Chương 82

Ran đối với chuyện tình cảm vẫn luôn thực chậm chạp, tất cả những người xung quanh đều dùng ánh mắt hận sắt không thành thép mà nhìn cô. Nhưng là  khi nhận ra tâm ý của chính mình, liền trở nên thực dứt khoát.

Kể từ thời điểm cô chấp nhận nụ hôn của Julian, cô liền biết chính mình đã quyết định cùng Shinichi lui về quan hệ thanh mai trúc mã đơn thuần — và chấp nhận sự thật, cô đối với nam nhân khác động tâm.

Nói đến cùng, mối quan hệ ái muội mơ hồ không rõ quan hệ này chưa bao giờ có thể chứng minh được rằng bọn họ không phải là thanh mai trúc mã bình thường.

Ran ban đầu tưởng đêm qua mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu cả đêm không mộng mị.

Buổi sáng tỉnh dậy mơ mơ màng màng cảm thấy bên cạnh một mảng ấm áp, trên mặt còn có hơi thở phập phồng phả vào, vài sợi tóc vàng còn vươn trên khuôn mặt. Cô tê dại cử động tay chân phát hiện chính mình bị hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực, đầu cô chính là đang gối ở trên ngực hắn - sau khi phản ứng lại, bị cảnh tượng này làm đến kinh hách, Ran cơ hồ là té lộn nhào từ trên giường ngã xuống cạnh cửa.

"Anh, anh, rõ ràng đêm qua ta là ngủ trên ghế sofa!"

Julian không ngoài dự đoán có tính khí đại lão rời giường, bị động tác kịch liệt của cô đánh thức chống cái trán ngồi dậy, áp lực không khí quanh thân hắn đen như mực, tầm mắt đảo qua người đang ngồi dưới đất, tay che lại trước ngực bi phẫn chỉ vào hắn-Ran cô nương. Hắn không nói một lời chỉ bước xuống giường, lấy một kiện quần áo trong tủ ném đến trên đầu cô, thái độ kiêu ngạo đến cực điểm.

"Thật ngu ngốc!"

Chờ Ran đem quần áo trên mặt kéo ra, liền nhìn thấy hắn không kiêng nể gì mà cởi áo ra, thân trên trần trụi đi vào phòng rửa mặt.

Cô liếc nhìn chiếc áo sơ mi đen trên tay, rồi nhìn chiếc áo phông nhăn nheo trên người, Ran đang co ro trước cửa, những ngón tay run lên vì tức giận, ôm quần áo trong lòng lệ rơi đầy mặt.

"Ta tuyệt đối không cần thích hắn a~, cái tên nam nhân xấu xa này!"

Bất quá, làm ra quyết định từ bỏ tình yêu dành cho Shinichi, Ran phát hiện tâm sự trong cô đã vơi hơn phân nửa, những phiền não đè nặng trong lòng bấy lâu nay đều như những tia sáng đi qua, có lẽ còn có chút cay chát nhàn nhạt nhưng cô sẽ không vì nó mà mất mát tinh thần nữa.

Sau bữa sáng, Julian rời đi. Ran dọn dẹp bộ đồ ăn và chuẩn bị một bộ đồ ăn tinh xảo cho Tada.

Julian nói, hai ngày là có thể giải quyết sự tình của Tada Momiji, cho nên cô dự tính sẽ hộ tống cô ấy đến trường trong vài ngày, sau đó sẽ đưa cô ấy về nhà khi đã an toàn.

Bất quá cứ như vậy, ít nhất vài ngày nữa cô sẽ không thể về phòng ngủ được. Suy xét đến tình huống tối qua Ran không thể không nghiêm túc tự hỏi, đêm nay có thể ngủ yên ở sofa có bao nhiêu % thành công.

Hai ngày này, chương trình học của Ran cũng không nhiều lắm nên nên nhờ Sakura bao che giúp, dành ra hai ba ngày để chăm sóc Tada.

Có lẽ là do buổi sáng được Ran khẳng định chắc chắn nói với cô bé rằng khó khăn sắp được giải quyết nên Tada khó có được lộ ra nụ cười thoải mái dành cho độ tuổi này, Ran thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn Tada đi vào trường học, vốn định tiện đường về mua chút đồ ăn rồi xem lại bài tập. Không ngờ còn chưa đến nhà ga liền nhận được điện thoại của Okiya tiên sinh. Ran có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người gọi Okiya tiên sinh vì hắn rất hiếm khi chủ động liên lạc với cô.

Hóa ra lần trước cô muốn đến thăm hắn, lại vừa lúc hắn không có ở nhà, sau liền nhờ Conan mang quà thăm hỏi của cô gửi cho hắn, cho nên hiện tại Okiya tiên sinh muốn mời cô làm khách như một lời cảm ơn.

Thực ra thì bản thân Ran cũng không bận tâm, lần trước cô không thể đến thăm vì gặp phải vụ án đột xuất. Bất quá sau khi Okiya tiên sinh bị thương về sau cô cũng chưa đến thăm qua, vừa vặn hôm nay cũng rảnh cho nên liền dứt khoát mà đáp ứng.

Trên đường đi, Ran đoán rằng Sonoko hôm nay có lớp học, nhưng nếu cô không nói với cô ấy về chuyện này, Sonoko sau đó nói không chừng sẽ hậm hực, Ran liền gọi lại cho Sonoko và hỏi cô ấy có muốn đi cùng cô hay không.

Quả nhiên, nghe nói có cơ hội đi xem soái ca mà cô ấy chỉ có thể bỏ lỡ, Sonoko đại tiểu thư bi thương cực kỳ.

"Tớ không đi được a!! Tớ có khóa học — ô ô ô ô.... Ran, cậu đi thì nhất định phải gửi lời hỏi thăm chân thành nhất của tớ đến a!"

"Kỳ thật, khi không có lớp thì cậu có thể tự mình đi a, hai người không phải cũng quen biết nhau sao?"

"Tớ không có lớp cũng không rảnh a, gần nhất mới tiếp nhận một cái đại nhiệm vụ, bữa tiệc thường niên của Tập đoàn Suzuki! Cậu biết rồi đấy, nhà tớ mỗi năm đều tập hợp tất cả các sản phẩm và dự án mới của tập đoàn lên triển lãm, cũng có thể coi là cuộc họp thường niên của tập đoàn. Năm nay lão mẹ quăng cho tớ làm chủ sự!! Nói cái gì mà là khóa học thử cho người thừa kế, tớ gần như vội đến hôn mê!"

Nghe Sonoko balabala mà oán hận, Ran ở trên tàu có chút hoảng hốt. Lần cuối cùng tham dự cuộc họp thường niên của tập đoàn Suzuki đó là năm cuối của trung học. Mỗi ngày đều học hành, đến trường cùng Sonoko, kể cả không có việc gì cũng nhắn tin phàn nàn với Shinichi nhắc đi nhắc lại... Thời gian dường như trôi càng lúc càng nhanh, cũng trở nên càng ngày càng xa lạ.

"Ran! Cậu có đang nghe không?"

"Ừ, đang nghe đây..."

"Làm sao lại thất thần thế, là bởi vì cái tên Kudo kia phải không? Hay là gần đây xảy ra chuyện gì sao? Lần trước cậu hỏi tớ về bang Sebara, cậu có phải hay không liên lụy vào chuyện gì? Nếu có chuyện gì phiền toái có thể nói cho tớ!"

Giọng điệu của bạn tốt không giấu được sự quan tâm lo lắng, cho dù Sonoko bận đến như vậy, vẫn sẽ nhớ rõ Ran có chuyện gì. Mới vừa rồi còn có chút mất mát không rõ, Ran trong lòng bỗng dâng lên yên ổn cùng ấm áp.

"Yên tâm đi, không có chuyện gì nghiêm trọng cả, chuyện đã được giải quyết rồi - Sonoko, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Ừ, cậu nói đi"

Sonoko tựa hồ nghe Ran nói đã được giải quyết liền yên tâm, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng tùy ý hơn rất nhiều. Ran siết chặt di động, hít một hơi thật sâu rồi nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Sonoko, tớ không còn thích Shinichi nữa."

"Hả???!!!"

Cùng với tiếng kêu kinh hô của Sonoko là tiếng bàn ghế bị lật, có thể thấy được tin tức này đã khiến cô ấy sốc đến mức độ nào.

Bất quá sau khi Sonoko bò được dậy bình tĩnh tuyên bố sẽ tuyệt đối ủng hộ mọi quyết định của Ran.

Điều này ngược lại khiến Ran không kịp thích ứng, Sonoko nhanh như vậy liền có thể tiếp thu. Bởi vì từ trước đến nay, việc thích Shinichi cơ hồ gần giống như đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, ngay cả khi bản thân cô ra quyết định như vậy, chính mình còn thấy khó tin.

"Nhưng là, cậu sẽ không cảm thấy..."

"Ran, người bạn tốt nhất cả đời này của tớ chính là cậu. Chính vì muốn ở bên cạnh cậu, cho nên từ tiểu học đến trung học đều học ở Teitan, chọn đến Mỹ du học cũng là bởi vì cậu đã nói sẽ ghi danh vào hạng mục giao lưu — Đối với tớ cậu giống như cha mẹ, chị gái đều thật quan trọng, thậm chí còn gần gũi hơn. Cho nên chỉ cần cậu-người bạn tốt nhất của tớ vui vẻ hạnh phúc, tớ sẽ ủng hộ bất cứ điều gì miễn là cậu hạnh phúc."

Thật ra khi Sonoko ở Mỹ, đã rất muốn... Ran thử tiếp xúc với những chàng trai khác ở trường đại học nên khi biết Igarashi Rye và Rikka đại thiếu gia đang theo đuổi Ran, cô còn ở một bên cổ động.

Có lẽ chịu ảnh hưởng từ chú Jirokichi, Sonoko là một người rất trong sáng, sống ở hiện tại. Theo quan điểm sống của cô, một đời người quá ngắn ngủi. Việc níu giữ những hồi ức không có hy vọng sẽ chỉ làm lãng phí những năm tháng trước mắt.

Shinichi cùng Ran rất đẹp đôi, nhưng nếu vẻ đẹp này chỉ tồn tại trong quá khứ thì hãy để nó ở lại quá khứ tươi đẹp. Nếu bọn họ thật sự có duyên phận thì tương lai họ sẽ vòng vòng quay lại điểm ban đầu. Nếu không có — Con người cả đời chỉ có một lần thanh xuân tại sao lại không sống đúng với tuổi thanh xuân đó?

"Hơn nữa cậu nói cho tớ, kỳ thật trong lòng cũng mong tớ có thể ủng hộ làm điểm tựa và động lực cho cậu, không phải sao? Làm sao tớ có thể làm cậu thất vọng được?"

"Sonoko....."

"Bất quá, Ran. Có phải hay không cậu đã có người mình thích?"

"A? Vì cái gì lại hỏi như vậy?"

"Biết nói như thế nào a, tính cách cậu có điểm bướng bỉnh cố chấp, nếu không phải trải qua cái gì làm cậu thay đổi, tớ thấy cậu có thể là kiểu sẽ đợi mãi mãi, mười hoặc hai mươi năm..."

"Kia... cũng quá thảm đi?"

Mặc dù là đối với Julian động tâm, Ran cũng không tin tưởng chính mình có phải hay không thực sự có thể thích Julian.

Không thể phủ nhận, hắn cứ như tơ tằm ăn lên đã nuốt chửng chiếm lấy tâm trí của cô, có lẽ bởi vì sự xuất hiện của Julian, cô mới từ bỏ tình cảm với Shinichi.

Nói gì thì nói hôn thì cũng hôn rồi, giờ nói về chuyện thích hay không trong hoàn cảnh này thì có chút dư thừa. Nhưng mà Ran trong lòng mơ hồ cảm thấy thiếu mất một mảnh, có lẽ là do cô đối với hắn hiểu biết quá ít, hoặc có lẽ một đoạn tình cảm thất bại khiến cô cảm thấy không dũng cảm được nữa.

Cô-Mori Ran, thậm chí còn không hiểu được thanh mai trúc mã đã lớn lên cùng nhau chứ đừng nói đến Julian?

Giữa họ có một vấn đề tiềm ẩn mà họ không thể công khai đối mặt. Cảm giác kỳ lạ này đọng lại trong lòng khiến Ran không thể diễn tả bằng lời.

Sau khi cúp điện thoại, tàu cũng đến trạm. Sau khi Ran xuống xe do dự một chút vẫn là rẽ vào phố thương mại để mua một ít trái cây.

Đi ngang qua nơi xảy ra sự việc ngày hôm đó, ngoại trừ cửa hàng đó đóng kín, các cửa hàng khác đều đã trở lại hình dáng bình thường, người người ra vào tấp nập.

Ran dừng lại trước cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Ngắn ngủi mấy ngày, cô lần thứ hai đứng ở chỗ này, tâm trạng đã thay đổi thật lớn, cảm xúc mất mát chán nản giống như một cơn gió thổi qua lá rụng, biến mất không dấu vết.

Ran hít một hơi thật sâu và mỉm cười nhẹ, thế là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro