23 - Người lùn

Sương mù dần tan, hai nhóm người không xa nhau lập tức phát hiện ra đối phương.

Mọi người gặp nhau rồi đi, đi được nửa đường thì thấy xung quanh là hiện trường tàn sát cực kỳ tàn khốc.

Sáu tên người lùn, mỗi tên đều bị chém đầu tại chỗ, máu chảy lênh láng, hội tụ trên mặt đất, mơ hồ vẽ ra một hình dao cầu.

Nếu Trình Thực không biết A Minh là hành hình quan, cậu thật sự không nhận ra cái hình này đại diện cho cái gì. Đây là trò tiêu khiển ác ý mà đám hành hình quan của "Đại Thẩm Phán Đình" thường dùng, dùng máu của phạm nhân bị xử tử để miêu tả công cụ g·iết c·hết họ. Chỉ có điều, hình dao cầu máu trên mặt đất vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên không quá thuần thục.

- "Chậc, thủ đoạn tàn ác thật."

Cô nhìn qua cảnh tượng trước mắt, chẳng chút dao động mà bước đến xem xét hiện trường.

" Đây khả năng là khung cảnh trong tiên đoán của Từ Lộ ...nhưng dấu vết của mấy mảnh đá của mình đâu?"

Từ Lộ và Bách Linh nhìn thấy cảnh này cũng run lên, chỉ có Phương Thi Tình như có điều suy nghĩ nhìn A Minh một cái, không nói gì thêm.

- " Đây là đâu ? "

Nơi mà mọi người đang đứng là một căn phòng rất lớn, trong phòng lại có mười mấy chiếc giường xếp song song nhau. Còn có một số dụng cụ, phía trước là kệ dài treo đủ loại quần áo lớn nhỏ khác nhau, phía sau lại là mấy căn phòng nhỏ độc lập.

Nơi Trình Thực, Hạ Thư và Phương Thi Tình gặp lúc đầu hiển nhiên cũng là một trong số chúng.

Cô khoanh tay, bắt đầu dò xét môi trường xung quanh. Nhưng ánh mắt cô lại dừng ở cảnh Phương Thi Tình kín đáo liếc nhìn Trình Thực mấy cái, còn Trình Thực thì vẫn đang giả ngu giả ngơ. Phương Thi Tình thấy Trình Thực một bộ dáng vẻ này, liền dứt khoát không thèm nhìn nữa.

Cô đo khoảng cách một chút, liền cảm thấy

" Nơi này chắc là phòng ở của mấy người lùn. Họ chắc tập trung sống ở đây. "

- " Trước kia ta chưa từng thấy phòng nô bộc nào lớn vậy. Để đảm bảo, chúng ta nên nhanh chóng thay quần áo trước rồi ra ngoài. "

Mọi người không ý kiến, nhao nhao chọn một bộ quần áo để thay, đi theo " bắp đùi " ra khỏi phòng.

Chỉ là chuyện thay quần áo này cô không để tâm, cũng chẳng thay làm gì. Trực tiếp mặc vậy mà đi cùng mọi người. Họ thấy cô chẳng để tâm lời Phương Thi Tình nói cũng không dám ý kiến. Cô tự tin vì cô có thực lực, họ thì không chắc.

Sau khi xác nhận xung quanh an toàn, lại gặp vài nô bộc thật sự, họ mới biết rõ, nơi này đúng là phòng nô bộc. Hơn nữa, phòng nô bộc lớn như vậy không chỉ có một cái. Bởi vì nơi này là trang viên của Công tước Brooks, mà Công tước lúc này đang tổ chức một buổi yến tiệc long trọng.

-"Yến tiệc?"

Nô bộc bị thôi miên hưng phấn đáp:

-"Đúng vậy, Công tước mở tiệc chiêu đãi tất cả quý tộc trong trấn, cũng chuẩn bị tuyên bố dự luật mới về nạn dân trên tiệc rượu. Tất cả nạn dân đến từ Gasmera sẽ bị đuổi ra ngoài, đồ ăn của chúng ta sẽ không còn khan hiếm, công việc cũng sẽ không ít đi nữa!"

-"Vậy ra, ký ức bản thể ở màn trước là nô bộc của trang viên Công tước?"

-"Hả? Các ngươi không biết à, Jorque là mã phu của Công tước." - Trình Thực nhiệt tình bổ sung.

Từ Lộ nghe xong , nhíu mày phàn nàn.

- " Tin hữu ích như vậy, bây giờ mới nói ?"

Hạ Thư nghe Từ Lộ hỏi câu ngơ ngơ như vậy liền giở giọng châm biếm :

- " Cô không hỏi, lại đòi người ta nói à. Thế sao không tự mình tìm cho nhanh "

Trình Thực nghe thấy mấy lời phàn nàn của Từ Lộ, hơi ngớ người nói :

- " Cô có hỏi à ? "

- " Tôi - Hai người...."

Từ Lộ thở gấp, không thể phản bác, chỉ lẳng lặng bước đến gần Phương Thi Tình.

-"Vậy với tư cách nạn dân người lùn, tại sao lại xuất hiện ở trang viên Công tước?" A Minh kịp thời cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai người, hỏi.

-"Công tước muốn trục xuất nạn dân, nạn dân đương nhiên không muốn bị xua đuổi, nên mục đích của họ khi đến đây không phải quá rõ ràng rồi sao, đúng không, 'bắp đùi'?"

Trình Thực vừa nói vừa nhìn Phương Thi Tình, nhưng Phương Thi Tình hiện tại hoàn toàn không muốn để ý đến hắn. Trong lòng cô có một cảm giác, chắc chắn Trình Thực sẽ không nói ra chuyện truyền lửa giả, nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao Trình Thực có thể từ chối dứt khoát như vậy.

Phải biết, thiên phú Tiếng Lòng Động Lòng Người không chỉ đơn giản là nghe chương nhạc trong lòng, nó thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được ý nguyện và khuynh hướng của đối phương. Âm thanh trong lòng Trình Thực rõ ràng có khuynh hướng chấp nhận, nhưng hắn vẫn từ chối.

Người này, rốt cuộc đang nghĩ gì? Sao có thể làm trái với bản năng trong lòng như vậy? Nàng không hiểu, cũng không có thời gian để hiểu rõ.

Bây giờ, nàng cũng đang rất tò mò, tại sao Hạ Thư lại được bảo mật thông tin trong người truyền lửa. Vả lại số người biết đến cái tên Hạ Thư cũng quá ít. Dù...cô ấy chẳng hề đơn giản.

________________

end chap 23

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic