061. Ngục giam quỷ dị.
061. Ngục giam quỷ dị.
Lăng Dạ rút điện thoại ra xem, tim như rơi xuống đáy vực. Y tràn đầy tuyệt vọng và hối hận — sao lại gửi nhầm tin cầu cứu được chứ?
Hơn nữa, lại còn gửi cho Lục Minh Trạch! Điên tiết hơn là, tin nhắn đó hoàn toàn không được gửi đi!
"Lục, Minh, Trạch! Anh dám chặn tôi, còn xóa cả liên lạc?!"
Lăng Dạ siết chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Y thử gọi lại cho Tô Nhược Nhược.
Y rất rõ, ở thủ đô, quan hệ của chú Tô rất rộng, tìm người chắc chắn hiệu quả hơn nhiều so với báo cảnh sát.
Thế nhưng, trong ống nghe chỉ vang lên tiếng "tút tút" đơn điệu.
Trên màn hình điện thoại lại hiển thị: không có tín hiệu!
"Sao lại không có tín hiệu chứ?"
Y vội vã áp sát cửa cầu thang, giơ cao điện thoại, hy vọng bắt được một tia sóng mỏng manh nào đó, nhưng tất cả đều vô ích.
Ngay lúc này, âm thanh phía dưới tầng càng lúc càng rõ rệt, tiến lại gần từng bước.
"Chết tiệt!"
Lăng Dạ bực bội, không nhịn được mà đá mạnh một cú vào cánh cửa cầu thang.
Y hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau đó, y mở app nghe nhạc, bật một bản chiến ca sôi động đã tải sẵn từ trước.
Ngay tiếp theo, y tung một cú đá, đá gãy lan can cầu thang, tháo rời một đoạn sắt dùng làm vũ khí, kéo theo cây gậy sắt tạm thời đó, kiên quyết bước xuống tầng hầm.
Thanh sắt cọ vào nền xi măng tóe lửa, bóng dáng Lăng Dạ chẳng khác nào những kẻ liều mạng trong phim Hồng Kông, không màng sống chết, lao đầu vào chiến trường.
Trong đầu y chợt lóe lên một ý nghĩ: bệnh nhân tâm thần giết người thì không bị kết tội, vậy giết bệnh nhân tâm thần... có tính là phạm pháp không nhỉ?
Bước vào tầng hầm, hành lang âm u phủ bóng, bệnh nhân tóc tai bù xù, mặc đồ trắng, lang thang như những bóng ma.
Họ lẩm bẩm trong miệng, toàn những âm thanh quái dị, khó hiểu đến rợn người.
Hai bên hành lang là những căn phòng không cửa, chỉ có song sắt như nhà giam, đến cả giường ngủ cũng không có.
Bệnh nhân bị khóa cổ bằng xích sắt thô nặng, trói trong buồng giam như súc vật.
Trước mặt họ là chiếc bát sắt móp méo như bát chó, bên trong thứ gì đó đã mốc meo thối rữa, căn bản không phân biệt được là thức ăn hay chất thải của chính họ.
Lăng Dạ buồn nôn đến mức suýt không kìm được mà nôn ra. Nhưng y cố gắng nén cảm giác khó chịu, cắn răng tiếp tục đi sâu vào trong.
Lão già kia đã nói, "kẻ điên" ở tận sâu trong cùng — giờ y chỉ có thể cứng đầu bước tiếp.
Phía trước, căn phòng cuối hành lang sáng trưng, ánh đèn kéo dài bóng song sắt đến tận chân Lăng Dạ.
Dường như người bị nhốt trong song sắt không phải "kẻ điên", mà chính là y.
Từng bước tiến lại gần, Lăng Dạ cuối cùng cũng hiểu vì sao đám bệnh nhân kia phải dùng xích trói lại.
Vừa mới đến căn buồng đầu tiên, bệnh nhân hai bên đã lao tới như thú đói, giương nanh múa vuốt như muốn xé xác người sống.
Mùi máu tanh và phân xộc thẳng vào mặt khiến y cay mắt, gần như không thể mở ra nổi.
Dù vậy, nhờ có nền tảng võ thuật và kỹ năng cận chiến khá tốt, Lăng Dạ nhanh chóng vung gậy sắt trong tay, "bốp bốp" hai tiếng đánh gục hai bệnh nhân.
"Phù!"
Y thở phào một hơi, vặn người giãn cơ bắp đang căng cứng.
"Khác gì đánh zombie trong game đâu."
Chiến thắng mở màn khiến Lăng Dạ phấn chấn tinh thần, y càng thêm tự tin, cầm chắc cây gậy, xông thẳng vào bên trong.
-------
Cùng lúc đó, Tô Nhược Nhược vì không liên lạc được với anh trai mà lo đến sắp phát khóc.
Rõ ràng Lăng Dạ đã hứa đến gặp Tô Hồng Trác, mà y luôn là người giữ lời. Nếu thật có việc gấp, hẳn đã báo trước.
Nhưng bây giờ, gọi thế nào cũng không được.
Tô Nhược Nhược lập tức sai người đến căn hộ của Lăng Dạ, kết quả nhận được là — y không có ở nhà.
Cô dựa vào thân phận thiên kim nhà họ Tô, mời lập trình viên cao cấp của công ty đến định vị điện thoại của Lăng Dạ, nhưng thử bao nhiêu lần cũng đều thất bại.
Lăng Dạ từng dặn đi dặn lại, những chuyện liên quan đến dị thường tuyệt đối không được kể với Tô Hồng Trác, nên cô cũng không dám nói với ba.
Thực sự không còn cách nào, Tô Nhược Nhược đành gọi điện cho Lục Minh Trạch.
Chuông điện thoại reo hơn mười giây, lúc cô tưởng anh sẽ không nghe, thì đầu bên kia lại bắt máy.
Giọng của Lục Minh Trạch truyền đến:
"Nhược Nhược, có chuyện gì thế?"
Tô Nhược Nhược vừa mừng vừa hoảng, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc:
"Anh Lục, em không liên lạc được với anh trai em..."
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
Sau đó, Lục Minh Trạch hỏi: "Nói cho anh biết, lần cuối em liên lạc được với em ấy là khi nào? Em ấy có nói sẽ đi đâu không?"
------
Lục Minh Trạch lần theo từng manh mối, từ miệng ông chủ công ty của Lăng Dạ biết được y từng nhắc đến "bệnh viện tâm thần Dương Quang".
Lập tức, hắn phóng xe như bay, nhanh chóng đến trước cửa bệnh viện đó.
Đứng trước cánh cổng đóng chặt, Lục Minh Trạch nhạy bén nhận ra bên trong đang tràn ngập luồng khí âm dị thường, hỗn loạn bất an.
Hắn cau mày, lập tức rút điện thoại gọi một dãy số.
Đầu dây nhanh chóng bắt máy: "Lục thiếu? Sao hôm nay rảnh rỗi gọi cho tôi thế?"
Là giọng của Long Chính Đức.
Giọng Lục Minh Trạch lạnh băng, như mang theo sương gió:
"Mấy thứ dị vật xâm nhập thế giới thực đều là tôi bắt lại giúp các anh. Nhưng đến cả việc trông giữ tụi nó mà các anh cũng làm không xong?"
Long Chính Đức hoàn toàn ngơ ngác:
"Cái, cái gì cơ?!"
"Đám quái vật trong ngục không chịu ngoan ngoãn. Chúng dám lừa Lăng Dạ vào trong đó."
"Cậu ấy ở bệnh viện tâm thần?!" Long Chính Đức hoảng loạn thốt lên.
"Đội trưởng Long, tốt nhất anh và đội của mình nên cầu nguyện cho em ấy bình an vô sự. Nếu em ấy mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho các người xuống tầng hầm ở chung với bọn chúng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro