28 - Hồi Sinh

Phương Thi Tình nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, thời gian chỉ còn hơn năm tiếng.

"Các cậu ra ngoài trước, tìm cách giữ cửa. Dù sao cũng là đồng đội, phải đưa tiễn họ một đoạn đường."

A Minh ngơ ngác nhìn Phương Thi Tình, dường như nhớ ra cái đùi vàng này cũng là một ca sĩ.

Ca sĩ ghi chép câu chuyện, mà nhân vật chính của câu chuyện, thường là muôn hình muôn vẻ người.

Đương nhiên, bao gồm cả muôn hình muôn vẻ người chết. 

Cho nên họ am hiểu hát vang khúc ca an táng, ngâm nga điếu văn. 

Từ Lộ cảm thấy nghi thức này có lẽ hơi lãng phí thời gian, nhưng thấy Phương Thi Tình kiên quyết, cô vẫn cắn môi, nhấc chân bước ra ngoài. 

A Minh theo sát phía sau, cúi gằm mặt khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt. Phương Thi Tình lướt qua anh, vỗ vai anh, coi như an ủi.

Còn một người - Hạ Thư.

Vẫn đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào hành động của tất cả mọi người.  Phương Thi Tình thở dài, cũng không định bảo cô ra ngoài.

Đợi mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Nét mặt bi thương trên mặt nàng bỗng chốc biến thành vẻ mặt tức giận. Nàng mở sách, xé một trang , nhẹ nhàng giơ lên, cả căn phòng liền rơi vào trạng thái ngưng động. Những cơn gió lùa từ cửa sổ vào cũng phút chốc đứng yên.

Trong phòng không một tiếng động, cả tiếng thở cũng ngay lập tức im bặt. Rồi nàng lại gần thi thể của Trình Thực, nhìn cậu ta đã chết vì bị đâm xuyên cổ họng, vừa thở dốc vừa cười.

Cô nghiêng đầu nhìn người duy nhất còn sống trong căn phòng này, vừa khó hiểu, lại vừa không. Nhưng nhớ lại bức thư mà lúc đầu Trình Thực cho cô xem, cô lại hiểu ra rồi.

Trên thư ghi :

"Kính gửi phu nhân truyền lửa,

Thấy chữ như gặp, dù cho ta ở ngay bên cạnh ngài.

Nhưng xin đừng nhìn ta, cũng đừng cười.

Đây là một tin nhắn cầu cứu, đến từ ta của tương lai.

Nếu ta chết rồi, trùng hợp lại bị ngài đụng phải, xin hãy cứu ta một mạng.

Bất kỳ thuật trị liệu nào cũng có thể vớt ta từ địa ngục trở về. Xin ngài nể tình ta trong quá khứ đã từng có khoảnh khắc là quân dự bị truyền lửa, ra tay viện trợ.

Tiểu đệ cảm kích vô cùng.

Mặt khác, ba người hành, tất yếu cẩn thận."

Phương Thi Tình nhìn người nằm dưới đất, lại nhìn người đang vui vẻ hứng thú nhìn mình, cũng đôi chút chẳng hiểu nỗi. Rõ ràng, cái gì nàng ta cũng hiểu. Nhưng ghép mọi tình tiết lại thì lại chẳng rõ rốt cuộc hai người này âm mưu chuyện gì.

- " Nhìn gì, sao còn chưa cứu người. Đợi thêm 5' nữa sẽ thật sự hết cứu đó "

 Cô bất đắc dĩ nhận mệnh, lại xé một trang sách, vo tròn rồi xoa lên vết thương của Trình Thực.

Trang sách vừa chạm vào vết thương đã hóa thành một luồng sáng xanh lục mang theo hơi thở của 【 sinh mệnh 】, xuyên vào cơ thể Trình Thực.

Trình Thực vốn đã tắt thở, giờ được ánh sáng sinh mệnh tẩm bổ, lập tức mở mắt.

Cậu sờ sờ cổ mình, tiếng thở dốc kịch liệt vang lên, nhưng không ai nghe thấy. Từng luồng không khí mát lạnh tràn vào phổi, cảm giác dương gian lâu ngày không gặp tràn ngập toàn thân, khiến Trình Thực tham lam hít mấy ngụm.

Cậu lập tức ngẩng đầu, không nhìn Phương Thi Tình, mà lấy đồng hồ trong ngực ra xem đã qua bao lâu.

Thấy chỉ mới hai mươi mấy phút kể từ khi mình tạch, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Trút bỏ hết áp lực trong lòng.

Sau đó hắn nhìn Bách Linh đã chết bên cạnh, cùng hộ vệ trợn trừng mắt chết không nhắm mắt, đột nhiên nở nụ cười.

Cười không thành tiếng, như hề trong kịch câm.

Đùi vàng quả nhiên đáng tin. Cậu lại quay đầu, vẻ mặt trách móc nhìn cô.

- " Đồ độc ác " - một câu nói như tan đi trong không khí, chẳng ai nghe thấy. Nhưng cô thì nhìn thấy.

Cô gật đầu, miệng mấp máy nói mấy chữ.

Thủ thành giả quả nhiên đáng tin. Người truyền lửa bây giờ trong lòng cô cũng đáng tin thêm đôi chút. Tuy lâu nay hợp tác là vậy, nhưng cô luôn đề phòng tất cả. Cô đang đánh cược.

- Cược Trình Thực sẽ tin mình, để mình lấy mạng cậu ta

- Cược Phương Thi Tình sẽ không làm ngơ, sẽ cứu người.

Nếu không cứu, cô vẫn có cách lôi Trình Thực từ dưới chân Tử Vong trở về, nhưng nếu là Phương Thi Tình, thì sẽ tốt hơn.

Phương Thi Tình thấy Trình Thực tự dưng cười vui vẻ, chẳng thèm để ý đến ân nhân cứu mạng là mình, tức giận đạp hắn mấy phát.

Trình Thực vội vàng bò dậy chắp tay trước ngực bái một cái tỏ vẻ cảm tạ, rồi chỉ chỉ Bách Linh bên cạnh.

Mặt Phương Thi Tình tối sầm lại, chỉ vào cuốn sách trong tay, khẩu hình nói:

-"Phí trang sách, ngươi là mục sư, tự ngươi cứu."

Trình Thực bất đắc dĩ, đành búng tay.

Theo tiếng búng tay vô thanh, cơ thể Bách Linh bị đè bẹp từ từ phồng lên, chỉ trong vài hơi thở, đôi mắt cô lại lần nữa mở ra.

Hồi tố trị liệu, đến từ 【 thời gian 】 tặng!

Đôi mắt trong veo vừa mở ra đã tràn ngập sự chấn động. Cô ngơ ngác nhìn Trình Thực, lẩm bẩm:

-"Vậy mà lại. . . Thật. . ."

Phương Thi Tình đọc được khẩu hình của cô, nghi hoặc quay sang nhìn Trình Thực, như muốn hỏi "Thật cái gì?"

Trình Thực nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Rồi Bách Linh đứng dậy, nhào vào Hạ Thư mà ôm chặt, vẻ mặt vô cùng oan ức. Cô miễn cưỡng đẩy người ra, nhưng đẩy một thì người lại ôm chặt hơn.

Phương Thi Tình nhìn thấy cảnh này, bây giờ liền không hiểu nổi rốt cuộc trong lúc họ không có mặt. Rốt cuộc mấy người này đã xảy ra chuyện gì.

Vết máu trên người sẽ không biến mất vì hồi tố, nhưng chiếc váy nhuốm máu lại càng khiến Bách Linh thêm phần quyến rũ.

"Đạt được trọng sinh", cô dường như trở nên càng. . . Mê người. Phương Thi Tình nhướng mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Hương vị 【 ô đọa 】 trở nên nồng nặc.

Phương Thi Tình thấy hai người bình an vô sự, cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Cô nhìn Trình Thực, nghiêm mặt, muốn một lời giải thích.

Trình Thực sầm mặt lại, nhìn ra ngoài cửa.

Phương Thi Tình lập tức hiểu ý, nhớ đến câu "Ba người hành, tất yếu cẩn thận" trên tờ giấy của Trình Thực.

Nếu dùng tình huống trong sương mù lúc đó mà nói, ngoài cô và Trình Thực ra, "người ngoài" duy nhất vào thời điểm đó chính là. . .

A Minh!

-"A Minh có vấn đề?"

Trình Thực nhếch mép, lặng lẽ nói:

-"A Minh có lẽ không có vấn đề, nhưng A Minh có phải là A Minh hay không, thì chưa chắc."

-"Cái gì! ! ? ?"

Phương Thi Tình và Bách Linh đều biến sắc, lắc đầu lia lịa, không dám tin.

Phương Thi Tình cau mày nói: "Tiếng lòng của cậu ta không hề thay đổi, ngươi chắc chứ?"

Bách Linh cũng nghi ngờ nói:

-"Đại lão, thái độ của anh ấy với tôi hoàn toàn như trước, chưa bao giờ thay đổi. . ."

- " Hừ, nếu là một tín đồ 「Hỗn Loạn 」, mấy người nghĩ với thủ đoạn đó thì những người như các cậu lại có thể nhìn ra sao ? " - Cô bĩu môi, vẻ mặt vô cùng khinh người nhìn họ.

Họ im lặng, nhưng rồi. Họ lại nghĩ ra một đáp án :

- Hoàng Ba -

___________________

End chap 28

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic