Chương 3
• Lời editor: lưu ý với mọi người trước một chút, ở mấy chương đều là miêu tả đến sự quan sát, suy nghĩ, lời nói của Hắc Hạt Tử và Lê Thốc về Ngô Tà, mình quyết định sẽ để cách nhắc đến của họ như thế này:
+ Lê Thốc: gọi Ngô Tà là anh, nghĩ và nhắc đến thì là anh ta.
+ Hắc Hạt Tử: xưng hô Ngô Tà là cậu, nhắc và nghĩ đến đều là cậu ấy. Bình thường nói chuyện còn có mấy cách nói vẫn luôn dùng trong truyện gốc là: Tiểu tam gia.
▶Sở dĩ chọn cách nói như vậy vì Lê Thốc là vai vế hậu bối, còn Hắc Hạt Tử thuộc dạng bạn bè cùng lứa. (chắc vậy nhỉ, không thấy nhắc đến tuổi Hắc Nhãn Kính :v)
⚛ Cuối cùng là chúc các Daomi đọc truyện vui vẻ!
Chương 3
Tác giả: Thương Hồng.
Editor: Tiểu Mục.
“Các người đến muộn rồi, cơm chiều tôi đã ăn xong.”
Trong nháy mắt khi lời nói vang kia vang lên, Lê Thốc cơ hồ theo bản năng xốc rèm cửa lên chạy vào.
Cảm giác máu sôi trào “thình thịch” nóng như bị thiêu đốt, cậu không thể ngăn nổi cảm xúc của mình. Đây thật sự là Ngô Tà, đây chính là Ngô Tà thật sự.
Những ký ức về Ngô Tà không ngừng tuần hoàn, lặp đi lặp lại trong mộng hiện tại bắt đầu lên men, đây là Ngô Tà, là giọng nói của anh ta, cũng là cảm giác đặc thù của anh ta. Anh ta đã trở thành rắn vô số lần, nhìn qua mắt con rắn cảm giác giống hệt Ngô Tà. Đây là anh ta sao... tên cầm đầu đám thổ phỉ xã hội đen!?
Cảm giác một lượng lớn tín hiệu Pheromone hóa học chứng tỏ cùng loài với Lê Thốc chính là Ngô Tà truyền vào đầu cậu, là một loại nhận thức rõ ràng, là cảm tình mãnh liệt. Cảm giác về Ngô Tà và Ngô Tam Tỉnh tương tự nhau.
Không phải tha thứ, nhưng không có tức giận! Nhiều ký ức cùng tình cảm như vậy, Lê Thốc cơ hồ cũng không phân nổi là của mình hay là của Ngô Tà.
Lúc này Hắc Hạt Tử vẫn đứng ở bên ngoài như cũ. Hắn biết rõ sao có thể tìm thấy người dễ như vậy. Nếu có thể dễ dàng tìm thấy Ngô Tà, thì hắn hẳn đã bị hại chết ở đâu đó từ khi nào rồi không biết. Loại sai lầm này từ lâu đã sớm không còn phát sinh ở trên người Ngô Tà.
Cậu ấy à? Đã có thể tự mình bay đi!
Hắc Hạt Tử sờ sờ túi tiền, lấy ra một điếu thuốc, ngồi xổm xuống, bật lửa, từ từ hút thuốc.
Tôi đây, không chỉ tới muộn, mà còn chậm rãi huấn luyện cậu thành như vậy, một chút có thể bay lên trời, cũng cách tôi ngày càng xa. Không biết là đúng hay sai, cũng không có hỏi nguyên nhân.
Cậu xem, dù biết cậu không ở bên trong, nhưng tôi cũng không dám đi vào, tôi cứ như vậy hi vọng xa vời, nếu hi vọng xa vời mà không biết gì thì tốt rồi. Thế nhưng lúc này, ông đây lại phải ngốc ở đây! Tiểu tam gia... của tôi.
Trong nháy mắt Lê Thốc đi vào kia, căn bản không kịp gọi một tiếng: “Ông chủ”, đã bị một cái bóng phi tới, cậu theo bản năng giơ tay lên chắn, cánh tay liền bị tê rần.
Lê Thốc lúc này mới ý thức được đây chỉ là một con rắn. Sau khi phản ứng, cậu theo bản năng tìm kiếm Hắc Hạt Tử, vậy mà phát hiện hắn căn bản là không vào.
Đệch, ông đây lại bị chơi xấu!
Còn chưa kịp chửi rủa, cậu thấy trong phòng âm u sáng lên một chút, có người bật đèn mà cậu vừa định bật. Rồi lại phát hiện mình hình như đang bò, cậu biến thành một con rắn!
“Chúc mừng cậu đã tìm được lời nhắn của tôi! Ý của tôi là, cậu đang cách tiền lương của mình ngày càng gần.” Lê Thốc theo âm thanh liếc qua, nhìn thấy Ngô Tà ngồi trên chiếc ghế cũ nát, lắc la lắc lư. Trên cổ cuốn băng gạc trắng, anh ta nhắm mắt lại, tay để trên thành ghế, hai đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Đầu mẩu thuốc rơi xuống đất cũng không thấy anh ta hút. Lê Thốc khiếp sợ kỳ thực là giọng nói của anh ta. Nghẹn ngào, âm trầm, cơ hồ không hề có tiếng vang, dây thanh quản của anh ta đã bị phá hỏng rồi, tình hình lúc đó chắc chắn không lạc quan, cho nên Lê Thốc có chút hoài nghi, rốt cuộc là Ngô Tà có chết hay không.
Lê Thốc vẫn luôn chờ đợi, cậu không thể mở miệng dò hỏi, cậu chỉ là một con rắn.
Rốt cuộc, Ngô Tà cũng mở mắt nhìn cậu. Lê Thốc cho rằng ánh mắt của anh ta sẽ là bệnh trạng, ảm đạm, nhưng chính xác là cậu sai rồi. Sắc mặt Ngô Tà tái nhợt giống một trang giấy, môi cơ hồ không có màu sắc, bên miệng còn xồm xoàm râu ria. Thế nhưng đôi mắt của anh ta lại sáng kinh người, hưng phấn, thậm chí còn có chút tơ máu.
“Tôi phải biến mất một thời gian dài, tin tưởng thời điểm cậu đang xem tin tức này, sự tình trên cơ bản đã không sai biệt lắm, sự thật này cậu cũng đã sớm ý thức được, nhưng mà tôi còn muốn nói với cậu, cậu hiện tại đến nơi này tìm tôi, bởi vì... trong tay tôi giữ tiền lương của cậu.” nói tới đây, Ngô Tà cười hai tiếng.
“Được rồi, quay lại vấn đề chính, trong ngăn kéo có một đồ vật đóng dấu, chính là Quỷ Tỉ mà cậu đã biết, tôi yêu cầu cậu vứt bỏ người hiện tại đang đi cùng cậu, sau đó đem nó giao cho Trương Hải Khách, để hắn trở thành tôi, Ngô Tà sẽ xuất hiện một lần nữa.”
Vứt bỏ Hắc Hạt Tử, vứt bỏ Hắc Hạt Tử, vứt bỏ Hắc Hạt Tử. Mẹ nó, đây không phải đang muốn tôi tự sát sao? Lê Thốc muốn cãi lại Ngô Tà, nhưng cậu chỉ là một con rắn. Hơn nữa, tầm mắt của Ngô Tà đã hoàn toàn dời đi.
Cậu vậy mà lại chỉ là một con rắn. Đệch!
Hắc Hạt Tử hút thuốc, trong lòng tưởng tượng đến cảnh lúc Lê Thốc tức giận chạy ra, quả nhiên là tức giận. Chuyện này làm cho Hắc Hạt Tử... quả nhiên có loại cảm giác tâm tình không tốt.
Hắc Hạt Tử lại gạt tàn thuốc xuống, “Thấy cái gì?”
Thân thể Lê Thốc rõ ràng run lên một chút, “Không… Không có gì, nói anh ta tạm thời không về.”
Hắc Hạt Tử cong khóe miệng cười khẽ một tiếng, “Tôi đại khái đoán được! Cậu ấy là muốn cho cậu biết chúng ta sẽ phải làm chuyện gì.”
Trong nháy mắt Lê Thốc không biết nên trả lời như thế nào, trước mặt tên cầm đầu đám lưu manh hằng năm trà trộn giang hồ này, vô luận cậu có chủ ý như thế nào, đều mẹ nó vô dụng, phương pháp tốt nhất để có thể bảo vệ bí mật chính là đánh chết cũng không nói một lời.
Vì thế, Lê Thốc liều mạng cúi đầu, tay không ngừng cào áo lông vũ, đánh chết không nói chuyện, đánh chết không nói chuyện!
Nhưng mà cậu không nghĩ tới Hắc Hạt Tử sẽ buông tha cậu. Hắc Hạt Tử xoay người, bật lửa đang tối lại sáng lên, trên nền tuyết lúc sáng lúc tối. Nắp bật lửa khép lại rồi mở ra, mở ra rồi khép lại. Tiếng bạch bạch trong ban đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Chính là Lê Thốc không dám nói.
“Đi thôi, ở chỗ này tạm một đêm thì trở về đi.”
:.: Đăng tải trực tiếp tại wattpad @xiaomu04. :.:
Hắc Hạt Tử dẫn đầu tiến vào gian nhà hắn muốn đi vào từ lâu, rõ ràng biết nó sẽ làm hắn thất vọng.
Con rắn nằm bò trên mặt đất kia đã chết. Truyền đạt tin tức xong liền bị xử lý, đây mới là Tiểu tam gia hiện tại.
“Cậu ở chỗ này ngủ đi, tốt nhất là ngủ một giấc thật tốt, tôi cũng không thể bảo đảm bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi tối cậu còn có thể ngủ hay không.”
Lê Thốc thậm chí còn không dám hỏi Hắc Hạt Tử “Anh thì sao?”
Hắc Hạt Tử lưu loát mở túi trang bị, lấy ra hai khẩu súng cất vào trong túi, tắt đèn, sau đó... sau đó Lê Thốc liền không thấy hắn, tiếng bước chân cũng chẳng nghe được.
Lê Thốc thế mới biết Hắc Hạt Tử rốt cuộc mạnh như thế nào, trước kia chưa từng tính toán nhờ hắn làm chuyện gì, cho nên cũng không quá lưu ý. Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt ấn tượng khắc rất sâu, nhưng mà cũng không trực tiếp quan sát như thế. Cho tới lúc này, trong giờ khắc này, khi Hắc Hạt Tử trở thành địch thủ của cậu, cậu mới cảm giác được lông tơ dựng ngược.
Chỉ khi một người trở thành đối thủ của anh, anh mới có thể chân chính hiểu được hắn cường đại bao nhiêu.
Hắc Hạt Tử quả thật là một con sói cô đơn. Đúng vậy, mẹ nó, huấn luyện ra người biến thái như Ngô Tà, chỉ có thể càng biến thái hơn.
Não Lê Thốc cấp tốc hoạt động, Hắc Hạt Tử rõ ràng đang đề phòng gì đó. Cho nên buổi tối hôm nay khẳng định không bình thường. Nhưng mà Hắc Hạt Tử nói cậu phải ngủ thật tốt, có nghĩa là thứ kia khẳng định không uy hiếp đến cậu. Nếu đã không quan hệ với cậu, lại có thể đe dọa tới Hắc Hạt Tử, vậy thì quá mờ mịt rồi.
Lê Thốc cuối cùng vẫn là nghe lời Hắc Hạt Tử nói nằm lên giường, ai, mẹ nó, để tâm nhiều làm cái gì, dù sao ý của Hắc Hạt Tử là cậu sẽ không có nguy hiểm.
Trong hốt hốt hoảng hoảng, Lê Thốc cảm thấy chính mình hình như bay lên không, lại loảng xoảng một cái rơi xuống một tấm thép. Chấn động như vậy làm cậu không thể không tỉnh lại.
Cậu tưởng mình rơi xuống giường, nhưng mà, cậu nhìn thấy gì? Cái ót… hơn nữa, hình như còn là một cái ót quen thuộc.
Người cõng cậu đang cấp tốc tháo chạy, đằng sau còn có người dùng súng bắn. Tuy rằng không có âm thanh, nhưng mà khi viên đạn lạnh lùng xẹt qua trong không khí vẫn làm thần kinh Lê Thốc sợ hãi khẩn trương. Cậu đoán, đối tượng bọn họ bắn là Hắc Hạt Tử.
Người cõng cậu vô cùng quen, tiếng thở dốc cũng rất lớn, phi thường quen thuộc.
Thẳng đến khi người cõng cậu hướng phía trước hô to: “Chuẩn bị lái xe”, Lê Thốc mới nghe được , người này là… Ngô Tà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro