082. Phòng tắm công cộng.
082. Phòng tắm công cộng.
Phó huấn luyện viên đi tuần trong nhà tắm, ánh mắt đảo một vòng qua các học viên, rất nhanh đã phát hiện Lăng Dạ vẫn còn đứng im một chỗ, hoàn toàn không có dấu hiệu cởi đồ.
Hắn cau mày, sải bước đi tới, giọng đầy nghi hoặc và không hài lòng:
"Này, số bốn mươi lăm, cậu còn đứng đấy làm gì? Sao chưa cởi quần áo?"
Câu hỏi bất ngờ này như một quả bom phá tan tiếng ồn xung quanh. Tất cả ánh mắt như bị hút chặt bởi nam châm, đồng loạt đổ dồn về phía Lăng Dạ.
Từ trong đám người, một giọng the thé chua chát vang lên:
"Hừ, cậu ta còn chẳng chạy khởi động nữa là. Chắc lại muốn được đối xử đặc biệt chứ gì."
"Em..." Lăng Dạ nghẹn lời, vừa tức vừa tủi, nói không nên câu.
Trong lòng y trào dâng cảm giác oan ức, mà lại chẳng biết mở miệng giải thích từ đâu.
Lúc này, bạn cùng phòng của y sốt ruột chạy lên, sốt sắng nói giúp:
"Cậu nói bậy gì vậy! Lăng Dạ khởi động rồi đó! Lúc về còn đi không nổi, hai chân khép không vào nữa kìa!"
Câu này vốn dĩ là để biện minh.
Nhưng vừa thốt ra, mặt Lăng Dạ đã đỏ bừng như chín rụng, đỏ đến mức có thể chiên trứng được.
Giải thích kiểu này, thà đừng giải thích còn hơn.
Kẻ vừa mỉa mai lập tức cười càng đắc ý hơn, ánh mắt càng thêm khinh khỉnh.
Hắn uốn éo nói:
"Chúng ta thì tự vận động làm nóng người, nhìn dáng cậu ta thế kia, không chừng là bị người ta ma sát sinh nhiệt rồi mới 'nóng' đấy. Há há há..."
"Cậu...!" Lăng Dạ tức đến toàn thân run lên, mặt mũi nóng rực, chỉ hận không thể tát cho đối phương một cái để câm miệng.
Thế mà tên kia vẫn chưa chịu ngừng, tiếp tục chọc ngoáy:
"Nếu không chột dạ, thì sao không dám cởi?"
"Cậu ấy cởi cho các người xem làm gì?"
Một giọng trầm thấp, lạnh lẽo như băng đột ngột vang lên.
Lục Minh Trạch – cao lớn, oai phong, bước vào phòng tắm công cộng như thần chết giá lâm.
Kẻ vừa mỉa mai Lăng Dạ nhìn thấy hắn lập tức biến sắc, trắng bệch như tờ giấy, theo phản xạ rụt người lại, không dám hó hé thêm một lời.
Lục Minh Trạch sải bước đi vào, ánh mắt thẳng tắp khóa chặt lấy Lăng Dạ.
Trong đầu hắn đã tự biên tự diễn ra một cảnh tượng đầy bi tráng: vợ nhỏ kiên quyết bảo vệ sự trong trắng, hét lên "thân thể em chỉ cho chồng nhìn"...
Càng nghĩ hắn càng thấy xót xa, ánh mắt nhìn Lăng Dạ bỗng ngập đầy áy náy cùng dịu dàng.
Trước mặt bao người, Lục Minh Trạch chỉ bình thản nói: "Số bốn mươi lăm, ra đây."
Lăng Dạ bất đắc dĩ, đành phải lặng lẽ đi theo hắn ra ngoài.
Cả đám học viên nhìn theo hai người mà ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu mối quan hệ giữa họ là cái kiểu gì.
Bạn cùng phòng của Lăng Dạ còn bắt đầu lo lắng cho y:
"Nghe nói huấn luyện viên Lục rất ghét người không chấp hành kỷ luật. Cậu ấy không bị nhốt vào phòng tối chứ?"
"Hầy, đáng thương thật. Sáng vừa nói với huấn luyện viên hai câu đã bị gọi riêng ra 'huấn luyện tăng cường'. Về mà như bị xe cán qua. Giờ lại bị gọi đi lần nữa, chẳng biết có còn sống nổi không..."
"Đừng lắm lời! Không được tùy tiện bàn tán về huấn luyện viên! Nhanh tắm cho xong, sắp hết giờ rồi!" – phó huấn luyện viên quát.
Cả đám lập tức ngậm miệng, hoảng hồn tắm tốc độ ánh sáng, tiếng nước lại rì rào vang lên khắp nơi.
-------
Cùng lúc đó.
Lục Minh Trạch dẫn Lăng Dạ về phòng ở riêng của huấn luyện viên.
Căn phòng bài trí đơn giản nhưng không kém phần chỉnh tề: giường đơn, bàn học, tủ quần áo, góc phòng còn có vài thiết bị tập luyện.
Lục Minh Trạch đi tới bên Lăng Dạ, dịu giọng nói:
"Từ giờ em cứ tắm ở đây đi, trong kia có nhà vệ sinh riêng."
Vừa nói, vừa chỉ vào cánh cửa phòng nhỏ bên cạnh.
Lăng Dạ bĩu môi trách:
"Em đâu có để ý chuyện tắm ở đâu! Là anh chơi quá đà, trên người toàn vết bầm tím không chịu nổi thì có!"
Lục Minh Trạch chẳng những không hối lỗi, còn cười gian xán lạn, khoác tay ôm eo y, thò tay luồn vào áo, cười trêu:
"Vậy thì... để anh xem thử xem có gì 'khó coi' đến mức không dám lộ ra ngoài?"
Lăng Dạ giận đến mức đẩy hắn ra, gắt:
"Anh tránh ra! Em vốn không muốn gây chú ý, giờ thì hay rồi, ngay ngày đầu tiên đã mang danh 'đặc cách' trong mắt mọi người. Nếu còn qua đây tắm, không biết sẽ bị đồn thành cái gì nữa!"
Lục Minh Trạch nghe vậy thì sầm mặt, kéo tay y lại, bắt đối diện với mình, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa mang chút bá đạo:
"Chẳng lẽ em muốn tắm chung với đám đàn ông đó à?"
"Không thì sao? Ai mà chẳng như vậy."
"Không được!" – Lục Minh Trạch tuyên bố dõng dạc – "Em là vợ anh, người đã kết hôn. Sao có thể để người khác nhìn thấy thân thể em?"
Lăng Dạ nghe vậy thì vừa bực vừa buồn cười:
"Lục Minh Trạch, đây là xã hội hiện đại, không phải thời cổ đại. Không có cái kiểu nhìn thấy thân thể là phải cưới luôn. Anh bớt kiểm soát được không?"
"Không! Nếu anh cũng phải vào nhà tắm công cộng, để mấy người kia nhìn chằm chằm thân hình anh mà nuốt nước miếng, em chịu được không?"
Lăng Dạ tưởng tượng ra cảnh đó, đặc biệt nhớ lại lúc sáng cả đám học viên nhìn Lục Minh Trạch mà rỏ dãi – da gà da vịt lập tức nổi khắp người.
Y biết rõ, mình không thể chấp nhận chuyện người khác thèm thuồng chồng mình.
Nghĩ tới đó, y lập tức túm cổ áo Lục Minh Trạch, gằn giọng cảnh cáo:
"Lục Minh Trạch, tốt nhất là anh thu lại bớt cái khí chất mê người chết tiệt của anh đi! Anh cũng biết rõ có bao nhiêu người gia nhập khóa huấn luyện này là vì anh mà đến rồi đấy!"
Lục Minh Trạch cười nhếch mép đầy tự hào:
"Anh biết. Nếu anh không ra mặt dụ dỗ, chắc Viện Nghiên cứu quỷ dị này còn lâu mới tuyển đủ người."
Lăng Dạ: "..."
Tên này đúng là... chỉ giỏi bán sắc, không cần mặt mũi luôn rồi!
----
Lời editor: Huhu truyện hay vậy mà khum ai đọc:((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro