Chương 112
Bước cùng mọi người xuống xe, còn chưa tiến vào cửa, mấy người giúp việc đã bước đến mang hành lý của bọn họ cầm đi, quản gia nói chủ nhân đã sắp xếp chỗ ở cho họ, hành lý sẽ trực tiếp mang đến phòng của mỗi người. Trong khu nhà Jido có một suối nước nóng tư nhân, chỗ bọn họ ở là ở chỗ đó, như vậy bọn họ có thể tùy thời mà đến suối nước nóng.
Nghe thấy tin tức này, Kazuha gấp không chờ nổi mà bắt lấy Ran, cao hứng mà thảo luận đêm nay đi suối nước nóng, Hattori Heiji khinh bỉ mà gõ gõ đầu. "Đồ ngốc, trước tiên chúng ta phải đến chào chủ nhân của căn nhà này."
"Đừng gọi ta ngu ngốc, ta biết a!"
Hai người ồn ào nhốn nháo, sau khi vào cửa nhà chính, Hattori Heiji dứt khoát đem cái miệng đang lải nhải của Kazuha bịt kín, Kazuha nhìn đến Ran cùng bọn Ayumi đang nhìn mình với đôi mắt nhỏ ái muội, xấu hổ buồn bực mà giãy giụa, không thèm để ý đến hắn nữa.
Sau khi quen với ánh sáng trong nhà, mọi người dần dần thấy rõ ở đại sảnh này nguyên bản là phong cách Nhật Bản kết hợp với phong cách hiện đại, bốn cái tinh mỹ đại bình phong, phân thành năm tầng thông, thang lầu từng vòng vờn quanh, trông xa hoa tráng lệ dị thường.
Lúc này một tiếng cười khang khang từ sau tuyền đến, một vị lão tiên sinh, trên người mặc hoa văn màu đen đang được quản gia đỡ từ cầu thang điêu khắc tinh tế trên lầu chậm rãi đi xuống dưới, tư thế đi đường nhìn qua có chút suy yếu, nhưng là tinh thần thì thực tốt, một đôi mắt sáng quắc đảo qua mọi người.
Ran cảm thấy ánh mắt của hắn ở trên người mình dừng lại một chút, nhưng khi cô nhìn qua, hắn lại dời đi tầm mắt. Lời nhắc nhở của Gin còn ở bên tai, Ran đứng cách ở phía sau Mori Kogoro nửa bước, trạng thái hoàn toàn cảnh giác.
"Nói vậy vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Mori Kogoro đi, còn vị đây là thám tử trẻ tuổi miền tây, đại công tử Hattori, ta là Jido Haki, rất vui được gặp mọi người." Lão tiên sinh buông ra tay quản gia, từng cái bắt tay Mori Kogoro, Hattori Heiji cùng tiến sĩ Asaga, sau đó hơi khom lưng cười tủm tỉm nhìn một đám thiếu niên "Nói vậy, đây chính là đội thám tử thiếu niên đi?"
"Đúng vậy!" Ba đứa trẻ vươn cổ lên trả lời, Conan cùng Haibara Ai đứng ở phía sau vẻ mặt thực bình tĩnh.
"Vậy đoạn thời gian kế tiếp, nhờ mọi người chỉ giáo nhiều hơn." Jido tiên sinh nói xong, đứng dậy chuyển hướng Ran cùng Kazuha, "Hai vị tiểu thư xinh đẹp, vị nào là Mori tiểu thư?"
Ran nắm chặt ngón tay, sắc mặt không chút nào lộ, lễ phép khom lưng, "Jido tiên sinh xin chào, ta là Mori Ran."
"Mori tiểu thư cũng là người trẻ tuổi rất có danh tiếng a," Jido đi tới bắt lấy tay cô, hắn bởi vì tuổi già mà bàn tay hơi thô ráp, tay cầm run nhè nhẹ, "Còn xin để ý nhiều hơn, Mori tiểu thư."
Thời điểm hắn nói lời này, trên mặt tràn đầy ý cười ôn hòa, nhưng không biết có phải hay không bởi vì lời Gin nói khiến trong lòng có điều cảnh giác, tổng cảm thấy trong đôi mắt vẩn đục lướt qua một tia sáng khó hiểu, tựa như đang cực lực khắc chế cái gì.
"Ngài quá khen, ta chỉ tới hỗ trợ ba ba, người chân chính lợi hại vẫn là ba ba cùng Hattori-kun và Conan." Ran khiêm tốn nói, lúc trước cô đã có lòng nghi ngờ, vì cái gì Jido tiên sinh sẽ chi 3 triệu để mời con gái thám tử Mori, hiện tại xem ra, đối phương đã sớm đối với mình có hiểu biết, vậy hắn sẽ không biết cô có bộ dạng ra sao sao?
Jido tiên sinh không có cùng Ran nói quá nhiều, mà sau khi cùng Kazuha gật đầu ý chào hỏi, liền chậm rãi xoay người đi đến vị trí trung tâm, hướng quản gia giơ tay, quản gia gật đầu tiến lên vài bước.
"Như vậy mọi người từ buổi sáng đến giờ đi lại mệt nhọc, còn chưa ăn uống tốt, lão gia đã ở nhà ăn sắp xếp bữa tiệc phong phú chiêu đãi quý vị, xin mời theo ta."
Dứt lời quản gia giơ tay mời theo hướng bức bình phong , Ran lúc này mới nhìn tới, sau mỗi bức bình phong đều có một hành lang dài, thông tới các nơi khác.
Vừa nghe có cơm ăn, Genta rất cao hứng mà giơ tay hoan hô nhảy nhót, lôi kéo Ayumi cùng Mitsuhiko hướng mà quản tra giơ tay, vòng qua bình phong chạy như điên, Mori Kogoro sắc mặt xấu hổ vò đầu hướng Jido tiên sinh nhận lỗi, lão tiên sinh cao giọng cười to, liên thanh nói không có chuyện gì.
"Con nối dõi của ta không có nhiều, con gái duy nhất cũng không ở bên cạnh, nhìn thấy bọn trẻ hoạt bát, làm ta cũng thấy thật cao hứng."
Theo bước của lão tiên sinh, bọn họ cùng nhau đi tới nhà ăn, bọn Genta đã sớm được nữ giúp việc sắp xếp chỗ ngồi tốt, ngẩng đầu chờ đợi mọi người.
"Bác tiến sĩ, Conan mọi người nhanh lên một chút, ta đói muốn bẹp."
"Genta, không phải vừa rồi trên xe cậu đã ăn nhiều đồ ăn vặt rồi sao?" Conan có chút bất đắc dĩ nói, cùng Haibara bước tới chỗ bọn trẻ ngồi cùng nhau.
"Đồ ăn vặt là đồ ăn vặt, cơm là cơm, căn bản không phải là một nha!" Genta vẫy vẫy tay, cố nén nước miếng, mắt trông mong mà nhìn đồ ăn trên bàn.
Bên này Ran và Kazuha đi theo người giúp việc ngồi ở dãy bàn bên phải, đối diện là Mori Kogoro cùng Hattori, mà vị trí của Ran là ở giữa Kazuha cùng Conan.
Không thể không nói, bữa tiệc mà Jido tiên sinh chuổn bị đích xác là cực kỳ phong phú, không chỉ có vật liệu tinh xảo xa hoa, còn có đồ tây nhìn qua thực ngon miệng, thỏa mãn hết khẩu vị của mọi người. Tầm mắt của Mori Kogoro tự nhiên bị món rượu ngon hấp dẫn, mấy đứa bé còn lại đối với điểm tâm bánh ngọt thèm nhỏ dãi. Lão tiên sinh ha ha cười vài tiếng, ý bảo quản gia bắt đầu, người phục vụ theo thứ tự dâng lên bộ đồ ăn cùng khăn tay cho từng người.
Ran dùng khăn ấm lau lau tay, thấy lão tiên sinh cùng Mori Kogoro đã động đũa, cô bưng lên ly nước uống một ngụm nhỏ, lúc này mới cầm đũa lên ăn. Cô ăn rất ít, cơ hồ chỉ ăn đồ ăn của chính mình cùng mấy món gần đó.
Thời điểm ăn cơm, Jido tiên sinh cũng không ngừng cùng Mori Kogoro nâng chén nói giỡn, bộ dáng của Hattori Heiji có chút tắc nghẹn, tâm sự nặng nề nháy mắt với Conan, Ran đều thấy ở trong mắt, phỏng đoán bọn họ khả năng cũng có chuyện thực để ý, Hattori muốn hỏi nhưng thấy Conan tránh đi tầm mắt của hắn, có lẽ là bọn họ không tiện nói.
Bất quá, vị Jido tiên sinh này đích xác rất kỳ quái, hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy mời thám tử, cử xe chuyên dùng đưa đón, cơm ngon rượu ngon cung ứng, lại nửa ngày không nói đến chính sự, không phải là nói có vụ án rất quan trọng sao?
Nghĩ như vậy hiểm nhiên không chỉ có mình Ran, không giống Mori Kogoro nhìn thấy rượu ngon liền quên hết tất cả, Hattori Heiji thấy mọi người đã ăn không sai biệt lắm liền nhịn không được hỏi ra nghi vấn của chính mình.
Hắn vừa nói xong, Ran rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Jido lão tiên sinh biến đổi, hắn buông ra chiếc đũa, toàn bộ bầu không khí nhà ăn bỗng nhiên đông lạnh mấy độ.
"Uy, tiểu tử Osaka, hiện tại ăn cơm nói đến vụ án ảnh hưởng bữa ăn a." Thấy không khí không đúng, Mori Kogoro vội vàng hòa giải, trừng mắt một cái Hattori Heiji, nhưng mà hắn cũng không bởi vì ám chỉ của ông mà thay đổi thái độ, ngược lại nghiêm túc mà hỏi thẳng Jido lão tiên sinh.
"Kỳ thật, Hattori-kun nói có đạo lý, chính là muốn ủy thác các vị vụ án ——" Jido lão tiên sinh buông cái ly, cười khổ nói, "Cái vụ án này, mỗi khi nói đến ta đều có chút khó khăn, bởi vì chính bản thân ta cũng không biết chính mình muốn tra là cái gì?"
"Ta trước hướng mọi người nói một chút sự việc đi, mọi người có thể coi nó như một cái chuyện xưa."
-------------------
Mẹ của Jido Haki mất sớm, còn cha hắn khi về già mắc phải căn bệnh rối loạn tâm thần, chỉ có thể để con trai chăm sóc ở trên giường, Jido Sakusuke nằm trên giường bệnh , mơ mơ màng màng không ngừng nhắc lại sự tình năm đó, còn luôn lặp lại một câu "Thực xin lỗi", từ đó Jido Haki đi điều tra một phen, kết hợp kết quả điều tra với những lời cha hắn nói, hắn mới dần dần thấy được toàn cảnh của câu chuyện cũ không muốn người biết.
Cha của Jido Haki kỳ thật là ở rể của gia đình Jido, ông nguyên bản không phải họ Jido mà là họ Nakamura.
Nhà Nakamura vẫn luôn ở huyện Yamanashi, trước cha của Jido Haki, gia đình Nakamura đều là những người nghèo sống ở tầng chót của xã hội, có nghề thợ mộc truyền từ đời này sang đời khác để nuôi sống gia đình.
Ước chừng khoảng sáu bảy chục năm về trước, ông nội của Jido Haki tham gia chiến tranh, bị thương tàn tật, lại bởi vì chiến bại nên không được hưởng đãi ngộ của anh hùng, ngược lại bởi vì hành vi xâm lược nên ông bị người trong thị trấn khinh thường. Rất nhanh bị buồn bực mà chết, bỏ lại Nakamura Sakusuke một mình làm công việc nhỏ nhặt trên trấn, khó khăn lắm mới có thể nuôi được người mẹ ốm yếu của mình.
Khu rừng ở huyện Yamanashi này rất kỳ lạ, khói bụi dày đặc, hơn nữa la bàn cũng mất đi hiệu lực khi đi vào trong đó, người nào đã vào sẽ rất khó để đi ra. Vì vậy mỗi năm có rất nhiều người bỏ mạng, chỉ có gia đình Nakamura làm nghề thợ mộc hàng năm, dựa vào khu rừng để kiếm cơm, cho nên đối với khu rừng này thập phần quen thuộc, chỉ cần họ cẩn thận một chút, ra vào sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn. Cho nên họ rất yêu quý khu rừng này.
Sakusuke thỉnh thoảng tiến vào rừng rậm, đốn củi, chặt cây, làm việc, giao hàng sống qua ngày. Thẳng đến khi có một ngày, hắn lại lần nữa tiến vào rừng rậm đốn củi, gặp được một cô gái. Từ đây mọi chuyện đều thay đổi.
Cô gái có bề ngoài rất đẹp, mặc một bộ kimono trắng nhạt, trên đường bị bong chân, một đôi mắt xinh đẹp ngập nước ngơ ngác bám lấy một thân cây, không biết phải làm sao.
Lúc đầu, Sakusuke không biết thân phận của cô gái, hai người tình cờ gặp nhau, hắn mềm lòng giúp cô hái ít thảo dược đắp lên chân, sau cõng cô đi suốt chặng đường.
Từ đó trở đi, hắn mỗi lần đi đốn củi đều có thể gặp được cô, cô gái tên là Sakura, Sakura thường xuyên đứng ở ngoài bìa rừng chờ hắn, mang cho hắn một ít đồ ăn ngon, rượu, gạo, còn hắn sẽ cõng cô vào rừng dạo chơi, dần dà hai người liền sinh ra tình yêu say đắm.
Cô gái chưa bào giờ nói về chuyện trong nhà mình, lúc đầu Sakusuke nghĩ rằng cô là con gái của một gia đình ở thị trấn lân cận trốn ra ngoài chơi, thẳng cho đến sau này hai người càng ngày càng thân mật, thẳng cho đến khi không nhịn xuống được sự cám dỗ cấm kỵ, lén mấy lần nếm thử trái cấm, Sakusuke đã tích góp đủ một số tiền, muốn đến nhà cô gái cầu hôn, cô gái vẫn như cũ không nói về gia đình của mình, mà chỉ che mặt khóc thút thít, hắn rốt cuộc nhận ra có điểm không thích hợp.
Hắn vẫn luôn cho rằng gia đình giàu có phú quý sẽ không có khả năng mặc kệ cô con gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình chơi đùa ở trong khu rừng nguy hiểm. Hơn nữa, ban đầu hắn luôn nghĩ ràng cô cũng là con gái của một gia đình nghèo khó. Sau khi tâm trí bị tình yêu làm cho mê mẩn dần dần lắng xuống, Sakusuke lúc này mới chú ý tới quần áo của cô gái, tuy rằng kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu mềm mại, tuyệt đối không phải là loại vải tơ lụa mà gia đình nghèo có thể mua được.
Bọn họ quen biết lâu như vậy, cô gái mỗi lần đều nhờ hắn đưa cô đến ngôi đền ngoài rừng, hắn trước kia chỉ nghĩ cô thẹn thùng không muốn gia đình nhìn thấy, hiện tại mới kinh ngạc phát hiện, hắn trừ bỏ ngoài việc biết tên cô là Sakura, còn lại đối với dòng họ, xuất thân, đều hoàn toàn không biết gì cả.
Sau lần đó, cô gái không còn xuất hiện nữa. Sakusuke ngày ngày đều vào rừng chờ đợi, nhưng cũng không đợi được cô, hắn cuối cùng không thể không thừa nhận, có thể tình cảm của chính mình đã bị cô đùa giỡn, hắn đã yêu nhầm người, cay đắng chua xót trở về trong cơn say, coi như hết thảy đều là một giấc mộng.
Cho đến sau này, hắn nhận được công việc từ gia đình Hojo quyền thế nhất trên trấn, để làm của hồi môn cho con gái lớn của họ. Trong sân, hắn gặp được đại tiểu thư Hojo Sakuhime, người hoàn toàn khác biệt với hắn, gương mặt xinh đẹp quen thuộc, mang theo vẻ mặt đoan trang hiền thục không quen thuộc. Cô đang mặc một bộ kimono cầu kỳ tráng lệ, đứng ở phía trên lầu, nhìn hắn ánh mắt cũng không chút dừng lại, giống như một người xa lạ thật sự.
Hojo gia tộc rất bí ẩn. Gia huy của gia đình là một con mèo có đuôi chẻ đôi, hơn một nửa số cửa hàng ở các thị trấn lân cận đều thuộc sở hữa của phu nhân, toàn bộ huyện Yamanashi đều không tìm được gia đình lớn thứ hai có thể so sánh về độ giàu với gia tộc Hojo.
Nghe đồn đại tiểu thư Hojo từ khi vừa sinh ra đã là hòn ngọc quý trên tay gia tộc Hojo, cha và anh trai đều thực sự sủng ái cô, chỉ cần cô thích bất cứ thứ gì, bọn họ đều sẽ mua về cho cô, từ vải dệt trân quý hay trang sức đều mang về với số lượng lớn. Trong thời điểm chiến loạn tàn phá này, cô cũng có thể sống một cuộc sống sung túc có thể sánh ngang với con gái hoàng đế.
Hiện giờ, chiến tranh kết thúc, chính trị đã được cải tổ, đại tiểu thư Hojo Sakuhime sắp sửa gả cho một quan chức cấp cao đầy quyền lực. Sakusuke luôn coi tin tức này như một giai thoại không liên quan đến mình, chưa bao giờ hắn nghĩ đến, cô gái hắn âu yếm yêu thương lại là đại tiểu thư Sakuhime, cùng với một người thợ mộc như hắn mà so sánh, cô ấy chẳng khác gì như một bầu trời chẳng thể với tới.
Nhưng mà, khi hắn đau lòng chạy đến tàng cây nơi hai người quen biết, lại nhìn thấy đại tiểu thư Sakuhime ăn mặc một thân kimono màu trắng khi xưa đang đợi ở đó.
"Sakusuke-kun, chúng ta hãy cùng nhau rời đi đi, rời đi khỏi cha và anh ta, chúng ta có thể đi đến bất cứ nơi nào."
Những lời nói này ngay lập tức dập tắt mọi nỗi buồn trong lòng Nakamura Sakusuke, hắn dứt khoát bỏ trốn cùng cô gái mình yêu. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho người mẹ ốm yếu của mình, họ hẹn nhau bỏ trốn vào đêm hội của thị trấn. Khi đó, toàn bộ thị trấn không một ai để ý rằng có thiếu một người thợ mộc.
Nhưng trời không chiều lòng người, lễ hội hoạt động được một nửa, bỗng nhiên sấm sét bất ngờ ập đến, mưa to tầm tã, Nakamura Sakusuke vừa vặn bị người hầu nhà Jido bắt được trên đường đi tới điểm hẹn. Từ lời nói nhục mạ của con trai trưởng nhà Hojo, hắn mới biết được, Sakuhime căn bản không muốn cùng hắn bỏ trốn, chỉ là sợ hắn đem chuyện của hai người gièm pha, nên cố tình rủ hắn đi để giết hắn.
Bọn họ dùng gậy gộc đánh đòn hiểm, hắn ôm đầu đầy máu chạy trốn, may mắn chạy tới rừng rậm, đám người hầu không dám chạy vào mới may mắn giữ được cái mệnh. Hắn hái quả dại, bắt thỏ trong rừng để kiếm ăn, qua một đoạn sống chật vật mới dám lẻn về thị trấn, lại biết được mẹ hắn bị nhà Hojo trả thù, bệnh phát mà chết, nhà hắn cũng bị thiêu trụi.
Trong đám đông hỗn loạn, khuôn mặt đầy râu ria, trông nhếch nhác như một kẻ ăn xin, trơ mắt nhìn nữ nhân đã phản bội mình đang được người hầu vây quanh, tươi cười đoan trang điềm mỹ, nghe người khác nói, quan viên cùng Sakuhime đại tiểu thư đã đính hôn, năm sau sẽ thành hôn, bọn họ rất là yêu nhau. Sakusuke không có khả năng trả thù, chỉ có thể rời khỏi thị trấn với lòng thù hận hằn học giống như một con chó đi lạc.
Sau khi rời khỏi Yamanashi, Nakamura Sakusuke may mắn mà kết bạn được với cô con gái duy nhất của gia đình Jido, hắn đã không còn người thân nào khác, liền sảng khoái mà gả vào ở rể nhà Jido, từ đây sửa tên là Jido Sakusuke. Jido Sakusuke cùng vợ sống hòa thuận, sau cũng có con của chính mình, bên ngoài hắn có thể chịu được gian khổ, làm việc chăm chỉ, công việc kinh doanh của gia đình Jido càng ngày càng lớn mạnh.
Năm này qua năm khác, trước khi cha mẹ vợ qua đời đã giao lại gia tộc Jido cho hắn, nhưng là trong lòng hắn vẫn như cũ mang mối hận thù, muốn báo thù.
Hắn không có trở lại huyện Yamanashi, chỉ âm thầm sử dụng thủ đoạn tấn công cái gia tộc này, ngay cả trời cao cũng đứng về phía hắn, nội bộ Hojo đã xảy ra rất nhiều biến cố, cuối cùng bị nhà Jido thâu tóm hoàn toàn.
Nhưng khi hắn nắm quyền sản nghiệp của nhà Hojo, còn chưa kịp trả thù Sakuhime, liền nghe được một người già ở huyện Yamanashi nói, trước khi Sakuhime kết hôn với vị quan chức kia, gia tộc Hojo đã xảy ra một chuyện, Sakuhima không biết vì sao điên rồi, sự việc ồn ào này có chút lớn, cho nên quan viên đó đã mang theo Sakuhima dọn đi, từ đó không bao giờ quay trở lại.
Jido Sakusuke nghe thấy tin tức này cũng không cam tâm, hắn mấy năm nay vẫn luôn ở khắp nơi làm ăn buôn bán, thường xuyên không trở về nhà, khi còn nhỏ Jido Haki cho rằng cha hắn thật sự chỉ muốn cường thịnh gia tộc, hiện tại xem ra, hơn phân nửa là ông đang muốn tìm kiếm Sakuhime. Sau đó, dường như là hết hy vọng, hơn nữa vợ cũng bệnh nặng, cho nên ông mới trở về.
Sau khi biết được những chuyện xưa này, Jido Haki ban đầu khiếp sợ vì cha mình, người tưởng như đã sống hòa thuận với mẹ mình cả đời, trong lòng còn có một quá khứ không muốn người biết như vậy, lúc này hắn mới hiểu được, cha hắn vì cái gì luôn nhắm vào gia tộc Hojo.
Sau khi cha hắn qua đời, Jido Haki trở về huyện Yamanashi, sau khi sát nhập gia tộc Hojo, sản nghiệp nhà bọn họ về cơ bản đều tập trung ở vùng này, hắn dứt khoát đem toàn bộ tài sản gia đình ở đây, chuyển vào nhà cũ Hojo, sửa lại tên Jido, con trai của người thợ mộc từng bị đám người hầu truy đuổi, cuối cùng lấy được hết mọi thứ của gia tộc Hojo.
(2)
Sự việc ban đầu liền nguyên bản kết thúc ở đây, nhưng cách đây hàng chục năm, Jido Haki đã mở một nhà phúc lợi tư nhân trong thị trấn, thu nhận những người già cô đơn, bệnh tật, không người chăm sóc, hắn có một lần nổi hứng đi tuần tra, tình cờ đụng phải một bà già.
Hắn còn chưa kịp giơ tay đỡ lấy bà cụ, thì bà cụ kia đã giơ những ngón tay run rẩy như cành cây khô héo, túm lấy cổ áo của hắn tức giận chửi bới.
"Ngươi đúng là một tên thợ mộc cặn bã, ngươi đã dụ dỗ đại tiểu thư, vì cái gì không mang đại tiểu thư rời đi, ngươi nói không giữ lời, đại tiểu thư điên rồi, đại tiểu thư chết thảm như vậy, là ngươi hại chết đại tiểu thư, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ xuống địa ngục."
Đột nhiên bà nheo mắt lại, vừa khóc vừa cười "Sakuhime tiểu thư, Sakuhime tiểu thư, giúp tôi với, ai tới cứu đại tiểu thư..."
Thời điểm bà cụ nói lời này hoàn toàn tỉnh táo mà đáng sợ, Jido Haki giật mình cả kinh muốn hỏi lại, bà âý lại trợn trắng mắt hoàn toàn không nhớ rõ lời nói vừa rồi của chính mình, chỉ điên điên khùng khùng hô to "Con mèo lại ăn thịt người" "Con mèo lại tới nữa"
Viện trưởng viện phúc lợi sau đó nói cho hắn, bà lão này là người hầu của gia tộc Hojo, là tiểu nha đầu ở bên cạnh đại tiểu thư, sau không biết phạm phải sai lầm gì, trốn chạy ra ngoài, sống lang thang lưu lạc trên đường.
Hiện tại đã là bà lão hồ đồ, thường xuyên chạy loạn, luôn chỉ vào những người chăm sóc mình, mắng họ là những ác quỷ xấu xa do Nekomata cử đến, mỗi ngày đều là hồ ngôn loạn ngữ.
Những người khác căn bản không biết họ cha hắn là Nakamura, cũng không biết đến những ân oán giữa nhà hắn và gia tộc Hojo, nên không đem những chuyện này liên hệ với nhau. Nhưng mà điều làm bản thân Jido Haki kinh ngạc đến cực điểm, hắn sợ hãi khi nghĩ đến thời điểm cha hắn trước khi qua đời đã từng túm lấy cánh tay hắn, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, liên thanh nói "Là ta có lỗi, tha thứ cho ta."
Hắn vẫn luôn cho rằng cha hắn đã hồ đồ, hướng đối với mẹ hắn người không biết gì cả, xin lỗi. Chính là sau khi nghe lời bà cụ nói, mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Chuyện này không biết vì sao, vẫn luôn khiến Jido Haki canh cánh ở trong lòng, hắn kiệt lực tìm kiếm tung tích của vị đại tiểu thư Sakuhime mất tích kia, rốt cuộc biết được rằng họ đã chuyển đến Hokkaido, chờ sau khi Jido haki tìm được đến Hokkaido, lại biết được vị quan chức kia đã chết cách đây nhiều năm.
Bà vợ góa phụ của vị quan viên ấy là một bà vợ trẻ sau này tái hôn, đối với đoạn hôn nhân trước của chồng không biết nhiều lắm, chỉ nghe nói Sakuhime phu nhân cùng lão gia vợ chồng ân ái hài hòa, sau lại hình như là chết bệnh, nhưng đây cũng là chuyện cũ của vài chục năm trước. Bà có giữ lại di vật của chồng, trong đó có một tấm ảnh chụp của phu nhân Sakuhime mà một chồng giấy tờ.
Người phụ nữ trong ảnh nhìn trẻ tuổi xinh đẹp, trên người mặc bộ kimono lộng lẫy, nở nụ cười nhẹ nhàng. Bộ dáng quả thực là một đại tiểu thư xinh đẹp, chỉ là nhìn qua trông đoan trang thanh lịch, trông không giống bị điên rồi, vì thế hắn kỳ quái mà hỏi, không ngờ quả phụ thực giật mình ngạc nhiên.
"Sao lại nghĩ như vậy? Vợ trước của lão gia cũng không phải người điên a, nghe nói là một nữ nhân phi thường cao quý, ưu nhã, lão gia vẫn luôn hoài niệm về người, còn lưu giữ những tác phẩm thư họa của bà ấy." Laị xem những chồng giấy kia, chữ viết đẹp đẽ của người phụ nữ, đích xác viết rất nhiều những bài thơ ưu nhã, tuyệt không thể là kẻ điên."
Nhưng mà đủ loại quái dị đều không so được với bức ảnh kia, Jido Haki nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trong bức ảnh, cảm thấy thập phần quỷ dị không thể giải thích được, lại không nói lên được là không đúng chỗ nào.
Vì xuất phát từ sự đồng tình đối với cha hắn, cho nên hắn mua hết di vật với giá cao, đặt chúng ở chỗ điện thờ cha mình. Sau cũng đem việc này hoàn toàn phong ấn, không có ý định thâm nhập vào mối ân oán hận thù của thế hệ trước.
Cho đến cách đây vài năm, thời điểm con gái sửa sang lại bàn thờ, vô tình tìm thấy bức ảnh này. Con bé còn tưởng rằng là bà nội mà nó chưa từng gặp mặt, cho nên đối với hắn cười nói, baba, ba thật giống bà nội khi còn trẻ a.
Jido Haki rốt cuộc cũng nhớ tới cảm giác quỷ dị ở đâu ra. Người trong bức ảnh này là đại tiểu thư Sakuhime, thế nhưng mặt mày lại cùng hắn cực giống, mà mẹ ruột của hắn cùng Sakuhime lại không giống nhau chỗ nào. Bởi vì hắn mấy năm nay cũng già rồi, khóe mắt nếp nhăn mọc thành cụm, cho nên lúc đó hắn không nghĩ tới điều này.
Sáu mươi năm trước, cha hắn rõ ràng nhìn thấy đại tiểu thư tươi cười xuất giá, bà cụ ấy lại nói đại tiểu thư là bị cha hắn vứt bỏ, chết trong đau đớn, mà góa phụ của quan viên lại nói, đại tiểu thư ưu nhã đoan trang cùng quan viên tình cảm sâu đậm, đã chết vì bệnh tật từ mấy chục năm trước.
Lời nói của mỗi người mỗi khác, nhưng hắn lại lớn lên giống đại tiểu thư Sakuhime như vậy, lời nói của cụ bà gọi hắn là "Nghiệt tử" còn ở bên tai, hiện giờ hắn đã từ từ già đi, sắp bệnh chết, chỉ là muốn biết chân tướng sự thật của sự việc mấy chục năm về trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro