Chương 7: Rung động
Ngay khi tôi vào lớp, cả lớp trông như ma đói. Chắc vì Yuri không ở đây, nên không ai đem thức ăn cho bọn họ vì tất cả đều không được phép tới căn tin.
Ci-N vẫn cười tươi như thường lệ. Keifer thì mặt lạnh tanh, đang ngậm kẹo mút. Felix thì nhìn tôi với vẻ mặt thèm thuồng, như kiểu đang xin đồ ăn vậy. Thấy tội nghiệp, nên dù chỉ có một gói khoai tây chiên, tôi cũng đưa cho nó.
Felix liền cười, nhưng rõ ràng là chẳng có ý định chia sẻ gì đâu. Chúng nó nhìn tôi, đôi mắt sáng lên như mong đợi, nhưng tôi chỉ phẩy tay ra hiệu là không có gì. Tụi nó đành cúi đầu, trông như sắp khóc vì bị từ chối vậy.
Tôi ngồi xuống và chờ tiết học bắt đầu. Trong khi chờ, tôi cảm thấy hơi lạnh ở chỗ ngồi, nhưng tôi cũng không để ý lắm vì nó nhanh chóng biến mất. Có thể do tôi ngồi lâu quá thôi.
Trong giờ học, có cảm giác như tôi bị mấy người trong lớp cười sau lưng. Nhưng khi tôi quay lại nhìn, chẳng thấy ai cười cả.
Tôi thắc mắc, chúng nó lại bày trò gì nữa đây!
Sao lại có mấy người này cứ thích trêu chọc tôi như vậy? Bọn chúng không để tôi yên ngày nào sao!
Ngay cả trong những tiết học sau đó, mọi chuyện vẫn không thay đổi. Tại sao lại như thế này chứ? Những người này thật là phiền phức!
Cuối cùng thì giờ học cũng kết thúc và mọi người bắt đầu rời lớp. Tôi cất tập vở nên bị chậm hơn một chút. Nhưng khi tôi chuẩn bị đứng dậy, có một chuyện không ổn. Có điều gì đó sai sai. Ghế của tôi bị dính vào tôi rồi! Tôi nhìn xuống dưới và... chết tiệt! Vạt váy của tôi dính vào ghế rồi!
Tôi nghe thấy tiếng cười từ phía cửa. Keifer đang đứng đó, mặt nhếch lên với nụ cười gian, còn Felix và những đứa bạn của anh ta thì đang cười ầm ĩ. Lũ khốn nạn!
Chúng đã dán keo vào ghế của tôi! Đúng là lũ thúi tha!
Tôi cố gắng kéo nó ra nhưng không được. Chết tiệt thật! Tôi nhìn Keifer với ánh mắt giận dữ.
"Đừng có nhìn tôi như vậy... Tôi không làm gì hết," hắn nói rồi lại nhếch miệng cười.
"Không cậu thì còn ai nữa!" Tôi hét lên.
Cả bọn lại cười ầm lên vì câu nói của mình.
Ci-N đến gần tôi. "Sao vậy?"
"Ci! Cứu mình với!" Tôi la lên trong khi cố gắng thoát khỏi cái ghế.
Anh ta cố kéo tôi ra. Còn đặt một chân lên ghế.
"Không được!" anh ta kêu lên.
"Ci-N! Đừng có lo nữa, để đó đi! Chúng ta về thôi!" Một đứa trong đám bạn của Ci-N nói.
Đúng là lũ khốn! Cái đồ đáng ghét!
Ci-N nhìn tôi rồi cười. "Họ bảo chúng ta về rồi."
Thật là tên đàn ông này! Hắn lại đang trêu đùa mình!
"Chết tiệt! Sau tất cả những chuyện này, mày lại muốn làm như không có gì sao?" Tôi quát lớn với Ci-N
Đám bạn học của chúng tôi bắt đầu cười ầm ĩ. Mọi thứ tôi nói lại bị bọn chúng hiểu sai!
"Chỉ đùa thôi! Sao mày nhạy cảm vậy?" Ci-N vừa cười vừa nói.
"Lũ khốn! Nếu tao biết ai làm cái này, tao sẽ lột da nó!" Tôi quát lên, tức giận.
Cả bọn lại cười lớn, làm tôi càng tức hơn. Tại sao lại cứ cười to như vậy chứ?
Ci-N lại cố kéo tôi ra nhưng rõ ràng là ngay cả cậu ấy cũng gặp khó khăn. Cảm giác như tôi đang bị mắc kẹt trong một trò đùa không có lối thoát.
"Jay, sao giờ? Không kéo được thật!" Cậu ấy nói.
Đây là lần đầu tiên tôi bị một người như Ci-N làm cho tức giận đến mức này.
Tôi nhìn anh ta, giận dữ. "Thật sự hả? Với sức lực đó, đừng có giỡn mặt với tao?"
"Chẳng còn cách nào khác đâu, Jay-Jay." anh ta cười lớn, "Đừng có nhìn tôi như vậy, xấu lắm."
Chết tiệt! Tôi không thể chịu được nữa rồi!
"Ci-N!" Tôi hét lớn tên cậu ta.
"Chỉ cần mày thoát được ra khỏi đây trước khi tao về, tao sẽ xem mày làm gì được tao!" anh ta thách thức.
Tôi cảm thấy cơ thể nóng lên như có lửa cháy trong người, cảm giác giống như nhiệt độ cơ thể đã lên đến 45 độ. Mắt tôi nóng lên như sắp khóc vì bực, tôi cảm thấy bất lực ngay lúc này.
Tôi mím môi nhìn nhóm các bọn họ đang tiếp tục nhìn tôi, vẫn cười đùa và... trời ơi, bọn này quay video rồi!
Tôi chẳng còn cách nào khác. Chắc là sẽ phải ở đây suốt đêm mất thôi, trừ khi...
"Hay là tháo váy ra đi?" Ci-N gợi ý, miệng cười đầy gian xảo.
Cả đám bất ngờ hò hét và có một người còn huýt sáo nữa. Lũ khốn!
Mặt tôi nhăn lại vì giận. "F*ck!"
Hắn lại cười lớn một lần nữa. "Chỉ đùa thôi mà!"
Thật là tức điên lên được! Tôi sắp khóc vì tức rồi! Tôi sắp mất máu vì bọn này!
Tôi thử tìm khóa kéo ở phía sau nhưng có vấn đề, chỉ mở được một nửa vì một nửa bị dính vào ghế.
Chết tiệt thật! Ugh!
Thật sự không còn cách nào nữa! Có vẻ như tôi phải mang cái ghế này về nhà mất thôi. Tôi không còn cách nào khác, cho đến khi nhìn thấy Felix. Tôi đã từng giúp thằng nhóc này, nó nợ mình một ân huệ! Tôi đã cho nó đồ ăn mấy lần rồi!
"Hey, Felix!" Tôi gọi.
Nó nhìn về phía tôi. "Hmm?" Nó chỉ chỉ vào bản thân.
"Đừng giả điếc." Tôi nói với giọng mỉa mai. Nó chỉ cười đáp lại.
"Lại đây, Felix!" Tôi hét lên.
Nó nhìn Keifer rồi mới tiến lại gần. Mày đang xin phép Keifer hả?
"Sao vậy?" Nó hỏi khi đến gần tôi.
"Cứ giúp Ci-N đi! Lôi tao ra khỏi đây!" Tôi ra lệnh. Mới định nói thêm gì đó, nhưng mình ngắt lời nó. "Mày nợ tao đấy! Bao nhiêu lần tao cho mày ăn!"
Nó suy nghĩ một lúc rồi trả lời. "Được rồi, tao giúp mày!"
Nó túm lấy cánh tay Tôi. Ci-N thì đứng đằng sau, chuẩn bị kéo ghế.
"Được rồi. Đếm đến ba nhé."
"Chúng ta đếm sau ba hay đúng ba?" Ci-N cắt ngang Felix.
Tôi hét lên. "ĐÚNG BA!"
Cả hai gật đầu rồi đứng lại vị trí.
"One. Two... THREE!" Chúng tôi đồng thanh hét lên.
Cảm giác được tự do thật tuyệt... nhưng ngay khi chúng kéo, có một âm thanh "rột!" của vải bị xé. Thật sự, váy tôi đã rách rồi! Không cần phải hỏi cũng biết là cái gì.
Tôi không cần quay lại nhìn biểu cảm của Ci-N. Tôi cảm nhận được sự vui mừng của hắn qua những gì đang diễn ra.
"Wow... Mông đẹp đấy." Váy đồng phục trường tôi không có quần bảo hộ bên trong nên để thoải mái tôi luôn mặc quần biker ngắn.
Tôi thở hắt một hơi mặt mày vô cảm, chả buồn nói thêm câu nào. Tôi chả còn cảm thấy xấu hổ nữa vì những trò chơi khăm từ bọn họ.
Ci-N rủ lòng thương đưa tôi cái áo của nó, tôi gấp cái áo thành ba phần cho dày lên rồi quấn quanh mông. Dùng tay áo để buộc lại. May mà áo của cậu ấy đủ to.
Cứ như là có một thiết kế cho cái váy mini vậy. Nó ôm chặt vào mông và đùi tôi. Khó mà đi được vì mình cứ cảm thấy nó sẽ rớt ra nếu tôi cử động sai.
Mặc dù tình huống của tôi rất đáng xấu hộ nhưng tôi biết đây là điều Keifer và bọn lớp tôi muốn. Không sẽ không để điều đó xảy ra, tôi ngẩng cao đầu bước ra khỏi lớp như thể tôi là Regina George trong Mean Girl.
Khi đi ngang qua Keifer và bọn cùng lớp đứng ở cửa, tôi biết bọn chúng đang nhìn vào "chiếc váy mới" của tôi và tôi còn nghe được tiếng huýt sáo từ sau lưng.
Mấy bạn học sinh nhìn tôi rồi xì xầm. Tôi cũng không trách họ vì cái dáng vẻ của mình bây giờ.
Mình đang chuẩn bị bước ra khỏi trường thì mấy tên gây ra sự xấu hổ trong đời mình đi theo sau.
"Ci-N! Sexy không?" Một bạn lớp mình hỏi, mà mình không nhớ tên.
"Ừ. Dù đang mặc quần đùi, nhưng mình vẫn thấy được sự quyến rũ," Ci-N đáp. Mấy người kia huýt sáo rồi họ cười ầm lên.
Mấy tên khốn! Tôi dừng lại, quay lại nhìn họ với ánh mắt đầy giận dữ.
"Đừng có giận! Đó là lời khen!" Keifer nói, cười một cách nham hiểm.
Tôi hừ lạnh một tiếng và tặng cho hắn một cái lườm khinh bỉ.
Tôi tiếp tục đi nhưng đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy Aries đang nhìn tôi.
Khốn thật! Lại còn có cả mấy bạn lớp Aries và... Kiko nữa!
Tôi có nên cảm ơn họ không khi mà những tinh huống xấu hổ của tôi đều có mặt của bọn họ! Trời ơi!
"Chào, Jay!" Kiko chào tôi, vẫn còn cười. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt đi khi cậu ấy nhìn thấy cái áo đang quấn quanh người tôi. "Cái đó là gì vậy?"
"Quà chào mừng học sinh mới của lớp tôi... " Tôi chỉ vào mấy đứa cùng lớp.
Bọn chúng cười phớ lớ như thể điều chúng làm rất tuyệt với. Chết tiệt! Tôi sẽ không để đám đó yên đâu!
Cảm giác nóng bừng lên trên mặt mình. Lũ bạn lớp Aries cũng bắt đầu cười vì câu nói của Ci-N. Nhưng Aries thì vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mình - không, cậu ấy đang nhìn vào đằng sau lưng mình.
Kiko đột nhiên có vẻ nghiêm túc. "Nói cho tôi biết, Jay... mấy người này có bắt nạt cậu không?"
Tôi cảm thấy không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Mấy đứa bạn tôi bắt đầu đứng nghiêm lại. Không biết có phải sẽ có chuyện lớn không nữa.
Não tôi ngừng suy nghĩ, lâu rồi mới có người thật sự quan tâm tôi đến thế. Nó khác hoàn toàn sự quan tâm từ gia đình. Tim tôi đập nhanh và tôi chẳng biết giải thích như thế nào, vì nếu tôi nói sự thật thì chắc chắn Kiko sẽ lao vào đấm Keifer. Tôi sợ sẽ liên lụy đến cậu ấy.
"Tôi ổn." Tôi cười gượng đáp lại sự quan tâm của cậu ấy.
"Chắc chắn không?" Kiko hỏi lại, nở một nụ cười và tôi chỉ biết gật đầu.
"Ừm... Nói cho tôi biết nếu có ai làm gì không tốt với cậu. Tôi sẽ lo liệu," cậu ấy nói với vẻ nghiêm túc, như thể thật sự muốn bảo vệ tôi.
Tôi rung động với sự quan tâm từ cậu ấy. Kiko là người đầu tiên bảo vệ tôi từ khúc tôi chuyển vào trường. Trái tim tôi dường như nhảy loạn vì điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro