C.24: Công chúa tôi yêu
Cùng thời gian này tại Tokyo-Nhật Bản, xung quanh ngôi đền Sensoji không biết từ bao giờ mọc lên một đống biệt thự một tầng, chỗ đó chính là nơi ở mới của Shikamaru. Hắn không phải lúc nào cũng ở cạnh Toshiro, đồng thời làm như thế cũng vừa để thuận tiện cho cấp dưới đến hội báo công việc.
Mà xét cho cùng hoàn cảnh ở đây cực kì phù hợp với tác phong cổ quái của người này. Liệu có ai sẽ ngờ tới thành viên một tổ chức mafia, nói không ngoa là lớn nhất Nhật Bản, lại lựa chọn sống ở nơi thanh tịnh như thế.
Đừng nói là muốn tẩy rửa hay khai sáng tâm hồn. Đây đơn giản là chuyện cười, chỉ ba chữ thôi, "rất vớ vẩn".
Không phải cứ mỗi lần nghe xong tiếng niệm kinh tụng phật liền có thể ngộ cái thứ gọi là "quay đầu là bờ" được đâu. Vì nó chẳng là thánh ca hay cái gì đại loại như vậy. Và với những người "tâm trí kiên định", tư duy căn bẳn đã nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thì nhiều nhất chỉ là thanh âm có tác dụng du ngủ.
Tạm gác qua những ngổn ngang đó, hiện thời Shikamaru và Scotch còn đang tiếp tục cuộc trò chuyện ở bên trong.
Đầu giờ chiều những ngày giữa mùa hạ thật sự rất oi bức, nắng ươm vàng phủ kín khoảnh vườn trước phòng. Được lợi nhất có lẽ là đám cây cối, giống như phủ thêm một tầng hào quang sáng bóng tươi mới, tràn đầy sức sống. Bầu không khí nóng nực nhanh chóng dịu đi hơn nửa xung quanh ao cá. Làn nước biếc trong tựa một tấm thủy kính, phản chiếu lấp lánh ánh mặt trời.
Đặc biệt hơn, những bụi cây cẩm tú cầu ven bờ đã bắt đầu nở bung trên nền lá xanh thẫm, sắc hoa đa dạng. Thân cây yếu mềm khẽ khàng lay động trước những cơn gió thoáng qua.
Shikamaru đột nhiên đứng dậy, đi tới bên thềm cửa, mặt hướng phía ngoài nhìn. Scotch một giây không rời, theo sát cử động của hắn, hình ảnh bên ngoài một cách tự nhiên ánh vào trong nơi đáy mắt. Khung cảnh tươi đẹp và bình yên, dễ dàng khiến cho lòng người khoan khoái.
Những câu chuyện về loài hoa ấy lại chợt hiện ra trong đầu, là những gì anh từng kể cho Tomoko nghe, là quá khứ từng ngày có cô ở bên cạnh.
Một loài hoa mang vẻ đẹp vừa thơ mộng mà lại hoang dã, đại diện cho thứ tình cảm chân thành của con người.
Trong mắt chợt có một chút gì đó bất định, mờ mịt, lại dãy giụa, sau tất cả thì chỉ còn mãn nguyện cùng cam chịu. Từ ấy ánh lên những quang mang dịu dàng và ấm áp hơn bất cứ lúc nào. Cho tới bây giờ, Scotch không thể không rõ ràng tâm tư thât sự đối với công chúa nhỏ của anh là gì.
Nhưng anh chẳng nghĩ ra được, nó đã biến chất từ khi nào? Có lẽ từ ba tháng trước đây, trải qua ranh giới sinh tử, hay là từ ba năm trước, hay là còn sớm hơn như thế...
Định thần nhìn lại Shikamaru, hắn chưa lên tiếng, anh cũng không thể bắt bẻ được, chỉ im lặng ngồi dù cho trong lòng gấp gáp tới đâu chăng nữa.
Giọng của Shikamaru thản nhiên truyền đến.
- Hiromitsu, chuyện lần này của Tomoko, ngươi tất nhiên có thể biết. Nó không có gì khó nói.
Scotch lập tức nghiêm túc lắng nghe. Bộ dạng của Shikamaru bên ngoài không có quá lớn biến hóa khiến anh rất khó đoán được điều gì, trong khi đó suy nghĩ còn phân tán đến việc Tomoko có khẳ năng bị thương nên vẫn rơi vào trạng thái căng thẳng. Scotch bức thiết muốn hiểu được tất cả ngay lập tức.
Shikamaru quay lại nhìn, tay chắp sau lưng, bờ môi gợi cảm khẽ nâng lên thành độ cung hoàn hảo, thoạt nhìn hết sức hòa ái dễ gần. Toshiro nếu ở đây liền có thể đoán được người này lại muốn tính toán ai đó.
- Con bé bất cẩn bị đường đạn sượt đến trên mặt, nhưng vết cắt may mắn rất cạn. Tóm lại, ngươi không cần quá mức lo lắng, Scotch.
Xét thấy biểu tình của hắn ta không ưu không vội, Scotch trầm ngâm một lát, hơi có một chút tin tưởng. Sự thương yêu của người đó đối với Tomoko, anh đương nhiên có thể nhận ra. Vô thanh thở nhẹ một hơi nhưng sau đó đột nhiên chau mày lại, anh hỏi.
- Vì sao? Tomoko đang làm chuyện gì rất nguy hiểm ư?
Hắn cười cười, dáng vẻ ung dung không chút đáng kể, thậm chí còn chẳng có tí do dự mà nói cho Scotch. Tuy nhiên một đôi mắt hồ ly nhanh chóng lướt qua một tia cao thâm khó dò.
Hắn nhìn như cái gì cũng đều nói, kì thực lại cố ý mơ hồ nguyên nhân thực sự, không có chút nào dính dáng đến việc Tomoko tiếp cận Gin.
Shikamaru chăm sóc bề ngoài rất tốt, trông như mới ba mươi tuổi, nhưng thực tế, năm nay hắn đã hơn bốn mươi. Rất nhiều chuyện khó mà qua mặt được, tài ăn nói để người không thể chọn ra sai lầm.
Tâm tư của thanh niên đang ngồi trước mặt, hắn nắm chắc như lòng bàn tay. Còn trùng hợp là kiểu người có đặc điểm mà hắn ghét nhất... tuy rằng Toshiro cũng có thứ này.
Đó là lòng nhiệt huyết, quả cảm, sẵn sàng xả thân vì cơ mật quốc gia.
Shikamaru sẽ không ngăn cản kẻ khác có ý nghĩ đấy, nhưng nó tuyệt đối không có khả năng xảy ra trên người hắn.
Về Gin, hắn đã gặp mấy lần. Nhìn từ ánh mắt đầu tiên liền đánh mất ý định lung lạc kẻ này, rõ ràng là tốn công vô ích. Gin giống như hắn, kẻ quen sống trong bóng tối, lạnh lùng, tàn nhẫn, còn cực kì bén nhạy.
Thế nhưng sự giúp đỡ không tính toán đến từ một người ngoài, dù nhỏ tới đâu cũng chẳng khác gì đã mở ra một khe hở trong tiềm thức. Mặc dù nó rốt cuộc sẽ phát triển thành dạng gì thì còn phải nhìn sau này, nhưng ít ra Shikamaru không cần phải lo lắng thêm việc an toàn của Tomoko khi xuất hiện cùng Gin.
Nhắc tới Tomoko, hắn không mấy hài lòng việc Toshiro nói tính cách hắn giống con bé. Theo hắn thấy, Tomoko thỉnh thoảng ngây ngây ngốc ngốc, khả năng bị người ăn sạch lúc nào còn chẳng biết ý chứ.
Bất đắc dĩ hắn coi cô ruột thịt, nên tất nhiên phải bảo vệ cô, giúp cô chống lưng. Dạng như thanh niên trước mắt... muốn có được nhóc con thì còn phải xem xét nhiều lắm, Shikamaru ác ý nghĩ.
Scotch nghe hắn kể rất tập trung, nhưng ngược lại anh cũng không hiểu vì đâu mà cảm giác có gì đó bất ổn. Trong lòng chẳng thể nào yên nổi, đầu óc hỗn loạn, nhất thời nóng lên, nói.
- Tôi có thể gặp cô ấy sao?
- Không thể!
Shikamaru tức khắc nổi giận, trầm giọng quát. Trên mặt bay sạch sẽ ý cười còn sót lại, hắn quyết đoán phủ định ý nghĩ đó của thanh niên.
- Ngươi định lấy thân phận gì gặp nó, Hiromitsu... hay Scotch đây?
Thanh niên lập tức tỉnh táo lại, cả người giống như bị dội một chậu nước lạnh.
- Hừ, Scotch chẳng phải bây giờ đã chết rồi sao. Không những là phía thủ trưởng Futaba của Cục An Ninh, mà đến cả FBI và Tổ chức cũng đều rõ ràng. Nếu ngươi đột nhiên xuất hiện, sẽ gây ra sóng to gió lớn gì ngươi hẳn là biết chứ?
- Tôi... biết.
Thậm chí là rất rõ ràng.
Scotch sao có thể không hiểu, chẳng qua... tâm trí anh đột nhiên không chịu nổi khống chế.
Bóng lưng đơn bạc vẫn thắng thắn, vững vàng, nhưng đầu hơi hơi cúi xuống, viền mắt bất tri bất giác đỏ hồng, con ngươi như là kéo căng ra, ẩn hiện tơ máu.
Cho dù như thế, Shikamaru vẫn chưa thấy đủ, giọng nói âm u truyền tới.
- Ngươi biết nguyên nhân con bé lần này lại đến NewYork sao?
Cơ thể càng thêm cứng đờ, hai bàn tay xiết thật chặt, nổi đầy gân xanh.
Mười hai tuổi năm ấy, với anh, Tomoko vẫn chỉ là một đứa bé. Vậy mà nghỉ hè lần đó, cô lấy danh nghĩa bỏ nhà đi để tới đây, khiến cho rất nhiều người lo lắng. Anh cũng thế, vì khi đó chưa hiểu mục đích của cô. Dù sao nó quá nguy hiểm.
Cho tới khi công chúa nhỏ xuất hiện trước mặt anh, còn nói là vì đi tìm anh. Thấy cô an toàn, mà anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại thấy sợ. Nhưng sau đó là cảm động, vui sướng không lời nào diễn tả nổi.
Qua đi ba năm, cô lần nữa có quyết định như khi đó, nguyên nhân chẳng có gì khác biệt.
Có lẽ là do anh đã thất hứa!
Anh không thể tiếp tục hồi âm tin nhắn của cô đúng thời hạn, giống những gì đã đáp ứng lúc anh rời đi.
Công chúa nhỏ muốn một lời giải thích từ anh...
Shikamaru để một khoảng thời gian cho Scotch nghĩ thông suốt. Hắn cũng điều chỉnh biểu cảm trở nên bình thường rồi mới nói tiếp.
- Nghĩ kĩ rồi phải không? Vậy thì tạm thời ngươi nên ở chỗ của ta, vừa có thể làm tiếp việc dang dở trong âm thầm. Ta sẽ giúp ngươi phát triển những khả năng sẵn có. Đến thời điểm, ngươi tự nhiên có thể gặp con bé.
- ... Tôi hiểu.
Hít sâu một hơi, kiên định quyết tâm, vì an toàn của cô, anh không nên tiếp tục do dự. Huống chi mạng của anh giữ được là nhờ có sự hỗ trợ từ Shikamaru.
... Hiện giờ điều duy nhất khiến anh băn khoăn chỉ có một.
Năm Tomoko sáu tuổi, cô bé khóc hết nước mắt vì anh.
Nhưng khác với mọi ngày, anh lại không thể dùng bất cứ lời lẽ gì để khiến cho cô ngừng khóc.
Lần này, nếu cô nhận được tin anh chết lại không biết khổ sở thành ra thế nào.
"Chắc là tôi chỉ còn nước buông bỏ tất cả và đầu hàng vô điều kiện trước em mất thôi.
Bởi vì em là công chúa của tôi, là cô gái tôi yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro