Chương 2 - Lại gặp nhau

Chỉ mới sống lại một ngày mà lại gặp mặt Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển, cả người Tần Mậu đểu trở nên mệt mỏi chịu không nổi.

Trở lại khách sạn đã là đêm khuya, vốn nên đi nghỉ ngơi nhưng Tần Mậu nghĩ tới 'kiếp trước' mình gặp đủ loại người, còn hôm nay thấy bộ dáng Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển một trái một phải nắm tay đứa bé trai, cậu thế nào cũng ngủ không được.

Cậu vốn nghĩ rằng, vì không để Đường gia bị thương tổn, mấy ngày nữa liền từ chức, sau đó quay lại Cổ gia.

Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến, Khương Ngôn Mặc nếu là thay Khương Thiển đối phó Đường gia, vậy thì cho dù cậu xuất hiện hay không, Khương Ngôn Mặc vẫn sẽ ra tay với Đường gia.

Cậu nên làm cái gì bây giờ?

Cho dù có như thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không trơ mắt nhìn người Đường gia bị thương tổn.

Tần Mậu nhớ rõ 'kiếp trước' sau khi không còn liên hệ với người của Đường gia, cậu vốn tính toán chờ công tác ổn định rồi mới hẹn Đường Nhị tỷ gặp mặt.

Đường Nhị tỷ đối với Tần Mậu có ơn nuôi dưỡng, lúc trước Đường Nhị tỷ mười tuổi tranh cãi đem Tần Mậu bốn tuổi đưa về nhà, mười lăm năm ở Đường gia cũng là Đường Nhị tỷ đối với cậu tốt nhất.

Tuy rằng sau này chia lìa nhưng Đường Nhị tỷ vẫn còn liên hệ với Tần Mậu, cho cậu tiền tiêu vặt, cho cậu phí dụng đúng hạn, chỉ vẽ cho cậu trong học tập và cuộc sống.

Tần Mậu trở về Giang thị trong lòng vốn muốn báo đáp Nhị tỷ, thế nhưng sự tình lại trở nên như vậy.

Đường gia bị đánh đổ, người mà Tần Mậu xấu hổ cùng sợ hãi phải đối mặt nhất chính là Đường Nhị tỷ...

Cho nên lần sống lại này Tần Mậu nghĩ cho dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng muốn ngăn cản Khương Ngôn Mặc.

Cậu phải ở lại Giang thị, giúp Đường gia vượt qua cửa ải khó khăn.

Tần Mậu quyết định lưu lại, bắt đầu thu thập tư liệu của Mặc quán, chú ý hướng đi của Khương Ngôn Mặc.

Cậu biết Khương Ngôn Mặc nhất định đã muốn bắt tay vào việc đối phó Đương gia.

Một tháng qua đi, Giang thị bắt đầu vào hè.

Dựa theo quỹ tích kiếp trước, một tháng này Tần Mậu cùng nội bộ Đường gia liên hệ, hơn nữa còn cùng tiểu thiếu gia Đường gia đi dự tiệc rượu, nhận thức Khương Ngôn Mặc.

Sau khi sống lại, Tần Mậu thành thành thật thật mà sống, trừ bỏ công tác cùng quan sát nhất cử nhất động của Khương Ngôn Mặc, cái gì cũng không có làm.

Cậu không gặp mặt người Đường gia, cũng không cùng bạn bè liên hệ, như cũ an phận ở lại trong khách sạn.

Nhưng mà cậu đã chuẩn bị mua một căn hộ, nếu đã lưu lại, vậy thì rõ ràng cần phải tính toán chu đáo lâu dài, cậu không biết kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng nếu đã làm thì phải lo lắng mọi bề mới tốt.

Ngày đó Tần Mậu đi mua quần áo, không nghĩ tới lại gặp tiểu thiếu gia Đường gia Đường Phẩm Hạ ở quảng trường.

Đường Phẩm Hạ so với Tần Mậu ít hơn năm tuổi, lúc Tần Mậu rời khỏi Đường gia, Đường Phẩm Hạ chỉ mới mười tuổi.

Năm đó Đường Phẩm Hạ không thích Tần Mậu, Tần Mậu có thể hiểu được, Đường gia chỉ có Đường Phẩm Hạ là nam hài tử, nếu như không có cậu, Đường Phẩm Hạ nhất định có thể nhận được càng nhiều cưng chiều cùng yêu thương.

Nguyên nhân chính là lí giải, cho nên Tần Mậu đối với Đường Phẩm Hạ hết mực khoan dung.

Khi đó Đường Phẩm Hạ tuổi còn nhỏ, tính cách lại có chút âm trầm, Tần Mậu chỉ có thể cố gắng cùng hắn bồi dưỡng cảm tình. Làm như vậy cũng coi là có hiệu quả, tuy rằng Đường tiểu thiếu gia lãnh đạm như trước nhưng kì thật trong đáy lòng đã sớm tiếp nhận Tần Mậu, đem cậu trở thành người nhà.

Điểm này khi Tần Mậu rời khỏi Đường gia, nhìn biểu hiện của Đường Phẩm Hạ thì sẽ biết.

Đường Nhị tỷ đã từng nói cho cậu biết, sau khi cậu đi rồi, Đường Phẩm Hạ một mình trộm khóc thật lâu.

Kiếp trước Tần Mậu ở lại Giang thị, Đường Phẩm Hạ đối với cậu cũng không tệ, hơn nữa tính cách thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng không còn âm trầm như trước.

Tần Mậu cùng Đường Phẩm Hạ sau khi lớn lên ở chung hơn hai năm, vốn cũng không xa lạ, nhưng không biết có phải là vì sống lại hay không, lần này gặp nhau, cậu vẫn có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Đường Phẩm Hạ đã lột xác từ một đứa trẻ mập mạp thành một thanh niên cao lớn anh tuấn, bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, Tần Mậu biết đó là bạn gái Đỗ Cấu Tứ của hắn. (Lingg: Tên này giữ nguyên theo nguyên tác đó, nếu ai biết thì góp ý cho Ling nha.)

Tần Mậu cách đám người nhìn hắn, cũng không tính toán đến việc tiến lên chào hỏi.

Cậu dừng lại hồi lâu, định xoay người rời đi, không nghĩ đến Đường Phẩm Hạ thế nhưng thấy được, dùng thanh âm thật lớn mà kêu tên của cậu.

Tần Mậu sửng sốt, cậu cùng Đường Phẩm Hạ đã mười một năm không gặp, Đường Phẩm Hạ sao có thể nhận ra?

Cậu nghi hoặc đứng ở nơi đó, chờ Đường Phẩm Hạ cùng cô gái đến gần.

"Hơn mười năm không gặp, anh vẫn gầy như vậy không thêm được xíu nào." Đường Phẩm Hạ vừa mở miệng là có thể làm cho người khác nghẹn khí mà chết, nếu Tần Mậu không cùng Đường Phẩm Hạ đã trưởng thành ở chung hai năm, chỉ sợ cậu nghĩ rằng Đường Phẩm Hạ cực kì chán ghét mình.

"Em còn nhận ra anh hả?" Tần Mậu hỏi.

Đường Phẩm Hạ không tức giận mà trừng mắt cậu, "Nhị tỷ mỗi ngày lấy ảnh chụp của anh bắt tôi xem, tôi như thế nào lại không biết." Dừng một chút, lại đánh giá cậu, "Anh cũng không thay đổi gì."

Tần Mậu cười cười, nghiêng đầu nhìn hắn, "Em thay đổi rất nhiều a, trưởng thành rồi."

Đường Phẩm Hạ đắc ý mà ngẩng cao đầu, "Đương nhiên." Sau đó không nhanh không chậm mà đánh giá cậu, "Anh sao lại đến Giang thị?"

Nếu không phải hiểu rõ tính cách Đường Phẩm Hạ, Tần Mậu sẽ nghĩ rằng Đường Phẩm Hạ đề phòng cậu trở về lấy gia sản.

Tần Mậu trong lòng cảm thấy buồn cười, đáp, "Về đây du lịch mà thôi."

Đường Phẩm Hạ đảo mắt qua chiếc túi trên tay cậu, "Du lịch đã chưa?"

Tần Mậu ừ một tiếng.

Đường Phẩm Hạ bĩu môi, "Trở về cũng không thông báo cho bọn tôi một tiếng."

Tần Mậu không nói gì, chỉ nhìn hắn cười cười.

Tuy rằng không tính toán gặp người Đường gia, nhưng lại ngẫu nhiên gặp được, Tần Mậu vẫn là nhịn không được mà tham lam nhìn chằm chằm Đường Phẩm Hạ.

Đường Phẩm Hạ nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Anh ở Cổ gia ngây người hơn mười năm, sao lại còn chạy tới nơi này du lịch?"

Tần Mậu cười nói, "Chỉ là muốn đến nhìn xem thử."

"À." Đường Phẩm Hạ nói, "Buổi tối theo tôi về nhà."

Tần Mậu không nói chuyện, tay cầm túi nhẹ nhàng đung đưa.

Đường Phẩm Hạ nhíu mày, thật chẳng có gì để nói, chỉ vào cô gái bên cạnh, "Chuyện về nhà tạm để qua một bên, tôi giới thiệu cho anh, đây là bạn gái tôi, Đỗ Cấu Tứ."

Tần Mậu nghiêng đầu nhìn về phía cô gái.

Đường Phẩm Hạ lại hếch cằm về phía Tần Mậu, nói với Đỗ Cấu Tứ, "Đây là Tần Mậu mà anh vẫn hay nhắc đến, là em trai của Nhị tỷ!"

Nghe Đường Phẩm Hạ cường điệu Đường Nhị tỷ, Tần Mậu có chút muốn cười, xem ra Đường Phẩm Hạ vẫn để ý đến chuyện Đường Nhị tỷ trước đây kể chuyện xấu của hắn.

Đỗ Cấu Tứ hướng phía Tần Mậu chào hỏi, cười nhu thuận mà ngọt ngào, "Anh hai, xin chào."

Nói như vậy Đường Phẩm Hạ đã nói cho cô thân phận của Tần Mậu.

Theo như Tần Mậu được biết, Đỗ Cấu Tứ cũng không tệ lắm, thời điểm Đường gia gặp rủi ro, cô vẫn không bỏ rơi Đường Phẩm Hạ, có thể nói là bất ly bất khí (không bao giờ rời xa).

Nghĩ đến đây, Tần Mậu tự nhiên cảm thấy thân thiết với Đỗ Cấu Tứ hơn, biểu tình thêm nhu hoà, "Xin chào."

Đường Phẩm Hạ nhìn cậu, "Anh giờ ở đâu? Khách sạn sao? Ở chỗ nào?"

Tần Mậu chậm rãi đảo mắt qua mặt hắn, "Cách nơi này không xa lắm. Anh muốn đi về, đã hẹn cùng bạn gặp mặt. Mấy ngày nữa anh sẽ về nhà gặp Nhị tỷ bọn họ."

Đường Phẩm Hạ nghe vậy thì nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói với bạn gái, "Em về trước đi."

Đỗ Cấu Tứ thực nghe lời, gật gật đầu sau đó mỉm cười nhìn Tần Mậu nói lời tạm biệt.

Nhìn theo bóng dáng đã khuất của cô, Tần Mậu lắc đầu nhìn Đường Phẩm Hạ, "Hạ Hạ, em nên đối tốt với cô ấy một chút."

Đường Phẩm Hạ nhướng mày, "Còn chờ anh nhắc sao."

Tần Mậu sờ sờ mũi không nói gì.

Đường Phẩm Hạ nói, "Dường như anh khiến cho tôi cảm thấy như trưởng bối."

Tần Mậu nở nụ cười, "Anh vốn chính là anh của em."

Đường Phẩm Hạ hừ một tiếng, "Nhị tỷ cũng không quản chuyện của tôi như thế."

Tần Mậu cười nói, "Vậy nhất định là em rất nghe lời, khiến Nhị tỷ thực yên tâm."

Đường Phẩm Hạ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Hừ, người mà Nhị tỷ cực kỳ lo lắng cũng chẳng phải là tôi."

Tần Mậu thức thời ngậm miệng.

"Anh ở đâu, tôi đưa anh về." Đường Phẩm Hạ không muốn tiếp tục đề tài này, liền hỏi chỗ ở của cậu.

Tần Mậu bất động thanh sắc (tỉnh bơ, mặt không biến sắc) mà nói tên khách sạn, cuối cùng mới nói, "Để anh mời em ăn cơm."

Khoé miệng Đường Phẩm Hạ giật giật, lại lạnh mặt, "Mấy năm nay anh phát tài hả? Có thể mời tôi ăn cơm."

Tần Mậu cười to, "Một bữa cơm vẫn còn lo được tốt chán."

Đường Phẩm Hạ liếc một cái, không nói gì nữa mà tiến lên kéo lấy cánh tay cậu, "Đi thôi."

Tần Mậu không giãy ra, với cậu mà nói, có thể thay đổi thái độ, cùng người Đường gia thân cận như vậy, cậu cảm thấy thực may mắn và thoả mãn.

Đường Phẩm Hạ nắm lấy tay Tần Mậu đi về phía trước, một bên than thở, "Xe ở bãi đỗ xe."

Tần Mậu ừ một tiếng, chậm rãi đi theo bên cạnh hắn.

Hai người đi đến khách sạn nơi Tần Mậu ở một tháng.

Đường Phẩm Hạ dừng xe, nhìn về phía khách sạn, không nhúc nhích, "Chúng ta đổi chỗ khác đi."

Tần Mậu khó hiểu, "Cơm của nhà hàng trong khách sạn này cũng không tồi."

Đường Phẩm Hạ dừng một chút, không nói gì nữa, bước xuống xe.

Một phút đồng hồ sau, hắn đi phía sau Tần Mậu nhỏ giọng than thở, "Tôi muốn ăn món ăn Quảng Đông, Tần Mậu đồ quỷ hẹp hòi, dẫn tôi tới ăn mấy thứ này chẳng khác gì thức ăn nhanh."

Sau khi Tần Mậu nghe được, quay đầu lại nhìn hắn cười cười, "Nếu đã mời em ăn tất nhiên sẽ không hẹp hòi đến vậy, nhà hàng cơm Tây này rất nổi danh, năm sao đó biết không hả."

Đường Phẩm Hạ nghiêng đầu sang chỗ khác, thở phì phì.

Bộ dáng không được tự nhiên của Đường Phẩm Hạ làm cho Tần Mậu cảm thấy thật buồn cười.

Đường Phẩm Hạ vẫn luôn bướng bỉnh như vậy.

Đi tới cửa, Đường Phẩm Hạ vẫn còn kháng nghị, "Chúng ta đỗi chỗ khác đi."

Tần Mậu trừng mắt nhìn hắn.

"Tôi mời." Đường Phẩm Hạ bổ sung.

Tần Mậu suy nghĩ vài giây, "Lười đi."

"Có phải anh chở đâu?"

"Em không muốn ăn thì thôi."

"..."

Cuối cùng hai người đi vào đại sảnh, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân, mấy nhân viên cung kính hô 'Đường tổng hảo'.

Tần Mậu có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Đường Phẩm Hạ.

Đường Phẩm Hạ nhăn mặt nhìn cậu, thấp giọng nói, "Đi thôi."

Tần Mậu đi theo phía sau hắn vào thang máy sau đó trầm mặc, cậu nhịn không được nói, "Hoá ra khách sạn này là của Đường gia."

Đường Phẩm Hạ không nói chuyện, biểu tình thản nhiên.

Tần Mậu cũng chẳng tiếp tục hỏi nữa.

Cậu vẫn nhớ rõ trước khi mình rời khỏi, Đường gia chỉ giao thiệp với điền sản, mà trong thư của Đường Nhị tỷ gửi cho cậu cũng không đề cập đến chuyện khách sạn.

Thậm chí ở 'kiếp trước', cậu cũng không biết sản nghiệp Đường gia còn có cả khách sạn hạng nhất này.

Tần Mậu trong lòng kinh ngạc, âm thầm nhớ kĩ nhưng vẻ mặt vẫn cực kì bình tĩnh theo sát Đường Phẩm Hạ nói chuyện.

Thang máy đến nơi, Đường Phẩm Hạ đột nhiên ôm bả vai cậu, "Anh hai, nói cho tôi mấy năm qua anh sống thế nào đi."

Bất thình lình xảy ra cử chỉ thân mật làm cho Tần Mậu có chút không kịp thích ứng, cậu đẩy đẩy Đường Phẩm Hạ, "Trước mặt người ngoài, đừng động tay động chân."

Đường Phẩm Hạ nghe xong thì nhướng mày cười cười, thả tay ra, nhanh chóng chuyển xuống ôm thắt lưng cậu.

Tần Mậu thở dài tránh né, "Em là ông chủ, tốt xấu gì cũng nên thu liễm một chút đi, đừng để cho nhân viên lưu lại ấn tượng xấu."

Đường Phẩm Hạ nheo mắt, "Tôi không ngại đâu, huống hồ anh cũng là người Đường gia, cũng coi như là một nửa ông chủ của bọn họ, sợ gì chứ."

Tần Mậu câm nín.

Đường Phẩm Hạ tiến đến bên tai cậu, "Anh hai, đợi lát nữa chúng ta cùng về thăm Nhị tỷ."

Lúc này hai người đã đi vào nhà ăn, sau khi Tần Mậu ngồi xuống liền thuận tay đem thực đơn đưa qua cho Đường Phẩm Hạ, "Hôm nay quả thật không thể đi được, có hẹn với bạn rồi, để hôm nào rảnh anh sẽ đến."

Đường Phẩm Hạ tiếp nhận thực đơn, tuỳ tiện liếc mắt một cái rồi buông xuống, nhìn cậu một cách chăm chú.

Tần Mậu nghĩ nghĩ rồi nói, "Anh quả thật nên xin lỗi Nhị tỷ, trở về Giang thị mà không liên hệ với bọn em là anh không đúng. Mấy ngày nữa anh sẽ trở về, nhưng anh sợ khi Nhị tỷ thấy anh lại càng thương tâm."

Đường Phẩm Hạ cười lạnh, "Anh cảm thấy đó là lí do sao? Mười một năm trước lúc anh rời khỏi, Nhị tỷ cực kì đau lòng."

Tần Mậu thần sắc buồn bã, sau một lúc lâu liền lấy thực đơn, chuyển đề tài nói, "Em ăn gì?"

Một bữa cơm trải qua trong sự buồn bực không vui, lúc bước ra khỏi nhà ăn, Đường Phẩm Hạ im lặng theo sau Tần Mậu.

Tần Mậu dừng lại nhìn hắn, "Trở về đi, anh cam đoan mấy ngày sẽ trở về."

Đường Phẩm Hạ vẫn không nói lời nào, sắc mặt có chút âm trầm.

Tần Mậu xoa đầu hắn, "Đi thôi. Nhưng anh sẽ không đưa em xuống lầu, đã hẹn gặp mặt với bạn rồi, cậu ấy lập tức đến."

Đường Phẩm Hạ liếc mắt nhìn cậu, "Không cho tôi lên phòng ngồi một chút sao?"

Tần Mậu cười, "Không tiện cho lắm, tính cách cậu ta có chút kì quái."

Đường Phẩm Hạ bĩu môi, "Keo kiệt."

Tần Mậu buồn cười mà nhìn hắn, "Anh sao lại có thể keo kiệt, chẳng phải mới nãy mời em ăn cơm đó sao."

Đường Phẩm Hạ lầm bầm hai tiếng, "Vậy thì cho tôi lên đi."

Tần Mậu nói, "Lần sau."

Đường Phẩm Hạ lấy ra một điếu thuốc, cầm trong tay thưởng thức, "Nếu cho tôi đi lên, tôi miễn tiền phòng cho anh."

Tần Mậu do dự vài giây, "... Không."

Đường Phẩm Hạ khiêu mi, đem điếu thuốc ném vào thùng rác, đi đến gần cậu, "Chúng ta mười một năm không gặp, anh không nghĩ muốn nhìn tôi nhiều hơn một chút sao?"

Đối với Tần Mậu mà nói, cậu đã sớm gặp qua Đường Phẩm Hạ sau khi trưởng thành, chỉ là Đường Phẩm Hạ không biết mà thôi.

Cậu ngoảnh mặt, tránh đi ánh mắt cửa Đường Phẩm Hạ, "Về sau nhất định có cơ hội."

Đường Phẩm Hạ nhìn cậu một hồi, "Được rồi, sau khi trở về tôi sẽ không nói chuyện đã gặp anh cho người trong nhà, nhưng anh phải liên hệ với Nhị tỷ trước."

Tần Mậu gật đầu cảm thán, đứa trẻ này quả nhiên đã trưởng thành, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế.

Đường Phẩm Hạ xua xua tay, vừa mới xoay người lại liền thấy một vị khách bước vào đại sảnh. Hắn liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc, lập tức đến chào hỏi, "Khương tổng đến đây ăn cơm sao?"

Tần Mậu đi qua xem, vị khách đó dĩ nhiên là Khương Ngôn Mặc.

╮[╯3╰]╭

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu cất chứa, cầu hoa tươi

Linggg: Nha a! Cuối cùng tiểu công xuất hiện, không thì ta cứ ngỡ chương này Tần Mậu chỉ gặp lại Đường Phẩm Hạ thôi chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro