Chương 6
Chương 6: Một tất tâm ma.
Nghĩ lại... hắn là còn sống hay đã chết đây?
"Tốc —" Một giọt nước vừa vặn rơi vào khóe miệng Cố Tử Ngôn.
Nước ở đâu vậy? Trời mưa sao? Cố Tử Ngôn dịch chuyển khóe mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện hắn bị bao bọc bởi một vùng bóng tối. Trong miệng tản ra một vị mặn chát—giống như mùi máu.
Không lẽ chính mình bị thiên kiếp đánh đến hộc máu? A...thật may mắn nha—chỉ là thổ huyết thôi, hắn cũng không có chết.
Về phần bóng tối hình như là cái bóng của Mặc Liễm đang che khuất hết ánh sáng trước mặt hắn.
Mặc Liễm nửa ngồi nữa quỳ bên cạnh Cố Tử Ngôn, tay phải nắm chặt trượng kiếm, đang cúi đầu nhìn hắn chăm chú. Trường kiếm được tạo từ băng tuyết không biết từ lúc nào đã nhiễn vài tia huyết sắc, nhìn qua có chút chói mắt.
Trong thiên kiếp lúc nãy, vì cách quá xa nên Cố Tử Ngôn chỉ nhìn thấy Mặc Liễm lờ mờ một thân ảnh màu trắng. Lúc này nhìn gần mới phát hiện hắn một đầu tóc đen rối loạn che khuất nửa khuôn mặt, tóc kéo dài xuống bả vai, lộ ra khí chất cực kỳ lạnh lẽo.
Lời đồn quả không sai, không hổ danh kiếm tam đứng đầu tiên đạo, chẳng trách mỗi lần tác giả viết đến thời điểm Mặc Liễm ra trận là y như rằng một hồi nhốn nháo, không chỉ có muội tử trong sách phải đảo điên mà chúng nữ độc giả cũng điên đảo, khiến cho khu bình luận cũng muốn bùng nổ, nơi nơi tràn đầy tiếng gào thét, tim hồng bay tứ tung...
Huống hồ vào lúc này chính hắn lại bị khuôn mặt này áp quá gần, khiến hắn cũng khó lòng tránh khỏi một hồi thở không nổi.
Bỗng nhiên, Mặc Liễm vươn tay ra.
Hắn vừa cử động, Cố Tử Ngôn liền phát hiện ở trước ngực của hắn bỗng nhiên xuất hện miệng vết thương thật lớn, vết máu làm cho bạch y nhiễm đỏ đến chói mắt... Sau đó Cố Tử Ngôn nhớ đến trường kiếm của hắn, không lẽ... hắn tự đả thương chính mình? Cố Tử Ngôn cả kinh, lúc này mới ý thức được chất lỏng trong miệng kia có vị mặn chát đơn thuần, cũng không phải là do chính mình bị thiên kiếp đánh đến hộc máu, mà là Mặc Liễm lấy máu ở tim cho hắn uống!
Cho nên hắn sau khi bị thiên kiếp đánh trúng vẫn có thể tồn tại!
Mặc Liễm giơ ra bàn tay trên đầu ngón tay, xuất hiện một đoạn linh khí lục sắc, phản chiếu ánh sáng ôn hòa. Đạo linh khí quấn quanh ở đầu ngón tay, sau đó từ từ bay vào đan điền Cố Tử Ngôn, rồi chậm rãi tản ra khắp cơ thể.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Liễm buông xuống đuôi mắt, thở dài một tiếng: "Từ khi bước vào con đường tu tiên, ta đã lập ra lời thề không dính vào hồng trần, không tích nhân quả. Chỉ là trăm năm trước ma xui quỷ khiến, ta đã lưu lại một phần tâm ma. Trăm năm sau, ta lại ghi nợ một phần nhân duyên."
Âm thanh phát ra từ đôi môi mỏng, lãnh khiết, trầm thấp, phảng phất như là thanh âm của chốn tiên đình, khiến cho người nghe khó mà quên được.
"Cái này là mộc hệ linh nguyên, là ta lúc nhỏ lấy được từ một cổ mộc sắp chết, dùng để chữa trị linh căn bị hủy của ngươi."
Đầu ngón tay của Mặc Liễm vươn ra, vuốt ve khuôn mặt của Cố Tử Ngôn. Sau đó cầm trường kiếm nhấc lên, vẽ ở trên không trung vài chục nhát kiếm, rồi lại tập hợp tất cả thành một đạo, đem phạm vi trong vòng mười dặm toàn bộ thiên địa linh khí tập hợp lại chỗ này.
Mộc hệ linh nguyên, Cố Tử Ngôn hơi kinh ngạc.
Cái gọi là linh nguyên, chính là tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt, chỉ có từ bên trong dị thế tích tụ hơn một ngàn năm mới có thể tạo ra. Công dụng thì vô cùng đơn giản, chính là làm cho người sử dụng thêm một nơi chứa linh mạch loại nhỏ. Chỉ cần người sử dụng không bị tổn thương quá lớn thì có thể bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi nào dùng nguồn linh lực dồi dào không bao giờ hết.
Coi như lời Mặc Liễm nói là thật, linh căn của hắn đã bị đánh nát, nhưng giá trị của mộc hệ linh nguyên vẫn vượt xa linh căn của hắn vốn có.
Đợi đến mộc hệ linh nguyên hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Cố Tử Ngôn, sắc mặt Mặc Liễm lạnh nhạt, lại dùng trường kiếm lập một trận nhỏ xung quanh Cố Tử Ngôn. Hắn bấm quyết đọc thầm, kiếm trận liền khởi động. Trên không, trường linh khí lấy tốc độ mắt người cũng có thể thấy được tụ lại thành một khối lớn, đồng thời bị mộc hệ linh nguyên trong cơ thể Cố Tử Ngôn dẫn vào trong.
Trong tình huống có nhiều linh lực như vậy tràn vào trong cơ thể, Cố Tử Ngôn cư nhiên cảm thấy không hề khó chịu. Đại khái là mộc hệ linh nguyên này dẫn linh lực vào trong cơ thể của hắn, chính là dùng để chữa trị linh căn bị tổn thương cùng cải tạo thân thể suy nhược.
"Thiên kiếp cơ hồ hại ngươi gần mất đi tính mạng, ta chỉ có thể giúp ngươi đúc lại căn cơ, cũng coi như đã trả xong ba phần nhân quả.." Mặc Liễm nhìn Cố Tử Ngôn, giữa chân mày mơ hồ hiện lên vẻ trầm tư.
Lúc này Cố Tử Ngôn suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn là quyết định giả ngu. Thuận theo Tô Phác nguyên bản trong mắt người khác là một thằng ngớ ngẩn, hiện tại chỉ có thể tiếp tục giả bộ để tránh bị người khác phát hiện!
Vì thế, Cố Tử Ngôn bĩu môi một cái, vô cùng ủy khuất dùng thanh âm non nớt của mình vừa khóc vừa nói: "Ta muốn về nhà."
Tóc trắng như tuyết, chu sa đỏ chói mắt, một đôi con ngươi tối tăm, tựa như dáng dấp của người năm đó.
Đứa bé này bộ dạng mơ hồ thật giống với người năm đó, chết dưới tay hắn — Thượng Viễm ma tôn.
Trong lòng nội tâm hỗn loạn, giữa hai lông mày của hắn toát ra mấy phần thống khổ. Bởi vì nội tâm không yên, ý thức hắn hoảng hốt, rối loạn vô cùng. Tựa hồ đang chìm vào mộng cảnh tràn ngập sương mù, mơ hồ còn hiện lên trước kia vài đoạn ký ức.
Phảng phất trước mắt là khe suối ngoài thành Êm Đềm kia, có một người đã dùng đôi con ngươi tối tăm kia nhìn chăm chú vào hắn, vô lực thấp giọng nói: "Thả ta đi...cầu ngươi."
Một lượng lớn huyết dịch nóng bỏng rơi ra, nhuộm đầy bày tay của hắn, bạch y của hắn cũng khó tránh khỏi nhiễm đỏ vài phần.
Ánh mắt rối loạn, đôi con ngươi tối tăm kia bỗng nhiên biến mất, để lại hai lỗ mắt trống trơn. Trên thân thể mặc trường bào cũng không che dấu nổi vẻ tàn tạ đến tột cùng, tại vị trí các khớp xương bỗng nhiên tràn ra huyết dịch.
Xương trắng cùng huyết dịch lẫn lộn, không phân biệt to nhỏ.
Hắn nói: "Ngươi rõ ràng đáp ứng...thả ta đi."
"Thế nhưng tại sao, ta lại biến thành bộ dạng này..."
"Ngươi tại sao không có ngăn cản bọn họ...Nếu như ngươi ra tay, ta cũng sẽ không trở thành cái bộ dạng thảm hại này!"
Lời nói đó phảng phất như thần chú, cứ lặp đi lặp lại, vang lên bên tai của Mặc Liễm. Khiến cho hắn không phân biệt được cái nào là ký ức đã từng trải qua, cái nào là chấp niệm trăm năm cùng ảo tưởng.
Trong hoảng hốt, cái mối họa tồn tại gần trăm năm tựa hồ đã động đậy muốn phá khỏi phong ấn, tâm ma đã thức tỉnh.
Cái vốn dĩ gọi là tâm ma với ký chủ nhập làm một thể.
Ký chủ mạnh lên một phần, thì tại tâm ma hắn cũng mạnh lên một phần.
Hiện tại Mặc Liễm đã vượt qua thiên kiếp, tu vi tăng vọt, tâm ma cũng thuận tiện mà tăng theo. Phong ấn trước kia dùng để áp chế tâm ma, cũng đã bắt đầu xuất hiện chỗ hở. Hắn không có cách nào ở chỗ này khống chế tâm ma lộng hành, hắn phải cấp tốc trở về Thái Hoa tiên tông đem phong ấn gia cố lại. Bằng không, một khắc nữa tâm ma hoàn toàn thức tỉnh, thì chính là thời điểm hắn mất đi khống chế.
Về phần...
Mặc Liễm cuối cùng liếc mắt nhìn thiếu niên trước mặt thần sắc có vẻ hồ đồ, hắn nhíu mi lại, tựa hồ bị điểm chu sa chói mắt trên trán của Cố Tử Ngôn làm bị thương.
Hắn lúc này không thể đem thiếu niên này đi cùng, nói cách khác, vô luận là địa phương nào cũng đều an toàn hơn ở bên cạnh một người tâm ma sắp thức tỉnh. Ân tình hôm nay... theo đạo lý lần sau gặp lại Mặc Liễm hắn sẽ trả gấp bội, nhưng mà đứa bé này...Tốt nhất là đời này không nên gặp lại nữa!
Nghĩ đến đây, Khối băng kiếm trong tay bỗng nức toạc, nát tan thành một đám bụi giống như tuyết, rơi rải rác xung quanh. Hắn đột nhiên quay người, nhắm mắt rời đi, mỗi bước dưới chân hình thành tầng tầng băng tuyết, hắn nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
"..."
Mắt thấy Mặc Liễm không hề có điềm báo trước mà đi một cách nhanh chóng như vậy, đột ngột bị lưu lại ở chỗ này, Cố Tử Ngôn trợn tròn hai mắt.
Lẽ nào khuôn mặt của hắn đáng sợ đến như vậy? Hay là nói cách khác hắn chính là bị người ta ghét bỏ!
Mặc Liễm cư nhiên cứ như vậy liền đi? Tốt xấu gì cũng nên tiễn hắn một đoạn đường chứ! Trong rừng sâu núi thẳm này, hắn hiện tại chính là một tiểu tử chân ngắn, làm sao có thể đi ra ngoài đây?
May mà trước đó Mặc Liễm có cho hắn uống ba giọt tâm đầu huyết (máu ở tim), hắn là vẫn còn chút cảm động. Vì vậy vào lúc này chỉ còn lại lúng túng, nếu lần sau có cơ hội, hắn ngược lại là rất muốn hỏi rõ ràng, đoạn thời gian vừa nãy đến tột cùng nội tâm Mặc Liễm là bị cái gì kích thích.
Áo não sờ sờ gò má của chính mình, Cố Tử Ngôn thầm nghĩ chẳng lẽ chính mình soái đến không có bằng hữu sao?
Trấn định xong tinh thần, hắn liền lần mò đường rời khỏi cái chốn đầy kỳ trân dị thảo này.
Thời gian đã qua một trăm năm, Cố Tử Ngôn cũng không biết thế giới bên ngoài đến cùng biến thành hình dáng gì?
Sau khi chính mình "chết", Thượng Minh giáo có còn hưng thịnh hay đã suy yếu?
Nội dung vở kịch sau lần thay đổi, hắn có thể gặp lại Ly Chiêu không?
Còn có đám người Huyền Hoài cùng Lâm Cảnh hiện tại đang ở nơi nào?
Một loạt vấn đề ở trong đầu Cố Tử Ngôn xoay vòng vòng, nhưng hắn cũng không quên điểm trọng yếu nhất——
Thật vất vả mới lấy lại được cuộc sống mới, nên trả thù ai, nên lấy lại những gì hắn vẫn là sẽ không buông tha.
[Chúc mừng ngươi đã hoàn toàn hóa thành hình người.]
"...Cảm tạ." Đối với âm thanh thiếu nữ của hệ thống, Cố Tử Ngôn rõ ràng vẫn chưa thích ứng được, thời điểm giao lưu qua lại, ngữ điệu cũng không được tự nhiên.
[Hiện tại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất "Bái vào sư môn". Mời lựa chọn một môn phái để bắt đầu hành trình tu chân. Yêu cầu duy nhất của nhiệm vụ: sư phụ nhất định phải là nam, những chi tiết khác không có hạn chế.]
[Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: mười ngày.]
Khóe miệng Cố Tử Ngôn vô thức kéo lên, này chính là cũng coi như cái gì cũng không có hạn chế?
———— tiểu kịch trường ước chừng là rất nhiều năm sau————————
Cố Tử Ngôn "Chuyện năm đó ta cũng không có trách ngươi nhìn ta giống như là ác quỷ đòi mạng mà chạy mất!"
Mặc Liễm: "Chính là ta kỳ quái có được chưa?"
Cố Tử Ngôn: "Não bộ của ngươi quả nhiên có bệnh, nên đi điều trị!"
Mặc Liễm: "Đã đi, trị đến tận một trăm năm mà vẫn vô phương cứu chữa. Hay là ngươi tự mình đến thử xem?"
Cố Tử Ngôn: "—Ngươi—ngươi—ngươi, cách ta xa một chút!"
–
Beta Tiểu Mục có đôi lời muốn nói: Beta lại cũng không tốn nhiều time lắm, đáng tiếc do bản thân lười biếng :V
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro