co một lúc, Tần Mậu đầu hàng, "Ngày mai tôi đến."

Bên kia Khương Ngôn Mặc không dấu được tiếng cười, Tần Mậu cúp điện thoại.

Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu cười, "Ngày mai đi cùng tớ không?"

Tần Mậu gật đầu, "Được."

Kết quả sáng sớm hôm sau Khương Ngôn Mặc chờ cậu ngay dưới lầu.

Tuy rằng Tần Mậu sớm biết tướng mạo Khương Ngôn Mặc cực kì anh tuấn, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, cậu hơi ngẩn người.

Sáng sớm đầu hạ, khi mặt trời còn trốn ở phía sau những tán cây xanh xanh, Khương Ngôn Mặc đứng tựa lưng ở mui xe, ánh nắng lấp lánh tản ra xung quanh khiến vẻ mặt người nọ lúc ẩn lúc hiện trong nắng sớm, sáng lạn mà tuấn dật.

Tần Mậu thậm chí có thể cảm nhận được ôn nhu nơi đáy mắt đối phương.

Khương Ngôn Mặc ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tần Mậu, lập tức nở nụ cười.

Hắn ngoắc ngoắc Tần Mậu.

Cậu chậm rãi đi đến gần, "Khương tổng, sớm."

"Sớm." Trên tay Khương Ngôn Mặc xách một cái túi to, "Món cháo bắp non sườn lợn, không biết em có thích hay không."

Tần Mậu nhìn hắn, trong đầu không tự giác mà nghĩ đến thời gian ở chung cùng hắn kiếp trước.

Cậu nhớ rõ nhất chính là chuyện Khương Ngôn Mặc biết cậu thích ăn đồ ngọt, liền chạy đi mời Tiểu ca dạy hắn làm điểm tâm, sau khi học được thường làm cho cậu ăn.

Tự mình xuống bếp, điều đó thể hiện rằng bản thân rất yêu đối phương, huống chi là một người có địa vị như Khương Ngôn Mặc lại tận tâm lấy lòng một người, thật tình như vậy, cho nên Tần Mậu mới ngây ngốc cho rằng người nọ rất yêu mình.

Vậy mới nói Khương Ngôn Mặc luôn tận dụng cơ hội dụ dỗ người, trong lúc lơ đãng sẽ làm người kia mê muội, sau đó lợi dụng triệt triệt để để.

Tần Mậu lại nghĩ đến lần trước, hình ảnh người nam nhân trước mắt này cúi đầu xuống hôn mình...

Càng nghĩ càng hỗn loạn, cậu vội vàng thở sâu, đem hình ảnh đó xua đi.

Cậu đưa tay tiếp nhận cái túi, nói cảm ơn với Khương Ngôn Mặc, cuối cùng vẫn không hỏi cháo này có phải tự tay hắn nấu hay không.

Sau khi hai người lên xe, Tần Mậu cầm cà mèn giữ ấm không nhúc nhích.

Khương Ngôn Mặc khởi động xe, nghiêng đầu nhìn cậu, "Thật có lỗi, thời gian có chút gấp gáp, chỉ có thể để em ăn ở trên xe."

Tần Mậu không nói gì, quay đầu nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc chống lại tầm nhìn của cậu, "Sao lại không ăn?"

Tần Mậu hỏi, "Anh ăn không?"

Khương Ngôn Mặc lúc này mới hiểu được cậu đang quan tâm chính mình, rốt cuộc nhịn không được cười, ôn nhu nói, "Em ăn đi, tôi sợ không kịp giờ nên ăn xong mới đến đón em."

Tần Mậu gật đầu, gửi cho Hồ Niệm Cảnh một tin nhắn, nói cho tên kia biết chuyện Khương Ngôn Mặc tới đón cậu, sau đó mở cà mèn ra.

Mùi thơm từ bắp non cùng sườn lợn toả ra ngào ngạt làm tâm tình Tần Mậu thả lỏng không ít, cậu cũng không quan tâm nam nhân bên người có bao nhiêu nguy hiểm, uống một ngụm cháo, hương vị quả nhiên không tồi.

Vì thế cậu vô cùng chuyên tâm ăn, giải quyết bữa sáng được đưa đến.

Trên đường Khương Ngôn Mặc thỉnh thoảng nhìn cậu, thấy cậu tuy rằng ăn rất chậm nhưng một muỗng lại một muỗng đem cháo uống hết, giống như một chú chuột nhỏ nhấm nháp hương vị bánh bích quy, khoé miệng không khỏi câu lên.

Đến Mặc quán, Khương Ngôn Mặc lập tức rời đi vội vàng, trước khi đi hắn nhìn qua Tần Mậu.

Tần Mậu khoát tay nói, "Anh đi đi, tôi không sao."

Chờ Khương Ngôn Mặc đi rồi, cậu tuỳ tiện tìm một vị trí trong đại sảnh ngồi xuống, nhìn người khác bận rộn chạy qua chạy lại, bỗng thấy có chút thú vị.

Không bao lâu lại có người tới, Tần Mậu nhìn thấy có một số quan cấp cao chính phủ, còn có vài đại minh tinh. Cậu nhớ tới kiếp trước lúc Mặc quán khai trương, cũng là những người này đến.

Xem ra có rất nhiều chuyện không thay đổi.

Tần Mậu biết được điểm này, tâm tình có chút trầm xuống.

Cậu không biết việc mình trọng sinh có thể thay đổi sự việc đã trải qua ở kiếp trước hay không.

Khương Ngôn Mặc là một người rất lợi hại, cậu không nắm chắc là mình sẽ thắng đối phương.

Mặc quán khai trương quá mức rầm rộ, sau khi các lãnh đạo cùng minh tinh đến, các phóng viên truyền thông cũng lục đục chạy tới, hội trường càng trở nên náo nhiệt hẳn.

Nghe nói lần này không đơn giản chỉ là lễ khai trương, sau khi kết thúc, còn tổ chức một cuộc họp báo.

Lúc Tần Mậu nghe được cuộc đối thoại của nhân viên công tác thì rất kinh ngạc, cậu thậm chí trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi ở hội trường.

Cậu nhớ rõ kiếp trước sau khi Mặc quán làm lễ khai trương xong liền trực tiếp đi vào buổi tiệc, cũng không có cái gì gọi là họp báo.

Cho nên... Kì thật vẫn có thể thay đổi...

Cậu vẫn có cơ hội thắng Khương Ngôn Mặc.

Tần Mậu nghĩ nghĩ, tâm tình vừa mới chùng xuống lập tức dâng trào hi vọng cùng ý chí chiến đấu.

Sau khi khôi phục tâm tình, Tần Mậu bắt đầu quan sát những người trong hội trường, lưu ý những quan chức chính phủ đi cùng với Khương Ngôn Mặc.

Sau đó cậu thấy Hồ Niệm Cảnh cũng đến.

Hồ Niệm Cảnh đứng trong đội phóng viên, hiển nhiên là đại diện cho toà soạn tới.

Tần Mậu nhìn thấy bên cạnh Hồ Niệm Cảnh còn có một người, là Vương Tập Ngật đã gặp qua một lần ở nhà tên kia.

Cậu có chút do dự không biết có nên tới đó hay không thì Hồ Niệm Cảnh đã nhìn đến bên này, xuyên qua đám người đi về phía cậu.

Vương Tập Ngật không đi cùng, chỉ là nhìn bóng lưng Hồ Niệm Cảnh mà cười cười.

Tần Mậu lấy tư liệu trong tay Hồ Niệm Cảnh, cười liếc hắn, "Lần này lại gặp phải?"

Hồ Niệm Cảnh làm như không nghe ra trêu chọc trong lời nói của cậu, thản nhiên gật đầu, "Lúc ở cửa thì gặp phải."

Tần Mậu biết hắn không muốn nói nhiều, liền cười cười.

Hồ Niệm Cảnh đột nhiên ghé vào tai cậu, "Đó là Đường Nhị tỷ cùng với Đường tiểu thiếu gia nhà cậu sao?"

Hồ Niệm Cảnh là phóng viên, tất nhiên đã thấy qua ảnh chụp của Đường Nhị tỷ, lúc trước hắn không nhận ra Đường Phẩm Hạ là bởi Đường gia luôn che dấu Đường Phẩm Hạ rất khá.

Tần Mậu nhìn theo ánh mắt của Hồ Niệm Cảnh thấy Đường Nhị tỷ đang cùng một vị lãnh đạo nói chuyện với nhau, mà Đường Phẩm Hạ đứng bên cạnh cô, tuy rằng trên mặt treo một mạt ý cười nhưng Tần Mậu có thể nhìn ra trong lòng hắn rất bồn chồn.

Hồ Niệm Cảnh một bên chậc chậc, "Đường Nhị tỷ quả nhiên là một mỹ nữ không già, cậu nói cô ấy mang thai nhưng mà vóc dáng so với những cô gái khác có gì khác đâu?"

Tần Mậu liếc Hồ Niệm Cảnh một cái, cười nói, "Cậu mà nói những lời này cho cô ấy nghe, cô ấy chắc chắn rất cao hứng."

Hồ Niệm Cảnh cũng cười, "Kì thật tớ càng ghen tị với tiểu thiếu gia nhà cậu hơn, tuổi trẻ anh tuấn."

Tần Mậu bị chọc cười, "Cậu cũng đâu có kém."

Hồ Niệm Cảnh lập tức cười rạng rỡ.

Tần Mậu vỗ vỗ vai cái tên đang cười đắc ý, "Đi làm việc đi."

Tân khách cũng đã đến đầy đủ, sau khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu lễ khai trương, các lãnh đạo theo thứ tự lên sân khấu phát biểu vài lời, minh tinh đứng ở nơi đó cười khéo léo. Sau đó cắt băng chúc phúc, ánh đèn xoay chuyển không ngừng, rất náo nhiệt.

Lần này mặc quán khai trương, các nhân vật có tiếng ở Giang thị đều đến chúc mừng, hầu như tất cả những người ở Khương gia đều có mặt.

Tần Mậu nghe nói ngoài Khương Ngôn Lan – đại ca của Khương Ngôn Mặc còn có 'vợ' là Vu Tần Lãng bởi vì hưởng tuần trăng mật mà không kịp trở về, còn lại những người khác của Khương gia đều đến đầy đủ.

Kì thật Tần Mậu vẫn rất muốn gặp mặt Đại thiếu gia Khương gia cùng với 'vợ' của hắn.

Vu Tần Lãng là một ngôi sao nổi tiếng, nghe nói lúc sơ trung học chung trường với Khương Đại Tiêu. Sau này Khương Đại Tiêu du học nước ngoài trở về, thấy Vu Tần Lãng trên truyền hình, liền hăng say tích cực theo đuổi, cuối cùng hai người tổ chức kết hôn, ngọt ngào như mật làm cho rất nhiều người ghen tị số Vu Tần Lãng thật tốt.

Giống như sau khi Tần Mậu kết hôn với Khương Ngôn Mặc, cũng có rất nhiều người ghen tị Tần Mậu như vậy.

Chỉ có mình cậu biết, sự may mắn này không phải ai cũng có thể đảm nhận nổi.

Bởi vì một năm sau đó, Khương Đại Tiêu bỏ Vu Tần Lãng, ngược lại nói sống cùng tình nhân cũ ở nước ngoài tốt hơn.

Mà Tần Mậu... Tần Mậu lại càng không nói đến, Khương Ngôn Mặc thuỷ chung sẽ không yêu cậu.

Cậu thấy mình cùng Vu Tần Lãng chính là đồng cảnh ngộ, không khỏi thở dài.

Có lẽ cậu may mắn hơn Vu Tần Lãng, ít nhất cậu còn có một cơ hội làm lại nhưng Vu Tần Lãng thì không.

Tần Mậu lên trên tầng hai tìm một phòng đi vào, hiện tại cậu không muốn nói chuyện với người khác, hơn nữa lại sợ gặp phải người quen, đặc biệt là đồng nghiệp ở toà soạn, dù sao nhiệm vụ phỏng vấn này cũng không phải giao cho cậu, nếu thấy cậu ở đây sẽ không khỏi thấy kì quái.

Nhưng là Tần Mậu không nghĩ đến Đường Phẩm Hạ sẽ tìm được mình.

Đường Phẩm Hạ đi đến trước mặt cậu.

Tần Mậu kinh ngạc vài giây, kịp phản ứng, xích qua bên cạnh một chút, nói, "Ngồi đi."

Đường Phẩm Hạ không nhúc nhích.

Tần Mậu nghi hoặc nhìn hắn.

Đường Phẩm Hạ nói, "Bây giờ tất cả mọi người đều biết anh là người của Khương Ngôn Mặc."

Tần Mậu thở dài, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói, "Ngồi xuống đã rồi nói sau."

Đường Phẩm Hạ nhìn cậu một hồi rồi cuối cùng cũng ngồi xuống.

Tần Mậu bình thản mà nói, "Anh không phải trẻ con, anh tự biết chừng mực."

Đường Phẩm Hạ nheo mắt nhìn cậu, "Đến lúc đó bị người ta đùa bỡn thì đừng đến tìm tôi mà khóc đó."

Tần Mậu dở khóc dở cười, "Anh tìm em khóc làm gì, lúc nhỏ không phải em hay đến tìm anh sao."

Đường Phẩm Hạ rốt cuộc bị chọc tức đến nỗi cười thành tiếng, suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói, "Tóm lại đừng để bị lừa."

Quan tâm cậu như vậy, Tần Mậu nhịn không được nở nụ cười, "Em đã lớn rồi, có nghĩ tới về sau sẽ làm gì không?"

Đường Phẩm Hạ giật mình, "Về sau làm gì?"

Tần Mậu cười nói, "Em muốn tiếp tục học lên cao hay ra ngoài làm việc?"

Đường Phẩm Hạ nhíu mày nhìn cậu.

Tần Mậu chậm rãi nói, "Em không có khả năng dựa vào trong nhà cả đời, cho dù cha mẹ không nói gì nhưng người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ em là phá gia chi tử."

13(@V

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro