Chương 17

Quán cà phê, trong một góc.

"Chỗ này."

Matsuda đến sớm hơn tôi. Khi anh vẫy tay ra hiệu, tôi liền đi về phía anh.

Nhìn vẻ mặt bình thản của Matsuda, cảm xúc của tôi cũng dần lắng xuống.

Dù sao thì hôm nay là đến để học bù, vì vậy, hãy gạt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ!

Tôi giơ tay lên, "Bốp!" một tiếng, vỗ mạnh vào hai bên má.

Matsuda nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc: "... Em đang làm gì vậy?"

Tôi nghiêm túc nhìn anh: "Đây là cách để em tỉnh táo lại."

Matsuda nhìn tôi một lúc đầy vẻ khó hiểu, rồi đỡ trán thở dài: "Thôi được, em ngồi xuống đi."

Tôi ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh.

Đây là một quán cà phê tên là Weekend Eight, chuyên về không gian thư giãn. Nó giống như một buffet, mỗi người trả một khoản phí cố định là có thể ngồi cả ngày. Đồ ăn vặt, trà sữa, nước ngọt, cà phê, bánh kem nhỏ, kem lạnh... đều được phục vụ không giới hạn.

Tuy nhiên, những món bánh ngon hơn thì phải tự mua, dù sao chủ quán cũng phải duy trì sinh kế mà.

Bánh kem ở đây cũng khá ngon. Jirou đã giới thiệu rất nhiều lần, nên lần này tôi quyết định chọn chỗ này.

"Hôm qua anh cũng không ngủ ngon à?" Vừa nãy không để ý, lại gần tôi mới thấy dưới mắt Matsuda có quầng thâm nhạt.

Matsuda ậm ừ một tiếng, đặt một tập tài liệu đã được in sẵn trước mặt tôi: "Em làm thử xem."

Tôi lướt qua, đề bài có độ khó tương đương với các bài kiểm tra nhỏ ở trường tôi.

À, đây là muốn thử trình độ của tôi sao?

Tôi theo bản năng nhìn anh một cái. Matsuda nhạy bén quay sang: "Sao vậy?"

"Không có gì, không có gì."

Khi tôi cúi đầu làm bài, Matsuda lấy sách bài tập của tôi ra xem. Không khí trở nên tĩnh lặng.

Làm một lúc, tôi cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên thì vừa lúc đối diện với ánh mắt của Matsuda.

Đối diện.

Đối diện—

Cuối cùng, tôi không nhịn được nói: "Cái đó, anh có thể đừng nhìn em không? Sẽ ảnh hưởng đến phong độ của em đấy."

"Ồ." Matsuda đáp, rồi cuối cùng cũng cúi đầu xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải đề.

Vì đề không nhiều, tôi làm xong rất nhanh.

Trong suốt thời gian đó, Matsuda quả thật không ngẩng đầu lên nhìn tôi. Anh chống cằm, chán nản lật sách bài tập của tôi. Thấy tôi động đậy, anh mới nhướng mày: "Làm xong rồi à?"

"Làm xong rồi."

Khi Matsuda kiểm tra bài, lần này đến lượt tôi nhìn chằm chằm anh. Matsuda bất lực nói: "Em bảo tôi đừng nhìn em... Thế em nhìn tôi là được à?"

Tôi không hề che giấu sự "hai mặt" của mình: "Anh bận tâm sao?"

"... Tùy em."

Một lát sau, Matsuda dùng tay che nửa khuôn mặt: "... Thôi, em đừng nhìn tôi nữa, nhìn vào bài đi."

"Ồ."

Tôi dời tầm mắt xuống, nhìn bài thi một lúc thấy hơi ớn, cuối cùng lại dán mắt vào tay anh.

Ngón tay của Matsuda thon dài, trắng trẻo, nhưng một vài chỗ có vết chai sần. Không biết có phải là do tập luyện hay không. Ừm, nhưng anh ấy đâu phải làm việc liên quan đến súng ống nhỉ...

Đang mải suy nghĩ linh tinh, tôi không biết Matsuda đã chấm bài xong từ lúc nào.

Sau khi xem xong bài, Matsuda trầm ngâm một chút, rồi nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Tuy vừa nãy xem sách bài tập của em đã nhận ra, nhưng em làm cũng ổn mà? Điểm cao hơn tôi tưởng nhiều."

Tôi nhìn anh bằng nửa con mắt: "Sao lại ngạc nhiên vậy? Chẳng lẽ trong mắt anh, em là một đứa ngốc sao?"

Matsuda không có ý phản bác, thậm chí còn đồng tình: "Quả thật. Dù sao thì nếu không phải ngốc, cũng sẽ không cho rằng 3 + 4 = 6."

Tôi: "..."

Matsuda đang nói đến một lỗi tính toán trong bài tập lớn của tôi.

Tôi ấm ức nói: "Đó chỉ là do em bất cẩn thôi!"

Matsuda không bị lừa. Anh nheo mắt cười lạnh, dùng ngón tay thon dài gõ vào bài thi: "Thế còn bài này? Sao chỉ viết công thức rồi để trống vậy?"

Tôi nhỏ giọng bào chữa: "Bài này em không hiểu đề bài."

Tôi kể cho Matsuda nghe suy nghĩ của mình, rồi nói: "Sau đó em cảm thấy thiếu một điều kiện nên bị kẹt lại."

Nghe xong suy nghĩ của tôi, Matsuda im lặng một lúc, rồi mới kinh ngạc cảm thán: "Tôi nghĩ em không cần nâng cao năng lực học tập, mà đổi cái đầu có lẽ sẽ nhanh hơn. Dù sao thì cách tư duy này không phải ai cũng có."

Matsuda thành thật nói: "Đây chỉ là bài toán, tất cả điều kiện cần thiết đều có trong đề. Tại sao em lại liên hệ với thực tế?"

Tôi: "..."

Tôi tiếp tục ấm ức: "Em không nhịn được mà."

Bây giờ tôi đã hoàn toàn bình tĩnh. Tôi mà nghi ngờ anh ấy thích mình thì đúng là ngốc thật :)

"Trừ hai bài đó, còn mấy bài cuối em không giải được. Nhưng cái đó cũng bình thường. Chủ yếu là hai bài này, nhất là cái lỗi tính toán này... Có lúc tôi muốn mở đầu em ra xem bên trong cấu trúc thế nào."

Ô ô ô ô ô.

Tôi bực tức: "Đủ chưa? Mau giảng bài đi!"

Trừ bài "ô long" kia, còn ba bài cần giảng. Matsuda giảng xong, cảm thán: "Em thật sự rất thích để ý đến những chuyện nhỏ nhặt."

"Có thể là do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế." Tôi viết một chuỗi số, rồi vì chữ xấu mà xóa hết và viết lại từ đầu.

Matsuda theo dõi toàn bộ quá trình, đồng tình: "Quả đúng vậy."

"Em không thích kiểm tra đáp án à?"

"Sai." Tôi sửa lại: "Em có kiểm tra, nhưng không nhìn ra lỗi."

Matsuda nhìn tôi với ánh mắt như thể đang nhìn một người thiểu năng.

Tức thật, nhưng không thể phản bác.

"Nói cách khác, kiến thức cơ bản của em không có vấn đề. Chỉ cần sửa cái tật bất cẩn và rèn luyện tư duy thôi. Cách tư duy của em quá tệ." Matsuda bình luận.

Anh ấy suy tư: "Trước đây em học bù với ai?"

"Jirou." Tôi bình tĩnh: "Trước đây chúng em vẫn hẹn nhau cậu ấy giúp em học toán lý hóa, em giúp cậu ấy học các môn khác. Nhưng tuần trước cậu ấy đã cho em 'leo cây'."

"Jirou... là bạn thuở nhỏ của cậu à? Mối quan hệ của các cậu rất tốt sao?"

"Đúng vậy, tốt như anh và Hagiwara vậy."

Sau một hồi trò chuyện, chúng tôi tiếp tục học.

Người ta nói đàn ông tập trung là đẹp nhất. Nhìn Matsuda nghiêm túc giảng bài cho tôi, tôi không khỏi suy nghĩ linh tinh.

Tóc của Matsuda rất xoăn, nhưng khác với mái tóc dựng ngược, nhìn có vẻ thô của Jirou. Tóc của Matsuda trông bồng bềnh và mềm mại, cảm giác sờ vào sẽ rất dễ chịu. Đôi mắt anh ấy đen tuyền, nhìn rất thu hút. Ôi, tại sao mắt anh ta lại đẹp thế nhỉ...

Người đàn ông tóc đen bất mãn gõ bút lên bàn: "Này, em đang nghĩ gì đấy?"

Tôi nhìn vào mặt anh ấy, chậm rãi nói: "Chỉ là đột nhiên thấy anh rất ngầu."

"Đặc biệt là đôi mắt, rất đẹp và thu hút." Tôi thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng, tiện thể thắc mắc: "Anh đeo kính râm là để che bớt đào hoa hả?"

Matsuda như không ngờ tôi sẽ nói như vậy, hơi mở to mắt, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Tôi nhìn anh với vẻ mặt đầy chính đáng. Tôi không hề giả dối, vì đó là suy nghĩ thật lòng của tôi mà!

Chỉ là khen ngoại hình thôi, trước đây anh ấy cũng khen tôi đáng yêu mà?

"Tại sao em lại có suy nghĩ đó..." Sau một lúc lâu, Matsuda quay mặt đi, không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi. Anh vỗ mạnh tập đề mới lên bàn của tôi, hung dữ nói: "Học bù thì đừng có lơ đãng! Làm mấy bài này đi!"

Tôi: "Ồ..."

Sau đó anh ấy nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, ném lại một câu: "Tôi đi lấy đồ ăn vặt." rồi chạy mất.

Tôi không khỏi ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh: Anh ấy đỏ tai kìa!

Sao người đàn ông này lại có một sự tương phản đáng yêu như thế chứ! Anh ấy có vẻ ngoài cool ngầu mà!

Bình thường đeo kính râm, vẻ mặt ai cũng không quan tâm, vậy mà khi được khen lại thẹn thùng đến thế, nói thật thì kiểu tương phản này làm tôi khó kiềm lòng quá!

Tôi cố gắng nén lại trái tim đang đập loạn xạ, nhớ lại nửa tiếng trước anh ấy đã đối xử với tôi thế nào... Tốt lắm, đột nhiên lại bình tâm trở lại rồi.

Khi Matsuda quay lại, trên mặt anh đã không còn biểu hiện khác thường. Tôi giả vờ như không phát hiện, tiếp tục làm bài.

Trong không khí như vậy, chúng tôi giải bài thi suốt cả buổi sáng. Giờ nghỉ trưa, chúng tôi còn ngồi gần nhau xem phim.

Rồi không biết từ lúc nào, tôi đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, đã là 2 giờ chiều. Mơ màng lấy điện thoại xem giờ, tôi giật mình ngồi bật dậy, chiếc áo khoác trên vai cũng trượt xuống.

"Tỉnh rồi à?" Matsuda đang gõ phím, dừng tay lại, nhìn sang tôi.

Tôi ngây người nhìn anh. Cởi chiếc áo khoác của tôi ra, Matsuda để lộ chiếc áo len cổ lọ màu trắng bên trong. Anh đưa tay che miệng ngáp một cái, cả người trông rất lười biếng.

"Sao lại ngẩn ra thế? Chưa tỉnh ngủ à?"

Tôi túm lấy áo khoác của anh. Đầu óc có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng câu thốt ra lại là: "Sao anh không ngủ đi? Anh cũng mệt mà."

Matsuda liếc tôi một cái đầy bất lực: "Chúng ta chỉ có hai người. Nếu tôi cũng ngủ, đồ đạc bị trộm thì sao?"

Đúng vậy.

"Thế còn cái áo này..."

"Mặc dù quán có bật máy sưởi, nhưng ngủ thì vẫn sẽ lạnh chứ?"

Tôi im lặng một lúc: "Sao anh không gọi em dậy?"

Matsuda nói với giọng tùy ý: "Vì thấy em ngủ ngon quá."

"Nhưng như vậy thì lãng phí thời gian..." Tôi lẩm bẩm.

Matsuda nhìn tôi: "Tôi không muốn một ai đó vừa mới giảng bài xong đã ngủ gật."

Matsuda vẫn thẳng thắn như mọi khi, nhưng lần này tôi không lập tức phản bác mà im lặng nhìn anh.

Lâu rồi không thấy tôi đáp lại, Matsuda có chút không thoải mái: "Sao vậy?"

"Matsuda."

"Hả?"

Tôi không nói tiếp, mà chuyển chủ đề: "Hôm nay đến đây thôi."

Matsuda lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Tại sao?"

Tôi nói với giọng thành khẩn: "Em sợ ngày mai anh đi làm sẽ ngủ gà ngủ gật."

Matsuda: "..."

"Anh có quầng thâm mắt, là vì chuẩn bị cho buổi học bù hôm nay phải không?"

Matsuda sững lại, gãi gãi gáy, lấp lửng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi..."

Vậy là ngầm thừa nhận.

Vẻ mặt tôi trở nên nghiêm trọng: "Thật ra, em nghĩ lại rồi, nhờ anh học bù hình như quá phiền cho anh..."

Nghĩ đến công việc của Matsuda đòi hỏi sự tập trung cao độ, ngày thường đã bận rộn rồi. Nếu vì giúp tôi học bù mà thiếu ngủ, tôi cảm thấy rất tội lỗi!

Matsuda cắt lời tôi, nói một cách nhẹ nhàng: "Đừng nghĩ nhiều. Tôi sẽ không ép mình làm những việc không muốn."

"Tôi sẵn lòng giúp em học bù, chỉ vì tôi muốn làm vậy thôi."

Tôi ngây người nhìn anh, trái tim đập rộn ràng: "Ồ..."

Anh xoa nhẹ tóc tôi, nhếch khóe miệng: "Nếu thật sự cảm thấy phiền tôi, chi bằng nghĩ xem báo đáp tôi thế nào đi."

"Thật là, đừng có tự tiện xoa tóc em." Tôi nhỏ giọng phản đối, nhưng vẫn không hất tay anh ra.

"Tôi biết rồi."

Cuối cùng, buổi học bù vẫn kết thúc sớm vì Matsuda bị gọi đi làm thêm giờ.

Vẻ mặt anh ấy khi đi thật sự khó coi, khiến tôi không khỏi rùng mình.

Người làm công ăn lương mà còn phải trực chiến 24/7, thật đáng sợ!

Buổi tối, tôi nằm trên giường hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hai ngày nay, không nhịn được lăn qua lăn lại.

Tiếp xúc gần hơn, tôi phát hiện Matsuda thật ra cũng rất dịu dàng.

Chỉ là khác với Hagiwara. Sự dịu dàng của anh ấy chỉ dành cho những người thân cận, và đôi khi còn bị che giấu dưới những lời nói cộc cằn.

Tôi kể lại phát hiện này cho Hagiwara, anh ấy trả lời bằng một mặt cười: "^-^ Đúng rồi! Jinpei-chan thật ra rất dịu dàng, nhưng ít cô gái nào nhận ra điểm này.
Jinpei-chan mà biết Harunai-chan nghĩ vậy, chắc chắn sẽ vui lắm."

Nhìn tin nhắn này, nụ cười của tôi cứng đờ.

Khoan đã, ý gì đây, có phải là ám chỉ không?

Tôi cứ nhìn chằm chằm câu cuối cùng của tin nhắn.

Suy nghĩ đã tắt ngấm lại dần sống lại.

Chẳng lẽ Matsuda thật sự thích tôi? Nhưng theo tính cách của Hagiwara, đây có thể chỉ là khách sáo...

Vẻ mặt tôi thay đổi liên tục. Băn khoăn mãi, tôi lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy của ảo giác cuộc đời.

Nhưng nghĩ theo một hướng khác, nếu hẹn hò, chẳng phải tôi sẽ được học bù miễn phí sao... À, chỉ đùa thôi.

Suy nghĩ miên man một hồi, tôi cảm thấy hơi mệt.

Nhìn hoa văn ma pháp trận trên trần nhà, tôi lẩm bẩm: "Nếu hẹn hò thì..."

Nếu tôi và Matsuda hẹn hò thì...

Bước đầu tiên, chắc là phải đổi cách xưng hô nhỉ?

Suy nghĩ lại bay đi xa, tôi hắng giọng, nghiêm túc nói với con gấu bông thỏ trong lòng: "Jinpei."

Nửa phút sau, tôi run rẩy cuộn tròn lại trên giường, kéo chăn trùm kín đầu.

Thật xấu hổ quá!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro