Chương 13

Shimayama Kiri tỏ ra rất nghiêm túc, thậm chí còn gỡ xuống mấy chiếc để nghiên cứu một lúc, cuối cùng lựa chọn cúi đầu nhìn về phía chú chó Border Collie đang ngồi xổm bên cạnh mình.

"... Hagiwara, về cái vòng cổ này... Anh muốn tự mình chọn không?"

Cô gái giơ mấy chiếc vòng cổ thú cưng với kiểu dáng khác nhau.

Border Collie xinh đẹp nghiêng đầu về phía cô, có chút ngượng ngùng lùi về sau một chút.

Dù nói thế nào đi nữa, chuyện tự mình lựa chọn vòng cổ, cũng quá khó mở lời, huống chi lại là vòng cổ thú cưng.

"... Nhưng mà, để tôi chọn, không phải càng kỳ quái sao?"

Đúng vậy.

Để cô gái mình thích chọn vòng cổ thú cưng cho mình hình như càng... kỳ quái hơn sao?

...

Hình như rất tuyệt đó chứ.

OvO

Chú chó Hagiwara tiếp tục lùi về sau, gâu lên một tiếng với cô ma nữ tiểu thư đang có chút chần chờ, ý bảo cô không cần quá để ý.

"... Thật sự để tôi chọn?"

"Gâu!"

Sau khi loại bỏ các lựa chọn quá đáng yêu và trang trí rườm rà, Shimayama Kiri chọn một chiếc vòng cổ bằng da màu đen bình thường cùng một chiếc thẻ tên cơ bản hình tròn.

Vẫn là mua cái gì trông đứng đắn một chút thì hơn, cô ma nữ tiểu thư giải thích như vậy.

Cô nhân viên cửa hàng phụ trách đăng ký nhiệt tình và chuyên nghiệp dò hỏi.

"Vậy, tiểu thư Shimayama. Tên của chú chó nhỏ là gì ạ?"

...

"Hagiwara."

... Là, là tên người sao?

Cô nhân viên cửa hàng giữ lại nụ cười làm ăn lễ phép, mặt không đổi sắc tiến hành đăng ký. "... Vâng, xin ngài vui lòng chờ một chút ở đây."

Không đợi quá lâu, cô nhận được chiếc vòng cổ, cùng với một chiếc thẻ tên thú cưng vừa được gia công khắc 【 Hagiwara 】 trên máy, và ngoài hình trang trí chân chó chạm nổi, phía dưới còn khắc một dòng chữ nghiêng tiếng Anh xinh đẹp.

Love Your Pet~

Shimayama Kiri: ...

Shimayama Kiri: ............

Shimayama Kiri im lặng lật mặt chiếc thẻ, mở to hai mắt, rồi nhanh chóng lật trở lại, nắm chặt đặt trong lòng bàn tay.

Sau đó nghiêm túc lại trang trọng nhìn cô nhân viên cửa hàng đeo chiếc vòng cổ thú cưng màu đen vào cho Border Collie.

Xin lỗi, Hagiwara.

Chú chó Hagiwara cảm nhận được cổ mình bị đeo vòng cổ, có chút không quen lắm hất đầu, sau đó lại chú ý đến vẻ mặt vô cùng không tự nhiên của Shimayama Kiri.

"Gâu —"

Sao vậy?

"Không có gì."

Cô ma nữ tiểu thư nói như vậy, ngồi xổm xuống gắn thẻ tên thú cưng vào vòng cổ của anh, trông ngược lại càng giống như đang che giấu điều gì đó.

À, anh đã nhìn thấy rồi.

Vừa rồi trên chiếc thẻ tròn hơi lớn bằng đầu ngón tay Kiri, có khắc chữ.

【 Chủ nhân: Shimayama 】

...

Mãi cho đến khi về nhà uống xong ma dược, chú chó Hagiwara vẫn còn ở trong trạng thái ngây người hoảng hốt.

Nhìn chú chó nhỏ hoạt bát biến thành chú chó nhỏ trầm mặc, cô ma nữ tiểu thư rối rắm một chút không biết có phải do ma dược mình nấu quá khó uống, hay là có biến cố ngoài ý muốn nào xảy ra.

Tác dụng của ma dược không nhanh đến mức uống xong là thấy hiệu quả ngay. Shimayama Kiri cùng chú chó Hagiwara đối diện bàn ăn, cùng nhau ăn bữa trưa được đóng gói mang về, tưới nước cho cây xanh nhỏ, sau đó vừa xem TV vừa vuốt ve chó nhỏ chờ Hagiwara khôi phục.

Cơ thể ấm áp mềm mại của chú chó Hagiwara dán vào cô, ngoan ngoãn yên tĩnh để cô ôm, thỉnh thoảng giở trò dùng tai và đuôi xù xù cọ cô, chóp mũi ướt át cũng sẽ chạm vào mặt bên của cô gái, yết hầu khẽ phát ra tiếng rên rỉ làm nũng.

Shimayama Kiri dần dần đắm chìm trong sự tấn công của chú chó nhỏ đáng yêu, sự chú ý cũng từ bộ phim truyền hình chuyển dời sang người chú chó Hagiwara, thuận tay sờ đến bộ lông mềm mại tơi xốp trên lưng anh, sau đó vuốt ve hai cái.

"Chó nhỏ ngoan..."

Lời còn chưa dứt, bàn chân đang ấn trên vai cô đột nhiên trở nên nặng hơn, cơ thể Border Collie gần sát lóe lên ánh sáng trắng, chói mắt khiến cô phải nhắm mắt lại.

Là sắp biến trở về sao?

Cánh tay đặt trên vai cô trở nên to lớn và ấm áp, ngón tay thon dài dường như đang nắm chặt. Cơ đùi gần sát cho dù cách lớp vải dệt cũng có thể cảm nhận được sự săn chắc rắn rỏi, đối phương dường như đang thở dốc nhẹ nhàng, sau đó thả lỏng chút sức lực, cảm giác nghẹt thở quá mức bị đè nén cũng tan biến rất nhiều.

"Hagiwara?"

"Ừm." Giọng thanh niên dễ nghe vang lên.

Xem ra thật sự đã biến trở về rồi, Shimayama Kiri thả lỏng mở mắt, sau đó lại hoảng hốt trong nháy mắt.

Lưng Hagiwara Kenji cường tráng hơi cong lên, lộ ra đường cong cơ bắp trôi chảy xinh đẹp cùng đường nét eo bụng rắn chắc rõ ràng.

Tai chó màu đen hình cung có chút tròn ở đầu nhọn, thăm dò ra từ giữa mái tóc mềm mại màu tối của anh, và ở chỗ xương cụt cũng mọc thêm một cái đuôi xù xù.

À, cho nên quả nhiên vẫn giữ lại tai và đuôi a.

Trên chiếc cổ dài trắng nõn của thanh niên đeo một chiếc vòng cổ bằng da cứng cáp màu đen, dưới khóa kim loại màu bạc, treo lủng lẳng một chiếc thẻ tên hình tròn hơi lớn.

Chiếc thẻ sáng lấp lánh viết tên của chú chó nhỏ.

Hagiwara.

Yết hầu Hagiwara Kenji bị bó ở chỗ vòng cổ màu đen mỏng manh kia, khẽ lăn động một chút.

"Chó nhỏ ngoan?"

Anh nhướng mày, đôi mắt rũ xuống đầy cuốn hút cười tủm tỉm nhìn về phía cô ma nữ tiểu thư.

Hai chân được bao bọc bởi quần dài màu đen tách ra quỳ ngồi ở hai bên Shimayama Kiri, khí vị nồng đậm, đầy tính tấn công và nguy hiểm cùng cái bóng che khuất ánh sáng, bao phủ kín mít cô gái.

Tay Shimayama Kiri vẫn đặt ở cổ đối phương, tóc mềm dài quét qua cổ tay cô, lòng bàn tay cô đang dán vào sau gáy nóng bỏng lại săn chắc của thanh niên.

Giống như khúc dạo đầu của một cái ôm hôn giữa những người yêu nhau thân mật.

Tư thế này, hơi có chút nguy hiểm.

Hagiwara Kenji chậm lại hơi thở, lơ đãng cúi đầu, nhìn về phía Shimayama Kiri gần như bị giam cầm trong lòng anh.

Áp lực và tính tấn công từ sự chênh lệch hình thể khiến cô trông như sắp không thể hô hấp. Vành tai cô ửng hồng lên vì nóng, ánh mắt cũng có chút lảng tránh.

Đang thất thần.

"Ừm? Kiri."

Hagiwara Kenji đè thấp giọng, như thể đã lăn đi lộn lại hôn cái tên thân mật kia trong miệng mấy lần, mới gọi ra, mang theo ý vị nhão dính dính lại hời hợt.

Anh rất có tâm cơ cố ý dán đến gần hơn một chút, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở đột nhiên nhanh hơn của cô vì căng thẳng, cùng với mùi hương thanh nhẹ trên người đối phương mà khứu giác trở nên mẫn cảm hơn sau đó đã ngửi thấy.

À, hơi có chút giống cảm giác đánh dấu lãnh địa và hưng phấn khi bắt được con mồi đâu.

Shimayama Kiri ngước mắt nhìn anh, đôi mắt màu hồng thủy như phủ đầy những mảnh sáng vụn vặt, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh và lý trí.

Ánh mắt như vậy ngược lại lại làm lòng chiếm hữu và hiếu thắng còn sót lại của anh một lần nữa sống lại.

Anh cư nhiên là người bị một ánh mắt liền khiến tim đập nhanh sao, thật vô dụng a.

Cái đuôi xù xù của Hagiwara Kenji khó có thể tự giữ mà giương lên, trên cánh tay cô ma nữ tiểu thư đang ôm cổ anh, bay nhanh mà như gần như xa quét tới quét lui, lại như là cố ý đang cố tình câu dẫn người.

"Hagiwara, anh đang vẫy đuôi kìa."

Shimayama Kiri có chút chậm rãi mở miệng.

"... Ừm."

Hagiwara Kenji không chút để ý đáp một câu, hơi nheo mắt, tai chó trên đỉnh đầu cũng nhẹ nhàng run run, thu hút ánh mắt của cô gái.

Nhưng so với nụ cười trong sáng rạng rỡ của thanh niên hai ngày trước, vẻ mặt cười như không cười lúc này mang theo chút ái muội và nguy hiểm trầm lắng dính nhớp, bỗng chốc lại khiến Shimayama Kiri ít nhiều lại có chút căng thẳng.

"Xin lỗi..."

Cô xin lỗi giữa bầu không khí trì trệ lại nhão dính dính.

"Ừm?" Suy nghĩ của thanh niên bị cắt ngang, nghi hoặc hừ ra một tiếng âm mũi buồn bã. "Làm sao vậy, tại sao lại xin lỗi."

Ngón tay trắng nõn mềm mại của Shimayama Kiri nhẹ nhàng khều khều chiếc thẻ tên hình tròn kia, kim loại mang theo ánh sáng phản chiếu vụn vặt, lắc lư chuyển sang mặt sau, lộ ra thứ cô càng không muốn nhìn thấy — hình điêu khắc chủ nhân và tên của mình.

Thế là Shimayama Kiri lại im lặng vươn tay quay nó lại.

Cô nhìn chằm chằm hàng chữ tên mà mấy ngày nay thường xuyên gọi thành tiếng, khó được có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Vì đeo vòng cổ cho anh."

Hơi thở Hagiwara Kenji cứng lại.

Không khí lại lần nữa yên tĩnh xuống.

Không tốt lắm.

Suy nghĩ phức tạp của thanh niên lại bắt đầu có chút hỗn loạn. Tư thế này, cảnh tượng này, lời thoại này, bao gồm cả tai và đuôi khó có thể kiểm soát của anh, còn có những ý tưởng không thể bị người khác biết đang gào thét dưới đáy lòng.

Tất cả đều đang nói cho anh biết.

Anh hiện tại, vô cùng muốn làm chuyện gì đó tệ hại, nói câu gì đó kỳ quái.

Thanh niên dùng đầu lưỡi đỡ đỡ chiếc răng nanh còn hơi dài trong khoang miệng, ánh mắt đọng lại một lát trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô gái, và ngón tay mềm mại tinh tế của cô, phân ra một tia suy nghĩ, cố sức đè nén ý tưởng đột nhiên bật ra trong đầu, muốn xông lên liếm liếm.

"Kiri."

Tuy rằng đã không phải lần đầu tiên nghe thấy cách gọi thân mật này.

Nhưng khi Hagiwara Kenji xưng hô như vậy, Shimayama Kiri vẫn cảm thấy, đối phương như là đã hóa cái tên hời hợt của cô thành một viên đường mềm mại ngọt ngào, sau đó ngậm trong miệng rồi mới mở miệng gọi ra vậy.

Ngay cả mỗi âm tiết đều đột nhiên trở nên mềm mại hơn.

"Không sao đâu, Kiri."

Giọng Hagiwara Kenji nhẹ nhàng chậm rãi khàn khàn.

"Khi dắt chó nhỏ ra ngoài, xác thật phải đeo vòng cổ mới đúng."

Bàn tay sạch sẽ xinh đẹp, khớp xương thư thái của Hagiwara Kenji nhẹ nhàng chế trụ bên cạnh chiếc vòng cổ màu đen đeo trên cổ anh, lòng bàn tay và da thuộc nhẹ nhàng vuốt ve và chạm vào, thỉnh thoảng còn cọ đến một chút làn da hơi ửng hồng phía trước vì bị kìm nén đè ép.

Trong âm cuối kéo dài và nâng cao của thanh niên, mang theo một chút cười khẽ không dễ phát hiện.

"Hơn nữa chỉ có đeo vòng cổ, người khác mới có thể biết, chó nhỏ là có chủ nhân a —"

...

Cái kiểu lời nói này cũng...

"Quá đáng."

Hagiwara Kenji nghiêng mặt về phía cô.

Là động tác theo bản năng tò mò lúc chó nhỏ nghiêng đầu nhìn chủ nhân.

... Thật sự quá quá đáng.

Tại sao cho dù biến thành người, cảm giác quen thuộc của chó nhỏ vẫn mạnh đến thế a.

À, bởi vì chưa hoàn toàn khôi phục sao?

Ánh mắt Shimayama Kiri dời về phía tai chó thò ra trong mái tóc mềm mại của thanh niên.

Nhìn cô ma nữ tiểu thư nghẹn lời rơi vào trầm mặc, Hagiwara Kenji chú ý tới ánh mắt cô, cười tủm tỉm hỏi.

"Kiri muốn sờ một chút không?"

... Cái gì?

"Tai đó."

Vẫn chưa kịp phản ứng, thanh niên đã cúi đầu, kéo tay cô đặt lên đỉnh đầu mình, dùng chiếc tai mềm mại cọ cọ cô.

Chiếc tai chó xù xù, mềm ấm, ngoan ngoãn đáng yêu run run trong lòng bàn tay cô.

Cái này hoàn toàn không giống với cảm giác bình thản khi sờ Border Collie a. Shimayama Kiri cứng đờ một hồi lâu, Hagiwara Kenji cũng ngoan ngoãn duy trì động tác bị sờ tai không nhúc nhích.

Đây chính là cảnh sát Hagiwara a.

Nhưng đây cũng là lông xù xù.

Giới hạn của Shimayama Kiri đang dao động.

"Gâu —"

"Ngoan quá." Shimayama Kiri theo bản năng xoa xoa chiếc tai chó mềm mại trong tay.

Hagiwara Kenji cọ lòng bàn tay cô, phát ra tiếng khịt mũi vui vẻ cùng tiếng rên rỉ làm nũng.

"Thích Kiri sờ như vậy, gâu."

...

Đã sờ đầu chó nhỏ... không, sờ đầu Hagiwara mười phút.

Không thể tiếp tục như vậy nữa.

Giới hạn hình như càng ngày càng thấp.

Shimayama Kiri khắc chế buông lỏng chiếc tai chó xù xù trong tay.

"Không sờ tai nữa sao?"

"Ừm, không thể tiếp tục như vậy."

Hagiwara Kenji ngửa mặt nằm trên sô pha, nghe thấy giọng Shimayama Kiri sau đó giật giật tai, vô tội ngẩng đầu nhìn cô, chiếc đuôi nhẹ nhàng móc lấy cẳng chân cô.

"A... Nhưng mà Kiri, nói như vậy, chó nhỏ là cần được vuốt ve." Giọng thanh niên trầm thấp, mang theo chút ngữ khí dụ dỗ.

Shimayama Kiri: ...

"Tai chơi chán rồi thì, chỗ khác cũng được nha ~" Hagiwara Kenji nắm lấy cổ tay cô, ấn ở ngực, rồi trượt xuống thêm một chút.

Xúc cảm đàn hồi mềm mại của cơ ngực và cơ bụng vô cùng tuyệt vời.

Shimayama Kiri: ............

Cảnh sát có tai và đuôi xinh đẹp thẳng tắp lại đáng thương nhìn cô.

"Gâu gâu —"

...

...

Hagiwara anh ấy... bây giờ đã hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ nữa rồi.

Tại sao vậy.

Rõ ràng lúc còn là chó nhỏ còn sẽ ngượng ngùng vì gâu lên tiếng và đeo vòng cổ mà.

Tại sao bây giờ uống ma dược đã cơ bản khôi phục hình người, ngược lại lại tự nhiên như vậy mà càng giống một con chó nhỏ hơn vậy?

Shimayama Kiri hoảng hốt ném miếng khoai tây chiên trong tay đi, Hagiwara Kenji nghiêng người, há miệng tiếp lấy.

"Răng rắc răng rắc."

Sau khi chú ý tới ánh mắt đầy ẩn ý của Shimayama Kiri, anh chớp chớp mắt nháy mắt một cái.

"Hagiwara, không được ăn như vậy."

"Nhưng mà là Kiri ném trước."

...

Shimayama Kiri lại lần nữa cầm lấy một miếng khoai tây chiên, đưa đến trước mặt anh, ý bảo anh không được ăn như vậy, làm lại một lần, sau đó lời nói thấm thía nói. "Vừa rồi là tôi sai, nhưng tôi cũng không ngờ Hagiwara anh thật sự đi tiếp, bây giờ nếu đã khôi phục, thì tự mình cầm ăn..."

Miếng khoai tây chiên bị ngậm đi, xúc cảm mềm mại ướt át trên đầu ngón tay chạm một cái rồi rời đi.

Hagiwara Kenji cong lưng, gác đầu lên vai cô, tai và mặt cùng nhau dán cọ tới cọ lui trên vai Shimayama Kiri.

"Nhưng mà chó nhỏ sẽ không dùng móng vuốt ăn đồ ăn, gâu—"

Shimayama Kiri: ...

Shimayama Kiri: ............ Chú chó lớn 22 tuổi bám người, thật khó chiều.

Ở lần thứ 7 bị yêu cầu sờ sờ đầu và vuốt ve anh, cô ma nữ tiểu thư chưa từng nuôi thú cưng cuối cùng không nhịn được cảm thán.

"Anh bám người quá đó, Hagiwara."

Hagiwara Kenji: !!!

Anh kinh ngạc mà lên án nhìn Shimayama Kiri, vẻ mặt như thể bị vứt bỏ và đả kích.

Làm sao có thể cảm thấy chó nhỏ trong nhà quá bám người chứ?

Chó nhỏ chính là phải dán dán.

Phải được sờ sờ đầu.

Phải gâu gâu mà làm nũng.

Cái đuôi của Hagiwara Kenji đều rũ xuống.

Shimayama Kiri vì sự vô tội và tủi thân lộ ra trong đôi mắt ướt át kia, cảm thấy có chút áy náy.

"Xin lỗi, Hagiwara, tôi..."

"Tôi còn chưa trách em hôm nay ở cửa hàng thú cưng sờ sờ chó nhỏ khác đó!"

Shimayama Kiri: "Cái đó..."

"Em ngược lại ghét bỏ chó nhỏ trong nhà bám người!"

Shimayama Kiri: "Cái kia..."

"Là được rồi thì không biết quý trọng sao Kiri! Tôi muốn tan nát cõi lòng chết mất! Gâu —"

"..."

Cô ma nữ tiểu thư không thể không lại một lần nữa bắt đầu hoạt động vuốt ve chó nhỏ lần thứ không đếm xuể.

Nói lại lần nữa, chú chó lớn 22 tuổi bám người, thật khó chiều.

=====================

Editor: Eo ơi sến rện lun~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro