036. Phát hiện chân tướng.
036. Phát hiện chân tướng.
Lăng Dạ ngẩn người nhìn Lục Minh Trạch, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
"Hahaha, em bị dọa rồi đúng không? Có phải em nghĩ là anh giết họ không?"
Khóe miệng Lục Minh Trạch nhếch lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt lấp lánh vẻ trêu chọc.
Lăng Dạ vẫn im lặng, bởi vì trong lòng y đúng là đã nghĩ như thế. Nhưng y không dám nói ra, sợ rằng chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị đối phương vặn gãy cổ.
Chỉ trong chớp mắt, Lăng Dạ bỗng cảm thấy sự đồng cảm vừa nảy sinh với Lục Minh Trạch ban nãy thật quá dư thừa. Giờ nghĩ lại, việc nhà họ Lục giam cầm hắn ta có lẽ mới là điều đúng đắn.
Một người nguy hiểm như Lục Minh Trạch mà xuất hiện quá sớm trong xã hội, nhất định sẽ gây ra không ít rắc rối.
Dường như Lục Minh Trạch đã nhìn thấu suy nghĩ của Lăng Dạ, giọng điệu bình thản nói:
"Là nhà họ Lục giết bọn họ. Giết người diệt khẩu thôi, bọn họ không thể để tin đứa cháu nhỏ của nhà họ Lục là kẻ điên, người thiểu năng bị truyền ra ngoài."
Con ngươi của Lăng Dạ đột nhiên co rút lại, trong lòng tràn đầy chấn động. Y hoàn toàn không ngờ, chân tướng sự việc lại là như vậy.
Từ trước đến nay, nhà họ Lục luôn được bao phủ bởi một tầng sương mù thần bí, có tiếng nói tuyệt đối trong mọi lĩnh vực trên thế giới. Thế nhưng Lăng Dạ chưa từng nghĩ đến, một gia tộc hào nhoáng như thế lại có thể làm ra chuyện xem thường mạng người như vậy.
Y không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Một gia tộc như vậy, rốt cuộc sẽ nuôi dưỡng ra loại người gì?
Ẩn sau vẻ ngoài ôn hòa nho nhã của Lục Minh Trạch, là một linh hồn ra sao?
Chỉ vừa nghĩ đến đây, Lăng Dạ đã không dám tiếp tục suy nghĩ sâu hơn.
Vừa rồi, y còn định tìm hiểu thêm quá khứ của Lục Minh Trạch. Nhưng giờ đây, ý định đó đã tan thành mây khói.
Y biết rõ, đối với người như Lục Minh Trạch, y không thể sinh lòng cảm thông, càng không thể có chút mềm lòng.
Bởi vì trên thế gian này, ai mà động lòng trắc ẩn với hắn ta, thì kẻ đó sẽ có nguy cơ bị tổn thương đầy mình.
Trong đầu Lăng Dạ bỗng hiện lên lời mà chú Tô từng nói về nhà họ Lục.
Chỉ mấy chữ đơn giản: "Lựa cách mà tránh, không nên đào sâu."
Trước kia, Lăng Dạ còn nghĩ chú Tô đang phóng đại sự việc, nhưng giờ đây mới thấy, lời cảnh báo đó đúng đến nhường nào.
Nhà họ Lục, chẳng khác gì những gia tộc đế vương truyền đời thời cổ đại, tâm tư thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu đặt vào thời xưa, cách họ dạy dỗ hậu bối, có khi được gọi là "thuật thuần long".
"Được rồi, sấy khô tóc rồi đấy."
Giọng của Lục Minh Trạch bất ngờ vang lên, kéo Lăng Dạ thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"Vậy à? Cảm ơn nhé." Lăng Dạ hoàn hồn, lịch sự đáp lại.
Thế nhưng ngay lúc Lăng Dạ vừa đứng dậy khỏi sofa, Lục Minh Trạch đã bất ngờ nhét máy sấy tóc vào tay y, rồi thản nhiên ngồi vào chỗ mà Lăng Dạ vừa ngồi.
"Đến lượt anh rồi."
Lục Minh Trạch hơi ngẩng đầu, trong mắt ánh lên chút mong đợi.
Lăng Dạ lập tức ngẩn ra, trong đầu y thầm nghĩ: Ý anh ta là... muốn mình sấy tóc cho à?
Từ nhỏ đến lớn, trừ lần sấy tóc cho Tô Nhược Nhược khi còn bé, Lăng Dạ chưa từng sấy tóc cho ai khác. Huống hồ lần này đối tượng lại là một người đàn ông!
Lăng Dạ đứng chết trân tại chỗ, không nhúc nhích, gương mặt hiện rõ vẻ miễn cưỡng.
"Công tắc ở đây này."
Lục Minh Trạch dường như không nhận ra cảm xúc của y, còn tốt bụng ấn nút mở máy sấy. Lập tức, luồng gió ấm dịu dàng thổi ra từ ống sấy.
Lăng Dạ nhìn máy sấy trong tay, thầm phun tào: Chẳng lẽ hắn ta nghĩ mình không biết công tắc ở đâu à? Mình vốn chẳng muốn hầu hạ cái tên công tử bột này đâu nhé!
Thế nhưng y lại nghĩ lại, thấy Lục Minh Trạch vừa rồi cũng đã giúp mình sấy tóc, thôi thì nhịn một lần, xem như trả nợ nhân tình.
Lăng Dạ thở dài bất đắc dĩ, bắt đầu thử sấy tóc cho Lục Minh Trạch.
Còn Lục Minh Trạch thì thỏa mãn tựa lưng vào sofa, nhắm mắt tận hưởng, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Một lúc sau, Lăng Dạ cảm thấy tóc chắc cũng đã khô, liền tắt máy sấy, nói: "Xong rồi."
Thế nhưng Lục Minh Trạch vẫn không hề động đậy.
Lăng Dạ bước tới gần, cúi xuống nhìn mới phát hiện — Lục Minh Trạch đã ngủ mất rồi.
Gương mặt khi ngủ của hắn bình yên đến lạ, làn da trắng trẻo như ngọc, khiến người khác không nỡ đánh thức.
Đúng lúc này, Tô Nhược Nhược cũng vừa tắm xong bước ra.
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút."
Lăng Dạ vội đưa một ngón tay đặt lên môi, chỉ vào Lục Minh Trạch đang ngủ say trên sofa.
Tô Nhược Nhược hiểu ý, nhẹ gật đầu.
Cô thầm nghĩ: Quả nhiên, khi thích một người là không thể giấu được.
Anh trai ngày thường lạnh nhạt vô tình như khúc gỗ, giờ cũng sợ làm phiền đến giấc ngủ của người mình thích cơ đấy.
Vì thế, Tô Nhược Nhược rất biết điều mà bước vào phòng khách.
Để không gây tiếng động lớn, cô không dùng máy sấy mà chỉ dùng khăn lông lau khô tóc thật cẩn thận.
Lăng Dạ nhìn bóng lưng Tô Nhược Nhược, khẽ thở dài, rồi lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh, cẩn thận đắp lên người Lục Minh Trạch.
Tuy bản thân cũng đã mệt rã rời, nhưng y biết rõ — đây là nhà của Lục Minh Trạch, y không thể tùy tiện vào phòng ngủ người ta.
Bất đắc dĩ, y đành ngồi xuống đầu bên kia sofa.
Lăng Dạ lặng lẽ nhìn đám cá nhỏ tung tăng bơi lội trong bể, thả hồn theo dòng suy nghĩ.
Những chuyện Lục Minh Trạch kể ban nãy không ngừng lặp lại trong đầu y.
"Từ nhỏ đã bị nhốt trong Trấn Yêu Tháp? Ngôi tháp ở miếu cổ kia... chẳng phải là Phật tháp sao?"
Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Lăng Dạ, y bật dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Minh Trạch.
Tại sao quá khứ của hắn nghe lại quen tai đến thế?
Tại sao rõ ràng biết hắn rất nguy hiểm, y vẫn có cảm giác như gặp được tri kỷ, không kìm được mà muốn đến gần?
"Không thể nào chứ?" Lăng Dạ lẩm bẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc, "Cái người fan cuồng đó... chẳng lẽ là Lục Minh Trạch sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro