Chương 105

Sáng sớm ngày hôm sau, Ran thức dậy rất sớm, kỳ thật là cả đêm cũng chưa hề ngủ, lăn qua lộn lại vì chuyện của Gin, thẳng đến khi trời gần sáng mới lịm đi trong chốc lát, không ngờ lại bị một cơn ác mộng dọa cho bừng tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, cô chỉ nhớ rõ một cảnh tượng cuối cùng đấy là cô đẩy ra cửa phòng của văn phòng thám tử, đối diện là một họng súng đen nhánh, trừ cái này ra, những cái khác đều không để lại ấn tượng gì.

Mặc dù chỉ ngủ được hơn hai giờ, cô vẫn như cũ không thể ngủ lại được nữa. Ran từ trước đến nay không thích nằm ở trên giường nghĩ ngợi, cho nên dứt khoát liền rời giường. Cô rửa mặt một chút rồi tự pha cho chính mình một ly cà phê, nghĩ tới nghĩ lui sau đi đến cửa phòng Gin gõ vài cái. Bên trong không có phản hồi, Ran do dự một chút rồi ấn xuống tay cửa, đẩy cửa bước vào.

Khăn trải giường bằng lụa mà đen không có một nếp gấp, Gin đêm qua không có ở lại chung cư.

Ran chớp chớp mắt, người cũng không có ở đây, cô chỉ có thể yên lặng rời khỏi. Chờ sau khi thu thập xong mọi thứ, xem thời gian không sai biệt lắm, Ran hướng Baker tiên sinh gọi điện thoại, hắn cũng không phản đối Ran đi Yamanashi huyện, nói thẳng là Ran mang lên vòng tay cùng giải dược dự phòng, từ thái độ của hắn, Ran cảm thấy hắn tựa hồ thực hy vọng cô tham gia cái vụ án này.

Tuy rằng Ran có chút kỳ quái, nhưng là Baker tiên sinh thực khẳng định trong thời gian ngắn này, bệnh sẽ không tái phát, cô liền không có nhiều băn khoăn lo lắng nữa. Suy xét đến đi ra ngoài một thời gian, thì chuyện hành lý rồi những sắp xếp linh tinh khác vẫn nên gặp mặt trực tiếp nói chuyện mới dễ, cho nên cô liền đeo balô trên lưng đi về nhà một chuyến.

Trước khi đi cô có chút do dự muốn hay không gọi cho Gin một tiếng, nhưng nghĩ đến hắn ngày hôm qua khác thường, cô liền không nghĩ nói cho hắn chuyện cô đi về nhà.

"Dù sao, ta liền trở về một ngày, nói không chừng lúc ta quay trở lại, Julian còn không có trở về đâu."

Ran cuối cùng vẫn là thu hồi di động, tự mình an ủi một phen.

Thực ra, trừ bỏ mục đích sắp xếp cho chuyến đi Yamanashi huyện này, cô về nhà chủ yếu muốn nhìn một chút mình có thể hay không cùng Conan bình thường ở chung. Rốt cuộc sau khi đi đến đó, bọn họ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nhau. Baker tiên sinh rốt cuộc cũng không biết tới ẩn tình phía sau, chỉ dựa vào cơ sở nói rằng độc dược sẽ không tái phát, nhưng là nếu như cô nhìn thấy Conan cảm xúc liền không thể bình tĩnh, như vậy có điểm nguy hiểm.

Ran đi tàu điện ngầm về đến nhà cũng đã là giữa trưa, bởi vì là ngày thường nên Conan vẫn luôn đi học không có ở nhà, ba ba giống như cũng có việc phải đi ra ngoài. Trong văn phòng đều không có người ở, mấy ngày không trở về, mọi thứ lại lung tung rối loạn.

Ran vốn dĩ là có thói quen lao động cần cù, buông xuống balo khẳng định muốn xắn tay áo quét tước vệ sinh một lần. Nhưng hôm nay không biết có phải do dạo này nghỉ ngơi không đủ, lại chưa ăn cơm. Toàn thân không có sức lực, cũng không muốn ăn cái gì, vì thế thừa dịp này ở phòng của chính mình ngủ bù.

Sau khi tỉnh lại Ran thấy đồng hồ hiển thị đã 5 giờ chiều. Trường tiểu học Teitan lúc này hẳn đã tan học, nghĩ đến Shinichi phải làm học sinh tiểu học một lần nữa, cô liền không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa. Nếu không tính toán gây chuyện, vậy cô liền quyết định dựa theo thói quen trước kia cùng hắn ở chung.

Ran bước xuống giường, chuổn bị đi phòng bếp làm cơm, mới vừa đi đến trước cửa phòng ngủ liền nghe thấy thanh âm của Conan từ ngoài cửa truyền đến.

Conan tựa hồ cùng người nào đó nói chuyện điện thoại, mơ hồ có thể nghe thấy "Tổ chức" cùng "Maccallan", Ran suy đoán hắn phỏng chừng không phát hiện cô về nhà, đang cùng những người bạn "có thể tín nhiệm" nói việc riêng tư.

Ran từ Gin nơi đó biết được Maccallan cũng không phải là người của bọn họ, liền không có quá nhiều chú ý, hiện tại xem ra tuy rằng cùng Gin không quan hệ, nhưng là cùng Conan bọn họ có quan hệ.

Lần này hành trình đi Yamanashi, khả năng sẽ so với mình tưởng tượng mà phức tạp hơn rất nhiều.

"Nam nhân kia nếu biết thân phận của tớ, không có khả năng không có hành động gì, Haibara cũng......"  Thanh âm của Conan trầm thấp lại thành thục so với trước kia khác hoàn toàn. Ran vô tình nghe được bí mật của người khác đành phải rút chân trở lại trên giường, đem đồng hồ báo thức điều chỉnh thêm một giờ, sau đó nhắm mắt thêm một lúc.

Không ngờ vậy mà thật sự ngủ luôn, đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mơ mơ màng màng mở to đôi mắt, có chút không biết mình đang ở chỗ nào. Vừa mới ngồi dậy liền nghe thấy Conan gõ cửa sau đó đẩy cửa bước vào.

"Chị Ran, chị đã về rồi?"

Ran nhìn đến biểu tình kinh ngạc của hắn, mới nhớ tới nguyên nhân như thế nào lại ngủ thiếp đi.

"Ân, Conan-kun a, em tan học rồi sao?" Cô dụi dụi hai mắt, miệng ngáp một cái rồi bước xuống giường "Lúc trưa chị đã về rồi, nhưng tối hôm qua ngủ không được, cho nên ___ không xong! Chị quên nấu cơm cho em rồi!"

"Không sao, gần đây đều là em tự mình cắm cơm." Hắn đi đến bên cạnh Ran, ngửa đầu nhỏ giọng nói "Em vừa rồi gọi điện thoại, làm ồn đến chị sao."

"Không có, chị ngủ thật thoải mái a." Ran lắc lắc đầu "Không biết ba ba có trở lại không, Conan-kun em muốn ăn gì?"

Conan nhẹ nhàng thở ra, sau đó giống như dĩ vãng đi theo bên người Ran, giúp cô những việc gì đó. Ran nhìn hắn một bên đi tới đi lui, trong lòng tuy có cảm thấy khác biệt nhưng vẫn chưa phát sinh ra cái cảm xúc khác thường gì.

Khi Mori Kogoro trở về, trong nhà trên bàn ăn đã thơm ngào ngạt, hắn cao hứng mà kéo ra cổ áo, một bên vứt bỏ áo vest, lập tức muốn ngồi xuống. Ran không chút lưu tình mà đẩy ông đi rửa tay, ngoài miệng Mori Kogoro tuy rằng oán hận, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi toilet rửa tay.

Ran cầm lấy chén đang muốn giúp Conan thêm cơm, liền nhớ tới hắn căn bản không phải trẻ con thật sự cần người khác chiếu cố, tuy rằng đã nói cô sẽ kiệt lực duy trì thái độ bình thường nhưng là còn phải giúp Shinichi thêm cơm giặt quần áo các thứ, cô cự tuyệt! Không động thủ đã là tiêu hao quá mức sự rộng lượng ôn nhu của cô rồi.

Conan đợi một chút thấy Ran không có giống dĩ vãng giúp chính mình lấy cơm, có điểm không kịp thích ứng, bất quá này cũng không phải cái chuyện lớn gì, hắn không để ý liền chính mình duỗi tay lấy cơm.

Nói đến cùng, từ sau khi Ran tiếp nhận sự thật này, những chuyện ngày trước hai người ở chung đã trải qua còn rõ ràng ở trước mắt, có một số việc nhớ lại thật là làm người xấu hổ muốn hung hăng đấm bẹp hắn, chính là hiện tại đối với một cái ngoại hình của đứa trẻ, cô thật sự không hạ thủ được.

Lúc này Shinichi đang vui vẻ ăn cơm còn không có biết, không chỉ là chuyện nhỏ lấy cơm, mà từ nay hắn đã mất đi sự ưu đãi của "chị Ran" đối với "Conan-kun", mà về sau sinh hoạt bi thảm còn dài.

Sau khi ăn xong nghe nói Ran có thể đi Yamanashi, Mori Kogoro cao hứng mà hồi phục tin nhắn, Conan ngày mai liền bắt đầu nghỉ, không cần lo lắng ngày kế đi học, cho nên chạy tới nhà tiến sĩ tìm Hattori.

Ran ở trong phòng một bên cùng Kazuha video trò chuyện, một bên thu thập hành lý mang theo của mình, chủ yếu là vài món quần áo.

"Sớm biết Ran hôm nay trở về, tớ liền trở về!" Kazuha mấy ngày nay đều ở tại nhà của Sonoko, hai người đang ngồi trên tấm thảm, bên cạnh là các loại điểm tâm tinh xảo "Nhưng mà ở nhà Sonoko thật sự giống như ở thiên đường, duỗi tay há mồm là cơm tới, đại tiểu thư sinh hoạt thật là hạnh phúc a ~"

"Sonoko cũng rất bận đó," Ran xếp hai kiện quần áo, cười nói, "Cậu ấy là hai ngày này chị Ayako trở về mới nhẹ nhàng một chút, khoảng thời gian trước vội đến độ không thấy người."

"Đúng thế! Khi đó tớ bị lão mẹ chi phối đến run cầm cập a!" Nhắc tới cái gọi là bài học bắt buộc của người thừa kế của Suzuki phu nhân, trong lòng Sonoko vẫn còn tràn đầy sợ hãi "Tớ thật là quá nhớ Makoto, đợi sau khi kết thúc cuộc họp thường niên, tớ sẽ một phút đều sẽ không lưu lại, trực tiếp bay đến bên người Makoto."

"Vậy cậu không ở Nhật Bản ăn tết sao?" Kazuha hỏi.

"À không, năm nay tớ dự định ở Hawaii ăn tết!" Sonoko hướng trong miệng ném cái chocolate, "Cùng Makoto hai người lãng mạn."

"Chỉ có hai người bọn cậu?" Ran cảm thấy hai người hẹn hò không có gì, chỉ là ăn tết phần lớn là cùng người nhà cùng nhau.

Sonoko đương nhiên biết Ran hỏi cái gì, xua xua tay giải thích, "Em gái Makoto muốn tham gia một cái thi đấu quốc tế, thì cũng qua năm ở ngoại quốc, trùng hợp là nhà tớ ở bên kia có căn biệt thự, liền mời cha mẹ Makoto đi cùng, coi như là đi du lịch. Mà tớ cùng Makoto còn phải ở nước mỹ đi học, kỳ nghỉ không thể dài hơn, cho nên liền ăn tết ở bên đấy luôn."

Kazuha tiếp nhận trọng điểm cùng Ran hoàn toàn bất đồng "Hai người cùng nhau du lịch ở Hawaii, có thể hay không ~ ừm?" Cô thập phần đáng khinh cười hai tiếng hắc hắc, gương mặt nhanh chóng một chút liền đỏ bừng, vẻ mặt hóng chuyện mà nhìn chằm chằm Sonoko.

"Có thể hay không cái gì?" Sonoko chớp chớp mắt.

Ran ho một chút, mặt cũng có chút ửng đỏ, "Kazuha hẳn là muốn hỏi các cậu là ở một phòng hay hai phòng."

"Ý cậu nói là cái này a!" Sonoko bừng tỉnh đại ngộ, nhưng bản thân Sonoko thật ra hoàn toàn không có đỏ mặt "Đương nhiên là ở một phòng! Tớ đã đem Makoto bắt lấy rồi!"

"Khi nào?!!" Kazuha, Ran trăm miệng một lời, hai người kinh ngạc đến không chịu được.

"Hơn nữa —— Sonoko cậu không phải nói, Kyogoku tiên sinh thực bảo thủ, một hai phải kết hôn sau mới......" Ran quả thực nói không được, nhỏ giọng ngập ngừng nói.

"Nguyên bản là như thế này......" Cái này Sonoko cũng có chút không được tự nhiên, "Chính là đêm trước khi hắn trở về nước Mỹ, sau đó bị bác Jirokichi

tiếp rượu, sau đó tớ liền chiếu cố hắn, liền..."

"Liền chiếu cố đến trên giường đi?" Kazuha quả thực không nỡ nhìn thẳng vào cái gọi là chừng mực của Sonoko, "Người đều đã uống say, ngươi cũng hạ thủ được?"

"Uy! Cũng không phải là ta bổ nhào vào hắn? Là hắn uống say đem váy lụa của ta xé rách, nói chúng ta rốt cuộc kết hôn rồi, sau đó liền đem ta ấn đổ. Ngươi biết sức lực của hắn lớn như thế, ta nơi nào là đối thủ của hắn, cho nên mới..." Sonoko thẹn thùng mà che lại khuôn mặt nhỏ, giữa mặt mày tất cả đều là ý xuân.

Kazuha cùng Ran cách màn hình trao đổi cái ánh mắt, thật là không biết như thế nào đánh giá, liền tính Kyogoku tiên sinh uống đến say, Sonoko muốn thật sự phản kháng hắn tổng không đến mức dùng sức mạnh, phỏng chừng nha đầu này xuân tâm nhộn nhạo đã lâu, thấy thế liền thuận theo đi.

Kazuha nuốt nước miếng, "Kia, vậy cậu có cảm giác gì?"

"Kazuha!" Ran xấu hổ đến không được, nào còn hỏi cái loại vấn đề này!

Kazuha cũng thực xấu hổ, nhưng là lòng hiếu kỳ càng mãnh liệt, "Chúng ta là bạn khuê mật tốt nhất, đương nhiên có thể hỏi cái loại vấn đề này a, hiện tại duy nhất có kinh nghiệm chính là Sonoko, không hỏi cô ấy thì hỏi ai."

"Không sao, có gì muốn hỏi đều có thể hỏi." Sonoko đánh giá hai cái khuê mật phái bảo thủ của mình biết đến chuyện này còn quá sớm, tuy rằng chuyện này đối với bọn họ thật sự có điểm lớn, nhưng cô vẫn là quyết định biết gì nói hết "Việc này thật ra cũng thật bình thường, bạn tớ ở nước mỹ còn chia sẻ các vấn đề còn khoa trương hơn."

"Cái vấn đề gì khoa trương?"

"Chính là kích cỡ nha, thời gian nha còn có...... Còn có thoải mái không thoải mái, có đau hay không linh tinh." Nhìn trước mặt cùng màn hình hai cái khuôn mặt đỏ bừng, bốn mắt nhấp nháy. Sonoko bỗng nhiên phát giác chính mình đã đào cho mình một cái hố.

"Vậy cậu sẽ giống như bọn họ nói, thoải mái sao?" Kazuha cúi đầu nắm nắm váy mình, chính là quyết tâm một hơi hỏi ra tới, sau nghĩ nghĩ lại hỏi vấn đề mà mình để ý nhất "Rốt cuộc là có đau hay không a?"

"Chính là ở ngay từ đầu đau, đặc biệt rất đau, tớ thiếu chút nữa đều là khóc, nhưng sau lại, lại tốt rồi." Cho dù là Sonoko, nói đến cái đề tài này cũng là ấp a ấp úng "Sau đó chính là có cảm giác rất kỳ quái."

"Cảm giác kỳ quái? Là loại cảm giác gì?" Bất tri bất giác động tác trên tay Ran cũng dừng lại, "kỳ quái" cái này cũng quá trừu tượng, cô cũng không nhịn được hỏi ra tới.

"Kỳ quái chính là kỳ quái nha," Sonoko liếc Ran một cái thật nhanh, bẻ ngón tay không được tự nhiên nói "Được đi! Nói thực ra là tớ có cảm giác thoải mái, nhưng là cùng cảm giác thoải mái khác không giống nhau, là một loại trạng thái rất kỳ quái, nhưng là xong rồi liền đặc biệt mệt."

"Vì cái gì cậu sẽ mệt a?" Kazuha xen mồm, này không giống với sự hiểu biết của cô, "Loại sự tình này không phải nam sinh, nam sinh xuất khí lực sao?"

"Bởi vì toàn thân tớ đều thực căng chặt a," Sonoko còn đang đắm chìm ở hồi ức hình ảnh, theo bản năng trả lời nói, "Liền tính vẫn luôn là hắn đè nặng ta động, ta cũng sẽ đi theo động a."

Lời này vừa nói ra, ba người đều náo loạn cái đỏ thẫm mặt, cho dù dũng mãnh như Sonoko, cũng bị hình ảnh mà mình miêu tả trấn trụ, trong lúc nhất thời không người mở miệng.

Cuối cùng, vẫn là Sonoko căng da đầu tổng kết trận chia sẻ kinh nghiệm quỷ dị này cùng khuê mật "Dù sao, ngày hôm sau liền cùng chạy Marathon giống nhau, các ngươi về sau sẽ minh bạch."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro