[edit] Thanh ứ


Sinh viên Hạ Dư x người xưa Tạ Thanh Trình

---

Mưa rơi suốt một đêm, từng sợi như tơ.

Là mùa xuân, Hạ Dư đang đau đầu với đồ án tốt nghiệp của mình, ý tưởng trong đầu bay nhảy tán loạn, rối như tơ vò. Bất đắc dĩ, cậu đến Giang Nam tìm kiếm một bước đột phá, cũng coi như cho bản thân một kỳ nghỉ để thở.

Ngày đầu tiên đến thị trấn cổ, vừa xuống máy bay, cậu liền chạy thẳng về homestay, tiện tay ném hành lý vào phòng, tắm qua bằng nước nóng rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc ấy cậu vẫn chưa biết rằng chuyến đi này sẽ trở thành nỗi vướng bận suốt đời này, như lớp bùn đọng trong lòng kênh cổ một mực khảm chặt vào từng thớ thịt.

Hạ Dư gặp anh trên đường mua cà phê về homestay. Khi ấy đang vào đầu xuân, mưa bụi mỏng manh nghiêng nghiêng rơi xuống, gợn lên những vòng sóng mềm mại trên mặt sông. Ở góc tường thành rêu phong, một vệt xanh non khẽ lay mình trong gió. Không khí ẩm ướt, phảng phất mùi đất, tràn vào khoang mũi Hạ Dư, khiến người ta muốn hít sâu thêm chút nữa.

Cậu không che ô, bản năng ngẩng mặt lên, để những hạt mưa nhỏ li ti chạm vào má, vào sống mũi, lưu lại đôi giây rồi rơi xuống. Chính trong làn mưa như tơ như khói ấy của Giang Nam, anh mặc một chiếc trường sam màu xanh nhạt, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh sẫm, đi qua cầu cổ, đi qua góc tường, đi ngang qua Hạ Dư.

Lúc đi ngang qua, anh hơi nghiêng đầu, liếc nhìn chàng trai đứng một bên đã bị mưa làm ướt như chuột lột, tựa hồ muốn xem cho rõ cái người kỳ quặc chẳng che ô trong ngày mưa này là ai.

Ánh mắt anh khẽ nâng, nửa giấu dưới vành ô, qua lớp mưa mờ mịt, Hạ Dư không nhìn rõ lắm, chỉ thấy trong mắt ấy vương một tầng dịu dàng chẳng tan, cùng nỗi buồn man mác vờn quanh đáy mắt.

"Tuyết rơi kề bên hàng trúc."

Anh chỉ liếc nhìn Hạ Dư một cái, rồi vội vã rời đi. Hạ Dư đứng ngẩn người tại chỗ, trân trân dõi theo bóng dáng gầy mà thẳng tắp ấy dần tan vào làn mưa khói mịt mờ. Giữa những sợi mưa mềm mảnh, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập, vang dội đến choáng váng, trong lòng dấy lên một cơn rung động khó tả.

Hạ Dư nghĩ, có lẽ cậu đã động lòng rồi.

Những ngày kế tiếp, trời ở cổ trấn hiếm hoi hửng nắng. Trong tiết xuân chớm, ánh mặt trời không gay gắt mà chỉ vương chút ấm áp, rải xuống mặt sông lấp lánh ánh bạc. Kể từ sau lần gặp ấy, mỗi ngày Hạ Dư đều ăn mặc chỉnh tề hơn thường lệ, trông chẳng khác nào một con công đực đang phô bày bộ lông rực rỡ để cầu bạn tình.

Ngày nào cậu cũng dừng chân bên bờ sông, múc lên một vốc nước rồi lại buông tay để nó rơi xuống, từng giọt long lanh như châu ngọc tan vào dòng nước, khuấy lên từng vòng sóng nhỏ. Cậu chờ, mong được gặp lại, nhưng hết ngày này qua ngày khác, người ấy vẫn bặt vô âm tín.

Cuộc gặp gỡ thoáng qua kia như một giấc mộng, khiến người ta không rõ rốt cuộc anh là thật hay chỉ là ảo tưởng của riêng Hạ Dư. Cậu cứ thế chờ đợi trong mòn mỏi, trong lòng ngứa ngáy như có con mèo nhỏ khẽ cào, khiến người vừa khổ vừa bực.

Hạ Dư ngẩng đầu nhìn cây cầu đá bên sông, thầm mong nơi đó sẽ hiện ra bóng dáng xinh đẹp quen thuộc kia, để cậu có thể trút hết nỗi nhớ thương giăng mắc mấy hôm nay. Nhưng nơi ấy trống không, chỉ có tiếng nước lăn tăn và gió thổi qua. Hạ Dư thở dài một tiếng, rồi ngẩn người nhìn xuống mặt sông lặng lẽ.

Thời tiết đầu xuân như gương mặt trẻ con, nói đổi là đổi. Chẳng bao lâu sau, trời đổ cơn mưa như trút. Bất ngờ không kịp trở tay, Hạ Dư bị mưa xối ướt sũng, vội vã chạy đến nép dưới mái hiên một ngôi nhà cổ để trú. Cậu đưa tay lên, mạnh mẽ lau nước trên má, rồi vén mái tóc ướt ra sau tai.

Đang định quay người, một thân thể ấm áp bất ngờ nghiêng tới, va thẳng vào lòng cậu. Hạ Dư theo phản xạ muốn tránh ra, nhưng khi quay đầu lại, liền bắt gặp gương mặt nghiêng như ngọc ấy. Niềm vui mừng khôn xiết tràn lên khiến đầu óc cậu như choáng váng, hơi nóng lan khắp gò má, phủ một tầng đỏ mỏng manh. Hạ Dư ngẩn người như kẻ ngốc, đứng sững tại chỗ. Chẳng mấy chốc, anh dường như cũng nhận ra, bèn mỉm cười áy náy với Hạ Dư, rồi khẽ dịch sang bên một bước. Hơi ấm rời đi, Hạ Dư vô thức vò nhẹ vạt áo, chỉ thấy trống trải và có chút lưu luyến.

Hai người cứ thế đứng dưới mái hiên nhỏ hẹp, cùng nhìn mưa tuôn xối xả. Hạ Dư căng thẳng đến mức bấm tay mình, muốn nói gì đó, mấp máy môi nửa ngày mà vẫn chẳng thốt ra được một chữ.

Những ngày qua, cậu đã tưởng tượng vô số lần cảnh hai người gặp lại, từng câu từng chữ sẽ nói. Vậy mà giờ đây, khi thật sự đối mặt, lại lúng túng đến thảm hại. Bao nhiêu kịch bản trong đầu bị hiện thực nghiền nát, trong cơn hoảng loạn, Hạ Dư khô khốc buông ra một câu:

"Trời, mưa, trút xuống, lớn thật."

Lời vừa dứt, bầu không khí dưới mái hiên bỗng cứng đờ. Mặt Hạ Dư tái đi, chỉ muốn tát cho mình một cái. Nghe vậy, anh nghiêng đầu nhìn Hạ Dư, thấy vẻ mặt cậu như vừa nuốt phải mật đắng, liền tự nhiên tiếp lời:

"Ừ, mưa to thật."

Giọng anh không to, rất nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng đặc trưng của Giang Nam. Hạ Dư đỏ bừng mặt, tay cũng không biết để đâu, chỉ biết cười ngốc nghếch với anh, trong lòng nghĩ giọng anh thật dễ nghe, cậu còn chưa biết tên anh.

Vừa nghĩ, lời cũng đã nói ra.

"Ha ha ha, nói thật duyên phận chúng ta thật sâu sắc, xin hỏi tiên sinh họ gì tên gì, ha ha ha, nếu không muốn nói cũng không sao đâu."

"Tạ Thanh Trình." Giọng lạnh lùng vang vào tai Hạ Dư.

"Không nói cũng được. À, dạ?" Hạ Dư có phần khó tin.

"Tôi nói tôi tên Tạ Thanh Trình, lần này nghe rõ chưa?" Tạ Thanh Trình nhìn chàng trai vụng về trước mặt, hơi mỉm cười.

"Tạ Thanh Trình. 'Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn, dữ nguyệt giao quang trình thụy sắc'. Tên hay thật. À, đúng rồi tiên sinh, tôi tên Hạ Dư, Dư là chữ Dư trong 'tặng cho' ấy."

Sau đó họ dần dần trò chuyện, Tạ Thanh Trình nói anh 25 tuổi, lớn hơn Hạ Dư một chút, thích y học, cũng yêu thích sự yên tĩnh, trước đó vội vã rời đi là để tìm thầy thuốc đông y hỏi chuyện, hằng sáng anh đến nhà thầy học y thuật, chiều tối lại đi qua con đường này về nhà, anh nói nhà mình ở số 168 Tử Đằng.

Họ trò chuyện rất lâu, đến khi cơn mưa lớn lại biến thành những sợi mưa mỏng manh như lúc lần đầu gặp, anh một lần nữa rời đi, giống như lần trước, tan biến trong làn mưa mờ ảo.

Hình như đã vào mùa mưa, cơn mưa ở cổ trấn kéo dài suốt một tháng, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình mỗi ngày đều gặp nhau bên cây cầu cổ, nói được vài câu rồi lại chia tay. Nhưng Hạ Dư vẫn không hề chán, hàng ngày đều chuẩn bị tỉ mỉ chỉ để chờ phút giây gặp gỡ này.

Đôi khi Tạ Thanh Trình rảnh rỗi, họ có thể trò chuyện suốt cả buổi chiều. Từ địa lý đến thiên văn, từ đại nghĩa quốc gia đến nữ nhi tình trường, chẳng có gì là không nói. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, nhưng họ như đã quen biết lâu ngày, thân thiết không rời. Hạ Dư lại mặc bộ quần áo mới, mang theo một bó hoa tươi.

Lần này có chút khác biệt, Hạ Dư mang theo họa cụ. Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đã hẹn nhau hôm nay gặp nhau bên cầu, cậu nói muốn vẽ một bức tranh cho người cậu thương. Tạ Thanh Trình từng nói hôm nay có thể ở cùng cậu cả ngày.

Cứ như vậy, Hạ Dư bước đi trong sự háo hức trông chờ. Mưa dần tạnh, mây tan trời quang, cầu vồng hiện rõ ràng, cảnh tượng tuyệt đẹp, hình ảnh anh đứng dưới ánh nắng chắc hẳn thật rực rỡ.

Ngày đặc biệt hôm nay, đến cả trời cao cũng muốn làm đẹp. Nhưng khi Hạ Dư đến bên cầu lại không thấy bóng dáng Tạ Thanh Trình. Cậu ngẩn người một chút, nghĩ có lẽ anh chỉ bị việc gì đó trễ giờ, đợi một chút rồi sẽ tới.

Hạ Dư sớm đã dựng sẵn giá vẽ, kẹp giấy trắng lên bảng, vắt sẵn màu lên palette, ngồi trên ghế, yên lặng chờ đợi.

Trấn cổ lâu ngày chưa nắng bỗng chói dưới ánh mặt trời, như được sinh ra lần nữa, mọi thứ đều toát lên sức sống tràn trề của mùa xuân.

Hạ Dư tưởng tượng Tạ Thanh Trình mặc chiếc trường sam màu xanh nhạt như lần đầu gặp, kiểu dáng vừa vặn khoe vòng eo thon gọn, đôi mắt như hoa đào dưới nắng rực rỡ lấp lánh. Cơn gió khẽ thổi mái tóc mềm mại của anh, anh cũng sẽ đi ngược ánh sáng mà tiến tới cậu một cách chậm rãi. Nghĩ đến anh, ngay cả gió cũng trở nên dịu dàng khác thường.

Hạ Dư chờ đợi rất lâu, lâu đến mức mặt trời lên cao rồi lại lặn về phía tây, đến khi hoàng hôn nhuộm hồng cả bầu trời, lâu đến mức màu trên palette khô cứng, lâu đến mức niềm mong chờ trong tim tan vỡ thành bùn.

Hạ Dư nghĩ chắc hẳn anh có việc quan trọng lắm nên mới thất hẹn chứ? Anh chắc không cố ý, đúng không? Chắc chắn là như vậy.

Hạ Dư cầm đồ chuẩn bị rời đi, hoàng hôn làm chứng cho nỗi cô đơn của cậu cùng những bông hồng rải rác dưới chân.

Ngày hôm sau, nắng vừa phải, gió nhẹ không oi bức, mang theo tâm trạng chông chênh, Hạ Dư lại mang theo họa cụ đến cây cầu ấy.

Cậu hi vọng anh sẽ quay lại, giải thích lý do thất hẹn. Chỉ cần anh nói, cậu sẽ tin. Và chắc chắn sẽ không để tâm chuyện này nữa, chỉ cần anh nói. Nhưng hôm đó, anh vẫn không xuất hiện.

Hạ Dư mỗi ngày đều chờ ở đây, cầm theo họa cụ, ngồi nép ở góc tường cổ, như một chú chó nhỏ mong chủ trở về. Cậu biết địa chỉ nhà anh, nhưng không muốn và cũng không dám đến tìm, cậu cố chấp chờ ở đây, muốn chờ một kết quả.

Ngày thứ năm, Hạ Dư vẫn ngồi đó, tiện tay gấp một cành cây khô, vẽ nguệch ngoạc xuống đất. Lộp độp, lộp độp, mưa bắt đầu rơi. Nước mưa làm ướt tóc Hạ Dư, quần áo loang ra những đốm tối màu, nước mưa lạnh tạt vào mặt khiến da đau nhói. Chốc lát, mũi Hạ Dư cay xè, cảm giác muốn khóc trào dâng.

Đột nhiên, một chiếc ô giấy dầu màu chàm được giương lên phía trên đầu Hạ Dư, cậu ngẩng đầu từ khuỷu tay, ngẩn ngơ nhìn đôi mắt chứa đầy ánh xuân. Anh cầm một chiếc khăn màu xanh nhạt, đưa cho cậu.

Hạ Dư nghiêng đầu, tránh đi. Tạ Thanh Trình quỳ xuống đất, tay cầm khăn run nhẹ, nhưng không dừng lại, dùng khăn lau những giọt mưa trên mặt Hạ Dư. Anh mím môi, ánh mắt lộ vẻ nghiêm trang hiếm thấy. Hạ Dư nghe anh nói: "Mưa to thế này, quậy cái gì? Sao không đi tránh mưa?"

Hạ Dư bĩu môi, muốn phản bác, nhưng nước mắt đã không kìm được mà tuôn ra trước. Từng giọt rơi xuống từ khóe mắt không ngừng. Hạ Dư khóc đến thở dốc, bao nhiêu ấm ức vì những ngày chờ đợi dồn lên, những giọt nước mắt như chuỗi vòng tay vỡ vụn.

Đau quá, để tâm quá, sao có thể không đau chứ? Rõ ràng mấy ngày nay cậu cứ chờ anh, chỉ cần anh nhìn một lần, chỉ cần anh nói có việc không tới được cũng được, sao, sao lại để cậu ngốc nghếch đứng đây chờ như vậy.

"Em tưởng, em tưởng anh sẽ không quay lại nữa." Anh dùng tay lau nước mắt cho cậu, rồi hai tay nâng lấy khuôn mặt Hạ Dư, ô rơi xuống đất, nước văng lên. Trán chạm trán, Hạ Dư nghe tiếng cười anh tràn ra: "Rõ ràng, mỗi ngày anh đều đến mà, đồ ngốc."

Hạ Dư còn chưa kịp nghĩ ý nghĩa câu nói ấy, tim như dung nham sôi sùng sục trong lồng ngực. Mưa xối xả, cậu ngẩng đầu, bất ngờ hôn lên môi Tạ Thanh Trình giữa mưa.

Cuối cùng cũng hôn được. Môi chạm môi, Hạ Dư như bùng nổ trong đầu, toàn thân như có điện chạy qua, cả người tê rần sung sướng. Cậu vẫn thấy chưa đủ, vòng tay ôm sau gáy Tạ Thanh Trình, nhấn sâu thêm nụ hôn kéo dài tinh tế này. Môi ấm áp mút lấy môi lạnh lùng, lẫn vị ngọt ẩm ướt của mưa.

Trong màn mưa, những sợi mưa đập vào mặt, lạnh như kim châm, môi mang theo hơi lạnh của mưa, giây sau đã bị hơi thở làm nóng rực. Họ thở dồn dập quấn lấy nhau, hơi thở của Tạ Thanh Trình lẫn trong làn sương mưa tiến vào yết hầu Hạ Dư, dính như kẹo chảy. Hạ Dư nắm chặt vạt áo Tạ Thanh Trình, đến tiếng mưa rơi cũng không nghe rõ, chỉ biết phải hít thật sâu luồng không khí mang theo hơi ấm của anh, khắc nó vào trong phổi.

Không biết bao lâu, nụ hôn ấy mới kết thúc.

Mặt Tạ Thanh Trình vẫn bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay đã phát run.

Niềm uất ức của Hạ Dư cuối cùng cũng tan biến.

Ngày hôm ấy mưa rất to, uất ức cũng nhiều, nhưng Hạ Dư chỉ nhớ vị ngọt trên môi anh.

Kể từ ngày đó, mưa tiếp tục rơi từng trận dài, nhưng mỗi ngày của Hạ Dư đều có nắng, cậu có thể nhìn thấy Tạ Thanh Trình mỗi ngày.

Nhưng buồn thay, kể từ sự việc bộc phát hôm ấy, mối quan hệ của họ dường như đã rơi vào nhiệt độ đóng băng. Hạ Dư mỗi ngày đều có thể thấy Tạ Thanh Trình, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Tương tác hàng ngày của họ chỉ là chào buổi sáng, chào buổi tối với nhau. Chỉ có điều, Hạ Dư vẫn đều đặn mang đến cho Tạ Thanh Trình một bó hoa hồng tươi mới nhất từ cửa hàng.

Qua vài ngày như vậy, bầu không khí giữa họ dường như có chút khác biệt.

Sau đó, Hạ Dư cũng hoàn thành bức tranh mà cậu ao ước dành tặng Tiết Thanh Trình. Cậu cầm chiếc ô giấy dầu màu thuốc lá đứng trên cầu, ánh mắt cúi xuống. Khi Hạ Dư đưa bức tranh cho Tạ Thanh Trình, khối băng cuối cùng trong đôi mắt anh cũng tan ra, phản chiếu trong đôi mắt trong veo như nước mùa xuân.

Có vẻ Tạ Thanh Trình luôn mặc những bộ trang phục cổ điển mà duyên dáng, lời nói cũng toát lên phong thái quý tử lịch lãm. Ngay cả khi tức giận, anh chỉ khép mình lại, âm thầm giận hờn.

Hoặc có lẽ vì anh đang ở tuổi tráng niên, anh luôn bao dung với đủ trò nhỏ của Hạ Dư, sẵn sàng cùng cậu quậy phá. Nói chung là cổ điển mà đáng yêu.

Hạ Dư nhận ra mấy ngày gần đây, Tạ Thanh Trình dường như mệt mỏi hơn thường lệ, mỗi lần đến cũng muộn hơn, bộ trang phục vốn chỉn chu hằng ngày cũng trở nên lộn xộn, anh luôn uể oải, thiếu sức sống.

Hạ Dư tưởng anh gặp trục trặc trong y thuật, nên chỉ tìm cách làm anh vui, nhưng đôi mắt đầy lo âu ấy vẫn không vơi bớt chút nào.

Anh luôn dùng tay vuốt nhẹ mái tóc Hạ Dư, nhìn cậu muốn nói mà lại thôi. Hạ Dư không biết điều gì khiến anh phiền muộn, nhưng vì anh không nói, cậu cũng không chủ động hỏi, chỉ chờ đến khi anh muốn chia sẻ, Hạ Dư sẽ tự nhiên biết.

Nhưng Hạ Dư không ngờ, ngày hôm ấy đến nhanh như vậy, khiến cậu lúng túng. Cậu mở một hộp nhung đỏ thẫm, bên trong yên vị một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, đó là vật tín vật tình yêu của cha mẹ Hạ Dư, coi như một món đồ vô cùng ý nghĩa trong gia đình.

Hạ Dư muốn tặng chiếc nhẫn này cho anh, cũng coi như thỏa mãn chút ước mơ kín đáo trong lòng. Cậu mím môi, vuốt ve đường viền của chiếc nhẫn.

"Chắc chắn sẽ rất hợp với anh," Hạ Dư nghĩ, "anh sẽ thích chứ nhỉ?" Cậu đặt nhẫn vào túi xách, mang theo một bó hoa hồng đỏ rực rỡ rồi lên đường.

Từ xa đã thấy anh đứng dưới mái hiên, bên cạnh là chiếc ô giấy dầu bỏ sang một bên. Hạ Dư hớn hở chạy tới, nhét bó hoa vào trong vòng tay anh.

Tạ Thanh Trình giật mình một cái, thấy là Hạ Dư, liền lóe lên một nụ cười.

Tạ Thanh Trình ôm chặt bó hoa, nhưng đôi mắt ướt át lại mang theo nỗi ưu tư mà Hạ Dư không hiểu được. Không biết đang nghĩ đến điều gì, nụ cười trên môi anh dần phai đi, đối diện với ánh mắt ngờ vực của Hạ Dư, Tạ Thanh Trình nhắm mắt một cái, khi mở ra là một thần sắc mà Hạ Dư không hiểu.

Anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Dư, mở miệng nhẹ nhàng: "Anh bị sắp xếp một cuộc hôn nhân, anh sắp kết hôn rồi."

Không biết vì sao, dưới ánh mắt ấy, đôi mắt đã làm Hạ Dư xao xuyến biết bao lần, cậu lại cảm thấy hoang mang và bối rối.

Cậu liếc xuống mặt đất, ánh mắt tránh né, tay nắm chặt dây túi xách, móng tay cắm vào da, nhưng Hạ Dư lại chẳng cảm thấy đau đớn gì, cậu ngập ngừng hỏi: "Vậy anh yêu người ấy sao?"

"Có lẽ vậy. Anh nghĩ mình có lẽ là yêu người ấy..."

"Ừm, vậy cũng tốt... Chúc, chúc hai người trăm năm hạnh phúc..."

"Nếu người ấy là đàn ông thì sao? Cậu cũng sẽ nghĩ vậy à? Cậu, cậu..."

"Ừm, kể cả là đàn ông cũng được, chỉ cần, chỉ cần người ấy yêu... anh"

Không hiểu sao, từ 'yêu' lại chẳng thể thốt ra miệng.

Gió se lạnh mang theo những hạt mưa lướt qua, khiến Hạ Dư không khỏi rùng mình. Cậu ngẩng đầu nhìn anh một cái, đó là ánh mắt nghiêm túc mà cậu chưa từng thấy trên mặt anh.

Hạ Dư run rẩy đặt túi xách vào tay anh, nhưng anh chỉ quay sang một bên, túi rơi xuống đất, nhẫn kim cương phủ đầy bụi bẩn.

Tạ Thanh Trình cười, nụ cười chưa từng tỏ ra phô trương như thế. Băng giá trong mắt anh không hề biến mất trong nụ cười, mà hóa thành những chiếc gai băng, đâm vào cậu, chảy máu ướt đẫm. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng anh vẫn cười lớn. Đẹp, nhưng không vui.

"Chúng ta, đến đây thôi, về sau đừng gặp nhau nữa."

Những giọt nước mắt to rơi khỏi mắt Hạ Dư, cậu há miệng muốn biện minh điều gì đó, nhưng cổ họng như bị bịt bằng bông, chẳng nói được gì, chỉ có thể nhìn bóng lưng Tạ Thanh Trình dần khuất khỏi tầm mắt.

"Em không, không..." Tiếng nói chìm trong mưa, nước mắt hòa vào mưa, thế giới tan chảy trong mưa, không để lại dấu vết nào, yên lặng, trống vắng. Lạnh, lạnh quá, Tạ Thanh Trình...

Hạ Dư đứng trong mưa rất lâu, mưa lạnh thấm đẫm quần áo, xóa nhòa hy vọng trong cậu. Không còn ai che ô, không còn ai lau nước mắt cho cậu, người đó không còn muốn cậu nữa...

Những bông hồng đỏ rực rơi đầy đất, đất bùn phủ lên, những dấu chân dẫm nát chúng, nhưng chiếc nhẫn để lại trong bùn lại không thấy đâu, có lẽ đã bị ai đó nhặt đi bán mất.

Hạ Dư, sau khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng lưng Tạ Thanh Trình, liều mình đi dưới mưa, thân hình mảnh khảnh ẩn khuất trong màn mưa, quần áo ướt đẫm, dính sát vào cơ thể.

Lạnh, rét, thấu xương. Cái lạnh thấm vào từng khe xương, hòa vào thịt máu.

Ngã xuống, Hạ Dư ngã trên đường về nhà trọ. Thân hình cậu quấn mình trên mặt đất ướt đẫm mưa, như một chú rồng nhỏ mất tổ, liên tục cuộn tròn lại. Cậu phải giữ ngọn lửa trong tim, không để mưa lạnh dập tắt hoàn toàn.

Ngày hôm đó, một người qua đường phát hiện Hạ Dư bị sốt cao, ngất xỉu trên con đường nhỏ, liền đưa cậu vào bệnh viện. Nằm viện ba ngày, Hạ Dư cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nằm trên giường bệnh, dường như cậu đã nhớ ra mục đích chuyến đi, bắt đầu viết kịch bản. Viết gì nhỉ?

Trong đầu dường như chỉ có đôi mắt chứa nước tinh khiết ấy, đôi môi ngọt ngào, và nụ cười tuyệt vọng cuối cùng. Tất cả mờ nhạt. Mọi thứ biến thành những sợi chỉ rối bù, đan xen nhau, không cắt được, chẳng thể gỡ rối. Đau, đau đầu.

Dường như cố chấp, Hạ Dư lại nằm viện thêm hai ngày, đến ngày thứ năm mới ra cầu cổ chờ anh. Lần này gặp anh, cậu nhất định sẽ không nói gì cả.

Ngày đầu tiên, Hạ Dư nghĩ. Gặp anh, chỉ cần anh nói một câu xin lỗi, cậu sẽ tha thứ.

Ngày thứ hai, Hạ Dư nghĩ. Chỉ cần anh đến, cậu sẽ tha thứ. Ngày thứ ba, Hạ Dư nghĩ. Anh ở đó, cậu sẽ kéo anh đi, trốn đến tận cùng thế giới, trốn đến nơi định mệnh không thể tìm ra.

Nhưng dù trời mưa hay nắng, Tạ Thanh Trình cũng không xuất hiện nữa, lặng lẽ, không để lại dấu vết.

Số 168 Tử Đằng, lương y già... Hạ Dư dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cậu muốn tìm anh.

Sao không thử liên lạc nhỉ?

Không, không đúng, quen anh lâu như vậy, Hạ Dư dường như không có cách liên lạc, khi ở bên anh, luôn bị ảnh hưởng bởi phong vị cổ xưa của anh, chưa bao giờ nghĩ đến dùng cách của hiện đại.

Chỉ có thể đến nhà anh tìm. Hạ Dư bắt đầu dò hỏi khắp nơi về số 168 Tử Đằng, nhưng thị trấn cổ rộng lớn, chẳng hề có đường hay biệt thự nào mang tên Tử Đằng.

Hạ Dư không tin, bắt đầu hỏi mọi người xem trước khi khu du lịch xây dựng, có số 168 Tử Đằng hay không.

Hạ Dư tìm rất lâu, chỉ có vài cụ già còn nhớ lờ mờ.

Một cụ già nghe Hạ Dư hỏi về số 168 Tử Đằng, bảo cậu đi tìm bà Tạ ở ngoại ô.

Hạ Dư theo địa chỉ cụ cho tìm đến.

Ánh nắng lấm tấm rải xuống, như những hạt vàng nhảy múa.

Không xa, một bà lão nằm trên ghế dài, phơi nắng ở cổng sân.

Hạ Dư đi tới, đứng một bên, nhẹ hỏi: "Bà có phải là bà Tạ không ạ?"

Bà lão chậm rãi mở mắt, đôi mắt đục nhìn Hạ Dư: "Đúng, tôi là bà Tạ, cháu trai, cháu có việc gì sao?"

Hạ Dư do dự một lát, vẫn nói thật mục đích chuyến đi.

"Bà ơi, cháu muốn tìm một người, anh ấy sống ở số 168 Tử Đằng, bà có biết ở đâu không?"

Bà Tạ giật mình, thẳng người nhìn Hạ Dư: "Số 168 Tử Đằng à, đã bị phá bỏ từ 50 năm trước rồi, anh ấy có nói cháu địa chỉ thật sao?"

Hạ Dư đứng sững, tưởng rằng anh không muốn nói địa chỉ thật với cậu.

Hạ Dư gật đầu, coi như đáp lời bà lão.

"Cháu trai, chắc là bị lừa rồi, số 168 Tử Đằng, đó là căn nhà cũ thời dân quốc, 50 năm trước bỗng dưng cháy trụi, rồi bị phá đi, à. Nhắc lại chuyện cũ, nhìn cháu cũng vừa mắt, không biết cháu có muốn nghe bà kể không?"

Hạ Dư gật đầu, tuy buồn, nhưng cuối cùng không làm cụ mất hứng.

Bà Tạ kể mẹ bà từng làm đầy tớ cho một gia đình họ Tạ sa cơ thất thế, sau khi bà sinh ra lớn lên cũng làm việc cho nhà Tạ nhiều năm. Bà kể nhiều chuyện xưa, nhỏ nhặt nhưng bình thường, Hạ Dư từng chút nghe mà không thấy chán.

Bà Tạ đột nhiên đổi giọng, than thở: "Chỉ tiếc cho Tạ thiếu gia kia, tuổi trẻ đã bị quân phiệt nhìn trúng, trở thành người đồng tính, cuối cùng còn cùng vị quân phiệt đó sang Mỹ, chết rồi... Tiếc quá, nghe mẹ nói cậu thiếu gia hiền hòa, đúng người chính trực, thật không ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này."

Phần sau, Hạ Dư không còn tâm trí nghe nữa, ba chữ "Tạ thiếu gia" đã chiếm trọn tâm trí cậu. Làm sao có thể nhỉ? Không thể nào, không thể đâu.

Cảm xúc của Hạ Dư thúc giục cậu không hỏi thêm, nhưng lý trí lại khiến cậu hỏi ra.

"Bà ơi, thiếu gia đó tên gì ạ? Bạn cháu hình như cùng họ với anh ấy."

Bà Tạ nghe xong rất ngạc nhiên, thấy trùng hợp, vỗ đầu bảo vào lấy thứ gì đó.

Chẳng mấy chốc, bà Tạ mang ra một chiếc hộp lớn. Bà mở hộp, bên trong là vài tấm ảnh cũ và một chiếc hộp sắt tinh xảo. Bà tìm một bức ảnh, đặt trước mặt Hạ Dư, cười: "Nè, đây là ảnh Tạ thiếu gia, đẹp trai nhỉ? So với bạn cháu thế nào?"

Mắt Hạ Dư dường như dính chặt vào bức ảnh, toàn thân như máu huyết chảy ngược, đè nén tim. Tạ Thanh Trình trong ảnh giống hệt Tạ Thanh Trình của cậu, đến đôi mắt dịu dàng như nước mùa xuân cũng y như vậy.

Hạ Dư không còn cách nào phản bác, họ là cùng một người. Tạ Thanh Trình của cậu là thiếu gia thời dân quốc, hiền hòa và chín chắn, nhưng đã chết cách đây trăm năm, sao có thể?

Rõ ràng không lâu trước cậu mới gặp, còn nói anh sắp kết hôn với người mình thích. Người sống động như thế lại in trong lịch sử, hiện lên trong bức ảnh cũ.

Mắt Hạ Dư đỏ hoe, hốc mắt căng đau, nhưng không rơi nổi giọt nước mắt nào.

Bà Tạ an ủi cậu lâu, bất chợt hỏi tên cậu. Hạ Dư nói thật, bà Tạ mở to mắt, đôi mắt đục lấp lánh nước, run run nói:

"Trùng hợp quá, trùng hợp thật, đúng người mẹ tôi từng nhắc, bây giờ nhìn kỹ, cả dung mạo cũng trùng, thế giới này thật có chuyện kỳ lạ."

Hạ Dư không hiểu bà Tạ đang thán phục điều gì, chỉ thấy bà đặt chiếc hộp sắt trong tay cậu. Bà vỗ tay cậu, như đã hoàn thành điều mong muốn, thở dài: "Cháu trai, cậu ấy là của cháu rồi."

Nói xong, bà mang hộp vào nhà, để lại thời gian cho Hạ Dư.

Hạ Dư nhìn chiếc hộp trong tay, run rẩy mở ra, khi nhìn thấy bên trong, nước mắt không cầm nổi nữa.

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nằm yên trên những bông hồng khô, không vương bụi. Có một tấm thư hơi ngả vàng tựa vào thành hộp, bên dưới bông hồng là một chiếc túi thơm, khắc hình uyên ương chơi nước. Cặp uyên ương trên nền vải màu xanh dương như nổi bật, vừa ngộ nghĩnh, vừa buồn cười.

Hạ Dư mở bức thư, mở đầu viết: "Gửi người trong lòng tôi."

Nước mắt Hạ Dư cuối cùng không cầm nổi, từng giọt rơi xuống đất, văng lên những bông hoa bằng đất. Hạ Dư hôm đó khóc trở về nhà trọ, não cậu như được rửa sạch dưới mưa, các chi tiết giấu sâu trong não bỗng hiện rõ.

Ngày mưa, cầu cổ, ngày ngày đến nhà lương y già, ngày ngày đến..., 50 năm trước..., đống đổ nát, bị cháy, quân phiệt...

Tất cả nghi vấn bùng nổ trong đầu Hạ Dư, tái cấu trúc rồi lại phân tán, vỡ vụn, dính chặt, đau, đau muộn màng.

Hạ Dư như đoán được đại khái bức tranh, nhưng không muốn thừa nhận, cũng không dám, sợ một khi sự thật thành, sẽ không còn thấy anh nữa, anh sẽ tan biến như gió, cậu không dám, không dám mạo hiểm, cậu sợ, cậu sợ thật sự mất anh...

Trong tuyệt vọng, Hạ Dư mò vào chiếc hộp sắt luôn để trong túi, cậu như người sắp chết đuối nắm lấy phao, mở những tờ thư vàng giòn, run tay đọc tiếp.

Gửi người trong lòng tôi:

Hạ Dư, xin lỗi vì anh đã rời đi. Em là điều duy nhất anh vượt giới hạn trong hơn hai mươi năm. Lần đầu gặp em là trên cây cầu cổ ấy, em đứng dưới mưa như kẻ ngốc, ướt sũng, thật ngốc nghếch.

Sau đó, em hẹn anh trên cầu, anh vui, mặc bộ đồ yêu thích đứng đợi, nhưng không gặp em, vài ngày liền không thấy em, trời rõ ràng nắng, nhưng lòng lại bực bội. Lẽ ra anh phải giận. Nhưng hôm mưa thấy em cúi người như chú chó con, không biết trốn mưa, thật ngốc. Nhưng anh bỗng không giận nữa.

Anh phát hiện bí mật, người trong lòng anh dường như chỉ xuất hiện dưới mưa.

Em và anh không sống cùng thế giới, em như chim ưng tự do dưới trời xanh, còn anh như chim sơn ca bị nhốt trong lồng.

Khi nghe em nói về niềm tự hào với thế giới và tương lai, anh cũng cảm nhận được khao khát, điều đó khiến trái tim anh kiên định.

Sao anh không nhận ra em thích anh chứ? Nhưng tình cảm của em quá trong sáng, quá nhiệt thành. Anh khao khát gần em, lại sợ dập tắt ngọn lửa trong em, khiến em tổn thương.

Anh là thiếu gia nhà họ Tạ, tương lai đã định trước, anh nghĩ mình nên cắt đứt quan hệ với cậu.

Anh chỉ muốn chờ một lời từ em, nhưng em không nói, em chúc anh trăm năm hạnh phúc, em nói kể cả là đàn ông cũng được, nhưng người ấy từ đầu đến cuối đều là em.

Hôm đó mưa rất to, em đứng trong mưa, anh đứng xa, qua màn mưa, nước mắt đầy mặt.

Mưa hôm đó thật to, như nụ hôn em trao anh ngày ấy, như nhịp tim em lần đầu gặp anh.

Xin hãy tha thứ cho tham vọng của anh, anh không thể xóa dấu vết em để lại trong đời mình, nên giữ lại bức tranh em vẽ, làm kỷ niệm.

Hạ Dư, anh nhớ em luôn là chim ưng tự do, em nên sống dưới trời xanh, không gì ràng buộc, kể cả anh. Khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là giới tính hay tuổi tác, mà là thời gian khổng lồ, vĩ đại, vĩnh viễn không vượt qua được. Quên anh đi, đi ôm lấy tương lai của em.

Tạ Thanh Trình lưu bút

Hạ Dư chạm vào chữ viết mềm mại ấy, mắt mờ đi, đột nhiên, nước loang lổ trên giấy.

Nước mắt? Chắc là nước mắt, sao lại không phải nước mắt?

Cảm xúc không thể kiềm chế, những giọt nước mắt rơi rơi. Tạ Thanh Trình nhẹ nhàng bước vào thế giới của Hạ Dư, rồi vội vàng rời đi, không để lại gì ngoài ký ức, kể cả chiếc nhẫn tượng trưng lời thề cũng trở lại trong tay Hạ Dư.

Toàn bộ thân xác tình yêu chỉ còn Hạ Dư cô độc hành hạ. Hận? Yêu? Dường như không còn quan trọng, miễn là anh vẫn còn trong ký ức cậu.

Từ đó, Hạ Dư như mang thêm một cảm xúc, trang nghiêm.

Cậu biến mình thành bia mộ sống, tim khắc lên tên linh hồn đã khuất.

Sầu mọc tới chân trời, mưa rơi lại nhớ, che ô qua cầu, chỉ nhớ tiếng người từ biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic