Chương 2

Hagiwara Kenji (trong thân xác cô gái) ôm lấy người bạn thanh mai trúc mã thân yêu của mình, mắt lưng tròng.

Anh chỉ nhớ rõ sau khi tháo bom xong, đồng hồ đếm ngược trên màn hình lại tiếp tục nhảy số. Anh vừa kêu đồng đội chạy nhanh, vừa ôm quả bom chạy về hướng ngược lại với mọi người. Anh thậm chí không kịp gọi Jinpei-chan thành lời. Sau đó, vào giây cuối cùng, anh ném quả bom đang ôm đi.

Vừa mở mắt ra lần nữa, anh đã thấy mình đang ở trong phòng ngủ của một cô gái.

Hagiwara Kenji:?

Vậy là mình vẫn bị bom nổ chết ư? Nhưng đây là đâu?

Thế giới sau khi chết trông có vẻ giản dị quá.

Hagiwara Kenji vừa suy tư, vừa cau mày đứng dậy. Váy liền xinh đẹp, rườm rà nhẹ nhàng lay động tạo thành một vòng cung.

?

??

Váy ư???

Hagiwara Kenji kinh hãi cúi đầu.

Đúng là váy thật!!!

Anh run rẩy dời ánh mắt lên phía trước ngực. Dưới chiếc áo choàng nhỏ tinh xảo màu đen, một đường cong nhấp nhô phồng lên. Anh lại cứng đờ nhìn xuống sàn nhà, nơi có một đồ án màu đỏ máu, trông như một trận pháp ma thuật, phức tạp và thần bí.

Hagiwara Kenji, 22 tuổi, một trong hai át chủ bài của đội cơ động, anh chàng đẹp trai mặt liệt vừa xác nhận mình đột nhiên có thêm một vài thứ: ...

...

...

Tại sao lại có ngực chứ?!

Rốt cuộc chuyện này là sao??!! Chẳng lẽ mình đã chuyển sinh sang dị giới trở thành thiếu nữ phép thuật như trong manga anime sao???!!!

...

Chắc là không phải.

Mặc dù việc đột nhiên biến thành con gái khiến Hagiwara Kenji kinh ngạc không nhẹ, nhưng nhờ cảnh giác và khả năng quan sát xuất sắc, anh nhanh chóng xác định mình vẫn đang ở trong thế giới cũ. Kết quả này khiến anh an tâm không ít.

...

Cũng không đúng. Dù vẫn ở thế giới cũ, nhưng làm sao anh có thể đối mặt với chị gái và đám bạn thân của mình với thân phận một cô gái được chứ?

Hình như mọi chuyện lại càng... vi diệu hơn.

Hagiwara Kenji phức tạp nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, tâm trạng lẫn lộn.

"Oanh ———!"

Đây là... Tiếng nổ lớn!

Động tĩnh kịch liệt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Hagiwara Kenji mạnh mẽ lẻn đến bên cửa sổ, kéo rèm tối màu ra một khe hở, cảnh giác và thận trọng nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh ngoài cửa sổ.

Anh đột nhiên mở to mắt. Chung cư Azai?!

Hagiwara Kenji hoàn toàn không nghĩ nhiều nữa, vội vàng mở cửa xuống lầu, điên cuồng chạy về phía vụ nổ.

Ngay khi anh thoát khỏi vòng vây của đám cảnh sát và vừa bước vào phạm vi cảnh giới, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

"Này."

"Chỗ này không được vào..."

"Cô có nghe thấy không hả cô nương?"

Đến từ người bạn thanh mai trúc mã của anh.

Cảnh sát tóc xoăn mặt đen sầm nhìn anh, thiếu kiên nhẫn lại bực bội, dùng một giọng điệu và thái độ chắc chắn sẽ bị người dân tố cáo mà giận đùng đùng nói, sau đó định đuổi anh ra ngoài.

Hagiwara Kenji ngơ ngác nhìn anh ấy.

Thực ra sáng nay họ còn gặp nhau, anh cười hì hì chào Jinpei-chan, hẹn tối đi quán rượu. Anh bạn tóc xoăn "khùrr" một tiếng lạnh lùng lười biếng đồng ý. Sau đó, họ nhận nhiệm vụ từ Sở Cảnh sát Đô thị đi tháo bom ở hai nơi. Jinpei-chan còn mắng anh một trận vì anh không mặc đồ chống bạo động và động tác lề mề.

Rõ ràng là mới chia tay không lâu, cứ như vài phút trước bên tai còn văng vẳng tiếng mắng giận dữ, cao giọng muốn ói máu của người bạn thanh mai trúc mã.

Nhưng nhìn thấy đồng hồ đếm ngược bắt đầu chạy lại, và quả bom bị ném ra nổ tung thành ngọn lửa chói mắt rực rỡ ngay trước mắt, anh đã nghĩ mình chết chắc rồi, và nghĩ mình thực sự sẽ không bao giờ gặp lại Jinpei-chan nữa.

May mắn, may mắn.

Sự may mắn và vui sướng khi sống sót sau tai nạn khiến Hagiwara Kenji không kìm được mũi cay xè, anh xông lên ôm lấy người bạn thân.

Nhưng khi cơ thể Matsuda Jinpei đột nhiên cứng đờ, Hagiwara Kenji cũng nhận ra việc dùng thân xác người lạ để ôm người bạn thanh mai trúc mã là không ổn, hơn nữa đây lại là thân xác một cô gái.

Anh vừa định buông tay, thì bị một người nắm cổ tay kéo đi, rồi lại nhào vào lòng một người đàn ông cao lớn khác.

...?

Ai vậy?

Sự chênh lệch về sức mạnh do giới tính cơ thể mang lại khiến Hagiwara Kenji ấm ức nhận ra, hiện tại mình không thể thoát khỏi đối phương. Anh vừa phức tạp giãy giụa ngẩng đầu, liền nhìn thấy "Hagiwara Kenji" đang trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, tức là "chính anh".

Hagiwara Kenji: ...?

Hagiwara Kenji rất mơ hồ, rất kinh ngạc. Hagiwara Kenji muốn nói lại thôi, nuốt lời muốn nói vào trong. Nhưng nhìn thấy mọi người xung quanh đều im lặng quan sát, và người bạn thanh mai trúc mã tóc xoăn đã cứng đờ như tượng đá, anh quyết định vẫn là ngoan ngoãn ở trong lòng "chính mình" trước đã.

"Cái đó..." Anh đưa tay kéo lấy cánh tay "Hagiwara Kenji". "Anh..."

"Đến tên 'tôi' cũng không nhớ sao?" Shimayama Kiri (trong thân xác Hagiwara Kenji) nhấn mạnh giọng.

Hagiwara Kenji: ...

"... Hagi... Hagiwara."

Shimayama Kiri nhướng mày. Dù cô đã biết họ này từ cảnh sát tóc xoăn và các đội viên khác, nhưng muốn đạt đến mức không lộ sơ hở thì còn lâu mới đủ. Cô cần biết nhiều hơn.

"Vừa nãy không phải còn gọi anh ta là Jinpei-chan sao? Đối với tôi lại là 'Hagiwara'?"

Người cảnh sát tóc dài hơi rũ xuống đưa tay vén mái tóc dài đang hơi đổ mồ hôi lên, ánh mắt có chút nguy hiểm lại có chút không để tâm, mỉm cười mở lời. "Là không đúng? Đối với tôi cũng quá lạnh nhạt chút rồi đấy? Dù sao cũng thân mật hơn chút đi ——"

Các đội viên đội cơ động hít sâu một hơi lạnh.

"A..." Cô gái hơi cứng đờ chớp chớp mắt.

"Ừm?" "Hagiwara Kenji" rũ mắt nhìn cô gái có vẻ xấu hổ với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Kenji."

Hagiwara Kenji biết điều sửa miệng, gọi tên cơ thể của mình để trả lời đối phương. Hiện tại, người ở trong thân xác "Hagiwara Kenji" đại khái chính là chủ nhân của cơ thể hiện tại của anh. 

Mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, và không chừng tình huống này có liên quan đến đối phương, nhưng rõ ràng đối phương đang dùng cách này để khéo léo dò hỏi tên. Lúc này tốt nhất là nên hợp tác đưa thông tin cơ bản của mình trước, sau đó lấp liếm cho qua với những người khác, để giấu giếm tình huống kỳ quái hiện tại.

Điểm này thì trùng hợp với ý tưởng của Hagiwara Kenji. Để không bại lộ bất cứ điều gì, ngay cả khi bị chính cơ thể của mình ôm vào lòng, đối diện với khuôn mặt đẹp trai mặt liệt của mình mà gọi "Kenji", thì cũng có thể chịu đựng được!

...

Kỳ quá! Đừng nghĩ nữa!

...

Chưa từng đối mặt với khuôn mặt đẹp trai bức người của mình ở góc độ và khoảng cách gần như thế, Hagiwara Kenji cảm nhận được sự khác biệt và cảm giác áp bức do chiều cao và hình thể mang lại từ góc nhìn của một cô gái.

Trên người đối phương mang theo mùi khói súng nồng nặc, hoàn toàn lấn át mùi hương thanh lịch, dễ chịu vốn có trên người anh.

Cánh tay "Hagiwara Kenji" ôm cô gái. Anh vừa vì hành động đột ngột kia mà vô thức đưa tay đặt lên ngực "Hagiwara Kenji". Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại chạm vào cơ bắp hơi căng chặt trên cơ thể cũ của mình, mang đến một cảm giác kỳ lạ.

Hagiwara Kenji: ...

Kỳ quá à, muốn sờ thêm chút nữa.

Cả hai bên hoán đổi linh hồn có lẽ đều bị cơ thể ban đầu hấp dẫn, không kìm được muốn tiếp xúc thể xác với nhau nhiều hơn.

Shimayama Kiri đương nhiên cũng cảm nhận được sự thỏa mãn và an tâm từ những lần tiếp xúc thân mật dán dán này. Tâm trạng không tốt cả ngày hôm nay cũng khá hơn không ít.

"..."

Nhưng nhìn thấy hành động hơi "nghiện" và nóng lòng muốn thử của đối phương, Shimayama Kiri không nhịn được đè lại cổ tay đối phương. Giọng cô có chút bất đắc dĩ, lại mang theo chút trêu chọc vui vẻ.

"Đừng có sờ."

Các đội viên đội cơ động: ...

Matsuda Jinpei: ...

Hagiwara Kenji, người vừa nhận ra mình đang làm gì: ... ặc!

Shimayama Kiri cúi đầu nhìn người trong lòng, đánh giá khuôn mặt hơi cứng đờ nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp của mình một lúc, cũng không nhịn được đưa tay chạm vào má mềm mại của cô gái. Trông có vẻ nuông chiều và bao dung.

Matsuda Jinpei: ...?

Cảnh sát tóc xoăn nhìn cảnh tượng này, thần sắc hoang mang và vi diệu.

Mặc dù người bạn thanh mai trúc mã của anh luôn được yêu thích, đẹp trai, nói chuyện dễ nghe, EQ và IQ đều cao, luôn được vây quanh bởi các cô gái, trông có vẻ đa tình và không chuyên nhất. 

Nhưng anh hiểu rõ, Hagiwara Kenji chỉ là đối xử dịu dàng chu đáo với phái nữ, đôi khi cũng hưởng thụ cảm giác được săn đón mà thôi. Rõ ràng không thiếu người theo đuổi và người thích, nhưng anh ấy lại chưa từng có tiếp xúc quá thân mật với ai, ngược lại rất tôn trọng phụ nữ, đối xử với tình cảm cũng rất nghiêm túc. Bằng không Matsuda Jinpei cũng sẽ không thực sự quen với hành vi của Hagi và coi như không thấy.

Nhưng Hagi vừa rồi, không chỉ mạnh mẽ ôm lấy một cô gái, còn trêu ghẹo đối phương?

Matsuda Jinpei lâm vào trầm tư. Hagi hôm nay... có gì đó không đúng.

...

"Trước hết cứ xử lý xong chuyện nổ bom bên này đi." Shimayama Kiri chỉ nhéo nhẹ má cơ thể mình rồi thu tay lại, quay đầu nhìn chàng thanh niên tóc xoăn có vẻ rất quen thuộc với nguyên chủ.

Matsuda Jinpei đang nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Cô nhớ đến danh xưng thân mật mà vị cảnh sát kia đã gọi khi nhào tới anh ta lúc nãy, miễn cưỡng mở lời thêm một câu. "Jinpei."

Thứ lỗi cho cô, cô thực sự không thể thân mật gọi "Jinpei-chan" với một người vừa mới đánh cô không lâu.

Matsuda Jinpei: "..."

Tại sao không gọi Jinpei-chan? 

Là đang giận ư? 

Vì mình vừa đánh cậu ấy? 

Hagi lúc đó hình như quả thật muốn đánh trả, nhưng mình đánh có sai đâu. Tên đó làm chuyện quá đáng trước, Hagi đáng lẽ sẽ không giận vì chuyện như vậy mới phải. 

Chẳng lẽ là vì người phụ nữ này vừa nãy? 

Cô ta rõ ràng có quan hệ thân mật với Hagi, nhưng sau khi xuất hiện lại xông lên ôm mình trước. À, thảo nào người bạn thanh mai trúc mã vốn luôn tính tình tốt lại nổi giận, nhưng mà mình thật sự không quen biết cô gái kia mà!

Hagi quen biết đối phương từ khi nào? Chẳng lẽ, là giận cá chém thớt ư?

Matsuda Jinpei cảm thấy mình thật khó khăn.

"Chúng ta còn cần làm gì nữa không?"

Thấy đối phương mãi không lên tiếng, Shimayama Kiri không nhịn được mở lời lần nữa.

"... Có thể rút đội, sau đó về Sở Cảnh sát Đô thị viết báo cáo là được."

"Ừm." Cô bình tĩnh đáp lời. Dù sao cô cũng không phải người thật, chuyện này là công việc của vị cảnh sát kia.

Matsuda Jinpei lại lần nữa đờ ra. Hagi, người luôn ồn ào không muốn viết báo cáo, lần này lại đồng ý ngay.

Thật sự quá kỳ quái.

"Vậy hiện trường không cần tôi nữa ư?" Shimayama Kiri hỏi khi thấy mình rảnh rỗi.

"À, đúng là có thể nói là kết thúc... Hagi, cậu chờ đã!"

Nhìn thấy đối phương quần áo xốc xếch, có vết thương, lại chuẩn bị cất bước đi thẳng, Matsuda Jinpei gọi bạn thân lại, cau mày nhìn "Hagiwara Kenji". "Tôi đưa cậu đi bệnh viện?"

"Không cần." Shimayama Kiri vừa ôm lấy cơ thể mình, vừa hời hợt trả lời.

"Hả?!"

"Tôi tự đi là được."

Matsuda Jinpei đột nhiên sa sầm mặt. Anh ta chưa từng bị đối xử như vậy, hơn nữa Hagi vừa chạy thoát khỏi vụ nổ, lại còn bị thương, mà lại nói không cần anh ta đi cùng. Chẳng lẽ tên Hagi này thực sự giận không nhẹ ư? 

Có cần phải đánh thêm một trận nữa không?

"Nếu đã không có việc gì nữa, vậy tôi sẽ đưa cô ấy đi trước." "Hagiwara Kenji" ôm người trong lòng quay người.

"Thật sự không đưa luôn... không đưa luôn người bạn thân, đồng nghiệp kiêm bạn thanh mai trúc mã siêu cấp đáng tin cậy, siêu cấp đáng để tin tưởng, lớn lên cùng nhau này đi cùng sao?" "Shimayama Kiri" chớp chớp mắt.

"... Cậu còn muốn đưa người khác đi cùng sao?" "Hagiwara Kenji" dừng bước, rũ mắt nhìn cô gái.

Mọi người trong đội cơ động hít sâu vài hơi lạnh.

"Ừm." Hagiwara Kenji nghiêm túc và kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của chính mình, như thể muốn nhìn thẳng vào linh hồn đối phương.

"Không được, đây là chuyện của hai chúng ta." Shimayama Kiri thần sắc phức tạp khó hiểu. Đương nhiên là không được, chuyện này cô tuyệt đối không cho phép người thứ ba biết.

"Ai ——?!" Cô gái nằm trong lòng "Hagiwara Kenji", hơi mở to mắt. Đồng tử màu hồng ngọc long lanh, ngữ điệu kéo dài như đang làm nũng. "Thật sự không được sao?"

"Không được."

"Nhưng có anh ấy ở đây tôi sẽ an tâm hơn nha ~"

Shimayama Kiri:?

Matsuda Jinpei: ...?!

Đội viên đội cơ động: ...???!!!

"Hả? Khoan đã, Hagi, cô ấy..."

"Không sao, tôi hiểu hết." "Hagiwara Kenji" gật đầu lễ phép với anh ta.

Đội viên đội cơ động: Đội trưởng Hagiwara thật thảm quá!

Matsuda Jinpei khi nào đã bị Hagi đối xử xa cách lễ phép như vậy.

"Này!" Anh ta gào lên giận sôi máu.

"Tôi đưa cô ấy đi trước." Thanh niên tóc dài ngắt lời Matsuda Jinpei chưa nói hết, ôm cô gái rời đi không ngoảnh đầu lại.

Sau khi "Hagiwara Kenji" tuấn tú, dáng người cao ráo ôm cô gái xinh đẹp, kinh diễm rời đi, để lại những lời đối thoại gây mơ hồ cùng một hiện trường tĩnh mịch.

"... Chậc."

Matsuda Jinpei hung hăng, bực bội trừng mắt nhìn hướng Hagiwara Kenji rời đi, đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn hỗn độn của mình.

Rốt cuộc tình huống này là thế nào đây!

Mọi người trong đội cơ động nín thở nhìn nhau làm mặt quỷ: ... Tình tay ba ư? Rốt cuộc tình huống của hai vị đội trưởng và cô gái kia là sao đây! (Hóng hớt hóng hớt)

==========================


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro