冬は穏やか。
Trong đại điện rộng lớn của Trung Ương 46, ánh sáng lạnh lẽo của những ngọn đèn linh lực hắt lên những khuôn mặt nghiêm nghị. Tiếng xích sắt kéo lê trên nền đá vọng lên rợn người đó là tiếng của Hirako Shinji, đội trưởng đội 5, kẻ đang bị dẫn đến trước Hội đồng Tối cao của Soul Society.
Shinji bước đi chậm rãi, mái tóc vàng xõa xuống trán, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang lẫn tổn thương.
Cả đời từng trải qua bao nhiêu lần phản bội, bao nhiêu cuộc chiến, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ phải đứng ở đây trước chính những người từng gọi là đồng đội.
"Đội trưởng đội 5, Hirako Shinji,"-một giọng nói lạnh tanh vang lên từ phía trên, nơi bốn mươi sáu thành viên của Trung Ương ngồi ẩn sau những bức màn linh áp dày đặc.
"Ngươi bị cáo buộc tội danh đánh cắp bí mật tối cao của Trung Ương, bao gồm tư liệu về phong ấn Muken và hồ sơ linh thể cấm. Ngươi còn gì để biện hộ không?"
Shinji ngẩng đầu, môi khẽ nhếch, nụ cười chế giễu hiện lên giữa không gian ngột ngạt.
"Ta? Ăn cắp bí mật của các người? Hừ... ta còn chẳng biết mấy thứ đó trông như thế nào."
Một trong những thẩm phán đập mạnh cây gậy linh lực xuống mặt sàn, tiếng "CỘP" vang lên như sấm.
"Câm miệng! Toàn bộ chứng cứ đều chỉ ra ngươi! Hình ảnh ghi lại từ kho linh lực trung tâm cho thấy chính ngươi đã vào đó, phá phong ấn và mang đi tài liệu."
Shinji sững người. Anh bật cười khan.
"Hình ảnh? Thật nực cười. Nếu là ta, các ngươi nghĩ ta sẽ để bị ghi lại dễ dàng như vậy sao? Ai đó đang đùa với các ngươi."
Từ phía sau, một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Không ai đùa hết, Shinji."
Shinji quay lại. Cánh cửa phía sau mở ra, và người bước vào, là Urahara Kisuke.
Trên tay ông cầm một viên cầu linh lực phát sáng, trong đó là hình ảnh Shinji đang bước qua cánh cổng phong ấn, ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm tài liệu.
"Đây là cảnh quay từ chính linh áp của ngươi."-Kisuke nói, giọng ông khàn khàn, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người bạn cũ.
"Tôi đã kiểm tra mọi thứ. Không có sai sót... đó thật sự là cậu."
Không khí như ngừng lại. Shinji lùi một bước, rồi hai bước. Ánh mắt anh run rẩy.
"Urahara... ông cũng tin điều đó sao?"
"Không phải tin..." Urahara nói chậm rãi.
"Mà là tôi thấy."
"Thấy?"-Shinji lặp lại, giọng nghẹn lại trong cổ họng.
"Ông, người từng bị kết án vì tội tương tự, giờ lại nói với tôi rằng ông thấy tôi làm sao?"
Từ phía hàng ghế bên, Kensei bước ra. Kế đó là Hiyori, Lisa, Love,những người từng cùng Shinji trở thành Vizard.
Nhưng ánh mắt họ không còn tin tưởng như trước. Hiyori cắn môi, giọng run run:
"Shinji... bọn tao muốn tin mày lắm. Nhưng chính mắt bọn tao thấy mày. Là mày, với linh áp không thể giả được. Mày nhìn bọn tao, cười... rồi biến mất."
Shinji siết chặt nắm tay.
"Không thể nào! Tao chưa bao giờ... Tao ở Seireitei cả đêm hôm đó, kiểm tra nhiệm vụ của các đội tuần tra. Tao có nhân chứng!"
"Nhân chứng?"-Giọng một thẩm phán vang lên.
"Toàn bộ hồ sơ tuần tra đêm đó đều trống rỗng. Không một đội nào báo cáo gặp ngươi. Dấu vết linh áp duy nhất của ngươi xuất hiện tại hiện trường vụ trộm."
Cả căn phòng rơi vào im lặng. Tiếng tim đập của Shinji như vang trong tai anh.
Mọi thứ bằng chứng, lời khai, hình ảnh, linh áp đều chống lại anh.
Rồi bản án được đọc.
"Hirako Shinji, tội danh phản quốc và xâm phạm bí mật tối cao. Phán quyết giam giữ vĩnh viễn dưới tầng tám ngục Muken. Thời hạn: hai nghìn năm."
Âm thanh ấy như một nhát chém lạnh vào tim anh.
"Các ngươi... thật sự tin ta làm sao?"-Shinji hỏi khẽ, giọng anh khàn đặc.
"Cả các ngươi nữa, Hiyori, Kensei, Lisa... Sau tất cả những gì ta đã cùng các ngươi trải qua, các ngươi nhìn ta và nói rằng đó là ta?"
Không ai trả lời. Chỉ có Urahara cúi đầu, nặng nề nói.
"Xin lỗi, Shinji... nhưng đó rõ ràng là cậu."
Một thoáng, Shinji như không còn nghe thấy gì nữa. Mọi âm thanh tan biến. Chỉ còn sự trống rỗng trong đầu. Anh bật cười, tiếng cười khàn khàn, méo mó, vang vọng khắp căn phòng.
"Rõ ràng là ta... Hah... Thế giới này, đúng là biết cách giết người bằng niềm tin."
Hai đội trưởng bước đến, đặt linh xích trói quanh người anh. Linh lực của Shinji bị phong ấn, nhưng anh không chống cự.
Anh chỉ ngước lên nhìn về phía cao nhất của hội đồng ánh mắt đã không còn tức giận, chỉ còn tuyệt vọng.
"Rồi các ngươi sẽ biết... Ai mới là kẻ các ngươi thực sự nhìn thấy đêm đó."
Khi cánh cửa Muken khép lại sau lưng, ánh sáng cuối cùng rơi trên gương mặt anh. Một nụ cười mệt mỏi, xen lẫn nỗi cay đắng đến tận xương tủy.
Trong bóng tối vô tận, Hirako Shinji thì thầm, như nói với chính mình:
"Ta không phải kẻ phản bội. Nhưng thế giới này... lại thích nhìn thấy ta như thế."
Dưới tầng sâu nhất của ngục Muken nơi không có ánh sáng, không có thời gian, không có âm thanh ngoài tiếng gió lạnh vô hình lướt qua. Bóng tối ở đây dày đến mức tưởng như có thể bóp nghẹt linh hồn.
Bước chân vang lên chậm rãi, khẽ khàng như một tiếng vọng xa xôi. Tiếng xiềng xích chạm nhẹ vào sàn đá, âm vang yếu ớt trong không gian trống rỗng.
Hirako Shinji bước đi, dáng vẻ vẫn như thường ngày lười nhác, nụ cười nhạt nở trên môi, ánh mắt dửng dưng đến khó hiểu.
"Dưới này yên tĩnh thật,"-Anh lẩm bẩm, tay đút túi áo đội trưởng đã bị tước bỏ huy hiệu.
"Không có tiếng la hét, không có lệnh, không có trò chính trị... cũng chẳng có thứ gì để giả vờ tin nữa."
Phía xa, giữa không gian mênh mông tối đặc, ánh sáng mờ mờ của phong ấn linh lực lóe lên. Một chiếc ghế đá được bao bọc bởi hàng trăm sợi xích linh áp. Người ngồi trên đó vẫn là hắn.
Aizen Sōsuke.
Người từng là phó đội trưởng của Shinji, người từng cúi đầu, từng mỉm cười đầy lễ phép với câu
"Vâng, đội trưởng Hirako."
Và rồi, cũng chính hắn là kẻ đã đâm thanh Zanpakutō vào lưng Shinji mà không hề run tay.
Hắn vẫn ngồi đó, dáng vẻ ung dung, mái tóc nâu mượt, ánh mắt lạnh lẽo ẩn sau cặp kính đã biến mất từ lâu.
Những sợi xích linh lực quấn quanh người hắn như những con rắn sáng, nhưng thật kỳ lạ Aizen vẫn ngồi thẳng, ung dung, thậm chí có thể di chuyển nhẹ nhàng dù phong ấn đáng ra phải giữ hắn bất động.
"Ồ..."-giọng nói trầm, bình thản vang lên, xé toạc sự im lặng.
"Ta tưởng hôm nay lại là một ngày cô tịch nữa. Không ngờ lại có khách ghé thăm. Mà nhìn dáng vẻ đó..."
Aizen hơi nghiêng đầu, nụ cười thoáng hiện.
"Đội trưởng Hirako, ngươi rảnh quá nên xuống đây chơi à?"
Shinji không trả lời ngay. Anh tiến lại gần, nhìn quanh căn phòng trống không, rồi... ngồi bệt xuống nền đá lạnh, chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt nhìn xa xăm.
"Chơi gì nổi,"-Anh đáp, giọng nhạt nhẽo.
"Bị phản thôi."
Câu nói như một lưỡi dao nhẹ chạm qua không khí. Aizen nhướn mày, nụ cười khẽ cong lên.
"Bị phản à? Nghe thật... thân quen."
Shinji nhắm mắt, hơi cúi đầu.
"Ừ. Hóa ra trên đời này, kẻ phản bội cũng có ngày bị phản bội lại. Hài thật."
Aizen bật cười, trầm thấp mà vang xa, âm thanh vọng lại khắp Muken như những đợt sóng ngầm.
"Không ngờ, Shinji à... người như ngươi cũng có ngày rơi xuống đây. Ta từng nghĩ ngươi đủ khôn ngoan để tránh vết xe đổ."
"Đời ai biết trước,"-Shinji nói, giọng hờ hững.
"Sống nay, chết mai. Niềm tin hôm nay có thể trở thành bằng chứng phản bội ngày mai. Ta chỉ là nạn nhân của trò đùa quen thuộc thôi."
Aizen nghiêng đầu, ánh mắt hắn phản chiếu ánh sáng xanh nhạt của phong ấn.
"Nghe ngươi nói, ta cứ tưởng ngươi đang nhại lại lời ta khi xưa."
Shinji khẽ cười, tiếng cười không vui.
"A, nếu ta thật sự giống ngươi, có lẽ ta đã cười khi thấy kẻ khác bị phản rồi. Nhưng tiếc, ta không có bụng dạ đó."
Cả hai im lặng một lúc. Bóng tối dày đặc vây quanh, chỉ còn tiếng thở của hai linh hồn từng đứng trên đỉnh cao Soul Society.
Aizen là người phá tan khoảng lặng trước.
"Ngồi dưới đó không lạnh à?"-hắn hỏi, giọng như nửa quan tâm, nửa trêu chọc.
Shinji mở mắt, nhìn lên.
"Đỡ hơn cái ngày bị ngươi biến ta thành Hollow hóa."
Câu nói đó, nhẹ thôi, nhưng đủ để không gian như đông cứng lại.
Một "cú khịa" nhẹ, như chính Shinji từng nói. Nhưng trong giọng anh không có sự thù hận, chỉ là một nỗi mệt mỏi chồng chất theo năm tháng.
Aizen im lặng. Hắn không đáp lại ngay. Mãi một lúc sau, hắn mới nói:
"Ngươi vẫn giữ được cái lưỡi sắc đó. Ta tưởng sau ngần ấy năm, ngươi sẽ học được cách nuốt lời vào lòng rồi chứ."
Shinji nhún vai.
"Ta nói thật thôi. Dưới này đúng là lạnh... nhưng ít ra lạnh còn có cảm giác thật. Ở trên kia, cái lạnh của lòng người mới đáng sợ hơn."
Aizen mỉm cười, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thể mọi thứ trên đời đều nằm trong tầm hiểu biết của hắn.
"Ngươi nói cứ như thể mình chưa từng là kẻ đứng trong hàng ngũ đó. Ngươi cũng từng phán xét người khác bằng ánh mắt của mình mà thôi."
Shinji chống tay ra sau, ngả người nhìn lên trần tối đen, nơi chẳng có gì ngoài hư vô.
"Phán xét à...? Có lẽ đúng. Nhưng ít ra ta không bao giờ giả vờ rằng ta tốt hơn họ."
Aizen khẽ cười.
"Ngươi lúc nào cũng thích biện minh cho bản thân. Dù sao, ta phải thừa nhận ngươi khá thú vị. Một người có thể vừa giễu cợt, vừa tuyệt vọng, vừa kiêu ngạo trong cùng một hơi thở. Đó là điều khiến ta từng tin ngươi có thể trở thành người hiểu được ta nhất."
"Hiểu ngươi à?"-Shinji nhếch mép.
"Ngươi đánh giá ta cao quá rồi. Từ ngày ngươi rút Zanpakutō ra sau lưng ta, ta hiểu rồi ta không cần hiểu một kẻ như ngươi."
Aizen nghiêng người, dù bị phong ấn vẫn có thể dựa nhẹ về phía trước, ánh mắt ánh lên tia sáng lạnh.
"Và thế mà ngươi vẫn xuống đây ngồi cùng ta. Có phải ngươi đang cô đơn đến mức muốn tìm lại người duy nhất từng 'phản' ngươi đầu tiên không?"
Shinji bật cười thành tiếng, tiếng cười vang vọng trong bóng tối.
"Ngươi thật sự nghĩ ta xuống đây vì điều đó sao? Không đâu. Ta xuống vì ta nhận ra, giữa tất cả những kẻ giả dối trên kia, chỉ có ngươi là thật."
Aizen im lặng. Nụ cười trên môi hắn tắt dần.
"Thật?"-hắn hỏi lại, khẽ nghiêng đầu.
"Phải,"-Shinji nói, giọng đều đều.
"Ngươi phản bội vì mục đích thật. Ngươi nói dối vì lý do thật. Ngươi giết người cũng vì tin vào thứ ngươi cho là thật. Ngươi chưa bao giờ ngụy biện cho chính mình, không giống bọn họ."
Ánh sáng phong ấn lóe nhẹ trong mắt Aizen. Hắn nhìn Shinji thật lâu.
"Ngươi nói như thể ngươi hiểu ta."
Shinji nhìn lại, ánh mắt không tránh né.
"Không cần hiểu. Chỉ cần biết. Và ta biết ngươi chưa bao giờ hối hận."
Một khoảng im lặng dài.
Aizen chậm rãi nói:
"Ta không có khái niệm 'hối hận'. Mọi việc ta làm đều nằm trong kế hoạch của ta. Còn ngươi, Shinji, ngươi hối hận không?"
Shinji nhắm mắt, mỉm cười.
"Có chứ. Hối hận vì ngày đó ta đã không đâm ngươi trước."
Lần này, Aizen thật sự bật cười. Một tiếng cười dài, lanh lảnh vang khắp Muken, hòa vào tiếng vọng của không gian vô tận.
"Vẫn là ngươi thôi. Vẫn cái cách nói nửa thật nửa đùa đó. Ta đã từng nghĩ... nếu ngươi không bị niềm tin trói buộc, có lẽ ngươi đã giống ta."
Shinji mở mắt, nhìn thẳng vào hắn.
"Có lẽ. Nhưng ta chọn bị trói còn hơn sống tự do mà không biết mình là ai."
Aizen nheo mắt, giọng hắn hạ thấp:
"Thế khi bị phản bội, ngươi thấy sao?"
Câu hỏi này không mang theo ý chế giễu, chỉ là một sự tò mò kỳ lạ.
Shinji im lặng một lúc lâu. Anh nhìn xuống đôi tay mình, những ngón tay từng cầm Zanpakutō rung nhẹ.
"Đau,"-anh nói, chậm rãi, như từng chữ rơi ra nặng nề.
"Nhưng không ngạc nhiên. Vì ta biết... ngươi sẽ phản bội ta."
Aizen hơi ngạc nhiên.
"Ngươi biết?"
"Phải."-Shinji nhìn hắn, ánh mắt không còn oán hận, chỉ còn sự bình thản.
"Ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt ngươi năm đó, ta đã biết. Một kẻ quá thông minh như ngươi không bao giờ chịu đứng sau người khác. Ta chỉ không biết khi nào ngươi sẽ làm thôi. Ngày ngươi rút kiếm, ta gần như nhẹ nhõm."
"Nhẹ nhõm?"
"Ừ. Vì cuối cùng, mọi thứ cũng trở lại đúng bản chất. Không còn giả vờ, không còn đóng vai trò thầy trò hay đồng đội. Chỉ còn ta và ngươi như hai kẻ đã chọn con đường riêng."
Aizen im lặng thật lâu, rồi nói nhỏ, gần như chỉ để chính mình nghe:
"Ngươi đúng là khác với họ. Không phán xét ta, không hận ta... chỉ chấp nhận."
"Không phải chấp nhận,"-Shinji đáp, giọng nhẹ tênh.
"Mà là hiểu rằng, trong trò chơi của thế giới này, chẳng ai hoàn toàn vô tội."
Bóng tối vẫn bao trùm. Cả hai im lặng, không nhìn nhau nữa. Muken như một cái hố không đáy, nuốt trọn tất cả âm thanh và ánh sáng.
Cuối cùng, Aizen nói, giọng trầm thấp, gần như một lời kết:
"Có lẽ trong những năm tới, chỉ có ngươi là kẻ có thể nói chuyện với ta mà không run."
Shinji cười, đứng dậy, phủi bụi trên áo.
"Ta run chứ. Nhưng ta sợ hơn cái cách thế giới này luôn tin vào những điều nó muốn tin."
Anh quay lưng bước đi, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh, tiếng xích kéo lê vang lên khe khẽ.
Trước khi biến mất trong bóng tối, anh nói vọng lại, giọng khàn khàn mà nhẹ như gió:
"Ngươi hỏi ta có lạnh không à, Aizen? Ừ, lạnh lắm. Nhưng ít ra... dưới này, còn có người để nói chuyện."
Phía sau, Aizen khẽ nhoẻn cười, một nụ cười khó phân biệt là mỉa mai hay đồng cảm.
Hắn ngẩng đầu nhìn theo hướng Shinji rời đi, rồi thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ có Muken nghe thấy:
"Ta chưa bao giờ ghét ngươi, Shinji. Chỉ là... ta cần phải đi trước."
Và rồi, bóng tối lại nuốt trọn tất cả.
Hai linh hồn từng phản bội lẫn bị phản bội, giờ cùng chung một nơi. 
Nơi không có ngày, không có đêm, chỉ có tiếng vọng của những lời chưa từng được nói hết.
Nơi bóng tối kéo dài vô tận, không có khái niệm thời gian, không có sự sống, chỉ còn hơi thở lạnh lẽo của linh lực bị dồn nén qua hàng nghìn năm.
Gió đen vẫn thổi lững lờ, như linh hồn của những kẻ từng bị phong ấn dưới đây đang rên rỉ đâu đó trong những khe đá vô tận.
Hirako Shinji ngồi một lúc lâu, đầu cúi thấp, rồi bỗng nhiên... anh đứng dậy. Không nói một lời, chỉ đơn giản tiến lại gần chiếc ghế phong ấn linh lực của Aizen.
Chiếc ghế ấy, từng là nơi kẻ từng khiến cả Soul Society phải run sợ ngồi im như tượng giờ lại là vật duy nhất trong căn phòng tối.
Aizen nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhưng xen chút tò mò khi nhìn Shinji đến gần.
"Định làm gì đấy?"-hắn hỏi, giọng vẫn điềm nhiên như đang trò chuyện ở quán trà chứ không phải trong tầng ngục sâu nhất.
Shinji không đáp. Anh chỉ ngáp một cái, rồi... thản nhiên ngồi xuống ghế. Cái ghế phát ra tiếng rắc nhẹ khi linh áp của anh chạm vào phong ấn.
Rồi, không một chút ngại ngần, Shinji dựa lưng ra, co chân lên, tay khoanh lại sau đầu và ngủ.
Aizen nhìn anh ta, im lặng một lúc. Đôi mày nhướn nhẹ, ánh mắt thoáng qua một tia... buồn cười? Có lẽ vậy.
Hắn đứng dậy, tiếng xích leng keng nhẹ nhàng như tiếng chuông nhỏ. Dù bị phong ấn, hắn vẫn di chuyển dễ dàng như thể những sợi xích chỉ là đồ trang trí.
"Thật là..."-Aizen khẽ thở dài, bước đến gần. Hắn cúi xuống, chỉnh lại tư thế cho Shinji kẻ đang ngủ gục nghiêng đầu một cách nguy hiểm.
Tay hắn khẽ nâng vai áo, kéo đầu Shinji dựa thẳng vào thành ghế, rồi đứng thẳng lên, mắt nhìn anh ta thật lâu.
"Ngủ mà vẫn bừa như xưa."Hắn khẽ nói, gần như lẩm bẩm với chính mình.
Rồi, Aizen đưa tay ra không trung, linh lực trong mắt lóe lên. Một chiếc ghế khác hiện ra l y hệt chiếc của hắn, cũng được bao phủ bởi phong ấn linh lực phức tạp.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, hai chiếc ghế song song trong bóng tối.
Trong không gian ấy, hai bóng người một kẻ từng là đội trưởng, một kẻ từng là đội phó lại ngồi cạnh nhau, giữa nơi bị cả thế giới quên lãng.
Aizen ngả đầu ra sau, ánh mắt hướng về khoảng hư vô.
"Ta thật sự không hiểu... tại sao ngươi có thể ngủ được trong cái nơi như thế này."
Shinji không mở mắt, giọng lười biếng đáp
"Còn chỗ nào yên hơn chỗ này đâu. Ở trên kia, mở mắt ra là thấy giả tạo. Dưới này, ít ra, mọi thứ đều thật."
Aizen khẽ cười.
"Thật à? Ngươi quên rằng mọi thứ thật sự nơi đây đều do ta tạo ra sao? Cả không gian, phong ấn, linh áp... tất cả đều là sản phẩm của trí óc con người mà thôi."
Shinji lười nhác đáp lại.
"Thì đúng. Nhưng ít ra, ngươi không giả vờ. Ở đây, ta biết rõ mình đang nói chuyện với kẻ đã đâm mình, không phải với kẻ cười trước mặt mà giấu dao sau lưng."
Aizen im lặng, nhìn sang gương mặt ngủ gà ngủ gật của Shinji. Một thoáng nào đó, trong ánh sáng lờ mờ, hắn trông như đang nhìn lại hình ảnh của nhiều năm trước khi còn là một thanh niên trẻ đứng phía sau người đội trưởng tóc vàng này.
Những ký ức xa xưa, tưởng đã bị chôn vùi cùng thời gian, nay lại len lỏi trở về.
Hắn nhớ, ngày đầu tiên bước vào Gotei 13, ánh mắt của mọi người nhìn hắn lạnh, sợ hãi, khinh miệt. Từ khi còn nhỏ, Aizen đã mang trong mình một lượng Reiatsu quá mức khổng lồ. Những đứa trẻ khác trong Học viện Shin'o không dám lại gần hắn. Chỉ cần hắn vô tình thở mạnh, cả căn phòng đã rung chuyển.
Có người nói hắn là "quái vật". Có người nói hắn "không phải Shinigami thực thụ".
Không ai muốn ở gần hắn. Không ai dám chạm vào hắn.
Cả thế giới đều cho rằng, một kẻ mang linh lực như vậy chắc chắn sẽ trở thành hiểm họa.
Aizen không bao giờ quên điều đó.
Ngày hắn tốt nghiệp, ánh mắt các giảng viên nhìn hắn cũng vẫn vậy pha trộn giữa sợ hãi và ngưỡng mộ, nhưng không có chút nào của lòng tin.
Khi phân đội được công bố, hắn được gửi vào Đội 5. Và người đứng chờ hắn trước cổng, là Shinji Hirako.
"Ồ, cậu trong đẹp trai đó,Làm đội phó của tôi đi?"-Shinji lúc ấy mỉm cười, tay đút túi áo, mái tóc vàng bay nhẹ trong gió.
"Trông nghiêm túc quá đấy. Đừng lo, ở đội này không ai cắn đâu."
Aizen nhớ rõ lúc ấy, hắn chỉ đứng yên, không đáp lại. Nhưng trong lòng hắn, lần đầu tiên có một chút gì đó một sự ấm áp mơ hồ.
Shinji không nhìn hắn như một quái vật. Không nhìn hắn như một thứ đáng sợ cần tránh xa. Mà chỉ như một đồng đội mới. Một người, đơn giản là "người".
Những ngày sau đó, Shinji dù có vẻ hời hợt, lười biếng, luôn làm mọi thứ theo ý mình lại là người duy nhất nói chuyện với Aizen mà không dè chừng.
"Ê, Sosuke, nghỉ chút đi, đừng có căng quá."
"Ngươi uống trà chứ?"
"Làm phó đội trưởng của ta chắc cực lắm ha, hở?"
Ban đầu, Aizen chỉ đáp lại bằng những câu ngắn gọn, mang tính lịch sự. Nhưng rồi dần dần, hắn nhận ra có lẽ, hắn đã học được cách mỉm cười từ Shinji.
Một nụ cười nhẹ, hiếm hoi, chẳng ai từng thấy ngoài người đội trưởng của hắn.
Aizen không bao giờ nói ra điều đó, nhưng trong thâm tâm, hắn tôn trọng Shinji.
Không phải vì cấp bậc, mà vì Shinji giữa một thế giới đầy giả tạo dám nhìn thấy hắn như một con người thật.
Và vì thế, ngày hắn phản bội, thứ hắn giết đầu tiên không phải là lòng trung thành, mà là thứ cảm xúc duy nhất còn sót lại trong hắn.
"Shinji,"-Aizen nói khẽ, mắt vẫn hướng về phía trước.
"Ngươi biết không, có một điều mà ta chưa từng nói."
Shinji hé mở một bên mắt, giọng ngái ngủ.
"Cái gì?"
"Trong tất cả những kẻ ta từng gặp, ngươi là người duy nhất khiến ta cảm thấy... tồn tại."
Shinji mở mắt hẳn, nhìn Aizen thật lâu.
"Nghe triết lý ghê. Định tỏ tình à?"
Aizen bật cười nhỏ.
"Ngươi vẫn không thể nghiêm túc được."
"Vì nghiêm túc với ngươi chẳng bao giờ có ích"-Shinji đáp, giọng đều đều.
"Cứ như nói chuyện với gương ấy."
Cả hai cùng im lặng một lúc. Rồi Shinji lại ngáp, vươn vai, ngồi vắt chéo chân lên ghế của Aizen.
"Công nhận cái ghế này ngồi êm thật. Không hiểu sao bọn Trung Ương lại sợ đến mức khóa ba lớp linh lực cho một cái ghế. Hài."
Aizen liếc nhìn, khóe môi cong nhẹ.
"Vì họ sợ những gì họ không hiểu. Mayuri là kẻ sáng tạo cái này hắn nghĩ có thể phong ấn được ta bằng thứ hắn tạo ra. Ta từng bảo hắn:
Ngươi giống một đứa trẻ nghịch cát nghĩ rằng mình xây được tường chắn sóng."
Shinji bật cười khẽ.
"Và ngươi chứng minh rằng hắn đúng là đứa trẻ thật."
"Đúng thế."-Aizen ngả đầu ra sau, giọng hắn hạ thấp, mang một chút gì đó gần như tiếc nuối.
"Những sợi xích này chẳng khác gì trò chơi. Ta chỉ ngồi yên vì chẳng muốn phí công. Dù sao... chẳng còn nơi nào để đi."
"Cũng hay,"-Shinji nói.
"ít nhất dưới này chẳng ai đâm sau lưng ngươi nữa."
Aizen nhìn sang, giọng trầm.
"Còn ngươi thì sao? Ngươi xuống đây để tìm gì?"
Shinji nhắm mắt lại, dựa hẳn ra ghế, miệng khẽ mỉm cười.
"Ta xuống tìm giấc ngủ. Ở trên kia, người ta chỉ mơ khi nhắm mắt, còn ở đây ta mơ ngay cả khi mở mắt."
Aizen nhìn anh ta thật lâu. Rồi, không nói gì thêm. Hắn chỉ lặng lẽ ngồi cạnh, hai bàn tay đan vào nhau, để mặc cho bóng tối nuốt dần linh áp của cả hai.
Thời gian ở Muken không trôi hoặc có trôi, nhưng chậm đến mức chẳng ai nhận ra.
Trong cõi yên tĩnh ấy, hai kẻ từng đứng ở hai đầu chiến tuyến, hai linh hồn bị thế giới ruồng bỏ, lại ngồi cạnh nhau, không còn thù hận, không còn quyền lực, chỉ còn im lặng.
Shinji ngủ, mái tóc vàng rũ xuống trán, gương mặt thanh thản đến lạ.
Aizen vẫn mở mắt, nhìn anh ta, ánh nhìn không còn lạnh lẽo, mà như một nỗi hoài niệm xa xăm.
Một thoáng sau, hắn nói thật khẽ như nói với chính mình:
"Ngươi biết không, Shinji... khi ta còn nhỏ, ta ghét tất cả mọi thứ. Không phải vì ta muốn, mà vì ta chẳng thể chạm vào ai mà không khiến họ sợ hãi. Ta ghét ánh mắt đó. Ghét cái cảm giác khi tồn tại là một tội lỗi."
Bóng tối không đáp, chỉ có hơi thở đều đặn của người đang ngủ bên cạnh.
Aizen tiếp tục, giọng khàn dần đi.
"Ngươi là người đầu tiên không nhìn ta như thế. Đó là lý do ta tôn trọng ngươi. Và cũng là lý do ta phải phản bội ngươi. Vì ta không muốn bất kỳ ai khác làm ta yếu đi."
Shinji không mở mắt, chỉ nói nhỏ, giọng như vọng trong mơ:
"Ngươi yếu đâu phải vì ta, Aizen. Ngươi yếu... vì ngươi sợ bị hiểu."
Aizen khựng lại, ánh mắt dừng trên gương mặt đang nửa tỉnh nửa mê kia.
Một khoảng lặng dài trôi qua, rồi hắn khẽ nói:
"Có lẽ, ngươi đúng."
Hai chiếc ghế biểu tượng của phong ấn vĩnh hằng giờ ngồi cạnh nhau, lặng lẽ giữa Muken vô tận.
Một kẻ ngủ say trong bình thản.
Một kẻ tỉnh trong sự tĩnh mịch đến đáng sợ.
Nhưng cả hai, ít nhất lúc này, không còn cô độc.
Bóng tối vẫn bao trùm, song ở một nơi sâu nhất của linh hồn, có một thứ gì đó vừa khẽ sáng lên thứ ánh sáng yếu ớt, mong manh, nhưng đủ để khiến Muken trong thoáng chốc không còn lạnh đến thế.
Hơn mười hai năm trôi qua trong bóng tối của Muken nơi thời gian bị bẻ cong, nơi không có ngày, không có đêm, chỉ có tiếng gió linh lực lặng lẽ xoáy quanh những linh hồn bị phong ấn.
Người ta nói, chỉ cần ở đây vài năm, ý chí sẽ vỡ vụn, linh hồn sẽ mờ dần, rồi chỉ còn lại vỏ trống rỗng của kẻ từng tồn tại.
Nhưng có hai kẻ, lại không hề như thế.
Aizen Sōsuke kẻ từng được xem là hiện thân của sự kiêu ngạo, là tội nhân tối thượng của Soul Society, vẫn ngồi đó, ung dung như đang tận hưởng sự im lặng mà hắn chưa bao giờ có được.
Và Hirako Shinji đội trưởng đội 5, người từng bị phản, bị kết án, bị chôn vùi trong bóng tối cùng kẻ đã phản bội chính mình nay lại đang... ngủ.
Anh ngủ như thể nơi đây là căn nhà cũ kỹ mà anh đã quen hơi.
Đầu gác lên vai Aizen, hơi thở đều đều, tóc vàng rũ xuống che nửa khuôn mặt, dáng vẻ bình yên đến kỳ lạ trong lòng địa ngục.
Aizen chẳng đẩy ra, chẳng nói gì. Chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh người từng là đội trưởng của hắn rồi khẽ nhắm mắt lại.
Trong không gian tĩnh mịch này, hai linh hồn đối lập đã thôi va chạm. Họ không cần nói, cũng chẳng cần nghĩ đến thù hận hay quá khứ.
Aizen đã quen với hơi thở ấy bên cạnh.
Shinji cũng đã quen với bờ vai lạnh mà vững chãi kia.
Thế rồi, một ngày, cánh cửa Muken cánh cửa mà mười hai năm qua chưa từng mở lại bỗng kêu lên một tiếng rầm trầm đục.
Ánh sáng lạ tràn vào, chiếu lên lớp bụi linh lực đang xoáy tròn trong không khí.
Shinji không tỉnh. Anh chỉ khẽ nhăn mày, rồi ngủ tiếp.
Aizen thì mở mắt, ánh nhìn không thay đổi, chỉ khẽ nghiêng đầu.
"Lâu lắm rồi mới có khách,"-Hắn nói nhỏ, giọng trầm nhưng vẫn đều.
"Ta tưởng thế giới trên kia đã quên mất nơi này."
Bước chân vang lên từ xa, thong thả, quen thuộc.
Một giọng nói khàn nhưng ấm vang lên theo nhịp đó:
"Không ai quên được cậu đâu, Aizen. Dù muốn cũng chẳng thể."
Aizen không cần nhìn cũng biết là ai.
Shunsui Kyōraku-Đội trưởng Tổng chỉ huy Gotei 13 hiện tại.
Áo hoa khoác lửng trên vai, chiếc mũ rơm nghiêng lệch, đôi dép gỗ gõ nhẹ trên nền đá.
Shunsui dừng lại trước hai người, nhìn thấy cảnh tượng hiếm hoi:
Hirako Shinji, từng là đồng đội của ông, đang ngủ gục trên vai chính kẻ đã khiến anh ta phải chịu cảnh Hollow hóa nhiều năm trước.
Cảnh ấy, kỳ lạ đến mức khiến Shunsui hơi khựng lại, rồi thở ra một hơi dài.
"Ta không ngờ, sau mười hai năm, cậu vẫn còn giữ được... một chút con người, Aizen."
Aizen không trả lời, chỉ quay đầu liếc Shunsui.
"Còn ta thì ngạc nhiên vì ngươi vẫn còn nhớ đường xuống đây. Không lẽ Soul Society lại cần đến ta?"
Shunsui mỉm cười, nhưng trong mắt ông có gì đó nặng nề.
"Ta đến không phải vì muốn, mà vì tình thế ép buộc. Hell-Địa ngục đang mở ra. Bọn ta cần một người hiểu rõ ranh giới giữa linh hồn và tội lỗi... một người như cậu."
Aizen hơi nhướng mày.
"Hell à... Cuối cùng thì cũng đến lúc thế giới các ngươi nếm vị của điều mình che giấu rồi."
"Không chỉ là 'nếm' đâu"-Shunsui nói.
"Mọi thứ đang tan vỡ, Aizen. Cánh cửa giữa các giới không còn ổn định nữa. Những linh hồn từng bị kết án đời đời đang tràn ra ngoài. Ta cần cậu giúp."
Aizen im lặng một lát, ánh mắt hắn khẽ chuyển sang người đang tựa đầu vào vai mình.
Shinji vẫn ngủ. Ngực anh phập phồng đều, hơi thở nhẹ.
"Ngươi thấy đấy,"-Aizen nói chậm rãi, "Ta đang bận. Ngươi làm phiền hắn đấy."
Shunsui nheo mắt.
"Cậu nói cứ như hắn là người yêu của cậu vậy."
Aizen nhún vai.
"Hắn là đội trưởng của ta. Ít nhất, từng là. Ta phải tôn trọng."
"Vậy hãy tôn trọng hắn bằng cách giúp ta cứu thế giới của hắn"-Shunsui nói, giọng thấp hẳn xuống.
"Nếu không có sự can thiệp của cậu, ta e rằng chẳng ai đủ sức ngăn Địa ngục lan ra Seireitei."
Aizen không đáp. Hắn quay mặt đi, mắt hướng về bóng tối mênh mông của Muken.
Một lúc lâu, hắn nói khẽ, giọng lạnh như gió ngầm:
"Ta không tiếp. Mời ngươi lên."
"Cậu thật sự muốn từ chối sao?"-Shunsui hỏi, bước thêm một bước.
"Trung Ương 46 đã đồng ý, nếu cậu hợp tác, án của cậu sẽ được giảm đáng kể. Có thể, lần này, cậu được tự do."
"Tự do à?"-Aizen bật cười.
"Ngươi nghĩ ta cần sao? Tự do của các ngươi chỉ là nhà tù rộng hơn thôi. Ở trên kia, các ngươi ràng buộc bằng luật lệ, niềm tin, những lời thề. Ở dưới này, ta ít nhất được là ta."
"Cậu thật sự muốn chết dần trong bóng tối à?"
Aizen quay lại, ánh mắt hắn lóe sáng ánh sáng không phải của sự giận dữ, mà là của sự hiểu biết lạnh lùng.
"Ngươi nghĩ ta còn sống sao, Shunsui? Ta chết từ ngày các ngươi phong ấn ta rồi. Cái xác biết thở này chỉ là di chứng của linh hồn bị giam trong hình dạng người."
Shunsui im lặng. Ông không phản bác. Có lẽ, một phần trong ông hiểu lời Aizen nói không sai.
Rồi ánh mắt Shunsui chuyển sang Shinji, người vẫn đang ngủ say, đầu nghiêng nhẹ, trông như một đứa trẻ.
"Còn cậu ấy thì sao? Ta có thể đề nghị giảm án cho cả Shinji. Trung Ương 46 đã chấp thuận nếu Aizen đồng ý hỗ trợ. Hai người có thể rời khỏi đây."
Aizen nhìn Shunsui, ánh mắt sắc hơn.
"Không cần đâu."
"Cậu nói gì?"
Aizen đứng dậy, nhẹ nhàng đặt đầu Shinji dựa lại vào lưng ghế cho khỏi ngã, rồi nhìn thẳng Shunsui.
"Đội trưởng của ta không cần lũ phản bội 'Thực Sự' thương hại. Các ngươi đã phán hắn tội, giờ lại muốn vứt một mẩu ân huệ để trông có vẻ nhân đạo hơn sao? Thật nực cười."
Shunsui khẽ siết nắm tay, giọng ông trầm xuống:
"Aizen, ta không đến đây để tranh luận đạo đức với cậu."
"Nhưng ngươi lại đến đây, trong hình hài của kẻ mang danh chính nghĩa,"-Aizen đáp, giọng lạnh tanh.
"Ngươi nói 'Hell đang trỗi dậy', 'Thế giới cần cứu'... nhưng trong mắt ta, chẳng có gì khác ngoài một lũ đang lo sợ mất đi quyền lực."
Shunsui im lặng. Ông không thể phủ nhận.
Aizen tiếp tục:
"Ta từng hỏi Shinji tại sao hắn vẫn trung thành với một thế giới từng đày đọa hắn. Hắn chỉ cười và bảo: 'Vì nếu ta không tin, ai sẽ tin?'
Nghe thật ngu ngốc, nhưng có lẽ... đó là lý do hắn vẫn còn là người."
Aizen quay lại, nhìn Shinji đang say ngủ, ánh mắt hắn dịu đi hiếm hoi, thật sự dịu.
"Còn ta... ta không còn cần tin vào gì cả. Ở đây, ít ra, ta không phải giả vờ."
Shunsui thở dài, tay ông đặt nhẹ lên chuôi Zanpakutō, nhưng không phải vì đe dọa chỉ như một thói quen khi căng thẳng.
"Có nhiều người trên kia vẫn dõi theo cậu, Aizen. Dù hận, họ vẫn muốn hiểu tại sao cậu chọn con đường đó. Cậu thật sự muốn họ nghĩ rằng cậu đã chết trong lòng rồi sao?"
Aizen nheo mắt, nhìn về phía xa nơi bóng tối mờ dần hé lộ những linh áp lẫn vào nhau.
Hắn thấy.
Ở rất xa ngoài mép sáng của cửa Muken có những bóng người đang đứng nhìn.
Những linh hồn quen thuộc, nửa sống nửa chết trong ánh sáng yếu ớt:
Kensei,Rose,Hiyori,Love,Lisa.
Những Vizard, những người từng cùng Shinji bị đẩy ra ngoài lằn ranh giữa Shinigami và Hollow.
Họ không nói, không tiến lại, chỉ đứng đó, im lặng nhìn.
Aizen nhếch môi, nụ cười mơ hồ nửa thương hại nửa châm biếm.
"Ngươi thấy chưa, Shunsui. Lũ phản bội thật sự là ở ngoài kia, chứ không phải dưới này. Họ tin vào thế giới từng giẫm nát họ, rồi lại đến đây để nhìn kẻ bị đày như ta và hắn. Thật khôi hài."
Shunsui quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, im lặng hồi lâu rồi nói nhỏ:
"Có thể họ không đến để nhìn cậu. Mà để nhìn cậu ấy."
Aizen nhìn lại Shinji.
Anh vẫn ngủ, mi mắt khẽ run, có lẽ đang mơ. Không biết là mơ về những ngày còn đội trưởng, hay mơ về thế giới không còn phải chọn phe.
Aizen ngồi xuống lại, dựa lưng vào ghế, giọng hắn trở nên mệt mỏi, nhưng không lạnh như trước.
"Ngươi biết không, Shunsui... ta từng nghĩ giấc ngủ là thứ vô nghĩa. Một trạng thái yếu ớt của linh hồn. Nhưng Hirako lại ngủ để quên đi sự giả dối. Có lẽ ta ghen tị."
Shunsui không nói gì. Ông chỉ nhìn hai người một kẻ từng muốn thành Thần, một kẻ từng bị phản bội bởi cả Thần lẫn người.
Hai linh hồn ấy, giờ lại yên lặng bên nhau trong nơi mà mọi thứ đều mất ý nghĩa.
Cuối cùng, Shunsui chậm rãi nói:
"Nếu Hell lan ra thật, ta sẽ không xuống lần nữa đâu. Có thể lần tới, chính Hell sẽ tìm đến nơi này."
Aizen mỉm cười, nhắm mắt lại.
"Vậy thì ta sẽ đợi. Có lẽ, dưới địa ngục thật sự, ta sẽ được gặp những linh hồn còn trung thực hơn thế giới trên kia."
Shunsui khẽ gật đầu, lùi dần về phía cánh cửa.
Trước khi bước ra ngoài, ông dừng lại, nhìn Shinji lần cuối.
"Cậu ta từng là người khiến ta tin rằng Gotei 13 vẫn còn linh hồn. Dù chỉ là chút ít."
Aizen không mở mắt. Hắn chỉ đáp nhỏ, như tiếng vọng tan vào bóng tối:
"Và chính vì thế, thế giới này không xứng đáng với hắn."
Cánh cửa khép lại. Ánh sáng biến mất.
Muken trở lại với bóng đêm quen thuộc.
Shinji khẽ cựa mình, rồi nghiêng đầu, tìm lại bờ vai của Aizen.
Aizen mở mắt, liếc nhìn, rồi khẽ dịch người, để đầu Shinji tựa vào thoải mái hơn.
"Ngủ đi, đội trưởng,"-hắn thì thầm.
"Trên kia ồn ào lắm. Ở đây... yên hơn."
Và thế là, trong tầng sâu vô tận, chỉ còn lại hai hơi thở một đều đặn, một lặng im hòa vào bóng tối, như hai linh hồn từng đối nghịch, nay cùng chia sẻ sự bình yên mà cả thế giới trên kia không bao giờ hiểu nổi.
Hai ngày trôi qua.
Aizen vẫn ngồi đó, mắt khép hờ, như đang trầm tư hay như đã hóa đá cùng không gian này.
Trên vai hắn, Shinji vẫn ngủ, giấc ngủ dài và yên lặng như thể anh chẳng còn thuộc về thế giới ngoài kia nữa.
Ánh sáng từ cánh cửa Muken lần trước Shunsui mở ra đã biến mất từ lâu, chỉ còn dư âm của nó để lại trên nền đá lạnh.
Chẳng ai nghĩ rằng nơi này sẽ lại một lần nữa bị quấy nhiễu.
Nhưng rồi... tiếng cơ khí khổng lồ vang lên âm thanh rền rĩ của một cánh cửa nặng nề bị cưỡng ép mở ra.
Ánh sáng tràn xuống như một nhát dao xé rách đêm, khiến không gian u tối chao đảo.
Aizen không động đậy.
Hắn chỉ mở mắt, đôi đồng tử vàng nhạt phản chiếu ánh sáng chói.
Một giọng nói quen thuộc, vang vọng, đầy kiên quyết nhưng xen lẫn do dự:
"Aizen..."
Aizen nhận ra ngay.
Không cần nhìn.
Không thể lẫn.
Kurosaki Ichigo.
Sau đó là tiếng bước chân khác nhiều, nặng, dứt khoát.
Từng bóng người hiện ra trong quầng sáng:
Kuchiki Byakuya, Zaraki Kenpachi, Hitsugaya Tōshirō, Iba Tetsuzaemon, SOi Fon, Shunsui, Kyoraku, Kurotsuchi Mayuri, thậm chí cả những đội trưởng mới thay thế những người đã ngã xuống.
Họ gần như... toàn bộ Gotei 13.
Cảnh tượng ấy, nếu là mười mấy năm trước, có lẽ đã là điều không tưởng:
Toàn bộ linh hồn trật tự của Soul Society tụ hội trước mặt kẻ từng hủy diệt nó.
Aizen vẫn quay lưng.
Chiếc ghế giam bằng Linh Lực phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, bóng hắn đổ dài trên nền đá.
Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên.
Không khí nặng nề đến mức Ichigo cảm thấy Reiatsu của chính mình như đang bị hút cạn.
Cuối cùng,Ichigo lên tiếng:
"Aizen... Ta biết ngươi không muốn nghe, nhưng... bọn ta cần ngươi."
Aizen nhắm mắt, giọng hắn vang lên, lạnh lẽo như tiếng thép chạm vào băng:
"Ta không tiếp. Mời đi cho."
Ichigo cắn răng.
"Nghe ta nói đã! Cổng Hell đang mở rộng, Reiatsu của nó đang tràn ra, lan khắp Soul Society và cả thế giới con người. Không ai có thể ngăn được nó! Chỉ có ngươi!!người duy nhất có thể dùng linh áp đủ mạnh để trấn áp dòng chảy đó!"
Aizen vẫn không quay lại.
"Ta nói rồi. Ta không tiếp. Mời đi cho."
Câu nói ấy vang vọng, dội lại trong không gian Muken, như một lời phán xét bất biến.
Byakuya siết chặt tay trên chuôi kiếm.
Zaraki thì gằn giọng:
"Ngươi vẫn kiêu ngạo như ngày nào, Aizen! Ngươi nghĩ chỉ vì vài lời của mình là bọn ta sẽ đi sao?"
Aizen khẽ cười một tiếng cười nhẹ đến mức gần như tan vào bóng tối.
"Không phải các ngươi đến vì ta. Các ngươi đến vì sợ. Các ngươi sợ chính thứ mà các ngươi đã tạo ra."
Ichigo bước lên thêm một bước, Reiatsu tràn ra xung quanh, khiến nền đất nứt nhẹ.
"Không! Bọn ta đến vì muốn cứu lấy tất cả! Ngươi hiểu rõ hơn ai hết điều gì đang xảy ra. Hell đang tràn ra ngoài! Nó đang nuốt lấy những linh hồn mạnh nhất kể cả ta cũng không thể giữ ổn định cổng lâu hơn nữa!"
Aizen im lặng một lúc.
Rồi hắn nói, giọng trầm thấp, chậm rãi như đang giảng bài cho một đứa trẻ ngu ngốc:
"Và các ngươi nghĩ chỉ cần đến đây, cúi đầu cầu xin ta là ta sẽ giúp sao?"
Ichigo siết chặt nắm tay.
"Nếu cần, ta sẽ làm. Ta sẽ hạ mình. Nhưng không phải vì ta, mà vì mọi người trên kia!"
Câu nói ấy khiến Muken rung lên, như phản ứng với cảm xúc của Ichigo.
Một làn gió linh lực nhẹ nổi lên, thổi tóc Aizen lay động.
Aizen chậm rãi đứng dậy.
Ngay khoảnh khắc hắn nhổm người, tất cả đều cảm thấy cái áp lực ấy.
Thứ Reiatsu kinh hoàng, nguyên sơ, từng khiến cả Soul Society chấn động.
Không cần giải phóng, chỉ cần hắn đứng, không gian đã run lên.
Tất cả đều khựng lại.
Aizen không quay hẳn, chỉ hơi nghiêng đầu, nửa mặt chìm trong bóng.
"Ngươi nói đúng, Kurosaki Ichigo. Hell đang mở. Nhưng các ngươi lại quên rằng chính các ngươi mới là kẻ mở nó ra."
Ichigo cau mày.
"Ngươi nói gì?"
Giọng Aizen đều đều, nhưng mỗi từ vang ra đều như lưỡi dao chém thẳng vào linh hồn:
"Lỗi lầm thứ nhất của các ngươi là tống ta xuống Muken. Khi các ngươi phong ấn linh hồn mang sức mạnh vượt ngoài giới hạn vào nơi này, sự cân bằng của linh giới đã lung lay. Ta chính là 'chốt cân bằng' mà các ngươi tự tay hủy bỏ."
Tất cả đội trưởng im lặng.
Không ai phản bác được.
Aizen tiếp:
"Lỗi lầm thứ hai các ngươi tống thẳng linh hồn của ba người: Yamamoto Genryūsai, Unohana Retsu và Ukitake Jūshirō xuống Hell. Ba linh hồn ấy vốn là trụ cột của thế giới linh hồn. Các ngươi tưởng Hell là nơi có thể giam giữ, nhưng thật ra, nó chỉ là cái giếng tràn. Đổ thêm nước vào, nước sẽ dâng lên. Các ngươi đổ ba đại dương vào Hell... và giờ nó phải tràn ra."
Mayuri lẩm bẩm:
"Không thể nào... Cấu trúc Hell vốn được tách riêng khỏi hệ thống linh giới bằng rào chắn do chính Trung Ương-"
"-Do Trung Ương 46 tạo ra"-Aizen cắt lời.
"Một lũ mù quáng tự cho mình quyền 'phán xét' linh hồn. Ngươi, Kurotsuchi, hơn ai hết phải hiểu:
khi một hệ thống đóng không được cân bằng, áp lực bên trong sẽ nổ tung. Hell không trỗi dậy và nó chỉ trả lại những gì các ngươi ném vào."
Ichigo khựng người, mắt mở to.
"Ngươi... ngươi đang nói rằng Hell tràn ra là do Soul Society?"
Aizen mỉm cười, ánh mắt hắn lấp lánh như thủy tinh.
"Không 'do', mà là bởi. Các ngươi gây ra. Các ngươi là nguồn cơn. Và giờ các ngươi đến cầu xin ta vá lại lỗi lầm đó sao? Ta không tiếp. Mời đi cho."
Không khí đóng băng.
Byakuya cúi nhẹ đầu, giọng trầm:
"Nếu vậy, hãy xem đây là lời chuộc lỗi. Chúng ta đến không phải để cầu xin, mà để chịu trách nhiệm."
Aizen quay hẳn lại.
Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của hắn khiến mọi đội trưởng lùi nửa bước.
Hắn không cần giải phóng linh áp, không cần Hōgyoku, không cần gươm chỉ cần ánh mắt ấy, đã đủ khiến linh hồn run rẩy.
"Chịu trách nhiệm à?"-Hắn hỏi, giọng như giễu cợt.
"Các ngươi không biết mình đang nói gì. Chịu trách nhiệm không phải là xuống đây xin lỗi ta. Mà là dám đối mặt với điều mà các ngươi luôn trốn tránh: Sự thật."
Aizen quay người, nhìn về phía ghế sau lưng.
Bỗng, hắn khựng lại.
Hơi ấm trên vai hắn hơi ấm đã quen thuộc suốt mười hai năm biến mất.
Shinji không còn tựa vào đó nữa.
Trong bóng tối phía sau, có tiếng bước chân.
Chậm, đều, mệt mỏi.
Giọng nói khàn khàn vang lên, không to nhưng đủ khiến tất cả phải im:
"Ồn quá..."
Ichigo giật mình, nhận ra giọng ấy.
Shinji bước ra từ vùng tối, tóc vàng rũ xuống, đôi mắt lờ đờ như chưa tỉnh hẳn. 
Anh không nhìn ai, không nói thêm gì, chỉ đi ngang qua họ, từng bước một, hướng sâu hơn vào trong bóng tối Muken nơi chẳng ai từng đặt chân đến.
Không ai dám cản.
Không ai dám gọi.
Aizen dõi theo cái bóng lưng ấy, im lặng.
Trong thoáng chốc, thứ ánh sáng hiếm hoi trong mắt hắn vụt tắt, để lại trống rỗng.
Hắn thì thầm, giọng trầm, chậm rãi:
"Hơi ấm... lại biến mất rồi."
Ichigo nhìn Aizen, siết chặt nắm tay.
"Aizen... Nếu ngươi không giúp, mọi thứ trên kia sẽ sụp đổ! Shinji, Gotei 13, thế giới con người tất cả sẽ không còn!"
Aizen ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Ichigo ánh nhìn ấy không còn kiêu ngạo, mà chỉ là sự thấu hiểu lạnh lẽo.
"Kurosaki Ichigo... Ngươi từng đánh bại ta, nhưng ngươi chưa bao giờ hiểu ta. Các ngươi nói đến 'cứu rỗi', nói đến 'công lý'... Nhưng chính các ngươi mới là kẻ đày những linh hồn công chính xuống Hell, để giữ cho thế giới mình yên bình. Các ngươi dựng nên một thiên đường bằng cách chôn giấu địa ngục. Và giờ, địa ngục chỉ đang đòi lại thứ thuộc về nó."
Ichigo mở miệng, nhưng không nói được lời nào.
Aizen tiếp tục, giọng hắn vang xa, lan ra khắp không gian, như vọng từ chính linh giới:
"Các ngươi muốn ta giúp ư? Hãy nghĩ xem, nếu ta trấn áp Hell, nghĩa là ta giữ cho thế giới của các ngươi tồn tại. Một thế giới chưa từng chấp nhận ta, chưa từng chấp nhận hắn..."-Hắn liếc về hướng Shinji vừa đi.
"và chưa từng chịu nhận lỗi. Vậy ta giúp để làm gì?"
Không ai trả lời.
Không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Một lúc lâu sau, Aizen khẽ cười, quay lưng lại.
"Ta không tiếp. Mời đi cho."
Lần này, giọng hắn nhẹ hơn, nhưng nặng trĩu hơn bất kỳ lần nào khác.
Ichigo đứng lặng.
Tất cả đội trưởng đều im.
Không khí dày đặc đến mức tưởng chừng chỉ cần thở cũng sẽ vỡ vụn.
Aizen ngồi xuống lại ghế, đưa tay chạm vào chỗ trống bên vai mình, nơi Shinji từng tựa đầu.
Hắn thì thầm, gần như chỉ nói cho chính mình nghe:
"Các ngươi gọi hắn là kẻ phản bội. Nhưng hắn chỉ ngủ để không phải nhìn thấy sự phản bội thật sự phản bội của một thế giới không bao giờ biết tự soi mình."
Và rồi...
Không còn ai nói thêm điều gì nữa.
Ichigo lặng lẽ cúi đầu, quay bước.
Từng đội trưởng nối gót theo, bước ra khỏi Muken nơi mà ánh sáng chỉ là sự xâm phạm vào bóng tối.
Cánh cửa khép lại.
Bóng tối nuốt hết mọi thứ.
Aizen vẫn ngồi đó, im lặng.
Trong tay, hắn vẫn cảm thấy một chút dư âm của hơi ấm đã mất.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, môi mấp máy một câu, chẳng ai còn nghe được:
"Ngủ ngon, đội trưởng. Lần này... có lẽ ta cũng nên ngủ thôi."
Và thế là, trong tầng sâu vô tận của Muken, bóng tối lại yên lặng nuốt trọn mọi âm thanh chỉ còn lại hơi thở của kẻ từng là Thần, từng là phản đồ, và một chút hư vô dịu dàng nơi hơi ấm đã tàn.
Dù trong bóng tối dày đặc của Muken, nơi không có ánh sáng, không có thời gian, chỉ có hơi thở yếu ớt của hai linh hồn bị giam dưới đáy thế giới, không gian bỗng rung lên.
Một cơn chấn động lan ra như nhịp tim khổng lồ đang đập ngay giữa lòng địa ngục.
Aizen mở mắt.
Cái lạnh của Muken vốn quen thuộc, nhưng giờ trong đó có cái gì đó lạ một làn sóng Reiatsu xa lạ đang rẽ không khí, xé tung từng tầng linh áp cố định nơi đây.
Hắn nhìn sang bên cạnh.
Shinji vẫn ngủ.
Đầu nghiêng nhẹ, mái tóc vàng rũ xuống vai, hơi thở đều đặn như đang mơ về một thế giới khác một thế giới không có phản bội, không có phán xét.
Mười hai năm qua, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, như một thói quen, một sự phản kháng im lặng với mọi thứ ngoài kia.
Aizen khẽ thở ra, ánh mắt hắn dịu đi. Nhưng rồi, tiếng rầm khổng lồ vang lên từ xa, làm nền đá dưới chân nứt rạn.
Cánh cửa Muken thứ đáng lẽ không bao giờ được mở lại một lần nữa sáng lên.
Ánh sáng ấy lạnh, không phải ánh sáng ấm áp của mặt trời, mà là ánh sáng trắng toát, nhân tạo, tàn nhẫn.
Từ trong đó, những bóng người hiện ra, mang theo áo choàng của Trung Ương 46.
Không phải Gotei 13. Không phải những người có trái tim.
Chỉ là những quan chức vô hình trong bóng tối, những kẻ tin rằng mình là "Luật".
Họ bước vào, từng bước lạnh lẽo, không mang cảm xúc.
Dẫn đầu là một người đàn ông che mặt bằng mặt nạ đen, giọng trầm vang vọng:
"Hirako Shinji. Theo lệnh của Trung Ương 46, ngươi bị yêu cầu trở lại Soul Society để hỗ trợ phong ấn Cổng Hell. Lệnh được ban hành bởi toàn thể Hội đồng, không được phép kháng cự."
Aizen ngồi yên, tay đặt nhẹ trên tay vịn ghế.
Mắt hắn vẫn nhắm, nhưng không ai trong đó dám tiến thêm nửa bước.
Một trong số họ lên tiếng, có vẻ do dự:
"Aizen Sōsuke, ngươi không nằm trong danh sách được phép tiếp xúc. Chúng ta chỉ đến để đưa Hirako Shinji đi-"
Aizen mở mắt.
Chỉ một ánh nhìn.
Không Reiatsu, không kiếm, không động tác.
Nhưng toàn bộ không khí trong Muken chấn động như có một linh hồn khổng lồ vừa bừng tỉnh.
Hắn chậm rãi đứng dậy.
Dù bị phong ấn Reiatsu, từng chuyển động của hắn vẫn mang theo một áp lực vô hình khiến những người kia khó thở.
Tiếng kim loại trong hư không vang lên khi từng sợi xiềng linh lực trên cơ thể hắn kêu rền như đang run sợ.
Aizen nhìn họ, giọng trầm xuống, bình thản nhưng mỗi âm tiết như dao cắt:
"Các ngươi vừa nói gì?"
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng vang dội của giọng hắn hòa vào khoảng không.
Aizen bước một bước.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả không gian Muken như bị bóp méo.
Reiatsu tràn ra, dù bị phong ấn đến chín phần, vẫn mạnh đến mức đẩy lùi không khí, làm những kẻ kia lùi một bước không kiểm soát.
"Các ngươi muốn đưa hắn đi?"-Hắn nói, ánh mắt lạnh như thủy tinh đông cứng.
"Hắn đang ngủ."
Người đeo mặt nạ cố giữ bình tĩnh:
"Hắn là công cụ của Soul Society, của Gotei 13, và của-"
Aizen cắt lời, nhẹ nhàng, nhưng rền vang khắp Muken:
"Sai rồi. Hắn là đội trưởng của ta."
Không khí đông lại.
Một vài người toan rút Zanpakutō, nhưng bàn tay của họ run.
Không phải vì sợ chết mà vì bản năng linh hồn họ biết, trước mặt họ không phải một người, mà là thứ gì đó vượt ngoài định nghĩa "Shinigami".
Aizen tiếp tục bước lên, chậm rãi.
Mỗi bước, mặt đất nứt ra.
Những xiềng linh lực bọc quanh người hắn tan thành bụi sáng, từng mảnh vỡ bay quanh hắn như tro.
"Các ngươi đã lấy đi mọi thứ của hắn,"-Aizen nói, giọng càng lúc càng thấp.
"Các ngươi đày hắn xuống đây vì tội mà hắn không làm. Các ngươi kết án hắn chỉ vì các ngươi cần một kẻ chịu tội thay. Và giờ... khi các ngươi làm thế giới lung lay, các ngươi lại muốn hắn 'giúp'?"
Người đeo mặt nạ đáp:
"Hắn là một phần của Soul Society! Không ai thoát khỏi trách nhiệm-"
ẦM!
Một luồng áp lực Reiatsu bùng ra, mạnh đến mức toàn bộ nhóm quan chức bị hất văng như những cánh lá khô.
Bức tường Muken rung chuyển, đá vụn rơi như mưa, gió linh lực cuộn thành xoáy.
Aizen không hét. Hắn chỉ giơ tay một cử chỉ nhẹ như phẩy bụi nhưng sức mạnh tỏa ra đủ để nghiền nát lớp phong ấn quanh hắn trong nháy mắt.
Những dây xích linh lực bị gãy nát, rơi xuống sàn, phát sáng một lát rồi biến mất.
Aizen giơ tay chỉ lên phía cánh cửa nơi ánh sáng Trung Ương đang rọi xuống.
Ánh mắt hắn cháy lên, giọng hắn vang dội, không còn là lời nói, mà như lời phán quyết của linh hồn nguyên thủy:
"Đụng đến đội trưởng của ta thì cần bước qua xác của ta... đám rác rưởi."
Không khí vỡ tung.
Một vụ nổ Reiatsu khổng lồ tỏa ra, đẩy toàn bộ những kẻ kia bay ngược ra khỏi Muken.
Tiếng va chạm vang vọng như sấm dội, kéo theo âm thanh gãy rạn của hàng trăm lớp kết giới.
Cánh cửa Muken vỡ tan trong ánh sáng trắng, rồi đóng sầm lại.
Sự tĩnh mịch trở về.
Aizen đứng đó, tay vẫn còn giơ giữa không trung, ánh mắt lạnh tanh.
Những mảnh bụi linh lực lấp lánh quanh hắn như những ngôi sao nhỏ bị giam trong bóng tối.
Hắn quay lại.
Shinji vẫn ngủ.
Không hề bị ảnh hưởng, như thể tất cả những điều vừa xảy ra không hề tồn tại.
Aizen khẽ cười, một nụ cười nhạt, nửa giễu cợt, nửa đau lòng.
"Ngươi thấy không, đội trưởng... Cái thế giới đó vẫn không thay đổi. Nó vẫn muốn sử dụng ngươi, dù ngươi chẳng còn gì để cho."
Hắn bước lại gần, quỳ xuống bên cạnh ghế, nhìn gương mặt đang ngủ yên của Shinji.
Ánh sáng linh lực nhàn nhạt phản chiếu trên tóc vàng, gợi lên ký ức xa xôi ký ức về thời hắn còn là phó đội trưởng, còn là kẻ được người này tin tưởng, còn là kẻ... chưa phản bội.
"Ngày đó, ngươi là người đầu tiên nhìn ta mà không sợ. Ngươi là người duy nhất gọi ta bằng tên, không gọi ta là quái vật."-Aizen nói khẽ, giọng hắn trầm như sóng biển đêm.
"Có lẽ, đó là lý do ta không bao giờ thật sự ghét ngươi. Dù ta đã phản bội tất cả, ta chưa bao giờ phản bội ánh nhìn của ngươi."
Hắn ngẩng lên, nhìn trần tối.
Ánh sáng của cánh cửa đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại màn đêm thuần túy, sâu thẳm.
"Trung Ương 46... thật nực cười. Chúng tưởng chúng điều khiển được Hell, nhưng Hell là phản chiếu của chính linh hồn chúng. Ngươi nghĩ xem, đội trưởng khi kẻ phán xét là kẻ phạm tội, thì nơi nào mới thật sự là địa ngục?"
Shinji không trả lời. Anh vẫn ngủ, đôi môi khẽ mím như cười.
Aizen đứng dậy, quay lưng, mắt nhìn về phương xa nơi cánh cửa từng sáng.
Reiatsu hắn dâng lên, không bạo liệt, mà trầm ổn như biển sâu.
"Ta đã nói với Ichigo rồi các ngươi đổ ba đại dương vào Hell, giờ nó phải tràn ra. Nhưng các ngươi còn ngu ngốc hơn ta tưởng. Các ngươi nghĩ có thể vá được biển bằng một linh hồn duy nhất... bằng hắn?"
Hắn nhắm mắt, im lặng trong giây lát, rồi nói khẽ, gần như thì thầm:
"Nếu Hell muốn tràn ra, ta sẽ để nó tràn. Ta sẽ xem thế giới này sụp đổ thế nào. Vì chỉ khi tất cả sụp đổ... con người mới hiểu được giá của những linh hồn họ đã ném xuống."
Hắn quay lại, nhìn Shinji một lần nữa.
"Còn ngươi, đội trưởng... hãy ngủ thêm một chút nữa. Ta sẽ không để ai kéo ngươi dậy khỏi giấc mơ này. Không phải lần nữa."
Aizen bước lùi lại, đưa tay lên.
Những sợi linh lực trong không khí hội tụ quanh hắn, tạo thành hàng nghìn mảnh kết giới mới không để giam giữ, mà để chắn lại lối vào Muken.
Một lớp tường linh lực khổng lồ dựng lên, che chắn toàn bộ cửa.
Ánh sáng cuối cùng tắt ngấm.
Bóng tối lại phủ trùm.
Aizen quay lưng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt khép hờ.
Trên môi hắn, một câu thì thầm như lời hứa, như lời nguyền:
"Ngươi từng bảo với ta, Shinji... 'Nếu ta không tin, ai sẽ tin?'"
"Giờ thì, đội trưởng... Ta sẽ tin thay ngươi."
Rồi hắn nhắm mắt lại.
Muken chìm vào yên lặng.
Ở góc tối xa nhất, Shinji vẫn ngủ, gương mặt bình yên lạ thường.
Và bên cạnh anh, Aizen kẻ từng muốn trở thành Thần lặng lẽ canh giấc ngủ ấy như một lời chuộc tội không bao giờ được thừa nhận.
Trong bóng tối, hai linh hồn kẻ từng phản bội và kẻ từng bị phản bội cùng tồn tại, chia sẻ sự tĩnh mịch vĩnh hằng mà cả thiên đường lẫn địa ngục đều không đủ tinh khiết để chạm vào.
Tại Muken này, mọi thứ đều lặng. Cả ánh sáng, cả âm thanh, cả sự sống tất cả như bị nuốt trọn bởi lòng đất sâu vô tận.
Dưới đáy sâu của Muken nơi ánh sáng chưa từng được sinh ra, nơi mà ngay cả thời gian cũng như ngừng thở một hơi thở nhẹ khẽ lay động.
Hirako Shinji mở mắt.
Ánh sáng mờ nhạt từ những kết giới linh lực Aizen tạo ra vẫn lơ lửng, yếu ớt như tàn lửa sắp tắt.
Không đủ để soi rõ khuôn mặt anh, chỉ phản chiếu trong đôi mắt mệt mỏi ấy một tia sáng mông lung, không rõ là hy vọng, hay chỉ là nỗi buồn dai dẳng.
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào ghế, mái tóc vàng rũ xuống, đôi tay đặt lên đầu gối, im lặng hồi lâu rồi khẽ cười.
Nụ cười không còn chút giễu cợt nào, không còn kiểu hờ hững thường thấy nơi đội trưởng đội 5.
Chỉ là nụ cười của một kẻ đã quá mệt, quá chán với thế giới bên ngoài.
"Aizen..."-Giọng anh khàn đi, khẽ vang trong không gian đặc quánh.
"Ngươi có bao giờ nhớ ánh sáng không?"
Aizen đang ngồi bên cạnh, đôi mắt khép hờ như đang thiền định.
Nghe vậy, hắn chỉ hơi nghiêng đầu, mở mắt, nhìn sang.
"Ánh sáng à?"-Hắn nhắc lại, giọng trầm và bình thản.
"Ta từng thấy đủ rồi. Cái thứ ánh sáng đó chỉ là phản chiếu của bóng tối trong lòng con người thôi."
Shinji cười nhạt.
"Ừ... Nhưng dù thế nào, ta vẫn muốn nhìn thấy nó một lần nữa. Chỉ là... không muốn nhìn thấy cái ánh sáng ấy từ đôi mắt của họ."
Aizen im lặng.
Shinji tiếp lời, giọng anh càng lúc càng nhỏ, như sợ chính bóng tối sẽ nghe thấy:
"Cái ánh mắt đó... cái cách họ nhìn ta... Aizen, ngươi có hiểu cảm giác đó không? Khi tất cả những người từng gọi ngươi là bạn, là đồng đội... đều nhìn ngươi bằng đôi mắt thương hại, hoặc tệ hơn bằng ánh mắt tin rằng ngươi đã phản bội."
Anh bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy chẳng có chút niềm vui.
"Ta đã nói, ta không làm gì cả. Nhưng họ cần một kẻ để đổ tội, một người để Trung Ương trừng phạt... và ta là lựa chọn hoàn hảo nhất. Vì ta từng là đội trưởng của ngươi."
Aizen vẫn ngồi yên, chỉ nhìn, không cắt lời.
Shinji tiếp tục:
"Ta tỉnh dậy, rồi bị bắt. Không ai cho ta cơ hội nói gì. Không một lời. Mọi bằng chứng đều hướng về ta từ linh áp còn sót lại, đến mảnh giấy ghi tên ta trong tài liệu bị mất. Thậm chí có cả bản ghi hình của Urahara chứng minh ta có mặt ở khu lưu trữ. Nhưng ta chưa từng bước chân tới đó! Họ nói đó là ta, và tất cả đều tin. Kể cả Urahara."
Anh cúi đầu.
"Ngươi biết không, lúc ấy ta không giận... Ta chỉ thấy trống rỗng thôi. Giống như... nếu cả thế giới đều tin ta là kẻ phản bội, thì có lẽ ta thật sự là như thế."
Aizen khẽ cười.
Tiếng cười của hắn nhẹ như gió thoảng, không mang vẻ kiêu ngạo thường thấy, mà chỉ còn lại sự hiểu biết, sự đồng cảm méo mó của một kẻ từng trải qua điều tương tự.
"Thế giới luôn cần một con cừu để giết, để tự an ủi rằng mình trong sạch hơn. Khi ta phản bội Soul Society, họ gọi ta là quỷ. Nhưng khi ta giúp họ ngăn Hell, họ lại muốn ta là 'vị cứu tinh'. Ngươi thấy đấy, Shinji... bản chất con người không thay đổi, chỉ thay vai diễn mà thôi."
Shinji ngước lên nhìn hắn, ánh mắt lờ mờ.
"Thế nên ngươi chọn chống lại họ?"
Aizen nhếch môi.
"Không, ta chọn tự do. Ta chỉ muốn thoát khỏi trò kịch mà họ gọi là 'trật tự'. Còn ngươi..."-Hắn nghiêng đầu.
"Ngươi chưa từng được tự do, phải không?"
Shinji cười nhẹ.
"Ta... chưa từng. Lúc nhỏ đã được tuyển vào Học viện Shin'o, rồi lên chức đội trưởng. Cứ tưởng đó là vinh quang, nhưng thực ra... chỉ là cái lồng khác, mạ vàng hơn thôi."
Anh quay sang nhìn Aizen, ánh mắt xa xăm:
"Ngươi nhớ ngày đó không? Khi ngươi còn là phó đội trưởng của ta?"
Aizen im lặng, khẽ gật đầu.
"Lúc đó, ta thấy ngươi khác lắm."-Shinji nói tiếp.
"Ngươi không giống những kẻ khác. Không nịnh bợ, không hạ mình. Ta thấy ngươi thông minh, điềm tĩnh... nhưng trong mắt ngươi lúc nào cũng có gì đó, như thể ngươi đang chờ cả thế giới này mắc sai lầm để chứng minh điều gì đó."
"Và ngươi đã đúng."-Anh thở dài.
"Thế giới này đúng là sai lầm."
Một thoáng im lặng.
Aizen không đáp lại. Hắn chỉ nhìn lên trần tối, nơi ánh sáng của kết giới yếu dần đi.
Rồi hắn chậm rãi hỏi, giọng thấp, nhưng mang theo một sự nghiêm túc hiếm có:
"Nói cho ta nghe đi, Shinji... tội của ngươi, 12 năm trước. Ngươi thật sự không biết vì sao mình bị buộc tội à?"
Shinji ngẩng lên, ánh mắt sững lại.
"Ta không biết."-Giọng anh nghẹn, gần như là lời cầu xin.
"Tự dưng ta bị gọi đến, rồi bị bắt, rồi bị xét xử. Tất cả những thứ ta từng làm, từng nói, đều bị biến thành bằng chứng chống lại ta. Họ thậm chí còn có cả nhân chứng nói rằng chính ta đã ra vào phòng của Trung Ương 46... trong khi ta đang ở bệnh viện điều trị thương tích từ trận chiến trước đó."
Anh bật cười cay đắng.
"Thật buồn cười, đúng không? Cái thứ gọi là 'bằng chứng tuyệt đối'. Cái thứ khiến người ta không cần sự thật nữa."
Aizen chống tay lên cằm, nhìn anh.
"Ngươi biết điều thú vị không, Shinji? Không ai có thể tạo ra bản sao Reiatsu của một đội trưởng trừ khi..."
Hắn ngừng lại, rồi mỉm cười mờ ám.
"...trừ khi chính một phần linh hồn của ngươi bị đánh cắp."
Shinji quay sang, ngạc nhiên.
"Ý ngươi là-"
"Ừ.",-Aizen gật nhẹ.
"Một kẻ nào đó đã dùng một mảnh linh hồn của ngươi để tạo ra bản thể giả, hoàn hảo đến mức lừa được cả những người hiểu ngươi nhất. Một mảnh linh hồn có thể bị lấy đi trong lúc ngươi bị thương... hoặc khi ngươi... tin tưởng ai đó."
Shinji siết chặt tay.
"Tin tưởng à...?"
"Phải."-Aizen nói chậm rãi.
"Có lẽ ngươi đã tin sai người. Và thế giới này thì chẳng bao giờ tha thứ cho kẻ không biết nghi ngờ."
Shinji cúi đầu.
Bàn tay anh run run, những ký ức ùa về như dòng nước lũ: tiếng phán xét, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói của Urahara khi nói "Tôi xin lỗi... nhưng rõ ràng là cậu."
Mọi thứ như dao găm.
"Ta... ta không muốn thấy lại họ."-Giọng anh nghẹn.
"Không muốn thấy ánh mắt thương hại đó nữa, Aizen. Nó khiến ta buồn nôn. Họ nhìn ta như nhìn một kẻ đã chết... mà vẫn phải tha thứ."
Aizen đứng dậy, bước đến trước mặt Shinji.
Trong ánh sáng yếu ớt, hắn nhìn xuống anh, giọng trầm ấm đến lạ:
"Nếu ngươi muốn ra ngoài, ta có thể phá phong ấn. Nhưng ngoài kia, họ vẫn sẽ nhìn ngươi như thế. Vẫn sẽ nói rằng ngươi là kẻ phản bội. Ngươi có chịu nổi không?"
Shinji ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng một thoáng không phải giận dữ, mà là quyết tâm.
"Ta không muốn chứng minh gì với họ. Ta chỉ muốn được tự do, Aizen. Chỉ một lần thôi... ta muốn bước ra ngoài với tư cách là chính ta, không phải cái tên mà họ đã đóng dấu tội lỗi lên."
Aizen nhìn anh rất lâu, rồi gật nhẹ.
"Tự do... Một khái niệm đơn giản nhưng lại là thứ mà cả ngươi lẫn ta đều không bao giờ có được. Nhưng được thôi."
Hắn quay lại, giơ tay về phía những bức tường linh lực.
Không cần nhiều sức, những mảnh kết giới rung lên, tỏa sáng như thủy tinh sắp vỡ.
"Nếu ngươi muốn ánh sáng... ta sẽ cho ngươi thấy. Nhưng nhớ lấy, Shinji - ánh sáng bên ngoài chưa bao giờ là thứ cứu rỗi ai cả."
Ánh sáng lan ra.
Muken, nơi chỉ có bóng tối suốt 12 năm, bỗng sáng bừng trong chốc lát.
Shinji khẽ nheo mắt, nhìn lên, đôi môi mấp máy:
"Đẹp thật... nhưng chói quá."
Aizen mỉm cười nhẹ, giọng khẽ đến mức chỉ mình Shinji nghe được:
"Ta đã nói rồi... ánh sáng chỉ khiến người ta nhớ rằng bóng tối vẫn ở sau lưng."
Shinji không đáp. Anh đứng dậy, bước vài bước về phía ánh sáng, nhưng rồi dừng lại.
Đôi vai anh run lên.
"Aizen... nếu một ngày nào đó ta thật sự được tự do, ngươi có nghĩ... ta sẽ vẫn là chính ta không?"
Aizen quay lưng, nhìn vào bóng tối còn sót lại.
"Không. Khi bước ra khỏi Muken, ngươi sẽ không còn là Shinji trước đây nữa. Nhưng ít nhất, lần này ngươi sẽ được sống... mà không cần phải xin phép ai."
Shinji im lặng.
Một giọt lệ lăn xuống, lấp lánh trong ánh sáng cuối cùng của kết giới, rồi tan biến vào không gian.
Anh cười, rất khẽ, rất thật:
"Vậy thì... có lẽ ta nên thử một lần."
Aizen nhìn anh, nụ cười mờ nhạt hiện lên nơi khóe môi.
"Được rồi, đội trưởng của ta. Hãy đi đi. Và nếu họ dám chạm vào ngươi lần nữa..."
Hắn ngừng lại, ánh mắt lạnh lẽo hẳn:
"...ta sẽ khiến thế giới này sụp đổ thật sự."
Shinji không nói gì nữa. Anh quay đi, từng bước một, về phía ánh sáng đang mở ra giữa màn đêm Muken.
Bóng anh hòa vào luồng sáng, mờ dần, rồi biến mất.
Chỉ còn lại Aizen, đứng đó, trong bóng tối.
Hắn ngẩng nhìn khoảng trống nơi Shinji vừa rời đi, thì thầm một mình:
"Thế giới này... chưa bao giờ xứng đáng với ngươi, Hirako Shinji."
Ánh sáng tắt.
Muken lại chìm vào tĩnh mịch.
Nhưng lần này, trong bóng tối ấy... hình như vẫn còn một chút gì đó ấm áp như hơi thở còn vương lại của tự do mà Shinji để lại, mỏng manh, nhưng không thể dập tắt.
Aizen vẫn ngồi yên trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, mắt không rời khỏi khoảng tối trước mặt.
Ba ngày rồi.
Ba ngày kể từ khi Shinji bước ra ngoài, rời khỏi không gian vĩnh hằng này để tìm lại thứ gọi là "ánh sáng".
Ba ngày, và cánh cửa ngục chưa từng mở lại.
Aizen không nói, không thiền, cũng không nghĩ. Hắn chỉ... nhìn.
Nhìn vào nơi từng có ánh sáng lóe lên nơi Shinji bước đi không quay lại.
Đôi mắt hắn, sâu thẳm như mặt nước không gợn, phản chiếu những mảnh ký ức mơ hồ nụ cười mệt mỏi của Shinji, giọng nói khản đặc:
"Ta chỉ muốn tự do thôi."
Tự do thứ mà cả hắn và Shinji đều hiểu, nhưng chẳng ai thực sự có được.
Rồi vào ngày thứ tư, Muken lại lay động.
Một tiếng "cạch" khẽ vang, nhỏ thôi, nhưng đối với Aizen, nó lớn như tiếng sét giữa trời đêm.
Ánh sáng len qua cánh cửa vừa mở, le lói và mệt mỏi.
Một bóng người xuất hiện.
Là Shinji.
Aizen không nhúc nhích, chỉ nhìn.
Shinji bước xuống, từng bước nặng nề như thể mỗi bước đều kéo theo cả linh hồn đang vỡ vụn.
Anh không nói, không nhìn quanh.
Chỉ lặng lẽ đi đến chỗ cũ, nơi chiếc ghế kế bên Aizen vẫn còn hơi ấm của lần cuối cùng anh ngồi đó.
Anh ngồi xuống.
Một tiếng phịch khẽ vang trong bóng tối.
Mùi ẩm mốc của ngục hòa với mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt thứ mùi không nên có ở nơi này.
Shinji tựa đầu vào vai Aizen, thở ra thật khẽ.
"Ta ghét họ, Sōsuke..."
Giọng nói mỏng manh đến mức gần như tan biến giữa không trung.
Aizen quay đầu lại, đôi mắt hắn dịu đi, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường trực.
"Ngươi nói gì?"
Shinji siết nhẹ tay lại, giọng run run, như đang cố giữ mình khỏi sụp đổ.
"Ta nói... ta ghét họ. Tất cả bọn họ."
Anh bật cười, nhưng tiếng cười khô khốc, rỗng tuếch.
"Tại sao... tại sao lại cho ta hy vọng rồi lại dẫm nát nó chứ? Họ nhìn ta, nói rằng 'chúng tôi tin cậu', rồi ngay sau đó, khi thấy một bản báo cáo giả mạo, họ lại quay lưng. Chỉ một cái nhìn thôi... và mọi thứ biến mất. Niềm tin, tình đồng đội, tất cả."
Giọng anh nghẹn lại.
Một giọt sáng nhỏ long lanh rơi xuống, lăn theo gò má gầy, rồi rơi vào khoảng không lạnh ngắt.
Aizen lặng im, rồi đưa tay lên.
Ngón tay hắn khẽ lau giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt Shinji.
Cử chỉ nhẹ nhàng đến mức không ngờ nổi là của kẻ từng đe dọa hủy diệt cả linh giới.
"Vậy thì họ không xứng với ngươi."-Aizen nói chậm, giọng hắn như thép bị nhúng trong nước lạnh.
"Đừng có mà tuôn lệ vì họ."
Shinji bật cười.
Một nụ cười đầy chua chát, xen lẫn mệt mỏi và tuyệt vọng.
"Ừ nhỉ... Ta mệt mỏi quá rồi."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn trần tối đen thẳm, ánh sáng duy nhất phản chiếu trong mắt anh là những mảnh linh áp vỡ vụn quanh trần Muken.
"Nếu một ngày nào đó ngươi có vượt ngục... nhớ dắt ta theo nhé."-Anh nói, giọng như một lời nói đùa, nhưng trong đó ẩn chứa nỗi thật lòng đau xót.
"Ta ghét nơi này. Ta ghét bóng tối này. Ta ghét cả cái thế giới khiến ta phải xuống đây."
Aizen nhìn anh, im lặng.
Rồi hắn gật đầu nhẹ, không cười, không nói gì thêm.
Chỉ có ánh mắt hắn lần đầu tiên, có chút gì đó gọi là thương cảm.
"Được rồi."-Aizen nói khẽ, gần như là lời hứa.
"Nếu ta đi, ta sẽ không để ngươi ở lại."
Shinji mỉm cười.
"Hứa đấy nhé, Sōsuke..."
Rồi anh khẽ khép mắt.
Hơi thở anh chậm dần, đều đặn.
Aizen tưởng anh ngủ như bao lần trước. Nhưng chỉ một lát sau, hắn nhận ra có điều gì đó lạ.
Hơi thở Shinji yếu hơn bình thường, nhịp tim chậm lại.
Một mùi hăng, mờ nhạt, thoảng qua trong không khí mùi hóa dược.
Không phải linh lực tự nhiên.
Aizen cau mày, bàn tay khẽ đặt lên cổ Shinji.
Dưới lớp da lạnh đi, mạch đập chậm đến mức gần như tắt.
Hắn nhìn thấy.
Ngay ở cổ tay của Shinji, dấu kim mảnh như sợi tóc còn in rõ chưa đầy vài giờ trước.
Aizen nhắm mắt, linh lực lan ra, dò xét.
Không lâu sau, hắn cảm nhận được một thứ lạ: Sedarex 09 thuốc ngủ đặc chế của Cục Nghiên cứu Linh Lực.
Một liều cao đến mức đủ khiến đội trưởng đội 11 tên Zaraki kia cũng phải ngã gục ngay lập tức, huống chi một linh hồn đã kiệt sức.
Hắn mở mắt, đôi mắt lạnh như băng vỡ.
"Đám khốn..."-Hắn thì thầm, giọng thấp, nặng như chì.
"Chúng đã làm gì với ngươi vậy, Shinji?"
Shinji khẽ cử động, môi mấp máy trong cơn nửa tỉnh nửa mê.
"Ta... không chịu nổi nữa...Sosuke..."
Aizen cúi xuống gần hơn, ánh mắt sắc bén nhưng giọng thì dịu đi hẳn.
"Nói ta nghe. Ai ép ngươi?"
Shinji lắc đầu yếu ớt, môi nhợt nhạt.
"Không ai ép cả. Ta tự quay về. Ta không thể... nhìn họ thêm nữa. Họ nói xin lỗi, nói muốn ta tin, rồi ngay khi ta cười với họ, họ lại thì thầm rằng 'đừng đến gần quá'. Aizen... họ cho ta hy vọng... rồi bóp nát nó bằng tay trần..."
Anh dừng lại, thở hắt ra, giọng như sợi chỉ đứt.
"Thế nên... ta tự quay lại. Ở đây ít ra... không ai nói dối ta nữa."
Aizen siết chặt nắm tay.
Không khí xung quanh run lên, sàn đá nứt ra dưới chân hắn.
Hơi Reiatsu dù bị phong ấn gần hết vẫn rò rỉ ra, dữ dội, u ám, như cơn bão sắp bùng nổ.
"Chúng dám làm ngươi tuyệt vọng đến mức tự tiêm thuốc ngủ để không còn phải thức dậy..."-Hắn nói, giọng trầm xuống, từng chữ nặng như đe rơi.
"Chúng nghĩ Muken là nơi trừng phạt. Nhưng so với cái thế giới thối nát ngoài kia, nơi này còn nhân từ hơn nhiều."
Hắn cúi xuống, đặt bàn tay lên vai Shinji, như để giữ lại chút hơi ấm còn sót.
"Ngươi từng bảo ta rằng 'khi phản bội, hãy nhớ đừng để mất chính mình'. Nhưng ngươi xem, Shinji... chính họ mới là những kẻ phản bội ngươi."
Shinji không đáp. Anh đã ngủ, hay có lẽ là đang trốn vào giấc ngủ quá sâu để không còn nghe thấy nữa.
Trên gương mặt anh vẫn còn dấu nước mắt, nhưng miệng anh khẽ cong, như thể cuối cùng, anh cũng được yên bình dù chỉ trong mơ.
Aizen nhìn thật lâu.
Hắn đưa tay, khẽ vuốt mái tóc anh sang một bên, rồi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa ngục, giọng nói khẽ vang như lời thề bị phong ấn trong bóng tối:
"Các ngươi đã làm tổn thương đội trưởng của ta một lần. Nhưng các ngươi sẽ không có lần thứ hai."
Không gian xung quanh hắn bắt đầu lay động.
Những mảnh phong ấn xung quanh Muken rung lên linh lực của Aizen trào ra từng lớp, như một con sóng chậm rãi nhưng không thể ngăn cản.
"Các ngươi gieo hy vọng cho hắn để rồi dẫm nát nó... Giống như ngày xưa, các ngươi đã làm với ta. Nhưng lần này, ta sẽ không đứng nhìn."
Hắn đứng dậy.
Bóng hắn phủ trùm cả khoảng sáng mờ, in lên tường Muken như hình của một vị thần bị giam cầm.
Một linh áp khổng lồ lan ra, dội ngược vào các tầng ngục trên.
Aizen đưa tay, chạm vào luồng ánh sáng mong manh từ khe cửa, giọng khẽ vang:
"Ngươi muốn tự do, Shinji... Vậy ta sẽ khiến thế giới này tự sụp đổ, để không còn nhà tù nào giam giữ ngươi nữa."
Rồi hắn cúi xuống, khẽ nói, như dỗ dành một đứa trẻ:
"Ngủ đi. Ngươi đã chịu đủ rồi, đội trưởng của ta."
Trong bóng tối, Aizen ngồi lại, lặng lẽ để Shinji tựa đầu lên vai mình.
Muken tĩnh lặng như chưa từng có cơn sóng nào vừa nổi dậy.
Nhưng trong im lặng ấy, có thứ gì đó đang rạn một cơn giông linh lực chờ ngày phá vỡ mặt đất, vì một kẻ đã bị dẫm nát hy vọng đến lần cuối cùng.
Bóng tối lại nuốt trọn cả hai.
Chỉ còn tiếng thở đều đặn của Shinji và ánh mắt Aizen, như ngọn lửa không thể tắt, nhìn về phía cánh cửa đang khép kín, chờ đợi một cuộc thanh toán mà cả thế giới không hề biết đang đến gần.
Dưới lòng Muken, lớp phong ấn cuối cùng khẽ rạn ra như tiếng kim loại bị bẻ cong.
Âm thanh ấy vang vọng trong không gian vô tận trầm, sâu, nặng, và đầy mối nguy tiềm ẩn.
Aizen mở mắt.
Hắn vẫn ngồi như thế, không rời khỏi chiếc ghế đá, một tay đỡ lấy Shinji đang tựa vào vai mình.
Shinji vẫn chưa tỉnh. Da anh tái đi, hơi thở mỏng nhẹ, như chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể biến mất.
Nhưng linh lực yếu ớt từ anh vẫn còn, rất yếu nhưng đều và điều đó đủ khiến Aizen giữ yên.
Từ trên cao, âm thanh của cánh cửa ngục vang lên cạch, cạch, cạch...
Một vệt sáng len vào, soi lên khuôn mặt bình thản của hắn.
Bước chân ai đó chậm rãi vang vọng.
Shunsui Kyōraku vẫn chiếc áo hoa loang màu, vẫn dáng vẻ uể oải, nhưng lần này, hắn bước đi như mang theo cả sức nặng của Tam Giới.
Ánh mắt hắn không còn cười, mà chỉ còn nỗi mệt mỏi pha lẫn sự bất lực.
"Aizen Sōsuke..."
Giọng Shunsui trầm xuống, nghiêm túc đến lạ.
"Tam giới đang rạn. Mimihagi chỉ đủ để giữ thế cân bằng giữa Thiên Giới, Nhân Giới và Soul Society... nhưng địa ngục-"
Aizen ngắt lời, không ngẩng đầu.
"-đang mở miệng nuốt lấy tất cả."
Shunsui dừng lại, khẽ gật.
"Phải. Và kẻ duy nhất đủ sức khóa lại... là ngươi."
Aizen vẫn im lặng.
Hắn chỉ khẽ siết tay lại, giữ cho đầu của Shinji không ngả ra. Hắn nhìn gương mặt mệt mỏi kia, hàng mi khẽ rung trong giấc ngủ sâu, rồi mới quay sang Shunsui.
"Còn thằng nhóc đó thì sao?"
Shunsui biết hắn đang nói về Kurosaki Kazui.
"Nó đã tạm thời đóng được cổng Hell. Nhưng nó mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, Aizen. Linh áp của nó dù phi thường cũng không thể duy trì mãi. Nếu Hell lại mở ra..."
"Tam giới sẽ sụp."-Aizen nói thay, giọng lạnh tanh, như thể hắn đã biết điều đó từ lâu.
Shunsui hít sâu một hơi, rồi thẳng lưng, nghiêm giọng.
"Ta không cầu xin ngươi. Nhưng ta cần ngươi. Thế giới này cần ngươi."
Lần đầu tiên, có lẽ Shunsui đã nói ra câu đó bằng tất cả sự tuyệt vọng của mình.
Nhưng Aizen không đáp.
Hắn chỉ cúi xuống, bế lấy Shinji nhẹ như đang nâng một mảnh linh hồn sắp tan biến.
Làn vải của áo ngục trắng đen dính chặt vào người Shinji, mồ hôi và máu khô loang ra như vết tích của một người đã chịu đựng quá nhiều.
Aizen đứng dậy.
Không cần nói, không cần đồng ý, chỉ có hành động.
Shunsui hiểu điều đó còn hơn cả một cái gật đầu.
Nhưng trước khi bước đi, Aizen cất tiếng, trầm và lạnh, nhưng mang sức nặng như một mệnh lệnh khắc sâu vào linh hồn người nghe:
"Ta sẽ giúp. Nhưng..."
Hắn nhìn Shunsui.
Ánh mắt ấy làm không khí xung quanh chao đảo, áp lực Reiatsu ép không gian cong lại.
"Đổi lại ta và đội trưởng của ta sẽ trở lại đội 5."
Shunsui khựng lại.
Không ai trong số Trung ương 46 từng dám nghĩ đến việc ấy.
Aizen kẻ từng bị coi là tội đồ vĩ đại nhất quay lại Gotei 13.
Và Shinji kẻ bị phán oan, bị phản bội hai lần trở về ghế đội trưởng đội 5.
Shunsui không nói gì.
Bởi hắn biết nếu Aizen đã ra điều kiện, tức là hắn đã quyết định.
Còn nếu hắn im lặng, tức là đã từ chối.
Và trong tình thế này, thế giới không có quyền từ chối hắn.
Shunsui chỉ khẽ gật đầu.
"Ta hiểu."
Linh lực của Aizen trỗi dậy.
Những sợi phong ấn Reiatsu quanh người hắn bắt đầu rung lên, từng lớp, từng lớp một.
Chúng nứt ra như thủy tinh bị gõ, ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ các khe nứt vừa rực rỡ, vừa đáng sợ.
Hơi thở Muken biến dạng.
Không khí đậm đặc đến mức như thể đang bị linh lực ép thành chất lỏng.
Shunsui lùi lại, áo choàng của hắn bay phần phật, dù không có gió.
"Aizen... ngươi đang phá phong ấn quá nhanh-!"
Aizen chỉ liếc hắn một cái.
"Nếu Tam Giới thực sự cần ta, thì phong ấn chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Một tiếng rắc lớn vang lên như sét đánh nứt trời.
Phong ấn cuối cùng trên người Aizen vỡ vụn.
Reiatsu của hắn bùng lên, nhuộm cả không gian bằng thứ ánh sáng dày đặc, lạnh lẽo và thiêng liêng đến mức gần như tuyệt đối.
Từ trên cao, linh áp của hắn xuyên qua từng tầng Muken, đánh thẳng lên mặt đất.
Trên đó, toàn bộ mười một đội trưởng còn lại của Gotei 13 cùng Ichigo đang chờ sẵn.
Họ cảm nhận được áp lực khủng khiếp đang trào lên Reiatsu của Aizen, gấp đôi, thậm chí hơn cả khi Huyết Chiến Ngàn Năm kết thúc.
Khi Aizen bước lên bậc cuối cùng, mặt đất rạn nứt theo từng bước chân hắn.
Trong tay, hắn vẫn ôm Shinji.
Ánh sáng từ Reiatsu của hắn bao phủ cả hai như thể Shinji đang được giấu giữa một lớp màn bảo vệ không thể xuyên thủng.
Ichigo đứng đó, nắm chặt thanh Zangetsu.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.
Những người khác cũng vậy họ muốn hỏi, muốn ngăn, nhưng không ai dám mở miệng.
Chỉ đến khi Aizen tiến thêm một bước, giọng hắn vang lên, lạnh và tuyệt đối:
"Cút."
Một từ duy nhất.
Nhưng toàn bộ linh áp quanh hắn bùng lên, tạo thành một làn sóng Reiatsu khổng lồ cuốn bay không khí, đẩy mọi người lùi hàng chục bước.
Cả đất trời rung chuyển, linh tử tan ra trong không trung.
Không ai dám ngăn nữa.
Aizen đi qua, đôi mắt hắn không nhìn ai chỉ nhìn về phía chân trời, nơi cổng Địa Ngục đang rạn nứt từng vết.
Cổng Địa Ngục thứ mà ngay cả Kurosaki Kazui cũng chỉ tạm thời khóa lại đang rung lên như một sinh vật khổng lồ đang vùng dậy khỏi xiềng xích.
Từng luồng năng lượng đen thẳm thoát ra, tạo thành hình dạng mờ ảo của hàng triệu linh hồn bị giam cầm.
Aizen khẽ nâng một tay lên.
Reiatsu từ cơ thể hắn bắn thẳng về phía cổng, tỏa ra như hàng ngàn sợi xích bạc, từng sợi quấn quanh khe nứt của Địa Ngục.
Tiếng va chạm vang lên như tiếng kim loại chạm vào số phận.
Từng lớp Reiatsu tự động đan vào nhau, xoắn chặt lại, niêm phong vết nứt.
Shunsui đứng phía sau, nhìn cảnh tượng ấy, trong mắt không còn gì ngoài sự kinh ngạc.
Ngay cả khi bị phong ấn, ngay cả khi đã trải qua hàng chục năm giam cầm, Aizen vẫn là kẻ mà cả Tam Giới không thể sánh bằng.
Nhưng giữa cơn hỗn loạn của linh lực, hắn vẫn giữ chặt Shinji trong vòng tay.
Không để gió linh lực thổi bay anh đi. Không để bóng tối của Địa Ngục chạm đến anh.
Khi cổng Địa Ngục dần ổn định lại, Aizen khẽ cúi đầu, ánh sáng trong mắt hắn mờ đi một chút, giọng thấp, chỉ đủ cho người đang ngủ trong vòng tay hắn nghe:
"Về thôi... đội trưởng."
Shinji khẽ cựa mình, mí mắt run run, mở ra một chút.
Ánh sáng đầu tiên anh thấy không phải ánh sáng mặt trời, không phải ánh sáng của Soul Society mà là ánh sáng phát ra từ Reiatsu của Aizen, ấm và lạnh cùng lúc.
Anh thều thào:
"Ngươi... lại cứu ta nữa rồi à, Sōsuke..."
Aizen không trả lời, chỉ siết chặt tay hơn.
"Ta chỉ trả lại điều ngươi đã từng cho ta khi cả thế giới gọi ta là quái vật, chỉ có ngươi coi ta là người."
Shinji bật cười khẽ, giọng đứt đoạn:
"Thế thì... giờ ta ngủ thêm chút nữa nhé..."
Aizen khẽ gật, bước đi giữa gió linh tử đang tan ra như mưa bạc.
Phía sau hắn, cánh cổng Địa Ngục đã được khóa lại lần này không bằng lời cầu nguyện hay phép niêm phong, mà bằng ý chí tuyệt đối của một kẻ từng dám phản bội cả Thiên Giới.
Trước mắt hắn là con đường dẫn về Seireitei nơi đội 5 từng tồn tại.
Shunsui đứng lặng nhìn theo, không cản, không nói, chỉ thở ra khẽ khàng:
"Có lẽ... lần này, chính quái vật mới là kẻ cứu lấy Tam Giới."
Gió thổi nhẹ qua, mang theo tiếng vọng cuối cùng của Aizen trong không gian đã nguội lạnh:
"Không. Ta không cứu ai cả... Ta chỉ đang đưa đội trưởng của ta về nhà."
Bóng hắn khuất dần, để lại sau lưng một thế giới đang run rẩy vừa được cứu, vừa bắt đầu nợ hắn thêm một lần nữa.
Hai năm sau.
Phòng đội trưởng đội 5 sáng nhè nhẹ, ánh sáng dịu qua những cánh cửa giấy mờ. Hương trà nhạt lan trong không khí không nặng, không gắt, chỉ như một nhịp thở còn sót lại của buổi sớm.
Trong căn phòng đó, Aizen Sōsuke ngồi yên, dáng thư sinh điềm tĩnh đến mức khiến mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng theo.
Hắn buộc tóc lại phía sau, vài sợi vẫn lòa xòa trước trán. Đôi kính tròn mảnh gác trên sống mũi. Áo haori trắng vẫn tinh khôi, cổ áo đen xếp ngay ngắn.
Hắn không khác gì hình ảnh một đội trưởng gương mẫu nhưng có lẽ, chỉ với ai chưa từng nhìn thấy con người thật của hắn.
Trước mặt Aizen, Shinji Hirako vẫn nằm im trên nệm futon trắng, hơi thở yếu đến mức linh áp quanh người gần như không cảm nhận được.
Khuôn mặt của anh tĩnh như nước, lông mày hơi cau lại như vẫn còn vướng điều gì trong giấc ngủ dài.
Aizen ngồi kế bên, tư thế seiza chuẩn mực.
Không nói.
Không nhúc nhích.
Chỉ nhìn.
Hai năm trôi qua như vậy.
Ngày đầu tiên Shinji được đưa về đây, cả Seireitei dường như lặng đi.
Mayuri Kurotsuchi là người duy nhất nói nhiều, nói với giọng hợm hĩnh như thường lệ:
"Sedarex 09 không phải thứ thuốc chơi đùa đâu, Aizen. Đó là một chất gây ức chế thần kinh sâu. Linh hồn sẽ như bị đặt trong trạng thái ngủ đông. Cậu ta mà tỉnh lại được thì cũng phải mất vài năm đó là nếu không bị tổn hại vĩnh viễn."
Aizen chỉ đáp lại bằng một câu đơn giản, giọng lạnh và bình thản:
"Ta không hỏi ngươi."
Mayuri nhíu mày, cười nhạt, nhưng hắn hiểu. Với Aizen, không có gì gọi là "không thể".
Sau đó, Aizen không nói thêm. Hắn chỉ ngồi xuống cạnh giường futon, bắt đầu lặng lẽ quan sát.
Không ai dám xen vào. Không ai dám ở lại lâu trong đội 5 nữa.
Momo Hinamori người đội phó nhỏ bé vẫn đi đi lại lại như một bóng hình mong manh trong hành lang.
Cô cúi đầu thật sâu mỗi khi nhìn thấy Aizen, không dám nói gì.
Aizen không để ý.
Hắn không ghét Momo, cũng chẳng quan tâm.
Hắn chỉ... không nhìn thấy cô, như thể cô chưa từng tồn tại.
Thế giới của Aizen lúc này thu hẹp chỉ còn lại hai thứ: tiếng thở khẽ khàng của Shinji và khoảng im lặng giữa hai người.
Hai năm trôi qua như dòng nước bị phong ấn trong bình thủy tinh.
Không sôi, không đục, chỉ lặng.
Ngày nào Aizen cũng pha trà.
Hắn ngồi seiza đúng một chỗ, rót ra hai tách. Một cho hắn. Một cho người đang ngủ.
Không bao giờ Shinji uống được. Nhưng hắn vẫn rót.
"Đội trưởng, hôm nay trời có nắng."
Câu nói lặp lại như thói quen, chẳng khác nào lời chào.
Có hôm hắn nói tiếp:
"Mayuri nói ngươi sẽ mất vài năm để tỉnh. Ta nghĩ hắn đúng.Ngươi vốn hay ngủ nhiều mà, Shinji."
Giọng hắn bình thản, nhưng trong âm điệu có chút gì rất lạ không phải thương cảm, không phải tiếc nuối, mà là... một thứ gì đó như tôn trọng.
Cánh cửa trượt khẽ mở.
Momo bước vào, tay cầm khay trà.
"Đội trưởng Aizen, trà buổi chiều-"
Cô chưa kịp nói hết thì Aizen đã nhìn thoáng qua. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng, nhưng Momo chợt cảm thấy như hàng nghìn mũi kim lạnh đâm thẳng vào tâm trí.
"Đặt đó."-Chỉ một câu.
Momo khẽ cúi đầu, đặt khay xuống, rồi lùi ra.
Aizen không quay lại. Hắn vẫn nhìn Shinji.
Sau khi cửa đóng lại, hắn mới khẽ cười.
"Đội phó mà ta chọn khi trước vẫn nhút nhát y như xưa. Vẫn nhìn ta như nhìn ác mộng."
Một cơn gió nhẹ lùa qua tấm rèm. Mái tóc dài của hắn khẽ lay động. Hắn đưa tay vén nhẹ sợi tóc khỏi trán Shinji.
"Ngươi mà tỉnh dậy, chắc lại khịa ta vụ này mất."
Hắn nhớ lại hồi xa xưa, khi còn là đội phó dưới quyền Shinji cái thời mà hắn vẫn còn mang dáng dấp của một người điềm đạm, ít nói, và gần như chẳng để lộ gì ra ngoài.
Nhưng Shinji thì khác. Shinji nhìn hắn không như những người khác. Không phải với sự sợ hãi hay nghi ngờ, mà với sự tò mò và một chút... thấu hiểu.
"Mày làm sao thế, Aizen? Sao lúc nào cũng im như tượng vậy?"-Shinji từng hỏi, ngồi nghịch mái tóc của chính mình.
"Vì im lặng khiến người khác tự nói ra thứ ta muốn nghe."-Aizen đáp, vẫn với giọng bình thản ấy.
Shinji cười phá lên:
"Mày đúng là kiểu người đáng ghét đấy, biết không? Nhưng... thôi, tao thích thế."
Những ký ức ấy, hắn không bao giờ kể lại.
Nhưng mỗi khi nhớ, hắn lại rót thêm một tách trà, để đó như thể đang đối ẩm với quá khứ.
Thời gian cứ thế kéo dài.
Seireitei đổi ca, Gotei 13 đổi nhân sự. Nhưng đội 5 vẫn là vùng đất yên lặng đến lạ.
Ai cũng bảo, đội trưởng Aizen hiện tại không còn như xưa.
Hắn không còn tham vọng, không còn ra lệnh, không còn uy hiếp ai.
Hắn chỉ làm đúng những gì mình thấy đáng.
Khi Hội đồng 46 gửi chỉ lệnh xuống, hắn nhận cuộn lệnh, nhìn sơ, rồi thả xuống bàn.
"Không hứng thú."
"Ngươi-!"-Một trong các sứ giả hét lên.
"Ngươi đang kháng lệnh Trung ương sao!?"
Aizen khẽ đẩy kính, mắt vẫn dán vào bản báo cáo của Mayuri gửi sang.
"Ta không kháng. Ta chỉ không nghe."
"Ngươi-!!"
Một giây sau, sứ giả ấy không còn đứng được nữa. Chỉ là ngất xỉu, nhưng đủ để mọi người hiểu rằng đừng cãi hắn.
Không ai có thể chạm vào hắn. Không vì hắn ngang ngược, mà vì hắn có thể.
Quyền lực của Aizen không cần lý do. Và khi kẻ mạnh không cần giải thích, cả thế giới buộc phải im.
Một đêm cuối năm, tuyết rơi nhẹ ngoài hiên.
Aizen vẫn ngồi bên futon của Shinji.
Ngọn đèn dầu chiếu ánh sáng mờ hắt lên khuôn mặt hắn nửa sáng, nửa tối.
Hắn khẽ nói:
"Họ nói ta đã thay đổi, Shinji. Rằng ta đã trở nên 'ngoan ngoãn'. Ta cười."
Một hơi thở khẽ thoát ra như khói.
"Ta không thay đổi. Ta chỉ mệt."
Hắn nhìn sang, ánh mắt dịu lại.
"Mệt vì phải chứng minh quá nhiều. Mệt vì phải gánh cái thế giới vốn dĩ không xứng đáng được cứu."
Ngón tay hắn chạm nhẹ vào cổ tay của Shinji - nơi vẫn còn vết kim nhỏ xíu, chứng tích của Sedarex.
"Cậu chắc cũng mệt nhỉ? Mệt vì tin người sai... Mệt vì vẫn giữ niềm tin ấy đến phút cuối cùng."
Một giọt nước rơi xuống - không rõ là mồ hôi, là nước trà, hay là thứ gì khác.
Aizen khẽ cười, lẩm bẩm:
"Ta tự hỏi... khi ngươi tỉnh,Ngươi sẽ cười không? Hay sẽ mắng ta như ngày xưa, gọi ta là 'thằng thư sinh khó ưa' nữa nhỉ?"
Ngoài kia, tuyết rơi nhẹ hơn. Mọi thứ dường như chậm lại.
Sáng hôm sau, khi Momo đến, cô thấy Aizen đang ngủ gật vẫn ngồi tư thế seiza, đầu nghiêng nhẹ, tóc buông xuống phủ ngang vai.
Bên cạnh hắn, tách trà vẫn còn khói, và đôi mắt của Shinji... khẽ động.
Chỉ một thoáng thôi, rất nhẹ, nhưng mí mắt ấy run lên.
Momo suýt kêu lên, nhưng Aizen đã mở mắt trước.
Hắn đưa tay khẽ ra hiệu im lặng, rồi cúi nhìn Shinji.
Một hơi thở dài hơn bình thường.
Một tiếng thở khàn khàn, yếu ớt.
Shinji... đang dần tỉnh.
Aizen không nói gì.
Hắn chỉ khẽ gỡ kính xuống, ánh mắt bình thản nhìn người đồng đội cũ người đội trưởng mà hắn từng phản, từng phục, từng chờ đợi.
Nụ cười nhẹ thoáng qua nơi khóe môi.
"Chào buổi sáng, đội trưởng."
Giọng hắn trầm và ấm, vang khẽ giữa căn phòng yên tĩnh, nơi thời gian dường như vừa bắt đầu chảy lại sau hai năm dừng đọng.
Phòng đội trưởng đội 5 có thể tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi ngoài hiên.
Ánh sáng buổi sớm xuyên qua tấm rèm giấy, mỏng và trong, hắt lên khuôn mặt của người vừa mở mắt sau hai năm ngủ sâu.
Shinji chớp mắt, chậm rãi, như thể mỗi cử động đều nặng trĩu.
Hơi thở đầu tiên thoát ra từ môi anh run nhẹ, rồi một âm thanh mơ hồ vang lên khàn đục, lẫn trong khoảng lặng:
"...Sōsuke...?"
Aizen khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt phía sau lớp kính tròn hơi dao động, nhưng sắc bén và sâu thẳm như mọi khi. Hắn không trả lời.
Chỉ ngồi đó, nhìn người từng là đội trưởng của mình, người từng là nạn nhân, từng là kẻ thù, từng là lý do khiến hắn dừng bước.
Shinji cố gắng cử động, ngón tay khẽ co lại, nhưng rồi toàn thân anh run lên, như đang vật lộn giữa mơ và thực.
Aizen im lặng đưa tay giữ nhẹ vai anh, giọng nói vang lên trầm, nhỏ, nhưng đủ khiến căn phòng dội lại âm vang:
"Đừng cố, đội trưởng. Cơ thể cậu chưa ổn."
Giọng hắn bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa điều gì đó khác một thứ hiếm hoi mà ít ai từng nghe từ Aizen: sự dịu dàng.
Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân vội vàng vang lên ngoài hành lang. Cửa trượt bật mở, và Kotetsu Isane đội trưởng đội 4 bước vào cùng vài y tá.
Mái tóc bạc buộc cao, ánh mắt nhanh nhẹn nhưng lộ rõ sự căng thẳng.
"Aizen-taichō! Ngài gọi tôi?"
Aizen đứng dậy, lùi lại một bước.
"Hirako tỉnh rồi."
Câu nói ấy khiến Isane khựng lại. Cô nhìn về phía Shinji, rồi gần như không tin vào mắt mình.
Người từng bị kết án là 'vô phương cứu chữa', người bị chìm trong bóng tối rồi tiêm Sedarex 09 vào cơ thể để trốn tránh...
"Không thể nào..."-Isane thì thầm, nhưng cô lập tức quỳ xuống bên cạnh, bàn tay tỏa linh lực kiểm tra.
Những đường sáng nhạt hiện lên quanh người Shinji, quấn lấy anh như những sợi tơ mỏng manh.
Isane cau mày. Cô kiểm tra từng nhịp mạch, từng đợt linh áp, rồi quay lại nhìn Aizen.
"Hirako-taicho đã tự ép bản thân tỉnh dậy. Với lượng Sedarex 09 trong người... điều đó là bất khả thi. Lẽ ra, ít nhất hai mươi năm nữa,anh ấy mới có thể mở mắt."
Aizen im lặng.
Câu trả lời ấy không khiến hắn ngạc nhiên.
Nếu là Shinji Hirako người từng thách thức chính hệ thống Soul Society, người từng nhìn thấu hắn từ khi còn là cấp trên thì việc phá bỏ quy luật không phải là điều xa lạ.
Nhưng điều khiến Aizen bận tâm hơn là ánh mắt của Shinji. Trống rỗng. Không oán hận, không đau đớn, không ký ức.
Isane khẽ chạm tay lên trán Shinji, mắt nhắm lại trong vài giây. Một làn linh áp xanh mờ lan ra. Rồi cô mở mắt, gương mặt nghiêm trọng hơn trước.
"Hirako-taicho... đã chọn cách quên."
Aizen hơi nhướng mày.
"Quên?"
"Vâng."-Isane gật đầu.
"Hirako-taicho... đã xóa toàn bộ ký ức. Không phải do thuốc, mà là tự mình chọn. Linh hồn anh ấy đã khóa những mảnh ký ức đó lại, có lẽ vì quá đau đớn hoặc quá mệt mỏi. Khi anh ấy tỉnh lại và gọi tên ngài... có lẽ chỉ là vô thức."
Không khí bỗng lạnh hẳn đi. Cả phòng như co lại.
Shinji quay đầu chậm rãi, nhìn Aizen. Ánh mắt anh mơ hồ, không nhận ra, không sợ, cũng không thù.
Chỉ là một ánh nhìn trống trải, ngây ngô, như thể người trước mặt là kẻ xa lạ.
"Sōsuke...?"-Giọng anh run, nhẹ như gió.
"Tôi... quen anh à?"
Aizen đứng yên.
Một thoáng qua trong đôi mắt hắn, có gì đó lay động. Rất nhỏ, rất nhanh, nhưng rõ ràng.
Hắn bước lại gần, quỳ xuống cạnh futon.
"Ta là người từng ở cùng ngươi trong Muken.Ngươi từng gọi ta là đồng đội."
Shinji chớp mắt, không hiểu.
"Muken...? Là gì...?"
Aizen nhìn Isane. Cô lắc đầu, thì thào:
"Không nên ép. Linh hồn Hirako-taicho chưa ổn định, ép khôi phục ký ức sẽ gây nứt mạch linh hồn."
Aizen khẽ gật, rồi quay lại, ngồi seiza cạnh Shinji.
Không nói gì thêm.
Khoảnh khắc đó, chỉ có hai người họ một kẻ đã quên, một kẻ không thể quên.
Buổi chiều.
Isane rời đi, để lại dặn dò chi tiết về thuốc và phục hồi linh lực. Momo thay băng, nhưng tay cô run đến mức Aizen phải nhẹ nhàng đẩy ra.
"Ta làm."
Momo im lặng, rồi lùi về phía cửa, cúi đầu thật sâu trước khi rời đi.
Aizen lấy khăn, thấm nước, lau trán cho Shinji.
"Cậu không cần nhớ."-Hắn nói khẽ, giọng đều như nước chảy.
"Thế giới này chẳng có gì đáng để nhớ cả."
Shinji nhìn hắn, ánh mắt lẫn lộn giữa tò mò và bình thản.
"Anh nói... như người từng trải qua nhiều lắm."
Aizen mỉm cười.
"Có lẽ vậy. Hoặc chỉ là vì ta đã thấy quá nhiều kẻ chọn nhớ để rồi đau."
Im lặng bao trùm.
Một lát sau, Shinji cười nhẹ, tiếng cười mong manh:
"Vậy... tôi là ai?"
Câu hỏi ấy khiến Aizen dừng tay.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của Shinji, rồi đáp, chậm rãi:
"Ngươi là người từng khiến ta phải dừng lại."
Shinji ngẩn ra.
"Dừng lại...?"
"Ừ."-Aizen khẽ nói, vẫn nhìn không rời.
"Dừng lại giữa con đường ta nghĩ mình không thể quay đầu."
Shinji không hiểu, nhưng ánh mắt anh chao nhẹ, như cảm thấy điều gì đó sâu trong lòng.
"Tôi... không nhớ được... Nhưng nghe như vậy... tôi thấy ấm."
Aizen nheo mắt, rồi khẽ cười.
"Có lẽ thế là đủ."
Vài ngày sau, Shinji đã có thể ngồi dậy. Anh đi lại chậm rãi trong sân nhỏ phía sau đội 5, mái tóc vàng phất nhẹ trong gió.
Mỗi bước chân như đứa trẻ học đi, nhưng ánh mắt anh sáng hơn, nhẹ hơn.
Aizen ngồi trên hiên, đọc sách.
Shinji nhìn sang, cười:
"Anh luôn đọc à?"
"Thói quen. Từ khi ta còn là đội phó của Shinji Hirako."
Shinji bật cười:
"Cái tên đó nghe quen lắm. Là tôi hả?"
Aizen chỉ khẽ gật, nụ cười nhẹ thoáng qua.
"Phải."
Shinji im lặng vài giây, rồi ngẩng lên trời.
"Nếu là tôi... thì tôi là người như thế nào?"
Aizen khép sách lại, ngẩng lên nhìn.
"Là kẻ dám nhìn thẳng vào ta mà không run."
Gió thổi qua, lá rơi lả tả.
Shinji quay sang, ánh mắt xa xăm:
"Vậy bây giờ... tôi có thể làm lại từ đầu không?"
"Có thể."-Aizen đáp.
"Nhưng dù bắt đầu lại bao nhiêu lần, bản chất ngươi vẫn thế. Cứng đầu, tin người, và dám mỉm cười trước bi kịch."
Shinji cười. "Anh nói như quen tôi lắm nhỉ."
"Có thể."-Aizen đáp, đẩy kính nhẹ. "Vì ta chưa từng ngừng nhìn ngươi."
Im lặng.
Câu nói ấy lơ lửng giữa hai người, không ai phá tan.
Đêm.
Shinji đã ngủ lại. Aizen vẫn ngồi, vẫn đọc, vẫn rót hai tách trà một cho hắn, một cho người nằm đó.
Nhưng lần này, hắn khẽ đẩy tách trà đến gần hơn, thấp giọng nói:
"Ngươi đã quên hết, đội trưởng. Có lẽ đó là một ân huệ."
Hắn dừng lại, ánh mắt dịu xuống:
"Nhưng nếu một ngày nào đó ngươi nhớ lại... đừng hối hận. Ta sẽ không để ai dẫm nát hy vọng của ngươi lần nữa."
Một cơn gió đêm thổi qua, làm lay động mái tóc dài của hắn.
Ánh trăng chiếu lên kính, hắt vào tách trà chưa cạn, phản chiếu hình ảnh hai người một đang ngủ, một vẫn thức.
Và lần đầu tiên trong rất lâu, Aizen Sōsuke khẽ thì thầm như nói với chính mình:
"Chào mừng trở lại,Hirako."
Bên ngoài, cơn gió khẽ mang theo tiếng chuông nhỏ trong sân.
Thời gian lại bắt đầu trôi.
(`ε'),Cp ít ai biết thấy ít người viết nên tự viết tự coi.
Viết xàm hồi viết méo biết gì luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro