Chương 103

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Ran đang cõng Hiroki đã ngủ say vì kiệt sức, đi ở bên cạnh Gin. Tiểu gia hoả này nhìn tròn tròn nhưng không phải thực nặng như vậy, cậu bé còn đang cắn tay lẩm bẩm cái gì, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy. "Ran", "Ngu ngốc", "Nhát gan" linh tinh nói.

"Cái tiểu gia hỏa này, không nên ở trong mộng cười nhạo ta đi?" Ran thực hoài nghi mà dựng lên lỗ tai nghe ngóng, hắn lại xoay đầu ngáy ngủ khò khò.

Gin cười nhạt một tiếng, tuy không có nhiều lời, nhưng ý vị trào phúng mười phần.

Ran sớm đã thành thói quen bị hắn coi rẻ hằng ngày không chút nào để ý, ước lượng tiểu gia hỏa hôm nay tâm tình thật vui mà tiếp tục "lầm bầm lầu bầu".

"Hôm nay thật sự thực vui vẻ, ta đã lâu không có chơi đến như vậy vui vẻ, đáng tiếc còn có thật nhiều hạng mục không có chơi đến, về sau có cơ hội chúng ta lại đến chơi đi? Ta rất muốn chơi địa tâm trải qua nguy hiểm......"

"Người dọn vệ sinh thật sự giỏi như diễn viên, hắn bổng nhiên cất giọng còn dọa tới ta nhảy dựng, nơi này thật sự mộng ảo giống như trong thể giới cổ tích."

"Ta rất thích cái mặt hộp dây chuyền trang sức kia, rõ ràng thật cổ điển lại tinh xảo, Hiroki còn cười nhạo ta, chính hắn cũng không xem lại mình khi nhìn thấy cái mũ hải tặc, chân đang đi liền bất động! Bất quá ta cảm thấy trang phục cùng cái mũ cao bồi miền tây kia thực thích hợp với Julian tiên sinh nha!"

"......"

Hai người liền như vậy một người không ngừng nói chuyện, một người khác xụ mặt không biết có nghe vào hay không. Rốt cuộc ra tới ngoài cửa, một bên nhân viên đang cầm máy chụp ảnh "rắc rắc" đã chụp cho bọn họ một cái ảnh chụp chung, sau đó đem ảnh chụp được đưa qua.

"Vợ của tiên sinh thật là trẻ a!" Đối phương không nhịn được lời khen nói "Con của hai người cũng thực dễ thương!"

Đang ở lúc Ran xấu hổ ngượng ngùng, Hiroki trên lưng nửa mơ nửa tỉnh mà lầm bầm nói "Cám ơn chị gái, chị cũng thực đáng yêu!"

Âm thanh của trẻ con mông lung buồn ngủ, dẫn tới máy cô gái gần đó liên thanh than đáng yêu, thời điểm để Ran biện giải đã bị trôi qua, chỉ có thể nếu máo mà gánh lấy danh "mẹ" này.

Thấy tay Gin cắm túi, một bộ dáng bàng quan thảnh thơi xem diễn, cô giận sôi máu "Ba đứa nhỏ, tay ta mỏi, đổi người!" Nói xong Rắn liền đem Hiroki ôm về phía trước, cười tủm tỉm đem Hiroki ném vào trong lồng ngực hắn.

Gin theo bản năng đỡ lấy, Hiroki từ trên lưng Ran lăn đến khuỷu tay rồi tiếp tục lăn vào lòng hắn, một chút ý tứ tỉnh lại cũng không có, còn tìm cái tư thế thoải mái nhất chép chép miệng. Gin phảng phất giống như đang ôm một cái bom hẹn giờ, toàn thân đều cứng đờ. Ánh mắt hắn hung ác đến cực điểm mà trừng mắt Ran, mà Ran thì cười đến không thấy mắt, nhóm chân lên  ở cằm hắn hôn một cái.

"Cảm ơn ba ba!"

Nói xong cô giơ bức ảnh kia lên lắc lắc, bức ảnh đang dần hiện ra. Trên đó có nam nhân lãnh đạm cao lớn, nữ nhân tinh tế nhu mỹ lại có thêm một tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp, ba người nhìn qua thế nhưng thật sự có loại kỳ diệu hài hòa, tựa như thật giống là người một nhà. Gin dừng lại một chút, chung quy cũng không ném xuống tên tiểu quỷ trong lòng hắn đang híp mắt giả vờ ngủ.

Đi ra khỏi cổng công viên giải trí, những mộng ảo và cực vui vẻ đều bị lưu lại phía sau, ánh trăng thanh lãnh chiếu sáng lên hiện thực ban đêm vắng lặng.

Hắn rũ mắt nhìn chăm chú cô nương đang ôm cánh tay hắn cười giảo hoạt. Bóng dáng của hai người càng lúc càng kéo dài cuối cùng giao hòa ở bên nhau. Nam nhân tự giễu kéo kéo khóe môi, đại khái hắn thật là mất lý trí mới có thể ở giờ phút này cảm thấy lồng ngực trống rỗng của hắn được lấp đầy.

Thời điểm đưa Hiroki trở lại viện phúc lợi, cậu bé không thể tiếp tục giả bộ ngủ nữa, Gin ngồi đợi ở trong xe, một mình Ran nắm tay cậu bé trở về. Hiroki không hé răng gắt gao lôi kéo hai ngón tay Ran, không còn cái thần thái tiểu vô lại khi chơi đùa ở công viên giải trí.

Chuông cửa vang lên không bao lâu, các giáo viên của viện phúc lợi nôn nóng mà mở cửa, nhìn thấy được Hiroki mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí có chút nghiêm khắc "Con như thế nào lại chạy đến một nơi xa như vậy? Quá nguy hiểm!"

Hiroki không trả lời, chỉ là cúi đầu dùng chân trên mặt đất cọ xát, Ran vội vàng xin lỗi muộn như vậy mới đem cậu bé trở về, các cô giáo ở viện phúc lợi nào có ý tứ muốn trách cứ, tự nhiên mà cảm tạ Ran đã chiếu cố quan tâm cậu bé một ngày.

Giáo viên đem Ran cùng Hiroki mời vào trong phòng, cái viện phúc lợi này trang hoàng thật không tồi, có thể thấy được tỉnh Chiba giúp đỡ không ít. Sau khi đi vào, giáo viên mời bọn họ vào phòng tiếp khách, cũng để Hiroki cùng các đứa trẻ khác cùng đi rửa mặt chuổn bị đi ngủ.

Chờ thân ảnh nho nhỏ của hắn biến mất, nữ sĩ viện trưởng hiền từ hòa ái hướng Ran rót một chén trà đẩy lại đây, thanh âm ôn nhu mà nói "Thật xin lỗi, đứa nhỏ này đã thêm phiền toái cho hai người, cậu bé thường xuyên chạy ra ngoài chơi, không nghĩ tới lần này hắn thế nhưng có thể chạy đến tận công viên giải trí, là sơ suất và sai lầm của chúng ta."

Ran lắc lắc đầu liên thanh nói không có "Kỳ thật hôm nay có Hiroki làm bạn, chúng ta cũng chơi thực vui vẻ, cho nên xin đừng trách cứ hắn quá nhiều."

Viện trưởng hòa ái nói, "Sẽ không, xin yên tâm. Hiroki là một đứa bé đáng yêu, tâm tư tinh tế, ngày thường tuy rằng thích chơi đùa nhưng rất ít khi gây ra phiền toái. Hôm nay... thật ra hôm nay là sinh nhật của hắn."

Thấy Ran mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, viện trưởng cười cười giải thích nói "Ngày sinh nhật này thật ra là do chúng ta đặt cho hắn, là ngày mà hans điên viện phúc lợi Chiba. Chẳng  là nơi này sinh nhật của bọn trẻ thật sự quá nhiều, ngoài việc sau khi ăn cơm tối xong là có thêm một cái bánh kem rồi cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật, thật sự không có biện pháp vì một bé mà tổ chức nên một bữa tiệc lớn náo nhiệt, cho nên hắn chạy đi ra ngoài ta cũng cảm thấy thực áy náy."

Ran cúi đầu yên lặng uống ngụm trà, sau một lúc lâu nói giọng khàn khàn, "Ta có thể cùng Hiroki lại nói nói mấy câu sao?"

"Đương nhiên." Viện trưởng cười nói.

Một lát sau Ran ở hành lang gặp được Hiroki đã thay quần áo ngủ, hắn mang theo mũ thuyền trưởng hải tặc hướng Ran cười chạy tới.

"Ran, là tới cùng em chào tạm biệt sao?" Hắn cười tủm tỉm nói.

Ran nhìn hắn hốc mắt hồng hồng, cười khẽ gật gật đầu, "Ân, chị phải về nhà rồi, cho nên tới chào em ."

"Ngô, vậy Ran mau trở về đi thôi, nếu không chú ấy ở trên xe chờ lâu lại sẽ trừng Ran."

Ran ngồi xổm xuống cùng hắn nhìn thẳng, "Hiroki, em hôm nay vui vẻ sao?"

"Em hôm nay thực vui vẻ, là một ngày vui vẻ nhất!" Nói tới cái này không chỉ có vành mắt hắn hồng hồng liền cả mũi cũng hồng hồng lên "Em về sau sẽ nhớ đến Ran, Ran sẽ nhớ tới Hiroki sao?"

"Sẽ!" Ran cười cười bóp chóp mũi của hắn, từ trong cổ áo móc ra mặt dây chuyền mà hắn cười nhạo, bên trong là hình ảnh của bọn họ, bởi vì lúc ấy Gin khí lệ tràn đầy mà khinh bỉ hai người bọn họ, hơn nữa còn dọa lui nhân viên công tác, cho nên cuối cùng ảnh chụp chỉ có Ran cùng Hiroki, vừa vặn vừa khít mặt dây chuyền, hai người lúc đó đều ở trạng thái là hét chói tai nháy mắt bị chụp lại, nhìn qua thập phần khôi hài.

"Cái này tặng cho em, em vẫn muốn lưu lại kỉ niệm a!" Ran lấy ra một cái ấn chuột Mickey, cũng là ở công viên giải trí mua, đặt vào tay Hiroki tờ giấy nói "Đây là số điện thoại của chị, đây là địa chỉ của chị, chúng ta lập ra ước định, mỗi năm về sau đến ngày sinh nhật của em, đều có thể gọi cho chị, chị mang em đi chơi, cho nên lần sau em không được một mình trộm chạy ra ngoài xa như vậy, được không?"

"Thật vậy sao?" Hiroki đôi mắt một chút sáng rỡ, "Ran sẽ không quên đi?"

"Sẽ không!" Ran chém đinh chặt sắt, "Chị từ trước tới nay nói chuyện giữ lời, hơn nữa viện trưởng đã đồng ý, chị về sau có rảnh liền tới tìm em chơi."

Hiroki hung hăng lau đôi mắt một phen, tiến lên ôm lấy cổ Ran, thân hình nho nhỏ ôm ấp lấy cô "Ran, ta thích Ran nhất, Ran nhất định không được quên ta."

"Chị cũng thích Hiroki. nhất" Ran gắt gao ôm lấy thân hình nhỏ bé của hắn.

"Kia, nếu tương lai Ran cùng Julian tiên sinh kết hôn, em lúc đó còn không có lớn lên, Ran tới nhận nuôi em được không."

Ran nước mắt một chút trào ra tới, cô "Ân" một tiếng, "Vậy em ngàn vạn lần đừng chạy loạn, như vậy chị liền tìm không thấy em."

Trở lại trong xe, Ran tâm tình còn có chút hạ xuống, cô chậm rì rì cột kỹ đai an toàn, chống cằm không nói.

Hiroki là một đứa bé thực thần kỳ, tuy rằng không giống như Conan, trong nội tâm hắn là của người lớn cho nên giống cái thiên tài, thành thục. Mà Hiroki là bởi vì hoàn cảnh trưởng thành tại nên tính cách mẫn cảm, hắn hiểu được lợi dựng sự đáng yêu đáng thương của vẻ bề ngoài hấp dẫn những người xung quanh yêu thích mình, nhưng lại sẽ đem sự mềm mại chân chính nhất che giấu đi, giả vờ kiên cường, lại càng khiến cho người cảm thấy đau lòng.

"Julian tiên sinh," Ran dùng ngón tay khảy khẩu gia đình bé heo hồng "Anh xem bé heo này giống Hiroki không?"

Gin khởi động xe xong, hắn nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhạo nói "Như thế nào, cô muốn làm mẹ?"

Hắn ngữ điệu ái muội lại tuỳ tiện, vừa nghe liền biết không phải đứng đắn vấn đề, Ran lại không giống dĩ vãng như vậy mặt đỏ giận bực, cô đem một nhà bé heo hợp lại cùng nhau, nhẹ giọng nói "Vừa rồi ta thật hy vọng chính mình là heo mẹ, liền có thể đem Hiroki mang về nhà." Nói xong cô nhéo bốn con heo lẩm bẩm " Hiroki, đây là ba ba, đây là em gái, về sau  cùng ở chung thật tốt a."

Nam nhân mắt nhìn phía trước, môi mỏng gợi lên châm chọc độ cung, không biết là ở cười nhạo ai.

May mắn Ran hàng năm huấn luyện, nếu không cũng không theo kịp tiểu gia hoả tinh lực tràn đầy điên cuồng chơi một ngày, tuyệt đối muốn nằm liệt hai ngày mới có thể hồi lại.

Cô tuy rằng không tới mức ngày hôm sau không xuống nổi giường, nhưng là cũng ăn mặc bộ đồ ngủ bé heo ở trong chung cư lăn tới lăn đi.

Tới khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu cam phủ khắp đất trời càng làm cô có chút uể oải, lười đến không muốn làm cơm tối. Ran kiểm kê một chút túi tiền của chính mình, quyết định mời Gin đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Rốt cuộc ngày hôm qua đi ra ngoài chơi, sắc mặt lão đại một bộ khắc nghiệt lại cường thế mà thanh toán toàn bộ chi phí, đặc biệt mua cho Hiroki một đống đồ vật, Gin là lười nghe đến hai bọn họ rối rắm chọn cái gì, liền cơ hồ mua tất cả để Hiroki ôm đi.

Ran rón ra rón rén đi qua, bò lên khung cửa phòng Gin, khẽ meo meo lộ ra non nửa khuôn mặt, "Julian tiên sinh, anh đã đói bụng chưa?"

Trong phòng Gin thả kín các tấm rèm, chỉ hở một khe hở nhỏ ở giữa, tả ra một tia sáng của ánh hoàng hôn. Mà hắn đang ngồi dựa ở cửa sổ, cánh tay dựa trên ghế, cúi đầu chà lau khẩu súng đen nháy. Ở góc độ này một kích liền đánh trúng tâm Ran, hình ảnh phản quang của nam nhân cúi đầu, cô không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ có mái tóc vàng kim kia bị một tia ánh sáng chiều tà chiếu lên lộng lẫy lưu quang, ở trong căn phòng tối tăm tựa như một vị sa đọa thần minh.

Nghe được thanh âm mềm mại của cô gái, lông mi của hắn khẽ nhúc nhích, ánh mắt không gợn sóng mà nhìn qua. Ran bị hắn nhìn như vậy mặt bỗng nhiên nóng lên, cô chạy bước nhỏ tiến lại gần bên hắn, hạ giọng nói "Julian tiên sinh, ta muốn mời anh ăn cơm." cô cuộn tròn mười ngón chân, hơi mang co quắp "Ta biết có một nhà hàng rất tuyệt, anh có nguyện ý hay không......"

Chỉ là một bữa cơm, loại cảm giác thông báo quen thuộc này là vì cái gì? Nội tâm Ran phong phú như làn đạn lại một lần nữa mở ra, phảng phất nhớ về khoảng thời gian trung học ngây thơ, xác thực mà nói là thời đại ngây thơ, bởi vì lúc học trung học cô chưa từng thông báo mời ai, cũng không có ai thông báo mời cô."

Gin cũng không có cự tuyệt, hắn hơi hơi gật đầu sau lại rũ xuống lông mi, đem từng viên đạn trong tay từng viên cất vào băng đạn, thấy Ran đứng ở một bên ngơ ngác nhìn hắn cũng không rời đi, hắn nhướng mày, "Còn có chuyện gì sao?"

"Không có, ách...... A, ta đi thay quần áo!" Cô lắp bắp nói, không biết làm gì mà nắm lấy áo ngủ của chính mình, hơi há mồm lại phát hiện không biết nên nói gì, đến khi quay lại phòng mình tâm tình vẫn chưa bình phục.

Nên nói như thế nào đây, cô cảm thấy Gin như vậy, so với bất luận thời điểm nào đều càng làm người khó có thể nắm giữ.

Ran rối rắm nửa ngày, thay đổi một bộ váy màu vàng cam tôn lên dáng người, sau chạy đến trước gương ở cửa phòng đánh giá trên dưới chính mình một phen , mà xui quỷ khiến lại ngồi trở lại bàn trang điểm, tô vẽ mặt mày một chút.

Đánh giá chính mình trong gương, Ran nhớ tới có một lần Gin liền đứng ở phía sau cô, ký ức vừa mở ra liền khiến tim cô gia tăng tốc độ, vội vàng dùng phấn xoa lên, che giấu đi gương mặt đang ửng đỏ.

Ở cửa chính, Ran đang xuyên lại dây giày, Gin đứng khoanh tay dựa vào khung cửa chờ cô, đôi chân thon dài nghiêng nghiêng bước đến, hắn tùy ý đánh giá cô một chút, ngay sau đó nâng môi hướng cô duỗi tay "Lại đây."

Ngón tay Ran cầm lấy cái túi để sang một bên, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, sau theo bản năng mà ôm lấy khuỷu tay hắn. Gin tựa hồ thực thích sự thuận theo thân mật của cô, cúi đầu ở trên trán cô khẽ hôn xuống, Ran nhắm mắt lại cười rộ lên, vì thế hắn lại ở khóe môi đang cong cong của cô hôn xuống một nụ hôn nữa.

Nhà hàng mà Ran chọn là nhà hàng gần trường đại học Tokyo, không khí thanh mát, trang hoàng điển nhã thoải mái, quan trọng nhất chính là món ăn hương vị thực sự rất tuyệt. Không phải là món Nhật kinh điển truyền thống mà là tổng hợp các loại đồ ăn từ món nhật đến cơm Trung Quốc và món Tây nhà hàng này đều có.

Ran căn cứ vào kinh nghiệm lần trước đến, cùng với tìm hiểu trên mạng, chọn vài món đồ ăn phù hợp với khẩu vị của Gin, Gin không hề bắt bẻ, ý tứ miễn cưỡng, Ran chọn cái gì hắn ăn cái đó.

Mặc dù hắn không biểu hiện ra cái gì, nhưng Ran vẫn có thể nhìn ra được hắn kỳ thật rất thích, trong lòng vui vẻ nhảy nhót không thôi, lại gắp thêm cho hắn vài món mình thích. Thời điểm Gin ăn cơm luôn là ưu nhã an tĩnh, Ran cười tủm tỉm mà chống cằm thưởng thức, bầu không khí ở giữa hai người mềm mại an tĩnh ôn nhu.

Lúc này, di động của Ran bỗng nhiên vang lên đánh vỡ bầu không khí ái muội, cô lấy ra di động thấy là cuộc gọi từ Ayumi. Khoảng thời gian này hai người liên hệ cũng không nhiều, Ran có chút kỳ quái nhưng vẫn bình tĩnh tiếp nghe cuộc điện thoại.

Sau khi Ayumi thấy điện thoại đã được kết nối, không đợi Ran mở miệng, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng chị Ran, sau lại không nhịn được áp lực khóc  nức nở không thôi.

"Em, em thấy rất khổ sở, em nên làm cái gì bây giờ?"

Ran lập tức buông chiếc đũa xuống, dùng khăn lau qua miệng "Ayumi, làm sao vậy? Em đừng khóc, có gì từ từ nói."

"Chị Ran, em... Thật sự rất khổ sở... em muốn gặp chị, được không?" Ayumi khóc đến thở hổn hển, thương tâm cực kỳ.

Ran liếc mắt nhìn Gin cũng đã buông đũa xuống, dùng tay che ống nghe nhẹ giọng nói "Chị hiện tại đang ở nhà ăn cơm, ăn xong chị đến cửa hàng kem gần trường tiểu học Teitan gặp em được không?"

Ayumi khụt khịt nói, "Em không muốn ở gần trường học, bây giờ em đi tìm chị không được sao? Chị Ran, em đến gần trường đại học tìm chị..."

Ran nghĩ đến khoảng cách đi lại, có điểm lo lắng cho Ayumi còn nhỏ tuổi lại đi xa như vậy, nhưng là nghe ra Ayumi tựa hồ thực sự không thích hẹn ở gần trường tiểu học, cô chỉ có thể đồng ý "Chị sẽ gửi cho em lộ tuyến của tàu điện ngầm, chị ở trạm xe đợi em, được không?"

Sau khi Ayumi đồng ý, liền tắt điện thoại. Ran đem lộ trình tàu điện ngầm gửi qua, nhìn đến thời gian lúc này không phải là giờ cao điểm, ước chừng Ayumi một tiếng rưỡi nữa là có thể đến.

Ran ngẩng đầu hơi có chút xin lỗi, chắp tay trước ngực nói "Julian tiên sinh, sau bữa ăn ta có hẹn cùng một em gái, cho nên có thể hay không___" cô ngượng ngùng dừng một chút, Gin nhướng mày chờ câu nói kế tiếp của cô "Nhờ anh cùng đi với ta một chuyến."

Tuy rằng trên người Gin luôn có khí thế của hắc bang lão đại thường xuyên sẽ dọa đến tiểu cô nương, nga~ không đúng, Haibara cũng phông phải là tiểu cô nương chân chính, nhưng bất luận là như thế nào, cô kỳ thật suy xét đến lúc về là trời đã khuya, khẳng định không yên tâm để Ayumi một mình trở về, có Gin còn có thể đưa cô bé về.

Vì thế, Ran đón được Ayumi ở tàu điện ngầm ra, mang cô bé đến quán cà phê gần đó ngồi, Cô gọi thêm hai phần bánh ngọt cùng hai ly nước trái cây, hai người ngồi đối diện với nhau, còn Gin một người ngồi ở vị trí sau lưng của Ran, chỉ gọi một ly cà phê đen đặc.

Trên mặt Ayumi đều là nước mắt, vẫn còn không ngừng khóc, khăn tay đều lau đến ướt, Ran vội vàng  lấy ra một bịch khăn giấy vừa mua mà đưa qua.

"Ayumi, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, em có thể nói cho chị, chị mới có thể giúp được em a."

"Giúp, không giúp được, là do em không tốt, là do em quá xấu xa rồi." Ayumi thút tha thút thít, "Conan-kun, Ai-chan đều là người tốt, nhưng là, nhưng là ——"

Từ trong miệng Ayumi nghe được cái tên Conan cùng Haibara, đáy lòng Ran có chút không được tự nhiên, nhưng cô nỗ lực không để ý tới tia khác thường này, lại đưa một tờ giấy qua, ôn hòa hỏi Ayumi "Conan cùng Ai-chan làm sao vậy?"

"Em nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, không phải là em cố ý nghe lén" Nước mắt Ayumi rốt cuộc có chút dừng lại, cô bé nhận lấy khăn giấy xoa xoa mặt, cúi đầu nhẹ giọng nói "Conan-kun giống như cùng Ai-chan kết giao."

Từ trong miệng Ayumi nghe được cái tin tức này, Ran không rõ chính mình là nghĩ như thế nào, nhưng cô cũng không có cảm thấy chua xót, ngược lại còn có cảm giác may mắn "quả nhiên như thế".

May mắn là chính mình không còn bị lay động tâm vì nam nhân khí phách hăng hái đó, hai người bọn họ quả nhiên quan hệ bất đồng. Nhưng mà ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tràn ngập bi thương của cô bé trước mặt, cô lại cảm thấy thập phần đau lòng. Ayumi giống như quá khứ của cô, toàn bộ cảm xúc đều sẽ bởi vì một người mà lay động.

"Em chắc chắn bọn họ kết giao sao?" Cô chỉ có thể khô khan hỏi "Nói không chừng là cái hiểu lầm, chị cũng không nghe thấy Conan nói qua." Ayumi lắc đầu liên tục nói "Bọn họ nói ý tứ trong đó thực đã được xác minh."

"Conan-kun muốn cùng bác Mori cùng đi Yamanashi huyện điều tra một vụ án, chính là buổi chiều ngày hôm qua, thiếu niên trinh thám đoàn cũng đột nhiên nhận được thư mời, đối phương nguyện ý trả cho nhóm năm người bọn em ba triệu, nếu phá được vụ án còn có thêm tiền thưởng. Vốn dĩ em cùng Genta-kun, Mitsuhiko-kun đều thật cao hứng, nhưng là Conan-kun cùng Ai-chan lại phản đối, muốn bọn em cự tuyệt lời mời này."

"Chính là Conan-kun chính mình đều sẽ cùng bác Mori đi, vì cái gì không cho bọn em đi, bác tiến sĩ đều đã đáp ứng cùng nhau đi, con nên Genta-kun liền cùng Conan-kun đại náo một trận, mấy ngày nay vẫn luôn xung đột, em vẫn luôn ở giữa khuyên can. Ngày hôm nay sau khi tan học nguyên bản là mọi người đang đi cùng nhau, chính là Ai-chan lại đem Conan-kun lôi đi trước."

"Em chỉ muốn đi xem, liền theo sau." Ayumi cúi đầu, thanh âm tinh tế lộ ra ý tứ trách cứ chính mình "Em liền nghe thấy hai người bọn họ nói cái gì mà, Ai-chan cùng Conan-kun vận mệnh tương liên, nói vận mệnh của bọn họ cùng bọn em bất đồng, Conan-kun trả lời nói nếu quả thật là như vậy, hắn sẽ chứng minh cho Ai-chan thấy, vận mệnh không phải một sai lầm. Bọn họ nói chuyện em nghe không hiểu, chính là em có thể cảm giác được, một khắc kia hai người bọn họ mới là một đôi, mà em bị bài trừ ở bên ngoài."

"Em rõ ràng là bạn của bọn họ, tuy rằng em thích Conan-kun, nhưng Conan-kun không có nghĩa vụ nhất định phải đáp lại tâm tình của em, Ai-chan vẫn luôn thực chiếu cố bọn em, chính là một khắc kia, em thế nhưng lại đi ghen ghét với Ai-chan, oán hận với Conan-kun."

Cùng chung vận mệnh, Ran phỏng đoán ý tứ của Haibara chính là sự tình cùng bị thu nhỏ, nhưng là việc này cô cũng vô pháp hướng Ayumi giải thích, chỉ có thể sắp xếp lại một chút ngôn ngữ "Những lời này cũng không thể chứng minh là họ công khai thích nhau, có lẽ là đang nói đến chuyện khác, nói không chừng còn có chuyện ẩn tình phía sau."

"Không phải như thế." cô bé lắc lắc đầu, "Hơn một năm nay, Conan-kun cùng Ai-chan đi lại thật sự rất gần, Conan-kun thường xuyên cùng Ai-chan về nhà bác tiến sĩ, ở giữa bọn họ vẫn luôn có loại cảm giác người khác không thể chen chân vào, em vẫn luôn không dám nghĩ đến hướng đó, cho đến hôm nay sự thật làm em không thể lừa gạt chính mình nữa."

"Ayumi......" Ran vô pháp lại đối với cô bé này nói lời trái lòng, kỳ thật chính mình cũng có đồng cảm, dù là Conan cùng Haibara cũng được hay là Shinichi cùng Miyano tiểu thư cũng thế, quan hệ của bọn họ thật là làm người khó có thể giải thích, trên thế giới này có mấy người sẽ trải qua loại chuyện 'cải lão hoàn đồng' đây? Liền tính là một câu chuyện kỳ ảo thì bọn họ cũng là nam chính cùng nữ chính.

"Em chính là không thích cái sắc mặt ghen ghét xấu xí này của mình." Ayumi gắt gao che lại mặt của mình, thống khổ bi thương "Thế nhưng có thể đi ghen ghét oán hận bạn của mình, em thật sự quá xấu xa rồi, cho nên không muốn để Conan thấy, để bạn bè thấy được, nhưng là em lại kìm nén không được." Ran cách cái bàn vỗ vỗ bả vai cô bé "Ayumi...tâm tình như vậy là chuyện thường tình, em..."

"Không phải! Chị Ran, chị không biết, ý nghĩ của em tại một khắc kia chính là, nếu Ai-chan không chuyển trường đến đây thì tốt rồi, nếu em không lôi kéo cô ấy gia nhập nhóm thám tử nhí thì tốt rồi, nhưng mà bọn em đã ở bên nhau bốn năm, Conan-kun cùng Ai-chan ở bên em đã bốn năm, em thế nhưng lại tưởng tượng như vậy, thật sự là quá xấu xa rồi."

Ayumi cúi đầu nhỏ giọng khóc thút thít, tựa như một con mèo con nhỏ bé yếu ớt, khóc đến Ran chua xót không thôi, cô đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh người cô bé, cô cẩn thận suy nghĩ rất lâu, sửa sang lại ngôn ngữ của chính mình thật tốt, sau đó nâng mặt cô bé lên, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

"Ayumi, chị muốn nói cho em một chuyện, chuyện này trước đó chỉ có ba người biết, hiện tại em là người thứ tư." Ayumi bị lời nói của Ran hấp dẫn lực chú ý, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn cô, Ran vỗ vỗ cái đầu nhỏ, khẽ cười nói " Chị đã không còn thích Shinichi, chị từ bỏ Shinichi."

Ayumi ngốc ngốc mà nhìn Ran đến quên cả khóc "Sao có thể?!" Ở thế giới trong mắt của cô, có hai cái tình cảm sẽ mãi mãi không thay đổi, một chính là mẹ đối với cô, một cái khác chính là Chị Ran đối với Anh Shinichi.

"Là thật sự." Ran cong lên mặt mày, thập phần ôn nhu lại rất kiên định, "Bởi vì chị chờ chờ liền phát hiện, con đường chúng ta đi là song song, tưởng như gần kỳ thật lại rất xa, cùng với rối rắm oán hận, không bằng lui một bước, trở lại điểm ban đầu."

"Vậy chị thương tâm sao?" Ayumi nhìn Ran ôn nhu ý cười, có chút phản ứng không kịp, " Chị sẽ không giống em khổ sở như vậy sao?"

"Làm sao có thể không khổ sở a, bất quá cũng là chuyện đã qua. Ayumi, thích vốn dĩ là một chuyện mang ý nghĩa tốt đẹp, chính là bởi vì thích người nên sẽ mang lại sự hạnh phúc vu vẻ cho chính mình phải không? Chị không thể mang đến cho anh Shinichi sự hạnh phúc, anh Shinichi cũng chỉ để lại cho chị sự chưa xót cùng khổ sở, thì lúc này, chúng ta hẳn là nên buông tay đúng lúc."

"Chị đợi Anh Shinichi bốn năm, em cũng ở bên Conan bốn năm, giống như em đã nói, trên thế giới không có đạo lý cho đi tình yêu nhất định sẽ thu lại hồi báo, em khẳng định sẽ nghĩ: Vì cái gì người hắn thích không phải là mình, vì cái gì mình như vậy mà không được đáp lại, nhưng trái lại, Conan vẫn luôn bảo vệ và chiếu cố em, hắn quan tâm em. Chẳng qua vui vẻ hạnh phúc chỉ có Ai-chan mới có thể đem lại cho hắn, chúng ta khổ sở liền thống khoái mà khổ sở, khổ sở xong liền sảng khoái mà buông tay, hà tất phải làm chính mình trở nên thật xấu xí thật đáng buồn đâu?"

Ran lấy ra khăn ướt, thay Ayumi lau lại khuôn mặt nhỏ, sau đó giúp cô bé sửa sang lại đầu tóc, điểm một chút cái trán của cô.

"Ayumi lớn lên đáng yêu như vậy, trên thế giới rộng lớn này, chắc chắn sẽ có một người hạnh phúc vui vẻ của hắn chỉ Ayumi mới có thể cho, mà em cũng sẽ từ trên người hắn, cảm nhận được hạnh phúc vui vẻ. Conan-kun không phải là người này, vậy em hà tất vì hắn mà vặn vẹo chính mình? Nếu em hiện tại không tự sửa sang lại cảm xúc của chính mình, không chịu buông tay, đến khi người kia xuất hiện, nói không chừng em liền sẽ bỏ lỡ hắn."

"Thật sự sẽ có một người như vậy sao? Chị Ran, không nên vì em như vậy mới nói những lời này an ủi em đi?" Thiếu niên trinh thám đoàn tiểu cô nương quả nhiên không dễ lừa gạt, cô bé có chút hoài nghi mà nhìn chằm chằm Ran.

Ran mặt không đổi sắc cười tủm tỉm nói, "Đương nhiên sẽ có!"

"Kia chị Ran, chị đã gặp được người đó sao? Trừ bỏ anh Shinichi, có người có thể làm chị vui vẻ hạnh phúc sao?" Nữ nhân quả nhiên có thiên tính hóng bát quái, Ayumi liền quên mất tâm sự của chính mình, rất tò mò hỏi Ran.

"Ách......" Ran bị hỏi đến khựng lại, người nào đó hiện tại liền đang ngồi ở hàng ghế phía sau mình, lời này nên nói như thế nào? Cô vẫn là có điểm rụt rè có được không. Cô bé trước mặt nhấp nháy đôi mắt to tròn tràn ngập mong đợi, Ran không thể nào tránh né mà đáp lung tung được "Xem như là đã gặp được đi, chị cảm thấy khá vui vẻ, còn hạnh phúc khả năng còn cần thêm nỗ lực."

"Nga ~ nguyên lai là như thế này!" Ayumi gật gật đầu, nghe xong lời nói của chị Ran, cô tuy rằng vẫn khổ sở vì Conan-kun, chính là đã không còn khổ sở như lúc trước. Rốt cuộc chị Ran đã thích anh Shinichi nhiều năm như vậy còn phải thất bại chấm dứt, cô hiện tại vẫn còn khá hơn, hiện tại chính mình không có Conan, hẳn là cũng sẽ chậm rãi thật tốt mà đứng lên được.

"Chị Ran, em nghe Conan-kun nói, chị cũng có khả năng đi được vụ án ở huyện Yamanashi, là thật sao?"

"Ách...... Để xem......" Ran không dám ở chỗ này dứt khoát nói không đi, vạn nhất Ayumi nói cho Conan, Conan nói cho ba ba, kia cô khẳng định khó sống sót, cô vẫn là tính toán chờ đến ngày cuối cùng rồi nói.

"Chị Ran, chị nhất định phải đi!" Ayumi nắm tay cô, thập phần khẩn thiết, "Ba triệu tiền công liền không nói, em sợ khi em đi, vạn nhất thấy Conan-kun cùng Ai-chan nhịn không được làm sao bây giờ, đến lúc đó em không muốn cùng Ai-chan đơn độc ở tại một gian phòng, em sợ xấu hổ...... Có chị ở đó, em liền có thể ở cùng chị!"

"......" Ran áp lực siêu lớn.

"Chị Ran, chị là có cái lý do gì khó nói sao?" Ayumi nhạy bén phát hiện vẻ khó xử của Ran.

Ran không thể nói cho cô bé biết sự tình của thân thể mình, lời nói của Ayumi làm cô nhớ đến lần trước chính mình đã phát tác một lần, ít nhất ở khoảng thời gian này sẽ không lặp lại, nếu như vậy đi huyện Yamanashi giống như không phải là không thể, bất quá là vẫn muốn hỏi qua Gin.

"Không có, chỉ là trường học có một số việc còn không có định ra, chờ định ra chị sẽ nói cho em."

"Vâng."

Ayumi không có lại rối rắm, chốc lát ăn xong bánh kem, nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều. Hai người nói một chút chuyện khác, Ran xem thời gian đã không còn sớm liền muốn đưa cô bé về nhà. Ayumi cũng ngoan ngoãn mà đứng dậy, chẳng qua đi được vài bước lại phát hiện Ran không có đi theo, có chút kỳ quái dừng chân quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Ran từ chỗ ngồi đi ngược lại hướng bên trong vài bước, chuyển tới ghế dựa phía sau kia, khom lưng cúi đầu xuống nói vài câu, sau đó Ayumi liền nhìn thấy, một nam nhân cao lớn đứng lên từ cái ghế phía sau đó, có mái tóc dài màu vàng, khoác áo gió dài màu đen, ánh mắt của nam nhân theo Ran lướt nhìn qua, không có chút độ ấm. Ayumi lại cảm giác được không rét mà run.

Ran nắm tay hắn đi tới hướng Ayumi cười cười "Giới thiệu với em một chút, đây là bạn của chị Julian tiên sinh, hôm nay chính là hắn sẽ đưa em về nhà."

Ayumi nhịn xuống đáy lòng sợ hãi, nhìn bọn họ nắm tay, đầu óc linh quang vừa động, "Chị Ran, hắn chính là người mà chị nói mang lại cho chị hạnh phúc vui vẻ kia sao?"

"......" Ran rõ ràng cảm giác được ngón tay thon dài của Gin thong thả ung dung mà khều khều ở trong lòng bàn tay của cô, "Đúng không!"

Ayumi thấy thế một chút liền không sợ hãi, che miệng cười trộm lên, Ran xấu hổ cực kỳ, thanh thanh yết hầu, "Ách...... Chúng ta đi thôi!"

Trong lúc lái xe, Ran và Ayumi cùng ngồi ở ghế sau thì thấy điện thoại của Ayumi đổ chuông mấy lần. Ayumi cũng không né tránh Ran. ID người gọi cho thấy là ông bà Yoshida,  còn có Conan và Mitsuhiko. Rõ ràng là mọi người đều lo lắng cho cô, nhưng cuối cùng Ayumi chỉ gọi lại cho mẹ cô và nói rằng đã chạy đến Đại học Tokyo để tìm chị Ran, chơi xong sẽ về nhà ngay.

Ran giúp cô bé nói với bà Yoshida giải thích vài lời, đối phương rất tin tưởng Ran. Khi nghe tin Ayumi muốn đến thăm Đại học Tokyo, bà ấy bình tĩnh lại và trách Ayumi đã không thông báo trước cho gia đình. Ayumi lè lưỡi làm điệu bộ để tránh sự mắng mỏ của bà Yoshida. Ran nhìn thấy điều này liền cảm thấy nhẹ nhõm. Có vẻ như Ayumi đã khá hơn ở độ tuổi của mình, hẳn là đám mây mù sẽ không kéo dài quá lâu.

Khi họ dừng lại ở tầng dưới căn hộ của Ayumi, Ran cùng cô bé xuống xe, chuẩn bị đưa cô đến cửa tòa nhà chung cư. Cô bé gặp khó khăn khi nhảy ra khỏi chiếc xe, bước vài bước rồi chạy một vòng về phía người ngồi ở ghế lái xe.

"Em tên là Yoshida Ayumi, cảm ơn anh đã chở em về nhà." Cô bé cúi đầu thật sâu và trịnh trọng đối với Gin đang ngồi trong xe, nở một nụ cười đáng yêu khi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Em thật sự rất thích chị Ran, thật đấy. Rất, rất, rất thích chị ấy. Nếu anh cũng thích chị ấy thì hãy làm cho chị ấy cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhé."

Ran chưa kịp phản ứng thì cô bé đã xách túi chạy về căn hộ, vừa hét nhỏ vừa chạy, "Cảm ơn chị Ran, chị nhớ đi cùng chúng em tới huyện Yamanashi nhé!"

Ran đứng yên tại chỗ vẫy vẫy tay chào cô bé một cách máy móc. Có lẽ đó là do ấn tượng để lại của Ran về cô bé trong chuyến phiêu lưu cuối cùng của mình, cứ nghĩ là một cô bé còn nhỏ không có sức lực phản kháng, thực chất cô bé đã là đứa trẻ lớp bốn rồi, giờ hiểu rất rõ ràng nhiều điều.

Nhưng mà Ayumi, nếu em không nói rõ ràng mà đã bỏ chạy như vậy, chị thật... Ran cứng cổ, chậm rãi quay đầu lại nhìn nam nhân đang chống khuỷu tay ngồi ở trong xe đang nhìn sau lưng cô từ cửa sổ xe.

"...Tiểu cô nương không biết gì, anh đừng để bụng." Ran cô nương một giây liền liều mạng cười ngốc, im lặng nhìn có vẻ xấu hổ vô cùng.

Gin đầy ẩn ý nhìn cô vài giây rồi mới quay đi nói: "Lên xe đi."

Ran nghe vậy vội vàng đi vòng qua ghế phụ, mở cửa bước vào, ngoan ngoãn ngồi xuống liền nghe thấy hắn nói một cách mỉa mai "Nói cho ta biết, cô muốn 'vui vẻ' và 'hạnh phúc' như thế nào?"

"..." Nhìn thấy nụ cười ác ý trong mắt hắn lúc này, cô biết câu hỏi này không đơn giản, Ran thật sự muốn nhìn hắn một cái, nam nhân này đầy ác ý ẩn dưới vẻ lạnh lùng, nhưng nghĩ đến đây, Ran không dám trợn mắt trước mặt hắn, chỉ có thể cười nói "Ý ta là được làm những gì mình thích là đã rất vui rồi, hahaha."

"Ừ" Gin trầm ngâm ái muội mà chạm vào cằm của Ran "Ta cũng muốn 'vui vẻ' 'hạnh phúc'___"

"Được rồi, STOP." Ran bịt tai lại, không chịu nghe những lời tiếp theo của hắn, cô không phải học sinh tiểu học, cô không tin trong lời nói của hắn không có hàm ý gì về 'vui vẻ' 'hạnh phúc'. "Lái xe nhanh đi, ta muốn về nhà."

Gin ngừng trêu chọc cô nhưng tiếng cười trầm thấp của hắn cứ vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, làm Ran tức giận đến mức xấu hổ đưa mắt nhìn ra ngoài xe, bất ngờ nhìn thấy vài bóng người nhỏ bé là Conan, Haibara, Mitsuhiko và những người khác đang chạy về hướng này.

Gin mới khởi động xe chạy cũng không nhanh lắm Ran vẫn có thể nghe thấy Mitsuhiko nói những từ như "Ayumi" và "Về nhà".

Chắc là họ lo lắng cho Ayumi nên muốn đến nhà Ayumi xem, theo lý thuyết thì Ran nên mở cửa kính ô tô và báo tin Ayumi đã về đến nhà an toàn, nhưng lúc này cô mới thấy Conan trong thân hình nhỏ, cô nao núng không biết phải nói gì, dùng thái độ gì đối mặt với hắn, chỉ trong chốc lát do dự, xe của Gin đã chạy tới cạnh họ và chuẩn bị đi ngang qua.

Ran cắn môi định đưa tay mở cửa sổ xe thì Gin cười một tiếng, chiếc xe đột nhiên tăng tốc lao thẳng trên đường. Ran choáng váng nhìn qua gương chiếu hậu, hình như họ đã dừng lại đang ngồi xổm trên mặt đất, Conan đột nhiên quay đầu lại nhìn chiếc xe.

Cửa sổ của chiếc xe này đã được xử lý qua, nên từ bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, cô từ tấm kính bên trong lại có thể nhìn qua gương chiếu hậu nhìn đến rõ ràng. Cô dừng lại một chút rồi thu hồi tay.

"Julian tiên sinh, vì cái gì vừa rồi......"

"Ta không muốn tốn công phu cùng tiểu quỷ cọ xát." Hắn mắt nhìn về phía trước, thái độ bất biến mà bình đạm nói.

Ran ánh mắt thật lâu dừng lại ở sườn mặt của hắn, thật là bởi vì không muốn cùng tiểu hài tử ở chung sao? Cô mạc danh có loại cảm giác quái dị nói không nên lời, Gin không thích trẻ con, cô biết, nhưng hành vi vừa rồi không giống phong cách nhất quán làm lơ của hắn.

Lần nữa xem lại, tàn ảnh của mấy đứa trẻ đã bị thu thành một cái điểm nho nhỏ, không còn thấy được rõ ràng, Ran thu hồi tầm mắt than nhẹ một tiếng. Có lẽ cô hẳn là nên đi tới Yamanashi, rốt cuộc hắn hiện tại còn ở nhà cô, cô nếu đã ra quyết định thì nên bình tĩnh mà cùng hắn ở chung, không cần phải cố tình lảng tránh, nếu không mọi người đều sẽ xấu hổ.

"Julian tiên sinh, vụ án ở huyện Yamanashi, ta có thể đi sao?" Cô nghiêng đầu hỏi hắn.

"Tùy cô." Gin cực bình đạm nói.

Ran nghe vậy quay mặt đi, trong lòng cân nhắc, Ayumi đã gặp qua Gin, có lẽ hẳn là có thể đem hắn giới thiệu cho ba ba nhận thức, bất quá ba ba thật sự có thể tiếp thu sao, nếu ba ba không tiếp thu người thuộc hắc bang thì sao? Lại nói tiếp —— bọn họ phía trước còn có chút sự tình còn chưa có giải quyết đâu, trên người cô bây giờ độc dược cũng không biết bao giờ mới được chữa khỏi được.

"Ai......" Ran vô ý thức mà lại thở dài một hơi, khi nào mới có thể trở lại cuộc sống vô ưu vô tư mà sinh hoạt đây.

Gin nghe được tiếng thở dài của cô, dư quang ánh mắt dừng ở trên người cô, cô là đang chống cằm ngơ ngác mà nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn hơi tối lại, ngón tay nắm tay lái siết chặt trở nên trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro