Chương 32

Hôm sau Ran và Kazuha dậy sớm cùng nhau làm bữa sáng.

Vụ án Eri Kisaki chấp nhận chưa kết thúc nên bà không thể đi cùng Ran được.

Mẹ quay lại công ty luật sớm, điều này khiến Ran không cần phải giải thích bộ quần áo với bà.

Sau khi Ran và Kazuha dọn dẹp xong, liền trở về phòng thay quần áo.

"Ran, cậu thật sự rất xinh đẹp a."

Nhìn Ran đã ăn mặc chỉnh tề và trang điểm, Kazuha khoanh tay với vẻ mặt khao khát.

Người trước mặt đang mặc một chiếc váy lộng lẫy tôn lên vóc dáng mảnh mai, ngay cả tay áo furisode phức tạp cũng không che giấu được vóc dáng mảnh mai và đường cong của cô ấy khiến làn da của người phụ nữ trắng hơn tuyết, khí chất xanh như ngọc. Màu xanh sang trọng quý phái.

Cô ấy đeo một chiếc quạt gấp bằng gỗ mun tinh xảo ở thắt lưng, mái tóc dài màu đen được buộc sau đầu bằng một chiếc kẹp tóc hình hoa đào ở một bên làm nổi bật đôi lông mày xinh đẹp và thanh tú của cô ấy.

Đi theo chiếc cằm của Ran, chiếc cổ thon dài hướng xuống dưới ẩn trong lớp lót màu tuyết. Lưng thẳng, hai tay chắp trước mặt, lúc này dáng người cao cao, duyên dáng ánh mắt của cô nhìn Kazuha với một nụ cười.

"Cảm ơn, Kazuha cũng rất đẹp."

Kazuha mặc một chiếc áo naka furisode màu đỏ thêu hoa anh đào trắng hồng, thắt lưng màu xanh lá cây nhạt với màu vàng mơ, tay cầm một chiếc quạt tròn, làm nổi bật vẻ đẹp, sự dễ thương của cô ấy.

Ran giúp cô chải tóc thành một búi thật tinh tế, cài hai chiếc kẹp tóc ở một góc phối với tông trang điểm màu hồng.

"Kazuha giống như hoa, thật mê người."

"Thật sao? Cảm ơn Ran-chan đã giúp tớ trang điểm."

Nghe vậy, Kazuha cũng hơi đỏ mặt và nhìn quanh gương, đôi mắt đầy ý cười.

Ran nhìn sự dịu dàng không thể che giấu trong mắt Kazuha, cảm thấy mừng cho cô nhưng trong lòng cũng có chút chua chát.

Kazuha vô cùng hạnh phúc vì chút nữa được nắm tay Hattori-kun cùng nhau đi thăm vườn để cúng bái và cầu xin phước lành.

Hai người thu dọn đồ đạc đi xuống tầng dưới.

Ngôi đền nơi tổ chức Lễ hội hoa cách đó không xa lắm, hai người mặc kimono đi ô tô đến đó cũng bất tiện nên xuất phát sớm để đi bộ đến đó.

Có rất nhiều người đi lễ hội trên đường đi. Hầu hết người qua đường đều mặc yukata hoặc kimono và mang theo những chiếc túi xách tinh xảo.

Hai người phụ nữ trẻ đẹp, một đen một đỏ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp trên con đường này.

Nhiều chàng trai tiến đến bắt chuyện, ban đầu nghĩ rằng các cô gái sẽ ngại ngùng hoặc lùi lại khi đến gần.

Tuy nhiên, hai người đẹp đều có ánh mắt chân thành và trong sáng
"Cảm ơn, không cần, chúng tôi đã hẹn với bạn bè rồi".

Họ không hề nghĩ sai cũng không hề sợ hãi mà thay vào đó lại lịch sự từ chối bằng ánh mắt thân thiện, điều này khiến cánh nam nhân lại gần tiếp chuyện, có chút ngượng ngùng, xoa xoa mũi dời đi.

Hai cô gái cứ như vậy một đường phong cảnh vui vẻ đi đến.
Bọn trẻ đã tụ tập ở lối vào miếu. Khi nhìn thấy hai cô gái, họ đã vẫy tay cao hứng mà vui vẻ gọi tên.

"Chị Ran, chị Kazuha, ở đây!"

"Xin lỗi, chúng tôi đến muộn."

" Không có không có, là chúng em đến sớm, Conan cùng Haibara cũng vừa mới đến."

Bọn nhỏ cười tủm tỉm giải thích, Ran nghe vậy cũng là ôn nhu cười.

Ngoài Hattori-kun và bọn nhỏ, bác tiến sĩ và Okiya Subaru tiên sinh cũng có mặt.

Bác tiến sĩ vẫn ăn mặc bình thường, Okiya cũng mặc chiếc áo len cao cổ quen thuộc, nhưng bầu không khí đậm chất sách vở trên người không hề mâu thuẫn với bầu không khí cổ điển xung quanh hắn.

Ran cùng bác tiến sĩ cùng Okiya tiên sinh chào hỏi, rồi hơi khuỵ gối xuống trò chuyện với bọn nhỏ.

" Oa! Mọi người thật dễ thương."

Những đứa trẻ trước mặt đều mặc bộ kimono nhỏ xinh, của Ayumi là một bông hoa anh đào màu hồng mơ. Cô bé có một búi tóc xinh xắn với một chiếc kẹp tóc đính cườm, hơi trang điểm một chút phi thường đáng yêu.

Haibara Ai là một chiếc furisode nhỏ màu tím nhạt thêu hoa lan trắng. Cô thoa một chút son môi, không ăn mặc quá cầu kỳ, nhưng tay nghề tinh xảo của chiếc furisode khiến vẻ ngoài vốn đã thanh tú của cô bé lại càng trở nên thanh lịch hơn.

Còn các cậu bé đang mặc kimono, chúng rất dễ thương và đẹp trai.
Mặt khác, Hattori lại mặc một bộ haori hakama rất cẩn thận. Ran luôn cảm thấy kiểu dáng giống với của Kazuha nên cô quay lại và nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Kazuha.

" A, xem ra đêm nay, cẩu lương có thể miễn phí ăn đến no a!"

Cô lấy quạt che miệng, nhướng mày trêu chọc Kazuha với một nụ cười nham hiểm. Hai người lập tức đỏ mặt, từng người dời đi ánh mắt né tránh, chính là không nói lời phản bác nào.
-----------------------------------------
"Chị Ran, tại sao chúng ta lại ăn thức ăn cho chó? Chúng ta không ăn lươn nướng à?"

Cậu bạn bé nhỏ của cô, Genta ngay thẳng boy online.

"Genta-kun chỉ biết ăn. Chị Ran đang nói về việc yêu đương của chị Kazuha và anh Hattori !"

Cô bạn bé nhỏ của cô, Ayumi ngay thẳng girl online.

"Hai người đừng nói thẳng vậy chứ! Như vậy nói thẳng ra thì chị Kazuha và anh Heiji sao có thể tiếp tục mập mờ được nữa."

Thật là không sợ người ngay thẳng, liền sợ ngay thẳng có văn hóa, lực sát thương lớn nhất Mitsuhiko ghét bỏ tiểu đồng bọn của mình.

Bầu không khí vốn dĩ đang mơ hồ ái muội trong nháy mắt bị thổi tan, chỉ để lại ba người lớn mắt hạt đậu lộn xộn trong gió.

"Bất quá, hôm nay chị Ran thật sự rất xinh đẹp."

Sau khi nói xong, Ayumi quay đầu lại, trong mắt sáng lên ánh sao giống như Kazuha, vươn tay chạm vào Conan, tìm kiếm sự đồng tình.

"Cậu cũng nghĩ vậy à, Conan-kun?"

Conan, đứa trẻ trước đó đã nhìn chằm chằm vào Ran, bây giờ cậu ấy đột nhiên nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, mặt cậu ấy đỏ bừng.

Hắn nắm tay, hắng giọng, gật đầu mơ hồ, nhận được cái nhìn trêu chọc từ Hattori và cái nhìn chế giễu từ Haibara.

"Tất nhiên, ngoài bộ kimono đôi mà chị Kazuha và Anh Heiji mặc, Chị Ran còn mặc furisode màu đen!" Mitsuhiko giơ ngón tay nghiêm túc phổ biến khoa học, "furisode là bộ kimono lộng lẫy nhất dành cho phụ nữ chưa chồng. Chiếc furisode lớn là biểu tượng cao quý nhất.

"Không trách chị Ran lại xinh đẹp như vậy... Khi lớn lên em muốn mặc một bộ furisode lớn màu đen."

Cuộc trò chuyện giữa hai đứa trẻ, dẫn tới mọi người đều nhìn về phía Ran. Dưới ánh đèn rực rỡ, những đường thêu lá vàng tỏa sáng rực rỡ trên bộ kimono đen tuyền, làm nổi bật đôi lông mày thanh tú của Ran, tỏa ánh sáng mờ ảo lên cô.

"Ừ, thật sao?"

Ran thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào mình, trong lòng có chút ngượng ngùng cùng chột dạ.

"Chị không rõ lắm, nó được tặng bởi một người quen..."

"Ồ?" Mitsuhiko càng hưng phấn hơn, với vẻ mặt buôn chuyện, "Là quà của nam hay nữ? Nam chỉ có ba hoặc chồng mới tặng một bộ kimono a~"

Cậu bé Mitsuhiko này không đứng đắn chút nào, rõ ràng là một thanh niên giám định chỉ trong vài câu nói nha.

"Ừm... Còn có chuyện như vậy."

Ran cố gắng hết sức che giấu sự xấu hổ của mình, nói năng nhẹ nhàng, trong lòng thầm hối hận vì sao mình không mặc chiếc áo nịt ngực đó.

"Vậy, câu nói này có từ xa xưa đúng không! Vậy cậu nghĩ kimono đôi của anh Heiji và chị Kazuha là ai đưa ai?"

Gentai không hài lòng với việc Mitsuhiko toả sáng một mình, nổi lớn giọng chỉ vào bên cạnh hai người còn đang thẹn thùng..

"Genta-kun thật ngu ngốc! Phong cách của cặp đôi này khẳng định đã được thống nhất từ trước nha!"

Kazuha và Hattori lại bắt đầu đỏ mặt. Họ lắp bắp  xua tay phủ nhận.

"Không... chúng ta không có thống nhất trước."

"Ai, ai nói anh cùng cô ấy thống nhất, anh coi cô ấy như con gái mà quản, không sai!"

" Ngươi nói cái gì Heiji??!"

" ... "

Nhìn thấy hai người đang náo loạn đã chuyển hướng sự chú ý của mọi người thành công, Ran thầm thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi lạnh.

Cảm tạ Genta tiểu bằng hữu, chị lúc khác sẽ bù cơm lươn cho em.
---------------------------------------
"Chị Ran, bộ kimono của chị... thật độc đáo."

Ngay khi Ran nghĩ rằng nguy cơ đã qua, một giọng nói thanh lãnh từ bên cạnh truyền đến, là Ai-chan.

Haibara Ai ánh mắt rất tập trung, cô cẩn thận nhìn tay áo lông của Ran, cau mày như đang nhớ đến điều gì đó.

"Em nghĩ là em đã từng nhìn thấy rồi."

" Phải không? Ha ha, kimono đều là cái dạng này đi, hoa văn cũng là cát tường cổ điển, kiểu dáng cũng là tiêu chuẩn"
Ran không hiểu được Ai-chan vì cái gì như vậy nhìn mình, nhưng là thật sự cô không nghĩ đề tài tiếp tục trở lại trên người mình.

"Kimono của Ai-chan cũng rất đẹp, rất tinh tế xinh đẹp!"
"Cám ơn."

Ran nói xong đang định nói chuyện khác, lại nhìn thấy ánh mắt Haibara Ai sững sờ, như thể nhớ ra điều gì đó, đột nhiên mặt tái nhợt.

"Ai-chan, em không sao chứ? Sắc mặt của em trông không được tốt lắm."

"Không có gì," Haibara Ai xua tay, có chút thất thần, " Chỉ là nhớ tới một chút chuyện"

Ách, cảm giác không phải nhớ tới cái gì chuyện tốt a.

Ran chưa kịp nói gì thì Haibara Ai đã khẽ gật đầu rồi đi về phía Conan và bác tiến sĩ, chỉ là đi được một đoạn ngắn thì quay lại nhìn Ran thật sâu.

Ran không nói nên lời nhìn bóng dáng cô bé Haibara Ai, nói đến đây, xem ra đây không phải lần đầu tiên bộ quần áo trên người mình khiến Ai-chan nghĩ đến chuyện không tốt.

Lần trước là áo khoác mượn của Julian, lần này cũng là Julian là người đưa cho cô một bộ kimono.

Julian tiên sinh, tôi nghĩ có thể chính anh là cái bóng xấu trong tâm trí của đứa trẻ.

Ran âm thầm phê phán.
-------------------------------------
Sau khi mọi người vui vẻ chào hỏi xong, cuối cùng họ cũng bước vào khu vực hoạt động lễ hội.

Hai bên con đường dài là những quán ăn vặt và quầy trò chơi.

Phía trước có vài đứa trẻ chạy quanh nói chuyện rôm rả, bác tiến sĩ Agasa dẫn chúng trò chuyện bằng những câu đố.

Kazuha vốn đang đi cạnh Ran, nhưng Ran nhìn thấy ánh mắt của Hattori cứ liếc nhìn về phía này, sau một lúc suy nghĩ, cô biết mình đã trở thành bóng đèn nên tự nhiên đi chậm lại, lùi về phía Okiya Subaru tiên sinh, lưu lại bọn họ hai người vai sát vai.

"Ran-san thực săn sóc."

Okiya Subaru vẫn luôn bất động thanh sắc, nhưng anh ấy có cái nhìn toàn cảnh về cách mọi người tương tác, ngữ khí ôn hòa mà ca ngợi Ran.

"Còn, còn tốt, kỳ thật em rất trì độn, chính là bọn họ quá rõ ràng."
Ran không khỏi mỉm cười
"Dù sao thì chúng ta cũng đã quen nhau ba bốn năm rồi, nhìn hai người họ cũng đã lâu rồi."

"Còn Ran-san thì sao?" đẩy đẩy mắt kính, cúi đầu nhìn Ran.

"Em?"

"Ân, Kudo-kun, chẳng lẽ không phải sao?"

Ran bây giờ thực sự hơi choáng váng. Okiya Subaru tiên sinh hẳn là chưa thấy qua Shinichi vài lần mới đúng. Tuy rằng mọi người thường xuyên nói giỡn, nhưng cô chưa bao giờ thừa nhận, khuôn mặt của cô nóng lên.

"Làm sao Okiya tiên sinh biết được?"

Okiya chỉ vào đôi má đỏ bừng của cô, mỉm cười ấm áp.

Ran vội che mặt lại, hơi quay đầu lại, ngượng ngùng để Okiya tiên sinh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của mình.

Ánh mắt rơi vào những người xung quanh. Họ đều là một cặp. Có một cặp tình nhân trẻ. Cô gái nhéo tai chàng trai và giả vờ tức giận.

Cảnh này trông rất giống cô và Shinichi!

Ran nhớ cô và Shinichi rất ít tham dự lễ hội cùng nhau, trước đây cô thường đi dạo cùng Sonoko, Shinichi luôn đi theo phía sau họ, nhai cành cây vì buồn chán.

Khi đó, họ nói chuyện, cười đùa và ồn ào, họ luôn cảm thấy rằng sẽ có nhiều cơ hội trong tương lai nhưng họ không dừng lại để trân trọng thời gian đó.

Okiya Subaru không có đáp lời, chỉ là săn sóc quay mặt đi khắp nơi ngắm phong cảnh, không đi vạch trần Ran mất mát.

Khi hai người cùng mọi người đi vòng quanh rồi dừng lại ở một nơi, Okiya Subaru bỗng nhiên đưa cho Ran một thứ, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Ran theo bản năng ngẩng đầu, hắn chỉ mỉm cười.

"Ran-san, sẽ không cần phải đợi lâu nữa đâu, trước chúng ta cùng chơi với mọi người nhé."

Súng đồ chơi?

Ran cầm lấy khẩu súng chưa kịp phản ứng với lời nói của Okiya tiên sinh, đã bị hắn nhẹ nhàng đẩy đến máy chơi game trước. Nhìn vào bảng điểm quen thuộc.

Khẩu súng trong tay cô vừa lúc là loại súng ngắm - lại là một trò chơi bắn súng lấy búp bê a.

Ran nâng khóe miệng, có cảm giác không nói nên lời.

Bọn trẻ tụ tập xung quanh để cổ vũ Ran, Okiya tiên sinh mỉm cười đưa cho chủ cửa hàng một vài đồng xu.

Bên Conan và Hattori đã kết thúc trận chiến, nhìn nhau không vui trong tay cầm hai chiếc móc khóa búp bê siêu nhỏ, Kazuha nhìn hai người, một lớn một nhỏ, không nói nên lời.

"Chị Ran, cố lên nha!!"

Ran nhìn theo ánh mắt mong đợi của Ayumi, nhìn thấy những con búp bê khác nhau trên kệ quà tích điểm, cô nhớ lại lần cuối cùng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bé Ayumi.

Lúc đó Ran đã hứa sẽ vẫn luôn làm bạn của cô bé, giờ phút này bỗng nhiên có loại nhiệt huyết trào dâng.

"Hãy để đó cho chị, Ayumi! Chỉ cần em luôn mỉm cười, chị sẽ lấy cho em bất cứ cái gì em muốn!"

Lời nói bá đạo của hoàng tử, cô bé Ayumi xúc động đến mức ôm ôm má, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh.

"Chị Ran! Em muốn con thỏ tuyết lớn nhất!"
"Được rồi!"

Nói xong, người phụ nữ thanh lịch trong bộ kimono furisode xắn tay áo,  hai chân tách ra, ngón tay dài trắng nõn khéo léo nạp đạn.

Cán súng tựa vào hõm vai, hơi hơi nghiêng đầu nhắm chuẩn bia ngắm, động tác uyển chuyển đẹp mắt.

Không chỉ có một vài tiếng reo hò nho nhỏ của nhóm trẻ em mà còn có sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Haibara Ai và Okiya Subaru.

Tuy nhiên, hoạt động tâm lý của Ran lúc này là: Tôi không giả vờ, tôi nhất định sẽ không thua trong trò chơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro