VỤ ÁN 1: DÃ TÂM CỦA KẺ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT. Chương1: Mở đầu của một vụ án
Báo 12/4: Phát hiện thi thể bị chặt mất tay và gương mặt bị phá huỷ của một cô gái tại ven bờ sông Kuma, tỉnh Kumamoto.
•••••••••
5 năm sau.
ĐƠN XIN THỰC TẬP
Kính gửi: Tổng Giám đốc Sở Cảnh sát thành phố Tokyo.
Tôi tên: Mayura Chiharu.
Sinh viên Trường: Cảnh sát tỉnh Kumamoto.
Khoa: Nghiệp vụ Cảnh sát điều tra.
Chuyên ngành: Cảnh sát điều tra.
Hệ đào tạo: Chính quy.
Địa chỉ liên hệ: Phòng BC-734, tầng 30 toà Beika, khu Beika, quận Beika, thành phố Tokyo.
Số điện thoại liên lạc: 096 XXX XXXX.
Nay tôi làm đơn này đề xin thực tập và nghiên cứu luận văn tại đơn vị.
Đề tài xin thực tập: Điều tra, phá án.
Thời gian thực tập: 3 tháng.
Đơn vị xin thực tập: Cục điều tra Hình sự Tổ Trọng án.
Nếu được đơn vị bố trí thực tập, tôi xin cam kết thực hiện các nội dung sau:
• Chấp hành và thực hiện nghiêm túc chương trình đào tạo, chủ trương thực tập do đơn vị quy định;
• Luôn tuân thủ nội quy, quy chế hoạt động, quy định đối với sinh viên thực tập, bảo mật thông tin, an toàn tài sản của đơn vị;
• Bồi hoàn các tổn thất, hư hao tài sản do bản thân tự gây ra với đơn vị (nếu có)
• Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật những nội dung đã cam kết.
Kính mong Ban lãnh đạo xem xét và tạo điều kiện cho tôi được thực tập tại đơn vị. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Kumamoto, ngày 21 tháng 3 năm...
NGƯỜI LÀM ĐƠN
Mayura Chiharu
*
* *
Thứ Ba, ngày 1 tháng 4. Trường Cao trung Shitora.
Khai giảng năm học - một trong những hoạt động có thể nói là rất ý nghĩa đối với các học sinh trẻ. Đây là dịp để bạn bè gặp lại nhau, cùng chia sẻ cho nhau nghe những niềm vui mà mình có được trong kỳ nghỉ trước, cùng nhau ngồi dưới sân trường xem các tiết mục văn nghệ của lớp mình hoặc lớp khác và nghe bài diễn văn chân thật về ngày tựu trường của hiệu trưởng; ngoài ra họ còn có thể gặp giáo viên chủ nhiệm mới hoặc một, hai bạn bè cùng lớp mới.
Nhưng đấy là trước đây, còn bây giờ e là không còn như thế!
Nhiều năm trở lại đây thì các học sinh đã phải nhập học sớm hơn nửa tháng để ôn lại kiến thức và chạy bài ôn thi để lấy điểm kiểm tra chất lượng đầu năm. Họ đã gặp lại nhau và đã bắt đầu vào chương trình học từ lâu, thế nên cái hoạt động khai giảng năm học "chính thức" vào tháng 4 có khi lại chẳng còn ý nghĩa mấy.
Hôm nay là ngày nhập học trở lại của các học sinh trường Cao trung Shitora sau gần nửa tháng nghỉ xuân. Hôm nay cả ba năm đều nhập học chung một ngày. Họ tập trung trong hội trường lớn. Thầy Hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu vài câu đầu năm như ngày khai giảng năm học thực thụ. Các học sinh năm Nhất mới vào trường cũng cảm thấy "mất hứng", đằng nào thì đến tháng 4 cũng phải tổ chức lễ khai giảng thêm một lần nữa, thế thì tại sao giờ phải đi học sớm? Đối với học sinh năm 2 hay năm 3 thì đã quá quen với cái "truyền thống" kỳ quặc của trường này.
Thầy Hiệu trưởng kết thúc bài diễn văn dông dài, đám học sinh bên dưới cũng vỗ tay cho có lệ. Sau đó để thay đổi không khí, thầy Hiệu trưởng bước xuống sân khấu nhường cho các tiết mục văn nghệ.
Sakai Emiko ngồi dưới chống cằm, mắt lim dim nghe tiết mục văn nghệ tiếp theo. Đó là một bài hát về tuổi học trò của một cô gái năm 2 trong Hội Học sinh, giọng hát khá hay và truyền cảm nên mọi người ủng hộ rất nhiệt tình.
Một cậu nam sinh cùng lớp ngồi kế bên, lấy tay chạm nhẹ vào vai cô:
-Ê, xíu cậu có đi đâu chơi không vậy?
Cô mở mắt từ từ, thở dài một tiếng:
-Không!
-Thế xíu tụi mình đi qua Bảo tàng Mỹ Thuật chơi, cậu có muốn đi với—!!
-Lát mình về nhà!-Cô thừa biết rõ là cậu này đang có ý định tán tỉnh mình từ lâu nên trả lời cũng chẳng mấy nhiệt tình.
Sakai là một cô gái gần như đã có mọi thứ trong tay. Cô là một tiểu thư con nhà giàu có, có vẻ bề ngoài xinh đẹp và thân hình quyến rũ. Ngay từ khi bước vào năm Nhất đã có hàng đống anh chàng học lớp trên "xếp hàng" ngỏ ý, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý ai cả. Cô đặt ước muốn của mình cao hơn thế. Cô thích được sánh đôi với một anh chàng điển trai, mạnh mẽ và có cuộc sống thú vị, hơn hẳn những cậu con trai tầm thường xung quanh.
Đành là trường này cho các học sinh tựu trường sớm, nhưng hôm nay các học sinh không học mà chỉ vào trường để gặp mặt đầu niên, nghe thầy Hiệu trưởng dặn dò vài thứ trong năm học này và Hội trưởng Hội Học sinh lên phát biểu vài ý, sau khi nghe vài tiết mục văn nghệ thì lại được về nhà.
Giáo viên dẫn chương trình bước lên sân khấu, cầm micro thông báo rằng buổi "họp mặt" đầu năm học đã kết thúc. Các học sinh bên dưới (chủ yếu là các học sinh năm Nhất mới vào) đều reo hò vui mừng vì ngày mai mới bắt đầu buổi học đầu tiên. Các học sinh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và ùa ra ngoài cổng trường, sau đó thì lại bắt đầu hẹn nhau đi chơi đâu đó lát nữa. Riêng Sakai thì không quan tâm mấy đến các lời rủ rê của đám bạn trong lớp, cô chỉ thích đi chơi với đám bạn cũ của mình.
Sakai không chạy về nhà vội, cô đang chờ hai người bạn thân của mình là Matsui Chiyami với Hanae Mie cùng về chung, cả ba vui vẻ gặp nhau trước cổng trường, rồi cùng bước đi.
Sakai mở lời trước hai cô bạn:
-Các cậu đã đến Công viên Nước Galaxy mới mở chưa? Ở đó có nhiều trò rất thú vị lắm.
-Mình chưa, nhà mình xa chỗ đó mà.-Matsui trả lời.
-Vậy chiều nay ba đứa mình đi đến đó chơi không?
-Ừ được á. Hanae, cậu đi chứ?
Cô bạn Hanae im lặng ngẫm một lát, rồi mới bắt đầu lên tiếng:
-Chiều nay chắc không được, mình phải đi học Toán rồi!
Sakai mặt nhăn nhó.
-Học cái gì lắm thế? Mới đầu năm mà!
-Ừ, gia đình mình bắt mình học từ bây giờ để thi Đại học sau này.
-Bộ gia đình cậu muốn cậu thi vào trường làm Tổng thống hay sao mà bắt học ghê vậy?-Matsui lên tiếng trêu đùa.-Cứ như bố mẹ mình này. Họ nói muốn chơi sao thì chơi, miễn đừng để ảnh hưởng đến kết quả học tập là được.
-Vâng! Má thì học giỏi rồi.-Hanae trề môi.-Lực học như con mà xem. Vớ vẩn một tuần năm buổi học thêm có khi còn ít ấy.
Ba cô bạn cười vang. Tiếng cười vang rộ cả một góc của con đường dẫn ra đường lớn. Hanae có thể nói là một cây hài của nhóm, bởi mọi lời trêu đùa của cô khi cất ra đều khiến người khác bật cười.
Sakai quay lại chủ đề chính lúc nãy:
-Vậy chiều mai cậu đi được không Hanae?
-Mai hả? Ừ được!-Cô gật đầu.
Ba cô nữ sinh lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ như lúc nãy, từ kế hoạch đi chơi chiều mai đến bàn về đám con trai trong trường. Lát sau, ba cô gái cùng bước ra đường lớn, họ vẫy tay chào nhau rồi tách nhau mỗi người một hướng ra về.
*
* *
Chiều ngày hôm sau.
Sakai đã hẹn hai cô bạn lúc 3 giờ rưỡi chiều, tập trung ở một cửa hàng tiện lợi gần trường.
15 giờ 15 phút.
Matsui là người đến trước, cô vẫn đi bằng xe đạp của mình. Cô dừng xe trước cửa siêu thị, rồi ngồi xuống một cái bàn nhỏ đặt bên ngoài cửa siêu thị đó. Cô nhìn xung quanh hai bên đường, hai người bạn vẫn chưa đến. Cô bấm tin nhắn: "Mình tới rồi đó, hai cậu tới chưa?" rồi gửi cho cả hai cô bạn.
Một phút sau, cô bạn Hanae đã trả lời tin nhắn: "Gần tới rồi!", nhưng Sakai vẫn chưa trả lời.
Năm phút sau, Hanae đã đi bằng xe đạp đến, cô cũng dừng xe cạnh bên xe đạp của Matsui
-Ủa? Sakai-san đâu rồi?-Hanae hỏi.
-Cậu ấy chưa tới nữa!
-Cái con nhỏ này. Là người đặt hẹn nhưng lại đến sau cả tụi mình là sao?
-Tý cậu ta đến giờ. Cô tiểu thư đó là vậy mà.
Hanae cũng ngồi xuống ghế. Matsui lại lấy điện thoại của mình ra, Sakai vẫn chưa trả lời tin nhắn, cô quyết định gọi, thế nhưng nhỏ không hề nhấc máy. Cô đành nhắn thêm một tin nhắn cho cô tiểu thư con nhà giàu: "Bọn mình tới hết rồi đó, cậu tới lẹ lên!"
Đúng 3 giờ 30 phút.
Sakai vẫn chưa tới, cả hai cô gái bắt đầu sốt ruột.
-Trời ơi cái con bé này, hẹn đúng 3 rưỡi mà chờ chưa thấy!-Matsui bắt đầu than.
-Chắc cậu ấy đang bận gì đó...
-Bận gì thì cũng phải gọi điện nói chứ!
Hanae im lặng không tranh luận nữa. Lát sau hai cô quyết định vào trong cửa hàng mua ít nước uống và đồ ăn vặt đợi. Hai người cố tình xem đồ để mua thật lâu, chủ yếu để giết thời gian.
Mua xong, hai cô gái lại bước ra khỏi siêu thị, Sakai vẫn chưa đến.
Hai người đành phải lại ngồi xuống ghế đợi. Matsui lấy điện thoại ra gọi tiếp mà vẫn không thấy nhỏ bắt máy. Cô chẳng muốn gọi nữa.
Hai cô gái lại trò chuyện trong lúc chờ đợi. Mải nói chuyện cả hai cô gái đã quên mất giờ giấc, họ lấy điện thoại ra xem, đã hơn 4 giờ!
-Mồ!! Cái con bé này tính cho tụi mình leo cây hả?-Matsui gãi đầu.
-Cậu gọi cho cậu ấy thử coi!-Hanae chỉ vào điện thoại Matsui.
Matsui bấm gọi thêm lần nữa. Cô cầm điện thoại nghe một hồi rồi lắc đầu.
-Kỳ vậy!! Hay gọi tới nhà cậu ấy thử?-Hanae nảy ý.
Matsui lại bấm máy gọi, lát sau mới có tiếng trả lời:
-/Alo?/-Một giọng đàn ông vang lên.
Nhận ra giọng của bố Sakai, Matsui trả lời ngay:
-Dạ chào bác! Cháu là Matsui, bạn của Sakai nè bác. Cho cháu hỏi là Sakai có ở nhà không ạ? Chiều nay cậu ấy hẹn tụi cháu đi chơi mà giờ lâu quá rồi chưa thấy tới!
-/...bla.../
-Dạ... Được rồi bác, cháu cám ơn.-Matsui gác máy. Cô bỗng trầm ngâm. Nhìn thấy biểu hiện lạ của cô bạn, Hanae dừng uống nước, lên tiếng hỏi:
-Ủa, sao vậy? Sakai-san đâu?
-Bố cậu ấy nói... Sakai ra khỏi nhà từ hồi 3 giờ rồi!
*
* *
Thứ Năm, ngày 10 tháng 4. Cao trung Teitan.
Mouri Ran ôm cặp rảo bước trên sân trường. Trên sân là vài cậu nam sinh đang chơi bóng đá, phần sân ở góc bên kia là vài cậu đang chơi bóng rổ, tiếng bóng va chạm liên tục xuống mặt sân lẫn tiếng hô hoán kêu gọi chuyền bóng tạo nên một không khí sôi động sáng sớm. Thỉnh thoảng trên sân lại thấy vài cặp đôi nắm tay nhau tình tứ... Nói chung cái cảnh quan sân trường quen thuộc này Ran đã chứng kiến mỗi ngày, không có gì mới.
Lên đến lầu 3, bước dọc hành lang qua vài phòng học, đến lớp 3-B của mình, cô bước vào. Trong lớp cũng chỉ mới có gần mười học sinh, người thì nằm gục lên bàn, người ăn sáng. Ran đặt cặp xuống ghế chỗ ngồi của mình. Ngồi ngay sau bàn của cô ấy là Suzuki Sonoko. Cô gái tóc ngắn đang nằm gục mặt lên bàn trông rất mệt mỏi.
-Mới sáng sớm đã ngủ rồi Sonoko?-Ran lay nhẹ cô bạn.
Nhận ra là cô bạn thân của mình, Sonoko ngồi dậy gãi đầu đang rối mù:
-Mệt lắm Ran.
Ran chợt nhớ tới việc hai ngày trước cô bạn Sonoko này trả bài không thuộc môn Hóa, bị cô giáo bắt chép phạt mười tờ giấy đôi. Cô mỉm cười hỏi:
-Hôm qua cậu thức đêm chép phạt hả? Xong chưa?
-Rồi! Xong rồi mình mới thành ra như vậy chứ.-Sonoko gật nhẹ đầu, mặt vẫn còn ngái ngủ. Cô cất cuốn tập để trước mặt xuống hộc bàn.-Oota-sensei thật quá đáng, tuần nào cũng bắt chép phạt cả chục bài. Vừa mệt vừa phí giấy phí mực.
Ran lại cười nhẹ trước câu than khổ hài hước của bạn thân. Cô vỗ vỗ vào lưng cô bạn.
-Thôi, còn năm cuối rồi, ráng để cô hành xác lần cuối đi.
Sonoko bắt đầu cười, lại nằm chống cằm lên bàn tay:
-Chả biết có sống nổi tới lúc đó không!
Ran và Sonoko là bạn thân suốt thời học mẫu giáo, học chung cấp 1, cấp 2, giờ cấp 3 họ vẫn tiếp tục được học chung.
Thấy cô bạn trông chẳng có sức sống khi nói tới chuyện học, Ran bèn nghĩ tới chủ đề khác vui tươi hơn để nói, và cô nghĩ đến bộ phim hình sự tình cảm của Nhật Bản trên mạng mà cả hai người cùng xem.
-Cậu coi "Vạch xuất phát" tập mới chưa? Tập cuối đó?
Nghe thấy chủ đề phim ảnh yêu thích, Sonoko bắt đầu có cảm hứng trò chuyện hơn. Cô ngồi dậy:
-Mình chưa. Mới coi tới tập 75 à! Mấy nay mình bận quá không có coi. Có gì đặc biệt không?
-À, tập cuối là nam chính đã tìm ra được cái gã giết người hàng loạt, chính là ông bác sĩ tâm lý. Nói chung hay lắm luôn á!-Ran hào hứng kể.-Trên báo người ta đăng đầy à!
Mặc dù bị cô bạn tiết lộ gần hết nội dung tập cuối nhưng Sonoko vẫn thấy phấn khích. Hai cô gái vẫn tiếp tục kể về nội dung phim.
-Mình nghe đồn còn có phần 2 nữa.-Ran nói tiếp.
-Vậy hả? Thật đáng mong chờ.
Đang nói chuyện phim một hồi, bỗng Sonoko im lặng vài giây. Cô chợt nhớ đến chủ đề mà sáng nay muốn bàn với Ran khi lúc nãy cô bạn nói đến "giết" và "báo đăng".
-À đúng rồi, cậu biết cái vụ mà mấy nay báo chí đăng rùm beng không?
Ran nghĩ tới hàng chục vụ khủng bố, giết người khắp thế giới đăng trên báo mỗi ngày nên không rõ mấy.
-Vụ gì?
-Hai cô bạn bên trường Shitora với Toubio bị bắt cóc trên đường đi học về, xong bị giết ấy.
Ran hiểu ra.
-À mình biết, cũng ghê thật.
-Không hiểu sao hai cậu ấy bị vậy ha?
-Tại vì hai cô gái ấy đẹp nên mới hấp dẫn thằng biến thái đó!-Một giọng nữ vang lên từ đằng sau.
Hai cô gái giật mình nhẹ. Cô nữ sinh ngồi dãy bên đã chồm sang nghe ngóng nãy giờ. Đó là Sera Masumi ngồi bàn bên cạnh Sonoko. Cô ấy là một thám tử giỏi Triệt Quyền Đạo. Thỉnh thoảng cô cũng hay xen vào các cuộc nói chuyện của hai cô bạn, đặc biệt trong lớp cô chơi chung đám con gái cũng hay chọc phá mọi người.
Cô ấy cười hì hì. Ran quay xuống.
-Sao cậu biết?
-Thì báo có đăng hình mặt hai nhỏ đó mà. Ai nhìn cũng xinh, có ai xấu đâu.-Sera nhún vai.
Hai cô bạn gật đầu trông có vẻ khá hợp lý, mà thật ra nguyên nhân này cũng chẳng có gì khó đoán. Sonoko quay xuống hỏi tiếp:
-Vậy theo cậu thì tên sát nhân đó là người ra sao?
Sera nhún vai.
-Sao mình biết được.
-Xời, tưởng nữ thám tử trung học thông thái lắm!-Sonoko làm mặt chọc quê cô bạn.
-Đấy là mình không thích ra tay điều tra thôi, chứ mình mà ra tay thì tên đó chỉ có "đứt"!-Ai đó mặt phiếm đỏ, lấp liếm bào chữa.-Nhưng mà cái gã đó bắt cóc rồi giết một lúc tới hai người trong nửa tháng mà cảnh sát chưa điều tra ra cái gì. Phải nói hắn khá là "cao tay" đi.
Ran đẩy nhẹ vai của cô bạn thám tử.
-Bộ cậu muốn tên sát nhân không bị bắt với hắn giết thêm nữ sinh à mà khen hắn cao tay?
Nghe Ran nói xong Sonoko cảm thấy hơi rùng mình, Sera thì chỉ nhe răng cười hì hì.
Bỗng một giọng nam khác bên phải lối đi lại vang lên:
-Yên tâm đi, hắn ta chưa đụng tới trường mình đâu.
-Cái gì?-Ran nheo mắt. Là Nakamichi của CLB Bóng đá. Cậu ta ngồi đối diện bên phải bàn Sera.
-Mình nghĩ hắn sẽ không muốn đụng tới hai cậu đâu Suzuki-san và Sera-san. Yên tâm!-Nakamichi nói tiếp.
Ran chớp mắt tỏ ý không hiểu. Hai cô gái được điểm tên trong lời nói của cậu ta cũng ngạc nhiên chẳng kém. Họ đồng thanh:
-Thế nghĩa là sao?
Nakamichi cười cười rồi co chân lên chạy mất sau khi để lại câu nói:
-Động não một chút đi các tiểu thư à! Đặt giả thiết hung thủ chỉ nhắm tới các cô gái đẹp và thân hình chuẩn thì chắc chắn tên hai cậu sẽ bị loại ra đầu tiên.
-Á à Nakamichi-kun! Lần này cậu chết chắc rồi.
-Đứng lại đó tên hỗn xược kia.
Ran mỉm cười nhìn cảnh ba người một nam hai nữ rượt nhau quanh trong và ngoài lớp học. Đưa tầm mắt ra ngoài trời cao, cô ước bầu không khí yên bình này sẽ tiếp diễn mãi.
***
2 giờ 50 phút chiều cùng ngày. Cao trung Teitan.
Lớp 3-C.
Mourita Kamizu chăm chú viết những câu phân tích Văn của thầy đang đọc vào vở, trong khi đám còn lại trong lớp đang gật gù, ai cũng đang mong hết tiết. Cô học khá giỏi, bạn bè trong lớp đánh giá cô cũng rất dễ thương. Thế nhưng từ trước đến giờ cô chưa đồng ý quen với bất kì chàng trai nào vì gia đình cô thuộc dạng nghiêm khắc. Cô phải tuân theo những quy tắc của gia đình.
Tiếng chuông tan học reo lên, tiết học buổi chiều chấm dứt.
-Ta nghỉ nhé, ngày mai ta sẽ phân tích tiếp!-Thầy dạy Văn học cổ điển nói.
Mourita bấm ngòi bút bi thụt vào, cô nhét nó vào bóp viết của mình, các học sinh khác cũng đứng lên dọn dẹp cặp sách và nói chuyện ồn ào rôm rả. Cô đã dọn dẹp tập vở xong, vừa định cầm cặp đứng lên ra về thì một cô bạn bước tới hỏi:
-Mourita-san, mai làm gì thế?
Mourita vốn chăm chỉ thế nên các tiết học sau cần chuẩn bị gì là cô nắm rõ nhất.
-Làm cái đề Toán trong đề cương mà bữa mới phát, với học Lịch sử Thế giới hai bài đầu.
-Cảm ơn!- Nói rồi cô bạn tung tăng đi ra cửa, nhanh chóng nhập bọn với đám bạn thân đã đứng sẵn ở đấy.
Cô thở dài, trông bọn họ thật lạc quan làm sao, còn mình thì...
Đã lâu rồi cô chưa đi chơi thư giãn với bạn bè. Do bố mẹ nghiêm khắc nên có khi cả năm cô chỉ được đi chơi vài ba lần, hơn nữa năm cuối này lịch học của cô ấy còn dày đặc hơn. Mỗi lần về nhà là Mourita chỉ kịp tắm rửa ăn cơm rồi lại vùi đầu vào đống bài học.
Về tới nhà, công việc đầu tiên Mourita làm là thay quần áo rồi nằm lên chiếc giường êm ái của mình nghỉ ngơi vài phút. Cô nằm dài lên giường, mặt hướng lên trần nhà, thở dài một hơi.
-Kamizu-chan, tối nay con có lớp phụ đạo nào không?-Tiếng mẹ cô vọng lên từ dưới nhà.
-Con không mẹ ạ!-Cô trả lời.
-Vậy ở nhà học đi nhé. Năm cuối rồi.
-Vâng!
Lần thứ hai trong vòng 1 phút cô ấy thở dài. Cô ước mẹ mình dễ tính như bố mẹ đám bạn trong lớp, hoặc chí ít, cô ước mình có thể lạc quan và yêu đời như bọn bạn.
Mourita ngồi lên bàn máy tính. Cô mở trang Facebook trước tiên. Đã lâu rồi cô chưa động vào nó, không biết trên đó có gì mới không nhỉ? Lướt một hồi qua các dòng status, hình ảnh của bạn bè hoặc của những trang người nổi tiếng, thỉnh thoảng cô ấy bấm like vài bài.
Hình như đã có chuyện gì đó. Cứ vài lần xoay chuột là cô thấy một người bạn share một status dài ngoằng. Gì thế nhỉ? Ai đó vừa viết một bài "triết lý" về tình yêu nam nữ? Một nhân viên công vụ đã lạm quyền ở đâu đó? Hay là lại một vụ bê bối giáo dục?
Rồi cô dừng lại trước một bài share của một người bạn cùng trường (bài share này đã được share cách đây hơn nửa tháng, cùng thời điểm với bài băng). Người đăng status mà cô bạn đó share là một người lạ. Nội dung đăng lên khá dài và được hàng chục nghìn người like, comment lẫn share! Mourita đọc lướt qua một hồi. Nội dung đại loại nói về cô bạn của người này bị bắt cóc trên đường đi học về, ngoài ra kẻ bắt cóc đã đoạt đi mạng sống của cô bạn ấy bằng cách đâm một nhát dao chí mạng vào tim và treo xác cô bạn trong một khu nhà kho bỏ hoang.
Dù Mourita đã từng nghe mấy người bạn trong lớp kể qua về vụ này trong một giờ ngoại khoá, nhưng điều đó vẫn không khỏi khiến cô rùng mình. Cô mở một trang web tin tức bên tab khác, quả nhiên ngay trang chủ là mục An ninh được nhiều người bình luận nhất:
"Kẻ sát nhân hàng loạt tàn độc! Lấy một mạng người bằng hai cách thức.
Ngày 2/4, một vụ án mạng đặc biệt nghiêm trọng vừa xảy ra trên địa bàn khu Yotsuya, quận Shinjuku, thành phố Tokyo. Nạn nhân là một nữ sinh tên S.E., năm cuối trường Cao trung Shitora.
Theo lời khai của bố nạn nhân, S đã ra khỏi nhà vào 3 giờ chiều vì có cuộc hẹn lúc 3 rưỡi, với mục đích là đi chơi cùng đám bạn. Thế nhưng hai người bạn của nạn nhân cho biết rằng S đã trễ hẹn đến nửa tiếng. Vì quá sốt ruột nên họ đã gọi điện về cho gia đình của S, và biết được cô đã rời khỏi nhà hồi 3 giờ. Đến tận 9 giờ tối cùng ngày, cảnh sát tìm thấy xác của cô bé trong trạng thái bị treo cổ trong một căn nhà kho cũ với một con dao vẫn còn găm ở tim.
Có thể nhận định rằng đây lại là một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng trong bao năm nay, cơ quan chức năng đã vào cuộc và đang điều tra kẻ thủ ác."
-Khoan! Người ta nói kẻ sát nhân hàng loạt? Tức là trước đây hắn đã giết người rồi sao?
Mourita tiếp tục kéo xuống phần tin tức HOT ở cuối bài viết. Đập vào mắt cô ấy là dòng chữ:
"Báo ngày 23/3: Kẻ sát nhân đã đoạt đi mạng sống của một nữ sinh bằng hình thức dã man nhất trong lịch sử."
Cô nhấn vào mục tin đó và đọc. Đây là vụ án đầu tiên của kẻ sát nhân hàng loạt, với cách thức giết người giống hệt vụ thứ hai.
*
* *
5 giờ chiều ngày hôm sau.
Mourita chạy như bay trên đường về. Nhà của cô phải đi qua con đường vắng người qua lại này thì mới về đến. Dù đã đi ngang con đường này cả chục năm nay, nhưng mỗi lần đi về nhà buổi chiều tối thế này khiến cô vẫn cảm thấy rùng mình. Mấy ngày nay báo chí liên tục đưa tin đến hai cô nữ sinh của hai trường cấp 3 đã bị bắt cóc và bị giết trên đường về nhà khiến cô cảm thấy rất hoang mang. Cầu trời cho cái gã sát nhân đó đừng chuyển mục tiêu sang trường mình!
Cô lắc đầu, cố không nghĩ đến chuyện ghê rợn đó. Rồi cô nghĩ đến cuộc trò chuyện với tụi bạn trong CLB Âm nhạc của trường vừa rồi, cô vẫn còn cảm thấy rất vui.
Mải suy nghĩ vẩn vơ, Mourita không may đụng phải một người đi ngược chiều khi cô chuẩn bị rẽ ra ngoài đường lớn. Vì cú đụng khá mạnh nên cả hai người đều ngã sõng soài về phía sau, rất may là không có thiệt hại gì về người, nhưng thiệt hại về thời gian thì có bởi chiếc cặp tap của người bị cô đụng phải đã bị bung ra, đồ đạc cá nhân, giấy tờ của người ấy đều rơi hết ra ngoài. Mặc dù rất đau sau cú ngã vừa rồi nhưng Mourita vẫn phải gượng dậy mà phụ giúp người ấy lượm lại đồ, bởi dẫu sao sự việc này xảy ra cũng đều là do lỗi của cô cả.
-Thành thật xin lỗi..
-Không sao đâu. Nhưng lần sau đừng chạy như vậy khi đến ngã rẽ nhé. Nguy hiểm lắm đấy.
Người lạ lắc đầu cười khổ, nhận lấy sấp giấy tờ từ tay Mourita rồi bỏ chúng vào cặp tap. Người con gái một lần nữa cúi người xin lỗi rồi tiếp tục bước chạy của mình. Trời đang ngả dần sang màu tối, còn cô thì đang ở cạnh một người lạ mặt trong một con đường vắng người qua lại, không vì lí do gì cả, cô phải rời khỏi đây ngay. Tâm trí cô đang gào thét như vậy.
-Chờ đã!-Trước khi Mourita kịp đặt chân ra ngoài đường lớn thì bỗng có một bàn tay nắm giữ cổ tay cô. Cô quay lại, người lạ nhìn cô, khẽ nghiêng đầu.-Xin thứ lỗi, nhưng làm phiền cô một chút.
—————
Cùng thời điểm đó, ở phía bên kia đường lớn - nơi đối diện với ngã rẽ của con đường vắng người qua lại:
-Ayumi-chan, mình về thôi con.
-V-Vâng...!
Ayumi lễ phép, gật nhẹ đầu rồi nắm lấy tay mẹ mà bước đi. Ánh mắt băn khoăn đến khó tả, cô bé quay đầu lại nhìn về phía con đường vắng vừa rồi. Hình như cô bé vừa nhìn thấy cái gì đó thì phải?!
✨✨✨Ủng hộ tui nha✨✨✨
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro