Chương 3: Dọn Dẹp
Bọn họ đã vào trong sau khi ăn hết đồ ăn của tôi, chỉ còn lại tôi và Felix đứng ở ngoài. Thì ra Keifer cũng có mặt ở đây, nhưng anh ta đứng cách xa một chút.
"Không còn ai nữa. Cậu có thể lấy đồ ăn rồi," Felix nói.
Tôi lấy ra một gói Nova, nhưng chưa kịp mở thì Felix đã giật lấy nó. Tôi trố mắt ra nhìn Felix.
"Địt...!" tôi la lên.
"Xin lỗi... Đồ này tôi thích lắm!" Felix nói rồi đi xa, vừa ăn vừa mỉm cười.
Cả đám đã vào trong hết rồi. Cuối cùng thì tôi cũng được yên tĩnh, không ai giành đồ ăn của tôi nữa. Cuối cùng thì cũng xong!
Tôi lấy gói Chippy ra, nhưng khi tôi vừa cầm đến chỗ mở thì lại có người giật mất nó từ tay tôi.
Là sao nữa, trời đánh tránh bửa ăn mà!!!
Tôi quay lại và nhìn người đã lấy đồ ăn của tôi với ánh mắt giận dữ.
Là Keifer?
"Bộ cậu đói lắm hả" tôi quát lên.
Anh ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. "Không có tiền để mua..." anh ta nói khẽ.
"The F*ck?" tôi nhăn mày nhìn hắn, không nhịn được mà chửi thề.
Anh ta không trả lời nữa, chỉ bước vào trong lớp với món snack của tôi. Trời đất sụp đổ.
Tôi chỉnh lại chỗ ngồi và tự dọn dẹp những thứ tôi đã lấy ra.
Khi bước vào trong lớp, tôi bất ngờ vì cả lớp đầy giấy vụn. Những viên giấy vương vãi khắp nơi và tôi không thể không đá phải chúng khi đi.
Không ai chịu dọn dẹp. Thật là không thể tin được!
Tôi ngồi vào chỗ của mình, ngay chính giữa của lớp, tạo thành một điểm nhìn rõ ràng. Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, và tôi cảm thấy một sự lo lắng kỳ lạ.
Nhưng khi quay lại nhìn, chẳng có gì lạ cả. Felix và Keifer chỉ đang thưởng thức những món ăn tôi đã mua. Họ đang ăn món snack của tôi!
Cả lớp thì nhìn theo, với ánh mắt thèm thuồng. Cả đám nhìn hai hai tên kia ăn, như thể bọn họ đang ăn món ngon nhất thế giới. Chẳng ai có đồ ăn sao?
Tôi nhìn cả đám một cách khinh bỉ, đúng là lũ tâm thần.
Không thể chịu nổi!
Tôi lại quay mặt ra trước, tôi không biết đây là lần thứ mấy trong ngày mức độ giận dữ của tôi đạt mức báo động nữa. Đó là đồ của tôi, lẽ ra tôi phải được thưởng thức nó trước!
Cuối cùng, tiếng chuông reo và cô giáo bước vào lớp. Nhìn tình trạng của lớp, tôi đoán cô ấy sẽ giận, nhưng có vẻ như cô ấy chẳng quan tâm gì. Cô ấy chỉ nhìn những mảnh giấy vụn dưới sàn mà bước qua như không có gì.
"Phòng của các em thật sự hợp với các em quá," cô giáo nói một cách chán nản.
Cô ấy vừa chuẩn bị bắt đầu bài giảng thì nhìn thấy tôi.
"Tại sao lại có cô gái ở đây?" cô hỏi.
"Em là học sinh chuyển trường," tôi trả lời.
"Sao, cô giáo thật sự muốn em chuyển lớp?" tôi hỏi lại.
Cô mỉm cười rồi nói: "Sẽ có sự thay đổi. Em sẽ được chuyển sang phòng B."
"Không sao đâu," cô nói thêm. "Cô và thầy Alvin sẽ hỗ trợ em."
"Để em suy nghĩ," Tôi trả lời, thực sự chưa biết phải làm thế nào. Một phần tôi cảm thấy mình không xứng đáng chuyển, nhưng một phần tôi cũng cảm nhận được sự lo lắng của họ. Dù sao, tôi chỉ là cô gái duy nhất ở đây.
Cuối cùng, chúng tôi cũng kết thúc lớp học của cô Zaragosa và các thầy cô sau đó. Đến giờ cuối cùng trong ngày, cô giáo vừa giảng bài vừa thở dài.
"Ai muốn dạy tôi nữa thì ra ngoài làm việc!" cô hét lên đầy giận dữ.
Các bạn trong lớp ngay lập tức nổi loạn, giống như mấy con chó điên. Tôi chỉ cúi xuống vì bất ngờ với thái độ của họ.
"Làm sạch phòng đi, tôi phải ra ngoài dự họp," cô giáo nói rồi bỏ đi.
Ms. Cindy Smith là tên cô giáo đó, cũng khoảng ngoài 20 tuổi và trông khá ngầu.
Khi cô rời khỏi phòng, tôi ngạc nhiên khi thấy cả lớp đứng dậy. Tôi cứ tưởng họ sẽ bắt đầu dọn dẹp, nhưng không, họ lại lao ra ngoài. Cố gắng đuổi theo nhưng khi đến cửa thì bọn họ lại đóng sầm lại.
Lại cái trò gì nữa đây?
"Mở cửa!" Tôi hét lên trong khi họ đóng sầm cửa lại.
Tôi nhìn thấy Keifer đang nhìn trộm qua cửa sổ nên tôi lập tức đi tới.
"Nè kiếm chuyện gì nữa?!" Tôi mệt mỏi lắm rồi.
"Dọn phòng học đi," anh chán nản trả lời.
Tại sao!
"Tại sao tôi phải làm, đống rác này rớt từ người của tôi hay sao!"
"Hửm. Cô là lý do khiến chúng tôi phải làm vậy. Bây giờ, cô hãy dọn dẹp nó đi!"
"Nếu tôi không muốn thì sao?!"
"Vậy thì chúng tôi sẽ không mở cửa ngay cả khi Ma'am sexy đến."
Tôi nghe thấy các bọn cùng lớp náo loạn.
"Dọn dẹp đi!"
"Cố lên!"
"Nó đang mắc kẹt ở đây!"
Tại sao! Cái quái gì vậy chứ!
"Cậu thật mặt dày! Sau khi nuốt hết đồ tôi mua về! Cậu lại ra lệnh cho tôi dọn dẹp!"
"Ha. Đừng mắng tôi vì điều đó. Tại sao cô lại mang đồ ăn đến?"
Thật sự! "Đồ khốn nạn!"
Tôi nghe thấy họ cười. Những người này thực sự làm tôi tức giận!
"Chỉ cần dọn phòng thôi. Cô cũng vậy, khi nào chán thì về nhà. Có lẽ Ma'am sexy sẽ không ở đây nữa. Chúng tôi cũng có chìa khóa."
Tắt tên!
"Này! ĐỒ KHỐN!" Tôi hét lên.
Tôi có thể làm gì khác? Tôi không thể không dọn dẹp căn phòng đầy rác rưởi này.
Tôi khoanh tay nhìn xung quanh. Nó chỉ là một căn phòng bình thường như bao căn phòng khác, ngoại trừ phía sau có hàng đống ván ép, sắt và bìa cứng. Ngoài ra còn có một chiếc tủ và có vẻ như những chiếc chổi được cất giữ ở đó.
Tôi đến đó và mở nó ra. Chỉ là tủ như là đã mười năm không được mở ra. Bụi làm tôi giật mình và suýt hắt hơi vì nó.
"Cái gì đây?!"
Tôi tìm kiếm những chiếc chổi và xẻng quét rác dường như là di sản của tổ tiên ngôi trường di tính cổ xưa của chúng. Tôi thật may mắn và có được một cuộn túi đựng rác.
Thành thật mà nói, trần nhà và cửa sổ đầy bụi. Nhưng tôi chỉ có ý định di chuyển đống bừa bộn trên sàn nhà thôi.
Họ nghĩ họ là ai, chỉ là những kẻ bắt nạt. Sao bọn chúng giàu có như vậy lại không thuê nổi người giúp việc sao.
Tôi nhanh chóng quét sàn và cẩn thận gói rác vào túi đựng rác, cảm giác tuổi thân trong tôi bùng cháy, tại sao bọn chúng lại làm thế với tôi. Trong lúc đang quét nhà, tôi vô tình va phải một đống bìa cứng chất đống ở phía sau gần ghế của Keifer.
Ôi trời! Những chiếc hộp rơi xuống sàn. Bụi dày bay vào không khí và....nồi cơm điện?
Tôi gỡ bỏ các thùng carton để xem nó đúng cách. Nồi cơm điện vẫn còn trong hộp và trông như mới. Lúc này tôi mới để ý, anh ấy đang ngồi trên kệ giày giống như một chiếc tủ đựng đồ nhưng không có khóa.
Mỗi ô hoặc khoảng trống đều có một tên. Tôi đã thấy tên của Keifer.
"Mark Keifer Watson."
Tôi nhìn những người khác. Tôi cũng thấy của Felix.
"John Felix Collins"
Nhưng có một điều khiến tôi chú ý hơn bất cứ điều gì khác. Bên cạnh tên của Keifer. Có một trái tim được gắn trên vách ngăn và bên cạnh không gian của Keifer là một không gian khác có tên một cô gái trên đó.
"Ella Dianne Hyun."
Phải chăng đây chính là người họ đang nói trước mặt tôi và họ đã chuyển cô ấy sang phần khác?
Tôi nghe thấy bọn họ đập cửa và hỏi tôi đã xong chưa.
"Chưa!" Tôi hét vào mặt họ.
Tôi trả lại các lớp và hộp nghiêng. Tôi cũng nghĩ đến việc xem xét những người khác. Những cái chạy trên sắt và ván ép.
Họ có một chiếc chảo rán điện, loại được sử dụng ở Zoroa. Ngoài ra còn có một chiếc.
Họ có một chiếc chảo rán điện, loại được sử dụng ở Hàn Quốc. Họ cũng có một máy lọc nước. Họ cũng có những cái chảo nhỏ. Chỉ là nhà bếp thôi à?
Nói về nhà bếp, họ có một bồn rửa nhỏ. Thậm chí còn có một chai Joy rỗng.
Đó là cái gì vậy? Họ cắm trại ở đây à?
Tôi cũng trả lại những cái tôi đã mở. Đây là một phần kỳ lạ. Rất nhiều người khác nhau.
Đó là lý do tại sao những người khác trông lộn xộn.
Tôi dọn dẹp xong và gõ mạnh vào cửa.
"Hết rồi!"
Cánh cửa ngay lập tức mở ra và kẻ vô liêm sỉ bước vào, nhưng Keifer dừng lại trước mặt tôi.
"Mau dọn chúng đi?"
"Tự mà dọn đi, bộ cậu bị liệt hả!" Tôi nói và chỉ tay xuống sàn.
Anh ta đột nhiên trợn mắt và lập tức cau mày. "Đó là sự bắt buột!"
"Nếu tôi không làm thì sao, cậu định làm gì tôi!" Tôi ngước lên nhìn hắn.
Lông mày anh căng chặt đầy vẻ khó chịu. "Đừng lớn giọng với tôi!"
"Cậu xứng đáng hơn thế"
"Thêm một lần nữa! Tôi sẽ bịt miệng cô!" Hắn cuối sát người, nhìn thẳng mắt tôi. Tôi nắm lấy gương mặt hắn kéo sát lại tôi hơn, giữa chúng tôi chỉ cách 1 ngón tay
"Thử xem, để tôi coi cậu có tài năng gì" Tôi nheo mắt mỉm cười khiêu khích.
Hắn ngạc nhiên đến bất động vì hành động táo bạo của tôi. Tôi biết ngay những tên con trai chết tiệt này chỉ dám bắt nạt những kẻ yếu hèn mà thôi.
Tôi ngạc nhiên khi có ai đó đột nhiên cười lớn. Cả lớp đang theo dõi chúng tôi.
"Hai người trông giống như vợ chồng vậy," Felix nói và có một tiếng hét lớn.
Tôi nhìn Keifer với vẻ ghê tởm. Anh ấy cũng có phản ứng tương tự với tôi.
Vô phước lắm mới được lấy Keifer lấy chồng. Hắn xứng đáng độc thân cảm đời, đừng làm khổ ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro