Chương 17: Dịch Tiểu Hiên và quỷ giới cây hòe (1)
Người thanh niên khom lưng cúi đầu, người đàn ông lực lưỡng mới chịu buông tha, khịt mũi tiếp tục bước. Người thanh niên quay người lại cứ tưởng Dịch Tiểu Hiên sẽ cảm ơn mình, dễ dàng giành hảo cảm và được cậu tin tưởng, nào ngờ Dịch Tiểu Hiên đã mất dạng từ lâu.
Sắc mặt hắn ta đen sì, nghiêng đầu nhổ nước bọt: "Thằng nhóc đó chạy mất rồi."
Vốn hắn đang định thử xem sát nhân ở thế giới vô hạn lưu này có bị nghiêm phạt hay không.
"Đổi mục tiêu." Người thanh niên lẩm bẩm, khuôn mặt lộ vẻ say mê bệnh hoạn.
Dịch Tiểu Hiên trốn sau bức tường nhìn bầu trời xám xịt, lúc còn ở trong phòng thì những người đó trông vẫn bình thường nhưng vừa đi ra đường đã lập tức bị những vệt sương đen quấn lấy.
Sương mù bao quanh cơ thể người thanh niên đó lưu động lẫn chút màu máu đen kịt.
Dịch Tiểu Hiên nhớ lại lời "tinh linh" cây hòe nói, cậu đoán những người này không còn sống nhưng họ đã quên mất.
Đợi người thanh niên rời đi, Dịch Tiểu Hiên bước ra từ sau tường nhặt cái đầu dưới đất lên, đúng lúc này yêu quái nhỏ bám lấy con rối vội vàng chạy về vì nó mới nhận ra mình rớt đầu.
Dịch Tiểu Hiên tò mò nhìn cái đầu giống đầu chim trong tay, nếu yêu quái bị rớt đầu thì hành động có bị ảnh hưởng không?
"Ngươi ngươi ngươi..." Yêu quái thấy đầu mình trong tay Dịch Tiểu Hiên, vỏ bọc của nó rạn nứt, trước ngực hiện ra gương mặt tái nhợt sợ hãi: "Ngươi nhìn thấy sao?"
Dịch Tiểu Hiên gật đầu, trả đầu lại cho nó: "Trường của các ngươi ở đâu?"
Yêu quái của trường chắc ở trong trường phải không?
"Bọn ta có rất nhiều trường." Yêu quái nhanh tay giật lấy đầu mình để đầu "sống" lại, khuôn mặt trên ngực biến mất, còn khuôn mặt trên đầu thì cảnh giác nhìn Dịch Tiểu Hiên.
Dịch Tiểu Hiên nói: "Trường có cây hòe." Nếu đây là quỷ giới của tinh linh cây hòe thì quỷ giới cũng sẽ có một cây hòe lớn.
Vẻ cảnh giác trên đầu trong ngực yêu quái biến mất: "Ngươi không phải tử hồn bị phạt?"
Tử hồn bị phạt? Quả nhiên những người đó đã chết thật rồi nhỉ?
Dịch Tiểu Hiên tiếp tục gật đầu: "Ừm, ta đang tìm... Hướng Lỗi có việc." Cậu nhớ Trọng Mộng Thần đã gọi như vậy, trừ cách gọi "cậu chàng đèn đường", đây là tên thật của tinh linh cây hòe.
Yêu quái nghe Dịch Tiểu Hiên gọi tên "Hướng Lỗi" liền hết nghi ngờ, nó đặt đầu lại lên cổ, lắc lư trái phải một hồi rồi ném con rối ra xa: "Hèn gì ngươi nhìn thấy ta, ngươi là người mới tới?"
Nó quay đầu ba trăm sáu mươi độ, hỏi đám yêu quái đang tụ tập xung quanh: "Gọi là đồng nghiệp phải không?"
Trong khi Dịch Tiểu Hiên nói chuyện với yêu quái nhỏ, những "người đi đường" khác bao vây lại. Con rối lẫn yêu quái chen chúc nhau chật cứng, chắn ngang con đường hẹp.
"Đúng đúng đúng, là đồng nghiệp, mà đáng lẽ lão đại phải dẫn đồng nghiệp đi chứ?"
"Tìm yêu quái lớn hơn chút được không? Ta không nhìn thấy."
"Đồng nghiệp đồng nghiệp, đại vương đâu? Đại vương chưa đến sao?"
Lão đại? Đại vương? Ý họ là Trọng Mộng Thần à?
Dịch Tiểu Hiên nói: "Trọng Mộng Thần in dấu chân hồ ly lên mặt ta, ngài ấy nói ngài đến quỷ giới đợi ta trước, ta đã đến rồi nhưng không thấy ngài ấy đâu cả."
Một con yêu quái to lớn trông y hệt con người nhưng có tận hai khuôn mặt chen vào: "Ta xem mặt ngươi một lúc được không?"
Dịch Tiểu Hiên ngồi nửa quỳ để yêu quái nhìn rõ mặt mình.
Yêu quái kề sát móng vuốt đến mặt cậu như thể nó có thể xé nát nửa khuôn mặt cậu chỉ bằng một cái chạm.
"Ồ, đúng là dấu chân của đại nhân." Yêu quái lập tức rút móng vuốt về trước khi chạm vào mặt Dịch Tiểu Hiên: "Yêu lực quá mạnh! Các ngươi bị mù à! Yêu lực mạnh cỡ đó mà không thấy!"
"Ngươi cũng có thấy đâu."
"Phải, ngươi chạm vào! Ngươi chạm vào mới biết!"
"Ta chưa từng thấy đại vương dùng yêu lực, làm sao mà biết yêu lực của đại vương trông như thế nào."
Mấy con yêu quái ríu rít đổ lỗi nhau làm Dịch Tiểu Hiên nhớ lại lúc cậu ở chợ quỷ, đám yêu quái đó cũng tranh cãi ồn ào.
"Khá chắc là đại nhân lạc đường rồi." Yêu quái to lớn ngó lơ đám yêu quái nhỏ, nó nói: "Ngươi cứ đi báo cáo thẳng cho đại nhân Hướng Lỗi đi, bọn ta không thể tiến vào trường, chỉ dẫn ngươi đến cổng trường được thôi."
"Hả? Đại vương lại lạc đường?"
"Tại sao lại là lại?"
"Lão đại đi lạc thật à? Ta ngu nhường này nhưng ta chẳng bị lạc."
"Lão đại là hồ ly tinh, chó mới không lạc đường chứ?"
"Đúng đúng, chó mới không bị lạc!"
"Yêu quái chó cũng bị lạc mà."
Mấy con yêu quái nhỏ tiếp tục náo loạn.
Dịch Tiểu Hiên im lặng nhìn đám yêu quái ầm ĩ, nhìn kiểu gì thì đám yêu quái có vẻ không được thông minh cho lắm.
Sao nói từ hồ ly tinh sang yêu quái chó được thế? Thậm chí bây giờ chúng đã bắt đầu tuyên bố thề thốt Trọng Mộng Thần là chó. Nếu nhóm yêu quái này là "thuộc hạ", "tiểu đệ" của Trọng Mộng Thần thật thì có vẻ Trọng Mộng Thần hơi thảm.
"Câm miệng! Lão đại là hồ ly! Không phải chó!" May là con yêu quái to lớn minh mẫn hơn những con yêu quái nhỏ, nó chặn lời: "Ngươi kệ chúng, yêu lực của chúng yếu ớt nên không tỉnh táo lắm, để ta dẫn đường cho ngươi."
"Các ngươi! Tiếp tục đóng vai con rối!" Yêu quái to lớn la một tiếng, đám yêu quái nhỏ tóm lấy con rối giải tán ngay.
"Để ngươi chê cười rồi." Yêu quái thở dài: "Ngươi là đại yêu quỷ mà đại nhân mới thu đúng không? Đừng mất lòng tin với bọn ta, bọn ta vẫn còn rất nhiều yêu quỷ lợi hại có thể biến thành hình người hoàn chỉnh giống ngươi, môi trường làm việc cực kỳ tốt."
Dịch Tiểu Hiên đi theo yêu quái hỏi: "Trọng Mộng Thần nói người có chấp niệm sau khi chết dung hợp với yêu vật sẽ thành yêu quỷ. Thế giới bây giờ đã hết yêu quái, chỉ còn yêu quỷ, nhưng các ngươi không phải yêu quỷ sao?"
Yêu quái cười: "Có thể tính là thế, giống như linh vật nuốt chửng tinh hoa nhật nguyệt, trải qua hàng chục hoặc hàng trăm năm, nó sẽ ngưng tụ ý thức trở thành yêu quái, bọn ta đều là yêu quái đi đường tắt, bị chấp niệm của con người "thao túng"."
"Nhưng chấp niệm có mạnh có yếu, linh vật bị dung hợp cũng vậy, yêu quỷ bọn ta đã quên mất chấp niệm là gì, bọn ta không khác gì yêu quái bình thường. Dung hợp với linh vật mạnh mẽ giống ngươi mới giữ được hình người và chấp niệm, thế này mới được coi là yêu quỷ chân chính."
Giọng điệu của yêu quái chất chứa vẻ hâm mộ.
"Có nhân cách và chấp niệm là điều tốt sao?" Dịch Tiểu Hiên lại hỏi, cậu giơ tay phải đè lên trái tim, không hiểu vì sao bản thân tò mò chuyện của yêu quỷ.
Yêu quái nói: "Việc tu luyện sẽ thuận lợi hơn thì tất nhiên là tốt, song nó vẫn có nhược điểm, đại nhân nói mọi thứ đều có hai mặt, yêu quỷ có được sức mạnh to lớn nhờ nhân cách và chấp niệm trước khi đầu thai, nhưng nếu họ không buông bỏ chấp niệm được, họ sẽ mãi mãi chỉ là yêu quỷ, không thể trở thành yêu quái thật sự."
Yêu quái gãi đầu: "Không thể trở thành yêu quái thì không thể tiến xa hơn, thậm chí không thể rời khỏi nơi mà linh vật cắm rễ. Nếu linh vật bị tiêu diệt, họ cũng sẽ chết. Trái với nhóm yêu quái nhỏ bọn ta đã quên quá khứ, chỉ cần tu luyện từng bước một là có tự do."
Dịch Tiểu Hiên buông tay đang ấn tim xuống: "Không có chấp niệm không phải chuyện xấu."
Yêu quái mỉm cười: "Đúng, không có chấp niệm không phải chuyện xấu. Đến nơi rồi, ngươi tên gì?"
Dịch Tiểu Hiên nói: "Tạm thời ta không thể nói cho ngươi biết, chờ Trọng Mộng Thần tới, ngài ấy sẽ giới thiệu."
Dù chết đi không có chấp niệm là chuyện bình thường nhưng cậu muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông nội nên phải cố gắng hết sức để sống sót, nguy hiểm cần tránh thì phải tránh.
Yêu quái hiểu ý gật đầu: "Đúng là nên để đại nhân giới thiệu ngươi chính thức, nhậm chức phải có cảm giác lễ nghi. Ta đi về làm việc tiếp đây, tạm biệt."
Dịch Tiểu Hiên vẫy tay với yêu quái, cậu ngẩng đầu nhìn đám mây đen dày đặc trong sân trường rồi bước vào cánh cổng không một bóng người.
Cậu vừa đặt chân vào, cảm giác chóng mặt khi bước vào quỷ giới lại ập tới, cậu giơ tay chặn ánh sáng chói mắt đột ngột. Nhìn ở bên ngoài thì mây đen bao trùm ngôi trường, khi tiến vào lại tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Tiếng học sinh líu ríu khiến Dịch Tiểu Hiên đau đầu vì chưa được ngủ, đáng lẽ lúc này cậu đã đi ngủ rồi.
"Sao em không mặc đồng phục?" Một thầy giáo đeo băng tay đi tới, nhíu mày quan sát Dịch Tiểu Hiên.
Dịch Tiểu Hiên thoáng sửng sốt, vị thầy giáo trước mặt cậu trông giống hệt người sống, phía sau không có yêu quái điều khiển cũng không bị sương mù đen bao quanh. Cậu nhớ lại trong căn phòng khi nãy, nhóm người đó thoạt nhìn cũng không khác gì người thường. Đây có đúng là quỷ giới không?
"Em là học sinh cuối cấp hai vẫn chưa nhập học, em đến tham quan trường trước." Dịch Tiểu Hiên kiếm cớ.
Thầy vẫn nhíu mày: "Trường chúng tôi giảng dạy kiểu khép kín, không được phép vào tham quan trong giờ học, ai đồng ý?"
Dịch Tiểu Hiên nói: "Hiệu trưởng đồng ý, chắc là do thành tích của em tốt? Trường nói em được tuyển thẳng, ngoài ra còn có vài trường tuyển thẳng em nên em muốn đến xem trước."
Thầy lập tức thả lỏng hàng lông mày, còn nở nụ cười: "Thì ra em là học sinh đứng đầu, bảo sao hiệu trưởng không báo trước, em muốn tham quan lớp nào?"
Vậy mà cũng tin? Không yêu cầu xem thư giới thiệu? Việc quản lý trường có vẻ không chặt chẽ lắm.
"Em muốn đi dạo sân trường, nghe nói cây hòe trong trường là cây hòe cổ, không phải cây hòe bình thường." Dịch Tiểu Hiên nói: "Thời xa xưa, "tam hòe cửu cức" tượng trưng cho triều đình, ngụ ý tương tự sao Văn khúc, em muốn đi bái đầu trước."
Thầy cười rạng rỡ hơn: "Không hổ là học sinh đứng đầu, có văn hóa có học thức. Đúng vậy, cây hòe ở trường chúng ta rất lợi hại, hàng năm trước kỳ thi đại học, các học sinh đều đến cây hòe treo vải đỏ cầu nguyện."
Thầy chỉ một hướng: "Đi đến cuối con đường này sẽ thấy cây hòe, cây hòe rất cao, em đi vòng qua tòa nhà giảng dạy là thấy ngay, sẽ không bị lạc."
"Cảm ơn thầy." Dịch Tiểu Hiên cúi đầu.
"Không có gì, em cứ đi đi."
Thầy cười híp mắt giơ tay vẫy chào Dịch Tiểu Hiên thì đột nhiên rụng tay, thầy giữ nguyên nụ cười nhặt tay lên, gắn vào rồi tiếp tục vẫy.
Khóe miệng Dịch Tiểu Hiên co rút.
Vị thầy giáo này trông không thông minh lắm, Trọng Mộng Thần nói bất cứ giáo viên nào ở quỷ giới đều có thể dạy kèm cho cậu, chắc là hắn lừa cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro