Chương 3: [TG 1] Hòa môn thế gia (3)

Editor: Phan Quỳnh Vàng Anh (Anhphan855)

----------

Giang Nhất Phàm không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, ngày hôm qua hắn mới vừa để tâm đến , hôm nay tiểu phục vụ liền ngoan ngoãn tự đưa mình tới cửa.

Khóe mắt Đàm Y run rẩy một chút, hiển nhiên là đang nhớ ký ức không vui, vội vàng làm bộ như chính mình không nghe được có người phía sau liên tiếp không ngừng kêu to, âm thầm bước nhanh chân đi về phía trước.

Giang Nhất Phàm vừa thấy thế, kêu lên càng hăng hái, giống con khỉ lẻn đến phía sau cậu, một tay liền nhắc cổ áo của tiểu phục vụ, lại ngoài ý muốn phát hiện tiểu phục vụ thế nhưng còn nhẹ hơn hắn tưởng, nhịn không được nói, "Êy, ngươi ăn cái gì mà lớn lên thế, nhẹ như vậy."

Bỗng nhiên bị nắm cổ áo, Đàm Y hơi có chút hốt hoảng, nhưng thực mau liền bình tĩnh lại, nho nhã lễ độ mà dò hỏi, "Tiên sinh, ngài cần đồ uống sao?"

"Ha?" Giang Nhất Phàm ngốc luôn, thiếu chút nữa bị biểu cảm bình tĩnh tự nhiên của Đàm Y lừa bịp qua mà cho rằng chính hắn nhận sai người, nhưng cái tay bưng khay lại hơi run run hoàn toàn bán đứng cậu.

Giang Nhất Phàm "hắc hắc" cười một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, tùy tay lấy cái mâm mà Đàm Y đang bưng ném qua một bên, lại lôi kéo cậu ngồi xuống, cười hì hì nói, "Tiểu phục vụ, đừng sợ a, ta cũng sẽ không làm cái gì với ngươi, ca ca chỉ là nghĩ muốn cùng ngươi tâm sự thôi nha."

Biết vô luận như thế nào cũng trốn không thoát cái tên ăn chơi trác tang này, Đàm Y đành phải hơi bất an mà ngồi xuống, không biết trong lòng hắn muốn làm cái gì.

Giang Nhất Phàm đặt hai chân qua ghế dựa, ghé vào lưng ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Đàm Y đang căng chặt khuôn mặt nhỏ, càng xem càng cảm thấy tâm ngứa, "Tiểu phục vụ, tên gọi là gì a?"

"Ta tên Đàm Y."

"Nga, Tiểu Y, ta tên Giang Nhất Phàm." Giang Nhất Phàm cười tủm tỉm mà duỗi tay, nắm lấy gương mắt hắn mơ ước đã lâu, xúc cảm quả nhiên thập phần mềm mại. Ánh mắt hắn nhìn từ gương mặt Đàm Y dần di chuyển xuống nhìn gắt gao nơi cổ áo, không biết nghĩ tới cái gì, hầu kết nhịn không được lăn lên lăn xuống, "Thật đáng yêu."

Bị như vậy ánh mắt lỗ liễu nhìn chằm chằm, cả người Đàm Y đều không được tự nhiên, nhưng đối phương là người không thể trêu, cậu chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, đôi mắt băn khoăn nhìn khắp nơi, nghĩ biện pháp thoát khỏi.

Tuy rằng Giang Nhất Phàm ngày thường tác phong cuồng dã, coi trọng ai liền hẹn nhau đi thuê phòng, nhưng hôm nay hắn lại thập phần rụt rè. Hắn sẽ hay có loại quỷ dị rụt rè này, lúc phóng đãng đều để lộ ra vài phần ngây thơ dối trá. Gương mặt Đàm Y non nớt làm hắn nhớ tới hồi còn là thiếu niên thời đại xanh mướt, nhịn không được liền tưởng hồn nhiên một phen, muốn trãi nghiệm chút thanh xuân đã qua.

Nhưng mà Đàm Y lại không quý trọng hắn khó có được ngây thơ, toàn tâm toàn ý muốn đào tẩu, thời điểm ánh đèn ở yến hội dần mờ ảo, Giang Nhất Phàm còn không kịp thừa dịp này mờ ăn đậu hũ muốn sờ sờ tay nhỏ của cậu, Đàm Y liền chảy với vận tốc ánh sáng mà thoát đi, làm Giang Nhất Phàm tức muốn hộc máu, rốt cuộc xé bỏ vẻ ngoài ngây thơ, lộ ra bản tính lưu manh, hùng hổ mà cùng Đàm Y chơi tò ngươi truy ta đuổi ở yến hội.

Cùng lúc đó, yến hội tuyên bố bắt đầu. Sân khấu trung tâm sáng lên, Tạ Thừa Ngôn như thế nào tìm cũng tìm không thấy lại cầm micro xuất hiện, bên cạnh là nữ MC trang điểm tinh xảo, trong ánh mắt rõ ràng có bộc lộ sự ái mộ.

Yến hội này kỳ thật là một tiệc rượu để các thế gia giao lưu bàn bạc các thương vụ, ở đây tụ hợp vô số các tinh anh trong thương nghiệp, đáng lẽ một tiểu tử mới 23 tuổi đầu không nên làm người đại biểu phát ngôn. Nhưng là, bây giờ lại không có một ai đưa ra lời dị nghị —— bởi vì tiểu tử là Tạ Thừa Ngôn.

Mấy năm nay lão gia tử Tạ gia thân thể không tốt như trước, từ ba nămtrước đã bắt đầu dần dần đem Tạ gia giao cho Tạ Thừa Ngôn xử lý. Ngay từ đầu, tấtcả mọi người đều không xem trọng Tạ Thừa Ngôn, hắn quá trẻ tuổi , không có người tin tưởng một tiểu tử 20 tuổi có thể cái gì làm, mặc kệ khi đó hắn đã lấy được bằng kinh tế học thạc sĩ. Có người chê cười, có người thì trong bóng đêm như hổ rình mồi, mưu toan lần này Tạ gia thất thế mà chiếm được lợi ích.  

Nhưng mà, không có ai nghĩ đến, chỉ dùng gần hai năm, Tạ Thừa Ngôn liền đã có chân đứng vững vàng trong lĩnh vực thương nghiệp, sản nghiệp Tạ gia không có hao tổn bất kì thứ gì, ngược lại còn đưa vốn ra bên ngoài mở rộng thị trường. Không còn có người dám bởi vì tuổi nhỏ mà coi khinh hắn, có một số người, trời sinh là vương giả đứng trên đỉnh núi.

Lúc này yến hội lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ đứng trên sân khấu.

Tạ Thừa Ngôn mặc trên người bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, thân hình cao dài giống như một cây bạc trúc đừng hiên ngang, giơ tay nhấc chân gian đêu tràn ngập khí chất tự tin tuyệt đối cùng với sự tri thức ưu nhã của dòng quý tộc, hắn đứng trên đài đĩnh đạc nói, lười nói nhẹ nhàng mà không mất hài hước liền kéo toàn bộ không khí yến hội đi lên, thời điểm lên tiếng kết thúc, tiếng vỗ tay như pháo nổ vang vọng toàn bộ đại sảnh.

Lẫn bên trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đàm Y nhìn Tạ Thừa Ngôn trên sân khấu lấp lánh sáng lên, lại âm thầm nắm chặt tay phải.

Đồng dạng đều là nhi tử của Tạ gia, một người là thiên chi kiêu tử được vạn chúng chú mục chào đón, một người khác lại bị lạnh lùng xa lánh từ nhỏ, hiện giờ chỉ có thể sống ở trong tiểu khu cũ nát, phí sinh hoạt hằng tháng đều ít đến đáng thương.Tất cả thứ này, vốn dĩ Tiểu Phong cũng nên có được! Cậu không cam lòng......

Tạ Thừa Ngôn tập mãi thành thói quen mà cảm thụ được ánh mắt của mọi người, trên mặt treo một nụ cười ưu nhã khéo léo, không người nào thấy được trong mắt hắn lại không chút để ý đến tất cả. Ái mộ, khâm phục, yêu thích và ngưỡng mộ, có lẽ cũng có vài phần ghen ghét, đều quen thuộc...... Không thú vị, Tạ Thừa Ngôn xen qua đám người, mí mắt gục xuống một chút, nhất thành bất biến làm người thấy nhạt nhẽo.

Thời điểm hắn tính toán xoay người xuống dưới đài, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt, theo ánh mắt nhìn đến, lại phát hiện là một thiếu niên tiểu phục vụ. Bề ngoài không tính là xuất chúng, đồng phục rẻ tiền của phục vụ cũng bởi vì cuối chào người mà hiện lên vài nếp nhăn, dáng người mảnh đến quá mức mảnh*, nếu là ngày thường xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn thậm chí một cái liếc mắt cũng không để ý. Chính là, trong mắt hắn một thiếu niên "Bình phàm" như vậy, lại có một đôi mắt nóng hừng hực, khi hắn nhìn chăm chú vào, đều có thể cảm nhận được kia độ ấm của ánh mắt cực nóng đó, tầm mắt thiếu niên giống như ngọn lửa hừng hực, trong ánh mắt có lấy thứ tình cảm phức tạp rắc rối , không phải ái mộ, cũng không phải ghen ghét, là cái gì đâu?

*Mảnh là gầy ốm á, để vậy cho dễ hiểu.

Ngực Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên nóng rực mà nhảy lên một chút.

----^-^---------------

Yến hội còn chưa kết thúc, Đàm Y liền đi tới nằm vùng ở bãi đỗ xe.

Không biết qua bao lâu, thân ảnh Tạ Thừa Ngôn rốt cuộc từ cửa xuất hiện, bên người còn có một nữ nhân dáng người hoàn hảo đi theo, hai người một trước một sau mà đi tới, đang muốn mở cửa xe, bỗng nhiên nhìn đến phía trước vụt ra một bóng người.

"Tạ Thừa Ngôn!"

Tạ Thừa Ngôn nhìn thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện, hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện ra ao động vi diệu.

"Cậu là ai!" nữ thư kí chạy nhanh đến chắn trước mặt Tạ Thừa Ngôn, cảnh giác mà nhìn thiếu niên tới mang theo ý đồ gì.

----------------

editor: Ăng nhăng nhăng, hơn 1500 từ :<


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro