Chương 7


Thời gian thực mau tới cuối tuần, Ran gọi điện trước cho Ayumi để xác nhận rằng họ đã hẹn gặp nhau ở ngã tư gần khu vui chơi vào ngày Chủ nhật.

Thứ bảy tuần này Ran không về nhà, nghĩ rằng chắc chắn sẽ dành một ngày ở công viên giải trí vào Chủ nhật, Ran quyết định làm bài tập về nhà cùng dọn dẹp căn hộ vào thứ sáu và thứ bảy.

Vì Julian thường xuyên quay lại căn hộ nên cô chưa từng nghỉ cuối tuần ở đó.

Ran không biết Julian trải qua những ngày cuối tuần như thế nào, mặc dù cô có quyền quyết định cô có nên ở lại qua đêm hay không, nhưng cô vẫn hơi lo lắng liệu việc thay đổi lịch trình đột ngột có làm phiền đến đối phương hay không, tổng vệ sinh gì đó có thể hay không bị cái này cổ quái bạn cùng nhà ghét bỏ hay không.

"Cốc cốc cốc" Ran đi vòng quanh phòng khách, loay hoay hồi lâu, cuối cùng cô cũng đứng dậy gõ cửa phòng bạn cùng nhà.

Đây là lần đầu tiên cô gõ cửa phòng đối phương, cô có chút lo lắng. Julian tiên sinh có vẻ không thích bị quấy rầy.

Phải một lúc sau cánh cửa mới được mở ra, lộ ra một khoảng không gian hẹp. Julian giữ cửa bằng một tay, dùng thân mình chặn căn phòng, từ trên cao nhìn xuống rũ mắt liếc coi cô.

Cảm giác đã bị ghét bỏ =_=

"Ừm... Julian tiên sinh, cuối tuần này tôi không về nhà. Tôi định dọn dẹp căn hộ..." Ran thận trọng nói, liếc nhìn vẻ mặt của đối phương rồi nói thêm:
"Là có thể không? Điều đó có làm phiền đến tiên sinh không?"

"Không."

"A..." Điều này không có nghĩa là hắn không có ở nhà, hay hắn sẽ không bị làm phiền ngay cả khi hắn ở đây?

" Còn có chuyện gì?"

"À, anh có muốn chuẩn bị bữa ăn cho ngày cuối tuần đó không?" Ran do dự một lát vẫn là hỏi đi, miễn cho thời điểm nấu cơm rối rắm.

"Không cần."

Xem ra cuối tuần hắn không có ở căn hộ nên Ran trở về phòng, thở phào nhẹ nhõm.

Muốn nói ngày thường cùng nhau ăn một bữa cơm tối còn tốt, ăn xong ở phòng khách tiêu thực rồi từng người đều trở về phòng.

Nhưng nếu toàn bộ ban ngày đều ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, Ran ngẫm lại đều cảm thấy áp lực rất lớn.

"Julian tiên sinh khí chất thật sự là ngăn cách người vạn dặm." Ran nhanh chóng vứt bỏ những ý tưởng kỳ quặc của mình và lao vào đại dương tri thức.

Sáng thứ bảy, ánh nắng chiếu vào phòng khách từ cửa sổ ban công sạch sẽ sáng sủa, những chiếc gối được xếp ngay ngắn trên ghế sofa, báo và tạp chí được xếp thành nhiều chủng loại khác nhau trên bàn cà phê.

Chiếc bàn trong nhà hàng được trải một tấm khăn trải bàn màu trắng như tuyết.

Bên trong bàn, giữa bàn cà phê, có một chiếc bình đơn giản, trang nhã với vài bông hoa huệ đang nở rộ.

Thật là một buổi sáng, không gian thư giãn.

Dậy sớm, Ran đứng ngoài ban công ngắm bình minh, phơi chiếc chăn mỏng đã lâu để trong tủ rồi dọn dẹp căn phòng.

"Thật là cả thể xác và tinh thần đều thoải mái a!"

Ran quyết định tự thưởng cho mình và bắt chước phiên bản bánh sandwich độc quyền của Amuro tiên sinh.

Cô nướng nhẹ nhàng cho chiếc bánh mì nướng vàng nâu, phết thịt xông khói chiên với một ít dầu ô liu và bột đậu, thêm những lát phô mai đậm đà êm dịu, trang trí bằng rau diếp xanh trụng qua nước sôi, cuối cùng là phiên bản nâng cấp của riêng Ran – bí mật pate cá ngừ.

Cẩn thận xếp các nguyên liệu này lại và cắt bỏ những góc thừa, cắt dọc theo đường chéo.

Hoàn hảo!

Ran vui vẻ từ trong bếp đi ra mang theo một chiếc bánh sandwich và một cốc sữa. Ngẩng đầu lên mới sửng sốt - Vị này mặt vô biểu tình xem báo chí, biểu tình lão đại ngồi ở bàn ăn, chẳng lẽ là đang đợi cơm ăn??

Cái trán gân xanh giật giật, Ran bước tới đặt đĩa vào giữa bàn ăn, một tay chống trên bàn, tay kia chống hông.

"Này, Julian tiên sinh?"

Đối phương không hề ngạc nhiên trước hành động của cô, hắn chỉ nhướng mày, ung dung chờ đợi bước tiếp theo.

" Làm sao vậy?"

"...Không, nếu không phiền, tiên sinh có muốn thử món bánh sandwich này không?" Ran, người cảm thấy nguy hiểm, lập tức cười khô khan và đẩy đĩa ăn ra trước mặt đối phương.

"Cám ơn."

...! ! Ran nội tâm đang cắn khăn tay, tự đá vào tim mình.

Thế là Ran đói bụng phải quay vào bếp làm cho mình một chiếc bánh sandwich đơn giản.

Lúc sau giặt quần áo, khăn trải giường vỏ chăn, thay thế bức màn khăn trải bàn... Ran gần như mất cả ngày để giặt.

Ngoài ra, còn phải lo việc nấu nướng, bao gồm cơm trứng tráng cho bữa trưa, món hầm cho bữa tối.

Julian tiên sinh không bỏ sót một bữa ăn nào.

Còn nói cái gì mà không cần, người cái này không có nguyên tắc nam nhân!

Ran cay đắng chùi nồi hầm, nghiến răng phàn nàn.

Mỏi mệt một ngày rốt cuộc kết thúc, Ran thoải mái tắm rửa xong xuôi, nằm nghỉ vạn phần thoải mái trong ổ chăn thích ý lăn vài cái. Như lệ thường mà xoát xoát di động, Shinichi gần nhất liên hệ chính mình tin tức vẫn là một tháng trước.

"Ngốc, không cần lo lắng a! Gần đây gặp phải vụ án khó giải quyết, khi nào xong tớ sẽ liên lạc cậu. Đi ngủ sớm một chút đi, để mắt có quầng thâm không tốt! Ngủ ngon. Shinichi"

Cho dù đã đọc hơn trăm lần mấy dòng chữ, vẫn là ở trong lòng nổi lên gợn sóng, chua xót lại ngoài ý muốn cảm thấy tràn ngập an tâm.

"Ngủ ngon." Ran đối với cái kia ký tên nhẹ nhàng đáp lại.

Màn hình di động ánh huỳnh quang tắt, phòng quay về một mảnh tối.

------------

Sáng chủ nhật, Ran bất ngờ dậy muộn.

Mức độ công việc ngày hôm qua sẽ không thể ngăn cản Ran tràn đầy năng lượng ra khỏi giường.

Thủ phạm chính là giấc mơ mệt mỏi đó, giấc mơ được đến công viên giải trí cùng Shinichi.

Dưới những đám mây mềm mại, ánh nắng chói chang, chiếc áo khoác màu xanh lá cây trên người chàng trai và lon Coke màu đỏ trên tay gần như làm cay mắt cô.

Cô đang mặc một chiếc váy ngắn mà cô chưa bao giờ mặc kể từ khi tốt nghiệp cấp 3, và anh đang kéo cô chạy. Khi màn đếm ngược tràn đầy năng lượng của cậu kết thúc, một đài phun nước tuyệt đẹp bao quanh hai người họ.

Niềm vui quen thuộc ấy, nỗi buồn thân quen ấy đã khắc sâu vào trí nhớ của thân xác. Không cần đại não làm ra phản ứng, chỉ trong nháy mắt cô liền hiểu được chính mình đang ở nằm mơ.

Cô đã mơ về cảnh tượng này lặp đi lặp lại hàng nghìn lần.

Mặt sau hình ảnh tựa như đèn kéo quân, nhanh chóng hiện lên. Cuối cùng lại dừng hình ảnh ở chia lìa nơi đó.

Biết đó là một giấc mơ, Ran buông mình ra đi. Cô kéo mạnh tay cậu, tóm lấy cậu đang chạy về phía trước.

"Đừng đi! Shinichi! Đừng rời xa tớ!"

Cô dùng sức kêu, đây cũng là thời điểm lúc đó khó nói nên lời.

Chàng trai trong mơ có vẻ hơi bất ngờ trước phản ứng dữ dội của cô, anh giật mình một lúc rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Sao vậy Ran? Tớ không đi đâu cả."

Nghe xong lời của chàng trai, Ran không kìm được nước mắt. Đó thực sự là một giấc mơ, Shinichi sẽ không nói như vậy. Tên lý luận lập dị đó chắc chắn sẽ nói xin lỗi rồi chạy ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại.

Nhẹ nhàng buông tay ra, cô mỉm cười nhìn chàng trai có khuôn mặt đang mờ dần -

Nhưng, vậy thì sao?

Đó là lý do cô thích hắn.

"Đi đi, tớ sẽ chờ cậu."

Giấc mơ này giống như một mê cung hình tròn, cho dù cô biết rất rõ con đường tiếp theo, cô vẫn không thể thoát ra khỏi cái kết này.

Người ta nói rằng nếu bạn thực sự yêu một ai đó, hãy buông tay ra để họ được tự do.

Nếu cuối cùng anh ấy quay lại với bạn, anh ấy là của bạn. Nếu anh ấy không quay lại thì ngay từ đầu anh ấy đã không phải là của bạn.

Lúc nửa đêm Ran tỉnh dậy, thái dương đau nhức dữ dội, mặt lạnh ngắt, tay chạm vào gối đã ướt đẫm.

Cô không muốn nhớ lại mình đã mơ thấy gì nên rửa mặt, đi vào bếp, rót một cốc nước nóng rồi uống với thuốc giảm đau.

Sau đó uể oải quay lại giường và tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro