Chương 41-42

Chương 41: Ngủ

Kumoi Kuuri đã có một giấc mơ.

Trong mơ, cô nhìn thấy những chiếc mặt nạ quỷ nổi lơ lửng.

Chúng giống hệt chiếc mặt nạ trên mu bàn tay của ông chủ "Strayed Deer Bar". Nhưng trong mơ, những chiếc mặt nạ đó trở nên cụ thể hơn rất nhiều.

Chúng vây quanh cô.

Nền xanh trắng, đôi mắt đỏ tươi chỉ có một con ngươi đen nhỏ như hạt gạo.

Chúng không chớp mắt nhìn Kumoi Kuuri, nổi lơ lửng và bơi lội xung quanh cô.

Khặc khặc khặc khặc... chúng cười về phía Kumoi Kuuri.

Kumoi Kuuri muốn hỏi chúng là ai, nhưng ngoài việc cười về phía cô, chúng không có bất kỳ biểu cảm nào khác.

Kumoi Kuuri cố gắng đuổi theo chúng, nhưng trong giấc mơ, chúng luôn giữ một khoảng cách khá xa với cô.

Trong khoảng cách đó, cơ thể Kumoi Kuuri tỉnh giấc khỏi cơn bóng đè khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu tới.

Cô cảm thấy cánh tay mình hơi tê.

Như thể bị thứ gì đó đè nặng. Toàn thân cô không thoải mái chút nào vì đã ngủ cả đêm trên sofa.

Nhưng trước khi ngồi dậy, Kumoi Kuuri phát hiện tay mình như bị một bàn tay khác nắm lấy, và một cái đầu đang gối lên cánh tay cô.

Cô nằm trên sofa ngủ. Anh ấy thì dựa vào sofa, ngồi trên thảm và ngủ.

Không biết có phải vì nhận thấy người trên sofa đã tỉnh hay không, Matsuda Jinpei nheo một mắt, nhìn Kumoi Kuuri một cái.

"Chào buổi sáng."

Giọng anh hơi khàn vì vừa tỉnh giấc, nhưng cũng ấm áp như tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm.

Kumoi Kuuri chớp mắt, nhìn nụ cười rất gần của anh, khi rút cánh tay về thì vai cũng hơi tê dại.

"Ngại quá, tối qua xem tin tức muộn quá, không biết ngủ thiếp đi lúc nào."

Matsuda ngồi dậy, nhìn cô xoa cánh tay, nghiêng đầu hỏi. "Nhưng em có vẻ không ngủ ngon lắm, gặp ác mộng sao?"

Khi Kumoi Kuuri ngồi thẳng dậy, cô vuốt mái tóc hơi ẩm ướt và nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh cả đêm.

Muốn nói về giấc mơ này...

Đó đúng là một giấc mơ không mấy dễ chịu.

"Em mơ thấy cái mặt nạ đầu quỷ đó." Kumoi Kuuri thì thầm.

"Mặt nạ đầu quỷ?" Matsuda vươn vai, quay đầu lại hỏi: "Cái hình xăm em nói hôm qua thấy trên mu bàn tay của Kougyoku Naboru à?"

"Ừm." Kumoi Kuuri tùy tiện lên tiếng.

Sau khi tỉnh giấc, Kumoi Kuuri đã gần như quên đi cảm giác khó chịu trong mơ.

Nhưng cái mặt nạ thì cô vẫn không quên được.

Cô ngồi dậy từ sofa, chỉnh lại tóc, sau đó lấy điện thoại bên cạnh, muốn xem còn bao lâu nữa thì đến giờ đón Kozaka Kozuyu.

Matsuda Jinpei cũng đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, anh thấy Kumoi Kuuri đang cầm sổ ghi chép viết vẽ gì đó. Anh lại gần nhìn thoáng qua: "Ơ? Em đang vẽ... cái mặt nạ đầu quỷ đó sao?"

Kumoi Kuuri gật đầu, nét bút rất nhanh đã phác họa chiếc mặt nạ đầu quỷ trên mu bàn tay Kougyoku Naboru lên giấy.

Matsuda Jinpei cầm lên xem xét một lát, cũng không nhớ mình đã từng thấy thứ này ở đâu, mà xé tờ giấy xuống, gấp lại rồi bỏ vào ví tiền của mình.

"Được rồi, tôi sẽ giúp em điều tra về thứ này sau."

Kumoi Kuuri gật đầu, thoáng nhìn thấy trong ví tiền của Matsuda hình như có một thứ rất quen mắt, cô đưa tay với lấy: "Đây là cái gì?"

"Này? Em giật cái gì thế..." Cảnh sát Matsuda cũng rất nhanh tay, đưa ví tiền giơ cao lên, không cho Kumoi Kuuri chạm vào. "Vật phẩm cá nhân! Cấm kiểm tra! Luật sư không có quyền khám xét người đâu nhé!"

"Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy cái ảnh mà lần trước chúng ta chụp trên nền tuyết khi điều tra vụ án ly hôn... Lần trước Kuriyama Midori nói muốn đi rửa cái ảnh đó ra, nhưng tôi vẫn chưa thấy ở văn phòng luật sư, là anh lấy đi sao?"

Kumoi Kuuri kiễng chân cố giật lấy, nhưng tên này ỷ mình cao ráo, nhất quyết không cho cô chạm vào mép ví tiền.

Vừa rồi khi Matsuda cầm ví tiền lên, Kumoi Kuuri đã nhìn thấy bức ảnh được đặt bên trong.

Vẫn là một bức ảnh... Kumoi Kuuri ngồi trên đùi anh, ôm vai anh, một tay nâng cằm anh, hai gương mặt kề sát nhau.

Thật sự là... muốn thân mật bao nhiêu thì có bấy nhiêu...

Quá mất mặt.

Mặt Kumoi Kuuri hơi nóng lên.

Chẳng phải điều này có nghĩa là, mỗi lần anh mở ví tiền của mình ra, người khác đều sẽ nhìn thấy nội dung bên trong sao?

"Không được không được! Mau lấy ra!" Kumoi Kuuri nhảy lên sofa để giật lấy.

Matsuda chạy đi: "Không."

"Chưa được tôi cho phép, tự ý đặt ảnh của tôi vào trong, anh đây là..."

"Lúc đó chính em tự ngồi lên mà."

"Anh đừng nói bậy, tôi rõ ràng là vì điều tra mới phải làm vậy!"

Matsuda Jinpei chạy vòng quanh trong phòng, Kumoi Kuuri không giật được ví tiền, liền đuổi theo người đang cầm ví.

Hai người một đường cãi nhau ầm ĩ, xách theo túi công văn của mình, đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu.

Cho đến Sở Cảnh sát Đô thị, chủ đề này vẫn chưa kết thúc.

Cảnh sát Matsuda ỷ vào việc đã đến địa bàn làm việc của mình, tung hứng ví tiền trong tay rồi viện cớ phải đi làm, nhanh chóng chuồn đi.

"Luật sư Kumoi, đây đều là đồ của cô Kozaka Kozuyu ạ." Thiếu úy Sato đưa những vật phẩm cá nhân của người bị tạm giữ cho Kumoi Kuuri, tiện tay xé luôn cái nhãn dán trên đó.

"Cảm ơn, cô ấy hiện ở đâu?" Kumoi Kuuri hỏi.

Thiếu úy Sato tìm một chỗ để Kumoi Kuuri chờ: "Shiratori đang đưa người đến, cô cứ đợi ở đây một chút là được."

Kumoi Kuuri gật đầu.

Sau đó cô cúi xuống xem đồ của Kozaka Kozuyu, bên trong không có gì đặc biệt, đơn giản là một ít ví tiền, một gói khẩu trang, một lọ thuốc trông giống vitamin, giấy tờ tùy thân, đồ trang điểm linh tinh.

Cô còn thấy một phiếu gửi tiền của bệnh viện, cùng với hóa đơn thuốc ghi lại việc mua thuốc.

Bệnh viện?

Trong nhà Kozaka Kozuyu có người nằm viện sao?

Kumoi Kuuri ghi nhớ vị trí bệnh viện xong, liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.

Tuy nhiên, người đưa Kozaka Kozuyu đến không phải Shiratori mà là cảnh sát Matsuda đang ngáp ngủ.

"Đây, tôi đưa người đến cho em rồi." Anh lười biếng bĩu môi, sau đó giơ một ngón tay, vẫy Kumoi Kuuri lại.

Ý tứ này quá rõ ràng. Anh muốn cô đến gần.

Kumoi Kuuri trước tiên đưa đồ của Kozaka Kozuyu cho cô ấy, sau đó nhẹ nhàng an ủi một câu rồi đi về phía cảnh sát Matsuda.

Cảnh sát Matsuda ngón tay vòng vào móc chìa khóa, lắc lư qua lại trước mặt Kumoi Kuuri nói: "Mọi chuyện lớn rồi."

"Hả?" Kumoi Kuuri sửng sốt một chút.

"Cái gì?"

"Nếu không thể hòa giải thành công, cha con Nomoto Osamu định kiện ngược lại thân chủ của em tội phỉ báng, bôi nhọ, hủy hoại danh dự người khác..."

"..." Kumoi Kuuri.

"Đây là 'thông tin nội bộ' mà thiếu úy Sato đã đánh cắp được, thân chủ của em hiện tại tình hình rất nguy hiểm đấy."

"..." Kumoi Kuuri.

Tình hình của Kozaka Kozuyu nguy hiểm đến mức nào, Kumoi Kuuri đương nhiên biết.

Bởi vì sau khi Kumoi Kuuri thuật lại những chuyện xảy ra khi Kozaka Kozuyu bị tạm giữ, thái độ của Kozaka Kozuyu vẫn rất kiên quyết, nhất định phải có 500 vạn tiền hòa giải.

Về lý do tại sao nhất định là 500 vạn. Sau khi Kumoi Kuuri và cảnh sát Matsuda đến địa chỉ bệnh viện ghi trên hóa đơn thuốc trong ví của Kozaka Kozuyu, họ liền hiểu ra.

Mẹ của Kozaka Kozuyu bị bệnh. Là bệnh về động mạch vành.

Không thể không nói, có một cảnh sát đi theo bên cạnh thực ra vẫn rất tiện lợi.

Mặc dù luật sư cũng có quyền điều tra, nhưng đôi khi muốn tra cứu tài liệu gì đó, thẻ cảnh sát tiện lợi hơn nhiều so với luật sư.

Hai người dựa gần máy tính, xem xét bệnh án của mẹ Kozaka Kozuyu, nghe bác sĩ nói: "Phẫu thuật bắc cầu tim cùng với các loại điều trị tiếp theo, cộng thêm những chi phí phát sinh có thể có trong tương lai, ít nhất phải có 500 vạn mới đủ."

Hai người liếc nhìn nhau.

Ừm, đây chính là lý do tại sao Kozaka Kozuyu nhất định phải có 500 vạn.

Trường hợp bệnh án này được cảnh sát Matsuda mang đi một bản sao lưu.

Kumoi Kuuri đi ra khỏi bệnh viện vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.

Cảnh sát Matsuda đi phía trước, quay đầu lại nhìn Kumoi Kuuri cười: "Theo tất cả tình hình hiện tại, đối với thân chủ của em vô cùng bất lợi. Em biết quốc gia chúng ta vào năm ngoái đã tăng tiền bồi thường cho các vụ án xâm phạm tình dục lên đến 250 vạn. Mặc dù chúng ta biết tại sao Kozaka Kozuyu muốn 500 vạn tiền hòa giải, nhưng ngay cả khi đưa chuyện này ra tòa án, những thẩm phán cứng nhắc đó cũng sẽ chỉ cho rằng thân chủ của em có mục đích rõ ràng."

Kumoi Kuuri đương nhiên cũng biết.

"Hiện tại việc cấp bách là phải biết tại sao Kozaka Kozuyu đột nhiên đồng ý hòa giải..."
Vừa rồi khi cô đưa Kozaka Kozuyu ra khỏi Sở Cảnh sát Đô thị, Kumoi Kuuri thấy cô ấy có vẻ không muốn nói gì với mình, nên cũng không hỏi.

Với tình hình như bây giờ, dù rơi vào mắt ai cũng sẽ hiểu.

Đây là một cuộc "giao dịch thể xác" không có sự đồng thuận.

Cảnh sát Matsuda thấy cô đi về phía ga tàu điện ngầm, liền hỏi: "Em định đi đâu?"

"Về văn phòng luật."

Cảnh sát Matsuda đi theo: "Hả? Em giờ phải về văn phòng luật sao? Tôi còn tưởng em sẽ đi nói chuyện với mẹ của thân chủ em chứ..."

"Nói chuyện gì đây? Nói chuyện để bà ấy thuyết phục con gái mình sao? Tình hình hiện tại rất tệ, bảo bà ấy đừng hòa giải sao?" Kumoi Kuuri không quay đầu lại.

"Nói cho cùng đây vẫn là chuyện của chính người ủy thác, nếu cô ấy cảm thấy nhận được tiền là kết quả tốt nhất, tôi không cần thiết phải thuyết phục cô ấy đưa ra quyết định khác."

Cảnh sát Matsuda chớp mắt, không đưa ra đánh giá nào về những lời của cô.

"Tôi chỉ cần tìm cách giúp cô ấy nhận được cái giá cô ấy muốn, là được." Kumoi Kuuri dừng bước, quay đầu lại nhìn cảnh sát Matsuda. "Điều tra chân tướng là trách nhiệm của cảnh sát mà, không phải sao?"

Cảnh sát Matsuda bị nụ cười mờ ảo đó của cô làm ngứa ngáy, trái tim như bị lông chim chọc ghẹo vậy.

Anh cúi đầu: "Tôi biết rồi, vậy tôi đi Sở Cảnh sát Đô thị. Hẹn gặp lại, bai ~"

Kumoi Kuuri gật đầu, khi quay người, cô lặng lẽ lấy điện thoại gọi cho Kuriyama Midori. Sau khi kết nối, cô nói nhỏ vào điện thoại.

"Midori-san, là tôi. Tin nhắn tôi gửi sáng nay cậu thấy chưa? Ừm? Cậu đã tìm được những người đến quán karaoke ngày hôm đó sao? Tuyệt vời quá Midori-san, chúng ta xuất phát ngay, tôi sẽ đến tìm chị."

Kumoi Kuuri cúp điện thoại, quay về phía bóng lưng của cảnh sát Matsuda làm mặt quỷ.

Thỉnh thoảng cũng phải chơi chút tâm cơ với bạn trai chứ.

-----------

Cảnh sát Matsuda: Tôi đào tim gan cho vợ tôi.

Kuuri: Tôi chơi tâm cơ với bạn trai tôi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Chương 42: Bạn gái cũ

Việc Kumoi Kuuri yêu cầu Kuriyama Midori làm thực ra rất đơn giản.

Đó là tìm ra tất cả những người đã đến quán karaoke hát cùng Nomoto Osamu và Kozaka Kozuyu vào ngày xảy ra vụ án
Chuyện này Kumoi Kuuri vẫn không muốn để Matsuda tham gia.

Lỡ những người đó nói điều gì bất lợi cho Kozaka Kozuyu, thì người bạn trai không thể giả làm nhân chứng này chắc chắn sẽ là "chướng ngại vật" trong vụ án thứ ba của cô!

Trong lòng nghĩ "Tôi là luật sư tôi lại không phải cảnh sát tôi không cần điều tra chân tướng tôi chỉ cần thắng", cô luật sư thu dọn đồ đạc chuẩn bị đón khách.

Vì Kumoi Kuuri là luật sư, nên Sở Cảnh sát Đô thị cũng không giấu giếm cô.

Đêm qua khi Matsuda đi xử lý mấy người ở "Strayed Deer Bar", Kumoi Kuuri đã đi tìm thiếu úy Sato để lấy video giám sát của quán karaoke. Sở Cảnh sát Đô thị cũng đã lập hồ sơ về chuyện này.

Kumoi Kuuri liền trực tiếp thông qua thông tin của Sở Cảnh sát Đô thị, tìm được số chứng minh thư của mấy người đó, sau đó tra ra thông tin cơ bản và số điện thoại di động của họ.

Không thể không nói, dù sao cũng là thư ký lâu năm bên cạnh Kisaki Eri.

Kuriyama Midori làm việc vẫn vô cùng hiệu quả.

Thông qua số điện thoại di động mà Kumoi Kuuri cung cấp, Kuriyama Midori chỉ mất chưa đầy nửa ngày đã liên hệ được với tất cả mọi người.

Nhưng Kuriyama Midori rất tò mò, khi chuẩn bị nước trà trong phòng trà, nhìn sáu bảy người đang ngồi trong phòng khách, cô nhỏ giọng hỏi: "Kumoi-san à, chị muốn hỏi những người khác về vụ án thì không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại gọi tất cả bọn họ đến vậy? Bản thân họ chẳng phải là bạn của Nomoto Osamu sao, chắc chắn sẽ nói tốt cho bạn bè mình chứ."

Kumoi Kuuri cười bí ẩn, không giải thích thắc mắc của Kuriyama Midori, mà nói với cô: "Pha cho mỗi người một ly trà, sau đó điều hòa trong phòng chỉnh đến 25 độ."

Kuriyama Midori "À" một tiếng, làm theo yêu cầu của Kumoi Kuuri.

Những người đó, vì là bạn của Nomoto Osamu, nên rất nhiều lời khai đều hướng về phía Nomoto Osamu.

Ví dụ như:

• "Ôi, lúc chúng tôi đến, thấy người phụ nữ trẻ đó cũng rất kỳ lạ. Nomoto Osamu vừa chia tay bạn gái cũ không lâu, lại quen được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, trông còn như sinh viên nữa. Thật lòng mà nói, lúc đó còn rất ngưỡng mộ thằng nhóc này."

• "Cái gì mà người phụ nữ kia và Nomoto Osamu không phải là người yêu sao? Thật khó tin, lúc đó Nomoto Osamu giới thiệu cô ta là bạn gái của mình trước mặt mọi người, cô ta cũng không phản bác mà. Sau đó tại sao lại kiện Nomoto Osamu cưỡng hiếp? Không phải là giá cả không thỏa thuận được sao?"

• "Đừng nói bậy, Nomoto không phải là loại người đó."

• "Biết người biết mặt không biết lòng, giống như lúc người phụ nữ kia đến, mọi người chẳng phải đều cảm thấy cô ta tính cách tốt, diện mạo tốt, nói chuyện cũng rất dịu dàng sao? Ai ngờ lại làm cái nghề đó chứ. Các anh đừng nhìn thằng nhóc Nomoto ngày thường văn vẻ lịch sự, thực ra thì, chậc chậc."

Rất tốt.

Mấy người quen biết nhau này cuối cùng đã nói đến những điểm khác biệt.

Kuriyama Midori nghe đến đó, dường như đã hiểu tại sao Kumoi Kuuri muốn tập hợp tất cả bọn họ lại.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Kumoi Kuuri, dịch ra phía sau Kumoi Kuuri, nhỏ giọng nói: "Hình như họ đều bắt đầu nói thẳng rồi."

Kumoi Kuuri gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn chính là hiệu quả này. Nếu tôi hỏi riêng từng người, họ sẽ vì không thân với tôi mà mỗi câu nói đều phải trải qua sự chọn lọc của não bộ. Ý thức đầu tiên của con người sẽ tự bảo vệ mình, họ vì là bạn của Nomoto Osamu, cộng thêm nghề nghiệp của Kozaka Kozuyu, sẽ theo bản năng mà mô tả theo một luồng ý kiến chung được nhiều người công nhận, để đảm bảo lời nói của mình không bị bác bỏ. Nhưng nếu có nhiều người quen biết nhau ở bên cạnh, họ sẽ có thể thả lỏng tâm trạng, tiến hành một số đánh giá giữa bạn bè."

Kuriyama Midori gật đầu: "Thì ra là thế, vậy cậu bảo tôi điều chỉnh nhiệt độ phòng đến 25 độ, là vì sao vậy?"

"Thực nghiệm khoa học chứng minh, con người sẽ thư giãn hơn trong nhiệt độ phù hợp." Kumoi Kuuri khẽ cong môi, nhìn vài người đang thảo luận sôi nổi trước mắt, biết mình nên dẫn dắt suy nghĩ của họ một chút.

Kumoi Kuuri nhận trà từ tay Kuriyama Midori, đi tới cười tủm tỉm nói: "Thì ra là chuyện như vậy à, xem ra tôi thật sự đã nhận một vụ kiện hoàn toàn không thể thắng rồi, sớm biết cô ấy là tiếp viên rượu, tôi đã không nhận đâu. Nhưng cũng không còn cách nào, tôi cũng hy vọng chuyện này có thể kết thúc sớm, dù sao lần trước khi tôi thấy Nomoto-san ở Sở Cảnh sát Đô thị, anh ấy phong thái hào hoa, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ cưỡng hiếp. Nếu chuyện này gây ảnh hưởng gì đến anh ấy, tôi sẽ mất tự tin vào nghề nghiệp của mình mất."

Kuriyama Midori đứng bên cạnh nhìn, quả thực muốn vỗ tay khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Kumoi Kuuri.

Cô ấy nói chuyện khéo quá. Hoàn toàn đặt mình vào góc độ của Nomoto Osamu để suy nghĩ vấn đề.

Vẻ ngoài xinh đẹp đôi khi có thể khiến người khác mất cảnh giác.

Hầu hết bạn bè của Nomoto Osamu đều là nam giới, khi thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, giọng điệu dịu dàng lại là luật sư, họ cũng đều thả lỏng tinh thần.

Một trong số đó, trông khá rộng rãi, vừa rồi cũng là người nói nhiều nhất, khi nhận trà từ tay Kumoi Kuuri liền vui vẻ nói: "Thật ra, Nomoto thực ra cũng chẳng bận tâm chuyện này đâu, nhà chúng tôi bản thân là tự mở công ty. Thằng nhóc này lại là một phú nhị đại, đừng nhìn nó ngày thường văn vẻ, thực ra thì rất biết chơi."

Mắt Kumoi Kuuri hơi sáng lên, nhưng không để lộ dấu vết mà giả vờ ngây thơ: "Ai? Đây là ý gì vậy? Mặc dù nhà Nomoto-san rất giàu, nhưng anh ấy không phải lần đầu tiên đến những nơi như vậy sao?"

Mấy người kia đều cười: "Không phải nói đàn ông chưa từng đến những nơi như vậy thì sẽ không biết chơi đâu nhé."

Kumoi Kuuri càng thêm "mơ hồ": "Hể?"

Mấy người kia lại cười nói: "Thực ra chúng tôi cũng chỉ nghe nói thôi, sau khi Nomoto Osamu chia tay bạn gái cũ, bạn gái cũ của anh ấy thường xuyên than vãn với chúng tôi."

"Vậy... tại sao vậy?" Kumoi Kuuri hỏi.
"Đơn giản là nói về... chuyện đó ấy mà."

Mấy người kia chỉ nói đến đó rồi dừng lại, không nói quá rõ ràng.

Nhưng trong lòng Kumoi Kuuri rõ ràng, họ đang nói về chuyện tình dục. Nomoto Osamu trong chuyện tình dục, hình như có sở thích đặc biệt nào đó.

Còn về sở thích đặc biệt đó là gì, mấy người này không nói tiếp, vì họ thực sự cũng không biết. Nói chính xác hơn, là bạn gái cũ của Nomoto Osamu đã không nói cho họ.

Tuy nhiên, Kumoi Kuuri vẫn thu được một số thông tin hữu ích.

Đó là Nomoto Osamu biết rõ Kozaka Kozuyu là tiếp viên rượu nhưng vẫn đưa cô đến gặp bạn bè mình, và công khai Kozaka Kozuyu là bạn gái của mình.

Ở điểm này Kumoi Kuuri cảm thấy mình không nghĩ sai. Nomoto Osamu căn bản không tôn trọng tiếp viên rượu, cũng không có ý định thực sự coi Kozaka Kozuyu là bạn gái của mình.

Sau khi tiễn những người này, Kumoi Kuuri liền ngồi trở lại chỗ của mình, bắt đầu sắp xếp những manh mối đã có, sau đó liệt kê những mối quan hệ hữu ích.

Kuriyama Midori trở về thấy trên bảng trắng có thêm một cái tên, tò mò hỏi: "Kumoi-san, chị cũng viết tên bạn gái cũ của Nomoto Osamu lên rồi à?"

Kumoi Kuuri gật đầu: "Cái này rất quan trọng."

Căn cứ vào lời kể của mấy người kia vừa rồi. Nomoto Osamu và bạn gái cũ chia tay chưa được bao lâu thì đã quen Kozaka Kozuyu.

Cho nên trên blog rất nhiều tài liệu chắc hẳn vẫn chưa kịp xóa đi.

Kuriyama Midori cảm thấy lúc này Kumoi Kuuri quả thực giống như thám tử tư vậy, vừa rồi Kumoi Kuuri và mấy người kia đều trao đổi địa chỉ blog, sau đó theo bình luận trong blog của đối phương tìm được blog của Nomoto Osamu, rồi theo nhật ký đọc của Nomoto Osamu, viết ra tất cả những người dùng nữ trong đó.

Cho đến cuối cùng, trong số những người dùng nữ đó tìm được blog của bạn gái cũ Nomoto Osamu.

Kumoi Kuuri cầm chuột, nhấp vào nội dung trên màn hình, lật xem tin tức blog của bạn gái cũ Nomoto Osamu.

Kuriyama Midori ở bên cạnh vui vẻ phục tùng: "Cái này mà chị cũng tìm được sao, chị giỏi quá."

"Hiện tại dù sao cũng là thời đại thông tin hóa, vừa rồi những người đó và Nomoto Osamu đều cùng chuyên ngành truyền thông. Tôi nhớ chuyên ngành này có một môn tự chọn yêu cầu kinh doanh blog cá nhân, và duy trì một lượng view nhất định. Cho nên tôi đoán họ chắc chắn đều sẽ có một trung tâm blog của riêng mình, để đảm bảo độ hot và lượng view, họ nhất định sẽ bình luận qua lại cho nhau."

Kumoi Kuuri vừa nói, vừa bắt đầu chụp ảnh nội dung trong blog.

Bên cạnh Kuriyama Midori luôn gật đầu: "Thì ra là thế."

Nội dung blog của bạn gái cũ Nomoto Osamu không nhiều, về cơ bản toàn bộ đều chia sẻ một số nội dung ăn uống, và một số hoạt động hàng ngày của bản thân.

Những bức ảnh chụp chung với Nomoto Osamu trước đây cơ bản cũng đã bị xóa gần hết, chỉ còn lại một số dấu vết dưới dạng văn bản chứng minh mối quan hệ trước đây của cô ấy với Nomoto Osamu.
Xét theo thời gian.

Hai người họ hẹn hò cũng không phải quá ngắn.

Kumoi Kuuri để lại một lời nhắn ở hộp thư đến của bạn gái cũ Nomoto Osamu, giới thiệu đơn giản về sự việc, nói rõ mình hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với cô ấy.

Đợi một lúc, Kumoi Kuuri thấy tin nhắn vẫn là [Chưa đọc], nên cũng không đợi đối phương trả lời, mà giao tài khoản này cho Kuriyama Midori.

"Nếu cô ấy trả lời tin nhắn, em nhớ nói cho tôi biết." Kumoi Kuuri dặn dò.

Kuriyama Midori gật đầu: "Yên tâm đi, nhưng chị còn muốn ra ngoài sao?"

"Ừm, tôi muốn đi một chuyến đến trường của Kozaka Kozuyu." Kumoi Kuuri nói.
Thông tin từ phía Nomoto Osamu quá ít, cụ thể vẫn phải hỏi Kozaka Kozuyu mới biết được. Ngay cả khi Kozaka Kozuyu không định kiện mà muốn hòa giải, cũng phải đưa ra một số tiêu chuẩn có thể đàm phán chứ.

Nhưng không ngờ.

Kumoi Kuuri và một vị hình cảnh nào đó lại nghĩ đến cùng một chuyện.

Vốn dĩ Kumoi Kuuri còn đang suy nghĩ làm thế nào để vào được học viện đó, nhưng khi nhìn thấy Matsuda ở cổng Học viện Âm nhạc và Nghệ thuật Hanabusa, Kumoi Kuuri vẫn rất vui mừng.

Thẻ cảnh sát đúng là một tấm thông hành vạn năng.

Matsuda có vẻ đã đến từ lâu. Bóng nắng chiếu lên sống mũi anh, khiến sống mũi anh quá thẳng, tạo nên sự đối lập rõ rệt giữa anh và những sinh viên trẻ trung, ngây thơ trong khuôn viên trường.

Anh mặc bộ đồng phục chính thức màu xanh đậm, quần dài thẳng tắp phác họa đôi chân thon dài của anh.

Bên hông cài một cặp kính râm, anh đứng một cách thư thái và lười biếng dưới gốc cây, nhìn xa về phía sân thể dục cao su.

Kumoi Kuuri cũng không biết anh đang nhìn ai. Nhưng trong ánh mắt anh có chút hồi ức trống rỗng.

Mấy năm trước.

Anh cũng là một thiếu niên trong ngôi trường này, bên cạnh còn có một người đi theo.

Những ngày tháng học sinh luôn tươi đẹp. Bởi vì tất cả mọi người sống trên cùng một mảnh đất và dưới cùng một bầu trời.

Họ cũng không biết tương lai mình sẽ đi về đâu. Chỉ là tận hưởng những buổi chiều nắng sớm vô lo vô nghĩ như vậy.

Đây là học viện nghệ thuật âm nhạc, rất nhiều học sinh đi ngang qua đều có hình ảnh tốt, trông có vẻ hoàn toàn thoát ly khỏi vẻ thư sinh của học sinh.

Matsuda nhìn bộ quần áo Kumoi Kuuri đang mặc, cười nói: "Em mặc cái gì thế này?"

Kumoi Kuuri cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng và váy dài trên người mình, nói: "Kuriyama Midori chuẩn bị đồ học sinh cho tôi."

"Sinh viên bây giờ không mặc cái này đâu, em bây giờ trông..." Matsuda khóe miệng cong cong. "Giống học sinh cấp ba."

Anh ấy tuyệt đối không nói dối.
Khuôn mặt Kumoi Kuuri vốn dĩ đã khá trẻ thơ, mái tóc đen nhánh rũ xuống bên tai, khi búi lên lộ ra một chút hình dáng vành tai. Ánh nắng chiếu lên nhuộm đỏ hơi ửng, tóc đen cũng ánh lên chút màu cà phê.

Chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi.
Cô ấy ôm sách, trên mặt đeo một chiếc kính không gọng tròn, trông ngoan ngoãn và non nớt.

Khi ngẩng đầu, đôi mắt hơi cong lên.

"Học trưởng ~ Hội kịch đi lối nào vậy ạ?"
Một nam sinh đi ngang qua bị câu "Học trưởng" ngọt ngào này gọi lại bước chân, mặt đỏ ửng gãi đầu một hồi, chỉ cho Kumoi Kuuri một chỗ, sau đó còn nói thêm: "Tôi đưa em đi nhé."

Kumoi Kuuri cười gật đầu: "Được ạ, làm phiền anh."

Matsuda "Hừ" một tiếng, nhìn Kumoi Kuuri đi theo sau nam sinh kia, ôm sách vào lòng cười tươi rói và ngọt ngào, bỗng nhiên có chút ảo giác về hình ảnh Kumoi Kuuri trước khi mất trí nhớ vẫn luôn đi theo sau lưng mình.

Anh ấy đã bao lâu rồi không nhìn thấy Kumoi Kuuri cười như vậy?

Mặc dù biết Kumoi Kuuri làm vậy để hoàn hảo hòa nhập vào ngôi trường này, giả trang mình là học sinh để thu thập thông tin cô muốn, nhưng mà...

Sao mà khó chịu thế nhỉ?

=================

Editor: trong những bộ tôi đang edit thì bộ này là nặng đô nhất :((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro