Chương 16 ~ Chương 19
Chương 16: Tình yêu
Khương Ngôn Mặc đến gần hôn lên môi cậu, vuốt ve khuôn mặt cậu, "Trong khoảng thời gian này không liên hệ với em là tôi không đúng, tôi sẽ giải thích, em đừng tức giận được không?"
Tần Mậu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc ấn đầu cậu vào trong ngực, có chút ảo não, "Nhưng mà em cũng không liên lạc với tôi."
Tần Mậu hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, hoá ra là hắn oán giận với làm nũng.
Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, chọt chọt cái mũi, "Tồi tệ, tôi không điện thoại cho em thì em không biết gọi lại cho tôi sao?"
Tần Mậu nghĩ nghĩ, liền nghĩ tới khả năng Khương Ngôn Mặc dỗi mình, bởi cậu không gọi cho hắn nên đối phương cũng không có động tĩnh gì.
Khương Ngôn Mặc ôn nhu nhìn cậu, "Tôi biết em sẽ không quen, nhưng tôi không nghĩ trong lòng em có người khác, tôi muốn cùng một chỗ với em, tín nhiệm lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau... A Mậu, em nguyện ý chứ?"
Tần Mậu trừng mắt.
Khương Ngôn Mặc ôm trọn khuôn mặt cậu, "Không được giả vờ không hiểu, không được không thèm để ý."
Nói xong cúi đầu hôn cậu, môi lưỡi giao triền.
Tần Mậu nhắm mắt lại, không cự tuyệt nụ hôn này.
Nhưng trong lòng cậu có điểm lơ đểnh.
Cậu đương nhiên không tin là Khương Ngôn Mặc thật tình, bọn họ mới quen biết chưa được bao lâu, cái loại 'nhất kiến chung tình' này làm sao có thể phát sinh trên người Khương Ngôn Mặc chứ.
Nhận thấy hồn cậu bay đâu đâu, Khương Ngôn Mặc bất mãn mà hôn thật mạnh mới buông tha, còn không quên cảnh cáo, "Lần sau phải chuyên tâm."
Tần Mậu tạm thời thu hồi suy nghĩ, không thèm để ý đến gợn sóng trong lòng, cười với Khương Ngôn Mặc, ánh mắt trong suốt mà hàm chứa ý cười.
Khương Ngôn Mặc hôn lên đôi mắt cậu, thở dài ôm trọn cậu vào lòng, "A Mậu, chúng ta nói chuyện yêu đương đi."
Hắn nói yêu đương, mà không phải ở cùng một chỗ.
Hàm ý 'cùng một chỗ' trong lời nói sẽ làm cho người ta luôn cảm thấy áp lực, Tần Mậu liền hiểu được đề nghị này của Khương Ngôn Mặc.
Cậu nhớ tới tình cảm lưu luyến kiếp trước, có lẽ cái đó không được gọi là tình cảm lưu luyến, vì một lòng một dạ yêu thương chỉ có một mình cậu.
Mà hiện tại... Tâm tư của hai người bọn họ, giống như những người thiếu niên lần đầu biết yêu...
Tần Mậu phát hiện bản thân lại không cự tuyệt đề nghị này.
Cậu nhìn Khương Ngôn Mặc, chậm rãi gật đầu, "Được."
Cái gật đầu của Tần Mậu làm không cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng từ lúc trong lòng hắn hạ quyết tâm, nếu Tần Mậu không đáp ứng, hắn liền cưỡng ép lợi dụ cậu cho đến khi được mới thôi.
"A Mậu, em có biết anh hiện tại muốn làm cái gì không?" Khương Ngôn Mặc cười cười với Tần Mậu.
Tần Mậu liếc hắn một cái, hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì, ánh mắt mong đợi của đối phương làm cho cậu tiến thoái lưỡng nan.
Cậu trầm mặc nhìn xuống dưới, sau đó nhắm mắt lại.
Đôi môi của Khương Ngôn Mặc lập tức dừng ở trên môi cậu.
Tần Mậu liền cảm nhận được một tia ấm áp cùng ngọt ngào.
Tựa như lúc hai người ở cùng một chỗ kiếp trước... Không, so với cái hôn của Khương Ngôn Mặc ở kiếp trước thì ôn nhu hơn một chút.
Sau một lúc lâu hai người mới rời khỏi đối phương, Khương Ngôn Mặc ôm người đang thở hổn hển vào trong ngực, thì thầm bên lỗ tai cậu, "Bước đầu tiên của tình yêu, cùng nhau ăn cơm."
Khoé miệng Tần Mậu nhịn không được câu lên.
Khương Ngôn Mặc cọ cọ người cậu, có chút ai oán nói, "Em nói trong vòng hai mươi phút phải đến, anh chưa kịp nghĩ đã chạy vội đi, cũng chưa ăn cơm nữa."
Tần Mậu vòng tay ôm phía sau lưng hắn, "Đi thôi, tìm một chỗ lấp bụng."
Khương Ngôn Mặc dường như luyến tiếc buông cậu ra, lúc lái xe đều không buông tay cậu.
Tần Mậu nhìn ánh nắng vàng chảy trên mặt đường, cả người cậu cũng thanh tỉnh lại.
Cậu biết rõ hắn đang muốn bảo hộ gì đó, mà khi ở bên người nam nhân này, người đó đối với cậu có thêm vài phần nhiệt tình, cậu cũng không muốn tìm hiểu làm gì.
Khương Ngôn Mặc lần này là vì cậu mà ném đi đứa con của Khương Thiển, hơn nữa lức ấy chắc Khương Thiển đã đến chỗ kia nhưng Khương Ngôn Mặc vẫn tới gặp cậu.
Mặc kệ Khương Ngôn Mặc xuất phát từ mục đích gì, nếu hắn lựa chọn như vậy, cậu cũng không thể không có đạo lý mà lẩn tránh.
Cậu cho Khương Ngôn Mặc hai mươi phút, đã âm thầm cá cược với vận mệnh.
Nếu vận mệnh làm cho Khương Ngôn Mặc đến đây, như vậy cậu sẽ thuận theo vận mệnh, cùng Khương Ngôn Mặc giả giả thật thật mà dây dưa.
Đương nhiên, đối với chuyện Khương Ngôn Mặc không để ý tới con của Khương Thiển, Tần Mậu chỉ có thể làm bộ như không biết, cậu sẽ không ngốc mà hỏi đứa nhóc kia ở nơi nào, Khương Thiển có để ý hay không.
Thời gian ngắn ngủi ở trong xe đã làm cho Tần Mậu hạ quyết tâm.
Nhưng mà trong đầu cậu vẫn hiện lên đủ loại chuyện kiếp trước, Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển ở cùng một chỗ, chính mình bị Khương Thiển đẩy xuống lầu, Đường gia sụp đổ trong nháy mắt...
Cuối cùng vẫn mang theo oán hận, nhưng ít ra cậu vẫn có một cơ hội nữa.
Khương Ngôn Mặc cũng không biết cậu đang suy nghĩ gì, thấy cậu trầm mặc, bộ dáng đột nhiên dịu ngoan, không khỏi nhìn cậu nhiều lần.
Không lâu sau, Khương Ngôn Mặc đem xe đậu trước cửa một nhà hàng Thái, mỉm cười nói, "A Mậu, tới rồi."
Tần Mậu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, một cái bảng hiệu thật lớn.
Khương Ngôn Mặc hỏi, "Ăn được đồ Thái Lan chứ?"
Tần Mậu cảm thấy chẳng sao cả, "Đều được."
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, giúp cậu cởi seatbelt.
Lúc hai người đi tới cửa vào, Khương Ngôn Mặc dừng lại, không xác định mà nhìn Tần Mậu, rốt cuộc vẫn hỏi cậu, "Em thật sự có thể ăn chứ?"
Tần Mậu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Đối diện vài giây, Khương Ngôn Mặc có chút ảo não mà thở dài, "Người bình thường lúc đối mặt với bạn trai mình, không phải đều rất bối rối sao? Anh không có hỏi ý kiến của em trước mà đã tự quyết định, vậy mà em không tức giận."
"......"
Tần Mậu chậc lưỡi, người này nhập diễn cũng quá nhanh đi?
Dường như vừa mới đáp ứng việc hắn theo đuổi, vậy mà nửa giờ sau lại cùng nói 'chuyện yêu đương'.
Khương Ngôn Mặc đại khái cũng hiểu được mình có chút khoa trương, sờ sờ mũi, "Chúng ta vào thôi."
Tần Mậu muốn cười lại cố nhịn, mặt đỏ bừng.
Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu, ánh mắt cảnh cáo cậu một cái.
Tần Mậu ho nhẹ, "Thực xin lỗi..."
Khương Ngôn Mặc hừ một tiếng, cái múi hếch lên tận trời.
Tần Mậu nhịn không được mỉm cười.
Nhà hàng Thái này cũng không tồi, phóng cách Đông Nam Á điểm hình, trong không khí toả mùi thơm kì lạ, mang theo chút hấp dẫn.
Vừa nhìn đã biết rất thích hợp cho tình nhân đến ăn cơm.
Tần Mậu cảm thấy mặt hơi nóng, chính cậu cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Cậu rất ít ăn đồ ăn Thái Lan, ấn tượng nhất là một lần từ rất nhiều năm trước ở buổi sinh nhật của Đường Phẩm Hạ, người Đường gia cùng đến nhà hàng Thái Lan chúc mừng.
Cậu vẫn nhớ rõ khi đó nhà hàng Thái phi thường náo nhiệt, chẳng khác gì nhà hàng lẩu, cũng không giống như bây giờ, cực kì yên tĩnh.
Lúc cậu đang miên man, Khương Ngôn Mặc đã cầm lấy thực đơn, quen thuộc mà giới thiệu món ăn đặc sắc ở nơi này.
Tần Mậu thích ăn cay, đồ ăn Thái Lan dùng vị cay cùng vị chua làm chủ đạo, nhưng Tần Mậu lại thấy đồ ăn Thái Lan làm ra không đúng vị lắm, có lẽ do mùi quá nồng, còn có chua cay mặn ngọt quyện lại rất quái lạ.
Tựa như mùi cá thịt sống, vị ngọt làm cho Tần Mậu chịu không nổi.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu không có hứng thú, nghĩ nghĩ, đưa thực đơn cho người phục vụ, thấp giọng dặn dò một phen.
Tần Mậu cũng không chú ý hắn đang làm cái gì, ánh mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trong thực đơn, giống như phải nhìn ra một chút gì đó khác lạ.
Khương Ngôn Mặc bị bộ dáng trẻ con của cậu chọc cười, rõ ràng tựa vào ghế nhìn cậu.
Tần Mậu nghiên cứu hình ảnh con cua, vừa định hỏi Khương Ngôn Mặc ăn được không, ngẩng đầu lên liền chống lại tầm mắt Khương Ngôn Mặc. Cậu giật mình, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tuy rằng đã sớm biết mị lực của Khương Ngôn Mặc, cũng âm thầm cảnh báo mình không nên để bị mê hoặc lần nữa, nhưng giờ phút này lúc nhìn đến bộ dáng Khương Ngôn Mặc, vẫn nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Khương Ngôn Mặc biếng nhác dựa vào ghế ngồi, màu đen của cái bàn gỗ cùng với đằng y (?) màu đồng cổ đậm mùi của rừng nhiệt đới, mà dã tính của hắn phóng khoáng, cứ như vậy không thèm che dấu mà lộ ra trước mắt Tần Mậu.
Tần Mậu yên lặng nghĩ, chính mình vậy mà có thể chống cự được hấp dẫn, đúng là kì tích.
"Tôi rất ít ăn đồ Thái Lan, cho nên anh chọn đi." Tần Mậu buông tha cho cái thực đơn.
Vì che dấu sự thất thố của chính mình, cậu liên tục vuốt tóc.
Khoé miệng Khương Ngôn Mặc câu lên, "Được." Lại nhẹ giọng nói, "Vài món đặc biệt anh đã kêu người đi làm, lát nữa em nếm thử một chút."
Ngữ khí ôn nhu như vậy, làm cho Tần Mậu nhớ tới kiếp trước lúc hai người ở chung với nhau.
Mà hiện tại dường như Khương Ngôn Mặc so với kiếp trước còn ôn nhu hơn, Tần Mậu rốt cuộc ý thức được là lạ ở chỗ nào – hình như Khương Ngôn Mặc không có lúc nào không phát ra mị lực của hắn cả.
Trong lúc chờ đồ ăn, hai người không thể tránh né mà bàn qua chuyện công việc
Chủ yếu là Tần Mậu cảm thấy hai người bọn họ không quen thuộc tới nỗi mà có thể tán gẫu chuyện sinh hoạt cá nhân. Ít nhật cậu cũng nghĩ Khương Ngôn Mặc không biết cậu lén điều tra cuộc sống của hắn. Người nọ trừ bỏ có thể biết tên cùng đơn vị công tác, thì không có gì khác nữa, những người quen biết thì ít lại càng ít.
Khương Ngôn Mặc nói là ăn mừng hai người ngày đầu tiên yêu nhau, muốn uống một chút rượu.
Cậu không phản đối.
Khương Ngôn Mặc nân cốc với cậu, cười nói, "Đấu thầu tuần sau có kết quả."
Tần Mậu gật đầu, nhấp ít rượu đỏ, "Công ty các anh nhất định thắng."
Khương Ngôn Mặc cười cười, không nói chuyện.
Tần Mậu kì quái mà nhìn hắn, "Anh không nghĩ hạng mục này được đến tay?"
Khương Ngôn Mặc cùng cậu chạm cốc, "Đương nhiên là có."
Tần Mậu nhìn không ra hắn có bao nhiêu dục vọng mãnh liệt, nhưng vẫn tỏ vẻ chúc phúc.
"Chúc anh thành công." Tần Mậu lại nâng ly.
Tiếng chạm cốc thanh thuý qua đi, nụ cười của Khương Ngôn Mặc trầm thấp dễ nghe, "Cảm ơn."
Tần Mậu cũng cười, trong lòng lại nghĩ Đường gia đã tranh giành hạng mục này, tâm tình có chút khẩn trương.
Khương Ngôn Mặc không cho cậu uống nhiều lắm, một nửa ly rượu qua đi hắn liền dỗ cậu dùng canh giải rượu.
Tần Mậu liếc hắn, "Còn hơn nửa bình, một mình anh uống?"
Bộ dáng oán giận làm cho Khương Ngôn Mặc nhìn như thế nào cũng cảm thấy giống làm nũng, nhịn không được nhéo cái mũi cậu, "Nếu lần sau em dám lộ ra vẻ mặt này, anh liền ăn em."
Tần Mậu vô tội mà trừng lớn mắt, cậu chỉ muốn biểu đạt chút bất mãn thôi mà, trên mặt trừ bỏ phẫn uất thì có thể thấy cái gì chứ?
Lúc này đồ ăn chậm rãi bưng lên, Tần Mậu bị hấp dẫn nhìn qua.
Mỗi món ăn cậu đều thử một chút, phát hiện so với mùi vị lúc trước cậu nếm qua có chút bất đồng, vị cay nồng hơn một chút, không mang theo vị ngọt, thức ăn màu vàng óng ánh mang theo vị cay đều trở nên ngon miệng.
Tần Mậu mỉm cười để đũa xuống, "Tôi không biết hoá ra đồ ăn Thái Lan lại ngon như vậy."
Khương Ngôn Mặc ôn nhu mà nhìn cậu, "Lúc trước khi chưa ăn cơm ở đây anh cũng không biết."
Tần Mậu không khỏi cảm thán sự giảo hoạt của hắn, không phải hắn lúc nãy đã phân phó cho người phục vụ sao.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu dường như thực cảm động, trái lại luyến tiếc chọc cậu, chậm rãi lột cho cậu cái trứng tôm, "Kì thật có rất nhiều người không quen ăn đồ ăn Thái Lan, anh chỉ là tự chủ trương, nếu em cố tình làm khó, anh cũng không có biện pháp."
Kì thật người giống như Khương Ngôn Mặc, nếu thật là có lòng, sao lại xảy ra sai sót chứ? Lúc Tần Mậu đang nhìn thực đơn, cậu khẳng định hắn đã đoán ra được khẩu vị của cậu, cho nên loại khiêm tốn này, thật sự chỉ là bề ngoài mà thôi.
Tần Mậu hiểu rõ tâm tư, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Ai có thể cự tuyệt Khương Ngôn Mặc cố ý lấy lòng chứ?
Khương Ngôn Mặc không ngừng gắp cho cậu, rất nhanh thức ăn trong bát biến thành một ngọn núi nhỏ.
"Em mau ăn." Khương Ngôn Mặc thúc giục cậu.
Tần Mậu dở khóc dở cười, "Cám ơn, anh cũng ăn đi."
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng lau khoé môi cho cậu.
Tần Mậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, "Tôi tự mình ăn."
Khương Ngôn Mặc liền chống mặt, cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Khương tổng..." Tần Mậu dừng đũa.
Sau đó, Khương Ngôn Mặc dùng ánh mắt bình thường nhìn cậu.
Tần Mậu có điểm chột dạ, rốt cuộc không đào ra tâm tư cẩn thận của đối phương nữa.
Cuối cùng hai người đều ăn tận hứng, rất là vừa lòng.
Đương nhiên sự vừa lòng của Khương Ngôn Mặc cùng Tần Mậu là khác nhau, Tần Mậu là bởi vì món ngon, còn Khương Ngôn Mặc là bở vì cái gì, nhìn bộ dáng hắn cười cười mà nhìn Tần Mậu là sẽ biết.
Món tráng miệng bưng lên, Khương Ngôn Mặc hoàn toàn buông đũa xuống.
Hắn nhìn Tần Mậu ăn, hưng trí bừng bừng.
Sau đó cùng Tần Mậu nói chuyện phiếm, hỏi cậu cuối tuần có rảnh hay không.
Tần Mậu nghĩ nghĩ, "Có."
Công việc của cậu cũng không nhiều lắm, ngoại trừ buổi tối phải viết bản thảo, thời gian còn lại coi như có thể tự do hoạt động.
Khương Ngôn Mặc gật đầu, "Cuối tuần anh cũng không bận gì, có thể nghỉ ngơi vài ngày, có một buổi tụ hội, anh muốn cùng em đi."
Tần Mậu nghĩ tới lần trước gặp mặt bạn bè của Khương Ngôn Mặc, cậu nổi giận đùng đùng bỏ đi. Hiện tại Khương Ngôn Mặc lại nói lần nữa, rất dễ nhìn ra hắn mà không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Làn đó trải qua cũng chẳng vui vẻ gì, Tần Mậu nghĩ nghĩ, cắn thìa nói, "Được, tới lúc đó gọi điện thoại cho tôi là được rồi."
Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, gật gật đầu, nhưng hắn cũng không nói là tụ hội gì.
Tần Mậu cũng không hỏi.
Cậu đang nghĩ tới một chuyện khác.
Cuối tuần sẽ có kết quả của cuộc đấu giá, nếu không có điều gì xảy ra, Đường gia sẽ được quyền khai thác mảnh đất đó, mà tám chín phần trúng thầu sẽ là Khương Ngôn Mặc. (ở đoạn này, cuộc đấu thầu chọn ra không chỉ một công ty duy nhất mà là một cụm mấy công ty hợp tác với nhau đó)
Một khi đã trúng thầu thì ngay sau đó liền thực thi phương án, lúc đó hẳn là càng bận hơn, sao Khương Ngôn Mặc lại có thời gian mà nghỉ ngơi?
Hoặc là, Khương Ngôn Mặc đã sớm biết kết quả đấu thầu, đối với việc này đã sớm có an bài?
Tần Mậu vẫn cứ suy đoán như vậy, một tuần sau kết quả công bố ra.
Chính phủ công bố công ty trúng thầu, dĩ nhiên là Đường thị đứng thứ nhất.
Chương 17: Kết quả đấu thầu...
Tần Mậu rất kinh ngạc, cậu tiết lộ cho Đường Nhị tỷ là hai tỷ, nhưng so với Khương Ngôn Mặc quả thật cách rất xa.
Nhưng tình huống này, sao Đường gia lại trúng thầu...
Tần Mậu càng thêm nghi hoặc về thủ đoạn của Khương Ngôn Mặc.
Mỗi khi Khương Ngôn Mặc nói chuyện với cậu, cũng không có gì khác lạ, giống như cái miếng đất hai tỷ kia chẳng quan trọng, lúc nào cũng có.
Quá trình lựa chọn mảnh đất kia Tần Mậu cũng không tiếp xúc gì nhiều, người có thể làm dao động suy nghĩ của quan viên cấp trên, chỉ sợ một mình Khương Ngôn Mặc mới làm được.
Như vậy, chính là do Khương Ngôn Mặc ở trong tối động tay động chân...
Tần Mậu đã biết được kết quả, cấp thiết liên hệ với Đường Nhị tỷ.
Nhưng cậu không nghĩ tới thế nhưng Đường Nhị tỷ lại gọi cho cậu trước.
Đường Nhị tỷ vẫn luôn là một con người mạnh mẽ, cái này cậu hiểu rõ, nhưng cậu không hề nghĩ tới Đường Nhị tỷ tìm đến cậu nhanh như vậy.
Đó là ngày hôm sau sau khi công bố kết quả đấu thầu, Đường Nhị tỷ nói muốn gặp cậu một lần.
Lúc đó Tần Mậu đang đi dạo ở công viên với Hồ Niệm Cảnh, nhận được điện thoại của cô, Tần Mậu không do dự mà đáp ứng.
Cậu nói sẽ lập tức trở về Đường gia nhưng Đường Nhị tỷ nói cô đang ở bên ngoài, cuối cùng hai người hẹn nhau ở một quán trà trong nội thành.
Không bao lầu Đường Nhị tỷ đã đến.
Tần Mậu ngồi đối diện cô, biểu tình chần chờ một chút.
Đường Nhị tỷ thấy được, liền tự mình rót cho cậu một chén trà, cười nói, "A Mậu, lần này Nhị tỷ rất cảm ơn em."
Điều mà Tần Mậu sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Đường Nhị tỷ giấu không được vui sướng, Tần Mậu nhớ lại kiếp trước Đường gia bởi vì nhận hạng mục này, từng bước đều bị Khương Ngôn Mặc tính kế, cuối cùng mới suy tàn.
Khương Ngôn Mặc hiện tại chắn chắn ở chỗ ban ngành chính phủ, chờ Đường thị bước vào bẫy rập đã được hắn thiết kế tốt.
Trong lòng Đường Nhị rất tỷ vui vẻ, thấy Tần Mậu không nói lời nào, cô nghĩ nghĩ, vỗ lên bàn tay Tần Mậu đang đặt trên bàn, "Nói như vậy em đã biết được kết quả đấu thầu lần này."
Tần Mậu thoáng chần chờ, gật đầu.
Đường Nhị tỷ nói, "Lần này Đường thị giành được về tay, tỷ cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Giang thị có nhiều công ty điền sản, còn có cả cổ phần của người nước ngoài đầu tư vào, hơn nữa quan hệ họ hàng nội địa còn làm cho địa vị của những công ty này tăng lên rất nhiều, Đường thị căn bản một nửa hi vọng cũng chẳng có."
Tần Mậu biết cô nghĩ cái gì, nhưng không nghĩ cô lại nói thẳng ra miệng, vì thế đánh gãy lời nói, "Nhị tỷ, em cảm thấy Đường gia nên chú ý vào cái miếng đất kia một chút."
Nhìn thấy cậu có vẻ không hài lòng về kết quả cuộc đấu thầu, Đường Nhị tỷ là một người thẳng tính, nghe cậu nói như vậy cô liền ngừng lại, nhẹ giọng thở dài, "Em ở bên ngoài cũng nghe nói, Mặc quán rất nắm chắc công trình lần này, thế mà lại thất bại, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc."
Tần Mậu há miệng thở dốc, chung quy cũng không nói gì nữa.
Đường Nhị tỷ buông tay cậu ra, "A Mậu, cho dù vậy thì làm sao chứ? Nhị tỷ không hi vọng em mất hứng. Nhưng sự tình đã thành như vậy, Nhị tỷ cũng không cách nào thay đổi được sự thật."
Tần Mậu lắc đầu, có lẽ Đường Nhị tỷ nghĩ cậu mất hứng chuyện tiết lộ giá cả lần trước cho cô, nhưng kì thật cậu lo lắng chuyện khác.
Đường Nhị tỷ lại nhìn Tần Mậu, nói, "Nói thật, con số kia quả thật giúp đỡ chúng ta không ít, nhưng chúng ta cũng đã điều tra qua, cuối cùng sửa lại mới đổi lấy được thắng lợi lần này." Cô nhìn cậu, "A Mậu, em có biết kim ngạch cuối cùng là bao nhiêu không?"
Tần Mậu nhìn thẳng vào mắt cô.
Đường Nhị tỷ nói, "Hai mươi tỷ."
Giống như dự đoán của Khương Ngôn Mặc, nhưng so lại thì hơn gấp mười lần.
Khó trách Đường thị có thể trúng thầu.
Đường Nhị tỷ giải thích, "Cũng không phải tỷ không tin lời em, nhưng tỷ nghĩ Khương Ngôn Mặc phía bên kia khẳng định có Sở giữ lại, dù sao lấy hai tỷ đi đầu tư một hạng mục như vậy thì quá không hợp lí, mà miếng đất thuộc chính phủ kia chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy. Chúng ta căn cứ vào kết quả điều tra, chọn ra một số, cuối cùng mới gửi lên."
Hoá ra là lỗi của cậu, là do cậu nghĩ không chu đáo, không thể ngờ được chuyện lần này.
Cậu nghĩ chẳng lẽ vận mệnh cho cậu thấy kì cảnh (điều kì lạ) như thế là muốn nói cho cậu biết, dù cho cậu có trùng sinh một lần cũng không thể thay đổi kết cục đã được an bài.
Tần Mậu không phải không nghĩ tới Đường gia sẽ điều chỉnh lại con số mà cậu đưa ra, cậu biết nếu khoản tiền này chỉ cần sai một li sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, tin tức mà cậu nói cho Đường Nhị tỷ quả thật chỉ có thể làm tham khảo mà thôi, nhưng cậu không hề lường được Đường gia lại gia tăng con số đó lên gấp mười lần.
Đây đúng là châm chọc mà.
Cậu cố gắng muốn xoay chuyển kết quả mà không tiếc lừa dối Đường Nhị tỷ.
Nhưng Đường gia vẫn cố tình đầu tư vào hạng mục đó.
Giờ phút này trong lòng Tần Mậu cực kì khó chịu, cậu thậm chí còn không để ý vẻ mặt của Đường Nhị tỷ nữa.
Nếu ngăn cản không được chuyện này, vì cái gì mà ông trời còn để cho cậu sống lại? Để cậu một lần nữa trơ mắt nhìn lại bi kịch của Đường thị, bị Khương Ngôn Mặc lừa thêm một lần sao?
Sao cậu có thể cam tâm cho được.
Đường Nhị tỷ nhìn Tần Mậu, thấy sắc mặt cậu ngưng trọng, cô cũng không nói gì nữa.
Những lời vừa nãy đã là sự thẳng thắn cực hạn của Đường Nhị tỷ.
Tần Mậu biết Đường Nhị tỷ hết sức cao hứng khi bắt được hạng mục này, nhưng... Hạng mục này toàn bộ là do Khương Ngôn Mặc thiết kế, cậu phải là thế nào để thuyết phục Đường Nhị tỷ có thể buông tha cho cái hạng mục này đây?
Tần Mậu bình phục tâm tình, áy náy mà nhìn Đường Nhị tỷ, "Thực xin lỗi, Nhị tỷ, em... Chính là có chút kinh ngạc."
Đường Nhị tỷ cười nói, "Tỷ hiểu mà. Em là một người thành thật, chuyện lần này em cũng giúp đỡ không ít, nhưng Đường gia lại cùng Khương Ngôn Mặc bên kia có chút xung đột, tỷ chỉ sợ em để tâm chuyện này."
Cô chung quy chỉ là hiểu lầm, nhưng Tần Mậu cũng không có giải thích, rót cho cô một chén trà.
Đường Nhị tỷ chậm rãi nhấp một ngụm, nhìn cậu, "Hôm này đến tìm em, kì thật còn có một chuyện."
Tần Mậu ngồi thẳng lưng, lẳng lặng chờ cô tiếp tục.
Đường Nhị tỷ nói, "Là như thế này, cái miếng đất kia của chính phủ phải lập tức khởi công, đúng lúc thiếu người quản lí, tỷ nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có em là thích hợp nhất."
Tần Mậu ngẩn người, cậu không nghĩ tới mục đích lần này của Đường Nhị tỷ là như vậy.
Nhưng kiếp trước, Đường Nhị tỷ lại không đề nghị cậu tới công ty hỗ trợ.
Kì thật Đường gia cũng không thiếu người mới, chi thứ của Đường gia cũng có mấy người rất xuất sắc, nhưng lại sợ dã tâm của bọn họ quá lớn nên Đường Nhị tỷ mới tìm đến cậu, bởi vì trong lòng Đường Nhị tỷ, cậu dù gì cũng có thể tín nhiệm.
*Chi thứ: Khi một người lên làm người đứng đầu gia tộc thì con cháu của người đó thuộc chi chính, còn con cháu của anh em ruột của người đó được gọi là chi thứ (nhánh phụ).
Nếu là kiếp trước, Tần Mậu chắc chắn không chút do dự mà đáp ứng.
Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn không giống như trước, cho nên cậu lựa chọn trầm mặc, tự hỏi tiếp theo nên làm thế nào.
Đường Nhị tỷ cũng không vội, cho cậu thời gian để suy nghĩ.
Tần Mậu suy tính một phen, cuối cùng vẫn cự tuyệt lời mời của Đường Nhị tỷ.
Lần trước Khương Ngôn Mặc nói cậu qua chỗ hắn hỗ trợ, cũng chỉ là lời bông đùa, cậu cũng không để ở trong lòng.
Lần này Đường Nhị tỷ mở miệng cầu cậu, cậu cũng không thể đáp ứng, cậu cảm thấy mình có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cậu đương nhiên là muốn giúp Đường gia, nhưng không phải với thân phận là nhân viên Đường thị.
Đường Nhị tỷ trầm ngâm một chút, nói, "Nhị tỷ vẫn hi vọng em có thể đồng ý."
Tần Mậu nếu đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cho nên lần này cậu chỉ có thể làm cho Đường Nhị tỷ thất vọng.
Cậu lộ ra thần sắc có lỗi, "Nhị tỷ, tỷ biết tính cách của em..."
Đường Nhị tỷ cũng không miễn cưỡng cậu nữa, thậm chí ôn hoà mà tỏ vẻ hiểu rõ băn khoăn của cậu.
Ngồi một chút, Đường Nhị tỷ nói phải trở về coi Tiểu Hân Nghiên ăn cơm. Tần Mậu muốn tiễn cô, Đường Nhị tỷ cười nói cậu đừng lo lắng, xe của Đường gia đã ở bên ngoài chờ.
Sau khi đưa Đường Nhị tỷ lên xe rời khỏi, Tần Mậu trở lại quán trà, gọi điện thoại cho Hồ Niệm Cảnh qua ngồi uống trà cùng nhau.
Hồ Niệm Cảnh bước vào, ngồi còn chưa vững mà hô to, "Cậu đoán tớ vừa nhìn thấy ai."
Tần Mậu cười, "Ai?"
Hồ Niệm Cảnh lấy máy cơ đưa qua, "Tự nhìn đi."
Là ảnh chụp chung của Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển, hai người đang cùng nhau dùng cơm, không khí ấm áp ngọt ngào.
Có lẽ hai người đang chúc mừng kế hoạch thuận lợi rằng Đường gia đã rơi vào cái lưới của bọn họ giăng sẵn đây mà.
Tần Mậu nhìn chằm chằm ảnh chụp thật lâu, chậm rãi hỏi, "Cậu chụp chỗ nào vậy?"
Hồ Niệm Cảnh chỉ vào ghế lô cách vách.
Tần Mậu đứng lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại ngồi xuống.
Hồ Niệm Cảnh liếc cậu, "Cứ để như vậy sao?"
Tần Mậu lắc đầu.
Hồ Niệm Cảnh nhìn về phía cậu, "Tớ nói, không phải cậu thích Khương Ngôn Mặc thật đi."
Tần Mậu trừng hắn.
Hồ Niệm Cảnh cười hì hì, "Bằng không sao lại kích động như vậy chứ, nam nhân này chúng ta đã gặp ở quán ăn Trung Quốc lần trước này, lần đó còn có thêm một đứa bé trai nữa."
Tần Mậu ừ một tiếng tỏ vẻ nhớ rõ.
Hồ Niệm Cảnh nói, "Ngày đó Mặc quán khai trương, người này cũng có đến, tớ nghe nói y là con nuôi của Khương gia."
Tần Mậu lấy cái máy trả lại cho Hồ Niệm Cảnh, "Tớ biết."
Hồ Niệm Cảnh chống cằm nhìn cậu, "Cậu cảm thấy mất mát."
Tần Mậu không muốn nói chuyện về Khương Ngôn Mặc với Hồ Niệm Cảnh, nếu có thể, cậu thậm chí hi vọng cả đời cũng không cần nói.
Cậu nhấp một ngụm trà, dời đề tài đi chỗ khác, "Cậu không thấy kì quái sao, mấy lần đều gặp nhau ở chỗ này."
Hồ Niệm Cảnh nghĩ nghĩ một chút, liền hiểu được cậu đang ám chỉ cái gì, cười nói, "Có lẽ chỗ này rất bí mật, xung quanh là trường học, người lui tới đều là học sinh, không cần phải sợ gặp người quen."
Tần Mậu cầm chén trà, không nói gì.
Hồ Niệm Cảnh lại nói, "Ai lại nghĩ Khương Ngôn Mặc sẽ tới loại địa phương này chứ, lần đầu chúng ta thấy, không phải cũng rất kinh ngạc sao?"
Tần Mậu gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này.
Hồ Niệm Cảnh soi cậu, "A Mậu, tớ cảm thấy hình như cậu không đúng lắm."
Tần Mậu không phủ nhận, nhẹ giọng nói, "Niệm Cảnh, có chuyện... Tớ vĩnh viễn không có cơ hội nói cho cậu biết, nhưng nếu là đi tới bước kia, tớ cũng sẽ không oán trách cậu..."
Hồ Niệm Cảnh ngẩn người, hắn chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc như vậy của Tần Mậu, hơn nữa còn xen lẫn đau thương.
Hồ Niệm Cảnh không khỏi nhỏ giọng, "Không có việc gì, nếu cậu không muốn nói thì vẫn còn cơ hội khác mà."
Tần Mậu gật gật đầu, không nói nữa.
Hồ Niệm Cảnh biết tính cách của cậu, nếu cậu đã nói như vậy, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi.
Tần Mậu đột nhiên cười lên, vỗ vỗ đầu Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh nhanh nhẹn tránh thoát, rốt cuộc vẫn là quan tâm cậu, hỏi Đường Nhị tỷ tìm cậu có chuyện gì.
Tần Mậu lắc đầu, "Không có gì, Nhị tỷ hỏi tớ có đến Đường thị hay không thôi."
Hồ Niệm Cảnh có chút kinh ngạc, "Không phải cậu đã nói cho cô ấy biết chuyện cậu không muốn công khai quan hệ với Đường gia sao?"
Tần Mậu gật đầu, "Nhị tỷ có nguyên nhân khác... Bất quá tớ cũng không đáp ứng tỷ ấy."
Hồ Niệm Cảnh nói, "Cô ấy sẽ hiểu được."
Tần Mậu im lặng cầm chén trà, thật lâu sau mới thở dài, "Ừm... Đến lúc đó tỷ ấy sẽ hiểu."
...
Ngày hôm sau, Khương Ngôn Mặc tới đón cậu đi tham gia buổi tụ hội đã nói lần trước.
Tần Mậu không biết là tụ hội như thế nào, đoán rằng có lẽ như buổi gặp mặt lần trước – vài hồ bằng cậu hữu của Khương Ngôn Mặc ở cùng một chỗ, sau đó vây quanh cậu gọi một tiếng 'Chị dâu'....
Cho nên trước khi biết kết quả đấu thầu, cậu cũng không đặt chuyện này trong lòng, cũng chẳng ham thích gì.
Nhưng sau khi gặp Đường Nhị tỷ, cậu liền bắt đầu tự hỏi, có thể lấy được một chút tin tức trên người bạn bè của Khương Ngôn Mặc hay không nhỉ.
Về mặt khác, lúc Hồ Niệm Cảnh đưa ảnh chụp Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển ở cùng nhau cho cậu, tuy rằng điều đó không nói lên quá nhiều vấn đề, nhưng nếu lần sinh nhật đó của Khương Thiển, cậu chụp lại ảnh hai người nọ đang ôm nhau, phỏng chừng lúc mấu chốt có thể dùng nó để uy hiếp Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu vẫn luôn suy nghĩ như vậy cho tới khi ngày tụ hội đến.
Sáng sớm hôm sau, Khương Ngôn Mặc đến đón cậu, lái xe về phía ngoại ô, nói là đi đến chỗ bạn.
Đợi khi tới nơi, Tần Mậu mới phát hiện chỗ bọn họ đang đứng chính là một cảnh khu.
Cảnh khu này rất nổi danh, người dân xung quanh các thành phố lớn đều nói rằng, hằng năm cứ vào mùa hè đều có rất nhiều người đến đây du ngoạn nghỉ dưỡng.
Vài người nữa cũng đến cùng lúc với bọn cậu, có mấy người lần trước Tần Mậu đã gặp qua, nhìn qua đều là những thanh niên tài giỏi.
Trong lòng Tần Mậu nắm chắc, có thể cùng Nhị thiếu gia Khương gia làm bạn bè, lại còn có quan hệ tốt như vậy, thân phận khẳng định không đơn giản.
Nhưng điểu Tần Mậu cảm thấy ngoài ý muốn chính là cậu gặp được Vương Tập Ngật ở đây.
Bên người Vương Tập Ngật có một mỹ nữ trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, hai người thân mật nắm tay nhau.
Tần Mậu do dự không biết có nên tới chào hỏi hay không.
Lúc cậu đang chần chừ, Khương Ngôn Mặc ôm lấy cậu, giới thiệu cho mọi người.
Mọi người đều bước lên gọi cậu là 'Chị dâu'.
Tần Mậu nhìn thấy bọn họ đều dẫn theo mỹ nữ, bỗng dưng hiểu được, chỉ sợ là Khương Ngôn Mặc đã bàn bạc tốt với đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, mang theo tình nhân để chơi đùa.
Thời tiết dần dần nóng lên, tìm một chỗ để nghỉ mát quả là một chủ kiến không tồi.
Nhưng vấn đề là, tiểu tình nhân mà bọn họ mang đến đều là nữ nhân, Khương Ngôn Mặc dẫn cậu đến là có ý gì chứ?
Hơn nữa vài người vẫn còn là thiếu nữ dạt dào thanh xuân, chỉ sợ cũng chỉ bị đám người này lấy để tiêu khiển mà thôi, tuy rằng cậu đã sớm biết Khương Ngôn Mặc không thật tâm với cậu, nhưng vừa nghĩ tới việc Khương Ngôn Mặc chẳng hề kiêng dè mà ở trước mặt bạn bè công khai quan hệ của bọn họ, trong lòng vẫn có chút khó lòng chịu đựng nổi.
Mọi người bàn bạc phải chơi đùa như thế nào, Vương Tập Ngật thừa dịp họ không chú ý, đi tới chỗ Tần Mậu, "Lần trước ở nhà tiên sinh thấy cậu, không biết cậu là người của Khương Ngôn Mặc, bằng không nhất định đã mời cậu ăn cơm rồi."
Gã không e dè mà nói chuyện lần trước, lúc ấy là ở nhà Hồ Niệm Cảnh... Tần Mậu không khỏi nhìn Vương Tập Ngật vài lần, cứ nghĩ Vương Tập Ngật cố ý theo đuổi Hồ Niệm Cảnh, hiện tại xem ra Vương công tử hơn phân nửa là vô tâm vô phế.
Tần Mậu không quá nguyện ý cùng gã nói chuyện, thản nhiên nói, "Vương thiếu không cần khách khí."
Vương Tập Ngật nói, "Được rồi. Như vậy đi, lần sau sắp xếp thời gian, tôi mời cậu với Khương Ngôn Mặc." Gã cười cười nhìn Tần Mậu một cái, "Đến lúc đó Tần tiên sinh ngàn vạn lần phải cho tôi một chút mặt mũi nhé."
Chương 18: Gặp bằng hữu
Trong lòng Tần Mậu không muốn đáp ứng, chỉ có điều là ấn tượng đối với Vương Tập Ngật giảm xuống, nhưng gã không có hô mình là 'Chị dâu', cậu cảm thấy người này ít ra vẫn còn lương tâm, nhân tiện nói, "Để tôi hỏi Khương tổng."
Vương Tập Ngật nghe cậu nói vậy lập tức nở nụ cười, "Ngôn Mặc nếu nghe cậu gọi hắn là Khương tổng, nhất định sẽ rất khó coi."
Tần Mậu liếc gã một cái, "Tôi đây lần sau thử kêu cách khác xem sao."
Vương Tập Ngật tò mò, "Cậu định gọi hắn là cái gì?"
Tần Mậu liếc Vương Tập Ngật, "Loại chuyện tư mật này, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nói với Vương thiếu đây chứ."
Vương Tập Ngật cười ha hả, dựng ngón tay cái với Tần Mậu.
Tần Mậu khụ một tiếng.
Vương Tập Ngật cố gắng nín cười, "Tôi nói cậu đừng gọi tôi là Vương thiếu, cứ giống như Ngôn Mặc đi, kêu Tập Ngật là được rồi."
"À." Tần Mậu kéu dài thanh âm, "Thằn lằn –––– "
(Ờ =.= Chỗ này chắc là đồng âm gì đó *một thanh niên mù tiếng Hán cho biết*)
Vương Tập Ngật cười khổ, "Tần tiên sinh có phải có hiểu lầm gì đó với tôi phải không."
Trong lòng Tần Mậu nói anh cũng biết tôi là cố ý nhằm vào anh kia mà.
Nhưng cậu tất nhiên sẽ không thừa nhận, giả ngu nói, "Không thể nào."
Vương Tập Ngật nheo mắt lại, "Lại nói tiếp, tôi lần đầu thấy Khương Ngôn Mặc mang bạn đến đó."
Tần Mậu kinh ngạc nghiêng đầu, đoán không được mục đích gã chuyển đề tài.
Vương Tập Ngật cười với cậu, đôi mắt hoa đào câu nhân cong cong, "Tính cách Ngôn Mặc kín đáo, bình thường khi đi ra ngoài chơi đều đi một mình, làm như sợ người khác không biết mình độc thân không bằng."
Tần Mậu biết đó là do trong lòng Khương Ngôn Mặc đã sớm có Khương Thiển.
Cậu nhìn Vương Tập Ngật, nếu gã và Khương Ngôn Mặc cùng nhau lớn lên, sao lại không biết được đời sống tình cảm của Khương Ngôn Mặc? Nếu không biết thì gã chẳng qua là đang tìm đề tài để nói mà thôi.
Vương Tập Ngật đột nhiên kề sát cậu, cười nói, "Về sau tôi cũng nên gọi cậu là chị dâu đi."
Tần Mậu không nói gì, vẫn còn mãi suy nghĩ người này rốt cuộc có ý gì mà đảo mắt một cái đã tự phủ định chính mình. (?)
Cậu còn chưa kịp nói, Vương Tập Ngật đã rời khỏi, cười phá lên.
Khương Ngôn Mặc đang cùng người khác nói chuyện liền nghe thấy tiếng cười, hắn nhìn qua, vừa lúc thấy Vương Tập Ngật rời khỏi mà Tần Mậu vẫn ngốc ngốc mà nhìn bóng dáng của gã, không biết suy nghĩ cái gì.
Hắn cau mày, đến bên cạnh Tần Mậu, "Không được thân cận với Vương Tập Ngật."
Tần Mậu mờ mịt nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc hừ một tiếng, nói, "Tên đó thích nhất là lừa những người chưa kết hôn."
Tần Mậu, "..."
Cuối cùng mọi người quyết định trước tiên đi đến Lâm Viên.
Trong những người này có vài người Tần Mậu đã gặp qua. Lúc đó bọn họ gọi cậu là đại tẩu, kính rượu cậu, nhưng đó là do cậu bị Khương Ngôn Mặc lừa tới, trong lòng rất tức giận, bởi vậy cũng không nói chuyện với bọn họ, vội vàng rời khỏi.
Lần này gặp lại, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
Khương Ngôn Mặc dẫn cậu đến một chỗ yên tĩnh, dần dần cách xa đám người kia.
Có lẽ là do sự săn sóc chu đáo của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu im lặng đi theo sát người hắn.
Hai người sóng vai mà đi, ngẫu nhiên trò chuyện một hai câu, nhẹ nhàng bâng quơ mà rất có ý tứ.
Phong cảnh cũng không có cái gì đặc biệt, chỗ tốt duy nhất đó chính là có thể thư giãn.
Tần Mậu cũng không có dị nghị gì, giữa mùa hè oi bức, có thể tìm được một chỗ như vậy thật sự không tồi.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu cười một cái, dẫn cậu đi qua đường vòng, vào một khu vường cổ kính.
Mới đầu Tần Mậu cũng không có chú ý, thẳng cho đến khi bước qua hành lang gấp khúc cậu mới nhìn tới phía trước, là một hồ sen rất rộng, bên trong là hoa sen dáng vẻ mềm mại, lúc gió thổi qua liền tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Khương Ngôn Mặc ghé vào lỗ tai Tần Mậu, nhẹ giọng nói, "Hồ sen này được người ta xây nên, chăm sóc rất kĩ cho nên hoa nở rất tốt."
Tần Mậu nhìn cả một biển hoa kia, gật đầu, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều hoa sen đến như vậy."
Khương Ngôn Mặc cười nói, "Hôm nào mang em đến một chỗ, nơi đó hoa sen còn nhiều hơn."
Tần Mậu liếc hắn một cái, "Thừa nước đục thả câu."
Khương Ngôn Mặc cười cười, nắm lấy tay cậu, im lặng mà ôn nhu.
Buổi chiều hai người đi dạo có chút mệt, trở về khách sạn trước.
Tâm tình Tần Mậu cực kì phức tạp, nhưng đa phần vẫn cao hứng.
Thứ nhất là có thể thả lỏng tinh thần, thứ hai là... Kiếp trước lúc Khương Ngôn Mặc theo đuổi cậu, tốn không ít tâm tư, nhưng hai người chưa từng đi du lịch với nhau, sau đó bởi vì Đường gia xảy ra chuyện, mối quan hệ của bọn họ xuất hiện vết nứt, lại càng không có cơ hội, cho nên lúc này đây đã bù lại tiếc nuối ngày xưa.
Trở lại khách sạn, Tần Mậu mới được báo là cậu cùng Khương Ngôn Mặc chung phòng.
Cậu nghi hoặc nhìn về phía Khương Ngôn Mặc, chỉ thấy hắn cong môi, "Tập Ngật quyết định, tên đó nói khách sạn đã hết phòng."
Tần Mậu tất nhiên là không tin, vẫn không nhúc nhích mà dõi theo hắn.
Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc rất vô tội.
Tần Mậu không nói gì, cuối cùng vẫn theo hắn về phòng.
May mắn là phòng hai người (đừng nhầm với giường đôi nha ~ :3), Tần Mậu ngồi lên một chiếc giường trong đó, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Ngôn Mặc.
Cũng không phải là lo lắng, chủ yếu là cậu thấy Khương Ngôn Mặc so với kiếp trước không giống nhau, có lẽ cậu nên đề phòng một chút thì hơn.
Khương Ngôn Mặc làm như không phát hiện tâm trạng của cậu, đi qua vén rèm lên, ôn nhu nói, "Vừa mới đi dạo xong, chắc sẽ rất mệt mỏi, em có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Tần Mậu nhìn hắn, nói, "Được."
Khương Ngôn Mặc xoay người mở điều hoà, Tần Mậu không nhìn thấy ý cười bên khoé miệng hắn.
Chờ Khương Ngôn Mặc điều chỉnh độ ấm xong, Tần Mậu vẫn còn đang ngồi bên mép giường rối rắm.
Cậu vẫn không quá tín nhiệm Khương Ngôn Mặc, chỉ có điều là hai người nếu đã ở chung một phòng, Tần Mậu lại cảm thấy loại rối rắm này thật vô nghĩa.
Ký lai chi tắc an chi (chuyện gì đến cũng đến, nên bình tĩnh mà đương đầu), nếu Khương Ngôn Mặc muốn làm cái gì, cậu có nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu ngẩn người, xoa xoa gương mặt cậu, "Không ngủ sao?"
Tần Mậu lấy lại tinh thần, "... Lập tức ngủ."
Khoé môi Khương Ngôn Mặc câu lên, "Tôi đi tắm, em cứ nghỉ ngơi trước đi."
"... Ừm." Tần Mậu nhìn hắn bước vào phòng tắm mới âm thầm thở phào.
Lúc Khương Ngôn Mặc từ phòng tắm đi ra, Tần Mậu đã ôm gối đi vào giấc ngủ.
Khương Ngôn Mặc không khỏi nở nụ cười, đi đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, đem người ôm vào trong ngực.
Tần Mậu mơ mơ màng màng, đệm bên người đột nhiên lún xuống, cậu lập tức bừng tỉnh, mở to hai mắt cảnh giác trừng Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an, dỗ dành cậu.
Hai người mặt đôi mặt, hô hấp giao triền, Tần Mậu có chút không thích ứng, cánh tay chắn trước ngực Khương Ngôn Mặc, "Anh..."
Khương Ngôn Mặc hôn nhẹ trán cậu, "Ngủ đi."
Tần Mậu có chút không được tự nhiên, cậu muốn nói cho hắn ở bên cạnh còn một cái giường nữa, nhưng tư thế ôm nhau của bọn họ bây giờ làm cho cậu xấu hổ không nói nên lời.
Câu trừng mắt nhìn Khương Ngôn Mặc thật lâu, đối phương sau đó cũng không có hành động quá đáng gì, lúc này mới bình tĩnh lại.
Khương Ngôn Mặc vẫn cười, đem người ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói, "Ngoan, ngủ đi."
Tần Mậu nhìn chăm chú vào mắt hắn, xác định hắn không định làm thêm gì nữa, rốt cuộc an tĩnh lại, sau đó trong giọng nói trầm thấp ôn nhu của hắn mà đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, Tần Mậu phát hiện mình bị Khương Ngôn Mặc ôm vào trong lồng ngực, Khương Ngôn Mặc đã tỉnh, đang nhìn cậu cười.
Điều hoà thổi vù vù, không khí lẳng lặng chuyển động, Tần Mậu trừng mắt nhìn, thân thể chậm rãi lui về phía sau.
Khương Ngôn Mặc một tay ôm cậu trở về chỗ cũ, thấp giọng cười, "Chúng ta đã đồng sàn cộng chẩm rồi, em có lui cũng không thay đổi được nữa."
Tần Mậu nhu nhu cái mũi.
Khương Ngôn Mặc cười to, chọt mũi cậu, "Hối hận cũng vô dụng."
Tần Mậu làm như không có nghe thấy, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khương Ngôn Mặc nói cho cậu biết, "Năm giờ rưỡi." Dừng một chút, lại nói tiếp, "Tập Ngật vừa mới gọi điện thoại đến, sáu giờ xuống ăn cơm."
Tần Mậu ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Chúng ta bay giờ không phải nên đi chuẩn bị sao?"
Khương Ngôn Mặc cười hôn trán cậu một cái, "Nằm một chút nữa đi."
Tần Mậu nhắm mắt lại, vẫn không yên lòng mà đề phòng. Nhưng cậu lại không phát hiện mình thế nhưng vô cùng quen thuộc hơi thở của Khương Ngôn Mặc, cũng quen được Khương Ngôn Mặc ôm vào lòng, cậu nghĩ kiếp trước đối với người này chấp niệm quá sâu, cho nên hiện tại quên cũng không được.
Hai tay Khương Ngôn Mặc choàng qua người cậu, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta ở đây một đêm."
Đây vốn là chuyện rất bình thường, đi du lịch, lưu lại một hai ngày cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng ngữ khí của Khương Ngôn Mặc thật quá mức ám muội, Tần Mậu có thể cảm giác được hắn cố ý thổi khí vào cổ cậu.
"Đứng lên đi, Vương thiếu khẳng định đang đợi." Tần Mậu chỉ có thể tiếp tục giả ngu.
Khương Ngôn Mặc đặt cậu dưới thân, cười gian, "Không thích."
Tần Mậu không có cách nào động đậy, tránh đi ánh mắt của hắn, im lặng.
Khương Ngôn Mặc đùa đủ rồi mới cúi đầu, khẽ chạm vào môi cậu.
Tần Mậu cứng đờ, bàn tay đặt lên ngực Khương Ngôn Mặc, thế nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, chậm rãi buông tha cho việc chống cự.
Khương Ngôn Mặc cúi đầu cười, cười xong liền hôn cậu. Lúc đầu chỉ chạm nhẹ trên môi, dần dần biến thành cắn mút, công thành đoạt đất.
Hô hấp Tần Mậu nặng nề, cuối cùng ý thức đều bay đi.
Thẳng đến khi tay Khương Ngôn Mặc bắt đầu không chịu an phận mà sờ soạng, như có như không đụng chạm chỗ nhạy cảm của cậu, cậu mới bừng tỉnh, vội vàng đẩy Khương Ngôn Mặc ra.
Khương Ngôn Mặc bị xô đến sát mép giường, dở khóc dở cười nhìn Tần Mậu đang thở hổn hển.
Lúc này ánh mắt Tần Mậu hơi phiếm hồng, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, trừng mắt nhìn hắn, cứ như dụ dỗ hắn phạm tội.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc chậm rãi phác hoạ gương mặt cậu, cái mũi, đôi môi, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng quật cường của cậu, nhịn không nổi mà nở nụ cười.
Vốn đang còn do dự, nhưng từ giờ khắc này, Khương Ngôn Mặc biết, hắn sẽ không bao giờ... thả người này đi nữa.
Hắn lấy tay kéo người nào đó đang còn căm tức, cười tủm tỉm hôn đối phương một cái, "Được rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm."
Tần Mậu cũng không muốn giận dỗi gì, chuyện duy nhất có thể làm chính là không nhìn vào nụ cười chói lọi của nam nhân này.
Vừa vào nhà hàng, chỉ thấy Vương Tập Ngật tựa tiếu phi tiếu mà nhìn bọn họ.
Tần Mậu rất không tự nhiên, trầm mặc theo sát phía sau Khương Ngôn Mặc.
Vương Tập Ngật đứng lên, cười hì hì nói, "Ngôn Mặc, chờ bọn cậu đã lâu rồi đấy."
Khương Ngôn Mặc kéo ghế cho Tần Mậu, chờ cậu ngồi xuống, lúc này mới ngồi vào ghế bên cạnh, cười nói, "Để mọi người đã đợi lâu, gọi món đi."
Vương Tập Ngật nói những người khác gọi món ăn, cười tủm tỉm đến trước mặt Khương Ngôn Mặc, "Vị kia của cậu thật đẹp nha."
Khương Ngôn Mặc liếc gã một cái.
Vương Tập Ngật tặc lưỡi hai tiếng, "Hai má hồng nhuận, đôi môi ẩm ướt... Khương Nhị thiếu khẳng định làm chuyện xấu!"
Khương Ngôn Mặc chậm rì rì nói, "Công ty của chúng tôi đang hợp tác với Hoa Đình, hôm qua tôi vừa mới gặp Tập Nhiên." (Hoa Đình là tập đoàn nhà họ Vương, đã nhắc ở chương trước)
Vương Tập Ngật nghe vậy liền thẳng sống lưng, giả bộ ho một tiếng, "Ngôn Mặc cậu đúng là không phải đàn ông mà, lúc nào cũng lấy chị cả tôi ra doạ tôi."
Khương Ngôn Mặc cười, "Tôi có phải nam nhân hay không, cậu có thể không biết, nhưng có người luôn biết." Hắn cười cười, liếc Vương Tập Ngật một cái, hạ giọng, "Đương nhiên, cậu cũng có thể thử một lần."
Vương Tập Ngật rùng mình, cười khổ, "Ngôn Mặc, kì thật tôi cảm thấy cậu làm chuyện gì cũng rất là nam tính, thật sự."
Khoé miệng Khương Ngôn Mặc cong lên một độ cong nho nhỏ, "Thật sự?"
Vương Tập Ngật gật đầu lia lịa, "Thật sự. Cậu chính là nam nhân! Một nam nhân uy phong lẫm lẫm!"
Khương Ngôn Mặc rốt cuộc buông tha gã, thản nhiên nói, "Gọi món ăn đi, hay nói vô nghĩa dễ đói bụng lắm."
Vương Tập Ngật, "......"
Khương Ngôn Mặc không hề để ý đến gã, nghiêng đầu nhìn qua Tần Mậu, nhẹ nhàng cầm tay cậu, nhéo nhéo, ôn thanh nói, "Sao lại lạnh như vậy, là nhiệt độ điều hoà quá thấp sao?"
Tần Mậu từ khi bắt đầu vào nhà hàng thì không nói gì.
Mọi người trong ghế lô là bạn bè giao tình của Khương Ngôn Mặc, cậu âm thầm quan sát, suy tính trong những người này, ai có khả năng tham dự vào kế hoạch của Khương Ngôn Mặc, ai mới có thể lộ ra tin tức cho mình.
Kiếp trước Khương Ngôn Mặc rất ít khi dẫn cậu đi gặp bạn bè của hắn, cho nên cậu cũng không biết ai là người mà Khương Ngôn Mặc tín nhiệm, hiện tại cậu chỉ có thể thông qua quan sát của chính mình để phán đoán người nào có giao tình thật sự với Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu căn bản không nghe thấy mình nói gì, lại hỏi thêm một câu, "A Mậu, có lạnh không?"
Tần Mậu lúc này mới nghe được rõ ràng, cậu không khỏi nhìn qua Khương Ngôn Mặc, phát hiện nam nhân bị mọi người vây quanh, làm cho cậu cảm thấy hắn xa lạ đến như thế.
Người này không giống như trong trí nhớ của cậu, bá đạo lại lạnh lùng; hắn hiện tại đối với cậu hỏi han ân cần, trong ánh mắt hàm chứa thân thiết ôn nhu, làm cho cậu cảm tháy người này không phải làm bộ.
Bất quá cậu luôn không có mắt nhìn người, kiếp trước chẳng phải bị người này lừa đến xoay quanh sao?
Tần Mậu hơi nhăn mày, im lặng nhìn Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc nắm chặt tay cậu, "Đang nghĩ gì vậy, lại còn nghiêm túc như thế."
Nam nhân lo lắng mà nhìn cậu, đem tay cậu nắm lại thật chặt, cẩn thận mà xoa nắn.
Tần Mậu không được tự nhiên mà dời tầm mắt, "Không có gì."
Khương Ngôn Mặc chăm chú nhìn cậu, xác định cậu thật sự không có chuyện gì, lúc này mới an tâm, sau đó gọi người phục vụ chỉnh điều hoà cao hơn một chút.
Hành động của hai người đều lọt vào mắt những người khác, đều lộ tra thần sắc tự nhiên, thậm chí còn có người trêu ghẹo.
Đặc biệt là Vương Tập Ngật, thừa dịp Khương Ngôn Mặc không chú ý, nháy mắt với Tần Mậu một cái.
Tần Mậu không để ý tới gã, nhưng lực chú ý của mọi người trong ghế lô đều đặt lên người cậu, Tần Mậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, cuối cùng tìm cớ rời khỏi ghế lô.
Nhà hàng này nằm bên trong cảnh khu, trên hành lang có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Tần Mậu tựa vào lan can nhìn về phía xa, nắng chiều không còn oi bức như giữa trưa, ngược lại có vẻ dịu dàng và yên tĩnh, khắp cảnh khu đều được ánh nắng bao phủ, nhuốm màu quả quýt, yên ắng mà tốt đẹp.
Ngẫy nhiên còn có tiếng chim hoà với tiếng côn trùng, làm cho mùa hè càng thêm vài phần sinh động.
Tần Mậu chờ tâm tình bình ổn trở lại, chậm rãi quay về.
Chương 19: Đại thiếu gia Khương gia
Đi đến góc cua, Tần Mậu đột nhiên nghe được âm thanh trò chuyện, cậu nhận ra là giọng của Khương Ngôn Mặc cùng Vương Tập Ngật, không biết làm sao, theo bản năng dừng lại.
Chợt nghe Vương Tập Ngật nói, "Ngôn Mặc, cậu đã cùng với trưởng bối trong nhà thương lượng qua chưa, chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý cho cậu thực hiện. Bây giờ là cơ hội tốt, thừa dịp Đường thị còn chưa phát hiện..."
"Tập Ngật." Khương Ngôn Mặc đánh gãy lời gã, "Cậu cứ làm theo lời tôi đi, cũng không phải do cậu tự đề nghị."
Vương Tập Ngật lúc này không phản bác hắn, chỉ nói, "Cậu làm như vậy có đáng giá không chứ."
Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói, "Đây không phải vấn đề đáng giá hay không đáng giá, tôi không phải muốn tổn thương cậu ấy, cũng không hi vọng cậu ấy vì chút chuyện này mà rời xa tôi."
Vương Tập Ngật cười rộ lên, "Khương Nhị thiếu thật chung tình."
Khương Ngôn Mặc trầm mặc, sau đó nói, "Không phải như cậu nghĩ, nhưng cũng không kém lắm."
Vương Tập Ngật liếc hắn, "Trong đó còn có khúc mắt?"
Khương Ngôn Mặc lại trầm mặc, không thèm nói.
Không lâu sau hai người trở về ghế lô, Tần Mậu ở bên ngoài đứng một hồi, mới chậm rãi thong thả trở về.
Cậu hồi tưởng lại lời nói của hai người lúc nãy, từng câu của Khương Ngôn Mặc đều mang theo sự chấp nhất với người trong lòng, tuy rằng cậu đã sớm biết Khương Ngôn Mặc rất yêu Khương Thiển, nhưng khi nghe được Khương Ngôn Mặc tự mình nói ra, trong lòng cậu vẫn rất đau đớn.
Hiện tại cậu bắt đầu hoài nghi, tiếp cận Khương Ngôn Mặc có phải là lựa chọn chính xác hay không, trong lòng cậu cho đến bây giờ vẫn không thể quên được bóng dáng Khương Ngôn Mặc, hận, bởi vì kiếp trước yêu quá sâu, cậu bây giờ vẫn không thể bỏ xuống.
Nhìn thấy Tần Mậu bước vào, ánh mắt Khương Ngôn Mặc trở nên ôn nhu, chờ Tần Mậu ngồi xuống, hắn nhẹ giọng hỏi, "Sao lại ra ngoài lâu như vậy, có việc?"
Tần Mậu lắc đầu, nói dối, "Trong nhà gọi điện thoại, nói hơi lâu."
Khương Ngôn Mặc cũng không hỏi nữa, gắp cho cậu đũa rau, "Ăn một chút đi."
Tần Mậu thấp giọng nói cảm ơn, hất hất hai cái, nhìn qua có chút không yên lòng.
Khương Ngôn Mặc chăm chú nhìn cậu một hồi, tự mình gắp đồ ăn đưa đến bên miệng cậu.
Tần Mậu khựng lại, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi tự mình ăn."
Nhưng cánh tay Khương Ngôn Mặc vẫn đưa đến, ôn nhu mà nhìn cậu.
Tần Mậu không có biện pháp, đành phải yên lặng hé miệng.
Khương Ngôn Mặc hài lòng, lại gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cậu.
Tần Mậu liếc hắn một cái, lại yên lặng ăn.
Vì thế Khương Ngôn Mặc không cố kỵ nữa, uy cậu ăn.
Cuối cùng Vương Tập Ngật chịu không nổi cái bầu không khí phấn hồng giữa hai người, hung hăng nói, "Các cậu đừng có ở đó mà ân ân ái ái!"
Khương Ngôn Mặc liếc gã, "Cậu có ý kiến gì."
Vương Tập Ngật lầm bầm hai tiếng, "Tôi ghen tỵ được không hả."
Tần Mậu vốn không muốn nói chuyện, nhưng nghĩ đến cái gì, cậu nhẹ giọng nói với Vương Tập Ngật, "Không phải bên cạnh Vương thiếu có một mỹ nữ hay sao?"
Khó có dịp Tần Mậu cãi lại, Khương Ngôn Mặc cùng Vương Tập Ngật đều có chút kinh ngạc.
Khương Ngôn Mặc dường như nghĩ cái gì mà liếc Vương Tập Ngật một cái, ánh mắt sắc bén.
Vương Tập Ngật cực kì vô tội, nói, "Ngôn Mặc, tôi hoàn toàn không có ý gì với bảo bối nhà cậu đâu, cậu ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm."
Tần Mậu chậm rãi ăn, "Sao lại không có gì, tôi rất ngưỡng mộ Vương thiếu đó."
Khương Ngôn Mặc lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Tập Ngật.
Cả người Vương Tập Ngật run lên, gã không hiểu mình đã đắc tội vị này lúc nào, cười khổ nói, "Rồi rồi, hai người cứ tiếp tục ân ái, tôi câm miệng là được rồi."
Tần Mậu cũng chẳng thèm để ý đến gã, quay đầu, há miệng với Khương Ngôn Mặc.
Khoé môi Khương Ngôn Mặc lập tức cong lên, vội vàng gắp cho cậu trứng tôm.
Tần Mậu cực kì tự nhiên mà nuốt.
Điều đó làm cho độ cung khoé miệng Khương Ngôn Mặc càng lúc càng lớn.
Đem cậu uy no, Khương Ngôn Mặc phi thường hài lòng, vừa lau khoé môi cậu vừa ôn nhu hỏi, "Nghỉ ngơi một chút hay là ra ngoài?"
Tần Mậu nhìn quanh ghế lô, những người khác ăn rất hăng say, thậm chí còn lấy chai rượu làm trò chơi.
Nghĩ cũng biết, những người này mang theo mỹ nữ, nhất định phải chơi cho tận hứng. Chỉ ngại Tần Mậu đang ở đây, bọn họ thu liễm không ít.
Tần Mậu thu hồi tầm mắt, "Ra ngoài một chút."
Cậu quả thật đoán không sai, những người này quả thật ngại cậu ở đây, không dám bày trò điên khùng.
Những người này đều là bạn bè cùng lớn lên với Khương Ngôn Mặc, có cái gì mà chưa gặp qua, bọn họ nghĩ Tần Mậu chỉ là một món đồ chơi của Khương Ngôn Mặc, bởi vậy lúc Vương Tập Ngật thử trêu một chút, bọn họ đều ở một bên xem náo nhiệt.
Không nghĩ tới Khương Ngôn Mặc lại bảo hộ Tần Mậu như thế, mà một phóng viên nho nhỏ như Tần Mậu, cũng không phải là đèn cạn dầu, chỉ một câu ngắn ngủi đã đánh bại Vương Tập Ngật, làm cho mặt mày gã xám xịt, không dám nói nữa.
Hơn nữa nhìn vào thái độ đối đãi của Khương Ngôn Mặc đối với tiểu phóng viên kia, có thể thấy được vị trí của cậu ta trong lòng Khương Ngôn Mặc là bất đồng.
Bọn họ am hiểu nhất là sát ngôn quan sắc (biết phân tích lời nói và quan sát sắc mặt để hiểu ý đồ của người khác), biết không thể làm cho tiểu phóng viên này tức giận, cho nên cũng không dám chơi quá lố, lại càng không dám mời Tần Mậu cùng vui.
Tần Mậu cũng không biết suy nghĩ của những người này, cậu chỉ là cảm thấy không khí trong ghế lô quá mức ngột ngạt, cả trai lẫn gái vui đùa bất nhã, cậu cảm thấy họ cùng với bản thân không hợp nhau.
Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu, hai người đi ra khỏi nhà hàng, chậm rãi trở về khách sạn.
Tần Mậu lười giãy dụa, mặc hắn nắm tay.
Mùa hè lúc trời sẩm tối đặc biệt động lòng người, ánh sáng màu vàng cam tầng tầng lớp lớp bao phủ toàn bộ cảnh khu, ngẫu nhiên có một vài cơn gió lạnh thổi qua, hoa sen trong hồ cùng hàng cây hai bên nhẹ nhàng lay động, có một phen phong tình khác lạ.
Tần Mậu hơi nheo lại ánh mắt, tâm tình đang hỗn loạn cũng dần dần bình ổn lại.
Khương Ngôn Mặc cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt lưu luyến trên mặt cậu, ôn nhu mà chuyên chú, rồi lại giống như mang theo một loại cảm xúc ưu thương kì lạ.
Hai người đều không nói chuyện, lẳng lặng đi về phía trước.
Lúc về khách sạn, di động của Khương Ngôn Mặc vang lên, hắn tiếp nhận, sau đó vẻ mặt trở nên có chút kì quái, trong nháy mắt lại ôn hoà như cũ.
Những biến hoá đó Tần Mậu đều đặt trong mắt, lặng lẽ rút tay về, muốn li khai, không ngờ Khương Ngôn Mặc vẫn cố nắm lại thật chặt.
Nếu không có cách nào tránh ra, Tần Mậu cũng bình tĩnh mà nghe Khương Ngôn Mặc nói chuyện điện thoại.
Rất nhanh Tần Mậu biết được người bên kia đầu dây là ai.
Khó trách biểu tình Khương Ngôn Mặc lại ôn hoà như vậy, chỉ khi đối mặt với Khương Thiển, vẻ mặt Khương Ngôn Mặc mới có thể tự nhiên mà ôn nhu đến vậy.
Hình như Khương gia có việc nói Khương Ngôn Mặc nhanh quay về, nhưng ai lại không biết đó chỉ là cái cớ của Khương Thiển chứ?
Tần Mậu mặt không đổi sắc nghe, cho đến khi Khương Ngôn Mặc cúp điện thoại, biểu tình vẫn thản nhiên như cũ.
Khương Ngôn Mặc nhìn về phía cậu, chần chờ nói, "Xem ra phải quay lại nội thành."
Tần Mậu lại nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc cầm hai tay cậu, đứng đối diện nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, "Theo anh trở về Khương gia được không?"
Tần Mậu im lặng không nói chuyện, nhưng từ biểu tình của cậu có thể thấy được câu trả lời.
Khương Ngôn Mặc đem đầu cậu ấn vào trong ngực, ghé vào tai cậu nói, "A Mậu, em đã đáp ứng lời theo đuổi của anh, chúng ta bây giờ là người yêu, em theo anh về nhà cũng là chuyện bình thường, cho nên... Theo anh trở về, có được không?"
Hô hấp ấm áp của hắn phả lên cổ Tần Mậu, làm cậu lui về phía sau, thản nhiên nói, "Tôi ở chỗ này đợi anh."
Khương Ngôn Mặc nắm lấy bả vai cúi đầu chăm chú nhìn cậu.
Tần Mậu dời ánh mắt qua chỗ khác.
Hai người vẫn đứng như vậy, một lát sau, Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, khẽ hôn lên khoé môi cậu, "A Mậu, em nếu đã đáp ứng anh nói chuyện yêu đương, anh sẽ không buông tay nữa, anh muốn em cùng anh, mặc kệ là đối mặt với người Khương gia, hay là ánh mắt của ngoại nhân."
Những lời này không thể nghi ngờ làm cho Tần Mậu rung động, nhưng cậu nghĩ tới đủ loại chuyện ở kiếp trước, trong lòng lạnh đi.
Một lần nữa làm người, có rất nhiều nội tình đều rõ ràng, cậu biết Khương Ngôn Mặc đối với chình mình không phải thật lòng, chỉ là lợi dụng mà thôi.
Mà cho đến bây giờ, cái mà cậu chờ đợi không phải là chân tình của Khương Ngôn Mặc.
Lúc trước cậu đáp ứng lời theo đuổi của Khương Ngôn Mặc, chỉ là vì muốn có thêm nhiều tin tức mà thôi.
Cho đến bây giờ cậu không nghĩ tới Khương Ngôn Mặc sẽ công khai quan hệ của bọn họ.
Tần Mậu âm thầm suy đoán dụng ý của Khương Ngôn Mặc, vì cái gì lại muốn dẫn cậu về Khương gia.
Khương gia có gười mà cậu không muốn gặp, đó chính là người trước mắt này, nhưng cậu vẫn không thể nghĩ ra nổi, mục đích của Khương Ngôn Mặc khi dẫn cậu về đó là gì, vậy thì cậu tất nhiên sẽ không lui bước.
Khương Ngôn Mặc thấy vẻ mặt cậu có chút buông lỏng, không khỏi mỉm cười, nhắm ngay đôi môi cánh hoa của cậu, hôn mạnh xuống.
Qua thật lâu, Khương Ngôn Mặc mới buông cậu ra.
Tần Mậu thở phì phò, có chút ảo não, nhưng cuối cùng cậu vẫn cùng Khương Ngôn Mặc quay lại nội thành.
Dọc đường Khương Ngôn Mặc đều mang theo ý cười, nắm lấy tay Tần Mậu không chịu buông.
Tần Mậu không để ý đến hắn, Khương Ngôn Mặc nghiêng người, hôn lên mặt cậu, "Bảo bối, tới rồi."
Tần Mậu mở mắt ra, nhìn thẳng hắn.
Khương Ngôn Mặc cười hỏi, "Sao vậy?"
Tần Mậu cúi đầu, "Không có gì, xuống xe đi."
Khoảng khắc Khương Ngôn Mặc gọi cậu là bảo bối kia, Tần Mậu không thể nói rõ là tâm tình gì.
Có chút kinh ngạc, cũng có chút không hiểu tại sao.
Kiếp trước, Khương Ngôn Mặc chưa bao giờ kêu cậu như vậy.
Cậu không biết Khương Ngôn Mặc mang theo tâm tình thế nào khi gọi cậu như vậy, hay lúc xưng hô với mọi người cũng tận tình như vậy, có lẽ Khương Ngôn Mặc lại coi cậu là Khương Thiển rồi.
Trở lại đại trạch Khương gia, Khương Thiển đang ở phòng khách chờ bọn cậu, nhìn thấy Khương Ngôn Mặc, y đứng dậy chào đón, "Anh hai đã về."
Tần Mậu nhớ tới lần trước khi Mặc quán khai trương, Đại thiếu gia Khương gia Khương Ngôn Lan đan cùng đại minh tinh Vu Tần Lãng hưởng tuần trăng mật, không thể về kịp, lần này trở về, có rất nhiều chuyện muốn nói với Khương Ngôn Mặc.
Cậu có chút hối hận khi đồng ý đến Khương gia với Khương Ngôn Mặc, dù sao cũng chỉ là người ngoài, ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
Khương Ngôn Mặc biết được tâm tư của cậu, ngầm nắm tay cậu, nhìn về phía Khương Thiển, "Em gọi điện bảo anh trở về, chính là nói cho anh biết anh cả đã trở về?"
Trong giọng nói hắn ẩn ẩn tức giận, Khương Thiển ngẩn người, ánh mắt chuyển tới bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, thấp giọng nói, "Là anh cả nói em làm như vậy."
Khương Ngôn Mặc lại nhăn mày, vừa muốn nói gì đó, chợt nghe một trận cười đùa từ trên cầu thang, "Em hai, anh biết quấy rầy em cùng tình nhân đi nghỉ phép là rất không tốt, nhưng anh cả đây quả thật có chuyện muốn tìm em, em đừng trách A Thiển, muốn trách thì trách anh."
Tần Mậu vừa nghe liền biết người nọ là Khương Ngôn Lan.
Kiếp trước Tần Mậu cùng Khương Ngôn Mặc kết hôn, coi như cũng có chút quan hệ thông gia với Khương Ngôn Lan, nhưng cậu không quá thích người này.
Khương Ngôn Lan cùng với Khương Ngôn Mặc rất giống nhau, đều là người cực kì lạnh lùng, Khương Ngôn Lan hoa tâm, Khương Ngôn Mặc lạnh lùng.
Cậu nhớ rõ một năm sau, Khương Ngôn Lan liền vứt bỏ Vu Tần Lãng, quay người đến bên cạnh tình nhân cũ.
Trong lòng Tần Mậu, Vu Tần Lãng tuy ít nói, nhưng cũng là một người rất ôn hoà.
Cho nên cậu vẫn luôn cảm thấy Khương Ngôn Lan không xứng với Vu Tần Lãng, khi hai người ly hôn, cậu thấy Vu Tần Lãng tiều tuỵ mất tinh thần, trong lòng bất giác cũng cảm thấy khó chịu.
Sau này khi biết được Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu cũng chỉ là lợi dụng cậu mà báo thù Đường gia, cậu cực kì hận người nhà họ Khương, đối với Tần Lãng cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Tần Mậu quay đầu lại, quả nhiên thấy Vu Tần Lãng đang ôn hoà cười, đi theo sau Khương Ngôn Lan.
Khương Ngôn Lan dừng lại, đợi Tần Lãng đến, mới nắm lấy tay của đối phương, đi đến gần Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu.
Trong lòng Tần Mậu khinh bỉ, nhu tìn mật ý như vậy, không biết là làm cho ai xem.
Sau một năm liền thay lòng đổi dạ, chỉ có thể nói Khương gia Đại thiếu quả thật đa tình.
Khương Ngôn Lan đối với tình nhân của em trai cũng không có hứng thú, thế nhưng sự khinh miệt trong mắt Tần Mậu lại làm cho gã không khỏi dừng một chút.
Gã đánh giá Tần Mậu một lát mới chuyển hướng qua Khương Ngôn Mặc, cười nói, "Em trai, tình nhân này của em, hình như có chút bất đồng so với người trước."
Khương Ngôn Mặc bất động thanh sắc nắm lấy tay Tần Mậu, liếc mắt nhìn anh cả hắn một cái, "Em trước kia chẳng có tình nhân nào cả, còn anh cả, thế nhưng vì chị dâu mà tu tâm dưỡng tính, em đây thật tình cao hứng vì chị dâu."
Hắn thấy Khương Ngôn Lan hơi khiêu mi, không khỏi cười nói, "Nếu anh cả có thể toàn tâm toàn ý, em đương nhiên cũng có thể, huống chi em cũng chỉ yêu một người."
Hai chữ 'chị dâu' làm cho Vu Tần Lãng hơi đỏ mặt, hơn nữa những lời của Khương Ngôn Mặc như vậy làm cho anh có chút không được tự nhiên.
Khương Ngôn Lan nhéo nhéo tay Vu Tần Lãng, nhìn Khương Ngôn Mặc tặc lưỡi hai tiếng, nói, "Em trai, hoá ra em cũng có lúc bốc đồng."
Gã nói xong, ánh mắt như có như không nhìn qua Khương Thiển.
Tần Mậu không thích bị người ta bàn luận, lại càng không thích mình bị mang ra so sánh với Khương Thiển.
Cậu thản nhiên đảo mắt qua Đại thiếu gia Khương gia, sau đó quay mặt đi chỗ khác, coi như không nghe thấy lời gã.
Khương Ngôn Lan cảm thấy thú vị, muốn đùa vài câu, Khương Ngôn Mặc lại nhăn mày, nói, "Lúc đầu bọn em định ngày mai mới quay về, anh cả vừa mới gọi điện thoại liền muốn 'triệu hồi' bọn em trở về, nhưng em thấy anh cả hiện tại vẫn còn thời gian để tán gẫu, nếu như vậy, bọn em liền quay về cảnh khu tiếp tục nghỉ phép đây."
Lời nói lộ ra nồng đậm bất mãn.
Khương Ngôn Lan vội hỏi, "Đương nhiên có chuyện, chúng ta đến thư phòng đi."
Gã thấp giọng nói với Vu Tần Lãng hai câu, đại ý là để anh trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó quay qua Khương Thiển, "A Thiển, em cũng đi."
Khương Thiển gật đầu, đi theo phía sau gã.
Vu Tần Lãng gật đầu với Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu, liền xoay người rời đi.
Trong đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ, Tần Mậu nghĩ nghĩ, nói, "Bằng không tôi về trước."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro